Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu
Chương 604
Không ngờ trên xe mà cô cũng có thể ngủ được, còn ngủ được lâu vậy.
Cảm giác trên người có hơi thở quen thuộc.
Cô chậm rãi mở mắt, lọt vào mắt cô là ánh đèn quen thuộc, ngay phút tiếp theo là gương mặt điển trai của ai đó.
“ Cảnh Thần Hạo, anh tránh ra!” Cô lại nhắm chặt mắt lại, “ Bây giờ không muốn nhìn thấy anh.”
“ Ừ, nhưng giờ em bắt buộc phải ăn cơm.” Cảnh Thần Hạo dựng lưng cô ngồi dậy, “ Ăn xong mình ngủ tiếp nhé.”
Lưng cô ngồi dựa vào đầu giường, đành mở mắt ra, “ Em không muốn ăn.”
“ Không muốn ăn cơm vậy muốn ăn gì? Mì? Hay hoa quả?” Cảnh Thần Hạo nhẫn nại hỏi.
Bây giờ cô bắt buộc phải ăn gì đó, không chỉ vi cô là bà bầu, cho dù không phải bà bầu cô cũng không nên nhịn cơm.
“ Anh quan tâm em vì đứa bé?” Cô lạnh lùng phản vấn anh.
“ Vì là em nên anh mới quan tâm.” Cảnh Thần Hạo đột nhiên ôm lấy cô, cả người cô áp chặt vào người anh, “ Nhiễm Nhiễm, chỉ cần em xem tin tức, em sẽ hiểu được những điều khi trước anh hỏi em.”
“ Tin gì trên mạng?” Bùi Nhiễm Nhiễm đến giờ vẫn không hiểu làm sao mà họ biết được.
“ Nhiễm Nhiễm, anh tin em, anh cũng yêu em, đứa bé trong bụng chính là của chúng ta.” Cảnh Thần Hạo ôm cô trong lòng, anh đặt cằm lên đầu cô, “ Vợ yêu, đừng giận nữa được không?”
“ Để em xem tin gì đã rồi mới quyết định có nên giận hay không!” Nghe anh nói, cô cũng cảm thấy khi nãy bản thân có hơi quá.
Nhưng dưới hoàn cảnh và tình trạng đó, cô không còn lý trí đâu mà suy nghĩ, chỉ nghĩ đến việc anh không tin cô.
Cô chỉ có mình anh, không ai khác, sao anh không chịu tin cô!
“ Ăn cơm trước đã, ăn xong anh sẽ cho em xem.” Cảnh Thần Hạo tiện thúc cô ăn cơm.
“ Không phải anh đang lừa em đó chứ?” Bùi Nhiễm Nhiễm muốn ngẩng đầu nhưng bị chiếc cằm của anh đè lên.
Ánh mắt chỉ có thể nhìn vào vòm ngực của anh, hai tay cô kéo áo anh, “ Cảnh Thần Hạo, có phải anh lừa em không?”
“ Không, vậy em xem bây giờ nhé!” Anh thả lỏng đôi chút, lấy điện thoại ra.
Bùi Nhiễm Nhiễm đón lấy chiếc điện thoại trên tay anh, nhưng sau khi mở trang mạng ra cô mới phát hiện không hề đề cập đến chuyện cô có thai, trang nhất cùng những trang báo mạng khác hôm nay cũng không có một tin nào viết về cô.
Cảnh Thần Hạo cũng nhìn vào màn hình, tin tức trên đó đã biến mất!
Tề Viễn Dương!
Nhất định là do anh ta.
“ Qủa nhiên anh lừa em, Cảnh Thần Hạo, sao anh lại làm vậy được! Em ghét anh, tránh xa em ra.” Bùi Nhiễm Nhiễm đẩy mạnh anh.
Cảnh Thần Hạo không có ý gì sẽ buông cô ra, cứ mặc cho cô đẩy ngực anh.
“ Nhiễm Nhiễm, em có thể xem thư viện ảnh trong máy, có chụp lại màn hình đó.” Anh đã dự tính sẽ có chuyện này nên sớm có chuẩn bị.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn điệu bộ chắc như đinh đóng cột của anh, xem ra cô thử xem xem đã!
Cô vẫn cúi đầu xem điện thoại, mở thư viện ảnh ra xem mới phát hiện có mấy đề bài báo của sáng nay.
Lục thùng rác của cô!
Tìm thấy que thử thai của cô, còn cả những bức ảnh chụp cô và Tề Viễn Dương cùng đi xem phim đều bị tung ra.
Mấy người nhà báo đúng là không có lỗ nào không chui, nhớ đến hình ảnh một đám đông chặn đứng khu nhà ở, cô lại thấy rùng mình.
May là hôm nay cô không về bên đó!
Trên mạng nói đứa con trong bụng cô là của Tề Viễn Dương, hôm nay Tề Viễn Dương cũng nói như vậy.
Lẽ nào chuyện này do một tay anh ta làm ra?
Anh ta có ý đồ gì?
Bùi Nhiễm Nhiễm đưa điện thoại lại cho Cảnh Thần Hạo, gương mặt cô tỏ ra khá bình tĩnh, đột nhiên cô giơ tay vuốt lên gương mặt anh.
Bẹo má anh, cô cười, “ Chồng yêu, em xin lỗi đã hiểu lầm anh.”
Cảnh Thần Hạo bị động tác đột ngột của cô làm cho xốn xang, anh khó mà kìm nén được cảm xúc của mình, cúi đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn.
Bùi Nhiễm Nhiễm bị nụ hôn cuồng say của anh làm mê đắm, mặc dù cô có chút nghi oan cho anh nhưng chính biểu hiện của anh làm cho cô bực mình.
Không cần biết sao mà biết được, trên mạng có chuyện gì anh đều nên tin cô!
Sự trừng phạt cho việc không tin cô là, cô đột ngột đóng cửa quan, cắn mạnh lên đầu lưỡi anh.
Cảnh Thần Hạo thấy đau đành rời khỏi bờ môi kia, anh thò lưỡi nhìn cô, “ Vợ ơi, em......”
“ Cho đáng đời, ai bảo anh không tin em!” Khi nãy đáng lẽ cô phải cắn ngay khi anh mới cưỡng hôn cô.
“ Anh tin em.” Cảnh Thần Hạo thấy gương mặt hơi tức giận của cô, hai bờ má ửng hồng, trông thật dễ thương.
“ Vợ yêu, anh bưng vào cho em nhé.” Đã rất lâu hai người không cùng hưởng thụ một bữa ăn trên giường rồi.
“ Em không muốn, em muốn ăn cùng với Dương Dương Noãn Noãn.”
“ Hai đứa nó ngủ rồi.” Cảnh Thần Hạo nghiêm túc nói.
“ Thôi được.” Cô đành thỏa hiệp.
Ra đó ăn mà không được thấy Dương Dương Noãn Noãn thì chẳng bằng ăn trong này.
Bữa cơm Cảnh Thần Hạo bưng đến lại là những món ăn tiêu chuẩn cho bà bầu, nhưng cô ngửi cũng không cảm thấy khó chịu, chứng tỏ cũng không tồi, chắc sẽ hợp với khẩu vị của cô.
Cảnh Thần Hạo ngồi đối diện, nhìn cô ăn, hận nỗi được đút cho cô ăn nhưng vợ anh lại không chịu.
Nghĩ đến chuyện năm ngoái, khi có thai cô nghén nặng, anh lại thấy lo, nếu cô lại nôn thi sao?
Nghén chỉ có thể giảm nhẹ triệu chứng chứ không dứt được sao?
Bùi Nhiễm Nhiễm giờ vẫn chưa bắt đầu nghén, cũng chẳng biết Cảnh Thần Hạo lại đang nghĩ nhiều như vậy, nếu biết được cô sẽ rất vui đây.
Sau bữa tối, ai đó lại càng chăm muốn tắm cho cô, chỉ có điều đến cuối cùng dục vọng khó kiềm lại chỉ được tự tắm nước lạnh làm mát tư tưởng.
Bùi Nhiễm Nhiễm nằm trên giường, vì buổi chiều ngủ hơi lâu nên bây giờ vẫn chưa mệt, cho đến khi Cảnh Thần Hạo từ phòng tắm bước ra, cô vẫn không buồn ngủ.
Cơ thể bị anh đột ngột ôm lấy, cô tìm một tư thế dễ chịu trong lòng anh, nghe hơi thở nhẹ nhàng của anh nhưng vẫn khó lòng ngủ được.
Cô cảm giác hết buồn ngủ, hình như lại rất tỉnh táo.
“ Không ngủ được à?” Cảnh Thần Hạo cúi đầu nghịch lọn tóc bên viền tai cô.
“ Ừm, anh mau ngủ đi, chiều nay em ngủ nhiều rồi, giờ không ngủ không sao.” Cô vẫn nhắm mắt lại, mong cho nhanh chóng có thể chìm vào giấc ngủ.
“ Anh cũng không buồn ngủ, em có muốn nói chuyện không, anh thức cùng em.” Họ đã rất lâu chưa được ngủ cùng trên một chiếc giường rồi.
Trân trọng cảm giác tìm được thứ đã mất đi.
“ Em không muốn nói chuyện, ngủ đi.” Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn luôn ám thị bản thân cần nhanh chóng ngủ đi.
Nhưng khó lòng cưỡng lại được cơn mất ngủ, đột nhiên điện thoại của cô reo lên.
Trong căn phòng yên tĩnh, cảm giác tiếng chuông réo khá lớn, cô lập tức tỉnh dậy.
“ Điện thoại!” Cô vặn vẹo muốn rời khỏi lòng anh..
Nhưng Cảnh Thần Hạo lại ôm rất chặt, cô cứ nhìn sang màn hình điện thoại, không biết muộn thế này còn có ai gọi đến?
“ Anh không để em bắt máy?” Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên bình thản nói một câu.
Cảnh Thần Hạo cảm nhận được cô bắt đầu bực, liền buông cô ra, để cho cô đi nghe máy.
Bùi Nhiễm Nhiễm thấy người gọi là Thích Thịnh Thiên, đoán biết chuyện có liên quan đến Lâm Tri Hiểu, cô lập tức bắt máy.
“ Chị dâu, hình như Tri Hiểu sắp sinh rồi, chúng em đang trên đường đến bệnh viện!” Thích Thịnh Thiên vội vàng nói trong điện thoại, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi Lâm Tri Hiểu kế bên đang trong cơn đau.
“ Hả......”
Cảm giác trên người có hơi thở quen thuộc.
Cô chậm rãi mở mắt, lọt vào mắt cô là ánh đèn quen thuộc, ngay phút tiếp theo là gương mặt điển trai của ai đó.
“ Cảnh Thần Hạo, anh tránh ra!” Cô lại nhắm chặt mắt lại, “ Bây giờ không muốn nhìn thấy anh.”
“ Ừ, nhưng giờ em bắt buộc phải ăn cơm.” Cảnh Thần Hạo dựng lưng cô ngồi dậy, “ Ăn xong mình ngủ tiếp nhé.”
Lưng cô ngồi dựa vào đầu giường, đành mở mắt ra, “ Em không muốn ăn.”
“ Không muốn ăn cơm vậy muốn ăn gì? Mì? Hay hoa quả?” Cảnh Thần Hạo nhẫn nại hỏi.
Bây giờ cô bắt buộc phải ăn gì đó, không chỉ vi cô là bà bầu, cho dù không phải bà bầu cô cũng không nên nhịn cơm.
“ Anh quan tâm em vì đứa bé?” Cô lạnh lùng phản vấn anh.
“ Vì là em nên anh mới quan tâm.” Cảnh Thần Hạo đột nhiên ôm lấy cô, cả người cô áp chặt vào người anh, “ Nhiễm Nhiễm, chỉ cần em xem tin tức, em sẽ hiểu được những điều khi trước anh hỏi em.”
“ Tin gì trên mạng?” Bùi Nhiễm Nhiễm đến giờ vẫn không hiểu làm sao mà họ biết được.
“ Nhiễm Nhiễm, anh tin em, anh cũng yêu em, đứa bé trong bụng chính là của chúng ta.” Cảnh Thần Hạo ôm cô trong lòng, anh đặt cằm lên đầu cô, “ Vợ yêu, đừng giận nữa được không?”
“ Để em xem tin gì đã rồi mới quyết định có nên giận hay không!” Nghe anh nói, cô cũng cảm thấy khi nãy bản thân có hơi quá.
Nhưng dưới hoàn cảnh và tình trạng đó, cô không còn lý trí đâu mà suy nghĩ, chỉ nghĩ đến việc anh không tin cô.
Cô chỉ có mình anh, không ai khác, sao anh không chịu tin cô!
“ Ăn cơm trước đã, ăn xong anh sẽ cho em xem.” Cảnh Thần Hạo tiện thúc cô ăn cơm.
“ Không phải anh đang lừa em đó chứ?” Bùi Nhiễm Nhiễm muốn ngẩng đầu nhưng bị chiếc cằm của anh đè lên.
Ánh mắt chỉ có thể nhìn vào vòm ngực của anh, hai tay cô kéo áo anh, “ Cảnh Thần Hạo, có phải anh lừa em không?”
“ Không, vậy em xem bây giờ nhé!” Anh thả lỏng đôi chút, lấy điện thoại ra.
Bùi Nhiễm Nhiễm đón lấy chiếc điện thoại trên tay anh, nhưng sau khi mở trang mạng ra cô mới phát hiện không hề đề cập đến chuyện cô có thai, trang nhất cùng những trang báo mạng khác hôm nay cũng không có một tin nào viết về cô.
Cảnh Thần Hạo cũng nhìn vào màn hình, tin tức trên đó đã biến mất!
Tề Viễn Dương!
Nhất định là do anh ta.
“ Qủa nhiên anh lừa em, Cảnh Thần Hạo, sao anh lại làm vậy được! Em ghét anh, tránh xa em ra.” Bùi Nhiễm Nhiễm đẩy mạnh anh.
Cảnh Thần Hạo không có ý gì sẽ buông cô ra, cứ mặc cho cô đẩy ngực anh.
“ Nhiễm Nhiễm, em có thể xem thư viện ảnh trong máy, có chụp lại màn hình đó.” Anh đã dự tính sẽ có chuyện này nên sớm có chuẩn bị.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn điệu bộ chắc như đinh đóng cột của anh, xem ra cô thử xem xem đã!
Cô vẫn cúi đầu xem điện thoại, mở thư viện ảnh ra xem mới phát hiện có mấy đề bài báo của sáng nay.
Lục thùng rác của cô!
Tìm thấy que thử thai của cô, còn cả những bức ảnh chụp cô và Tề Viễn Dương cùng đi xem phim đều bị tung ra.
Mấy người nhà báo đúng là không có lỗ nào không chui, nhớ đến hình ảnh một đám đông chặn đứng khu nhà ở, cô lại thấy rùng mình.
May là hôm nay cô không về bên đó!
Trên mạng nói đứa con trong bụng cô là của Tề Viễn Dương, hôm nay Tề Viễn Dương cũng nói như vậy.
Lẽ nào chuyện này do một tay anh ta làm ra?
Anh ta có ý đồ gì?
Bùi Nhiễm Nhiễm đưa điện thoại lại cho Cảnh Thần Hạo, gương mặt cô tỏ ra khá bình tĩnh, đột nhiên cô giơ tay vuốt lên gương mặt anh.
Bẹo má anh, cô cười, “ Chồng yêu, em xin lỗi đã hiểu lầm anh.”
Cảnh Thần Hạo bị động tác đột ngột của cô làm cho xốn xang, anh khó mà kìm nén được cảm xúc của mình, cúi đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn.
Bùi Nhiễm Nhiễm bị nụ hôn cuồng say của anh làm mê đắm, mặc dù cô có chút nghi oan cho anh nhưng chính biểu hiện của anh làm cho cô bực mình.
Không cần biết sao mà biết được, trên mạng có chuyện gì anh đều nên tin cô!
Sự trừng phạt cho việc không tin cô là, cô đột ngột đóng cửa quan, cắn mạnh lên đầu lưỡi anh.
Cảnh Thần Hạo thấy đau đành rời khỏi bờ môi kia, anh thò lưỡi nhìn cô, “ Vợ ơi, em......”
“ Cho đáng đời, ai bảo anh không tin em!” Khi nãy đáng lẽ cô phải cắn ngay khi anh mới cưỡng hôn cô.
“ Anh tin em.” Cảnh Thần Hạo thấy gương mặt hơi tức giận của cô, hai bờ má ửng hồng, trông thật dễ thương.
“ Vợ yêu, anh bưng vào cho em nhé.” Đã rất lâu hai người không cùng hưởng thụ một bữa ăn trên giường rồi.
“ Em không muốn, em muốn ăn cùng với Dương Dương Noãn Noãn.”
“ Hai đứa nó ngủ rồi.” Cảnh Thần Hạo nghiêm túc nói.
“ Thôi được.” Cô đành thỏa hiệp.
Ra đó ăn mà không được thấy Dương Dương Noãn Noãn thì chẳng bằng ăn trong này.
Bữa cơm Cảnh Thần Hạo bưng đến lại là những món ăn tiêu chuẩn cho bà bầu, nhưng cô ngửi cũng không cảm thấy khó chịu, chứng tỏ cũng không tồi, chắc sẽ hợp với khẩu vị của cô.
Cảnh Thần Hạo ngồi đối diện, nhìn cô ăn, hận nỗi được đút cho cô ăn nhưng vợ anh lại không chịu.
Nghĩ đến chuyện năm ngoái, khi có thai cô nghén nặng, anh lại thấy lo, nếu cô lại nôn thi sao?
Nghén chỉ có thể giảm nhẹ triệu chứng chứ không dứt được sao?
Bùi Nhiễm Nhiễm giờ vẫn chưa bắt đầu nghén, cũng chẳng biết Cảnh Thần Hạo lại đang nghĩ nhiều như vậy, nếu biết được cô sẽ rất vui đây.
Sau bữa tối, ai đó lại càng chăm muốn tắm cho cô, chỉ có điều đến cuối cùng dục vọng khó kiềm lại chỉ được tự tắm nước lạnh làm mát tư tưởng.
Bùi Nhiễm Nhiễm nằm trên giường, vì buổi chiều ngủ hơi lâu nên bây giờ vẫn chưa mệt, cho đến khi Cảnh Thần Hạo từ phòng tắm bước ra, cô vẫn không buồn ngủ.
Cơ thể bị anh đột ngột ôm lấy, cô tìm một tư thế dễ chịu trong lòng anh, nghe hơi thở nhẹ nhàng của anh nhưng vẫn khó lòng ngủ được.
Cô cảm giác hết buồn ngủ, hình như lại rất tỉnh táo.
“ Không ngủ được à?” Cảnh Thần Hạo cúi đầu nghịch lọn tóc bên viền tai cô.
“ Ừm, anh mau ngủ đi, chiều nay em ngủ nhiều rồi, giờ không ngủ không sao.” Cô vẫn nhắm mắt lại, mong cho nhanh chóng có thể chìm vào giấc ngủ.
“ Anh cũng không buồn ngủ, em có muốn nói chuyện không, anh thức cùng em.” Họ đã rất lâu chưa được ngủ cùng trên một chiếc giường rồi.
Trân trọng cảm giác tìm được thứ đã mất đi.
“ Em không muốn nói chuyện, ngủ đi.” Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn luôn ám thị bản thân cần nhanh chóng ngủ đi.
Nhưng khó lòng cưỡng lại được cơn mất ngủ, đột nhiên điện thoại của cô reo lên.
Trong căn phòng yên tĩnh, cảm giác tiếng chuông réo khá lớn, cô lập tức tỉnh dậy.
“ Điện thoại!” Cô vặn vẹo muốn rời khỏi lòng anh..
Nhưng Cảnh Thần Hạo lại ôm rất chặt, cô cứ nhìn sang màn hình điện thoại, không biết muộn thế này còn có ai gọi đến?
“ Anh không để em bắt máy?” Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên bình thản nói một câu.
Cảnh Thần Hạo cảm nhận được cô bắt đầu bực, liền buông cô ra, để cho cô đi nghe máy.
Bùi Nhiễm Nhiễm thấy người gọi là Thích Thịnh Thiên, đoán biết chuyện có liên quan đến Lâm Tri Hiểu, cô lập tức bắt máy.
“ Chị dâu, hình như Tri Hiểu sắp sinh rồi, chúng em đang trên đường đến bệnh viện!” Thích Thịnh Thiên vội vàng nói trong điện thoại, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi Lâm Tri Hiểu kế bên đang trong cơn đau.
“ Hả......”
Tác giả :
Bạc Nhất Tâm