Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên
Chương 88: Chọn gia chủ kế nhiệm
Một căn biệt thự sang trọng.
Căn biệt thự này to lớn hơn căn biệt thự của Nhạc Huy ở Sở Châu, nhưng cũng không to hơn là bao.
Tuy nhiên, thiết kế trang trí của ngôi biệt thự này sang trọng hơn nhiều so với căn biệt thự kia của Nhạc Huy. Đây là ngôi biệt thự lớn nhất trong khuôn viên Vạn Tượng, cũng là nơi gia chủ của nhà họ Nhạc mới có thể ở.
Chủ nhân đời trước của nơi này đương nhiên là Nhạc Chấn Đình, đến đời này chủ nhân chính là Nhạc Thiên Hùng.
Nhưng bây giờ, chủ nhân đã chết, không biết người tiếp theo kế nhiệm sẽ là ai.
Chỉ là bây giờ Nhạc Huy và gia đình vẫn sống ở đây, trong một căn phòng ngủ của ngôi biệt thự, có rất nhiều người như Lâm Phương Như, Nhạc Thiên Ngạo, Nhạc Long Thành, An Nhã đang ở đó.
Còn có bảy tám bác sĩ cũng đang ở trong phòng ngủ này, bọn họ vừa khám xong cho Nhạc Huy, những bác sĩ này đều là bác sĩ tư nhân của nhà họ Nhạc, mỗi năm phải bỏ ra mấy triệu tệ để thuê họ về. Những bác sĩ này đều am hiểu cả Trung y và Tây y, quả thực là thần y.
“Bác sĩ, em trai tôi bị làm sao vậy, sao đột nhiên lại bị ngất?”
Trong lòng An Nhã vô cùng áy náy, lúc đó cô ấy chỉ là hờn trách Nhạc Huy cả năm không về nhà, hờn trách Nhạc Huy muộn như vậy mới trở về nên đã tát anh một cái.
Nhưng không thể ngờ sau cái tát đó, Nhạc Huy liền ngất xỉu, hơn nữa còn chảy rất nhiều máu mũi.
Một vị bác sĩ khoảng năm mươi tuổi trong đó khẽ cau mày nói:
“Cơ thể của cậu chủ quá yếu, hơn nữa cậu ấy còn bị nhiễm trùng phổi, bệnh tình khá nghiêm trọng”.
“Ngoài ra não cậu ấy cũng bị tổn thương, có lẽ cậu ấy vừa tỉnh lại sau một thời gian dài hôn mê. Sau khi tỉnh lại cậu ấy không hề uống thuốc hay ăn uống điều độ gì cả, đây là nguyên nhân chính khiến cậu ấy ngất xỉu”.
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc.
Nhạc Huy đã hôn mê trong một thời gian dài?
“Chuyện này… sao có thể chứ? Nhạc Huy luôn rất khỏe mạnh. Từ nhỏ em ấy đã luyện võ cùng với vệ sĩ giỏi nhất trong nhà họ Nhạc chúng tôi. Có phải em ấy bị tai nạn gì không?”
Nhạc Thiên Ngạo còn kích động hơn cả Lâm Phương Như, lo lắng hỏi.
“Bác sĩ, sao Nhạc Huy lại như vậy? Có nghiêm trọng không? Thằng bé sẽ không sao chứ?”, Lâm Phương Như sợ tới mức phát khóc, hỏi liên tiếp.
Bác sĩ vội nói:
“Thưa bà, thưa ông năm, mọi người không cần quá lo lắng. Bởi vì cơ thể của cậu chủ cường tráng nên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Chúng tôi sẽ chữa khỏi bệnh nhiễm trùng phổi cho cậu ấy trong vòng một tuần. Còn tổn thương ở não phải từ từ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, cũng không có gì nghiêm trọng”.
“Về phần tại sao cậu ấy lại như vậy, thì chắc hẳn là đã xảy ra tai nạn nào đó khiến cậu ấy hôn mê dài”.
Nghe đến đây, Lâm Phương Như và Nhạc Thiên Ngạo mới thở phào nhẹ nhõm.
An Nhã tự trách nói:
“Chẳng trách em ấy về muộn như vậy, trước đó con gọi điện em ấy cũng không nghe”.
“Lúc đó chắc là em ấy chưa tỉnh lại, vừa tỉnh liền về nhà ngay. Vậy mà con còn đánh em ấy, con đúng là kích động quá…”
An Nhã vừa nói vừa ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, bắt đầu khóc.
Lâm Phương Như vội vàng đi tới an ủi cô ấy:
“An Nhã, đừng tự trách mình nữa, chúng ta không biết Nhạc Huy đã xảy ra chuyện như vậy, nó cũng chưa từng nói với chúng ta”.
“Nó sẽ không trách con đâu. Đợi nó tỉnh lại, chúng ta sẽ hỏi nó xem đã xảy ra chuyện gì”.
Lúc này, Nhạc Long Thành cũng hơi lúng túng, ông ta là người tát Nhạc Huy trước.
“Bác sĩ Lưu, khi nào thì Nhạc Huy có thể tỉnh lại, thằng bé đã hôn mê hai ngày rồi”, Nhạc Long Thành lo lắng hỏi.
Bác sĩ Lưu trả lời:
“Ông hai đừng lo, chắc là sắp tỉnh lại rồi, cậu chủ ngất đi vì sức khỏe yếu quá thôi”.
“Chúng tôi vừa tiêm cho cậu ấy một mũi dinh dưỡng, lát nữa cậu ấy sẽ tỉnh lại”.
Sau khi khám xong cho Nhạc Huy và kê một vài loại thuốc, bác sĩ Lưu và những người khác liền rời đi.
Quả nhiên không đến nửa tiếng sau, Nhạc Huy đã tỉnh lại.
“Tỉnh rồi! Nhạc Huy tỉnh lại rồi!”
Nhạc Thiên Ngạo kích động nói.
Lâm Phương Như nhanh chóng chạy lại, vừa khóc vừa nói một cách đau lòng:
“Nhạc Huy, con làm sao vậy, bác sĩ nói con đã từng hôn mê trong thời gian dài”.
“Sao con không nói cho mọi người biết, thằng bé này, con có biết là con dọa mẹ sợ chết khiếp rồi không hả?”
Nhạc Huy cười an ủi nói:
“Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo”.
Lúc này, An Nhã cũng đi tới, lao vào ôm lấy Nhạc Huy, day dứt nói:
“Chị xin lỗi, chị không nên đánh em”.
“Là do chị giận quá, giận em lâu như vậy mới trở về, bố đã ra đi ba ngày rồi”.
“Chị không biết em xảy ra chuyện, chị xin lỗi, Nhạc Huy”.
Giọng điệu và thái độ của An Nhã không giống một người chị chút nào, ngược lại cô ấy giống như đang làm nũng Nhạc Huy hơn.
Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ vì khóc và khuôn mặt phờ phạc của An Nhã, Nhạc Huy cũng thấy hơi đau lòng, anh vỗ nhẹ vào lưng An Nhã và nói:
“Xin lỗi gì chứ, người nên nói xin lỗi là em mới phải”.
“Chị An Nhã, em biết sau khi bố mất chị rất buồn, em cũng vậy, nhưng dù sao chúng ta cũng phải kiên cường lên vì ngoài kia còn rất nhiều người đang chờ xem chuyện cười của gia đình chúng ta”.
Nhạc Thiên Ngạo nhanh chóng đổi chủ đề khác, dù sao Nhạc Long Thành vẫn còn ở đây, ông ấy vội hỏi:
“Nhạc Huy, rốt cuộc cháu đã xảy ra chuyện gì, sao lại hôn mê lâu như vậy?”
Nhạc Huy không dám nói cho Lâm Phương Như và mọi người biết chuyện anh và Liễu Nhược Hà đã nhảy xuống sông, nên chỉ có thể lảng tránh:
“Không có gì nghiêm trọng, chỉ là sự cố nhỏ ngoài ý muốn, sau đó hôn mê thôi ạ”.
“Nhưng bây giờ cháu không sao rồi, chỉ là hơi mệt chút thôi”.
Nhạc Long Thành bước tới, lúng túng nói:
“Cơ thể còn yếu thì nghỉ ngơi trước đã, chú sẽ đi nói với mọi người tình hình của cháu, không ai trách cháu đâu”.
Nhìn thấy Nhạc Long Thành, nụ cười của Nhạc Huy dần biến mất, anh lạnh lùng nói:
“Cháu không sao, cháu thấy được có rất nhiều người có ý kiến về cháu”.
“Lần này cháu hôn mê hai ngày, lễ tang của bố cũng qua năm ngày, hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi nhỉ?”
“Dù thế nào, cháu cũng phải đi tiễn bố cháu”.
Nhạc Long Thành thấy vậy, cũng không nói thêm gì.
Với sự hỗ trợ của An Nhã và Nhạc Thiên Ngạo, Nhạc Huy lại đến nhà tang lễ, tiếp tục túc trực bên linh cữu của Nhạc Thiên Hùng.
Nhạc Huy cảm nhận được cả nhà họ Nhạc đều tràn ngập âm mưu.
Đến bây giờ nhà họ Nhạc vẫn chưa thông báo với bên ngoài về cái chết của Nhạc Thiên Hùng, tại sao ư? Ngoài việc không cho ba gia tộc kia có cơ hội lợi dụng, họ còn muốn gia chủ kế nhiệm tiếp theo có chỗ ngồi đủ vững chắc để gánh vác trách nghiệm to lớn này. Nếu như rắc rối bên trong và bên ngoài xảy ra cùng một lúc thì nhà họ Nhạc có lẽ sẽ sụp đổ mất.
Vì vậy trước khi đến lễ cúng bảy ngày mất của Nhạc Thiên Hùng, thì phải chọn ra được người kế nhiệm tiếp theo. Nhưng chọn thế nào thì chưa chắc chắn, trong tay ai có nhiều quyền lực hơn, súng trong tay ai cứng hơn, thì người đó sẽ là gia chủ tiếp theo.
Tối hôm đó, một số người lớn tuổi của nhà họ Nhạc, Nhạc Long Thành và một số người khác tập trung lại, gọi tất cả mọi người đến họp bên ngoài nhà tang lễ.
Cuộc họp này chính là để chọn ra gia chủ kế nhiệm tiếp theo.
Mà người có con mắt tinh tường đều biết Nhạc Chấn Đình và Nhạc Thiên Hùng dày công nuôi dạy Nhạc Huy, chính là đã sớm chỉ định anh làm gia chủ kế nhiệm. Nhưng trong cuộc họp này, rõ ràng là vài người có tiếng nói trong gia tộc muốn tước đoạt quyền kế vị của Nhạc Huy.
Tối nay, nguy hiểm rình rập cả nhà Nhạc Huy.
Căn biệt thự này to lớn hơn căn biệt thự của Nhạc Huy ở Sở Châu, nhưng cũng không to hơn là bao.
Tuy nhiên, thiết kế trang trí của ngôi biệt thự này sang trọng hơn nhiều so với căn biệt thự kia của Nhạc Huy. Đây là ngôi biệt thự lớn nhất trong khuôn viên Vạn Tượng, cũng là nơi gia chủ của nhà họ Nhạc mới có thể ở.
Chủ nhân đời trước của nơi này đương nhiên là Nhạc Chấn Đình, đến đời này chủ nhân chính là Nhạc Thiên Hùng.
Nhưng bây giờ, chủ nhân đã chết, không biết người tiếp theo kế nhiệm sẽ là ai.
Chỉ là bây giờ Nhạc Huy và gia đình vẫn sống ở đây, trong một căn phòng ngủ của ngôi biệt thự, có rất nhiều người như Lâm Phương Như, Nhạc Thiên Ngạo, Nhạc Long Thành, An Nhã đang ở đó.
Còn có bảy tám bác sĩ cũng đang ở trong phòng ngủ này, bọn họ vừa khám xong cho Nhạc Huy, những bác sĩ này đều là bác sĩ tư nhân của nhà họ Nhạc, mỗi năm phải bỏ ra mấy triệu tệ để thuê họ về. Những bác sĩ này đều am hiểu cả Trung y và Tây y, quả thực là thần y.
“Bác sĩ, em trai tôi bị làm sao vậy, sao đột nhiên lại bị ngất?”
Trong lòng An Nhã vô cùng áy náy, lúc đó cô ấy chỉ là hờn trách Nhạc Huy cả năm không về nhà, hờn trách Nhạc Huy muộn như vậy mới trở về nên đã tát anh một cái.
Nhưng không thể ngờ sau cái tát đó, Nhạc Huy liền ngất xỉu, hơn nữa còn chảy rất nhiều máu mũi.
Một vị bác sĩ khoảng năm mươi tuổi trong đó khẽ cau mày nói:
“Cơ thể của cậu chủ quá yếu, hơn nữa cậu ấy còn bị nhiễm trùng phổi, bệnh tình khá nghiêm trọng”.
“Ngoài ra não cậu ấy cũng bị tổn thương, có lẽ cậu ấy vừa tỉnh lại sau một thời gian dài hôn mê. Sau khi tỉnh lại cậu ấy không hề uống thuốc hay ăn uống điều độ gì cả, đây là nguyên nhân chính khiến cậu ấy ngất xỉu”.
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc.
Nhạc Huy đã hôn mê trong một thời gian dài?
“Chuyện này… sao có thể chứ? Nhạc Huy luôn rất khỏe mạnh. Từ nhỏ em ấy đã luyện võ cùng với vệ sĩ giỏi nhất trong nhà họ Nhạc chúng tôi. Có phải em ấy bị tai nạn gì không?”
Nhạc Thiên Ngạo còn kích động hơn cả Lâm Phương Như, lo lắng hỏi.
“Bác sĩ, sao Nhạc Huy lại như vậy? Có nghiêm trọng không? Thằng bé sẽ không sao chứ?”, Lâm Phương Như sợ tới mức phát khóc, hỏi liên tiếp.
Bác sĩ vội nói:
“Thưa bà, thưa ông năm, mọi người không cần quá lo lắng. Bởi vì cơ thể của cậu chủ cường tráng nên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Chúng tôi sẽ chữa khỏi bệnh nhiễm trùng phổi cho cậu ấy trong vòng một tuần. Còn tổn thương ở não phải từ từ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, cũng không có gì nghiêm trọng”.
“Về phần tại sao cậu ấy lại như vậy, thì chắc hẳn là đã xảy ra tai nạn nào đó khiến cậu ấy hôn mê dài”.
Nghe đến đây, Lâm Phương Như và Nhạc Thiên Ngạo mới thở phào nhẹ nhõm.
An Nhã tự trách nói:
“Chẳng trách em ấy về muộn như vậy, trước đó con gọi điện em ấy cũng không nghe”.
“Lúc đó chắc là em ấy chưa tỉnh lại, vừa tỉnh liền về nhà ngay. Vậy mà con còn đánh em ấy, con đúng là kích động quá…”
An Nhã vừa nói vừa ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, bắt đầu khóc.
Lâm Phương Như vội vàng đi tới an ủi cô ấy:
“An Nhã, đừng tự trách mình nữa, chúng ta không biết Nhạc Huy đã xảy ra chuyện như vậy, nó cũng chưa từng nói với chúng ta”.
“Nó sẽ không trách con đâu. Đợi nó tỉnh lại, chúng ta sẽ hỏi nó xem đã xảy ra chuyện gì”.
Lúc này, Nhạc Long Thành cũng hơi lúng túng, ông ta là người tát Nhạc Huy trước.
“Bác sĩ Lưu, khi nào thì Nhạc Huy có thể tỉnh lại, thằng bé đã hôn mê hai ngày rồi”, Nhạc Long Thành lo lắng hỏi.
Bác sĩ Lưu trả lời:
“Ông hai đừng lo, chắc là sắp tỉnh lại rồi, cậu chủ ngất đi vì sức khỏe yếu quá thôi”.
“Chúng tôi vừa tiêm cho cậu ấy một mũi dinh dưỡng, lát nữa cậu ấy sẽ tỉnh lại”.
Sau khi khám xong cho Nhạc Huy và kê một vài loại thuốc, bác sĩ Lưu và những người khác liền rời đi.
Quả nhiên không đến nửa tiếng sau, Nhạc Huy đã tỉnh lại.
“Tỉnh rồi! Nhạc Huy tỉnh lại rồi!”
Nhạc Thiên Ngạo kích động nói.
Lâm Phương Như nhanh chóng chạy lại, vừa khóc vừa nói một cách đau lòng:
“Nhạc Huy, con làm sao vậy, bác sĩ nói con đã từng hôn mê trong thời gian dài”.
“Sao con không nói cho mọi người biết, thằng bé này, con có biết là con dọa mẹ sợ chết khiếp rồi không hả?”
Nhạc Huy cười an ủi nói:
“Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo”.
Lúc này, An Nhã cũng đi tới, lao vào ôm lấy Nhạc Huy, day dứt nói:
“Chị xin lỗi, chị không nên đánh em”.
“Là do chị giận quá, giận em lâu như vậy mới trở về, bố đã ra đi ba ngày rồi”.
“Chị không biết em xảy ra chuyện, chị xin lỗi, Nhạc Huy”.
Giọng điệu và thái độ của An Nhã không giống một người chị chút nào, ngược lại cô ấy giống như đang làm nũng Nhạc Huy hơn.
Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ vì khóc và khuôn mặt phờ phạc của An Nhã, Nhạc Huy cũng thấy hơi đau lòng, anh vỗ nhẹ vào lưng An Nhã và nói:
“Xin lỗi gì chứ, người nên nói xin lỗi là em mới phải”.
“Chị An Nhã, em biết sau khi bố mất chị rất buồn, em cũng vậy, nhưng dù sao chúng ta cũng phải kiên cường lên vì ngoài kia còn rất nhiều người đang chờ xem chuyện cười của gia đình chúng ta”.
Nhạc Thiên Ngạo nhanh chóng đổi chủ đề khác, dù sao Nhạc Long Thành vẫn còn ở đây, ông ấy vội hỏi:
“Nhạc Huy, rốt cuộc cháu đã xảy ra chuyện gì, sao lại hôn mê lâu như vậy?”
Nhạc Huy không dám nói cho Lâm Phương Như và mọi người biết chuyện anh và Liễu Nhược Hà đã nhảy xuống sông, nên chỉ có thể lảng tránh:
“Không có gì nghiêm trọng, chỉ là sự cố nhỏ ngoài ý muốn, sau đó hôn mê thôi ạ”.
“Nhưng bây giờ cháu không sao rồi, chỉ là hơi mệt chút thôi”.
Nhạc Long Thành bước tới, lúng túng nói:
“Cơ thể còn yếu thì nghỉ ngơi trước đã, chú sẽ đi nói với mọi người tình hình của cháu, không ai trách cháu đâu”.
Nhìn thấy Nhạc Long Thành, nụ cười của Nhạc Huy dần biến mất, anh lạnh lùng nói:
“Cháu không sao, cháu thấy được có rất nhiều người có ý kiến về cháu”.
“Lần này cháu hôn mê hai ngày, lễ tang của bố cũng qua năm ngày, hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi nhỉ?”
“Dù thế nào, cháu cũng phải đi tiễn bố cháu”.
Nhạc Long Thành thấy vậy, cũng không nói thêm gì.
Với sự hỗ trợ của An Nhã và Nhạc Thiên Ngạo, Nhạc Huy lại đến nhà tang lễ, tiếp tục túc trực bên linh cữu của Nhạc Thiên Hùng.
Nhạc Huy cảm nhận được cả nhà họ Nhạc đều tràn ngập âm mưu.
Đến bây giờ nhà họ Nhạc vẫn chưa thông báo với bên ngoài về cái chết của Nhạc Thiên Hùng, tại sao ư? Ngoài việc không cho ba gia tộc kia có cơ hội lợi dụng, họ còn muốn gia chủ kế nhiệm tiếp theo có chỗ ngồi đủ vững chắc để gánh vác trách nghiệm to lớn này. Nếu như rắc rối bên trong và bên ngoài xảy ra cùng một lúc thì nhà họ Nhạc có lẽ sẽ sụp đổ mất.
Vì vậy trước khi đến lễ cúng bảy ngày mất của Nhạc Thiên Hùng, thì phải chọn ra được người kế nhiệm tiếp theo. Nhưng chọn thế nào thì chưa chắc chắn, trong tay ai có nhiều quyền lực hơn, súng trong tay ai cứng hơn, thì người đó sẽ là gia chủ tiếp theo.
Tối hôm đó, một số người lớn tuổi của nhà họ Nhạc, Nhạc Long Thành và một số người khác tập trung lại, gọi tất cả mọi người đến họp bên ngoài nhà tang lễ.
Cuộc họp này chính là để chọn ra gia chủ kế nhiệm tiếp theo.
Mà người có con mắt tinh tường đều biết Nhạc Chấn Đình và Nhạc Thiên Hùng dày công nuôi dạy Nhạc Huy, chính là đã sớm chỉ định anh làm gia chủ kế nhiệm. Nhưng trong cuộc họp này, rõ ràng là vài người có tiếng nói trong gia tộc muốn tước đoạt quyền kế vị của Nhạc Huy.
Tối nay, nguy hiểm rình rập cả nhà Nhạc Huy.
Tác giả :
Thiên Thiên