Sửa Bug Ở Vũ Trụ Tiểu Thuyết
Chương 65
Edit: jena
Khi Cảnh Tây tỉnh dậy đã là rạng sáng hôm sau.
Lần này cậu hôn mê lâu hơn lần trước, nhưng đáng tiếc lại không mơ thấy gì.
Cậu rất muốn biến chuyện gì xảy ra tiếp theo, lúc đó nhiệm vụ của cậu đã dần đến hồi kết, nhưng chuỗi số liệu kia - cũng chính là Đoạn Trì bây giờ - tình huống không lạc quan lắm. Nếu là ở hiện tại, có lẽ cậu sẽ kéo dài nhiệm vụ, ở lại cùng đối phương, không biết khi đó chính mình lựa chọn như thế nào. Huống chi thân thể cũng là do người khác ủy thác, có lẽ muốn kéo dài cũng kéo không được lâu.
Nhớ tới Đoạn Trì, cậu sờ soạn trên người, phát hiện điện thoại mất rồi.
Cậu đang muốn tìm điện thoại, lại nghe giọng nói khàn khàn vang lên gần giường.
"Tỉnh?"
Cảnh Tây nghe xong thì quay qua nhìn, đối phương đang dựa lưng vào cửa số, bắt đầu chậm rãi mở đèn đầu giường lên. Đúng là Úc Bạc.
Cậu im lặng hai giây: "Mọi người biết hết rồi ạ?"
Úc Bạc nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Hắn vẫn mặc quần áo từ bữa tiệc sinh nhật, đầu tóc hơi tán loại, nhưng biểu cảm vô cùng bình tĩnh, cũng không hỏi vì sao cậu lại nói dối, chỉ hỏi: "Trên người có đau ở đâu không?"
Cảnh Tây: "Không có."
Úc Bạc: "Đói không?"
Cảnh Tây: "Hơi hơi."
Úc Bạc: "Muốn ăn cái gì?"
Cảnh Tây: "Gì cũng được... Anh ăn gì chưa?"
Úc Bạc hơi im lặng: "Chưa."
Cảnh Tây: "Vậy cùng nhau ăn."
Úc Bạc gật gật đầu, ra ngoài kêu người.
Cảnh Tây lấy lại điện thoại, đứng dậy bước xuống giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Xa xa đèn đường nhập nhoạng trong đêm, cậu ra phòng khách, hỏi: "Ở đây là đâu vậy anh?"
Úc Bạc: "Bệnh viện trung tâm thành phố."
Hệ thống nhỏ bổ sung thêm: "Ngài làm kiểm tra ở bên kia xong là được chuyển qua đây trong đêm luôn."
Cảnh Tây tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, mở điện thoại xem tin tức.
Ngoại trừ bạn bè nhắn tin quan tâm hỏi han, đám đàn em lại không thấy tin gì, cậu hỏi: "Kể cho ta nghe chuyện xảy ra sau khi ta ngất xỉu đi."
Hệ thống nhỏ tường thuật lại thật đơn giản.
Khi đó ở bệnh viện chỉ có Úc Bạc, Phượng Tinh Nhiên và đám đàn em, những bạn bè còn lai không biết tình huống của ngài, chỉ nghe nói là bị kiệt sức. Thế nhưng lần trước đã thấy cậu ngất xỉu rồi nên không tin, chỉ là thức thời không hỏi nhiều.
Thầy giáo muốn ngày mai bọn họ phải đi học cho nên khi Úc Bạc chuyển bệnh viện cho ngài, không có cho họ đi theo.
"À đúng rồi." Nó nói thêm: "Anh trai ngài gọi cho Đoạn Trì, hỏi hắn có biện pháp gì không."
Cảnh Tây: "... Sau đó?"
Hệ thống nhỏ: "Khi ngài chuyển bệnh viện xong thì Đoạn Trì có đến thăm, nhưng ngài cũng biết quan hệ hiện tại của cả hai rồi đó, hắn không ở lại lâu được, đã về rồi, tôi cảm thấy ngày mai hắn sẽ đến nữa."
Cảnh Tây thở dài trong lòng, vẫn phải đi đến bước này.
Úc Bạc dặn nhân viên chỉ lấy những đồ ăn thanh đạm, xoay người lại thấy em trai mình ngồi xếp bằng trên sô pha, cúi đầu nhìn điện thoại, không biết đang nghĩ gì.
Diện mạo của cậu rất hấp dẫn, vừa đẹp trai vừa tinh xảo, gần như có thể tùy ý dùng mọi tư thế lên bìa tạp chí cũng được. Hơn nữa tính cách rất tốt, người gặp người thích, ngày hội văn hóa vừa hát một bài xong cũng khiến cho nam nữ cả trường đảo điên.
Tiêu sái tùy ý, vô ưu vô lo, đúng là lứa tuổi đẹp nhất đời người.
Úc Bạc vừa suy nghĩ như vậy, cảm thấy rằng nếu cậu trưởng thành, hẳn là sẽ mang đến tai họa cho biết bao nhiêu trái tim.
Không biết ai mới có thể xứng đôi với em trai mình.
Hắn đi qua, xoa xoa đầu cậu.
Cảnh Tây ngẩng đầu nhìn hắn.
Úc Bạc chưa biết nên nói gì, lại thấy lẫn trong tóc của cậu còn một vài tờ giấy pháo hoa.
Đúng rồi, hôm nay vẫn là sinh nhật của cậu. Trước kia cậu không có một bữa tiệc sinh nhật nào đàng hoàng, vì vậy mọi người muốn giúp cậu vui vẻ một chút, tổ chức một bữa tiệc đáng nhớ, thế nhưng đến bây giờ cậu còn chưa ăn được một miếng bánh kem.
Hắn phủi tờ giấy pháo hoa xuống, thấp giọng hỏi: "Anh kêu phòng bếp làm cho em một chén mì trường thọ nhé?"
Cảnh Tây nghe thấy sự run rẩy lẫn trong giọng nói của hắn, đáp: "Dạ."
Úc Bạc xoay người rời đi, khi quay lại trên mặt cũng đã lấy lại bình tĩnh.
Một lát sau, đồ ăn được mang đến.
Hai người tĩnh lặng cùng nhau ăn một bữa cơm, ngẫu nhiên sẽ nói thêm hai ba câu, so với ngày xưa không có khác biệt gì.
Cảnh Tây ăn sạch tô mì trường thọ, quẹt quẹt miệng, cuối cùng hỏi: "Em phải ở lại đây bao lâu?"
Úc Bạc: "Có lẽ là một tuần. Trong một tuần nếu sức khỏe em tốt lên thì chúng ta về nhà."
Hắn cũng buông chén đũa xuống, lau miệng: "Anh nhờ Đoạn Trì tìm một đội ngũ y bác sĩ chữa bệnh rồi, khi nào người bên đó đến sẽ giúp em kiểm tra lại."
Cảnh Tây gật đầu.
Đã là đêm khuya, hai người ngồi ăn một lát thì về phòng nghỉ ngơi.
Cảnh Tây hôn mê lâu, không hề buồn ngủ, tắm xong nằm ở trên giường mười phút, alo cho cộng sự thiểu năng: "Có thể đổi linh hồn của ta sang thân thể của Ất Chu không?"
Hệ thống nhỏ: "Xin lỗi, điều kiện không phù hợp."
Ngày thường cậu đổi thân thể, thân thể còn lại sẽ ở địa điểm trung gian, vô cùng an toàn.
Nhưng bây giờ muốn đổi, tức là thân thể này sẽ vào trạng thái xuất hồn, vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa trong quá trình xuất hồn có thể bị trọng thương, hoặc nặng hơn là tử vong tại chỗ.
Cảnh Tây cũng hiểu cơ chế này, hỏi sang chuyện khác: "Chuyện đội ngũ y tế của Đoạn Trì là sao vậy? Có ổn không?"
Hệ thống nhỏ: "Tôi có thể nói cho ngài biết."
Cảnh Tây: "Đánh giá của ngươi mang tính khách quan, ta muốn nghe đánh giá chủ quan của Đoạn Trì."
Hệ thống nhỏ tàn nhẫn vạch trần chân tướng: "Đoạn Trì chỉ phụ trách ký tên đưa tiền, căn bản không thân thiết gì với họ."
Cảnh Tây: "Không đúng. Ta đã giáo dục anh ta là ngoài chu cấp tiền ra còn phải quan sát cấp dưới rồi mà."
Hệ thống nhỏ: "... Ngủ đi ông thần của tôi ơi, bằng không ngày mai hai mắt thâm sì, anh trai và thầy giáo của ngại lại đau lòng thương tâm nữa bây giờ.
Cảnh Tây im lặng, từ bỏ giãy giụa.
Cậu nằm đến nửa ngày sau mới ngủ được, hôm sau ngoan ngoãn ngồi trong phòng bệnh chờ Đoạn Trì đến lúc 9 giờ rưỡi sáng.
Công ty nhà họ Úc chỉ mới dọn đến nơi này trong thời gian gần đây.
Úc Bạc sợ không có thời gian ở bên cạnh em trai mình nên sáng sớm đã đến công ty để sắp xếp lại công việc, bây giờ trong phòng chỉ còn một mình Cảnh Tây.
Đoạn Trì đặt hoa và trái cây lên đầu giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, hỏi: "Đây là nguyên nhân?"
Cảnh Tây cuối cùng thành thật: "Đúng vậy."
Đoạn Trì im lặng.
Lúc đó hắn còn nghĩ cậu là em trai của Úc Bạc, có thể gặp chuyện gì mà lại chẳng màng tương lai như vậy, ai ngờ là bệnh nan y.
Hắn hỏi: "Còn bao lâu nữa?"
Cảnh Tây: "Nửa năm."
Đoạn Trì tiếp tục im lặng.
Gen bị hỏng, cả người sẽ từ từ tan vỡ từ trong ra ngoài, cho đến khi không thể cứu chữa được nữa.
Đây không phải là một quá trình dài, nhưng cũng không phải ngắn. Là thiếu niên này mắc bệnh, nhưng hắn nghĩ đến Cảnh Tây cũng đang ở trong thân thể này, chỉ cần tưởng tượng ra nỗi đau cậu phải chịu đựng, hắn cũng không thể chịu nổi.
Cảnh Tây hi vọng hắn sẽ không nghĩ đông nghĩ tây, an ủi: "Anh yên tâm, nếu khó chịu quá thì tôi sẽ tự bảo vệ mình."
Đoạn Trì: "Có thời hạn cụ thể không?"
Cảnh Tây: "Bắt buộc phải có điều kiện phù hợp."
Có nghĩa là có.
Đoạn Trì lẳng lặng nghe, kéo cậu qua nhìn những vết kim châm trên cánh tay gầy nhẳng. Hắn ở lại với cậu cho đến khi Úc Bạc quay lại mới rời đi.
Chiều cùng ngày, tan học xong, đám đàn em và sói con Tam Trung đều đến thăm.
Bọn họ dường như đã chuẩn bị tốt tâm lý, cố gắng banh căng mặt, dù hốc mắt hồng hồng cũng không rớt một giọt nước mắt nào. Trong đó còn có hai người pha trò, giúp cho mọi người vui vẻ lạc quan giữa nghịch cảnh.
Cảnh Tây không vạch trần kĩ thuật diễn vụng về của họ, cậu chủ động nói mình đang muốn viết một bản nhạc, là bài hát đầu tiên của Minh Chấn Thiên Hạ, muốn thầy giáo dạy cho mọi người.
Sói con nghĩ đến cách đây không lâu mình vừa rống lên chửi vụ ban nhạc, không khỏi ngại ngùng.
Sau đó hắn cao giọng nói: "Được! Mày chờ đó, chờ anh em học xong sẽ hát cho mày nghe, luôn hoan nghênh người đại diện nghiêm túc chỉ bảo."
Cảnh Tây cười nói: "Tốt quá."
Những ngày nằm dưỡng bệnh trôi qua thật mau, một tuần đã kết thúc.
Cảnh Tây không muốn nằm mốc lên ở trong nhà, lập tức tỏ vẻ muốn đến trường đi học. Úc Bạc chần chờ một chút rồi đồng ý, âm thầm chuẩn bị đồ dùng cứu trợ trong phòng y tế.
Cảnh Tây không có ý kiến gì, đeo balo vô lớp học.
Phòng học bỗng chốc không còn âm thanh gì.
Một tuần cậu không đi học, những học sinh còn lại khẩu cung đám đàn em, cuối cùng đã biết được sự thật.
Đám đàn em mếu máo: "Nếu họ vạ mồm thì tình cảnh khó xử lắm đó hu hu!", vì vậy cần làm tốt công tác tâm lý trước.
Hôm nay cậu đến lớp, mọi người đều đã biết chuyện.
Vốn dĩ đã chuẩn bị kĩ càng, thế nhưng khi chân chân chính chinh nhìn người thật, ngay lập tức mắt cả lớp đỏ hoe.
Y học ở thời đại này rất phát triển, nhưng vẫn có một vài trường hợp hi hữu, vậy mà trường hợp hi hữu "bạn học phải ra đi" lại xuất hiện ở lớp bọn họ.
Nếu cậu vẫn như trước đây khó gần, quậy phá, hoặc bình thường một chút, bọn họ cũng sẽ không đau lòng như thế này. Nhưng bọn họ lại cảm thấy cậu quá tốt, ngay lúc tình cảm của mọi người ngày một sâu sắc hơn, cậu lại đâm cho họ một dao, ai mà chịu nổi?
Cảnh Tây nhướng mày: "Nhìn tao làm gì? Đi thăm mộ tao hay gì?"
Cả lớp: "..."
Đoàn người cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong, nghe cậu nói xong thì nhịn không nổi nữa, khóc rống lên.
Cảnh Tây vô cùng bình tĩnh, phân phát giấy cho mọi người: "Nhưng mà tao chưa chết mà."
Cả lớp: "... Mày còn biết nói tiếng người không!"
Cả lớp khóc to hơn.
Cảnh Tây khuyên bảo không được, liền ngồi xếp bằng trên bục giảng, chống cằm nhìn cả lớp khóc lóc.
Tiếng khóc lập tức nhỏ dần.
Cùng lúc đó, Úc Bạc dẫn em trai đi học đang nói chuyện với Phượng Tinh Nhiên, nghe thấy có người khóc trong lớp học, vội vàng chạy đến, vừa bước qua cửa đã nhìn thấy tư thế vững như bàn thạch của thiếu niên.
Đại gia Cảnh Tây ngồi trước mặt cả lớp, tàn ác ra lệnh: "Ai cho tụi bây ngừng? Chưa ăn sáng hay gì? Khóc to lên cho tao."
Úc Bạc: "..."
Phượng Tinh Nhiên: "..."
Cả lớp: "..."
Phòng học lặng ngắt như tờ, sau đó mọi người cầm đồ chọi cậu.
"Mẹ mày thằng chó!"
"Mày có còn là người không!"
"Phí công tao đau lòng cho mày, đồ tồi!"
Phượng Tinh Nhiên kéo Úc Bạc rời đi, không làm phiền học sinh nữa.
Cảnh Tây lấy độc trị độc, cuối cùng cũng giúp cho không khí trong lớp về lại bình thường.
Chỉ tiếc rằng sinh hoạt vườn trường vui vẻ chưa được bao lâu, thân thể cậu chuyển biến xấu dần, lại phải vào bệnh viện nằm.
Đội ngũ y tế của Ngân Lũy cũng chưa có biện pháp cụ thể nào, chỉ có thể cố gắng giúp cậu bớt đau đớn và kéo dài sinh mệnh.
Úc Bạc không đến công ty, phần lớn thời gian đều ở bên cạnh cậu. Phượng Tinh Nhiên và bạn học cũng thường xuyên đến thăm, kể chuyện cho cậu nghe.
Đoạn Trì lấy lý do "nhà gần" nên ngày nào cũng có mặt.
Nhưng hắn chỉ im lặng ở bên cạnh cậu, không có nói gì nhiều.
Cho đến một ngày thấy cả người cậu vã mồ hôi như tắm, hắn mới nhịn không nổi mà hỏi: "Em vẫn không thể đổi thân thể hả?"
Cảnh Tây cố gắng hít thở: "Chắc là không được rồi."
Cảnh Tây biết thân thể này của cậu không thể dành thời gian cho Úc Bạc và Phượng Tinh Nhiên nữa, cũng không khuyên bảo, thay đổi đề tài: "Sắp có lễ hội âm nhạc, em vẫn muốn đi?"
Cảnh Tây: "Muốn. Tôi chỉ nghe một bài hát thôi, hẳn là đi được."
Lễ hội âm nhạc thành phố, Minh Chấn Thiên Hạ cũng sẽ tham gia, báo danh đúng bài hát mà Cảnh Tây sáng tác.
Đám đàn em và sói con mỗi ngày không ngừng luyện tập, vốn định lét lút hát cho cậu nghe, nhưng Cảnh Tây thấy không đã ghiền, muốn họ hát trước mặt mọi người. Bọn họ không từ chối, sảng khoái đồng ý.
Hôm nay người đứng đông đúc trên bãi cỏ, ai cũng lắc lư theo điệu nhạc, cực kỳ náo nhiệt.
Do thân thể của Cảnh Tây quá yếu, chỉ có thể ngồi yên trong xe, chờ đến khi ban nhạc của mình lên sân khấu mới theo vệ sĩ ra ngoài.
Đoàn người tìm được một vị trí không tồi, nhìn rõ Minh Chấn Thiên Hạ trên sân khấu.
Mở màn bằng một nốt cao, sau đó là tiếng trống dày đặc.
So với lần đầu tiên luống cuống tay chân, hoảng loạn không thôi, bây giờ kĩ thuật của họ đã thành thạo hơn, hoàn toàn có thể tự mình chơi, không cần chèn nhạc đệm.
Tiết mục nhanh chóng kéo không khí lên cao, ai cũng lay đôjng theo. Bạn học đi theo cũng mang băng rôn tiếp ứng, hô to hát theo.
"Mỉa mai châm chọc, ác ngôn khắp nơi, hàng vạn ngọn đèn cũng không có chốn dung thân.
Vứt bỏ là lưỡi kiếm sắc, trưởng thành từ khổ đau vạn dặm.
Lao về phía trước, chỉ có ngọn gió này hiểu tôi."
Đám đàn em và sói con biết cậu đến xem, nhưng giữa biển người đông nghịt, họ không thể tìm thấy cậu.
Bọn họ không dám nhìn lâu, càng không dám dừng lại tìm, vì vậy cố hết sức hát.
"Giới hạn là để phá vỡ, tôi không còn bị kìm hãm nữa.
Tôi đánh vỡ màn đêm, giải thoát khỏi ngục tù.
Tôi phải nắm lấy ánh sáng kia, ngời sáng, rực rỡ!"
Thanh âm bỗng nhiên cất cao, người trên sân khấu, người dưới sân khấu bỗng chốc lệ rơi đầy mặt.
Cảnh Tây lẳng lặng nghe, vô cùng vui vẻ: "Mắt nhìn người của ta đúng ghê, ta cảm thấy về sau họ sẽ nổi tiếng đó."
Hệ thống nhỏ gần đây cũng lo lắng cho cậu, nói: "Đúng vậy, chắc chắn nổi tiếng. Nghe xong rồi, chúng ta đi thôi."
Cảnh Tây ngoan ngoãn nghe lời, xoay người rời đi.
Lúc này bỗng nhiên một luồng sáng đỏ hiện lên, hơn nữa không biến mất ngay. Trong lòng cậu nhảy dựng, vội vàng tìm vị trí.
Hệ thống nhỏ "a" một tiếng, gào to: "Là Chủ thần của chúng tôi!"
Nó quá kích động: "Chủ thần của chúng tôi cuối cùng cũng có tin tức rồi ư? Ơ, ngài ấy đang đi qua đây, mau đi tìm thôi!"
Cảnh Tây cảm thấy đây không phải là trùng hợp.
Cậu mơ hồ có dự cảm không tốt, theo bản năng muốn né tránh, nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, trong chớp mắt đã vọt tới.
Bên tai chỉ nghe "bùm bùm" vài tiếng, vệ sĩ bên người đã ngã xuống.
Cảnh Tây hốt hoảng ngẩng đùa, đối diện với khuôn mặt dữ tợn của Tuyên Húc.
Hệ thống nhỏ lập tức hoảng sợ: "Sao lại là hắn!"
Cảnh Tây không kịp trả lời.
Cậu vừa muốn lui về sau, hai tay đã bị Tuyên Húc gắt gao giữ chặt, sau đó một lực đạo hạ xuống, năng lượng toàn thân bị hút về bên kia.
Trong chớp nhoáng, cậu nhớ tới Song Dạ Lương.
Khi cậu bị trọng thương, Song Dạ Lương cũng đã vội vàng xuất hiện. Thì ra là thế.
Hệ thống nhỏ kinh ngạc: "Hắn muốn làm gì?"
Cảnh Tây run rẩy đáp: "Nhìn mà không biết hả? Hắn muốn chớp lấy thời cơ khi ta suy yếu thì cướp đoạt năng lượng, sau đó cho ta chết!"
Hệ thống nhỏ: "Không được, thân thể của ngài chịu không nổi!"
Cảnh Tây: "Trực tiếp chuyển chúng ta đến địa điểm trung gian, ta đập chết hắn."
Hệ thống nhỏ: "..."
Một bên là Chủ thần, một bên là đặc vụ, hệ thống nhỏ bị rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nó không biết nên làm gì bây giờ, lại thấy một luồng sáng đỏ vùng lên.
Cảnh Tây: "..."
Hệ thống nhỏ: "..."
Ánh sáng đỏ mờ dần, một người nhào đến hất văng Tuyên Húc ra, bảo vệ Cảnh Tây ở phía sau.
Đồng tử của Cảnh Tây co tụt lại.
Đoạn Trì.
Khi Cảnh Tây tỉnh dậy đã là rạng sáng hôm sau.
Lần này cậu hôn mê lâu hơn lần trước, nhưng đáng tiếc lại không mơ thấy gì.
Cậu rất muốn biến chuyện gì xảy ra tiếp theo, lúc đó nhiệm vụ của cậu đã dần đến hồi kết, nhưng chuỗi số liệu kia - cũng chính là Đoạn Trì bây giờ - tình huống không lạc quan lắm. Nếu là ở hiện tại, có lẽ cậu sẽ kéo dài nhiệm vụ, ở lại cùng đối phương, không biết khi đó chính mình lựa chọn như thế nào. Huống chi thân thể cũng là do người khác ủy thác, có lẽ muốn kéo dài cũng kéo không được lâu.
Nhớ tới Đoạn Trì, cậu sờ soạn trên người, phát hiện điện thoại mất rồi.
Cậu đang muốn tìm điện thoại, lại nghe giọng nói khàn khàn vang lên gần giường.
"Tỉnh?"
Cảnh Tây nghe xong thì quay qua nhìn, đối phương đang dựa lưng vào cửa số, bắt đầu chậm rãi mở đèn đầu giường lên. Đúng là Úc Bạc.
Cậu im lặng hai giây: "Mọi người biết hết rồi ạ?"
Úc Bạc nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Hắn vẫn mặc quần áo từ bữa tiệc sinh nhật, đầu tóc hơi tán loại, nhưng biểu cảm vô cùng bình tĩnh, cũng không hỏi vì sao cậu lại nói dối, chỉ hỏi: "Trên người có đau ở đâu không?"
Cảnh Tây: "Không có."
Úc Bạc: "Đói không?"
Cảnh Tây: "Hơi hơi."
Úc Bạc: "Muốn ăn cái gì?"
Cảnh Tây: "Gì cũng được... Anh ăn gì chưa?"
Úc Bạc hơi im lặng: "Chưa."
Cảnh Tây: "Vậy cùng nhau ăn."
Úc Bạc gật gật đầu, ra ngoài kêu người.
Cảnh Tây lấy lại điện thoại, đứng dậy bước xuống giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Xa xa đèn đường nhập nhoạng trong đêm, cậu ra phòng khách, hỏi: "Ở đây là đâu vậy anh?"
Úc Bạc: "Bệnh viện trung tâm thành phố."
Hệ thống nhỏ bổ sung thêm: "Ngài làm kiểm tra ở bên kia xong là được chuyển qua đây trong đêm luôn."
Cảnh Tây tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, mở điện thoại xem tin tức.
Ngoại trừ bạn bè nhắn tin quan tâm hỏi han, đám đàn em lại không thấy tin gì, cậu hỏi: "Kể cho ta nghe chuyện xảy ra sau khi ta ngất xỉu đi."
Hệ thống nhỏ tường thuật lại thật đơn giản.
Khi đó ở bệnh viện chỉ có Úc Bạc, Phượng Tinh Nhiên và đám đàn em, những bạn bè còn lai không biết tình huống của ngài, chỉ nghe nói là bị kiệt sức. Thế nhưng lần trước đã thấy cậu ngất xỉu rồi nên không tin, chỉ là thức thời không hỏi nhiều.
Thầy giáo muốn ngày mai bọn họ phải đi học cho nên khi Úc Bạc chuyển bệnh viện cho ngài, không có cho họ đi theo.
"À đúng rồi." Nó nói thêm: "Anh trai ngài gọi cho Đoạn Trì, hỏi hắn có biện pháp gì không."
Cảnh Tây: "... Sau đó?"
Hệ thống nhỏ: "Khi ngài chuyển bệnh viện xong thì Đoạn Trì có đến thăm, nhưng ngài cũng biết quan hệ hiện tại của cả hai rồi đó, hắn không ở lại lâu được, đã về rồi, tôi cảm thấy ngày mai hắn sẽ đến nữa."
Cảnh Tây thở dài trong lòng, vẫn phải đi đến bước này.
Úc Bạc dặn nhân viên chỉ lấy những đồ ăn thanh đạm, xoay người lại thấy em trai mình ngồi xếp bằng trên sô pha, cúi đầu nhìn điện thoại, không biết đang nghĩ gì.
Diện mạo của cậu rất hấp dẫn, vừa đẹp trai vừa tinh xảo, gần như có thể tùy ý dùng mọi tư thế lên bìa tạp chí cũng được. Hơn nữa tính cách rất tốt, người gặp người thích, ngày hội văn hóa vừa hát một bài xong cũng khiến cho nam nữ cả trường đảo điên.
Tiêu sái tùy ý, vô ưu vô lo, đúng là lứa tuổi đẹp nhất đời người.
Úc Bạc vừa suy nghĩ như vậy, cảm thấy rằng nếu cậu trưởng thành, hẳn là sẽ mang đến tai họa cho biết bao nhiêu trái tim.
Không biết ai mới có thể xứng đôi với em trai mình.
Hắn đi qua, xoa xoa đầu cậu.
Cảnh Tây ngẩng đầu nhìn hắn.
Úc Bạc chưa biết nên nói gì, lại thấy lẫn trong tóc của cậu còn một vài tờ giấy pháo hoa.
Đúng rồi, hôm nay vẫn là sinh nhật của cậu. Trước kia cậu không có một bữa tiệc sinh nhật nào đàng hoàng, vì vậy mọi người muốn giúp cậu vui vẻ một chút, tổ chức một bữa tiệc đáng nhớ, thế nhưng đến bây giờ cậu còn chưa ăn được một miếng bánh kem.
Hắn phủi tờ giấy pháo hoa xuống, thấp giọng hỏi: "Anh kêu phòng bếp làm cho em một chén mì trường thọ nhé?"
Cảnh Tây nghe thấy sự run rẩy lẫn trong giọng nói của hắn, đáp: "Dạ."
Úc Bạc xoay người rời đi, khi quay lại trên mặt cũng đã lấy lại bình tĩnh.
Một lát sau, đồ ăn được mang đến.
Hai người tĩnh lặng cùng nhau ăn một bữa cơm, ngẫu nhiên sẽ nói thêm hai ba câu, so với ngày xưa không có khác biệt gì.
Cảnh Tây ăn sạch tô mì trường thọ, quẹt quẹt miệng, cuối cùng hỏi: "Em phải ở lại đây bao lâu?"
Úc Bạc: "Có lẽ là một tuần. Trong một tuần nếu sức khỏe em tốt lên thì chúng ta về nhà."
Hắn cũng buông chén đũa xuống, lau miệng: "Anh nhờ Đoạn Trì tìm một đội ngũ y bác sĩ chữa bệnh rồi, khi nào người bên đó đến sẽ giúp em kiểm tra lại."
Cảnh Tây gật đầu.
Đã là đêm khuya, hai người ngồi ăn một lát thì về phòng nghỉ ngơi.
Cảnh Tây hôn mê lâu, không hề buồn ngủ, tắm xong nằm ở trên giường mười phút, alo cho cộng sự thiểu năng: "Có thể đổi linh hồn của ta sang thân thể của Ất Chu không?"
Hệ thống nhỏ: "Xin lỗi, điều kiện không phù hợp."
Ngày thường cậu đổi thân thể, thân thể còn lại sẽ ở địa điểm trung gian, vô cùng an toàn.
Nhưng bây giờ muốn đổi, tức là thân thể này sẽ vào trạng thái xuất hồn, vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa trong quá trình xuất hồn có thể bị trọng thương, hoặc nặng hơn là tử vong tại chỗ.
Cảnh Tây cũng hiểu cơ chế này, hỏi sang chuyện khác: "Chuyện đội ngũ y tế của Đoạn Trì là sao vậy? Có ổn không?"
Hệ thống nhỏ: "Tôi có thể nói cho ngài biết."
Cảnh Tây: "Đánh giá của ngươi mang tính khách quan, ta muốn nghe đánh giá chủ quan của Đoạn Trì."
Hệ thống nhỏ tàn nhẫn vạch trần chân tướng: "Đoạn Trì chỉ phụ trách ký tên đưa tiền, căn bản không thân thiết gì với họ."
Cảnh Tây: "Không đúng. Ta đã giáo dục anh ta là ngoài chu cấp tiền ra còn phải quan sát cấp dưới rồi mà."
Hệ thống nhỏ: "... Ngủ đi ông thần của tôi ơi, bằng không ngày mai hai mắt thâm sì, anh trai và thầy giáo của ngại lại đau lòng thương tâm nữa bây giờ.
Cảnh Tây im lặng, từ bỏ giãy giụa.
Cậu nằm đến nửa ngày sau mới ngủ được, hôm sau ngoan ngoãn ngồi trong phòng bệnh chờ Đoạn Trì đến lúc 9 giờ rưỡi sáng.
Công ty nhà họ Úc chỉ mới dọn đến nơi này trong thời gian gần đây.
Úc Bạc sợ không có thời gian ở bên cạnh em trai mình nên sáng sớm đã đến công ty để sắp xếp lại công việc, bây giờ trong phòng chỉ còn một mình Cảnh Tây.
Đoạn Trì đặt hoa và trái cây lên đầu giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, hỏi: "Đây là nguyên nhân?"
Cảnh Tây cuối cùng thành thật: "Đúng vậy."
Đoạn Trì im lặng.
Lúc đó hắn còn nghĩ cậu là em trai của Úc Bạc, có thể gặp chuyện gì mà lại chẳng màng tương lai như vậy, ai ngờ là bệnh nan y.
Hắn hỏi: "Còn bao lâu nữa?"
Cảnh Tây: "Nửa năm."
Đoạn Trì tiếp tục im lặng.
Gen bị hỏng, cả người sẽ từ từ tan vỡ từ trong ra ngoài, cho đến khi không thể cứu chữa được nữa.
Đây không phải là một quá trình dài, nhưng cũng không phải ngắn. Là thiếu niên này mắc bệnh, nhưng hắn nghĩ đến Cảnh Tây cũng đang ở trong thân thể này, chỉ cần tưởng tượng ra nỗi đau cậu phải chịu đựng, hắn cũng không thể chịu nổi.
Cảnh Tây hi vọng hắn sẽ không nghĩ đông nghĩ tây, an ủi: "Anh yên tâm, nếu khó chịu quá thì tôi sẽ tự bảo vệ mình."
Đoạn Trì: "Có thời hạn cụ thể không?"
Cảnh Tây: "Bắt buộc phải có điều kiện phù hợp."
Có nghĩa là có.
Đoạn Trì lẳng lặng nghe, kéo cậu qua nhìn những vết kim châm trên cánh tay gầy nhẳng. Hắn ở lại với cậu cho đến khi Úc Bạc quay lại mới rời đi.
Chiều cùng ngày, tan học xong, đám đàn em và sói con Tam Trung đều đến thăm.
Bọn họ dường như đã chuẩn bị tốt tâm lý, cố gắng banh căng mặt, dù hốc mắt hồng hồng cũng không rớt một giọt nước mắt nào. Trong đó còn có hai người pha trò, giúp cho mọi người vui vẻ lạc quan giữa nghịch cảnh.
Cảnh Tây không vạch trần kĩ thuật diễn vụng về của họ, cậu chủ động nói mình đang muốn viết một bản nhạc, là bài hát đầu tiên của Minh Chấn Thiên Hạ, muốn thầy giáo dạy cho mọi người.
Sói con nghĩ đến cách đây không lâu mình vừa rống lên chửi vụ ban nhạc, không khỏi ngại ngùng.
Sau đó hắn cao giọng nói: "Được! Mày chờ đó, chờ anh em học xong sẽ hát cho mày nghe, luôn hoan nghênh người đại diện nghiêm túc chỉ bảo."
Cảnh Tây cười nói: "Tốt quá."
Những ngày nằm dưỡng bệnh trôi qua thật mau, một tuần đã kết thúc.
Cảnh Tây không muốn nằm mốc lên ở trong nhà, lập tức tỏ vẻ muốn đến trường đi học. Úc Bạc chần chờ một chút rồi đồng ý, âm thầm chuẩn bị đồ dùng cứu trợ trong phòng y tế.
Cảnh Tây không có ý kiến gì, đeo balo vô lớp học.
Phòng học bỗng chốc không còn âm thanh gì.
Một tuần cậu không đi học, những học sinh còn lại khẩu cung đám đàn em, cuối cùng đã biết được sự thật.
Đám đàn em mếu máo: "Nếu họ vạ mồm thì tình cảnh khó xử lắm đó hu hu!", vì vậy cần làm tốt công tác tâm lý trước.
Hôm nay cậu đến lớp, mọi người đều đã biết chuyện.
Vốn dĩ đã chuẩn bị kĩ càng, thế nhưng khi chân chân chính chinh nhìn người thật, ngay lập tức mắt cả lớp đỏ hoe.
Y học ở thời đại này rất phát triển, nhưng vẫn có một vài trường hợp hi hữu, vậy mà trường hợp hi hữu "bạn học phải ra đi" lại xuất hiện ở lớp bọn họ.
Nếu cậu vẫn như trước đây khó gần, quậy phá, hoặc bình thường một chút, bọn họ cũng sẽ không đau lòng như thế này. Nhưng bọn họ lại cảm thấy cậu quá tốt, ngay lúc tình cảm của mọi người ngày một sâu sắc hơn, cậu lại đâm cho họ một dao, ai mà chịu nổi?
Cảnh Tây nhướng mày: "Nhìn tao làm gì? Đi thăm mộ tao hay gì?"
Cả lớp: "..."
Đoàn người cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong, nghe cậu nói xong thì nhịn không nổi nữa, khóc rống lên.
Cảnh Tây vô cùng bình tĩnh, phân phát giấy cho mọi người: "Nhưng mà tao chưa chết mà."
Cả lớp: "... Mày còn biết nói tiếng người không!"
Cả lớp khóc to hơn.
Cảnh Tây khuyên bảo không được, liền ngồi xếp bằng trên bục giảng, chống cằm nhìn cả lớp khóc lóc.
Tiếng khóc lập tức nhỏ dần.
Cùng lúc đó, Úc Bạc dẫn em trai đi học đang nói chuyện với Phượng Tinh Nhiên, nghe thấy có người khóc trong lớp học, vội vàng chạy đến, vừa bước qua cửa đã nhìn thấy tư thế vững như bàn thạch của thiếu niên.
Đại gia Cảnh Tây ngồi trước mặt cả lớp, tàn ác ra lệnh: "Ai cho tụi bây ngừng? Chưa ăn sáng hay gì? Khóc to lên cho tao."
Úc Bạc: "..."
Phượng Tinh Nhiên: "..."
Cả lớp: "..."
Phòng học lặng ngắt như tờ, sau đó mọi người cầm đồ chọi cậu.
"Mẹ mày thằng chó!"
"Mày có còn là người không!"
"Phí công tao đau lòng cho mày, đồ tồi!"
Phượng Tinh Nhiên kéo Úc Bạc rời đi, không làm phiền học sinh nữa.
Cảnh Tây lấy độc trị độc, cuối cùng cũng giúp cho không khí trong lớp về lại bình thường.
Chỉ tiếc rằng sinh hoạt vườn trường vui vẻ chưa được bao lâu, thân thể cậu chuyển biến xấu dần, lại phải vào bệnh viện nằm.
Đội ngũ y tế của Ngân Lũy cũng chưa có biện pháp cụ thể nào, chỉ có thể cố gắng giúp cậu bớt đau đớn và kéo dài sinh mệnh.
Úc Bạc không đến công ty, phần lớn thời gian đều ở bên cạnh cậu. Phượng Tinh Nhiên và bạn học cũng thường xuyên đến thăm, kể chuyện cho cậu nghe.
Đoạn Trì lấy lý do "nhà gần" nên ngày nào cũng có mặt.
Nhưng hắn chỉ im lặng ở bên cạnh cậu, không có nói gì nhiều.
Cho đến một ngày thấy cả người cậu vã mồ hôi như tắm, hắn mới nhịn không nổi mà hỏi: "Em vẫn không thể đổi thân thể hả?"
Cảnh Tây cố gắng hít thở: "Chắc là không được rồi."
Cảnh Tây biết thân thể này của cậu không thể dành thời gian cho Úc Bạc và Phượng Tinh Nhiên nữa, cũng không khuyên bảo, thay đổi đề tài: "Sắp có lễ hội âm nhạc, em vẫn muốn đi?"
Cảnh Tây: "Muốn. Tôi chỉ nghe một bài hát thôi, hẳn là đi được."
Lễ hội âm nhạc thành phố, Minh Chấn Thiên Hạ cũng sẽ tham gia, báo danh đúng bài hát mà Cảnh Tây sáng tác.
Đám đàn em và sói con mỗi ngày không ngừng luyện tập, vốn định lét lút hát cho cậu nghe, nhưng Cảnh Tây thấy không đã ghiền, muốn họ hát trước mặt mọi người. Bọn họ không từ chối, sảng khoái đồng ý.
Hôm nay người đứng đông đúc trên bãi cỏ, ai cũng lắc lư theo điệu nhạc, cực kỳ náo nhiệt.
Do thân thể của Cảnh Tây quá yếu, chỉ có thể ngồi yên trong xe, chờ đến khi ban nhạc của mình lên sân khấu mới theo vệ sĩ ra ngoài.
Đoàn người tìm được một vị trí không tồi, nhìn rõ Minh Chấn Thiên Hạ trên sân khấu.
Mở màn bằng một nốt cao, sau đó là tiếng trống dày đặc.
So với lần đầu tiên luống cuống tay chân, hoảng loạn không thôi, bây giờ kĩ thuật của họ đã thành thạo hơn, hoàn toàn có thể tự mình chơi, không cần chèn nhạc đệm.
Tiết mục nhanh chóng kéo không khí lên cao, ai cũng lay đôjng theo. Bạn học đi theo cũng mang băng rôn tiếp ứng, hô to hát theo.
"Mỉa mai châm chọc, ác ngôn khắp nơi, hàng vạn ngọn đèn cũng không có chốn dung thân.
Vứt bỏ là lưỡi kiếm sắc, trưởng thành từ khổ đau vạn dặm.
Lao về phía trước, chỉ có ngọn gió này hiểu tôi."
Đám đàn em và sói con biết cậu đến xem, nhưng giữa biển người đông nghịt, họ không thể tìm thấy cậu.
Bọn họ không dám nhìn lâu, càng không dám dừng lại tìm, vì vậy cố hết sức hát.
"Giới hạn là để phá vỡ, tôi không còn bị kìm hãm nữa.
Tôi đánh vỡ màn đêm, giải thoát khỏi ngục tù.
Tôi phải nắm lấy ánh sáng kia, ngời sáng, rực rỡ!"
Thanh âm bỗng nhiên cất cao, người trên sân khấu, người dưới sân khấu bỗng chốc lệ rơi đầy mặt.
Cảnh Tây lẳng lặng nghe, vô cùng vui vẻ: "Mắt nhìn người của ta đúng ghê, ta cảm thấy về sau họ sẽ nổi tiếng đó."
Hệ thống nhỏ gần đây cũng lo lắng cho cậu, nói: "Đúng vậy, chắc chắn nổi tiếng. Nghe xong rồi, chúng ta đi thôi."
Cảnh Tây ngoan ngoãn nghe lời, xoay người rời đi.
Lúc này bỗng nhiên một luồng sáng đỏ hiện lên, hơn nữa không biến mất ngay. Trong lòng cậu nhảy dựng, vội vàng tìm vị trí.
Hệ thống nhỏ "a" một tiếng, gào to: "Là Chủ thần của chúng tôi!"
Nó quá kích động: "Chủ thần của chúng tôi cuối cùng cũng có tin tức rồi ư? Ơ, ngài ấy đang đi qua đây, mau đi tìm thôi!"
Cảnh Tây cảm thấy đây không phải là trùng hợp.
Cậu mơ hồ có dự cảm không tốt, theo bản năng muốn né tránh, nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, trong chớp mắt đã vọt tới.
Bên tai chỉ nghe "bùm bùm" vài tiếng, vệ sĩ bên người đã ngã xuống.
Cảnh Tây hốt hoảng ngẩng đùa, đối diện với khuôn mặt dữ tợn của Tuyên Húc.
Hệ thống nhỏ lập tức hoảng sợ: "Sao lại là hắn!"
Cảnh Tây không kịp trả lời.
Cậu vừa muốn lui về sau, hai tay đã bị Tuyên Húc gắt gao giữ chặt, sau đó một lực đạo hạ xuống, năng lượng toàn thân bị hút về bên kia.
Trong chớp nhoáng, cậu nhớ tới Song Dạ Lương.
Khi cậu bị trọng thương, Song Dạ Lương cũng đã vội vàng xuất hiện. Thì ra là thế.
Hệ thống nhỏ kinh ngạc: "Hắn muốn làm gì?"
Cảnh Tây run rẩy đáp: "Nhìn mà không biết hả? Hắn muốn chớp lấy thời cơ khi ta suy yếu thì cướp đoạt năng lượng, sau đó cho ta chết!"
Hệ thống nhỏ: "Không được, thân thể của ngài chịu không nổi!"
Cảnh Tây: "Trực tiếp chuyển chúng ta đến địa điểm trung gian, ta đập chết hắn."
Hệ thống nhỏ: "..."
Một bên là Chủ thần, một bên là đặc vụ, hệ thống nhỏ bị rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nó không biết nên làm gì bây giờ, lại thấy một luồng sáng đỏ vùng lên.
Cảnh Tây: "..."
Hệ thống nhỏ: "..."
Ánh sáng đỏ mờ dần, một người nhào đến hất văng Tuyên Húc ra, bảo vệ Cảnh Tây ở phía sau.
Đồng tử của Cảnh Tây co tụt lại.
Đoạn Trì.
Tác giả :
Nhất Thế Hoa Thường