Sự Trả Thù
Chương 57: Cẩu Lương
“Tôi làm sao?... À! Chắc cậu muốn hỏi là tại sao tôi lại có tấm hình này đó hả?” – Tôi nhướng mày nhìn hắn.
_ “...” – Hắn không trả lời chỉ nhìn chằm chằm tôi.
_ “Từ một tin nhắn nặc danh...” – Tôi bịa ra câu trả lời, chứ thật ra tấm hình đó là chụp màn hình lại trong đoạn clip tôi quay được.
_ “Không biết cậu tin không, nhưng chuyện là như vậy...Lúc nãy tôi nhận cuộc gọi từ mẹ, nên đã đi ra ngoài nói chuyện, lúc nói chuyện điện thoại xong, thì cô y tá xuất hiện và nói là cậu bị đau nhưng lại không muốn đến phòng y tế, nên đã nhờ cô ấy đi gọi tôi. Tôi nghe thấy cậu bị đau nên không nghĩ gì nhiều, liền đi theo cô ấy. Rồi cô ấy dẫn tôi đến căn phòng đó, tôi cứ nghĩ là ở trong đó nên đã đi vào thì cô ấy đột ngột ôm tôi...” – Hắn giải thích cho tôi.
_ “Cậu nói xem nếu là cậu có tin không?” – Tôi hỏi ngược lại hắn.
_ “Tôi tin, chỉ cần là cậu nói tôi đều tin.” – Hắn nhìn tôi chân thành nói làm tôi cũng hơi siêu lòng.
_ “Chỉ cần là tôi nói cậu đều tin sao?” – Tôi hỏi hắn.
_ “Đúng vậy, chỉ cần là cậu. Tôi chắc chắn như vậy.” – Hắn khẳng định lần nữa.
_ “Là cậu nói đó, nhớ giữ lời mình nói đó...Nhưng đó là cậu không phải tôi.” – Tôi.
Đúng là có hơi siêu lòng nhưng vẫn không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.
_ “Vậy...cậu có đẩy cô ấy ra không?” – Tôi khoanh tay trước ngực hất lên hỏi hắn.
_ “Có chưa quá 5 giây là đã đẩy ra rồi.” – Hắn trả lời như đứa trẻ.
_ “Rồi...sao nữa?” – Tôi hỏi.
_ “Cô ấy nói cô ấy yêu tôi và muốn hẹn hò với tôi...” – Hắn.
_ “GÌ CHỨ?” – Tôi giả bộ tức giận.
_ “Nhưng tôi đã từ chối rồi. Cậu yên tâm.” – Hắn nói.
Hắn đi lại gần và ôm tôi vào lòng và nói:
_ “Được rồi, đừng giận nữa mà. Thấy cậu giận như vậy tôi buồn lắm.”
_ “...” – Nhưng tôi vẫn không nói gì thậm chí cũng không vòng tay ôm lại hắn.
_ “Phải làm sao để cậu tin đó là sự thật đây...” – Hắn ủy khuất nói.
_ “Được rồi, tôi tin. Nhưng lần sao cậu phải suy nghĩ thật cẩn thận đó.” – Tôi nói.
_ “...” – Hắn buông tôi ra nhìn tôi gật đầu rồi lại ôm tôi vào lòng.
Còn tôi thì tay xoa xoa đầu hắn, đôi lúc nhìn hắn cũng trẻ con thật. Dễ thương ghê. Còn về cậu chuyện hắn mới kể đó thì tôi tin, vì con đường mà tôi đi tắt đó là do hắn chỉ cho tôi và hầu như không có học sinh nào trong trường biết về con đường đó hết.
Còn về chuyện là sao cô biết con đường này ấy hả? Theo tôi nghĩ là do trường này là của ba mẹ cô nên có thể là cô biết thôi.
Tôi và hắn đi về lớp học để học hết mấy tiết học còn lại. Và lúc đang soạn cặp để đi về thì Đức bước tới bàn của tôi và hắn
_ “Nè, đi ra sân bóng thôi.” – Đức đập vào vai hắn.
_ “Ra sân bóng làm gì?” – Tôi tò mò hỏi Đức.
_ “Tập bóng, sắp tới ngày thi đấu rồi.” – Đức từ tốn trả lời.
Tôi cười khi thấy nghe thấy Đức trả lời, lúc nào cũng vậy Đức luôn nói chuyện nhẹ nhàng và từ tốn. Lúc cười nhìn Đức tôi không hề hay biết rằng mặt hắn hơi tối lại.
_ “Thi đấu gì?” – Tôi quay sang hỏi hắn.
_ “Lần trước thi thắng, được vô vòng chung kết. Nên bây giờ tập luyện để thi.” – Đức trả lời thay hắn.
_ “Lần trước là lần nào vậy? Sao tôi không biết?” – Tôi hỏi.
_ “Chẳng phải lần đó cậu không xem sao?” – Hắn nói.
_ “AAAAAAAAA..................” – Tôi đột nhiên nhớ ra.
_ “Vậy cậu có trong đội bóng không?” – Tôi hỏi Đức.
_ “Có, tớ có trong đội.” – Đức trả lời.
_ “Cậu thấy chưa, nhìn Đức mà học hỏi đi. Nói chuyện phải có chủ ngữ, vị ngữ chứ. Mà không có thì cũng phải thêm tí cảm xúc chứ.” – Tôi đánh mắt sang nhìn hắn và liếc xéo.
_ “Cậu đi trước đi. Tôi đưa cô ấy về nữa.” – Hắn nói.
_ “Không cần đâu, tôi muốn xem cậu tập luyện.” – Tôi nói.
Rồi kéo tay hắn và Đức đi xuống sân bóng.
_ “Nhưng mà cậu nói cậu thích mà.” – Hắn.
_ “Thì...tại lần trước tôi chưa biết luật, giờ tôi biết luật rồi nên muốn xem để hiểu rõ hơn với lại...” – Tôi nói.
_ “Cậu tìm hiểu lúc nào?” – Hắn hỏi.
_ “Thì tại lần trước thấy cậu buồn vì tôi không đến xem, nên tôi đã tìm hiểu về nó.” – Tôi nói.
_ “Với lại tôi cũng muốn hiểu hơn về những thứ cậu thích.” – Tôi kéo hắn thấp xuống để nói nhỏ vào lỗ tai hắn. Và cười với hắn.
Nghe tôi nói xong thì hắn mỉm cười và xoa xoa đầu tôi. Tôi cũng không gạt tay hắn ra nữa.
Lúc đi xuống sân bóng thì tôi thấy đàn em hắn đã tập trung ở đó đợi hắn.
_ “Xin chào.” – Tôi vui vẻ nói với người.
_ “Tới đây làm gì?” – Hắn thờ ơ hỏi bọn họ.
_ “Tụi em tới để cổ vũ cho đại ca.” – Nhóc nói.
_ “Chưa thi đấu, về đi.” – Hắn nói.
_ “Chứ không phải 1 team sao?” – Tôi hỏi bọn hắn.
_ “Không phải đâu, đây là cuộc thi đấu dành cho lớp 12. Lần thi đấu này sẽ thi đấu với trường khác.” – Nhóc giải thích.
Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi nói.
_ “Họ tới cổ vũ cho cậu mà, để họ ở lại đi.” – Tôi quay sang nói với hắn.
_ “Tôi chỉ cần cậu cổ vũ cho tôi thôi.” – Hắn nói nhỏ vào lỗ tai tôi.
Xong hắn bỏ đi vào phòng thay đồ với Đức, sau khi hắn nói xong thì mặt tôi thoáng đỏ một chút.
_ “Tỷ! Đại ca nói gì với tỷ vậy?” – Cậu đập vào vai tôi làm tôi giật mình.
_ “À! Nói là...là các cậu cứ việc ở lại đi.” – Tôi bịa ra.
_ “Sao mặt tỷ đỏ vậy?” – Nhóc hỏi tôi.
_ “Tại trời lạnh đó. Tôi máu O nữa, nên chỉ cần có một chút xíu cồn hay chỉ trời hơi lạnh thôi là mặt tôi đỏ rồi.” – Tôi tiếp tục bịa, mong sao câu nói tôi bịa ra có ‘thật’ một chút.
_ “À! H.Anh đâu rồi. Không có ở đây sao? Vậy để tôi gọi cho H.Anh xuống đây.” – Tôi.
Nói rồi tôi không quan tâm tới họ nữa mà đi lên ghế khác đài ngồi và gọi điện rủ nhỏ xuống đây ngồi chung với tôi.
_ “...” – Hắn không trả lời chỉ nhìn chằm chằm tôi.
_ “Từ một tin nhắn nặc danh...” – Tôi bịa ra câu trả lời, chứ thật ra tấm hình đó là chụp màn hình lại trong đoạn clip tôi quay được.
_ “Không biết cậu tin không, nhưng chuyện là như vậy...Lúc nãy tôi nhận cuộc gọi từ mẹ, nên đã đi ra ngoài nói chuyện, lúc nói chuyện điện thoại xong, thì cô y tá xuất hiện và nói là cậu bị đau nhưng lại không muốn đến phòng y tế, nên đã nhờ cô ấy đi gọi tôi. Tôi nghe thấy cậu bị đau nên không nghĩ gì nhiều, liền đi theo cô ấy. Rồi cô ấy dẫn tôi đến căn phòng đó, tôi cứ nghĩ là ở trong đó nên đã đi vào thì cô ấy đột ngột ôm tôi...” – Hắn giải thích cho tôi.
_ “Cậu nói xem nếu là cậu có tin không?” – Tôi hỏi ngược lại hắn.
_ “Tôi tin, chỉ cần là cậu nói tôi đều tin.” – Hắn nhìn tôi chân thành nói làm tôi cũng hơi siêu lòng.
_ “Chỉ cần là tôi nói cậu đều tin sao?” – Tôi hỏi hắn.
_ “Đúng vậy, chỉ cần là cậu. Tôi chắc chắn như vậy.” – Hắn khẳng định lần nữa.
_ “Là cậu nói đó, nhớ giữ lời mình nói đó...Nhưng đó là cậu không phải tôi.” – Tôi.
Đúng là có hơi siêu lòng nhưng vẫn không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.
_ “Vậy...cậu có đẩy cô ấy ra không?” – Tôi khoanh tay trước ngực hất lên hỏi hắn.
_ “Có chưa quá 5 giây là đã đẩy ra rồi.” – Hắn trả lời như đứa trẻ.
_ “Rồi...sao nữa?” – Tôi hỏi.
_ “Cô ấy nói cô ấy yêu tôi và muốn hẹn hò với tôi...” – Hắn.
_ “GÌ CHỨ?” – Tôi giả bộ tức giận.
_ “Nhưng tôi đã từ chối rồi. Cậu yên tâm.” – Hắn nói.
Hắn đi lại gần và ôm tôi vào lòng và nói:
_ “Được rồi, đừng giận nữa mà. Thấy cậu giận như vậy tôi buồn lắm.”
_ “...” – Nhưng tôi vẫn không nói gì thậm chí cũng không vòng tay ôm lại hắn.
_ “Phải làm sao để cậu tin đó là sự thật đây...” – Hắn ủy khuất nói.
_ “Được rồi, tôi tin. Nhưng lần sao cậu phải suy nghĩ thật cẩn thận đó.” – Tôi nói.
_ “...” – Hắn buông tôi ra nhìn tôi gật đầu rồi lại ôm tôi vào lòng.
Còn tôi thì tay xoa xoa đầu hắn, đôi lúc nhìn hắn cũng trẻ con thật. Dễ thương ghê. Còn về cậu chuyện hắn mới kể đó thì tôi tin, vì con đường mà tôi đi tắt đó là do hắn chỉ cho tôi và hầu như không có học sinh nào trong trường biết về con đường đó hết.
Còn về chuyện là sao cô biết con đường này ấy hả? Theo tôi nghĩ là do trường này là của ba mẹ cô nên có thể là cô biết thôi.
Tôi và hắn đi về lớp học để học hết mấy tiết học còn lại. Và lúc đang soạn cặp để đi về thì Đức bước tới bàn của tôi và hắn
_ “Nè, đi ra sân bóng thôi.” – Đức đập vào vai hắn.
_ “Ra sân bóng làm gì?” – Tôi tò mò hỏi Đức.
_ “Tập bóng, sắp tới ngày thi đấu rồi.” – Đức từ tốn trả lời.
Tôi cười khi thấy nghe thấy Đức trả lời, lúc nào cũng vậy Đức luôn nói chuyện nhẹ nhàng và từ tốn. Lúc cười nhìn Đức tôi không hề hay biết rằng mặt hắn hơi tối lại.
_ “Thi đấu gì?” – Tôi quay sang hỏi hắn.
_ “Lần trước thi thắng, được vô vòng chung kết. Nên bây giờ tập luyện để thi.” – Đức trả lời thay hắn.
_ “Lần trước là lần nào vậy? Sao tôi không biết?” – Tôi hỏi.
_ “Chẳng phải lần đó cậu không xem sao?” – Hắn nói.
_ “AAAAAAAAA..................” – Tôi đột nhiên nhớ ra.
_ “Vậy cậu có trong đội bóng không?” – Tôi hỏi Đức.
_ “Có, tớ có trong đội.” – Đức trả lời.
_ “Cậu thấy chưa, nhìn Đức mà học hỏi đi. Nói chuyện phải có chủ ngữ, vị ngữ chứ. Mà không có thì cũng phải thêm tí cảm xúc chứ.” – Tôi đánh mắt sang nhìn hắn và liếc xéo.
_ “Cậu đi trước đi. Tôi đưa cô ấy về nữa.” – Hắn nói.
_ “Không cần đâu, tôi muốn xem cậu tập luyện.” – Tôi nói.
Rồi kéo tay hắn và Đức đi xuống sân bóng.
_ “Nhưng mà cậu nói cậu thích mà.” – Hắn.
_ “Thì...tại lần trước tôi chưa biết luật, giờ tôi biết luật rồi nên muốn xem để hiểu rõ hơn với lại...” – Tôi nói.
_ “Cậu tìm hiểu lúc nào?” – Hắn hỏi.
_ “Thì tại lần trước thấy cậu buồn vì tôi không đến xem, nên tôi đã tìm hiểu về nó.” – Tôi nói.
_ “Với lại tôi cũng muốn hiểu hơn về những thứ cậu thích.” – Tôi kéo hắn thấp xuống để nói nhỏ vào lỗ tai hắn. Và cười với hắn.
Nghe tôi nói xong thì hắn mỉm cười và xoa xoa đầu tôi. Tôi cũng không gạt tay hắn ra nữa.
Lúc đi xuống sân bóng thì tôi thấy đàn em hắn đã tập trung ở đó đợi hắn.
_ “Xin chào.” – Tôi vui vẻ nói với người.
_ “Tới đây làm gì?” – Hắn thờ ơ hỏi bọn họ.
_ “Tụi em tới để cổ vũ cho đại ca.” – Nhóc nói.
_ “Chưa thi đấu, về đi.” – Hắn nói.
_ “Chứ không phải 1 team sao?” – Tôi hỏi bọn hắn.
_ “Không phải đâu, đây là cuộc thi đấu dành cho lớp 12. Lần thi đấu này sẽ thi đấu với trường khác.” – Nhóc giải thích.
Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi nói.
_ “Họ tới cổ vũ cho cậu mà, để họ ở lại đi.” – Tôi quay sang nói với hắn.
_ “Tôi chỉ cần cậu cổ vũ cho tôi thôi.” – Hắn nói nhỏ vào lỗ tai tôi.
Xong hắn bỏ đi vào phòng thay đồ với Đức, sau khi hắn nói xong thì mặt tôi thoáng đỏ một chút.
_ “Tỷ! Đại ca nói gì với tỷ vậy?” – Cậu đập vào vai tôi làm tôi giật mình.
_ “À! Nói là...là các cậu cứ việc ở lại đi.” – Tôi bịa ra.
_ “Sao mặt tỷ đỏ vậy?” – Nhóc hỏi tôi.
_ “Tại trời lạnh đó. Tôi máu O nữa, nên chỉ cần có một chút xíu cồn hay chỉ trời hơi lạnh thôi là mặt tôi đỏ rồi.” – Tôi tiếp tục bịa, mong sao câu nói tôi bịa ra có ‘thật’ một chút.
_ “À! H.Anh đâu rồi. Không có ở đây sao? Vậy để tôi gọi cho H.Anh xuống đây.” – Tôi.
Nói rồi tôi không quan tâm tới họ nữa mà đi lên ghế khác đài ngồi và gọi điện rủ nhỏ xuống đây ngồi chung với tôi.
Tác giả :
Jiminn