Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên
Chương 369: Điều tra Nhạc Thiên Ngạo
“Nhạc Thiên Ngạo?”
Nghe thấy cái tên mà Nhạc Huy nói, Lữ Khuynh Tiêu bỗng nhíu mày, hỏi:
“Anh và ông ấy có cùng họ Nhạc, là họ hàng thân thích của anh sao?”
Nhạc Huy gật đầu:
“Quả thật chú ấy là họ hàng thân thích của tôi, nhưng không có quan hệ huyết thống, chú ấy vốn mang họ Vương, tới nhà chúng tôi từ nhỏ”.
“Cái mà tôi muốn hai người điều tra chính là người thân ruột thịt của chú ấy”.
Tuy đã bị đuổi khỏi nhà họ Nhạc, nhưng Nhạc Huy vẫn không quên chuyện hung thủ thật sự đứng sau vụ án. Tuy anh không có tình cảm gì lắm với người nhà họ Nhạc, thậm chí là còn hơi bất mãn với họ.
Nhưng nhà họ Nhạc còn có bố anh, có Lâm Phương Như và có cả An Nhã. Nhạc Huy không thể để hung thủ thật sự hại chết người thân của mình, anh phải từng bước điều tra, và điều tra từ Nhạc Thiên Ngạo trước.
Trước kia khi chưa bị đuổi khỏi nhà, lúc ở bệnh viện Nhạc Thiên Hùng đã nói với anh rằng Nhạc Thiên Ngạo là khả nghi nhất. Hơn nữa Nhạc Thiên Ngạo hiện tại cũng là người duy nhất không có quan hệ huyết thống với nhà họ Nhạc.
Dù Nhạc Huy không muốn tin Nhạc Thiên Ngạo chính là nội gián trong nhà họ Nhạc, nhưng nên điều tra thì vẫn phải điều tra. Dù Nhạc Thiên Ngạo không phải thì việc điều tra rõ cũng coi như để chứng minh sự trong sạch của ông ấy.
“Cậu Nhạc, cậu muốn chúng tôi giúp cậu điều tra về một ai thì cũng phải nói cho chúng tôi biết thân phận hiện tại của cậu chứ”.
Tô Tuyết Đại nở nụ cười, bình tĩnh nõi:
“Tôi thấy cậu không phải cậu ấm của gia đình bình thường, đồ trên người cậu tuy không phải hàng hiệu nổi tiếng, nhưng ít cũng phải mấy trăm nghìn tệ. Nhạc Thiên Ngạo mà cậu nói lại có quan hệ họ hàng thân thích với cậu, ngộ nhỡ ông ấy là nhân vật quyền thế nào đó, chúng tôi mà điều tra ông ấy thì nguy hiểm lắm”.
Nhạc Huy thấy thế bỗng cười, gật đầu:
“Đương nhiên, tôi có thể nói cho hai người”.
“Chú ấy là người của nhà họ Nhạc ở thủ đô, gia chủ của nhà họ Nhạc – Nhạc Thiên Hùng là anh trai của chú ấy, chú ấy là cậu Năm ở trong nhà họ Nhạc”.
Nghe Nhạc Huy nói vậy, mẹ con Tô Tuyết Đại và Lữ Khuynh Tiêu vốn luôn giả vờ giả vịt bỗng bật dậy khỏi ghế sofa, ngẩn người nhìn Nhạc Huy.
“Nhà… nhà họ Nhạc? Nhà họ Nhạc ở thủ đô, anh là người của nhà họ Nhạc ở thủ đô?”, giọng nói Lữ Khuynh Tiêu trở nên run rẩy.
Tô Tuyết Đại cũng vô cùng kinh ngạc, tuy nơi này chỉ là một huyện nhỏ thuộc tỉnh Giang Bắc, dù không biết đến nhà họ Nhạc ở thủ đô cũng là chuyện bình thường. Nhưng bọn họ làm tình báo, không thể không biết đến nhà họ Nhạc ở thủ đô.
Thậm chí… bọn họ còn biết nhiều chuyện về nhà họ Nhạc ở thủ đô hơn người bình thường. Bởi nhà họ Nhạc là gia tộc lớn hàng đầu nước Hoa, tin chắc rằng tổ chức tình báo mà hai mẹ con họ đang làm việc khi bán tin tức tình báo liên quan tới nhà họ Nhạc sẽ rất hot.
“Chính xác mà nói thì tôi từng là người của nhà họ Nhạc, nhưng giờ thì không”.
Nhạc Huy bình tĩnh nói:
“Không giấu gì hai vị, tôi đã bị đuổi khỏi nhà họ Nhạc rồi”.
Nghe Nhạc Huy nói xong, hai mẹ con lại sững sờ lần nữa, Tô Tuyết Đại hỏi:
“Cậu là gì… trong nhà họ Nhạc?”
Nhạc Huy nói: “Nhạc Thiên Hùng là bố tôi”.
Hai mẹ con nghe thấy thế lại ngồi rạp xuống, khó tin nhìn Nhạc Huy.
Vừa rồi hai người họ… lại suýt giết chết cậu chủ nhà họ Nhạc ư?
“Chuyện này… chuyện này là không thể, sao cậu chủ nhà họ Nhạc lại tới huyện Tứ Thủy? Tại sao anh lại bị đuổi ra khỏi nhà họ Nhạc?”, Lữ Khuynh Tiêu hỏi.
Nhạc Huy mỉm cười: “Xem ra tin tức của hai người chậm một bước rồi, bây giờ rất nhiều người đều đã biết chuyện tôi bị đuổi khỏi nhà họ Nhạc”.
Tô Tuyết Đại gật đầu, nhìn Lữ Khuynh Tiêu nói:
“Tổ chức đã nhận được tin, nửa tháng trước cậu chủ nhà họ Nhạc đã bị đuổi khỏi nhà”.
Bà ta nhìn Nhạc Huy nói:
“Cậu… cậu đã bị đuổi khỏi nhà họ Nhạc, tại sao còn muốn điều tra người của nhà họ Nhạc?”
Tô Tuyết Đại đã xưng hô với Nhạc Huy tôn trọng hơn, bà ta không ngờ được rằng người ngồi trước mặt bà ta lại là con trai của gia đình giàu có bậc nhất.
“Bà Tô, bà đâu cần thiết phải hỏi nhiều vậy chứ?”, Nhạc Huy hơi mất kiên nhẫn: “Bà chỉ cần điều tra Nhạc Thiên Ngạo là được, nhưng tôi chỉ sợ các người không điều tra ra được gì thôi”.
“Ngay từ khi còn bé, Nhạc Thiên Ngạo đã được nhà họ Nhạc nhận nuôi, bà muốn điều tra người thân ruột thịt của chú ấy thì phải điều tra chuyện từ bốn mươi năm trước”.
Tô Tuyết Đại vội nói:
“Cậu Nhạc, cậu coi thường tổ chức chúng tôi quá, dù là chuyện bốn mươi năm về trước thì chúng tôi vẫn có thể tra ra manh mối. Có thể cậu không biết, tiền thân của tổ chức Sói là một tổ chức điệp báo, tổ chức này được thành lập từ những năm bảy mươi cơ”.
“Hồ sơ vụ án vào bốn mươi năm trước vẫn được lưu giữ ở trụ sở chính của tổ chức, dù không có thì chúng tôi cũng có thể tìm ra vài thứ. Nhưng cũng giống như cậu nói đó, đã là chuyện từ bốn mươi năm về trước nên thứ mà chúng tôi điều tra ra khả năng không được như kết quả mà cậu mong muốn”.
Nhạc Huy thấy thế liền gật đầu:
“Không sao, chỉ cần có thể tra ra manh mối, dù là kết quả như nào tôi cũng sẽ trả tiền thù lao theo như yêu cầu của các người”.
Nói xong, Nhạc Huy chìa tay về phía Kỳ Phi và nói:
“Đưa thẻ của em cho anh mượn chút, một triệu tệ”.
Khi nghe thấy “một triệu tệ”, mắt Tô Tuyết Đại và Lữ Khuynh Tiêu thẳng băng. Bọn họ còn chưa nói ra tiền thù lao và tiền đặt cọc là bao nhiêu, thế mà Nhạc Huy đã lấy luôn một triệu tệ ra để đặt cọc?
Đúng là sinh ra trong gia đình giàu sang có khác! Dù đã bị đuổi khỏi nhà họ Nhạc nhưng cũng không phải người mà những người như họ có thể só sánh.
“Không… không phải, anh không có tiền à mà lại hỏi em tiền, em chỉ có chút tiền này thôi…”
Kỳ Phi vội vàng giấu ví tiền, trông như một kẻ ham tiền.
Nhạc Huy khẽ nhíu mày, nói: “Trong thẻ của anh ít nhất cũng có mấy chục triệu tệ, không có một triệu tệ. Đưa cho anh, về anh trả”.
Thấy Nhạc Huy nói vậy, khóe miệng của hai mẹ con bỗng co giật.
Trong thẻ ít nhất cũng có mấy chục triệu tệ, vậy nhiều nhất là bao nhiêu? Mấy trăm triệu? Hai là… mấy tỉ?
“Được thôi, nhớ phải trả em đó”.
Kỳ Phi rút một tấm thẻ ngân hàng ra, đưa cho Nhạc Huy.
“Bà Tô, đây là một triệu tệ tiền đặt cọc, chỉ cần bà có thể giúp tôi điều tra ra được chút tin tức, tôi sẽ trả thêm một triệu tệ nữa. Nếu có thể tra được nhiều hơn, tôi trả hai triệu tệ, bà thấy có đủ không?”
Nhạc Huy đưa thẻ ngân hàng cho Tô Tuyết Đại.
Hai mẹ con cùng chìa tay ra, run rẩy không dám nhận. Nhưng Tô Tuyết Đại có kinh nghiệm trải đời hơn, bà ta kìm nén nỗi chấn động mà nhận lấy.
“Đủ, đủ rồi, cậu Nhạc đúng là hào phóng”, bà ta cười đầy ngượng ngùng.
“Vậy thì phiền bà Tô rồi, tốt nhất là nhanh lên chút, càng nhanh càng tốt”, Nhạc Huy thản nhiên cười.
“Được, không thành vấn đề, cậu Nhạc yên tâm! Thời gian gần đây tôi sẽ gác lại hết mọi việc, dốc sức điều tra Nhạc Thiên Ngạo”.
Tô Tuyết Đại hứa.
Bà ta nói:
“Nhưng cậu có thể cung cấp cho tôi thêm chút thông tin, ví dụ như bố mẹ ruột của Nhạc Thiên Ngạo là ai, người thân ruột thịt của ông ấy tên gì. Như vậy tôi sẽ có thể nhanh chóng tra ra kết quả”.
Nhạc Huy gật đầu nói:
“Nhạc Thiên Ngạo họ thật là họ Vương, bố tên là Vương Hải Tuyền, Vương Hải Tuyền chết năm 1971. Chết trên chiến trường, bạn chiến của ông ấy cũng chính là ông nội tôi – Nhạc Chấn Đình, Vương Thiên Ngạo được nhận nuôi ngay trong năm đó luôn”.
Nghe thấy cái tên mà Nhạc Huy nói, Lữ Khuynh Tiêu bỗng nhíu mày, hỏi:
“Anh và ông ấy có cùng họ Nhạc, là họ hàng thân thích của anh sao?”
Nhạc Huy gật đầu:
“Quả thật chú ấy là họ hàng thân thích của tôi, nhưng không có quan hệ huyết thống, chú ấy vốn mang họ Vương, tới nhà chúng tôi từ nhỏ”.
“Cái mà tôi muốn hai người điều tra chính là người thân ruột thịt của chú ấy”.
Tuy đã bị đuổi khỏi nhà họ Nhạc, nhưng Nhạc Huy vẫn không quên chuyện hung thủ thật sự đứng sau vụ án. Tuy anh không có tình cảm gì lắm với người nhà họ Nhạc, thậm chí là còn hơi bất mãn với họ.
Nhưng nhà họ Nhạc còn có bố anh, có Lâm Phương Như và có cả An Nhã. Nhạc Huy không thể để hung thủ thật sự hại chết người thân của mình, anh phải từng bước điều tra, và điều tra từ Nhạc Thiên Ngạo trước.
Trước kia khi chưa bị đuổi khỏi nhà, lúc ở bệnh viện Nhạc Thiên Hùng đã nói với anh rằng Nhạc Thiên Ngạo là khả nghi nhất. Hơn nữa Nhạc Thiên Ngạo hiện tại cũng là người duy nhất không có quan hệ huyết thống với nhà họ Nhạc.
Dù Nhạc Huy không muốn tin Nhạc Thiên Ngạo chính là nội gián trong nhà họ Nhạc, nhưng nên điều tra thì vẫn phải điều tra. Dù Nhạc Thiên Ngạo không phải thì việc điều tra rõ cũng coi như để chứng minh sự trong sạch của ông ấy.
“Cậu Nhạc, cậu muốn chúng tôi giúp cậu điều tra về một ai thì cũng phải nói cho chúng tôi biết thân phận hiện tại của cậu chứ”.
Tô Tuyết Đại nở nụ cười, bình tĩnh nõi:
“Tôi thấy cậu không phải cậu ấm của gia đình bình thường, đồ trên người cậu tuy không phải hàng hiệu nổi tiếng, nhưng ít cũng phải mấy trăm nghìn tệ. Nhạc Thiên Ngạo mà cậu nói lại có quan hệ họ hàng thân thích với cậu, ngộ nhỡ ông ấy là nhân vật quyền thế nào đó, chúng tôi mà điều tra ông ấy thì nguy hiểm lắm”.
Nhạc Huy thấy thế bỗng cười, gật đầu:
“Đương nhiên, tôi có thể nói cho hai người”.
“Chú ấy là người của nhà họ Nhạc ở thủ đô, gia chủ của nhà họ Nhạc – Nhạc Thiên Hùng là anh trai của chú ấy, chú ấy là cậu Năm ở trong nhà họ Nhạc”.
Nghe Nhạc Huy nói vậy, mẹ con Tô Tuyết Đại và Lữ Khuynh Tiêu vốn luôn giả vờ giả vịt bỗng bật dậy khỏi ghế sofa, ngẩn người nhìn Nhạc Huy.
“Nhà… nhà họ Nhạc? Nhà họ Nhạc ở thủ đô, anh là người của nhà họ Nhạc ở thủ đô?”, giọng nói Lữ Khuynh Tiêu trở nên run rẩy.
Tô Tuyết Đại cũng vô cùng kinh ngạc, tuy nơi này chỉ là một huyện nhỏ thuộc tỉnh Giang Bắc, dù không biết đến nhà họ Nhạc ở thủ đô cũng là chuyện bình thường. Nhưng bọn họ làm tình báo, không thể không biết đến nhà họ Nhạc ở thủ đô.
Thậm chí… bọn họ còn biết nhiều chuyện về nhà họ Nhạc ở thủ đô hơn người bình thường. Bởi nhà họ Nhạc là gia tộc lớn hàng đầu nước Hoa, tin chắc rằng tổ chức tình báo mà hai mẹ con họ đang làm việc khi bán tin tức tình báo liên quan tới nhà họ Nhạc sẽ rất hot.
“Chính xác mà nói thì tôi từng là người của nhà họ Nhạc, nhưng giờ thì không”.
Nhạc Huy bình tĩnh nói:
“Không giấu gì hai vị, tôi đã bị đuổi khỏi nhà họ Nhạc rồi”.
Nghe Nhạc Huy nói xong, hai mẹ con lại sững sờ lần nữa, Tô Tuyết Đại hỏi:
“Cậu là gì… trong nhà họ Nhạc?”
Nhạc Huy nói: “Nhạc Thiên Hùng là bố tôi”.
Hai mẹ con nghe thấy thế lại ngồi rạp xuống, khó tin nhìn Nhạc Huy.
Vừa rồi hai người họ… lại suýt giết chết cậu chủ nhà họ Nhạc ư?
“Chuyện này… chuyện này là không thể, sao cậu chủ nhà họ Nhạc lại tới huyện Tứ Thủy? Tại sao anh lại bị đuổi ra khỏi nhà họ Nhạc?”, Lữ Khuynh Tiêu hỏi.
Nhạc Huy mỉm cười: “Xem ra tin tức của hai người chậm một bước rồi, bây giờ rất nhiều người đều đã biết chuyện tôi bị đuổi khỏi nhà họ Nhạc”.
Tô Tuyết Đại gật đầu, nhìn Lữ Khuynh Tiêu nói:
“Tổ chức đã nhận được tin, nửa tháng trước cậu chủ nhà họ Nhạc đã bị đuổi khỏi nhà”.
Bà ta nhìn Nhạc Huy nói:
“Cậu… cậu đã bị đuổi khỏi nhà họ Nhạc, tại sao còn muốn điều tra người của nhà họ Nhạc?”
Tô Tuyết Đại đã xưng hô với Nhạc Huy tôn trọng hơn, bà ta không ngờ được rằng người ngồi trước mặt bà ta lại là con trai của gia đình giàu có bậc nhất.
“Bà Tô, bà đâu cần thiết phải hỏi nhiều vậy chứ?”, Nhạc Huy hơi mất kiên nhẫn: “Bà chỉ cần điều tra Nhạc Thiên Ngạo là được, nhưng tôi chỉ sợ các người không điều tra ra được gì thôi”.
“Ngay từ khi còn bé, Nhạc Thiên Ngạo đã được nhà họ Nhạc nhận nuôi, bà muốn điều tra người thân ruột thịt của chú ấy thì phải điều tra chuyện từ bốn mươi năm trước”.
Tô Tuyết Đại vội nói:
“Cậu Nhạc, cậu coi thường tổ chức chúng tôi quá, dù là chuyện bốn mươi năm về trước thì chúng tôi vẫn có thể tra ra manh mối. Có thể cậu không biết, tiền thân của tổ chức Sói là một tổ chức điệp báo, tổ chức này được thành lập từ những năm bảy mươi cơ”.
“Hồ sơ vụ án vào bốn mươi năm trước vẫn được lưu giữ ở trụ sở chính của tổ chức, dù không có thì chúng tôi cũng có thể tìm ra vài thứ. Nhưng cũng giống như cậu nói đó, đã là chuyện từ bốn mươi năm về trước nên thứ mà chúng tôi điều tra ra khả năng không được như kết quả mà cậu mong muốn”.
Nhạc Huy thấy thế liền gật đầu:
“Không sao, chỉ cần có thể tra ra manh mối, dù là kết quả như nào tôi cũng sẽ trả tiền thù lao theo như yêu cầu của các người”.
Nói xong, Nhạc Huy chìa tay về phía Kỳ Phi và nói:
“Đưa thẻ của em cho anh mượn chút, một triệu tệ”.
Khi nghe thấy “một triệu tệ”, mắt Tô Tuyết Đại và Lữ Khuynh Tiêu thẳng băng. Bọn họ còn chưa nói ra tiền thù lao và tiền đặt cọc là bao nhiêu, thế mà Nhạc Huy đã lấy luôn một triệu tệ ra để đặt cọc?
Đúng là sinh ra trong gia đình giàu sang có khác! Dù đã bị đuổi khỏi nhà họ Nhạc nhưng cũng không phải người mà những người như họ có thể só sánh.
“Không… không phải, anh không có tiền à mà lại hỏi em tiền, em chỉ có chút tiền này thôi…”
Kỳ Phi vội vàng giấu ví tiền, trông như một kẻ ham tiền.
Nhạc Huy khẽ nhíu mày, nói: “Trong thẻ của anh ít nhất cũng có mấy chục triệu tệ, không có một triệu tệ. Đưa cho anh, về anh trả”.
Thấy Nhạc Huy nói vậy, khóe miệng của hai mẹ con bỗng co giật.
Trong thẻ ít nhất cũng có mấy chục triệu tệ, vậy nhiều nhất là bao nhiêu? Mấy trăm triệu? Hai là… mấy tỉ?
“Được thôi, nhớ phải trả em đó”.
Kỳ Phi rút một tấm thẻ ngân hàng ra, đưa cho Nhạc Huy.
“Bà Tô, đây là một triệu tệ tiền đặt cọc, chỉ cần bà có thể giúp tôi điều tra ra được chút tin tức, tôi sẽ trả thêm một triệu tệ nữa. Nếu có thể tra được nhiều hơn, tôi trả hai triệu tệ, bà thấy có đủ không?”
Nhạc Huy đưa thẻ ngân hàng cho Tô Tuyết Đại.
Hai mẹ con cùng chìa tay ra, run rẩy không dám nhận. Nhưng Tô Tuyết Đại có kinh nghiệm trải đời hơn, bà ta kìm nén nỗi chấn động mà nhận lấy.
“Đủ, đủ rồi, cậu Nhạc đúng là hào phóng”, bà ta cười đầy ngượng ngùng.
“Vậy thì phiền bà Tô rồi, tốt nhất là nhanh lên chút, càng nhanh càng tốt”, Nhạc Huy thản nhiên cười.
“Được, không thành vấn đề, cậu Nhạc yên tâm! Thời gian gần đây tôi sẽ gác lại hết mọi việc, dốc sức điều tra Nhạc Thiên Ngạo”.
Tô Tuyết Đại hứa.
Bà ta nói:
“Nhưng cậu có thể cung cấp cho tôi thêm chút thông tin, ví dụ như bố mẹ ruột của Nhạc Thiên Ngạo là ai, người thân ruột thịt của ông ấy tên gì. Như vậy tôi sẽ có thể nhanh chóng tra ra kết quả”.
Nhạc Huy gật đầu nói:
“Nhạc Thiên Ngạo họ thật là họ Vương, bố tên là Vương Hải Tuyền, Vương Hải Tuyền chết năm 1971. Chết trên chiến trường, bạn chiến của ông ấy cũng chính là ông nội tôi – Nhạc Chấn Đình, Vương Thiên Ngạo được nhận nuôi ngay trong năm đó luôn”.
Tác giả :
Thiên Thiên