Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên
Chương 119: Nghỉ việc tập thể
"Tổng giám đốc Thạch, tập đoàn Cửu Đỉnh của chúng ta ngoài các nhân viên ra, thì tất cả các lãnh đạo cấp cao đều là những kẻ tham ô”.
"Anh định để bọn họ đục khoét tập đoàn Cửu Đỉnh đến lúc rỗng tuếch sao?"
Sau khi tất cả danh sách được liệt kê ra, ngay cả Đoàn Thiên Hành cũng phải tức giận.
Một công ty, một tập đoàn, vậy mà lại có nhiều người đang liên tục đào khoét tiền bạc của tập đoàn để bỏ vào túi riêng. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì số tiền mà tập đoàn này kiếm được, e rằng đều chỉ là nuôi dưỡng đám lãnh đạo cấp cao này rồi.
Thạch Vũ Hàng sững sờ đứng ở đó, đổ đầy mồ hôi lạnh, anh ta run rẩy nói:
"Mong hai vị chủ tịch kiểm tra cẩn thận, tôi không tham ô tiền bạc của công ty, thật sự là tôi không hề tham lam một đồng tiền nào của công ty cả”.
"Kể cả mấy người đến đón ở sân bay vừa nãy, chúng tôi cũng không tham ô. Những người bên dưới đúng là có tham ô tiền của công ty. Chúng tôi cũng biết chuyện này, nhưng thành phố Thiên Hải của chúng ta thâm sâu khó lường, có những công ty hôm nay kiếm được một khoản tiền lớn, nhưng đến ngày mai có khi lại bị phá sản”.
"Một năm qua tập đoàn Cửu Đỉnh không có người quản lý dẫn dắt, mấy người chúng tôi quả thực rất khó quản lý. Mọi người thấy tập đoàn này thậm chí không có một vị chủ tịch nên bọn họ mới không chăm chỉ làm việc, chúng tôi chỉ có thể mắt nhắm mắt mở làm ngơ để có thể giữ bọn họ ở lại”.
Nhạc Huy và Đoàn Thiên Hành nghe thấy vậy, thì đều nở nụ cười chế giễu.
"Đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe nói làm cách này để giữ chân người tài”, Nhạc Huy lắc đầu nói: “Bọn họ được coi là người tài giỏi sao? Có tài năng mà không có đạo đức, vậy mà tập đoàn lại dám coi trọng bọn họ? Không có cấp trên liền bành trướng không coi ai ra gì, có loại cấp trên như vậy, thì e rằng những người bên dưới cũng không phải loại tốt đẹp gì, đều học hỏi nhau cả”.
"Nếu tôi còn tiếp tục buông lỏng để bọn họ tùy ý làm, vậy thì tập đoàn này của tôi phục vụ riêng cho bọn họ, chức vị chủ tịch này của tôi cũng trực tiếp làm thuê cho bọn họ là được rồi. Để bọn họ đến ngồi vào cái chức vị này, không phải là còn thích hợp hơn sao!”
Danh sách do Nhạc Huy tổng hợp có tổng cộng hơn một trăm người. Có thể nói rằng gần như chín mươi phần trăm ban lãnh đạo của tập đoàn Cửu Đỉnh đều tham ô tiền bạc.
Anh có thể không tức giận được sao?
“Hai người bình tĩnh lại đi đã, đó là do chúng tôi quản lý không tốt, tôi biết sai của mình!”, Thạch Vũ Hàng vội vàng nhận lỗi: “Tôi sẽ cố gắng xử lý tốt chuyện này, hai người hãy cho tôi thời gian, tôi nhất định sẽ chỉnh đốn lại hết phong cách làm việc của bọn họ”.
Nhạc Huy lắc đầu, bình tĩnh nói:
"Tôi có thể cho anh thời gian, nhưng bố của tôi lại không cho tôi thời gian”.
"Vừa hay hôm nay là ngày tôi nhậm chức, anh lập tức thông báo mọi người tập trung ở phòng hội nghị, tôi muốn mở một cuộc họp. Tôi phải cho bọn họ biết hậu quả của lối sống sai lầm này là gì, lòng tham của con người là vô tận. Nếu bọn họ không nếm trải mùi vị đau đớn, thì không thể nào dừng cái loại hành vi này được”.
Sắc mặt của Thạch Vũ Hàng thay đổi, vội vàng nói:
"Chủ tịch Nhạc, cậu không nên làm vậy, tôi biết cậu đang lo lắng điều gì”.
"Nhưng cậu vừa mới nhậm chức, nếu như đụng độ với bọn họ, thì bọn họ chắc chắn sẽ nổi loạn phản nghịch. Đến lúc đó đồng loạt xin từ chức, thì đây chính là một đòn đả kích đối với tập đoàn của chúng ta, cũng sẽ không có lợi cho hoạt động kinh doanh của tập đoàn”.
Nhạc Huy nhìn anh ta, nhíu mày nói:
"Ý của anh là, bọn họ đục khoét tiền của công ty, nhưng tôi lại không thể nói gì bọn họ?”
"Vậy thì cái chức vụ chủ tịch này của tôi cũng quá vô dụng rồi”.
"Lập tức triệu tập bọn họ ngay, nửa giờ sau tôi muốn bọn họ đều phải có mặt tại phòng họp!”
Thạch Vũ Hàng chỉ là một tổng giám đốc, sao dám tiếp tục cãi lời Nhạc Huy được, anh ta thở dài một hơi rồi nói:
"Được, tôi sẽ thông báo xuống dưới ngay lập tức”.
...
Nửa giờ sau, toàn bộ ban giám đốc cấp cao của tập đoàn Cửu Đỉnh đều có mặt ở phòng họp.
Nhìn thấy hai người thanh niên ngồi ghế chính giữa, bọn họ hơi sững sờ, nhìn chằm chằm từng người một.
Trên ghế thứ nhất có thẻ ghi chức vụ là chủ tịch và phó chủ tịch. Nhưng hai người chủ tịch này cũng có phải là quá trẻ, trông giống như những đứa trẻ chưa từng trải sự đời.
Bỗng chốc hầu như tất cả mọi người đều tràn đầy sự khinh thường hai vị chủ tịch này, tuy rằng ngoài mặt vẫn là kính nể, nhưng trong lòng đều không quá coi trọng Nhạc Huy và Đoàn Thiên Hành. Chắc hẳn là đám con nhà giàu của ông chủ tập đoàn thả xuống đây.
Đám con nhà giàu này sao có thể quản lý và kinh doanh được gì, cũng chỉ là đến vui chơi ăn uống mà thôi. Đến đây nhậm chức vụ chủ tịch, cũng chỉ là lướt qua tham quan. Mở một cuộc họp coi như là để mọi người biết mặt nhau.
"Tôi nhìn ra rồi, tôi nhìn ra rồi, trên mặt các người đều là vẻ kính trọng, cũng nhìn ra được trong lòng các người đều đang xem thường chúng tôi”.
"Dù sao thì tôi và phó chủ tịch Đoàn còn trẻ tuổi như vậy, sao có thể có năng lực quản lý đám người tài giỏi như các người, có đúng không?”
Nhạc Huy ngồi ở trên, tầm mắt quét qua một lượt phòng hội nghị, cười khẩy nói.
Bầu không khí trong phòng hội nghị đột nhiên trở nên ngột ngạt, thậm chí còn có mùi thuốc súng nhàn nhạt.
Mọi người có thể nhìn ra được, vị chủ tịch Nhạc này chính là người mới được bổ nhiệm, đang muốn thể hiện tài năng và lòng dũng cảm của bản thân, bọn họ nhìn thấy thủ đoạn đường phố cũ nát này cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Do đó, đám lãnh đạo cấp cao này vẫn coi thường như cũ.
Nhưng con người vẫn phải biết cúi đầu trước mái hiên.
"Sếp, là do anh quá lo lắng rồi, ai nói rằng trẻ tuổi thì không có tài năng chứ. Tập đoàn Cửu Đỉnh của chúng ta đều là những người trẻ tuổi, mọi người đều tràn đầy năng lượng. Anh và chủ tịch Đoàn là chủ tịch của tập đoàn Cửu Đỉnh, chúng tôi chỉ là nhân viên của hai người, đương nhiên phải nghe theo sự quản lý và sắp xếp của hai người!"
Phải nói những người này rất giỏi xu nịnh, ăn nói rất dễ nghe.
Nhạc Huy bật cười khi nghe câu nói vừa rồi, anh ném quyển sổ ra và bình tĩnh nói:
"Được, vậy các người nói cho tôi biết, những người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng, nên làm những gì? Là lén nhét tiền của tập đoàn vào túi của mình? Là đứng trước mặt sếp nói một kiểu và khi làm việc thì hành động theo một kiểu khác, bằng mặt mà không bằng lòng, phải không?
"Hay là dựa vào địa vị của bản thân, sắp xếp người thân và bạn bè của các người vào những vị trí chủ chốt, lấy tiền của tập đoàn để chi trả mức lương cao cho bọn họ?"
Những lời này của Nhạc Huy, hiển nhiên là không nể mặt bất cứ ai.
Thạch Vũ Hàng và mấy phó tổng giám đốc kia đột nhiên như rơi vào hầm băng. Nhạc Huy làm như vậy, không phải muốn ép buộc những người giám đốc cấp cao này rời đi đấy chứ? Mặc dù những người này đã làm nhiều chuyện quá đáng, nhưng nếu ép buộc bọn họ đi thì cả tập đoàn từ trên xuống dưới lẽ nào chỉ dựa vào mấy người giám đốc như bọn họ để quản lý? Dựa vào Nhạc Huy và Đoàn Thiên Hành để điều hành công ty?
Vẫn là còn quá trẻ! Thạch Vũ Hàng và vài lãnh đạo cấp cao không nhịn được mà thở dài, Nhạc Huy vẫn là còn quá trẻ, hoàn toàn không biết lúc nào nên cứng rắn lúc nào nên mềm mỏng.
Lúc này toàn bộ phòng hội nghị đột nhiên im lặng, không ai dám lên tiếng nữa.
"Tại sao không ai nói nữa rồi? Không có một người nào đứng ra nói sao?”, Nhạc Huy nhìn bọn họ, cười khẩy nói: “Hay là tất cả các người đều nằm trong những điều mà tôi vừa mới nói?”
“Tập đoàn mời các người đến là để làm việc, không phải là mời các người đến để giúp đỡ bạn bè người thân. Tôi đã xem danh sách nhân viên thì thấy có một phó phòng đã bố trí hơn hai mươi người thân trong gia đình vào các chức vụ lớn, thú vị đấy”.
"Hơn hai mươi người thân, tôi muốn hỏi vị phó giám đốc họ Lưu này, anh định lãnh đạo gia tộc của các người nổi dậy khởi nghĩa hay là muốn làm gì?”
Cả căn phòng hội nghị bỗng náo động hẳn lên, có lẽ người khác cũng không ngờ có người lại ngông cuồng như vậy.
“Phó giám đốc Lưu, anh có dám đứng lên giải thích với chúng tôi không?”, Đoàn Thiên Hành cũng lạnh lùng gọi vị phó giám đốc Lưu kia.
Trên thực tế thì tất cả mọi người có mặt ở đây thì cũng chỉ có một người phó giám đốc họ Lưu, người đó là Lưu Việt.
Nhạc Huy vạch trần hắn trước mặt bao nhiêu người như vậy, cũng không cho hắn chút thể diện, phó giám đốc Lưu cũng đứng dậy với vẻ mặt u ám.
“Thưa hai sếp, tôi là phó giám đốc Lưu mà anh nhắc tới!”, Lưu Việt đứng thẳng, nghiêm túc nói: “Tôi biết tôi làm việc này là sai, tôi cũng biết những chuyện mà hai người vừa nói đến cũng là có tổn tại”.
"Nhưng chúng tôi đều đã cẩn thận tính toán mọi chuyện, chúng tôi đều là tận tâm cố gắng làm việc tập đoàn của chúng ta, mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, chính là để nhận lại một chút phúc lợi cho bản thân. Cả hai người đều không phải là người sếp thiếu tiền, nhưng chúng tôi thì thiếu tiền. Số tiền mà chúng tôi tham ô đó cũng chẳng thấm vào đâu so với số tiền mà tập đoàn kiếm được”.
"Thật ra thì loại chuyện này cũng không chỉ xuất hiện ở mỗi công ty của chúng ta, mà nó là một hiện tượng chung của toàn xã hội, ai không tham lam tiền bạc chứ? Có ai mà không có suy nghĩ tham lam?”
Lưu Việt bày ra bộ dạng công bằng và chính trực, giống như một nhà diễn thuyết, lời nói trôi chảy. Những lời mà hắn nói, lập tức dấy lên tiếng xôn xao của mọi người xung quanh, thậm chí còn có người gật đầu đồng ý với quan điểm này của hắn.
Nhạc Huy nghe thấy vậy liền bật cười:
"Nghe phó giám đốc Lưu nói như vậy, có nghĩa là tôi và chủ tịch Đoàn cũng nên mắt nhắm mắt mở, không nên để chuyện nhỏ như vậy biến thành chuyện lớn”.
"Ý của anh là vậy có đúng không?”
"Anh định để bọn họ đục khoét tập đoàn Cửu Đỉnh đến lúc rỗng tuếch sao?"
Sau khi tất cả danh sách được liệt kê ra, ngay cả Đoàn Thiên Hành cũng phải tức giận.
Một công ty, một tập đoàn, vậy mà lại có nhiều người đang liên tục đào khoét tiền bạc của tập đoàn để bỏ vào túi riêng. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì số tiền mà tập đoàn này kiếm được, e rằng đều chỉ là nuôi dưỡng đám lãnh đạo cấp cao này rồi.
Thạch Vũ Hàng sững sờ đứng ở đó, đổ đầy mồ hôi lạnh, anh ta run rẩy nói:
"Mong hai vị chủ tịch kiểm tra cẩn thận, tôi không tham ô tiền bạc của công ty, thật sự là tôi không hề tham lam một đồng tiền nào của công ty cả”.
"Kể cả mấy người đến đón ở sân bay vừa nãy, chúng tôi cũng không tham ô. Những người bên dưới đúng là có tham ô tiền của công ty. Chúng tôi cũng biết chuyện này, nhưng thành phố Thiên Hải của chúng ta thâm sâu khó lường, có những công ty hôm nay kiếm được một khoản tiền lớn, nhưng đến ngày mai có khi lại bị phá sản”.
"Một năm qua tập đoàn Cửu Đỉnh không có người quản lý dẫn dắt, mấy người chúng tôi quả thực rất khó quản lý. Mọi người thấy tập đoàn này thậm chí không có một vị chủ tịch nên bọn họ mới không chăm chỉ làm việc, chúng tôi chỉ có thể mắt nhắm mắt mở làm ngơ để có thể giữ bọn họ ở lại”.
Nhạc Huy và Đoàn Thiên Hành nghe thấy vậy, thì đều nở nụ cười chế giễu.
"Đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe nói làm cách này để giữ chân người tài”, Nhạc Huy lắc đầu nói: “Bọn họ được coi là người tài giỏi sao? Có tài năng mà không có đạo đức, vậy mà tập đoàn lại dám coi trọng bọn họ? Không có cấp trên liền bành trướng không coi ai ra gì, có loại cấp trên như vậy, thì e rằng những người bên dưới cũng không phải loại tốt đẹp gì, đều học hỏi nhau cả”.
"Nếu tôi còn tiếp tục buông lỏng để bọn họ tùy ý làm, vậy thì tập đoàn này của tôi phục vụ riêng cho bọn họ, chức vị chủ tịch này của tôi cũng trực tiếp làm thuê cho bọn họ là được rồi. Để bọn họ đến ngồi vào cái chức vị này, không phải là còn thích hợp hơn sao!”
Danh sách do Nhạc Huy tổng hợp có tổng cộng hơn một trăm người. Có thể nói rằng gần như chín mươi phần trăm ban lãnh đạo của tập đoàn Cửu Đỉnh đều tham ô tiền bạc.
Anh có thể không tức giận được sao?
“Hai người bình tĩnh lại đi đã, đó là do chúng tôi quản lý không tốt, tôi biết sai của mình!”, Thạch Vũ Hàng vội vàng nhận lỗi: “Tôi sẽ cố gắng xử lý tốt chuyện này, hai người hãy cho tôi thời gian, tôi nhất định sẽ chỉnh đốn lại hết phong cách làm việc của bọn họ”.
Nhạc Huy lắc đầu, bình tĩnh nói:
"Tôi có thể cho anh thời gian, nhưng bố của tôi lại không cho tôi thời gian”.
"Vừa hay hôm nay là ngày tôi nhậm chức, anh lập tức thông báo mọi người tập trung ở phòng hội nghị, tôi muốn mở một cuộc họp. Tôi phải cho bọn họ biết hậu quả của lối sống sai lầm này là gì, lòng tham của con người là vô tận. Nếu bọn họ không nếm trải mùi vị đau đớn, thì không thể nào dừng cái loại hành vi này được”.
Sắc mặt của Thạch Vũ Hàng thay đổi, vội vàng nói:
"Chủ tịch Nhạc, cậu không nên làm vậy, tôi biết cậu đang lo lắng điều gì”.
"Nhưng cậu vừa mới nhậm chức, nếu như đụng độ với bọn họ, thì bọn họ chắc chắn sẽ nổi loạn phản nghịch. Đến lúc đó đồng loạt xin từ chức, thì đây chính là một đòn đả kích đối với tập đoàn của chúng ta, cũng sẽ không có lợi cho hoạt động kinh doanh của tập đoàn”.
Nhạc Huy nhìn anh ta, nhíu mày nói:
"Ý của anh là, bọn họ đục khoét tiền của công ty, nhưng tôi lại không thể nói gì bọn họ?”
"Vậy thì cái chức vụ chủ tịch này của tôi cũng quá vô dụng rồi”.
"Lập tức triệu tập bọn họ ngay, nửa giờ sau tôi muốn bọn họ đều phải có mặt tại phòng họp!”
Thạch Vũ Hàng chỉ là một tổng giám đốc, sao dám tiếp tục cãi lời Nhạc Huy được, anh ta thở dài một hơi rồi nói:
"Được, tôi sẽ thông báo xuống dưới ngay lập tức”.
...
Nửa giờ sau, toàn bộ ban giám đốc cấp cao của tập đoàn Cửu Đỉnh đều có mặt ở phòng họp.
Nhìn thấy hai người thanh niên ngồi ghế chính giữa, bọn họ hơi sững sờ, nhìn chằm chằm từng người một.
Trên ghế thứ nhất có thẻ ghi chức vụ là chủ tịch và phó chủ tịch. Nhưng hai người chủ tịch này cũng có phải là quá trẻ, trông giống như những đứa trẻ chưa từng trải sự đời.
Bỗng chốc hầu như tất cả mọi người đều tràn đầy sự khinh thường hai vị chủ tịch này, tuy rằng ngoài mặt vẫn là kính nể, nhưng trong lòng đều không quá coi trọng Nhạc Huy và Đoàn Thiên Hành. Chắc hẳn là đám con nhà giàu của ông chủ tập đoàn thả xuống đây.
Đám con nhà giàu này sao có thể quản lý và kinh doanh được gì, cũng chỉ là đến vui chơi ăn uống mà thôi. Đến đây nhậm chức vụ chủ tịch, cũng chỉ là lướt qua tham quan. Mở một cuộc họp coi như là để mọi người biết mặt nhau.
"Tôi nhìn ra rồi, tôi nhìn ra rồi, trên mặt các người đều là vẻ kính trọng, cũng nhìn ra được trong lòng các người đều đang xem thường chúng tôi”.
"Dù sao thì tôi và phó chủ tịch Đoàn còn trẻ tuổi như vậy, sao có thể có năng lực quản lý đám người tài giỏi như các người, có đúng không?”
Nhạc Huy ngồi ở trên, tầm mắt quét qua một lượt phòng hội nghị, cười khẩy nói.
Bầu không khí trong phòng hội nghị đột nhiên trở nên ngột ngạt, thậm chí còn có mùi thuốc súng nhàn nhạt.
Mọi người có thể nhìn ra được, vị chủ tịch Nhạc này chính là người mới được bổ nhiệm, đang muốn thể hiện tài năng và lòng dũng cảm của bản thân, bọn họ nhìn thấy thủ đoạn đường phố cũ nát này cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Do đó, đám lãnh đạo cấp cao này vẫn coi thường như cũ.
Nhưng con người vẫn phải biết cúi đầu trước mái hiên.
"Sếp, là do anh quá lo lắng rồi, ai nói rằng trẻ tuổi thì không có tài năng chứ. Tập đoàn Cửu Đỉnh của chúng ta đều là những người trẻ tuổi, mọi người đều tràn đầy năng lượng. Anh và chủ tịch Đoàn là chủ tịch của tập đoàn Cửu Đỉnh, chúng tôi chỉ là nhân viên của hai người, đương nhiên phải nghe theo sự quản lý và sắp xếp của hai người!"
Phải nói những người này rất giỏi xu nịnh, ăn nói rất dễ nghe.
Nhạc Huy bật cười khi nghe câu nói vừa rồi, anh ném quyển sổ ra và bình tĩnh nói:
"Được, vậy các người nói cho tôi biết, những người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng, nên làm những gì? Là lén nhét tiền của tập đoàn vào túi của mình? Là đứng trước mặt sếp nói một kiểu và khi làm việc thì hành động theo một kiểu khác, bằng mặt mà không bằng lòng, phải không?
"Hay là dựa vào địa vị của bản thân, sắp xếp người thân và bạn bè của các người vào những vị trí chủ chốt, lấy tiền của tập đoàn để chi trả mức lương cao cho bọn họ?"
Những lời này của Nhạc Huy, hiển nhiên là không nể mặt bất cứ ai.
Thạch Vũ Hàng và mấy phó tổng giám đốc kia đột nhiên như rơi vào hầm băng. Nhạc Huy làm như vậy, không phải muốn ép buộc những người giám đốc cấp cao này rời đi đấy chứ? Mặc dù những người này đã làm nhiều chuyện quá đáng, nhưng nếu ép buộc bọn họ đi thì cả tập đoàn từ trên xuống dưới lẽ nào chỉ dựa vào mấy người giám đốc như bọn họ để quản lý? Dựa vào Nhạc Huy và Đoàn Thiên Hành để điều hành công ty?
Vẫn là còn quá trẻ! Thạch Vũ Hàng và vài lãnh đạo cấp cao không nhịn được mà thở dài, Nhạc Huy vẫn là còn quá trẻ, hoàn toàn không biết lúc nào nên cứng rắn lúc nào nên mềm mỏng.
Lúc này toàn bộ phòng hội nghị đột nhiên im lặng, không ai dám lên tiếng nữa.
"Tại sao không ai nói nữa rồi? Không có một người nào đứng ra nói sao?”, Nhạc Huy nhìn bọn họ, cười khẩy nói: “Hay là tất cả các người đều nằm trong những điều mà tôi vừa mới nói?”
“Tập đoàn mời các người đến là để làm việc, không phải là mời các người đến để giúp đỡ bạn bè người thân. Tôi đã xem danh sách nhân viên thì thấy có một phó phòng đã bố trí hơn hai mươi người thân trong gia đình vào các chức vụ lớn, thú vị đấy”.
"Hơn hai mươi người thân, tôi muốn hỏi vị phó giám đốc họ Lưu này, anh định lãnh đạo gia tộc của các người nổi dậy khởi nghĩa hay là muốn làm gì?”
Cả căn phòng hội nghị bỗng náo động hẳn lên, có lẽ người khác cũng không ngờ có người lại ngông cuồng như vậy.
“Phó giám đốc Lưu, anh có dám đứng lên giải thích với chúng tôi không?”, Đoàn Thiên Hành cũng lạnh lùng gọi vị phó giám đốc Lưu kia.
Trên thực tế thì tất cả mọi người có mặt ở đây thì cũng chỉ có một người phó giám đốc họ Lưu, người đó là Lưu Việt.
Nhạc Huy vạch trần hắn trước mặt bao nhiêu người như vậy, cũng không cho hắn chút thể diện, phó giám đốc Lưu cũng đứng dậy với vẻ mặt u ám.
“Thưa hai sếp, tôi là phó giám đốc Lưu mà anh nhắc tới!”, Lưu Việt đứng thẳng, nghiêm túc nói: “Tôi biết tôi làm việc này là sai, tôi cũng biết những chuyện mà hai người vừa nói đến cũng là có tổn tại”.
"Nhưng chúng tôi đều đã cẩn thận tính toán mọi chuyện, chúng tôi đều là tận tâm cố gắng làm việc tập đoàn của chúng ta, mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, chính là để nhận lại một chút phúc lợi cho bản thân. Cả hai người đều không phải là người sếp thiếu tiền, nhưng chúng tôi thì thiếu tiền. Số tiền mà chúng tôi tham ô đó cũng chẳng thấm vào đâu so với số tiền mà tập đoàn kiếm được”.
"Thật ra thì loại chuyện này cũng không chỉ xuất hiện ở mỗi công ty của chúng ta, mà nó là một hiện tượng chung của toàn xã hội, ai không tham lam tiền bạc chứ? Có ai mà không có suy nghĩ tham lam?”
Lưu Việt bày ra bộ dạng công bằng và chính trực, giống như một nhà diễn thuyết, lời nói trôi chảy. Những lời mà hắn nói, lập tức dấy lên tiếng xôn xao của mọi người xung quanh, thậm chí còn có người gật đầu đồng ý với quan điểm này của hắn.
Nhạc Huy nghe thấy vậy liền bật cười:
"Nghe phó giám đốc Lưu nói như vậy, có nghĩa là tôi và chủ tịch Đoàn cũng nên mắt nhắm mắt mở, không nên để chuyện nhỏ như vậy biến thành chuyện lớn”.
"Ý của anh là vậy có đúng không?”
Tác giả :
Thiên Thiên