Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên
Chương 103: Đóng giả làm bạn trai
Sáng hôm sau.
Sáng sớm, Nhạc Thiên Hùng và Lâm Phương Như đã giục An Nhã dậy sớm, dặn cô mặc đồ thật đẹp để đi hẹn hò với cậu chủ nhà họ Thôi.
Mặc dù nhà họ Thôi không phải một trong bốn gia tộc lớn, nhưng cũng có địa vị nhất định ở thủ đô. Hơn nữa hai nhà còn làm ăn qua lại, Nhạc Thiên Hùng từng gặp cậu ấm nhà họ Thôi và cảm thấy hắn là người tài giỏi, rất xứng đôi với An Nhã.
An Nhã không còn nhỏ nữa, cứ chần chừ không kết hôn sẽ thành gái ế, đây chẳng phải là chuyện cười của nhà họ Nhạc sao?
“Tiểu Nhã, hôm nay con phải đi hẹn hò. Nếu con không đi, dù bố phải bỏ hết việc của công ty lại cũng phải đi giám sát con”.
Lúc ăn sáng, Nhạc Thiên Hùng nghiêm nghị nói với cô.
An Nhã đã sửa soạn xong, dáng vẻ thanh tú dịu dàng, ngay cả hoa khôi học đường cũng không sánh bằng. Cô bĩu môi, tỏ vẻ miễn cưỡng nhưng chỉ có thể thỏa hiệp.
“Vâng, con đi là được”.
Nhạc Thiên Hùng thấy vậy, hài lòng gật đầu.
“Con gái, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, còn lớn hơn em trai hai tuổi đó. Em con là người có gia đình rồi, mà con ngay cả bạn trai còn chưa thấy đâu, người không biết còn nghĩ tại con gái bố quái dị đó”.
An Nhã hờn dỗi nói: “Bố, bố nói ai quái dị vậy!”
Lâm Phương Như mỉm cười hiền hậu.
“Tiểu Nhã, là bố quan tâm con thôi mà”.
“Nhà chúng ta là danh gia vọng tộc, nếu kết hôn muộn quá thì người khác sẽ chê cười. Mẹ từng gặp cậu ấm nhà họ Thôi rồi, mẹ thấy cậu ta rất được đó, nếu có thể hòa hợp thì đôi bên đều có lợi, con hiểu không?”
An Nhã chẳng khác nào cá nằm trên thớt, không muốn đi cũng phải đi. Dưới gầm bàn, đôi chân nhỏ nhắn của cô đá Nhạc Huy hai cái, lại nháy nháy mắt với anh.
Dường như đang ngầm nhắc nhở anh, đừng quên lời hứa tối qua.
Nhạc Huy bất lực, vốn dĩ anh không muốn đồng ý với An Nhã. Nhưng nếu không đồng ý thì với tính khí của An Nhã nhất định sẽ ép anh cho bằng được.
“À... bố, mẹ, hay là để con đi cùng chị An Nhã nhé, đúng lúc giúp hai người giám sát chị ấy, xem thử chị ấy có hẹn hò tử tế hay không”, Nhạc Huy nhìn Nhạc Thiên Hùng và Lâm Phương Như, nói.
Nhạc Thiên Hùng nghe vậy, hơi sững sờ, sau đó cười nói.
“Được, được, được, dù gì con ở nhà cũng rảnh rỗi, con thay bố mẹ đi theo con nhóc này, sợ là nó không thành thật”.
“Nhưng con cũng nên chú ý một chút, đừng làm ảnh hưởng đến buổi hẹn của chị con”.
Nhạc Huy khẽ gật đầu và không nói gì nữa.
Sau bữa sáng, Nhạc Huy và An Nhã đến bãi đỗ xe của khuôn viên Vạn Tượng và lái một chiếc Porsche ra ngoài.
Có hơn hai mươi chiếc ô tô hạng sang trong bãi đỗ xe của khuôn viên Vạn Tượng, bình thường không ai lái đi. Bởi vì dường như mỗi gia đình nhà họ Nhạc đều có vài chiếc xe hạng sang, xe của mấy nhà nhánh phụ đều là xe xịn giá hai ba triệu. Ở nhà họ Nhạc, gần như không có người nghèo.
“Chị An Nhã, cách này mà chị cũng nghĩ ra được, em là em trai chị, lỡ cậu ấm nhà họ Thôi đó biết được, chắc chắn sẽ tức giận. Chuyện này mà đến tai bố mẹ thì em sẽ bị họ phàn nàn tới mệt luôn”.
Nhạc Huy vừa lái xe vừa lắc đầu nói.
An Nhã lại muốn anh đóng giả làm bạn trai của cô, để cậu ấm nhà họ Thôi từ bỏ.
“Sợ cái gì, em là cậu chủ nhà họ Nhạc, quanh năm suốt tháng không ở nhà, ngay cả bác làm vườn nhà chúng ta còn chẳng nhận ra em thì một người ngoài sao biết được thân phận của em chứ. Không bị phát hiện đâu, khỏi lo!”
An Nhã nằm ườn trên ghế cạnh lái, chân quệt vào chân Nhạc Huy, rồi nghịch điện thoại di động với dáng vẻ vô cùng thờ ơ.
Chỉ có ở trước mặt Nhạc Huy cô mới không thèm chú ý đến hình tượng của bản thân, cô và Nhạc Huy lớn lên cùng nhau, thậm chí còn có cả hôn ước lúc bé. Năm tám tuổi, bố mẹ An Nhã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, cô được Nhạc Thiên Hùng nhận làm con gái nuôi.
Về sau cô và Nhạc Huy là chị em, hôn ước lúc nhỏ kia cũng không được tính nữa.
Có điều trong lòng An Nhã chưa từng quên hôn ước thuở nhỏ đó. Ai ngờ, Nhạc Huy không nói lời nào đã kết hôn rồi...
“Ý em là chị đã hai mươi sáu tuổi vẫn chưa kết hôn, chị đang nghĩ gì vậy, đừng nói là chị không thích đàn ông đấy nhé?”, Nhạc Huy nửa đùa nửa thật nói.
Đôi chân dài và trắng nõn mềm mại của An Nhã lộ ra trước mặt nhưng Nhạc Huy không hề có ý nghĩ linh tinh nào. Có điều không thể phủ nhận An Nhã rất xinh, dáng lại đẹp, quả thực là kiểu nữ thần. Nhạc Huy nghĩ mãi không hiểu, sao An Nhã lại không có bạn trai.
“Em quản chị đấy à? Hừ!”
An Nhã bất mãn, trong lòng hơi oán trách Nhạc Huy, cô nhướn mày nói.
“Chẳng lẽ phải giống em, không nói lời nào đã kết hôn, rồi lại ly hôn sớm?”
Nhạc Huy nghe vậy, bỗng nhiên im bặt, anh chắc chắn An Nhã đang oán trách chuyện năm đó mình kết hôn không báo với người nhà. Nhưng khi ấy Nhạc Huy đâu dám nói, nếu để mọi người biết nhất định sẽ cười nhạo anh.
Vả lại, Nhạc Huy cũng không muốn nhắc đến chuyện của Liễu Nhược Hà. Anh không kể với người trong nhà về chuyện của Liễu Nhược Hà và Trần Ngọc Đình, anh định ở nhà mấy hôm sau đó quay lại Sở Châu. Trần Ngọc Đình đã từng lên giường với anh nên anh không thể bỏ mặc người ta được.
“Đến rồi, chúng ta xuống xe thôi!”
Xe dừng gần quảng trường Vạn Đạt, Nhạc Huy nhanh chóng dập tắt đề tài và cùng An Nhã xuống xe.
Hôm nay An Nhã ăn mặc rất đẹp, tựa như một nữ sinh trong sáng đơn thuần vừa tốt nghiệp, không thể nhìn ra tuổi thật của cô. Người không biết, có khi sẽ tưởng cô là em gái Nhạc Huy.
Để tránh làm mất mặt An Nhã, Nhạc Huy không hề ăn mặc xuề xòa, anh mặc một bộ vest trang trọng và thắt cà vạt, tràn đầy lịch lãm.
“Ừ, không tồi, khá đẹp trai đó, không làm chị mất mặt”.
An Nhã quan sát Nhạc Huy, hài lòng nói.
“Tất nhiên rồi, cậu chủ nhà họ Nhạc có thể không đẹp trai được sao?”, Nhạc Huy kiêu ngạo nói, nhưng anh vẫn hơi chột dạ. Nếu là người khác thì thôi, nhưng An Nhã là chị anh nên quả thực anh thấy hơi mất tự nhiên.
“Nhưng... chị thấy em giống bạn trai chị không, lỡ em diễn không nổi thì sao?”, anh hỏi.
An Nhã chỉnh cà vạt cho Nhạc Huy và nói.
“Yên tâm đi, không cần cố diễn đâu. Em quên rồi à, lúc nhỏ chúng ta từng chơi trò gia đình, chị làm vợ em đó”.
Nhạc Huy nghe vậy chợt đỏ mặt.
“Đó là chuyện lúc nhỏ, giờ chúng ta đều lớn cả rồi”.
An Nhã không cho là vậy, cô nói.
“Giữa người yêu quan trọng nhất là để tâm, muốn duy trì ngọt ngào thì chỉ cần không xa lạ là được, lẽ nào em với chị là người xa lạ sao?”
Nhạc Huy khẽ cười, lập tức ôm eo An Nhã: “Đâu có!”
An Nhã tựa vào vai Nhạc Huy, vui vẻ cùng anh đi về phía một câu lạc bộ ở quảng trường Vạn Đạt.
Câu lạc bộ này ở gần đây, đáng nói là nó thuộc sở hữu của cậu ấm nhà họ Thôi. Hơn nữa, hôm nay còn là sinh nhật của hắn và đặc biệt mời An Nhã đến dự. Chứng tỏ cậu ấm nhà họ Thôi rất coi trọng An Nhã nên mới mời cô đến bữa tiệc quan trọng như vậy.
Lúc gần đến cổng vào câu lạc bộ, An Nhã hơi căng thẳng, dù gì cũng định lừa người ta. Cô nhắc nhở Nhạc Huy.
“Lát nữa lúc tự giới thiệu, em đừng nói tên em là Nhạc Huy, để nếu người ta có điều tra thì cũng không tra ra em là cậu ấm nhà họ Nhạc”.
Nhạc Huy gật đầu: “Yên tâm đi, em không ngốc vậy đâu”.
Lúc này ở cửa câu lạc bộ, cậu ấm nhà họ Thôi - Thôi Chí Minh đã đích thân đứng ở cửa chờ đón nữ thần An Nhã từ lâu.
Bên cạnh hắn còn có vài cậu chủ nhà giàu, tay đeo đồng hồ Rolex, chìa khóa ô tô hạng sang treo ở thắt lưng, mấy người này đều là bạn của Thôi Chí Minh.
“Chí Minh, nếu nhà cậu và nhà họ Nhạc kết thành thông gia thì cậu và bố cậu có thể phát tài rồi”.
“Nhà họ Nhạc đấy! Bố vợ cậu sẽ là Nhạc Thiên Hùng, nhân vật nổi tiếng của Hoa Hạ chúng ta!”
“Tới lúc đó đừng quên anh em nhé!”
Đám bạn của Thôi Chí Minh không khỏi ngưỡng mộ, ở bên cạnh liên tục nịnh nọt hắn.
Thôi Chí Minh rất vui vẻ, trong lòng không ngừng đắc ý. Hắn đã từng gặp Nhạc Thiên Hùng, cũng thấy được ông ấy rất vừa ý với mình. Lúc này hẹn gặp An Nhã, hắn cảm thấy mình rất ưu tú, lại đẹp trai, An Nhã chắc sẽ thích hắn.
“Đến rồi đến rồi! Đó là vợ cậu đúng không, Chí Minh?”
“Ồ, không phải, bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông...”
Về cơ bản mọi người đều biết con gái cưng của Nhạc Thiên Hùng nên họ đã nhận ra An Nhã từ xa.
Nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy An Nhã đang ôm ấp một người đàn ông khác, cùng nhau đi về phía họ.
Thôi Chí Minh vội vàng liếc nhìn, đột nhiên sắc mặt thay đổi, sững sờ tại chỗ.
Sáng sớm, Nhạc Thiên Hùng và Lâm Phương Như đã giục An Nhã dậy sớm, dặn cô mặc đồ thật đẹp để đi hẹn hò với cậu chủ nhà họ Thôi.
Mặc dù nhà họ Thôi không phải một trong bốn gia tộc lớn, nhưng cũng có địa vị nhất định ở thủ đô. Hơn nữa hai nhà còn làm ăn qua lại, Nhạc Thiên Hùng từng gặp cậu ấm nhà họ Thôi và cảm thấy hắn là người tài giỏi, rất xứng đôi với An Nhã.
An Nhã không còn nhỏ nữa, cứ chần chừ không kết hôn sẽ thành gái ế, đây chẳng phải là chuyện cười của nhà họ Nhạc sao?
“Tiểu Nhã, hôm nay con phải đi hẹn hò. Nếu con không đi, dù bố phải bỏ hết việc của công ty lại cũng phải đi giám sát con”.
Lúc ăn sáng, Nhạc Thiên Hùng nghiêm nghị nói với cô.
An Nhã đã sửa soạn xong, dáng vẻ thanh tú dịu dàng, ngay cả hoa khôi học đường cũng không sánh bằng. Cô bĩu môi, tỏ vẻ miễn cưỡng nhưng chỉ có thể thỏa hiệp.
“Vâng, con đi là được”.
Nhạc Thiên Hùng thấy vậy, hài lòng gật đầu.
“Con gái, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, còn lớn hơn em trai hai tuổi đó. Em con là người có gia đình rồi, mà con ngay cả bạn trai còn chưa thấy đâu, người không biết còn nghĩ tại con gái bố quái dị đó”.
An Nhã hờn dỗi nói: “Bố, bố nói ai quái dị vậy!”
Lâm Phương Như mỉm cười hiền hậu.
“Tiểu Nhã, là bố quan tâm con thôi mà”.
“Nhà chúng ta là danh gia vọng tộc, nếu kết hôn muộn quá thì người khác sẽ chê cười. Mẹ từng gặp cậu ấm nhà họ Thôi rồi, mẹ thấy cậu ta rất được đó, nếu có thể hòa hợp thì đôi bên đều có lợi, con hiểu không?”
An Nhã chẳng khác nào cá nằm trên thớt, không muốn đi cũng phải đi. Dưới gầm bàn, đôi chân nhỏ nhắn của cô đá Nhạc Huy hai cái, lại nháy nháy mắt với anh.
Dường như đang ngầm nhắc nhở anh, đừng quên lời hứa tối qua.
Nhạc Huy bất lực, vốn dĩ anh không muốn đồng ý với An Nhã. Nhưng nếu không đồng ý thì với tính khí của An Nhã nhất định sẽ ép anh cho bằng được.
“À... bố, mẹ, hay là để con đi cùng chị An Nhã nhé, đúng lúc giúp hai người giám sát chị ấy, xem thử chị ấy có hẹn hò tử tế hay không”, Nhạc Huy nhìn Nhạc Thiên Hùng và Lâm Phương Như, nói.
Nhạc Thiên Hùng nghe vậy, hơi sững sờ, sau đó cười nói.
“Được, được, được, dù gì con ở nhà cũng rảnh rỗi, con thay bố mẹ đi theo con nhóc này, sợ là nó không thành thật”.
“Nhưng con cũng nên chú ý một chút, đừng làm ảnh hưởng đến buổi hẹn của chị con”.
Nhạc Huy khẽ gật đầu và không nói gì nữa.
Sau bữa sáng, Nhạc Huy và An Nhã đến bãi đỗ xe của khuôn viên Vạn Tượng và lái một chiếc Porsche ra ngoài.
Có hơn hai mươi chiếc ô tô hạng sang trong bãi đỗ xe của khuôn viên Vạn Tượng, bình thường không ai lái đi. Bởi vì dường như mỗi gia đình nhà họ Nhạc đều có vài chiếc xe hạng sang, xe của mấy nhà nhánh phụ đều là xe xịn giá hai ba triệu. Ở nhà họ Nhạc, gần như không có người nghèo.
“Chị An Nhã, cách này mà chị cũng nghĩ ra được, em là em trai chị, lỡ cậu ấm nhà họ Thôi đó biết được, chắc chắn sẽ tức giận. Chuyện này mà đến tai bố mẹ thì em sẽ bị họ phàn nàn tới mệt luôn”.
Nhạc Huy vừa lái xe vừa lắc đầu nói.
An Nhã lại muốn anh đóng giả làm bạn trai của cô, để cậu ấm nhà họ Thôi từ bỏ.
“Sợ cái gì, em là cậu chủ nhà họ Nhạc, quanh năm suốt tháng không ở nhà, ngay cả bác làm vườn nhà chúng ta còn chẳng nhận ra em thì một người ngoài sao biết được thân phận của em chứ. Không bị phát hiện đâu, khỏi lo!”
An Nhã nằm ườn trên ghế cạnh lái, chân quệt vào chân Nhạc Huy, rồi nghịch điện thoại di động với dáng vẻ vô cùng thờ ơ.
Chỉ có ở trước mặt Nhạc Huy cô mới không thèm chú ý đến hình tượng của bản thân, cô và Nhạc Huy lớn lên cùng nhau, thậm chí còn có cả hôn ước lúc bé. Năm tám tuổi, bố mẹ An Nhã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, cô được Nhạc Thiên Hùng nhận làm con gái nuôi.
Về sau cô và Nhạc Huy là chị em, hôn ước lúc nhỏ kia cũng không được tính nữa.
Có điều trong lòng An Nhã chưa từng quên hôn ước thuở nhỏ đó. Ai ngờ, Nhạc Huy không nói lời nào đã kết hôn rồi...
“Ý em là chị đã hai mươi sáu tuổi vẫn chưa kết hôn, chị đang nghĩ gì vậy, đừng nói là chị không thích đàn ông đấy nhé?”, Nhạc Huy nửa đùa nửa thật nói.
Đôi chân dài và trắng nõn mềm mại của An Nhã lộ ra trước mặt nhưng Nhạc Huy không hề có ý nghĩ linh tinh nào. Có điều không thể phủ nhận An Nhã rất xinh, dáng lại đẹp, quả thực là kiểu nữ thần. Nhạc Huy nghĩ mãi không hiểu, sao An Nhã lại không có bạn trai.
“Em quản chị đấy à? Hừ!”
An Nhã bất mãn, trong lòng hơi oán trách Nhạc Huy, cô nhướn mày nói.
“Chẳng lẽ phải giống em, không nói lời nào đã kết hôn, rồi lại ly hôn sớm?”
Nhạc Huy nghe vậy, bỗng nhiên im bặt, anh chắc chắn An Nhã đang oán trách chuyện năm đó mình kết hôn không báo với người nhà. Nhưng khi ấy Nhạc Huy đâu dám nói, nếu để mọi người biết nhất định sẽ cười nhạo anh.
Vả lại, Nhạc Huy cũng không muốn nhắc đến chuyện của Liễu Nhược Hà. Anh không kể với người trong nhà về chuyện của Liễu Nhược Hà và Trần Ngọc Đình, anh định ở nhà mấy hôm sau đó quay lại Sở Châu. Trần Ngọc Đình đã từng lên giường với anh nên anh không thể bỏ mặc người ta được.
“Đến rồi, chúng ta xuống xe thôi!”
Xe dừng gần quảng trường Vạn Đạt, Nhạc Huy nhanh chóng dập tắt đề tài và cùng An Nhã xuống xe.
Hôm nay An Nhã ăn mặc rất đẹp, tựa như một nữ sinh trong sáng đơn thuần vừa tốt nghiệp, không thể nhìn ra tuổi thật của cô. Người không biết, có khi sẽ tưởng cô là em gái Nhạc Huy.
Để tránh làm mất mặt An Nhã, Nhạc Huy không hề ăn mặc xuề xòa, anh mặc một bộ vest trang trọng và thắt cà vạt, tràn đầy lịch lãm.
“Ừ, không tồi, khá đẹp trai đó, không làm chị mất mặt”.
An Nhã quan sát Nhạc Huy, hài lòng nói.
“Tất nhiên rồi, cậu chủ nhà họ Nhạc có thể không đẹp trai được sao?”, Nhạc Huy kiêu ngạo nói, nhưng anh vẫn hơi chột dạ. Nếu là người khác thì thôi, nhưng An Nhã là chị anh nên quả thực anh thấy hơi mất tự nhiên.
“Nhưng... chị thấy em giống bạn trai chị không, lỡ em diễn không nổi thì sao?”, anh hỏi.
An Nhã chỉnh cà vạt cho Nhạc Huy và nói.
“Yên tâm đi, không cần cố diễn đâu. Em quên rồi à, lúc nhỏ chúng ta từng chơi trò gia đình, chị làm vợ em đó”.
Nhạc Huy nghe vậy chợt đỏ mặt.
“Đó là chuyện lúc nhỏ, giờ chúng ta đều lớn cả rồi”.
An Nhã không cho là vậy, cô nói.
“Giữa người yêu quan trọng nhất là để tâm, muốn duy trì ngọt ngào thì chỉ cần không xa lạ là được, lẽ nào em với chị là người xa lạ sao?”
Nhạc Huy khẽ cười, lập tức ôm eo An Nhã: “Đâu có!”
An Nhã tựa vào vai Nhạc Huy, vui vẻ cùng anh đi về phía một câu lạc bộ ở quảng trường Vạn Đạt.
Câu lạc bộ này ở gần đây, đáng nói là nó thuộc sở hữu của cậu ấm nhà họ Thôi. Hơn nữa, hôm nay còn là sinh nhật của hắn và đặc biệt mời An Nhã đến dự. Chứng tỏ cậu ấm nhà họ Thôi rất coi trọng An Nhã nên mới mời cô đến bữa tiệc quan trọng như vậy.
Lúc gần đến cổng vào câu lạc bộ, An Nhã hơi căng thẳng, dù gì cũng định lừa người ta. Cô nhắc nhở Nhạc Huy.
“Lát nữa lúc tự giới thiệu, em đừng nói tên em là Nhạc Huy, để nếu người ta có điều tra thì cũng không tra ra em là cậu ấm nhà họ Nhạc”.
Nhạc Huy gật đầu: “Yên tâm đi, em không ngốc vậy đâu”.
Lúc này ở cửa câu lạc bộ, cậu ấm nhà họ Thôi - Thôi Chí Minh đã đích thân đứng ở cửa chờ đón nữ thần An Nhã từ lâu.
Bên cạnh hắn còn có vài cậu chủ nhà giàu, tay đeo đồng hồ Rolex, chìa khóa ô tô hạng sang treo ở thắt lưng, mấy người này đều là bạn của Thôi Chí Minh.
“Chí Minh, nếu nhà cậu và nhà họ Nhạc kết thành thông gia thì cậu và bố cậu có thể phát tài rồi”.
“Nhà họ Nhạc đấy! Bố vợ cậu sẽ là Nhạc Thiên Hùng, nhân vật nổi tiếng của Hoa Hạ chúng ta!”
“Tới lúc đó đừng quên anh em nhé!”
Đám bạn của Thôi Chí Minh không khỏi ngưỡng mộ, ở bên cạnh liên tục nịnh nọt hắn.
Thôi Chí Minh rất vui vẻ, trong lòng không ngừng đắc ý. Hắn đã từng gặp Nhạc Thiên Hùng, cũng thấy được ông ấy rất vừa ý với mình. Lúc này hẹn gặp An Nhã, hắn cảm thấy mình rất ưu tú, lại đẹp trai, An Nhã chắc sẽ thích hắn.
“Đến rồi đến rồi! Đó là vợ cậu đúng không, Chí Minh?”
“Ồ, không phải, bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông...”
Về cơ bản mọi người đều biết con gái cưng của Nhạc Thiên Hùng nên họ đã nhận ra An Nhã từ xa.
Nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy An Nhã đang ôm ấp một người đàn ông khác, cùng nhau đi về phía họ.
Thôi Chí Minh vội vàng liếc nhìn, đột nhiên sắc mặt thay đổi, sững sờ tại chỗ.
Tác giả :
Thiên Thiên