Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên
Chương 24: Mưu đồ Của Tào Tâm Di
“Ngọc Đình, anh ấy… anh ấy thật sự là cậu chủ nhà họ Nhạc à, sao anh ấy lại ly hôn. Ai không có mắt nhìn, lại để vụt mất một mỏ vàng như vậy!”
Sau khi Nhạc Huy đi xa, cô gái phấn khích lôi kéo Trần Ngọc Đình hỏi.
Cô gái ấy tên là Tào Tâm Di, cũng là bạn thân của Trần Ngọc Đình, bọn họ quen nhau khi đi làm ở công ty.
Lúc này, Tào Tâm Di rất tò mò về Nhạc Huy, mặc dù cô ta đã biết thân phận của Nhạc Huy, nhưng vẫn muốn tìm hiểu về quá khứ của anh.
Cô ta cảm thấy vóc dáng và nhan sắc của mình khá ổn, cậu chủ của nhà họ Nhạc này xem ra cũng là một người hiền lành, còn hơi ngốc, vừa nhìn liền biết là kiểu đàn ông rất dễ nắm bắt. Nếu có thể trở thành người phụ nữ của cậu chủ nhà họ Nhạc thì cả đời này cô ta sẽ thật sự không cần lo nghĩ đến tiền nữa.
“Haiz!”, Trần Ngọc Đình thở dài, không khỏi cảm thấy tiếc thay cho Liễu Nhược Hà.
“Mình có một cô bạn rất thân tên là Liễu Nhược Hà, cô ấy là người nhà họ Liễu, cũng là vợ của Nhạc Huy, có điều bây giờ đã trở thành vợ cũ rồi”.
Tào Tâm Di hơi ngạc nhiên.
“Nhà họ Liễu? Là nhà họ Liễu dạo này rất nổi tiếng… bị tập đoàn Huy Hành ruồng bỏ đó hả?”
Nghe Tào Tâm Di ví von như vậy, Trần Ngọc Đình khẽ cười, nói.
“Đúng đó, chắc nhà họ Liễu không thể ngờ rằng, người đuổi bọn họ lại là cậu con rể Nhạc Huy mà lúc trước bọn họ coi thường, bắt bạt!”
“Tâm Di, cậu nói xem, con cháu một gia đình vô cùng giàu có, gia sản thừa kế hàng trăm triệu, bản thân cũng rất ưu tú, ở sau lưng thao túng mọi việc của Sở Châu. Một người đàn ông như vậy lại đến nhà họ Liễu ở rể, bị người nhà họ Liễu coi như người giúp việc trong nhà, nhưng lại không một lời oán trách”.
“Chăm sóc vợ chu đáo, chiều chuộng mọi thứ, rốt cuộc vì sao anh ấy lại làm vậy?”
Tào Tâm Di nghe xong, không hề do dự nói.
“Đương nhiên là vì yêu cô gái kia, nếu không vì tình yêu, ai lại ngu ngốc đến vậy?”
“Hơn nữa cho dù là yêu, mình tin trên thế gian này cũng sẽ không có người thứ hai ngu ngốc như anh ấy. Anh ấy bị tình yêu làm mù quáng đầu óc rồi, làm nhiều chuyện không đáng như vậy”.
“Liễu Nhược Hà này, thật không biết phân biệt tốt xấu, một người đàn ông tốt đến thế, lại không biết qúy trọng!”
Mỗi câu Tào Tâm Di nói đều xoay quanh Nhạc Huy, cũng là những lời nói đỡ cho anh.
Thật ra, năm đó khi cô ta còn đang học đại học, cũng từng đá người khác, nguyên nhân đương nhiên là vì người kia nghèo, đến cả tiên tiêu vặt cũng không có đủ cho cô ta tiêu xài.
Nhưng hiện giờ thì khác, Nhạc Huy không hề nghèo mà còn vô cùng giàu có!
“Ừ, Nhược Hà quá ngốc, cậu ấy thật sự đã khiến Nhạc Huy bị tổn thương rồi. Bằng không Nhạc Huy thích cô ấy bao nhiêu năm như vậy, sao lại chủ động đề nghị ly hôn được chứ”.
Trần Ngọc Đình thở dài, bỗng nhiên nghĩ đến hình như dạo này Liễu Nhược Hà đang hẹn hò với Lý Hạo Dương.
Nghe ý của Liễu Nhược Hà, thì có vẻ cô ấy không thích Lý Hạo Dương, nhưng Vu Tiểu Tuệ luôn gây áp lực cho cô ấy. Cộng thêm việc Liễu Nhược Hà đã ly hôn, hiện tại nhà họ Liễu lại sa sút, cô ấy muốn tìm một gia đình tốt không hề dễ dàng. Lý Hạo Dương đối xử với cô ấy rất tốt, hơn nữa gia thế không tồi, cô ấy cũng dần dần bắt đầu chấp nhận Lý Hạo Dương.
“Không được, mình phải nói chuyện với Nhược Hà, bất kể thế nào, mình nhất định phải khuyên nhủ hai người bọn họ mới được!”
Trần Ngọc Đình càng nghĩ càng cảm thấy đáng tiếc, liền lấy di động ra gọi cho Liễu Nhược Hà.
Tào Tâm Di thấy vậy, sao có thể để Nhạc Huy quay về bên cạnh người phụ nữ Liễu Nhược Hà đó được, bèn nhanh chóng giật lấy di động của Trần Ngọc Đình.
“Mình nói này Ngọc Đình, cậu đúng là hoàng đế chưa vội thái giám đã lo”, Tào Tâm Di khuyên nhủ: “Cậu nghĩ thử xem, bọn họ mới vừa ly hôn chưa được bao lâu, bây giờ cho dù cậu có khuyên nhủ gì cũng vô dụng. Mình thấy, dù muốn khuyên, cậu cũng nên đợi thêm một thời gian nữa, nếu không Nhạc Huy sẽ cho rằng cậu nói với Liễu Nhược Hà về thân phận anh ấy, mà Liễu Nhược Hà làm lành với anh ấy cũng là vì thân phận và địa vị của anh ấy mà thôi”.
Trần Ngọc Đình sững sỡ tại chỗ, lẩm bẩm:
“Đúng nhỉ, đến lúc đó Nhạc Huy nhất định sẽ nghĩ rằng mình tiết lộ thân phận của anh ấy với Nhược Hà, bây giờ Nhạc Huy là cậu chủ của nhà họ Nhạc, nếu anh ấy trách tội thì mình phải làm sao...”
“Vả lại bọn họ mới ly hôn, mình cũng chưa chắc đã khuyên được người cứng đầu như Nhược Hà!”
Trong lúc Trần Ngọc Đình đang suy nghĩ, Tào Tâm Di đã tìm thấy số điện thoại của Nhạc Huy từ điện thoại của cô, âm thầm ghi nhớ.
“Liễu Nhược Hà ơi là Liễu Nhược Hà, cô không có mắt nhìn như vậy, mau chóng gạo nấu thành cơm với người đàn ông khác đi, hừ!”
“Tâm Di, nhưng nếu bây giờ Liễu Nhược Hà hẹn hò với người đàn ông khác rồi, ngộ nhỡ một thời gian nữa, cậu ấy và người đàn ông kia có tình cảm thì phải làm sao?”
Trần Ngọc Đình hơi lo lắng.
Tào Tâm Di ra vẻ chính trực ngay thẳng, tay chống hông nói.
“Cậu cứ luôn suy nghĩ cho bạn thân cậu, vậy có từng suy nghĩ cho Nhạc Huy chưa?”
“Anh ấy đã bỏ ra quá đủ rồi, nếu cô gái Liễu Nhược Hà đó không thích anh ấy, cậu còn khuyên làm gì? Liễu Nhược Hà đã hẹn hò với người đàn ông khác rồi, vậy thì nên thuận theo tự nhiên đi”.
“Nói thật, cho dù Nhạc Huy không phải cậu chủ nhà họ Nhạc, mình cũng cảm thấy Liễu Nhược Hà đó không xứng với Nhạc Huy”.
Trần Ngọc Đình không nghĩ đến Tào Tâm Di có tâm tư khác trong lòng, cũng cảm thấy lời cô ta nói rất có lý.
“Thế thì thôi vậy, Nhược Hà quả thật rất quá đáng. Bọn họ còn có thể bên nhau nữa hay không, đành xem duyên số”.
Cuối cùng, Trần Ngọc Đình từ bỏ ý định khuyên Liễu Nhược Hà và Nhạc Huy làm lành, cô nhận lấy di động từ tay Tào Tâm Di, hai người tiếp tục đi dạo phố.
...
Nhạc Thiên Hùng và Lâm Phương Như ở Sở Châu hai ngày, đương nhiên là ở trong biệt thự của Nhạc Huy.
Sáng sớm mai, mấy người Nhạc Thiên Hùng phải quay về thủ đô, ông là gia chủ nhà họ Nhạc, hơn nữa còn nắm giữ toàn bộ việc kinh doanh của gia tộc, đến Sở Châu hai ngày đã là giới hạn của ông, ngày mai bất kể thế nào cũng phải quay về.
Buổi tối, Nhạc Thiên Hùng và Nhạc Huy ở cạnh hồ bơi hóng gió, uống rượu.
“Bố, sao lần này chị An Nhã không đến cùng mọi người?”, Nhạc Huy hỏi.
An Nhã là con gái nuôi của Nhạc Thiên Hùng và Lâm Phương Như, lớn hơn Nhạc Huy hai tuổi, bố mẹ ruột của cô là anh em tốt của Nhạc Thiên Hùng, chỉ tiếc là đã mất khi còn trẻ, một vụ tai nạn xe hơi đã cướp đi tính mạng của bố mẹ An Nhã. An Nhã không còn người thân nào khác nên Nhạc Thiên Hùng nhận nuôi cô khi cô mới sáu tuổi.
Tuy là con nuôi, nhưng tình cảm rất sâu đậm. Hơn nữa An Nhã và Nhạc Huy lớn lên cùng nhau, quan hệ của hai người, không khác gì chị em ruột.
“Chị An Nhã của con tất nhiên là đang ở công ty giúp bố giải quyết công việc rồi, con bé rất có năng lực”, nhắc đến An Nhã, Nhạc Thiên Hùng cũng cảm thấy rất hài lòng: “Vốn dĩ bố nuôi nấng con bé như con gái, kết quả lại nuôi thành con trai, thực sự không thể khinh thường năng lực của con bé”.
“Có thể dựa vào thực lực của mình đạt được vị trí trưởng phòng kinh doanh ở công ty, con nói xem chị con giỏi đến mức nào”.
Nhạc Huy nghe vậy khá kinh ngạc.
“An Nhã lại lợi hại đến vậy, chẳng trách lúc nhỏ con toàn bị chị ấy trị...”
Nhạc Thiên Hùng cười ha ha, nói.
“Hai đứa các con, đều rất giống nhau, một đứa nhất quyết phải cưới một cô gái của gia tộc hạng ba, đứa còn lại bất kể bố chọn nhà chồng thế nào, mặc kệ đàn ông nhà người ta xuất sắc đến đâu, nó cũng xem thường”.
“Con nhóc này, cũng không biết rốt cuộc là vì sao”.
Nói tới đây, Nhạc Thiên Hùng chợt nhớ ra một chuyện, lại bật cười.
“Kể ra năm đó bố và chú An con đã ước hẹn, nếu hai anh em một người sinh con trai một người sinh con gái, thì sẽ đính ước”.
“Thật ra hôn ước của con và chị An Nhã cũng chưa hủy bỏ, chỉ tiếc là chú An con mất sớm, An Nhã trở thành con gái của bố, lại là chị của con, đính ước lúc bé này không tính nữa rồi, ha ha”.
Sau khi Nhạc Huy đi xa, cô gái phấn khích lôi kéo Trần Ngọc Đình hỏi.
Cô gái ấy tên là Tào Tâm Di, cũng là bạn thân của Trần Ngọc Đình, bọn họ quen nhau khi đi làm ở công ty.
Lúc này, Tào Tâm Di rất tò mò về Nhạc Huy, mặc dù cô ta đã biết thân phận của Nhạc Huy, nhưng vẫn muốn tìm hiểu về quá khứ của anh.
Cô ta cảm thấy vóc dáng và nhan sắc của mình khá ổn, cậu chủ của nhà họ Nhạc này xem ra cũng là một người hiền lành, còn hơi ngốc, vừa nhìn liền biết là kiểu đàn ông rất dễ nắm bắt. Nếu có thể trở thành người phụ nữ của cậu chủ nhà họ Nhạc thì cả đời này cô ta sẽ thật sự không cần lo nghĩ đến tiền nữa.
“Haiz!”, Trần Ngọc Đình thở dài, không khỏi cảm thấy tiếc thay cho Liễu Nhược Hà.
“Mình có một cô bạn rất thân tên là Liễu Nhược Hà, cô ấy là người nhà họ Liễu, cũng là vợ của Nhạc Huy, có điều bây giờ đã trở thành vợ cũ rồi”.
Tào Tâm Di hơi ngạc nhiên.
“Nhà họ Liễu? Là nhà họ Liễu dạo này rất nổi tiếng… bị tập đoàn Huy Hành ruồng bỏ đó hả?”
Nghe Tào Tâm Di ví von như vậy, Trần Ngọc Đình khẽ cười, nói.
“Đúng đó, chắc nhà họ Liễu không thể ngờ rằng, người đuổi bọn họ lại là cậu con rể Nhạc Huy mà lúc trước bọn họ coi thường, bắt bạt!”
“Tâm Di, cậu nói xem, con cháu một gia đình vô cùng giàu có, gia sản thừa kế hàng trăm triệu, bản thân cũng rất ưu tú, ở sau lưng thao túng mọi việc của Sở Châu. Một người đàn ông như vậy lại đến nhà họ Liễu ở rể, bị người nhà họ Liễu coi như người giúp việc trong nhà, nhưng lại không một lời oán trách”.
“Chăm sóc vợ chu đáo, chiều chuộng mọi thứ, rốt cuộc vì sao anh ấy lại làm vậy?”
Tào Tâm Di nghe xong, không hề do dự nói.
“Đương nhiên là vì yêu cô gái kia, nếu không vì tình yêu, ai lại ngu ngốc đến vậy?”
“Hơn nữa cho dù là yêu, mình tin trên thế gian này cũng sẽ không có người thứ hai ngu ngốc như anh ấy. Anh ấy bị tình yêu làm mù quáng đầu óc rồi, làm nhiều chuyện không đáng như vậy”.
“Liễu Nhược Hà này, thật không biết phân biệt tốt xấu, một người đàn ông tốt đến thế, lại không biết qúy trọng!”
Mỗi câu Tào Tâm Di nói đều xoay quanh Nhạc Huy, cũng là những lời nói đỡ cho anh.
Thật ra, năm đó khi cô ta còn đang học đại học, cũng từng đá người khác, nguyên nhân đương nhiên là vì người kia nghèo, đến cả tiên tiêu vặt cũng không có đủ cho cô ta tiêu xài.
Nhưng hiện giờ thì khác, Nhạc Huy không hề nghèo mà còn vô cùng giàu có!
“Ừ, Nhược Hà quá ngốc, cậu ấy thật sự đã khiến Nhạc Huy bị tổn thương rồi. Bằng không Nhạc Huy thích cô ấy bao nhiêu năm như vậy, sao lại chủ động đề nghị ly hôn được chứ”.
Trần Ngọc Đình thở dài, bỗng nhiên nghĩ đến hình như dạo này Liễu Nhược Hà đang hẹn hò với Lý Hạo Dương.
Nghe ý của Liễu Nhược Hà, thì có vẻ cô ấy không thích Lý Hạo Dương, nhưng Vu Tiểu Tuệ luôn gây áp lực cho cô ấy. Cộng thêm việc Liễu Nhược Hà đã ly hôn, hiện tại nhà họ Liễu lại sa sút, cô ấy muốn tìm một gia đình tốt không hề dễ dàng. Lý Hạo Dương đối xử với cô ấy rất tốt, hơn nữa gia thế không tồi, cô ấy cũng dần dần bắt đầu chấp nhận Lý Hạo Dương.
“Không được, mình phải nói chuyện với Nhược Hà, bất kể thế nào, mình nhất định phải khuyên nhủ hai người bọn họ mới được!”
Trần Ngọc Đình càng nghĩ càng cảm thấy đáng tiếc, liền lấy di động ra gọi cho Liễu Nhược Hà.
Tào Tâm Di thấy vậy, sao có thể để Nhạc Huy quay về bên cạnh người phụ nữ Liễu Nhược Hà đó được, bèn nhanh chóng giật lấy di động của Trần Ngọc Đình.
“Mình nói này Ngọc Đình, cậu đúng là hoàng đế chưa vội thái giám đã lo”, Tào Tâm Di khuyên nhủ: “Cậu nghĩ thử xem, bọn họ mới vừa ly hôn chưa được bao lâu, bây giờ cho dù cậu có khuyên nhủ gì cũng vô dụng. Mình thấy, dù muốn khuyên, cậu cũng nên đợi thêm một thời gian nữa, nếu không Nhạc Huy sẽ cho rằng cậu nói với Liễu Nhược Hà về thân phận anh ấy, mà Liễu Nhược Hà làm lành với anh ấy cũng là vì thân phận và địa vị của anh ấy mà thôi”.
Trần Ngọc Đình sững sỡ tại chỗ, lẩm bẩm:
“Đúng nhỉ, đến lúc đó Nhạc Huy nhất định sẽ nghĩ rằng mình tiết lộ thân phận của anh ấy với Nhược Hà, bây giờ Nhạc Huy là cậu chủ của nhà họ Nhạc, nếu anh ấy trách tội thì mình phải làm sao...”
“Vả lại bọn họ mới ly hôn, mình cũng chưa chắc đã khuyên được người cứng đầu như Nhược Hà!”
Trong lúc Trần Ngọc Đình đang suy nghĩ, Tào Tâm Di đã tìm thấy số điện thoại của Nhạc Huy từ điện thoại của cô, âm thầm ghi nhớ.
“Liễu Nhược Hà ơi là Liễu Nhược Hà, cô không có mắt nhìn như vậy, mau chóng gạo nấu thành cơm với người đàn ông khác đi, hừ!”
“Tâm Di, nhưng nếu bây giờ Liễu Nhược Hà hẹn hò với người đàn ông khác rồi, ngộ nhỡ một thời gian nữa, cậu ấy và người đàn ông kia có tình cảm thì phải làm sao?”
Trần Ngọc Đình hơi lo lắng.
Tào Tâm Di ra vẻ chính trực ngay thẳng, tay chống hông nói.
“Cậu cứ luôn suy nghĩ cho bạn thân cậu, vậy có từng suy nghĩ cho Nhạc Huy chưa?”
“Anh ấy đã bỏ ra quá đủ rồi, nếu cô gái Liễu Nhược Hà đó không thích anh ấy, cậu còn khuyên làm gì? Liễu Nhược Hà đã hẹn hò với người đàn ông khác rồi, vậy thì nên thuận theo tự nhiên đi”.
“Nói thật, cho dù Nhạc Huy không phải cậu chủ nhà họ Nhạc, mình cũng cảm thấy Liễu Nhược Hà đó không xứng với Nhạc Huy”.
Trần Ngọc Đình không nghĩ đến Tào Tâm Di có tâm tư khác trong lòng, cũng cảm thấy lời cô ta nói rất có lý.
“Thế thì thôi vậy, Nhược Hà quả thật rất quá đáng. Bọn họ còn có thể bên nhau nữa hay không, đành xem duyên số”.
Cuối cùng, Trần Ngọc Đình từ bỏ ý định khuyên Liễu Nhược Hà và Nhạc Huy làm lành, cô nhận lấy di động từ tay Tào Tâm Di, hai người tiếp tục đi dạo phố.
...
Nhạc Thiên Hùng và Lâm Phương Như ở Sở Châu hai ngày, đương nhiên là ở trong biệt thự của Nhạc Huy.
Sáng sớm mai, mấy người Nhạc Thiên Hùng phải quay về thủ đô, ông là gia chủ nhà họ Nhạc, hơn nữa còn nắm giữ toàn bộ việc kinh doanh của gia tộc, đến Sở Châu hai ngày đã là giới hạn của ông, ngày mai bất kể thế nào cũng phải quay về.
Buổi tối, Nhạc Thiên Hùng và Nhạc Huy ở cạnh hồ bơi hóng gió, uống rượu.
“Bố, sao lần này chị An Nhã không đến cùng mọi người?”, Nhạc Huy hỏi.
An Nhã là con gái nuôi của Nhạc Thiên Hùng và Lâm Phương Như, lớn hơn Nhạc Huy hai tuổi, bố mẹ ruột của cô là anh em tốt của Nhạc Thiên Hùng, chỉ tiếc là đã mất khi còn trẻ, một vụ tai nạn xe hơi đã cướp đi tính mạng của bố mẹ An Nhã. An Nhã không còn người thân nào khác nên Nhạc Thiên Hùng nhận nuôi cô khi cô mới sáu tuổi.
Tuy là con nuôi, nhưng tình cảm rất sâu đậm. Hơn nữa An Nhã và Nhạc Huy lớn lên cùng nhau, quan hệ của hai người, không khác gì chị em ruột.
“Chị An Nhã của con tất nhiên là đang ở công ty giúp bố giải quyết công việc rồi, con bé rất có năng lực”, nhắc đến An Nhã, Nhạc Thiên Hùng cũng cảm thấy rất hài lòng: “Vốn dĩ bố nuôi nấng con bé như con gái, kết quả lại nuôi thành con trai, thực sự không thể khinh thường năng lực của con bé”.
“Có thể dựa vào thực lực của mình đạt được vị trí trưởng phòng kinh doanh ở công ty, con nói xem chị con giỏi đến mức nào”.
Nhạc Huy nghe vậy khá kinh ngạc.
“An Nhã lại lợi hại đến vậy, chẳng trách lúc nhỏ con toàn bị chị ấy trị...”
Nhạc Thiên Hùng cười ha ha, nói.
“Hai đứa các con, đều rất giống nhau, một đứa nhất quyết phải cưới một cô gái của gia tộc hạng ba, đứa còn lại bất kể bố chọn nhà chồng thế nào, mặc kệ đàn ông nhà người ta xuất sắc đến đâu, nó cũng xem thường”.
“Con nhóc này, cũng không biết rốt cuộc là vì sao”.
Nói tới đây, Nhạc Thiên Hùng chợt nhớ ra một chuyện, lại bật cười.
“Kể ra năm đó bố và chú An con đã ước hẹn, nếu hai anh em một người sinh con trai một người sinh con gái, thì sẽ đính ước”.
“Thật ra hôn ước của con và chị An Nhã cũng chưa hủy bỏ, chỉ tiếc là chú An con mất sớm, An Nhã trở thành con gái của bố, lại là chị của con, đính ước lúc bé này không tính nữa rồi, ha ha”.
Tác giả :
Thiên Thiên