Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên
Chương 264: Cách thức tiếp đãi cao quý nhất
“Chúc ông sinh nhật vui vẻ”
“Hôm qua gây ra vài chuyện rắc rối, quấy rầy tiệc mừng thọ của ông, cũng không chuẩn bị được quà chúc thọ ông, hôm nay Nhạc Huy xin tạ lỗi”.
Trong sân nhỏ, mọi người thấy Nhạc Huy mang theo một hộp quà nhỏ trong suốt. Bên trong là một quả đào mừng thọ to bằng nắm tay người lớn, làm bằng vàng nguyên chất.
“A, cái này...”
Vương Côn vừa nhìn liền sửng sốt, quả đào mừng thọ này quá to rồi, hơn nữa còn là vàng nguyên chất. Dựa vào kinh nghiệm của ông ta mà nói, giá trị của quả đào mừng thọ này chắc chắn không hề rẻ!
Nghĩ đến thái độ của nhà họ Vương đối với Nhạc Huy lúc trước, Nhạc Huy không chấp nhặt còn tặng cho ông ta món quà mừng thọ quý giá đến vậy, Vương Côn cảm thấy hơi hổ thẹn.
“Nhạc Huy, cháu và Ngọc Đình về đây, đã là giữ thể diện cho nhà họ Vương rồi”.
“Món quà quý giá thế này, ông... sao ông nhận nổi?”
Một người đã trải qua bao sóng gió cuộc đời như Vương Côn, lúc này lại lúng túng như một đứa trẻ, vẻ mặt ngượng ngùng.
“Ông ngoại, đây là tấm lòng của Nhạc Huy, ông cứ nhận đi ạ”, Trần Ngọc Đình ở bên cạnh mỉm cười, nói.
Thật ra ban đầu cô không đồng ý để Nhạc Huy mua quả đào mừng thọ này bởi vì quá đắt. Giá của nó có khi còn mua được hẳn một căn biệt thự ở đất Giang Châu này.
“Ông à, Ngọc Đình nói đúng đó, đây là tấm lòng của cháu, xin hãy nhận cho”, Nhạc Huy gật đầu nói tiếp: “Những chuyện không vui trước đây hãy quên hết đi. Mọi người đều không chấp nhặt, việc gì phải nghĩ mãi mấy chuyện phiền lòng này”.
Lúc này những người nhà họ Vương có mặt ở đó đều sửng sốt, cảnh tượng hôm qua Nhạc Huy đánh Nhâm Hải Đường tàn phế, còn bắt người nhà họ Lâm phải quỳ xuống vẫn khắc sâu trong tâm trí họ.
Họ tưởng rằng hôm nay Nhạc Huy nghênh ngang kiêu ngạo quay về, không ngờ anh lại thấu tình đạt lý, không hề nhỏ nhen.
Nhất thời, mấy ông chú lớn tuổi, bao gồm cả Vương Hạc Niên đều cảm thấy xấu hổ.
“Được, được, là phúc đức, may mắn của nhà họ Vương chúng ta”, Vương Côn hết sức vui mừng, vội nói: “Hạc Niên, mau nhận quà của cháu rể tặng thay bố, món quà này giúp bố đặt ở đại sảnh, cùng với bài vị của tổ tiên.
“Phì...”, Kỳ Phi đứng sau lưng Nhạc Huy suýt nữa cười ra tiếng, anh ta từng nhìn thấy thờ Bồ Tát, thờ Quan Công, nhưng chưa từng thấy thờ đào mừng thọ.
“Vâng!”, Vương Hạc Niên nhanh chóng tiến lên phía trước, thay ông cụ nhận quà chúc thọ.
Khi nhận lấy chiếc hộp, ông ta xém chút không cầm nổi bởi vì nó quá nặng. Ông ta lập tức hít một hơi, quả đào này xem chừng cũng phải hơn mười cân.
Tính theo giá thị trường hiện giờ, một gram vàng trị giá ba trăm năm mươi tệ, vậy quả đào mừng thọ này, giá trị hơn ba triệu tệ! Có thể mua được hai phần ba trang viên nhà họ Vương rồi!
Vương Hạc Niên run rẩy đi đến chỗ Vương Huyền, Vương Tử Ngang và nói.
“Mau, mang đào mừng thọ của ông vào đại sảnh dâng lên. Cẩn thận đừng làm rơi, giá của nó hơn ba triệu đó!”
Đám người xung quanh nghe Vương Hạc Niên nói, sắc mặt thay đổi dữ dội, mắt mở tròn mắt kinh ngạc.
Một món quà sinh nhật mà hơn ba triệu tệ, rốt cuộc cháu rể này của nhà họ Vương làm nghề gì vậy? Khai thác mỏ vàng à?
“Nhạc Huy, hôm qua cháu và Ngọc Đình chưa ăn cơm đã đi rồi. Nhưng không sao, mấy món ngày hôm qua hôm nay có đủ cả, là chuẩn bị cho hai đứa đấy”.
Sau khi nhận quà mừng thọ, Vương Côn vui mừng khôn xiết, kéo Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình đến thẳng phòng ăn. Một đám con cháu nhà họ Vương lũ lượt theo sau.
Tình cảnh này chưa từng xuất hiện trong nhà họ Vương, dù là đón tiếp ông cụ Lâm cũng không có tiêu chuẩn cao như vậy.
...
Bữa trưa ăn uống vô cùng vui vẻ, người lớn như Vương Hạc Niên đích thân rót rượu cho mấy người Nhạc Huy, ngay cả người ngồi cạnh ông cụ cũng thay đổi, lúc trước là Vương Hạc Niên và con thứ Vương Hạc Tường, giờ lại đổi thành Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình. Kế tiếp là Vương Lệ và Trần Đông Lai.
Đám con cháu còn không có tư cách ngồi vào bàn đó, chỉ có thể ngồi hai bàn khác, trông chờ mỏi mòn.
Một nhóm người lớn tuổi nhà họ Vương ở gần đều nâng ly chúc mừng, không ngớt lời khen ngợi, tán dương. Vợ chồng Vương Lệ được tiếp đãi như bố mẹ của hoàng đế, mọi ánh mắt đều tập trung về phía đó khiến họ vừa mừng vừa lo.
Trước khi Nhạc Huy đến, hai người họ không bao giờ dám nghĩ rằng mình sẽ nhận được đãi ngộ thế này ở nhà họ Vương.
Sau bữa ăn, Vương Côn và mấy người lớn tuổi nhà họ Vương lại đích thân cùng Nhạc Huy đến đại sảnh.
Lúc này ở bên ngoài đại sảnh, đám cháu chắt do Vương Nam cầm đầu chỉ có thể ở ngoài trông ngóng. Ông cụ đã ra lệnh không ai được phép vào quấy rầy cuộc trò chuyện của bọn họ và Nhạc Huy. Cho dù ông cụ Lâm đến cũng phải đợi ở ngoài.
Vương Nam nhìn Nhạc Huy ngồi cùng ông cụ ở đại sảnh với vẻ mặt phức tạp, cả người run rẩy.
“Chị Nam, sao vậy?”, Vương Huyền thấy vẻ mặt khác lạ của Vương Nam, cau mày, bỗng nhiên hoảng hốt: “Chị Nam, không phải chị vẫn còn có ý đồ hãm hại Nhạc Huy đấy chứ? Không được đâu, đừng đâm đầu vào chỗ chết!”
Trước đây Vương Huyền và Vương Nam nhìn Nhạc Huy đều thấy chướng mắt, gây khó dễ đủ đường cho anh. Nhưng bây giờ hắn phát hiện ra, mấy người bọn họ căn bản không cùng đẳng cấp với Nhạc Huy. Nhạc Huy có thể tùy tiện lấy ra số tiền tới mười lăm triệu cho Trương Trung, mà đám cậu ấm cô chiêu bọn họ vẫn còn phải xin tiền tiêu vặt từ bố mẹ.
Cho dù hắn, Vương Tử Ngang và Vương Tiểu Nguyệt quản lý công ty của gia tộc, mỗi tháng kiếm được tiền vẫn không đủ một góc quả đào mừng thọ kia của Nhạc Huy.
Mặc dù Vương Huyền ngạo mạn, nhưng cũng tự ý thức được.
“Chị biết...”, Vương Nam nghe vậy thì thở dài, lẩm bẩm: “Chỉ là chị không hiểu, sao số mệnh Trần Ngọc Đình lại tốt đến thế, vậy mà có thể tìm được chồng đại gia”.
“Bây giờ dù nhà nó không có nhà họ Vương làm chỗ cựa, chỉ cần có Nhạc Huy thì cả đời cũng không cần lo nghĩ, khiến biết bao người ngưỡng mộ”.
Nghe Vương Nam than thở, đám Vương Huyền và Vương Tử Ngang cũng im lặng, lộ rõ vẻ ghen tỵ. Trước đây vị trí đầu tiên ở đại sảnh trừ ông cụ ra cũng chỉ có ông cụ nhà họ Lâm có tư cách ngồi ngang hàng. Mà lúc này, một người ngang hàng với bọn họ như Nhạc Huy lại có thể ngồi cùng ông cụ.
Vương Tiểu Nguyệt đứng bên cạnh, càng nhìn vào trong càng thêm đố kỵ. Có điều cô ta đố kỵ với Trần Ngọc Đình, cô ta tự cho rằng mình ưu tú hơn Trần Ngọc Đình về mọi mặt, dáng người nhan sắc đều hơn Trần Ngọc Đình. Hơn nữa ở nhà họ Vương cô ta luôn giành được sự chú ý, là viên ngọc ông cụ nâng niu.
Cô ta không cam lòng, tại sao cô ta không gặp được một người anh tuấn tài giỏi như Nhạc Huy mà lại là Trần Ngọc Đình.
“Đây có thể số phận rồi, haizz...”
“Hôm qua gây ra vài chuyện rắc rối, quấy rầy tiệc mừng thọ của ông, cũng không chuẩn bị được quà chúc thọ ông, hôm nay Nhạc Huy xin tạ lỗi”.
Trong sân nhỏ, mọi người thấy Nhạc Huy mang theo một hộp quà nhỏ trong suốt. Bên trong là một quả đào mừng thọ to bằng nắm tay người lớn, làm bằng vàng nguyên chất.
“A, cái này...”
Vương Côn vừa nhìn liền sửng sốt, quả đào mừng thọ này quá to rồi, hơn nữa còn là vàng nguyên chất. Dựa vào kinh nghiệm của ông ta mà nói, giá trị của quả đào mừng thọ này chắc chắn không hề rẻ!
Nghĩ đến thái độ của nhà họ Vương đối với Nhạc Huy lúc trước, Nhạc Huy không chấp nhặt còn tặng cho ông ta món quà mừng thọ quý giá đến vậy, Vương Côn cảm thấy hơi hổ thẹn.
“Nhạc Huy, cháu và Ngọc Đình về đây, đã là giữ thể diện cho nhà họ Vương rồi”.
“Món quà quý giá thế này, ông... sao ông nhận nổi?”
Một người đã trải qua bao sóng gió cuộc đời như Vương Côn, lúc này lại lúng túng như một đứa trẻ, vẻ mặt ngượng ngùng.
“Ông ngoại, đây là tấm lòng của Nhạc Huy, ông cứ nhận đi ạ”, Trần Ngọc Đình ở bên cạnh mỉm cười, nói.
Thật ra ban đầu cô không đồng ý để Nhạc Huy mua quả đào mừng thọ này bởi vì quá đắt. Giá của nó có khi còn mua được hẳn một căn biệt thự ở đất Giang Châu này.
“Ông à, Ngọc Đình nói đúng đó, đây là tấm lòng của cháu, xin hãy nhận cho”, Nhạc Huy gật đầu nói tiếp: “Những chuyện không vui trước đây hãy quên hết đi. Mọi người đều không chấp nhặt, việc gì phải nghĩ mãi mấy chuyện phiền lòng này”.
Lúc này những người nhà họ Vương có mặt ở đó đều sửng sốt, cảnh tượng hôm qua Nhạc Huy đánh Nhâm Hải Đường tàn phế, còn bắt người nhà họ Lâm phải quỳ xuống vẫn khắc sâu trong tâm trí họ.
Họ tưởng rằng hôm nay Nhạc Huy nghênh ngang kiêu ngạo quay về, không ngờ anh lại thấu tình đạt lý, không hề nhỏ nhen.
Nhất thời, mấy ông chú lớn tuổi, bao gồm cả Vương Hạc Niên đều cảm thấy xấu hổ.
“Được, được, là phúc đức, may mắn của nhà họ Vương chúng ta”, Vương Côn hết sức vui mừng, vội nói: “Hạc Niên, mau nhận quà của cháu rể tặng thay bố, món quà này giúp bố đặt ở đại sảnh, cùng với bài vị của tổ tiên.
“Phì...”, Kỳ Phi đứng sau lưng Nhạc Huy suýt nữa cười ra tiếng, anh ta từng nhìn thấy thờ Bồ Tát, thờ Quan Công, nhưng chưa từng thấy thờ đào mừng thọ.
“Vâng!”, Vương Hạc Niên nhanh chóng tiến lên phía trước, thay ông cụ nhận quà chúc thọ.
Khi nhận lấy chiếc hộp, ông ta xém chút không cầm nổi bởi vì nó quá nặng. Ông ta lập tức hít một hơi, quả đào này xem chừng cũng phải hơn mười cân.
Tính theo giá thị trường hiện giờ, một gram vàng trị giá ba trăm năm mươi tệ, vậy quả đào mừng thọ này, giá trị hơn ba triệu tệ! Có thể mua được hai phần ba trang viên nhà họ Vương rồi!
Vương Hạc Niên run rẩy đi đến chỗ Vương Huyền, Vương Tử Ngang và nói.
“Mau, mang đào mừng thọ của ông vào đại sảnh dâng lên. Cẩn thận đừng làm rơi, giá của nó hơn ba triệu đó!”
Đám người xung quanh nghe Vương Hạc Niên nói, sắc mặt thay đổi dữ dội, mắt mở tròn mắt kinh ngạc.
Một món quà sinh nhật mà hơn ba triệu tệ, rốt cuộc cháu rể này của nhà họ Vương làm nghề gì vậy? Khai thác mỏ vàng à?
“Nhạc Huy, hôm qua cháu và Ngọc Đình chưa ăn cơm đã đi rồi. Nhưng không sao, mấy món ngày hôm qua hôm nay có đủ cả, là chuẩn bị cho hai đứa đấy”.
Sau khi nhận quà mừng thọ, Vương Côn vui mừng khôn xiết, kéo Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình đến thẳng phòng ăn. Một đám con cháu nhà họ Vương lũ lượt theo sau.
Tình cảnh này chưa từng xuất hiện trong nhà họ Vương, dù là đón tiếp ông cụ Lâm cũng không có tiêu chuẩn cao như vậy.
...
Bữa trưa ăn uống vô cùng vui vẻ, người lớn như Vương Hạc Niên đích thân rót rượu cho mấy người Nhạc Huy, ngay cả người ngồi cạnh ông cụ cũng thay đổi, lúc trước là Vương Hạc Niên và con thứ Vương Hạc Tường, giờ lại đổi thành Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình. Kế tiếp là Vương Lệ và Trần Đông Lai.
Đám con cháu còn không có tư cách ngồi vào bàn đó, chỉ có thể ngồi hai bàn khác, trông chờ mỏi mòn.
Một nhóm người lớn tuổi nhà họ Vương ở gần đều nâng ly chúc mừng, không ngớt lời khen ngợi, tán dương. Vợ chồng Vương Lệ được tiếp đãi như bố mẹ của hoàng đế, mọi ánh mắt đều tập trung về phía đó khiến họ vừa mừng vừa lo.
Trước khi Nhạc Huy đến, hai người họ không bao giờ dám nghĩ rằng mình sẽ nhận được đãi ngộ thế này ở nhà họ Vương.
Sau bữa ăn, Vương Côn và mấy người lớn tuổi nhà họ Vương lại đích thân cùng Nhạc Huy đến đại sảnh.
Lúc này ở bên ngoài đại sảnh, đám cháu chắt do Vương Nam cầm đầu chỉ có thể ở ngoài trông ngóng. Ông cụ đã ra lệnh không ai được phép vào quấy rầy cuộc trò chuyện của bọn họ và Nhạc Huy. Cho dù ông cụ Lâm đến cũng phải đợi ở ngoài.
Vương Nam nhìn Nhạc Huy ngồi cùng ông cụ ở đại sảnh với vẻ mặt phức tạp, cả người run rẩy.
“Chị Nam, sao vậy?”, Vương Huyền thấy vẻ mặt khác lạ của Vương Nam, cau mày, bỗng nhiên hoảng hốt: “Chị Nam, không phải chị vẫn còn có ý đồ hãm hại Nhạc Huy đấy chứ? Không được đâu, đừng đâm đầu vào chỗ chết!”
Trước đây Vương Huyền và Vương Nam nhìn Nhạc Huy đều thấy chướng mắt, gây khó dễ đủ đường cho anh. Nhưng bây giờ hắn phát hiện ra, mấy người bọn họ căn bản không cùng đẳng cấp với Nhạc Huy. Nhạc Huy có thể tùy tiện lấy ra số tiền tới mười lăm triệu cho Trương Trung, mà đám cậu ấm cô chiêu bọn họ vẫn còn phải xin tiền tiêu vặt từ bố mẹ.
Cho dù hắn, Vương Tử Ngang và Vương Tiểu Nguyệt quản lý công ty của gia tộc, mỗi tháng kiếm được tiền vẫn không đủ một góc quả đào mừng thọ kia của Nhạc Huy.
Mặc dù Vương Huyền ngạo mạn, nhưng cũng tự ý thức được.
“Chị biết...”, Vương Nam nghe vậy thì thở dài, lẩm bẩm: “Chỉ là chị không hiểu, sao số mệnh Trần Ngọc Đình lại tốt đến thế, vậy mà có thể tìm được chồng đại gia”.
“Bây giờ dù nhà nó không có nhà họ Vương làm chỗ cựa, chỉ cần có Nhạc Huy thì cả đời cũng không cần lo nghĩ, khiến biết bao người ngưỡng mộ”.
Nghe Vương Nam than thở, đám Vương Huyền và Vương Tử Ngang cũng im lặng, lộ rõ vẻ ghen tỵ. Trước đây vị trí đầu tiên ở đại sảnh trừ ông cụ ra cũng chỉ có ông cụ nhà họ Lâm có tư cách ngồi ngang hàng. Mà lúc này, một người ngang hàng với bọn họ như Nhạc Huy lại có thể ngồi cùng ông cụ.
Vương Tiểu Nguyệt đứng bên cạnh, càng nhìn vào trong càng thêm đố kỵ. Có điều cô ta đố kỵ với Trần Ngọc Đình, cô ta tự cho rằng mình ưu tú hơn Trần Ngọc Đình về mọi mặt, dáng người nhan sắc đều hơn Trần Ngọc Đình. Hơn nữa ở nhà họ Vương cô ta luôn giành được sự chú ý, là viên ngọc ông cụ nâng niu.
Cô ta không cam lòng, tại sao cô ta không gặp được một người anh tuấn tài giỏi như Nhạc Huy mà lại là Trần Ngọc Đình.
“Đây có thể số phận rồi, haizz...”
Tác giả :
Thiên Thiên