Sư Tử Tổng Giám Đốc
Chương 10: Phiên ngoại
Nhiều năm sau, tại một khu biệt thự ở London, Anh Quốc.
Khó khi nào có được thời tiết đẹp, trời trong nắng ấm, vợ chồng nhà Ngụy đem cơm trưa chuyển đến khu vườn rộng phía sau nhà, cùng con trai và con dâu hưởng thụ, ăn uống rất ngon, không khí và âm nhạc lại rất vui tươi, hợp ý, cùng với hai đứa cháu trai, hai và năm tuổi, đang vui đùa bên cạnh.
Đang cưỡi chiếc xe ô tô không biết làm sao hai đứa nhỏ lại đụng nhau, khóc tóang lên làm hai người đàn ông đang ngồi bên mâm cơm phải chạy lại dỗ dành.
“Có đau lắm không?” Bà Ngụy lo lắng hỏi.
“Mẹ, mẹ không cần lo lắng, chúng nó thực nghịch ngợm, không có việc gì.” Hạ Ngữ Hàm nói.
Ba ngày trước, cô cùng chồng mang theo hai đứa nhỏ bay sang Anh thăm ba mẹ chồng, hàng năm hai người đều dành ra thời gian tới thăm cha mẹ.
“Ngữ Hàm, hai đứa nhỏ kia hẳn là mệt chết đi, thân thể của con không có vấn đề chứ?” Bà Ngụy hỏi, bởi vì con dâu lại có bầu, lần này, là một đứa cháu gái.
“Mẹ, con không sao, cám ơn mẹ đã quan tâm.” Hai đứa con bướng bỉnh, cô đã quen.
“Ngữ Hàm, cám ơn con.”
“Mẹ, như thế nào đột nhiên lại nói lời cảm tạ?”
“Thành Tuấn bận rộn như vậy, con ngay cả một chút oán giận cũng không có, còn bởi vì biết nó thích nhiều con, giúp nó sinh thiệt nhiều nữa, thật sự rất cám ơn con.” Bà Ngụy có chút cảm khái. Thân thể của bà vốn yếu đuối không thể sinh nhiều con cho gia đình Ngụy được, bà may mắn có con dâu giúp bà làm được.
“Mẹ, kỳ thật Thành Tuấn bây giờ ngày nghỉ cũng không làm việc, hơn nữa mỗi ngày buổi tối, trễ nhất mười giờ anh ấy sẽ về nhà, anh ấy rất tốt, con thực mãn nguyện.” Chồng cô làm việc thật cực khổ, anh có thể làm đến như thế, cô thật sự đã vừa lòng.“Hơn nữa nói đến vấn đề con cái, con cũng thực thích con nít.”
Bà Ngụy nhìn mặt con dâu thỏa mãn lại thật hạnh phúc, cảm thấy rất vui thay cho con trai mình, nó chọn được 1 người vợ vừa dịu dàng lại tri kỷ..
“Cám ơn con làm cho nó thật hạnh phúc.”
“Phải nói là Thành Tuấn làm cho con hạnh phúc, ha ha.” Bởi vì có anh, người hết sức tin cậy lại thực yêu cô, cho nên cô mới có thể có hạnh phúc.
Năm đó khi biết cô mang thai, anh lập tức mang cô về nhà cầu hôn, đối với cô chưa thành hôn đã mang thai, cô còn tưởng rằng ba cô sẽ rất tức giận, mẹ cũng sẽ mắng cô thật lâu, nhưng nghe đến Thành Tuấn gọi “Ba, mẹ, ông nội, bà nội” mấy ông bà già lập tức toàn gật đầu đáp ứng, sự tình thuận lợi không thể nào nghi ngờ được.
Cô biết đó là bởi vì người nhà của cô đều thực thích Thành Tuấn, một tháng sau bọn họ kết hôn, cha mẹ chồng còn trở lại Đài Loan tham gia hôn lễ.
“Cha con bảo mẹ đi qua giúp ông ấy cùng cháu chụp ảnh, Ngữ Hàm, con cứ từ từ ăn, mẹ đi qua bên đó.”
“Vâng, mẹ đi thong thả.” Mỗi lần bọn họ mang mấy đứa cháu đến thăm hỏi cha mẹ chồng, hai người đều rất vui vẻ, cơ hồ máy chụp ảnh không rời tay, bất kỳ nơi nào lúc nào đều muốn chụp ảnh.
Ngụy Thành Tuấn trở lại trên bàn cơm, ngồi bên vợ, uống nước.“Vợ à, em vừa mới cùng mẹ đang nói chuyện cái gì? Hai mẹ con tán gẫu thật sự vui vẻ.”
“Bí mật.” Hạ Ngữ Hàm cười nói.
“Anh không phải nói, đối với anh em không thể có bí mật sao?” Anh ra vẻ tức giận nói.
“Thật là bá đạo nha.”
“Sau đó?”
“Cũng thực dã man.”
“Và sau đó?” Người nào đó khóe miệng cười chút xấu xa.
“Em rất yêu anh.”
“Em thật thức thời.” Người đàn ông đẹp trai nở nụ cười.
Kết hôn gần sáu năm, cũng đã là mẹ của 2 đứa nhỏ, nhưng vợ của anh vẫn giống như hồi đó, trẻ trung đáng yêu xinh đẹp, mãi luôn trong tim anh.
“Anh cũng yêu em, vợ à.”
Anh hôn lên hai má của vợ, cả cuộc đời này như vậy là thỏa mãn.
[ toàn văn hoàn ]
Khó khi nào có được thời tiết đẹp, trời trong nắng ấm, vợ chồng nhà Ngụy đem cơm trưa chuyển đến khu vườn rộng phía sau nhà, cùng con trai và con dâu hưởng thụ, ăn uống rất ngon, không khí và âm nhạc lại rất vui tươi, hợp ý, cùng với hai đứa cháu trai, hai và năm tuổi, đang vui đùa bên cạnh.
Đang cưỡi chiếc xe ô tô không biết làm sao hai đứa nhỏ lại đụng nhau, khóc tóang lên làm hai người đàn ông đang ngồi bên mâm cơm phải chạy lại dỗ dành.
“Có đau lắm không?” Bà Ngụy lo lắng hỏi.
“Mẹ, mẹ không cần lo lắng, chúng nó thực nghịch ngợm, không có việc gì.” Hạ Ngữ Hàm nói.
Ba ngày trước, cô cùng chồng mang theo hai đứa nhỏ bay sang Anh thăm ba mẹ chồng, hàng năm hai người đều dành ra thời gian tới thăm cha mẹ.
“Ngữ Hàm, hai đứa nhỏ kia hẳn là mệt chết đi, thân thể của con không có vấn đề chứ?” Bà Ngụy hỏi, bởi vì con dâu lại có bầu, lần này, là một đứa cháu gái.
“Mẹ, con không sao, cám ơn mẹ đã quan tâm.” Hai đứa con bướng bỉnh, cô đã quen.
“Ngữ Hàm, cám ơn con.”
“Mẹ, như thế nào đột nhiên lại nói lời cảm tạ?”
“Thành Tuấn bận rộn như vậy, con ngay cả một chút oán giận cũng không có, còn bởi vì biết nó thích nhiều con, giúp nó sinh thiệt nhiều nữa, thật sự rất cám ơn con.” Bà Ngụy có chút cảm khái. Thân thể của bà vốn yếu đuối không thể sinh nhiều con cho gia đình Ngụy được, bà may mắn có con dâu giúp bà làm được.
“Mẹ, kỳ thật Thành Tuấn bây giờ ngày nghỉ cũng không làm việc, hơn nữa mỗi ngày buổi tối, trễ nhất mười giờ anh ấy sẽ về nhà, anh ấy rất tốt, con thực mãn nguyện.” Chồng cô làm việc thật cực khổ, anh có thể làm đến như thế, cô thật sự đã vừa lòng.“Hơn nữa nói đến vấn đề con cái, con cũng thực thích con nít.”
Bà Ngụy nhìn mặt con dâu thỏa mãn lại thật hạnh phúc, cảm thấy rất vui thay cho con trai mình, nó chọn được 1 người vợ vừa dịu dàng lại tri kỷ..
“Cám ơn con làm cho nó thật hạnh phúc.”
“Phải nói là Thành Tuấn làm cho con hạnh phúc, ha ha.” Bởi vì có anh, người hết sức tin cậy lại thực yêu cô, cho nên cô mới có thể có hạnh phúc.
Năm đó khi biết cô mang thai, anh lập tức mang cô về nhà cầu hôn, đối với cô chưa thành hôn đã mang thai, cô còn tưởng rằng ba cô sẽ rất tức giận, mẹ cũng sẽ mắng cô thật lâu, nhưng nghe đến Thành Tuấn gọi “Ba, mẹ, ông nội, bà nội” mấy ông bà già lập tức toàn gật đầu đáp ứng, sự tình thuận lợi không thể nào nghi ngờ được.
Cô biết đó là bởi vì người nhà của cô đều thực thích Thành Tuấn, một tháng sau bọn họ kết hôn, cha mẹ chồng còn trở lại Đài Loan tham gia hôn lễ.
“Cha con bảo mẹ đi qua giúp ông ấy cùng cháu chụp ảnh, Ngữ Hàm, con cứ từ từ ăn, mẹ đi qua bên đó.”
“Vâng, mẹ đi thong thả.” Mỗi lần bọn họ mang mấy đứa cháu đến thăm hỏi cha mẹ chồng, hai người đều rất vui vẻ, cơ hồ máy chụp ảnh không rời tay, bất kỳ nơi nào lúc nào đều muốn chụp ảnh.
Ngụy Thành Tuấn trở lại trên bàn cơm, ngồi bên vợ, uống nước.“Vợ à, em vừa mới cùng mẹ đang nói chuyện cái gì? Hai mẹ con tán gẫu thật sự vui vẻ.”
“Bí mật.” Hạ Ngữ Hàm cười nói.
“Anh không phải nói, đối với anh em không thể có bí mật sao?” Anh ra vẻ tức giận nói.
“Thật là bá đạo nha.”
“Sau đó?”
“Cũng thực dã man.”
“Và sau đó?” Người nào đó khóe miệng cười chút xấu xa.
“Em rất yêu anh.”
“Em thật thức thời.” Người đàn ông đẹp trai nở nụ cười.
Kết hôn gần sáu năm, cũng đã là mẹ của 2 đứa nhỏ, nhưng vợ của anh vẫn giống như hồi đó, trẻ trung đáng yêu xinh đẹp, mãi luôn trong tim anh.
“Anh cũng yêu em, vợ à.”
Anh hôn lên hai má của vợ, cả cuộc đời này như vậy là thỏa mãn.
[ toàn văn hoàn ]
Tác giả :
Mễ Nhạc