Sự Trả Thù
Chương 16: Làm lành lần nữa
___________________________________________________________________
Ở một nơi khác
Trong quán bar nơi có những ánh đèn đủ màu chiếu đủ thứ hướng và những tiếng nhảy xập xình.
‘Bộp, cạch’ hắn vứt mạnh chiếc điện thoại xuống bàn một cách không thương tiết gì khi gọi cho tôi không được. Hắn đã gọi cho tôi cầu đâu hơn 50 cuộc. Hắn đang ngồi ở một cái bàn góc hơi khuất và tối xung quanh hắn đang có rất nhiều cô gái quay quanh. Trên bày thì bày la liệt các vỏ chai rượu uống hết và những chai rượu vừa mới khui, còn các cô gái đang ngồi quay quanh thì khỏi nói rồi, ăn mặc thì hết sức thiếu vải, còn cái tay thì cứ sờ soạn hắn hết đùi rồi tới ngực.
“Cậu dám không nhấc máy của tôi?” – Hắn tự với chính mình.
Ném mấy cọc tiền lên bàn rồi hắn lạnh lùng bỏ đi. Hắn đang đứng trước nhà tôi và bấm chuông inh ỏi nhưng không có ai ra mở cửa cả. Rồi hắn đi xuống phòng bảo vệ hỏi về tôi thì được bác bảo vệ nói cho biết rằng
_ “Hồi tối tôi có thấy con bé ấy, con bé kéo vali đi đâu đấy nhưng tôi không biết là đi đâu.” – Bác bảo vệ nói.
Không nói không rằng gì cả sau khi nghe bác bảo vệ nói xong thì hắn cũng bỏ đi luôn.
Tôi ở đang yên vị ở trên máy bay và điện thoại thì đang trong chế độ tắt máy. Đến lúc xuống máy bay tôi mở điện thoại lên lại thì thấy má ơi, tên điên đó gọi cho tôi đến 50 cuộc. Tôi gọi lại cho tên đó thì thấy máy khóa tạm thời không thể liện lạc được (đập rồi còn đâu). Haizzzzz! Chắc là lại giận nữa rồi thôi thì khi nào về lại Hà Nội thì làm hòa với hắn sau vậy.
Tôi nhanh chóng về nhà và giả quyết công việc gia đình. Thì ra là lâu ngày bà nội không thấy tôi, cứ tưởng là tôi bị gì nên mới bày ra kế hoạch này để kêu tôi về. Ây da bà nội thiệt tình mà. Tôi đành bịa ra một chuyện là ở Hà Nội tôi kiếm được một công việc lương cao nên mới ở lại làm và cũng phải sử dụng hết sức lực năng nỉ lắm thì mẫu hậu và mẫu thân tôi mới cho tôi về lại đó và làm tiếp. Thời hạn là 3 ngày nhưng tôi chỉ ở lại có hai ngày thôi, vì tôi còn có việc phải làm mà, trong hai ngày tôi ở nhà thấy hắn không hề gọi cho tôi nên tôi cũng không có ý định sẽ gọi lại cho hắn dù gì tôi cũng phải đi làm hều với hắn mà.
8h-00 pm tôi có mặt tại sân bay Nội Bài, và công việc đầu tiên tôi cần làm là đúng vậy đi về nà ngủ để lấy sức mai đi học, à không đúng lấy sức mai đi hối lỗi với tên đó nữa. Lê lết tấm thân mệt mỏi về nhà, chẳng màn thay đồ gì cả mặc nguyên bộ đồ đó lên giường ngủ luôn cũng không tẩy trang hay VSCN gì cả.
‘Reng – Reng – Reng’ tôi đưa tay kiếm cái điện thoại để tắc chuông báo thức mà con mắt không hề mở, tắt xong chuông báo thức rồi tôi suy nghĩ nếu mình không làm tóc thì mình sẽ được ngủ thêm 5’ nữa, nên tôi tiếp tục ngủ thêm 5’ nữa. Tôi bước vào lớp và vào chỗ ngồi thì ‘các bạn’ trong lớp bu lại hỏi tôi:
_ “Sao mấy hôm trước cậu nghỉ vậy?” – Một bản nữ trong lớp hỏi.
_ “À! Tại vì nhà tớ có việc nên tới phải về nhà để giải quyết.” – Tôi thành thật trả lời
Sau khi nghe câu trả lời của tôi xong cả lớp đều ‘À’ lên một tiếng như kiểu thì ra là vậy.
_ “Lại đi trễ nữa sao?” – sau khi trả lời các bạn xong thì tôi quay xuống bàn hắn và nói vu vơ vậy thôi vì lúc nào hắn chẳng đi trễ.
_ “Không đâu, chắc là hôm nay lại nghỉ nữa. Chắc là lại quay về lập trình cũ rồi.” – Bạn nữ 2 nói.
_ “Sao lại nghỉ?”? – Tôi hỏi bạn nữ ấy.
_ “Làm sao tớ biết được, người nghỉ là cậu ấy chứ đâu phải tớ.” – Bạn nữ ấy trả lời tôi.
_ “Nhưng lúc nãy cậu nói ‘lập trình cũ’ là sao vậy?” – Tôi không hiểu từ ấy lắm.
_ “À, là do cậu mới tới nên không biết đấy thôi. Chứ hồi trước Thế Phong chỉ đi học vào những ngày cậu ấy thích thôi và đa phần là nghỉ. Nhưng mà hình như là từ lúc cậu vào lớp mình học thì cũng là lúc Thế Phong đi học đều đặng hơn nhỉ.” – Bạn nữ ấy giả thích cho tôi nghe.
_ “Vậy là hôm nay cậu ấy sẽ nghĩ sao?” – Tôi hỏi cậu ấy.
_ “Làm sao tớ biết được.” – Bạn nữ ấy nhún vai trả lời câu hỏi của tôi rồi trở về chỗ ngồi.
Tới giờ vào học rồi mà hắn vẫn chưa vào lớp, chắc là nghỉ học thật rồi. Đén giờ ăn trưa nhưng vì hắn không đi học nên tôi cũng không xuongs căn tin, mà chỉ ngồi trên lớp thôi. Đang ngồi trên lớp thì có tiếng mở cửa cái rầm.
Ở một nơi khác
Trong quán bar nơi có những ánh đèn đủ màu chiếu đủ thứ hướng và những tiếng nhảy xập xình.
‘Bộp, cạch’ hắn vứt mạnh chiếc điện thoại xuống bàn một cách không thương tiết gì khi gọi cho tôi không được. Hắn đã gọi cho tôi cầu đâu hơn 50 cuộc. Hắn đang ngồi ở một cái bàn góc hơi khuất và tối xung quanh hắn đang có rất nhiều cô gái quay quanh. Trên bày thì bày la liệt các vỏ chai rượu uống hết và những chai rượu vừa mới khui, còn các cô gái đang ngồi quay quanh thì khỏi nói rồi, ăn mặc thì hết sức thiếu vải, còn cái tay thì cứ sờ soạn hắn hết đùi rồi tới ngực.
“Cậu dám không nhấc máy của tôi?” – Hắn tự với chính mình.
Ném mấy cọc tiền lên bàn rồi hắn lạnh lùng bỏ đi. Hắn đang đứng trước nhà tôi và bấm chuông inh ỏi nhưng không có ai ra mở cửa cả. Rồi hắn đi xuống phòng bảo vệ hỏi về tôi thì được bác bảo vệ nói cho biết rằng
_ “Hồi tối tôi có thấy con bé ấy, con bé kéo vali đi đâu đấy nhưng tôi không biết là đi đâu.” – Bác bảo vệ nói.
Không nói không rằng gì cả sau khi nghe bác bảo vệ nói xong thì hắn cũng bỏ đi luôn.
Tôi ở đang yên vị ở trên máy bay và điện thoại thì đang trong chế độ tắt máy. Đến lúc xuống máy bay tôi mở điện thoại lên lại thì thấy má ơi, tên điên đó gọi cho tôi đến 50 cuộc. Tôi gọi lại cho tên đó thì thấy máy khóa tạm thời không thể liện lạc được (đập rồi còn đâu). Haizzzzz! Chắc là lại giận nữa rồi thôi thì khi nào về lại Hà Nội thì làm hòa với hắn sau vậy.
Tôi nhanh chóng về nhà và giả quyết công việc gia đình. Thì ra là lâu ngày bà nội không thấy tôi, cứ tưởng là tôi bị gì nên mới bày ra kế hoạch này để kêu tôi về. Ây da bà nội thiệt tình mà. Tôi đành bịa ra một chuyện là ở Hà Nội tôi kiếm được một công việc lương cao nên mới ở lại làm và cũng phải sử dụng hết sức lực năng nỉ lắm thì mẫu hậu và mẫu thân tôi mới cho tôi về lại đó và làm tiếp. Thời hạn là 3 ngày nhưng tôi chỉ ở lại có hai ngày thôi, vì tôi còn có việc phải làm mà, trong hai ngày tôi ở nhà thấy hắn không hề gọi cho tôi nên tôi cũng không có ý định sẽ gọi lại cho hắn dù gì tôi cũng phải đi làm hều với hắn mà.
8h-00 pm tôi có mặt tại sân bay Nội Bài, và công việc đầu tiên tôi cần làm là đúng vậy đi về nà ngủ để lấy sức mai đi học, à không đúng lấy sức mai đi hối lỗi với tên đó nữa. Lê lết tấm thân mệt mỏi về nhà, chẳng màn thay đồ gì cả mặc nguyên bộ đồ đó lên giường ngủ luôn cũng không tẩy trang hay VSCN gì cả.
‘Reng – Reng – Reng’ tôi đưa tay kiếm cái điện thoại để tắc chuông báo thức mà con mắt không hề mở, tắt xong chuông báo thức rồi tôi suy nghĩ nếu mình không làm tóc thì mình sẽ được ngủ thêm 5’ nữa, nên tôi tiếp tục ngủ thêm 5’ nữa. Tôi bước vào lớp và vào chỗ ngồi thì ‘các bạn’ trong lớp bu lại hỏi tôi:
_ “Sao mấy hôm trước cậu nghỉ vậy?” – Một bản nữ trong lớp hỏi.
_ “À! Tại vì nhà tớ có việc nên tới phải về nhà để giải quyết.” – Tôi thành thật trả lời
Sau khi nghe câu trả lời của tôi xong cả lớp đều ‘À’ lên một tiếng như kiểu thì ra là vậy.
_ “Lại đi trễ nữa sao?” – sau khi trả lời các bạn xong thì tôi quay xuống bàn hắn và nói vu vơ vậy thôi vì lúc nào hắn chẳng đi trễ.
_ “Không đâu, chắc là hôm nay lại nghỉ nữa. Chắc là lại quay về lập trình cũ rồi.” – Bạn nữ 2 nói.
_ “Sao lại nghỉ?”? – Tôi hỏi bạn nữ ấy.
_ “Làm sao tớ biết được, người nghỉ là cậu ấy chứ đâu phải tớ.” – Bạn nữ ấy trả lời tôi.
_ “Nhưng lúc nãy cậu nói ‘lập trình cũ’ là sao vậy?” – Tôi không hiểu từ ấy lắm.
_ “À, là do cậu mới tới nên không biết đấy thôi. Chứ hồi trước Thế Phong chỉ đi học vào những ngày cậu ấy thích thôi và đa phần là nghỉ. Nhưng mà hình như là từ lúc cậu vào lớp mình học thì cũng là lúc Thế Phong đi học đều đặng hơn nhỉ.” – Bạn nữ ấy giả thích cho tôi nghe.
_ “Vậy là hôm nay cậu ấy sẽ nghĩ sao?” – Tôi hỏi cậu ấy.
_ “Làm sao tớ biết được.” – Bạn nữ ấy nhún vai trả lời câu hỏi của tôi rồi trở về chỗ ngồi.
Tới giờ vào học rồi mà hắn vẫn chưa vào lớp, chắc là nghỉ học thật rồi. Đén giờ ăn trưa nhưng vì hắn không đi học nên tôi cũng không xuongs căn tin, mà chỉ ngồi trên lớp thôi. Đang ngồi trên lớp thì có tiếng mở cửa cái rầm.
Tác giả :
Jiminn