Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên
Chương 402: Đã điều khiển cục diện chung
Trên tàu.
Trong kho để hàng hóa chuyên chở chất đống thùng hàng đột nhiên vang lên một loạt tiếng động.
Cả con tàu rung mạnh, như thể có hàng nghìn người đang chạy trên tàu.
“Bảo bọn họ tập hợp trong phòng tiệc, giết hết những kẻ trên tàu rồi vứt xuống biển!”
“Điều động một đội ngũ tới bên ngoài căn phòng của Thẩm Thành, nếu người bên trong dám ra, bất kể là ai thì đều nổ súng!”
Ngô Thiên Long dẫn theo hai cận vệ của mình và một đội tinh anh. Từ trong phòng nghỉ ngơi đi đến phòng tiệc và bảo đám đàn em đi gọi toàn bộ người trốn trên tàu tới.
“Tàu đi tới vùng biển quốc tế rồi à?”
Ông ta túm chặt lấy cổ áo của ông Trần, hỏi.
“Đến rồi, đến rồi, đã tới rồi!”
Ông Trần run rẩy nói.
Ngô Thiên Long buông ông ta ra, chắp tay sau lưng lạnh lùng nói:
“Để tôi xem thử coi mấy đứa con trai của tôi có bản lĩnh và tự tin như nào mà lại dám phản bội cả bố nó”.
Ông ta đứng trên bục phòng tiệc, hai bên là cận vệ, xung quanh là một đội tinh anh.
Lúc này đám đàn em ẩn nấp từ bốn hướng lao tới.
Ngô Thiên Long bây giờ như là đế vương thống lĩnh mọi thứ, là vị tướng điều khiển cục diện chung, chỉ huy tình hình chiến sự một cách thuận lợi.
Mọi thứ đều tiến hành rất thuận lợi, ngoài ông Trần thuyền trưởng và người lái tàu chính là Thẩm Thành, thì tất cả thủy thủ và nhân viên trên tàu đều bị mấy người Ngô Chí Huân thay hết.
Còn những người được thay lên lúc này đều bị người của Ngô Thiên Long áp giải đến buổi tiệc.
Mặt mũi những người này không bị bầm dập thì cũng bị đánh cho gãy tay chân. Người nào phản kháng mạnh mẽ thì sẽ bị giết chết rồi khiêng xác vào.
Ông Trần và Thẩm Thành nhìn thấy những người này cũng sợ đến nỗi mặt mày tím tái, đứng một bên không dám hé miệng.
Những người này đều là người của nhóm Ngô Chí Huân, họ mà chết thì đồng nghĩa với việc nhóm của Ngô Chí Huân cũng tiêu đời.
“Ông chủ, tất cả đã đến đủ. Bây giờ có một đội ngũ đã chặn ở phòng của Thẩm Thành, bên ngoài cửa sổ cũng có người, người bên trong tuyệt đối không thể chạy ra, ra sẽ chết”.
Nghe báo cáo xong, Ngô Thiên Long hài lòng gật đầu, nhưng ngay lập tức lại thở dài:
“Khiến tôi thất vọng quá đi, tôi còn tưởng mấy thằng nhãi này có thể gây nên sóng gió gì cơ”.
“Còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc. Chỉ với chút bản lĩnh của bọn nó mà còn muốn phản bội, bảo tôi nên nói gì cho phải đây”.
Giọng của Ngô Thiên Long quả thật hơi thất vọng.
Ông ta liếc nhìn những người bị áp giải tới đang quỳ thành mấy hàng, ánh mắt bỗng trở nên lạnh băng.
Lúc này có khoảng hơn sáu mươi người bị bắt đến quỳ dưới đất và mười mấy xác chết nằm bên cạnh.
Bốn phía đều là người của Ngô Thiên Long giơ súng, những người này không dám động đậy, như thể đã bị dọa đến đơ người.
Bọn họ đều là những tinh anh được đám Ngô Chí Huân và Ngô Thắng chọn ra nên càng biết rõ chuyện mà hôm nay phải làm.
Nhưng không ngờ bọn họ còn chưa ra tay thì trên tàu đột nhiên có hàng trăm người lao ra, chẳng nói lời gì đã ra tay bắt bọn họ.
“Các người là người của ai, nói ra xem nào”.
Ngô Thiên Long bảo ông Trần mang ghế tới.
Sau khi ông ta chậm rãi ngồi xuống, giống như vị hoàng đế ngồi trên chiếc long ỷ, nắm trong tay quyền sống chết của tất cả mọi người.
Thấy không có ai trả lời, Ngô Thiên Long đưa tay phải ra, ngay lập tức cận vệ hiểu và đưa cho ông ta một khẩu súng.
Ngô Thiên Long chẳng nói chẳng rằng, giơ súng lên bắn một trong những người đang quỳ kia một viên đạn.
“Bằng” một tiếng, lửa bắn ra, có một người chết ngay tại chỗ.
Những người khác bỗng sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, người khóc người gào thét.
“Tôi không muốn hỏi lần thứ hai”, Ngô Thiên Long lại giơ súng lên.
“Tôi là người của cậu cả!”
“Tôi là người của cậu Ba!”
“Tôi là người của cậu Bảy!”
…
Quả thật Ngô Thiên Long không cần hỏi thêm lần nữa, còn những người kia đã nhao nhao lên tự khai báo.
Đám vệ sĩ nghe thấy thế vẻ mặt lại biến sắc lần nữa.
Trong số những người này lại có đủ người của tất cả các cậu chủ, bao gồm cả cậu cả Ngô Chí Huân.
Cũng tức là bảy cậu chủ, bao gồm cả Ngô Chí Huân đều phản bội. Hơn nữa họ đã cùng nhau lên kế hoạch cho vụ ám sát chấn động lòng người để giết chết người bố Ngô Thiên Long của mình ở trên tàu.
Chuyện này thật là điên rồ, giết bố đó!
Ngô Thiên Long nhìn bọn họ với vẻ mặt không cảm xúc, ông ta hỏi tiếp:
“Chủ nhân của các người bảo các người lên tàu làm gì? Định làm chuyện gì?”
Có người trả lời bằng giọng nói run rẩy:
“Mấy cậu chủ bảo chúng tôi… bảo chúng tôi xử lý hết số người của tổng giám đốc Ngô, rồi… rồi…”
“Rồi sao?”
“Rồi giết chết ông…”
Chỉ bằng mấy câu trò chuyện đã khai ra được tội ác giết cha của đám Ngô Chí Huân, một tội ác vô cùng xác thực.
Trong phòng tiệc bỗng xôn xao cả lên.
Ngay cả hai tên cận vệ bên cạnh Ngô Thiên Long cũng không ngờ rằng mấy người con của ông ta lại đều phản bội.
Nghe người này nói xong, Ngô Thiên Long từ từ đứng dậy khỏi ghế, chắp tay trầm tư suy nghĩ.
Mãi lâu sau, ông ta mới bình tĩnh nói:
“Mấy đứa con này của tôi trước giờ đều không hòa thuận, luôn tranh giành cấu xé lẫn nhau”.
“Bọn nó không thể đột nhiên cùng chung một lòng đối phó lão già như tôi, trong chuyện này ắt có người đang giở trò, tụ họp chúng lại với nhau”.
“Người này là ai?”
“Cậu nói đi!”
Ngô Thiên Long đột nhiên chỉ về một người.
Tay của người này đã bị đánh gãy, lúc này đang ôm tay mặt mày hoảng sợ.
Ngô Thiên Long hỏi nên hắn không dám không trả lời:
“Tôi không biết tên của người đó, nhưng mấy cậu chủ đều gọi anh ta là anh Nhạc”.
“Anh nhạc?”
Ngô Thiên Long khẽ nhíu mày, trên mặt lộ chút biểu cảm.
Ông ta cũng được coi là vô cùng am hiểu về tình hình từ trên xuống dưới của thành phố Đông An. Nhưng trước giờ ông ta chưa từng nghe đến có nhân vật lớn nào họ Nhạc cả.
“Cậu Nhạc này có lai lịch như nào?”, ông ta hỏi.
“Tôi không biết, đừng nói là chúng tôi mà hình như ngay cả mấy cậu chủ cũng không biết rõ anh Nhạc đó có lai lịch như nào. Chỉ biết tính tình anh ta rất hung hăng, làm việc tàn nhẫn, hơn nữa rất có đầu óc. Hình như mấy cậu chủ từng có xích mích với anh ta, nhưng cuối cùng đều chịu khuất phục trước anh Nhạc đó”.
Nghe xong những lời này, sắc mặt Ngô Thiên Long bỗng hơi kinh ngạc.
“Cậu ta thu phục được cả mấy thằng con này của tôi sao?”
Ngô Thiên Long như đang độc thoại, lắc đầu nói:
“Nếu thằng Tư, thằng Năm, thằng Sáu và cả thằng Bảy chịu khuất phục thì không có gì là lạ cả, nhưng thằng Hai và thằng Ba cũng bị thu phục. Hai đứa nó là hai đứa mà không bao giờ chịu cúi đầu trước anh cả của chúng, thế mà cậu Nhạc này lại khiến chúng đầu hàng”.
“Xem ra cậu Nhạc này không đơn giản chút nào”.
Bên dưới không có ai trả lời.
Ngô Thiên Long nói với tên vệ sĩ bên cạnh:
“Kruise, cậu dẫn vài người qua đó, áp giải hết đám người trong phòng của Thẩm Thành tới đây”.
Tên vệ sĩ nước ngoài đó nghe vậy bỗng hỏi:
“Ông chủ, ngộ nhỡ… người bên trong phản kháng kịch liệt thì phải làm sao?”
Trong căn phòng đó có mấy thằng con trai của Ngô Thiên Long, bọn họ cũng không dám làm căng.
“Dù là ai, nếu chống lại, bắn chết tại chỗ”.
Ngô Thiên Long xua tay, bình tĩnh nói.
Trong kho để hàng hóa chuyên chở chất đống thùng hàng đột nhiên vang lên một loạt tiếng động.
Cả con tàu rung mạnh, như thể có hàng nghìn người đang chạy trên tàu.
“Bảo bọn họ tập hợp trong phòng tiệc, giết hết những kẻ trên tàu rồi vứt xuống biển!”
“Điều động một đội ngũ tới bên ngoài căn phòng của Thẩm Thành, nếu người bên trong dám ra, bất kể là ai thì đều nổ súng!”
Ngô Thiên Long dẫn theo hai cận vệ của mình và một đội tinh anh. Từ trong phòng nghỉ ngơi đi đến phòng tiệc và bảo đám đàn em đi gọi toàn bộ người trốn trên tàu tới.
“Tàu đi tới vùng biển quốc tế rồi à?”
Ông ta túm chặt lấy cổ áo của ông Trần, hỏi.
“Đến rồi, đến rồi, đã tới rồi!”
Ông Trần run rẩy nói.
Ngô Thiên Long buông ông ta ra, chắp tay sau lưng lạnh lùng nói:
“Để tôi xem thử coi mấy đứa con trai của tôi có bản lĩnh và tự tin như nào mà lại dám phản bội cả bố nó”.
Ông ta đứng trên bục phòng tiệc, hai bên là cận vệ, xung quanh là một đội tinh anh.
Lúc này đám đàn em ẩn nấp từ bốn hướng lao tới.
Ngô Thiên Long bây giờ như là đế vương thống lĩnh mọi thứ, là vị tướng điều khiển cục diện chung, chỉ huy tình hình chiến sự một cách thuận lợi.
Mọi thứ đều tiến hành rất thuận lợi, ngoài ông Trần thuyền trưởng và người lái tàu chính là Thẩm Thành, thì tất cả thủy thủ và nhân viên trên tàu đều bị mấy người Ngô Chí Huân thay hết.
Còn những người được thay lên lúc này đều bị người của Ngô Thiên Long áp giải đến buổi tiệc.
Mặt mũi những người này không bị bầm dập thì cũng bị đánh cho gãy tay chân. Người nào phản kháng mạnh mẽ thì sẽ bị giết chết rồi khiêng xác vào.
Ông Trần và Thẩm Thành nhìn thấy những người này cũng sợ đến nỗi mặt mày tím tái, đứng một bên không dám hé miệng.
Những người này đều là người của nhóm Ngô Chí Huân, họ mà chết thì đồng nghĩa với việc nhóm của Ngô Chí Huân cũng tiêu đời.
“Ông chủ, tất cả đã đến đủ. Bây giờ có một đội ngũ đã chặn ở phòng của Thẩm Thành, bên ngoài cửa sổ cũng có người, người bên trong tuyệt đối không thể chạy ra, ra sẽ chết”.
Nghe báo cáo xong, Ngô Thiên Long hài lòng gật đầu, nhưng ngay lập tức lại thở dài:
“Khiến tôi thất vọng quá đi, tôi còn tưởng mấy thằng nhãi này có thể gây nên sóng gió gì cơ”.
“Còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc. Chỉ với chút bản lĩnh của bọn nó mà còn muốn phản bội, bảo tôi nên nói gì cho phải đây”.
Giọng của Ngô Thiên Long quả thật hơi thất vọng.
Ông ta liếc nhìn những người bị áp giải tới đang quỳ thành mấy hàng, ánh mắt bỗng trở nên lạnh băng.
Lúc này có khoảng hơn sáu mươi người bị bắt đến quỳ dưới đất và mười mấy xác chết nằm bên cạnh.
Bốn phía đều là người của Ngô Thiên Long giơ súng, những người này không dám động đậy, như thể đã bị dọa đến đơ người.
Bọn họ đều là những tinh anh được đám Ngô Chí Huân và Ngô Thắng chọn ra nên càng biết rõ chuyện mà hôm nay phải làm.
Nhưng không ngờ bọn họ còn chưa ra tay thì trên tàu đột nhiên có hàng trăm người lao ra, chẳng nói lời gì đã ra tay bắt bọn họ.
“Các người là người của ai, nói ra xem nào”.
Ngô Thiên Long bảo ông Trần mang ghế tới.
Sau khi ông ta chậm rãi ngồi xuống, giống như vị hoàng đế ngồi trên chiếc long ỷ, nắm trong tay quyền sống chết của tất cả mọi người.
Thấy không có ai trả lời, Ngô Thiên Long đưa tay phải ra, ngay lập tức cận vệ hiểu và đưa cho ông ta một khẩu súng.
Ngô Thiên Long chẳng nói chẳng rằng, giơ súng lên bắn một trong những người đang quỳ kia một viên đạn.
“Bằng” một tiếng, lửa bắn ra, có một người chết ngay tại chỗ.
Những người khác bỗng sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, người khóc người gào thét.
“Tôi không muốn hỏi lần thứ hai”, Ngô Thiên Long lại giơ súng lên.
“Tôi là người của cậu cả!”
“Tôi là người của cậu Ba!”
“Tôi là người của cậu Bảy!”
…
Quả thật Ngô Thiên Long không cần hỏi thêm lần nữa, còn những người kia đã nhao nhao lên tự khai báo.
Đám vệ sĩ nghe thấy thế vẻ mặt lại biến sắc lần nữa.
Trong số những người này lại có đủ người của tất cả các cậu chủ, bao gồm cả cậu cả Ngô Chí Huân.
Cũng tức là bảy cậu chủ, bao gồm cả Ngô Chí Huân đều phản bội. Hơn nữa họ đã cùng nhau lên kế hoạch cho vụ ám sát chấn động lòng người để giết chết người bố Ngô Thiên Long của mình ở trên tàu.
Chuyện này thật là điên rồ, giết bố đó!
Ngô Thiên Long nhìn bọn họ với vẻ mặt không cảm xúc, ông ta hỏi tiếp:
“Chủ nhân của các người bảo các người lên tàu làm gì? Định làm chuyện gì?”
Có người trả lời bằng giọng nói run rẩy:
“Mấy cậu chủ bảo chúng tôi… bảo chúng tôi xử lý hết số người của tổng giám đốc Ngô, rồi… rồi…”
“Rồi sao?”
“Rồi giết chết ông…”
Chỉ bằng mấy câu trò chuyện đã khai ra được tội ác giết cha của đám Ngô Chí Huân, một tội ác vô cùng xác thực.
Trong phòng tiệc bỗng xôn xao cả lên.
Ngay cả hai tên cận vệ bên cạnh Ngô Thiên Long cũng không ngờ rằng mấy người con của ông ta lại đều phản bội.
Nghe người này nói xong, Ngô Thiên Long từ từ đứng dậy khỏi ghế, chắp tay trầm tư suy nghĩ.
Mãi lâu sau, ông ta mới bình tĩnh nói:
“Mấy đứa con này của tôi trước giờ đều không hòa thuận, luôn tranh giành cấu xé lẫn nhau”.
“Bọn nó không thể đột nhiên cùng chung một lòng đối phó lão già như tôi, trong chuyện này ắt có người đang giở trò, tụ họp chúng lại với nhau”.
“Người này là ai?”
“Cậu nói đi!”
Ngô Thiên Long đột nhiên chỉ về một người.
Tay của người này đã bị đánh gãy, lúc này đang ôm tay mặt mày hoảng sợ.
Ngô Thiên Long hỏi nên hắn không dám không trả lời:
“Tôi không biết tên của người đó, nhưng mấy cậu chủ đều gọi anh ta là anh Nhạc”.
“Anh nhạc?”
Ngô Thiên Long khẽ nhíu mày, trên mặt lộ chút biểu cảm.
Ông ta cũng được coi là vô cùng am hiểu về tình hình từ trên xuống dưới của thành phố Đông An. Nhưng trước giờ ông ta chưa từng nghe đến có nhân vật lớn nào họ Nhạc cả.
“Cậu Nhạc này có lai lịch như nào?”, ông ta hỏi.
“Tôi không biết, đừng nói là chúng tôi mà hình như ngay cả mấy cậu chủ cũng không biết rõ anh Nhạc đó có lai lịch như nào. Chỉ biết tính tình anh ta rất hung hăng, làm việc tàn nhẫn, hơn nữa rất có đầu óc. Hình như mấy cậu chủ từng có xích mích với anh ta, nhưng cuối cùng đều chịu khuất phục trước anh Nhạc đó”.
Nghe xong những lời này, sắc mặt Ngô Thiên Long bỗng hơi kinh ngạc.
“Cậu ta thu phục được cả mấy thằng con này của tôi sao?”
Ngô Thiên Long như đang độc thoại, lắc đầu nói:
“Nếu thằng Tư, thằng Năm, thằng Sáu và cả thằng Bảy chịu khuất phục thì không có gì là lạ cả, nhưng thằng Hai và thằng Ba cũng bị thu phục. Hai đứa nó là hai đứa mà không bao giờ chịu cúi đầu trước anh cả của chúng, thế mà cậu Nhạc này lại khiến chúng đầu hàng”.
“Xem ra cậu Nhạc này không đơn giản chút nào”.
Bên dưới không có ai trả lời.
Ngô Thiên Long nói với tên vệ sĩ bên cạnh:
“Kruise, cậu dẫn vài người qua đó, áp giải hết đám người trong phòng của Thẩm Thành tới đây”.
Tên vệ sĩ nước ngoài đó nghe vậy bỗng hỏi:
“Ông chủ, ngộ nhỡ… người bên trong phản kháng kịch liệt thì phải làm sao?”
Trong căn phòng đó có mấy thằng con trai của Ngô Thiên Long, bọn họ cũng không dám làm căng.
“Dù là ai, nếu chống lại, bắn chết tại chỗ”.
Ngô Thiên Long xua tay, bình tĩnh nói.
Tác giả :
Thiên Thiên