Sự Trả Thù
Chương 58: Tình cũ không rủ cũng tự đến
Cứ như vậy, đều đặn từ ngày nay sang ngày khác tôi đều cùng với nhỏ và đám đàn em của hắn ngồi ở khán đài xem hắn tập luyện. Và sau khi hắn tập luyện xong thì tôi và sẽ cùng về, cùng nhau đi ăn. Đôi lúc sau buổi tập, hắn còn chỉ cho tôi cách quăng bóng vào rổ, hoặc nếu tôi không quăng bóng vô rỗ được thì hắn sẽ cõng tôi trên cổ của hắn để tôi cho bóng vào rổ.
Cứ như vậy cho đến hôm thứ 7, ngày thi đấu diễn ra. Vì còn 30 phút nữa mới tới giờ thi đấu nên hắn đang ngồi kế bên tôi ở chỗ khán đài.
_ “Cậu chắc là sẽ thắng chứ?” – Tôi hỏi hắn đồng thời nhận lấy chai nước hắn vừa mới mở nắp ra cho tôi.
_ “Chắc chắn.” – Hắn hất mặt kiêu ngạo nói.
_ “Đúng là Phong không thiếu gì, nhất là sự kiêu ngạo.” – Tôi châm chọc hắn.
_ “Vậy mới là bạn trai cậu.” – Hắn nói.
_ “Haizzz!... Ăn ít bánh đi nè!” – Tôi nói đồng thời đưa cho hắn 1 miếng bánh ngọt.
Nhưng hắn không nhận lấy mà chỉ mở miệng ra, nhìn là hiểu nên tôi đút cho hắn một miếng bánh ngọt.
Được một lúc thì tôi quay sang nói với hắn:
_ “Không hiểu sao...từ sáng tới giờ trong người tôi cứ sao sao ấy. Hình như có chuyện gì sắp xảy ra thì phải.” – Tôi nhìn hắn với ánh mắt lo âu.
_ “Không sao đâu, chỉ là chơi bóng rổ thôi mà. Tôi sẽ không bị thương đâu.” – Hắn trấn an tôi.
_ “Không...tôi lo cho người khác bị câu làm cho bị thương hơn.” – Tôi nói đùa.
_ “Đừng sợ, có tôi đây mà.” – Hắn nói và lấy tay xoa đầu tôi.
Xong hắn đứng dậy và đi.
_ “Đi đâu vậy?” – Tôi bất ngờ khi thấy hắn tự dưng đứng dậy và bỏ đi.
_ “Đi thi, tới giờ rồi.” – Hắn nói và lấy tay chỉ vào cái đồng hồ to đùng được treo lên bức tường.
_ “À...nhanh vậy. Cố lên nhớ thắng đó.” – Tôi nói và giơ nắm đấm lên thể hiện ý cố lên.
Nhưng trong suốt lúc thi đấu tôi không để tâm mấy vì cứ có một cái gì đó trong lòng tôi, khiến tôi rất khó chịu. Cuộc thi đấu đã được hơn một nữa chặng đường rồi, và tất nhiên đội của hắn là đội ghi được nhiều điểm nhất, tỉ số hiện giờ là 76:55.
Đang ngồi xem hắn thi đấu rất bình thường, thì bỗng nhiên tôi bị khát nước và nhìn xuống chỗ lương thực của mình thì chỉ toàn mấy vỏ chai nước rỗng đã bị tôi uống hết từ đời nào. Nên tôi đành phải đi mua nước, sẵn tiện mua nước cho hắn và đội hắn luôn.
_ “Nè, tớ đi mua nước chút.” – Tôi nói với nhỏ.
_ “Đi mua nước sao? Tớ đi với cậu nha.” – Nhỏ nói.
_ “Không cần đâu tớ đi một mình được rồi. Cậu ngồi ở đây theo dõi tình hình đi rồi lát tớ về kể tớ nghe.” – Tôi nói.
_ “Ừm. Nhớ về sớm nha. Chứ sắp hết giờ mà Phong không thấy cậu thì sẽ không vui đó.” – Nhỏ nhắc nhở tôi.
_ “....” – Tôi cười gật đầu và bỏ đi.
Tôi đang đứng trước máy bán nước tự đông, và đang mãi mê bấm nên đã không để ý lắm và bị một ai đó bước qua người tôi khiến tôi té xuống đầu gối đập xuống nền đất đá và bị chảy máu. Tôi liền nhìn lên người làm tôi té thì người đó là con gái và đặc biệt là người con gái đó khống hề có ý định đỡ tôi đứng dậy.
‘Cô ta không biết là mới vừa làm người khác té hay sao? Mà vẫn bỏ đi vậy chứ.’ – Tôi thầm nghĩ.
_ “Nè! Bạn kia, đứng lại đó.” – Tôi nói với theo người bạn gái đó.
Và bạn gái đó nghe được tôi gọi nên đã đứng lại nhưng không quay lại nhìn tôi. Tôi lúc này mới từ từ đứng dậy và nói:
_ “Đúng rồi, bạn đó mặc váy ngắn màu hồng đó. Quay lại đây.” – Tôi khó chịu ra lệnh.
Và bạn gái đó quay lại và làm tôi đứng hình hoàn toàn, không nói được gì hết. Không phải vì bạn gái đó đẹp mà là...bạn gái đó chính là Ngọc – bạn gái cũ của hắn.
‘Sao cô ta lại ở đây? Cô ta về từ lúc nào vậy? Hắn biết rồi chứ?’ – Một đống câu hỏi hiện ra trong đầu tôi và giọng nói của Ngọc đã kéo tôi trở về thực tại.
_ “Có chuyện gì sao?” – Ngọc giọng nhẹ nhàng hỏi tôi.
_ “Cậu làm tôi té mà không biết đỡ tôi đứng dậy và xin lỗi sao? Nhìn đi cậu làm tôi bị thương rồi này.” – Tôi lạnh lùng nói với Ngọc.
Vừa nói tôi vừa đưa cái cái đầu gối bị trầy ra cho Ngọc xem. Tạm bỏ chuyện tại sao cô ta về nước đã, xử lý cái chuyện Ngọc làm tôi bị thương trước đã.
_ “Bằng chứng đâu cậu nói tôi làm cậu té.” – Ngọc.
_ “Ở đây chỉ có mình tôi với cậu, không phải cậu thì là ai.” – Tôi hơi nhíu mày nói.
_ “À...Chắc lúc đó tôi đang bấm điện thoại nên không để ý thấy cậu.” – Ngọc nói.
_ “Vậy giờ thấy rồi đó, xin lỗi tôi đi chứ.” – Tôi lạnh lùng nói.
_ “Nhưng mà cũng chưa chắc là tôi làm cậu té mà. Lỡ đâu đúng lúc tôi đi ngang qua thì cậu bị té sao?” – Ngọc vẫn cố cãi.
_ “Tôi cảm nhận rõ ràng là cậu đụng vào người tôi.” –Tôi vẫn giữ thái độ đó nói với Ngọc.
_ “Tôi không cảm nhận được. Vì vậy tôi sẽ không xin lỗi đâu, cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.” – Ngọc lật mặt.
_ “Mà cậu có biết tôi là ai không hả, dám kêu tôi xin lỗi cậu chứ?” – Ngọc tiệp tục nói với thái độ hơi bị chảnh.
Còn tôi, càng nghe Ngọc nói tôi càng cảm thấy hơi bị điên lên vì những câu nói của Ngọc tôi chẳng thể nào tiêu hóa được. Lấy tay vuốt tóc ra phía sau, đồng thời tiến lại gần Ngọc một chút.
_ “Tôi không quan tâm cậu là ai. Tôi chỉ quan tâm là cậu phải xin lỗi tôi mà thôi.” – Tôi gằn từng chữ với Ngọc và nhìn Ngọc với con mắt đáng sợ.
Thấy thái độ đó của tôi, Ngọc cũng sợ bằng chứng là Ngọc đã lùi lại 2 bước và nuốt nước bọt một cái.
_ “Không xin lỗi, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà cứ làm lớn chuyện.” – Nói rồi Ngọc bỏ đi.
Không thể để yên như vậy được, tôi liền bước theo Ngọc và đợi Ngọc bước chỗ đất lòi lõm nhất thì tôi dùng tay ghì Ngọc xuống đất. Vì đột nhiên bị ghì xuống nên Ngọc đã đứng không vững và bị té xuống chỗ mặt đất lòi lõm ấy. Và kết quả là cả 2 đầu gối và 2 bàn tay của Ngọc đều bị trầy và chảy màu, thậm chí đầu gối của Ngọc bị trầy còn nhiều hơn tôi nữa.
Tôi đứng đó nhìn Ngọc nhếch môi cười thích thú khi thấy Ngọc bị như vậy. Ngọc ngước lên nhìn tôi đầy căm hận.
_ “Quề rồi nhỉ? Cậu làm tôi ngã, tôi cũng làm cậu ngã. Cậu làm tôi bị thương, tôi cũng làm cậu bị thương. À quên nói, là khi tôi ‘trả’ thì tôi sẽ ‘trả’ rất nhiều đó.” – Tôi nói rồi bỏ đi.
_ “AAAAAAAAAAA” – Ngọc quỳ ở đó và hét lên.
_ “Đồ điên.” – Tôi thầm rủa.
Tôi đi về lại sân thi đấu và ngồi xuống lại cái ghế bên cạnh nhỏ.
_ “Nước đâu?” – Nhỏ hỏi tôi.
_ “Hết rồi.” – Lúc này tôi mới nhớ ra là mình không đem theo chai nước đã mua từ máy bán hàng tự động về.
_ “Không sao, tớ mới kiểm tra lại, còn cả thùng nước tụi nhóc đang giữ đó.” – Nhỏ nói.
_ “Ờ...” – Tôi trả lời cho có lệ.
Và không lâu sau đó thì trận đấu kết thúc và phần thắng thuộc và đội hắn. Tôi cầm lấy một chai nước chạy xuống sân bóng đưa cho hắn.
_ “Giỏ lắm, cậu thắng rồi.” – Tôi cười nói với hắn.
Hắn nhận lấy chai nước từ tay tôi và không lâu sau đó thì tụi đàn em cũng bắt đầu trang xuống ốm lấy hắn và Đức. Thấy vậy hắn liền ôm lấy tôi để tránh cho tôi bị xô đẩy.
‘Không phải chứ, hắn thi đấu từ nãy giờ mà sao vẫn còn thơm như vậy?’ – Vì bị hắn ôm khư khư lấy nên hiện tại mặt tôi đang áp vào lồng ngực của hắn và vì vậy tôi ngửi được một mùi rất thơm đước tỏa ra từ người hắn.
Cứ như vậy cho đến hôm thứ 7, ngày thi đấu diễn ra. Vì còn 30 phút nữa mới tới giờ thi đấu nên hắn đang ngồi kế bên tôi ở chỗ khán đài.
_ “Cậu chắc là sẽ thắng chứ?” – Tôi hỏi hắn đồng thời nhận lấy chai nước hắn vừa mới mở nắp ra cho tôi.
_ “Chắc chắn.” – Hắn hất mặt kiêu ngạo nói.
_ “Đúng là Phong không thiếu gì, nhất là sự kiêu ngạo.” – Tôi châm chọc hắn.
_ “Vậy mới là bạn trai cậu.” – Hắn nói.
_ “Haizzz!... Ăn ít bánh đi nè!” – Tôi nói đồng thời đưa cho hắn 1 miếng bánh ngọt.
Nhưng hắn không nhận lấy mà chỉ mở miệng ra, nhìn là hiểu nên tôi đút cho hắn một miếng bánh ngọt.
Được một lúc thì tôi quay sang nói với hắn:
_ “Không hiểu sao...từ sáng tới giờ trong người tôi cứ sao sao ấy. Hình như có chuyện gì sắp xảy ra thì phải.” – Tôi nhìn hắn với ánh mắt lo âu.
_ “Không sao đâu, chỉ là chơi bóng rổ thôi mà. Tôi sẽ không bị thương đâu.” – Hắn trấn an tôi.
_ “Không...tôi lo cho người khác bị câu làm cho bị thương hơn.” – Tôi nói đùa.
_ “Đừng sợ, có tôi đây mà.” – Hắn nói và lấy tay xoa đầu tôi.
Xong hắn đứng dậy và đi.
_ “Đi đâu vậy?” – Tôi bất ngờ khi thấy hắn tự dưng đứng dậy và bỏ đi.
_ “Đi thi, tới giờ rồi.” – Hắn nói và lấy tay chỉ vào cái đồng hồ to đùng được treo lên bức tường.
_ “À...nhanh vậy. Cố lên nhớ thắng đó.” – Tôi nói và giơ nắm đấm lên thể hiện ý cố lên.
Nhưng trong suốt lúc thi đấu tôi không để tâm mấy vì cứ có một cái gì đó trong lòng tôi, khiến tôi rất khó chịu. Cuộc thi đấu đã được hơn một nữa chặng đường rồi, và tất nhiên đội của hắn là đội ghi được nhiều điểm nhất, tỉ số hiện giờ là 76:55.
Đang ngồi xem hắn thi đấu rất bình thường, thì bỗng nhiên tôi bị khát nước và nhìn xuống chỗ lương thực của mình thì chỉ toàn mấy vỏ chai nước rỗng đã bị tôi uống hết từ đời nào. Nên tôi đành phải đi mua nước, sẵn tiện mua nước cho hắn và đội hắn luôn.
_ “Nè, tớ đi mua nước chút.” – Tôi nói với nhỏ.
_ “Đi mua nước sao? Tớ đi với cậu nha.” – Nhỏ nói.
_ “Không cần đâu tớ đi một mình được rồi. Cậu ngồi ở đây theo dõi tình hình đi rồi lát tớ về kể tớ nghe.” – Tôi nói.
_ “Ừm. Nhớ về sớm nha. Chứ sắp hết giờ mà Phong không thấy cậu thì sẽ không vui đó.” – Nhỏ nhắc nhở tôi.
_ “....” – Tôi cười gật đầu và bỏ đi.
Tôi đang đứng trước máy bán nước tự đông, và đang mãi mê bấm nên đã không để ý lắm và bị một ai đó bước qua người tôi khiến tôi té xuống đầu gối đập xuống nền đất đá và bị chảy máu. Tôi liền nhìn lên người làm tôi té thì người đó là con gái và đặc biệt là người con gái đó khống hề có ý định đỡ tôi đứng dậy.
‘Cô ta không biết là mới vừa làm người khác té hay sao? Mà vẫn bỏ đi vậy chứ.’ – Tôi thầm nghĩ.
_ “Nè! Bạn kia, đứng lại đó.” – Tôi nói với theo người bạn gái đó.
Và bạn gái đó nghe được tôi gọi nên đã đứng lại nhưng không quay lại nhìn tôi. Tôi lúc này mới từ từ đứng dậy và nói:
_ “Đúng rồi, bạn đó mặc váy ngắn màu hồng đó. Quay lại đây.” – Tôi khó chịu ra lệnh.
Và bạn gái đó quay lại và làm tôi đứng hình hoàn toàn, không nói được gì hết. Không phải vì bạn gái đó đẹp mà là...bạn gái đó chính là Ngọc – bạn gái cũ của hắn.
‘Sao cô ta lại ở đây? Cô ta về từ lúc nào vậy? Hắn biết rồi chứ?’ – Một đống câu hỏi hiện ra trong đầu tôi và giọng nói của Ngọc đã kéo tôi trở về thực tại.
_ “Có chuyện gì sao?” – Ngọc giọng nhẹ nhàng hỏi tôi.
_ “Cậu làm tôi té mà không biết đỡ tôi đứng dậy và xin lỗi sao? Nhìn đi cậu làm tôi bị thương rồi này.” – Tôi lạnh lùng nói với Ngọc.
Vừa nói tôi vừa đưa cái cái đầu gối bị trầy ra cho Ngọc xem. Tạm bỏ chuyện tại sao cô ta về nước đã, xử lý cái chuyện Ngọc làm tôi bị thương trước đã.
_ “Bằng chứng đâu cậu nói tôi làm cậu té.” – Ngọc.
_ “Ở đây chỉ có mình tôi với cậu, không phải cậu thì là ai.” – Tôi hơi nhíu mày nói.
_ “À...Chắc lúc đó tôi đang bấm điện thoại nên không để ý thấy cậu.” – Ngọc nói.
_ “Vậy giờ thấy rồi đó, xin lỗi tôi đi chứ.” – Tôi lạnh lùng nói.
_ “Nhưng mà cũng chưa chắc là tôi làm cậu té mà. Lỡ đâu đúng lúc tôi đi ngang qua thì cậu bị té sao?” – Ngọc vẫn cố cãi.
_ “Tôi cảm nhận rõ ràng là cậu đụng vào người tôi.” –Tôi vẫn giữ thái độ đó nói với Ngọc.
_ “Tôi không cảm nhận được. Vì vậy tôi sẽ không xin lỗi đâu, cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.” – Ngọc lật mặt.
_ “Mà cậu có biết tôi là ai không hả, dám kêu tôi xin lỗi cậu chứ?” – Ngọc tiệp tục nói với thái độ hơi bị chảnh.
Còn tôi, càng nghe Ngọc nói tôi càng cảm thấy hơi bị điên lên vì những câu nói của Ngọc tôi chẳng thể nào tiêu hóa được. Lấy tay vuốt tóc ra phía sau, đồng thời tiến lại gần Ngọc một chút.
_ “Tôi không quan tâm cậu là ai. Tôi chỉ quan tâm là cậu phải xin lỗi tôi mà thôi.” – Tôi gằn từng chữ với Ngọc và nhìn Ngọc với con mắt đáng sợ.
Thấy thái độ đó của tôi, Ngọc cũng sợ bằng chứng là Ngọc đã lùi lại 2 bước và nuốt nước bọt một cái.
_ “Không xin lỗi, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà cứ làm lớn chuyện.” – Nói rồi Ngọc bỏ đi.
Không thể để yên như vậy được, tôi liền bước theo Ngọc và đợi Ngọc bước chỗ đất lòi lõm nhất thì tôi dùng tay ghì Ngọc xuống đất. Vì đột nhiên bị ghì xuống nên Ngọc đã đứng không vững và bị té xuống chỗ mặt đất lòi lõm ấy. Và kết quả là cả 2 đầu gối và 2 bàn tay của Ngọc đều bị trầy và chảy màu, thậm chí đầu gối của Ngọc bị trầy còn nhiều hơn tôi nữa.
Tôi đứng đó nhìn Ngọc nhếch môi cười thích thú khi thấy Ngọc bị như vậy. Ngọc ngước lên nhìn tôi đầy căm hận.
_ “Quề rồi nhỉ? Cậu làm tôi ngã, tôi cũng làm cậu ngã. Cậu làm tôi bị thương, tôi cũng làm cậu bị thương. À quên nói, là khi tôi ‘trả’ thì tôi sẽ ‘trả’ rất nhiều đó.” – Tôi nói rồi bỏ đi.
_ “AAAAAAAAAAA” – Ngọc quỳ ở đó và hét lên.
_ “Đồ điên.” – Tôi thầm rủa.
Tôi đi về lại sân thi đấu và ngồi xuống lại cái ghế bên cạnh nhỏ.
_ “Nước đâu?” – Nhỏ hỏi tôi.
_ “Hết rồi.” – Lúc này tôi mới nhớ ra là mình không đem theo chai nước đã mua từ máy bán hàng tự động về.
_ “Không sao, tớ mới kiểm tra lại, còn cả thùng nước tụi nhóc đang giữ đó.” – Nhỏ nói.
_ “Ờ...” – Tôi trả lời cho có lệ.
Và không lâu sau đó thì trận đấu kết thúc và phần thắng thuộc và đội hắn. Tôi cầm lấy một chai nước chạy xuống sân bóng đưa cho hắn.
_ “Giỏ lắm, cậu thắng rồi.” – Tôi cười nói với hắn.
Hắn nhận lấy chai nước từ tay tôi và không lâu sau đó thì tụi đàn em cũng bắt đầu trang xuống ốm lấy hắn và Đức. Thấy vậy hắn liền ôm lấy tôi để tránh cho tôi bị xô đẩy.
‘Không phải chứ, hắn thi đấu từ nãy giờ mà sao vẫn còn thơm như vậy?’ – Vì bị hắn ôm khư khư lấy nên hiện tại mặt tôi đang áp vào lồng ngực của hắn và vì vậy tôi ngửi được một mùi rất thơm đước tỏa ra từ người hắn.
Tác giả :
Jiminn