Sự Trả Thù
Chương 5: Nam chính xuất hiện
Chỉ còn một chút nữa thôi làm mũi hắn chạm đến mũi tôi rồi, phải làm sao đây? Trong lúc đang nghĩ cách khống chế thì hắn dừng lại và ngồi lại chỗ cũ, tay cũng hạ xuống. Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm tất nhiên là hắn không biết. Hắn nhìn tôi thật lâu rồi nói:
_ “Cậu nói dối.”
_ “Sao cậu biết” tôi không quá đỗi ngạc nhiên khi hắn biết tôi nói dối. Nếu như hắn không biết tôi nói dối thì tôi hơi nghi ngờ về IQ của hắn, nhưng tôi vẫn hỏi lại. Và hắn cười như không cười nói với tôi:
_ “Đơn giản thôi! Tuổi của cậu, cậu còn không cho tôi biết thì lấy gì cho tôi biết tên. Tôi nói đúng chứ!?”
_ “Xem ra cậu khá thông minh” tôi thừa nhận như không thừa nhận.
Bỗng nhiên hắn đọc to tên của ai đó “Lê Song Trúc”, tôi vẫn hơi nghệch không hiểu hắn đọc tên của ai, mà không phải chứ sao tên này nghe cứ quen quen vậy. Trời ơi đó là tên của tôi mà thảo nào cứ thấy quen quen. Tôi nhìn về phía hắn thì thấy đang cầm trong tay một cái thẻ gì đó. Đó chẳng phải là thẻ ATM của tôi sao, chẳng phải nó đang nằm trong chiếc túi bị giật của tôi vào hôm qua sao. Thì tôi chợt nhớ ra điều gì đó, hồi tưởng lại ‘trước khi tôi gặp cô ấy thì trong tay tôi đang cầm một đóng thẻ ATM có, thẻ thành viên siêu thị có, the thành viên gặp chiếu phim có. Tạm cất thẻ thành viên siêu thị và gặp chiếu phim vào túi, thì trên tay tôi đang cầm vài thẻ ATM, đang kiểm tra lại xem có thẻ nào hết hạng không thì dục luôn một lần, thì phát ra là có một thẻ cần vứt. Cất hết số thẻ còn dùng được vào túi, cầm trong tay thẻ không xài được và đang tìm kiếm thùng rác, thì tôi thấy cô đang tử tự và cất đại thẻ ATM vào túi áo khoác để bay ra cứu cô ấy…’ đóng hồi tưởng lại. Vậy chiếc thẻ đó rất ra lúc tôi đang nằm ngủ sao? Tôi xòe tay ra để xin lại thẻ:
_ “Trả lại thẻ cho tôi”
_ “Vậy đây là tên thật của cô” Hắn nói và quơ quơ thẻ trước mặt tôi. Thật chứ, vậy là tôi đã tự lấy đá đập vào đầu mình rồi, hắn có nói đó là tên của đâu chỉ là đọc một cái tên trên thẻ thôi mà đúng là ngốc thật. Tôi im lặng không nói gì lấy tay định giật lại thẻ thì hắn đã nhanh tay hơn tôi giơ cao cái thẻ ấy hơn đồng thời cũng đứng dậy. Tôi cũng vậy phải đứng dậy, và trời ơi, biết gì không những lúc tôi và chạm mắt nhau đều là ngồi nên tôi chỉ biết rằng hắn khá cao nhưng không khi hắn đứng dậy, hắn rất cao tầm đâu 1m84 ấy, còn tôi thì sao đứng đến nách hắn là cùng. Nên chuyện lấy lại cái thẻ ấy là chuyện không tưởng. Nhưng không sao từ nhỏ tôi đã có biệt danh là chơi xấu và ăn gian rồi, tôi định dung chân của mình để đá vào đầu gối hắn cho hắn đau và khụy xuống. Nhưng tôi cũng đã rất có lương tâm khi cảnh báo với hắn trước:
_ “Nếu cậu khổng trả lại chiếc thẻ cho tôi thì ĐỪNG TRẮC NHÉ!” Tôi có tình nhấn mạnh 3 chữ cuối, để hắn biết sợ mà đưa cho tôi trước khi tôi động thụ. Nhưng đáp lại câu nói đó của tôi là cái nhìn đầy thách thức của hắn kiểu như là ‘có giỏi thì làm đí’ đấy, nên tôi cũng chẳng khách khí nữa. Đo đừng gió thổi từ đâu sang đâu để có thể lợi dụng sức gió mà đá hắn thật mạnh. Sau khi đo lường xong hết và chuẩn bị đá, thì bỗng nhiên điện thoại tôi reo lên, nên tôi phải dừng lại. Vừa móc điện thoại vừa nghĩ ‘may cho cậu đó’. Nhìn vào màng hình điện thoại thì thấy tên của người cô ấy. Lùi lại mấy bước rồi tôi mới nhấc mấy:
_ “Alo”
_ “Là tôi đây, tôi vừa về tới trường. Bây giờ, cô có thể đến phòng y tế để gặp tôi.” Cô ấy nói với tôi/
_ “Ừ.”
Tả lời cô ấy một cách nhanh lẹ. Tôi cất điện thoại vào túi, không nhìn hắn lấy một lần nào từ khi nghe điện thoại xong, cũng không nói với hắn một câu nào. Tôi quay lưng về phía hắn và tiến về phía cửa sân thương và bỏ đi trong khi hắn cứ nói theo tôi”
_ “Yah! giận sao. Tôi trả lại thẻ này. Tôi không giỡn nữa đâu”
Nhưng tôi không quan tâm và vẫn bước đi mà đâu thề hay biết là lúc tôi bỏ đi tôi đã nhận được con mắt tò mò xen lẫn thích thú của hắn. Lúc hắn nói hắn sẽ trả lại thẻ cho tôi, tôi cũng quay lại lấy rồi đấy chứ nhưng mà vì làm biếng nên thôi vậy. Khi nào hắn chán hắn vứt giùm tôi luôn cũng được ( còn lâu hắn mới vứt nhé gái). Sau khi rời khỏi sân thương, với tốc độ không nhanh không chậm mà tôi vừa tìm đường vừa đi tới phòng ý tế, vì sao tôi không đi nhanh ư? Vì tôi muốn cho cô ấy cảm giác đợi là như thế nào. Tôi vừa mở cửa bước vào phòng ý tế, chỉ mới đặt một chân vào căn phòng này thôi mà tôi đã ngữi được mùi thuôc khử trùng rồi, không phải là quá nồng nặc nhưng bản thân tôi lại rất ghét mùi này nên chỉ mà một ít cũng đã khiến tôi khó chịu rồi. Thấy tôi bước vào cô ấy cười hiền một cái rồi mời ngồi:
_ “Cô vào ngồi đi”
Không phải chứ cô ta đang ‘cười hiền’ với tôi sao. Sao thái khác hẳn với tối hôm qua và sáng hôm nay vậy. Không nói gì cả tôi chỉ ngồi xuống và nghĩ là tôi sẽ dung khuôn mặt lạnh lùng để nói chuyện với cô ta. Nghĩ là làm liền, tôi hỏi cô ta với với một trạng thái không có cảm xúc:
_ “Hồ sơ về hắn ta đâu? Đưa đậy. Có bàn chuyện gì thì bàn lẹ đi để tôi còn về nghiên cưu nhân vật nữa.”
Cô ta tiến về cái ghế và ngồi đối diện với tôi, và trả lời tôi mà câu trả lời đó chẳng thề ăn nhập gì với câu nói vừa nãy của tôi:
_ “Khoan vội đã, không gấp lắm đâu. Tôi và cô giới thiệu về bản thân mình trước đi rôi bàn đến ‘công việc’ sau.
Gì vậy! Cô ta bị điếc sao, câu trả lời đó của cô ta ăn nhập gì với câu nói đó của tôi chứ. Mà thôi kệ đi, dù sao biết thông tin của ai mà không được, đối tác hay đối tượng gì cũng được. Tôi rật đầu, đồng ý cô ta thấy tôi đồng ý nên đã mỉm cười với tôi và giới thiệu về cô ta trước:
_ “Tôi tên là Trần Mỹ Mỹ” biết được tên cô ta, trong lòng tôi không khỏi cảm thán đúng là tên đẹp mà người cũng đẹp. Ông trời đúng là bất công mà, sao lại cho cô ta hết vậy. Nhìn đi người thì mảnh khảnh, chân thì dài, gương mặt tổng quan thì rất đẹp nhưng lại sao bị đá nhỉ, đúng là không có gì hoàn hảo mà, nghĩ đến đó tôi khẽ bật cười. Cô ta thấy tôi cười cũng không nói gì, chắc là vì có nhiều người có biểu cảm giống như tôi khi nghe đến tên của cô. Cô ta lại tiếp tục nói:
_ “Năm nay tôi 25 tuổi, tôi vừa là y tá vừa là giáo viên dạy môn sinh học. Ngôi trường này có một phần cổ đông của ba mẹ tôi trong đó, còn em tên gì và bao nhiêu tuổi?” nghe nói đến tuổi của cô ấy tôi không ngạc nhiên lắm, vì tôi cũng biết là cô ấy tằm tuổi 24 đến 26 gì đấy.
Tôi không quan tâm lắm về vấn đề cổ đông gì đó, mà vấn đề tôi quan tâm là cô ấy đang xưng em với tôi sao? Lúc nãy trong điện thoại còn tôi với cô mà sao thay đổi nhanh vậy?
_ “Tôi tên là Lê Song Trúc và cũng đã được 20 tuổi rồi. Vả lại cứ xưng hô là tôi với cô đi, dù sao tôi với cũng là ‘đối tác’!” Tôi trả lời và cười thân thiện và cũng không có ý giới thiệu thêm về gia đình của mình. Cô ấy thấy tôi im lặng chắc là cũng biết tôi đã kết thúc vấn đề giới thiệu bản thân mình rồi, cô ấy tính nói gì ấy nhưng tôi đã nói trước:
_ “Vô vấn đề chính đi. Tôi không đến để nghe cô giới hiệu về bản thân và gia thế của gia đình cô đâu.” Cô ấy thấy tôi không còn vẻ thân thiện lúc nãy nữa nên cũng thu hồi lại nụ cười hiền của mình và thay vào đó là khuôn mặt lạnh đứng dậy tiến về phía bàn làm việc của mình. Thật ra tôi cũng không có ý định là sẽ khó chịu với cô ấy đâu mà tại cô ấy làm như vậy với tôi trước nên theo lẽ thường thì tôi đáp lại vậy thôi, còn bày đặt xưng hô tôi với chả em ‘GIẢ TẠO’ tôi đã nghĩ như vậy. Từ phía bàn làm việc cô ấy lấy ra một tập hồ sơ về người đó, má ơi! nó dày cui, nhìn mà hết cả hồn. Bằng một cách nhanh chống và lẹ tôi lau sạch hết mồ hôi đang đổ ra trên trán của tôi. Rồi cô ta tiến lại chiếc ghế cô ta ngồi lúc nãy vừa đưa tập hồ sơ cho tôi. Vừa đưa cô ta vừa nói:
_ “Người đó tên là Phạm Thế Phong, là con trai duy nhất của tập đoàn chuyên thiết kế trang sức và khai thác các loại đá quý…” Đúng như cái tên, hắn ta chẳng cần phải làm mưa làm gió gì thì cũng đã làm cho “ai đó” điêu đứng rồi. Nghĩ đến đây tôi hơi cười nữa miệng một chút. Vừa nghe vừa gật đầu.
_ “Hắn ta hiện đang theo học tại trường này lớp 12 và…” Cô ta còn chưa nói xong thì tôi đã chặn ngang lời cô ấy lại:
_ “Gì chứ! Là học sinh sao?”
_ “Chứ cô nghĩ là ai? Là giáo viên sao” cô ấy trả lời tôi một cách rất tự nhiên.
Gì chứ! Thì ra tên mà khiến cô ta mà muốn sống muốn chết chỉ là một tên học sinh sao. Mà lại còn lại học sinh của cô ấy nữa chứ, cái thể loại chuyện tình yêu gì vậy chứ. Nghĩ đến đây tôi rất tò mò về nhung nhăn của kẻ đó, liền mở hồ sơ ra để nhìn tên đó thì…
Các bạn có đoán được nam chính là ai chưa. Nếu muốn biết mình có đoán đúng không thì hãy nhớ đọc chap 6 nhé!!!!
_ “Cậu nói dối.”
_ “Sao cậu biết” tôi không quá đỗi ngạc nhiên khi hắn biết tôi nói dối. Nếu như hắn không biết tôi nói dối thì tôi hơi nghi ngờ về IQ của hắn, nhưng tôi vẫn hỏi lại. Và hắn cười như không cười nói với tôi:
_ “Đơn giản thôi! Tuổi của cậu, cậu còn không cho tôi biết thì lấy gì cho tôi biết tên. Tôi nói đúng chứ!?”
_ “Xem ra cậu khá thông minh” tôi thừa nhận như không thừa nhận.
Bỗng nhiên hắn đọc to tên của ai đó “Lê Song Trúc”, tôi vẫn hơi nghệch không hiểu hắn đọc tên của ai, mà không phải chứ sao tên này nghe cứ quen quen vậy. Trời ơi đó là tên của tôi mà thảo nào cứ thấy quen quen. Tôi nhìn về phía hắn thì thấy đang cầm trong tay một cái thẻ gì đó. Đó chẳng phải là thẻ ATM của tôi sao, chẳng phải nó đang nằm trong chiếc túi bị giật của tôi vào hôm qua sao. Thì tôi chợt nhớ ra điều gì đó, hồi tưởng lại ‘trước khi tôi gặp cô ấy thì trong tay tôi đang cầm một đóng thẻ ATM có, thẻ thành viên siêu thị có, the thành viên gặp chiếu phim có. Tạm cất thẻ thành viên siêu thị và gặp chiếu phim vào túi, thì trên tay tôi đang cầm vài thẻ ATM, đang kiểm tra lại xem có thẻ nào hết hạng không thì dục luôn một lần, thì phát ra là có một thẻ cần vứt. Cất hết số thẻ còn dùng được vào túi, cầm trong tay thẻ không xài được và đang tìm kiếm thùng rác, thì tôi thấy cô đang tử tự và cất đại thẻ ATM vào túi áo khoác để bay ra cứu cô ấy…’ đóng hồi tưởng lại. Vậy chiếc thẻ đó rất ra lúc tôi đang nằm ngủ sao? Tôi xòe tay ra để xin lại thẻ:
_ “Trả lại thẻ cho tôi”
_ “Vậy đây là tên thật của cô” Hắn nói và quơ quơ thẻ trước mặt tôi. Thật chứ, vậy là tôi đã tự lấy đá đập vào đầu mình rồi, hắn có nói đó là tên của đâu chỉ là đọc một cái tên trên thẻ thôi mà đúng là ngốc thật. Tôi im lặng không nói gì lấy tay định giật lại thẻ thì hắn đã nhanh tay hơn tôi giơ cao cái thẻ ấy hơn đồng thời cũng đứng dậy. Tôi cũng vậy phải đứng dậy, và trời ơi, biết gì không những lúc tôi và chạm mắt nhau đều là ngồi nên tôi chỉ biết rằng hắn khá cao nhưng không khi hắn đứng dậy, hắn rất cao tầm đâu 1m84 ấy, còn tôi thì sao đứng đến nách hắn là cùng. Nên chuyện lấy lại cái thẻ ấy là chuyện không tưởng. Nhưng không sao từ nhỏ tôi đã có biệt danh là chơi xấu và ăn gian rồi, tôi định dung chân của mình để đá vào đầu gối hắn cho hắn đau và khụy xuống. Nhưng tôi cũng đã rất có lương tâm khi cảnh báo với hắn trước:
_ “Nếu cậu khổng trả lại chiếc thẻ cho tôi thì ĐỪNG TRẮC NHÉ!” Tôi có tình nhấn mạnh 3 chữ cuối, để hắn biết sợ mà đưa cho tôi trước khi tôi động thụ. Nhưng đáp lại câu nói đó của tôi là cái nhìn đầy thách thức của hắn kiểu như là ‘có giỏi thì làm đí’ đấy, nên tôi cũng chẳng khách khí nữa. Đo đừng gió thổi từ đâu sang đâu để có thể lợi dụng sức gió mà đá hắn thật mạnh. Sau khi đo lường xong hết và chuẩn bị đá, thì bỗng nhiên điện thoại tôi reo lên, nên tôi phải dừng lại. Vừa móc điện thoại vừa nghĩ ‘may cho cậu đó’. Nhìn vào màng hình điện thoại thì thấy tên của người cô ấy. Lùi lại mấy bước rồi tôi mới nhấc mấy:
_ “Alo”
_ “Là tôi đây, tôi vừa về tới trường. Bây giờ, cô có thể đến phòng y tế để gặp tôi.” Cô ấy nói với tôi/
_ “Ừ.”
Tả lời cô ấy một cách nhanh lẹ. Tôi cất điện thoại vào túi, không nhìn hắn lấy một lần nào từ khi nghe điện thoại xong, cũng không nói với hắn một câu nào. Tôi quay lưng về phía hắn và tiến về phía cửa sân thương và bỏ đi trong khi hắn cứ nói theo tôi”
_ “Yah! giận sao. Tôi trả lại thẻ này. Tôi không giỡn nữa đâu”
Nhưng tôi không quan tâm và vẫn bước đi mà đâu thề hay biết là lúc tôi bỏ đi tôi đã nhận được con mắt tò mò xen lẫn thích thú của hắn. Lúc hắn nói hắn sẽ trả lại thẻ cho tôi, tôi cũng quay lại lấy rồi đấy chứ nhưng mà vì làm biếng nên thôi vậy. Khi nào hắn chán hắn vứt giùm tôi luôn cũng được ( còn lâu hắn mới vứt nhé gái). Sau khi rời khỏi sân thương, với tốc độ không nhanh không chậm mà tôi vừa tìm đường vừa đi tới phòng ý tế, vì sao tôi không đi nhanh ư? Vì tôi muốn cho cô ấy cảm giác đợi là như thế nào. Tôi vừa mở cửa bước vào phòng ý tế, chỉ mới đặt một chân vào căn phòng này thôi mà tôi đã ngữi được mùi thuôc khử trùng rồi, không phải là quá nồng nặc nhưng bản thân tôi lại rất ghét mùi này nên chỉ mà một ít cũng đã khiến tôi khó chịu rồi. Thấy tôi bước vào cô ấy cười hiền một cái rồi mời ngồi:
_ “Cô vào ngồi đi”
Không phải chứ cô ta đang ‘cười hiền’ với tôi sao. Sao thái khác hẳn với tối hôm qua và sáng hôm nay vậy. Không nói gì cả tôi chỉ ngồi xuống và nghĩ là tôi sẽ dung khuôn mặt lạnh lùng để nói chuyện với cô ta. Nghĩ là làm liền, tôi hỏi cô ta với với một trạng thái không có cảm xúc:
_ “Hồ sơ về hắn ta đâu? Đưa đậy. Có bàn chuyện gì thì bàn lẹ đi để tôi còn về nghiên cưu nhân vật nữa.”
Cô ta tiến về cái ghế và ngồi đối diện với tôi, và trả lời tôi mà câu trả lời đó chẳng thề ăn nhập gì với câu nói vừa nãy của tôi:
_ “Khoan vội đã, không gấp lắm đâu. Tôi và cô giới thiệu về bản thân mình trước đi rôi bàn đến ‘công việc’ sau.
Gì vậy! Cô ta bị điếc sao, câu trả lời đó của cô ta ăn nhập gì với câu nói đó của tôi chứ. Mà thôi kệ đi, dù sao biết thông tin của ai mà không được, đối tác hay đối tượng gì cũng được. Tôi rật đầu, đồng ý cô ta thấy tôi đồng ý nên đã mỉm cười với tôi và giới thiệu về cô ta trước:
_ “Tôi tên là Trần Mỹ Mỹ” biết được tên cô ta, trong lòng tôi không khỏi cảm thán đúng là tên đẹp mà người cũng đẹp. Ông trời đúng là bất công mà, sao lại cho cô ta hết vậy. Nhìn đi người thì mảnh khảnh, chân thì dài, gương mặt tổng quan thì rất đẹp nhưng lại sao bị đá nhỉ, đúng là không có gì hoàn hảo mà, nghĩ đến đó tôi khẽ bật cười. Cô ta thấy tôi cười cũng không nói gì, chắc là vì có nhiều người có biểu cảm giống như tôi khi nghe đến tên của cô. Cô ta lại tiếp tục nói:
_ “Năm nay tôi 25 tuổi, tôi vừa là y tá vừa là giáo viên dạy môn sinh học. Ngôi trường này có một phần cổ đông của ba mẹ tôi trong đó, còn em tên gì và bao nhiêu tuổi?” nghe nói đến tuổi của cô ấy tôi không ngạc nhiên lắm, vì tôi cũng biết là cô ấy tằm tuổi 24 đến 26 gì đấy.
Tôi không quan tâm lắm về vấn đề cổ đông gì đó, mà vấn đề tôi quan tâm là cô ấy đang xưng em với tôi sao? Lúc nãy trong điện thoại còn tôi với cô mà sao thay đổi nhanh vậy?
_ “Tôi tên là Lê Song Trúc và cũng đã được 20 tuổi rồi. Vả lại cứ xưng hô là tôi với cô đi, dù sao tôi với cũng là ‘đối tác’!” Tôi trả lời và cười thân thiện và cũng không có ý giới thiệu thêm về gia đình của mình. Cô ấy thấy tôi im lặng chắc là cũng biết tôi đã kết thúc vấn đề giới thiệu bản thân mình rồi, cô ấy tính nói gì ấy nhưng tôi đã nói trước:
_ “Vô vấn đề chính đi. Tôi không đến để nghe cô giới hiệu về bản thân và gia thế của gia đình cô đâu.” Cô ấy thấy tôi không còn vẻ thân thiện lúc nãy nữa nên cũng thu hồi lại nụ cười hiền của mình và thay vào đó là khuôn mặt lạnh đứng dậy tiến về phía bàn làm việc của mình. Thật ra tôi cũng không có ý định là sẽ khó chịu với cô ấy đâu mà tại cô ấy làm như vậy với tôi trước nên theo lẽ thường thì tôi đáp lại vậy thôi, còn bày đặt xưng hô tôi với chả em ‘GIẢ TẠO’ tôi đã nghĩ như vậy. Từ phía bàn làm việc cô ấy lấy ra một tập hồ sơ về người đó, má ơi! nó dày cui, nhìn mà hết cả hồn. Bằng một cách nhanh chống và lẹ tôi lau sạch hết mồ hôi đang đổ ra trên trán của tôi. Rồi cô ta tiến lại chiếc ghế cô ta ngồi lúc nãy vừa đưa tập hồ sơ cho tôi. Vừa đưa cô ta vừa nói:
_ “Người đó tên là Phạm Thế Phong, là con trai duy nhất của tập đoàn chuyên thiết kế trang sức và khai thác các loại đá quý…” Đúng như cái tên, hắn ta chẳng cần phải làm mưa làm gió gì thì cũng đã làm cho “ai đó” điêu đứng rồi. Nghĩ đến đây tôi hơi cười nữa miệng một chút. Vừa nghe vừa gật đầu.
_ “Hắn ta hiện đang theo học tại trường này lớp 12 và…” Cô ta còn chưa nói xong thì tôi đã chặn ngang lời cô ấy lại:
_ “Gì chứ! Là học sinh sao?”
_ “Chứ cô nghĩ là ai? Là giáo viên sao” cô ấy trả lời tôi một cách rất tự nhiên.
Gì chứ! Thì ra tên mà khiến cô ta mà muốn sống muốn chết chỉ là một tên học sinh sao. Mà lại còn lại học sinh của cô ấy nữa chứ, cái thể loại chuyện tình yêu gì vậy chứ. Nghĩ đến đây tôi rất tò mò về nhung nhăn của kẻ đó, liền mở hồ sơ ra để nhìn tên đó thì…
Các bạn có đoán được nam chính là ai chưa. Nếu muốn biết mình có đoán đúng không thì hãy nhớ đọc chap 6 nhé!!!!
Tác giả :
Jiminn