Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên
Chương 100: Nhà họ Nhạc không thể bị lay động
Cái chết của Diệp Trường Canh đã được định trước, ông ta chết không phải vì khiêu khích giỏi hơn nhóm người Vương Sơn Hà. Mà vì Nhạc Thiên Hùng nắm trong tay chứng cứ sụp đổ của nhà họ Diệp, cho nên dù giết Diệp Trường Canh thì đã sao?
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân có trật tự. Mọi người nhìn về hướng âm thanh, thấy mấy trăm người được huấn luyện nghiêm chỉnh, ánh mắt ngập tràn sát khí đang áp tải một trăm người toàn thân mặc đồ màu đen bước đến.
Nhóm người Nhạc Long Thành kinh ngạc phát hiện, đám cấp dưới của Nhạc Vô Lượng cũng bị bắt đến, từng người cúi gằm mặt xuống giống như những con gà trống bị đánh bại trong trận chiến.
Nhóm người này và đám sát thủ do Vương Sơn Hà phái đi đều bị bắt quỳ thành từng hàng ngay ngắn bên ngoài nhà tang lễ.
Sau đó, nhóm mấy trăm người được huấn luyện nghiêm chỉnh đều dùng súng ra dí vào sau đầu đám người kia.
Lúc này, một người đàn ông lực lưỡng dẫn đầu nhóm này vội vàng chạy đến, anh ta đứng trước mặt Nhạc Thiên Hùng và Kỳ Vạn Sơn, cung kính chào theo nghi thức quân đội:
“Nhạc gia chủ, tổng sĩ quan huấn luyện, chúng tôi đã bắt người đến, không để cá lọt lưới!”
Nhạc Thiên Hùng vỗ tay cười ha ha:
“Được, được, vất vả cho các cậu rồi, đội trưởng Chu!”
Kỳ Vạn Sơn cũng bước đến, chào lại bằng nghi thức quân đội và gật đầu hài long nói:
“Tiểu Chu, làm rất tốt, lần này vất vả cho các cậu rồi”.
Người nhà họ Nhạc thấy cảnh này đột nhiên hơi kinh ngạc, bọn họ suýt chút nữa đã quên mất, Kỳ Vạn Sơn từng được một đội quân bí mật nào đó mời làm tổng sĩ quan huấn luyện, những người được huấn luyện nghiêm chỉnh kia có phải là…người của đội quân bí mật đó không?
Nghĩ đến đây, mọi người đều cảm thấy ớn lạnh, Nhạc Thiên Hùng lại mời người của đội quân bí mật kia đến để đối phó với người của ba gia tộc lớn. Chẳng trách đám sát thủ do Vương Sơn Hà phái đi, bao gồm đám cấp dưới của Nhạc Vô Lượng đều bị bọn họ bắt giữ.
“Không vất vả, các lãnh đạo đã nói, tổng sĩ quan huấn luyện lúc nào cũng là tổng sĩ quan huấn luyện của chúng tôi”.
“Hơn nữa nhà họ Nhạc hằng năm đều sản xuất nhiều đạn dược và quyên tặng nhiều đồ vật có giá trị cho chúng tôi, chúng tôi nên làm để đáp lại phần tình nghĩa này”.
Đội trưởng Chu nói rất khách sáo, nhưng sau đó anh ta lại nói:
“Nhưng tốt nhất hai vị đừng lấy mạng của quá nhiều người, nếu người chết quá nhiều sẽ chịu ảnh hưởng lớn”.
Nhạc Thiên Hùng gật đầu, vỗ vai đội trưởng Chu nói:
“Yên tâm, chúng tôi biết chừng mực, sẽ không có người chết”.
Dứt lời, ông ấy nói với Kỳ Vạn Sơn:
“Ông Kỳ, ông có thể giao chứng cứ phạm tội của nhà họ Diệp cho đội trưởng Chu”.
Kỳ Vạn Sơn gật đầu và bước đến cạnh quan tài, xé một tập tài liệu dưới quan tài, đưa thẳng cho đội trưởng Chu:
“Tiểu Chu, phải xem các cậu xử lý thế nào rồi, nhà họ Diệp không tuân thủ quy tắc, làm ăn không trong sạch”.
“Ông chủ chúng tôi cảm thấy nhà họ Diệp không cần thiết phải tồn tại nữa”.
Đội trưởng Chu nhận tài liệu xong, liền nói:
“Hai vị yên tâm, nhà họ Diệp làm giàu bất nhân, thật ra bọn họ đã thu hút sự chú ý của cấp trên”.
“Cảm ơn các ông đã cung cấp những chứng cứ này, nhà họ Diệp xong đời là chuyện đã định sẵn”.
Vương Sơn Hà và Lôi Vọng ở bên cạnh sợ hãi không dám thở gấp khi nhìn thấy vậy, trong lòng hoảng hốt cực độ. Bọn họ sợ Nhạc Thiên Hùng giao chứng cứ của hai nhà bọn họ ra ngoài, nếu như vậy, hai nhà họ chắc chắn sẽ chịu sự đả kích rất lớn, ít nhất phải tổn thất một nửa gia sản.
Ở một nơi nhân tài dồi dào như thủ đô, một khi thất thủ chắc chắn sẽ nhanh chóng bị các gia tộc khác trấn áp, không có khả năng trở mình.
Nhưng cũng may, có vẻ như Nhạc Thiên Hùng không định đưa cho đội trưởng Chu chứng cứ của hai nhà bọn họ.
“Nhạc gia chủ, đêm qua chúng tôi đã bắt được những binh sĩ này, dù sao bọn họ cũng là người của chúng tôi nên chúng tôi phải bắt bọn họ về chịu phạt”.
Đội trưởng Chu chỉ đám cấp dưới của Nhạc Vô Lượng và nói.
Đêm qua lúc Nhạc Đức, Nhạc Vô Lượng và Nhạc Văn Long đi uống rượu chúc mừng, nhóm cấp dưới của Nhạc Vô Lượng đã bị bắt.
“Đó là điều đương nhiên, cho dù cậu giao bọn họ cho tôi thì tôi cũng không dám xử lý bọn họ”, Nhạc Thiên Hùng cười sảng khoái nói: “Đội trưởng Chu cứ việc đưa bọn họ đi, các cậu cũng áp tải một trăm tên sát thủ kia đi luôn”.
“Nên bắt giam cái u nhọt của xã hội này lại, phạt tù vài năm để bọn họ lo mà cải tạo”.
Đội trưởng Chu cảm ơn một tiếng, rồi vội vàng ra lệnh áp tải nhóm cấp dưới Nhạc Vô Lượng và sát thủ kia đi.
Trên thực tế, dẫn những người này vào nhà họ Nhạc là để thể hiện thực lực của Nhạc Thiên Hùng, khiến nhóm người bằng mặt không bằng lòng phải chấn động và khiếp sợ, đồng thời để đe dọa những người không phục ông ấy, đặc biệt Vương Sơn Hà và Lôi Vọng.
Hai người này thật sự bị sốc, sau khi nhóm đội trưởng Chu ra ngoài, hai người họ liền quỳ trước mặt Nhạc Thiên Hùng:
“Nhạc gia chủ, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi thật sự biết sai rồi!”
“Ông đừng giao những chứng cứ của hai nhà chúng tôi ra ngoài, ông muốn chúng tôi bồi thường thế nào cũng được”.
Nhạc Thiên Hùng nhìn bọn họ và cười khẩy nói:
“Các người chẳng phải rất giỏi sao, vừa muốn chia nhỏ công ty của nhà họ Nhạc, vừa muốn phá hủy nhà họ Nhạc, còn muốn uy hiếp Nhạc Thiên Hùng tôi đây”.
“Thế này đã quỳ rồi sao? Tôi còn chưa chơi xong mà”.
Vương Sơn Hà và Lôi Vọng vội vàng xin lỗi Nhạc Thiên Hùng, cố gắng nịnh nọt hết mức. Bây giờ hai người bọn họ bái phục hoàn toàn, nhà họ Nhạc thật sự không phải là nơi mà họ có thể dễ dàng lay chuyển, thủ đoạn của Nhạc Thiên Hùng cũng không phải thứ mà bọn họ có thể kháng cự.
“Bỏ đi, tôi đã giết một Diệp Trường Canh, không muốn giết nhiều người nữa. Chém chém giết giết nhiều cũng không tốt, các người nói phải không?”, Nhạc Thiên Hùng nhìn hai người họ, lạnh lùng nói.
“Đúng, đúng! Nhạc gia chủ nói rất đúng, chém chém giết giết thật sự không tốt!”, Vương Sơn Hà vội vàng phụ họa: “Muốn chúng tôi làm gì thì chúng tôi sẽ làm như vậy, tuyệt đối không nói hai lời!”
Nhạc Thiên Hùng gật đầu:
“Thấy hai ông nghe lời như vậy, tôi cũng không làm khó các ông nữa. Nhưng trước đây các ông tham ô bao nhiêu tiền của nhà họ Nhạc từ chỗ Nhạc Đức, các ông nhất định phải trả lại cho tôi”.
“Ngoài ra, các ông công kích công ty dưới quyền quản lý của nhà họ Nhạc trong những ngày qua, khiến tôi tổn thất không nhỏ, nhất định phải bồi thường đầy đủ”.
“Đồng thời các ông phải đảm bảo sau này không đối đầu với nhà họ Nhạc của tôi. Chỉ cần các ông làm tốt những điều này thì tôi sẽ để những chứng cứ kia trong két sắt, cả đời không lấy ra”.
Vương Sơn Hà và Lôi Vọng nghe xong liền gật đầu như giã tỏi:
“Tôi biết rồi, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt những chuyện này!”
“Chúng tôi sẽ trả nguyên vẹn số tiền kia, ngoài ra chúng tôi đích thân dâng tiền bồi thường đến, đồng thời đảm bảo sau này không đối đầu với nhà họ Nhạc nữa!”
Nhạc Thiên Hùng thấy bộ dạng nịnh nọt của bọn họ, không khỏi bật cười:
“Vậy được rồi, các ông đi đi, tiện thể mang thi thể của Diệp Trường Canh đi luôn cho tôi”.
Hai người nghe thấy vậy như trút được gánh nặng, đâu dám ở lại đây, vội vàng nhấc thi thể của Diệp Trường Canh rồi bước nhanh ra ngoài.
Lúc này toàn bộ nhà họ Nhạc vang lên tiếng hoan hô, mọi người bắt đầu tâng bốc Nhạc Thiên Hùng.
Nhạc Chính Sơn và hai ông chú cũng rất khâm phục thủ đoạn của Nhạc Thiên Hùng. Xem ra trong nhà họ Nhạc chỉ có Nhạc Thiên Hùng mới xứng đáng hai chữ gia chủ. Cũng chỉ có Nhạc Thiên Hùng có thể giải quyết đẹp đẽ chuyện này như vậy.
“Thiên Hùng, gia chủ trước không chọn nhầm người, mọi người đều phục cậu!”
“Sau này mọi người đều nghe theo cậu, chắc chắn không có chuyện bằng mặt không bằng lòng!”
Nhạc Chính Sơn khen ngợi.
Nhạc Thiên Hùng quay người nhìn bọn họ, gật đầu cười nói:
“Được, mọi người cùng cố gắng, để nhà họ Nhạc tốt hơn. Những ân oán trước đây qua rồi, tôi cũng không nhắc lại chuyện cũ”.
“Nhưng nhà họ Nhạc có nội gián, suýt chút nữa đã hủy hoại cả nhà họ Nhạc, tôi chắc chắn phải xử lý chuyện này”.
“Ba chú chắc vẫn nhớ quy tắc của bố, nếu nhà họ Nhạc có nội gián, nên xử lý thế nào nhỉ?”
Ông ấy vừa nói, vừa tháo băng đạn dưới tay và nhét vào đó một viên đạn.
Sau khi xử lý người bên ngoài xong, cũng nên thực thi gia pháp, xử lý chuyện nội bộ của nhà họ Nhạc.
Nhìn thấy động tác tay của Nhạc Thiên Hùng, sắc mặt Nhạc Đức và Nhạc Vô Lượng khinh hoàng sợ hãi, toàn thân bắt đầu run lẩy bẩy.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân có trật tự. Mọi người nhìn về hướng âm thanh, thấy mấy trăm người được huấn luyện nghiêm chỉnh, ánh mắt ngập tràn sát khí đang áp tải một trăm người toàn thân mặc đồ màu đen bước đến.
Nhóm người Nhạc Long Thành kinh ngạc phát hiện, đám cấp dưới của Nhạc Vô Lượng cũng bị bắt đến, từng người cúi gằm mặt xuống giống như những con gà trống bị đánh bại trong trận chiến.
Nhóm người này và đám sát thủ do Vương Sơn Hà phái đi đều bị bắt quỳ thành từng hàng ngay ngắn bên ngoài nhà tang lễ.
Sau đó, nhóm mấy trăm người được huấn luyện nghiêm chỉnh đều dùng súng ra dí vào sau đầu đám người kia.
Lúc này, một người đàn ông lực lưỡng dẫn đầu nhóm này vội vàng chạy đến, anh ta đứng trước mặt Nhạc Thiên Hùng và Kỳ Vạn Sơn, cung kính chào theo nghi thức quân đội:
“Nhạc gia chủ, tổng sĩ quan huấn luyện, chúng tôi đã bắt người đến, không để cá lọt lưới!”
Nhạc Thiên Hùng vỗ tay cười ha ha:
“Được, được, vất vả cho các cậu rồi, đội trưởng Chu!”
Kỳ Vạn Sơn cũng bước đến, chào lại bằng nghi thức quân đội và gật đầu hài long nói:
“Tiểu Chu, làm rất tốt, lần này vất vả cho các cậu rồi”.
Người nhà họ Nhạc thấy cảnh này đột nhiên hơi kinh ngạc, bọn họ suýt chút nữa đã quên mất, Kỳ Vạn Sơn từng được một đội quân bí mật nào đó mời làm tổng sĩ quan huấn luyện, những người được huấn luyện nghiêm chỉnh kia có phải là…người của đội quân bí mật đó không?
Nghĩ đến đây, mọi người đều cảm thấy ớn lạnh, Nhạc Thiên Hùng lại mời người của đội quân bí mật kia đến để đối phó với người của ba gia tộc lớn. Chẳng trách đám sát thủ do Vương Sơn Hà phái đi, bao gồm đám cấp dưới của Nhạc Vô Lượng đều bị bọn họ bắt giữ.
“Không vất vả, các lãnh đạo đã nói, tổng sĩ quan huấn luyện lúc nào cũng là tổng sĩ quan huấn luyện của chúng tôi”.
“Hơn nữa nhà họ Nhạc hằng năm đều sản xuất nhiều đạn dược và quyên tặng nhiều đồ vật có giá trị cho chúng tôi, chúng tôi nên làm để đáp lại phần tình nghĩa này”.
Đội trưởng Chu nói rất khách sáo, nhưng sau đó anh ta lại nói:
“Nhưng tốt nhất hai vị đừng lấy mạng của quá nhiều người, nếu người chết quá nhiều sẽ chịu ảnh hưởng lớn”.
Nhạc Thiên Hùng gật đầu, vỗ vai đội trưởng Chu nói:
“Yên tâm, chúng tôi biết chừng mực, sẽ không có người chết”.
Dứt lời, ông ấy nói với Kỳ Vạn Sơn:
“Ông Kỳ, ông có thể giao chứng cứ phạm tội của nhà họ Diệp cho đội trưởng Chu”.
Kỳ Vạn Sơn gật đầu và bước đến cạnh quan tài, xé một tập tài liệu dưới quan tài, đưa thẳng cho đội trưởng Chu:
“Tiểu Chu, phải xem các cậu xử lý thế nào rồi, nhà họ Diệp không tuân thủ quy tắc, làm ăn không trong sạch”.
“Ông chủ chúng tôi cảm thấy nhà họ Diệp không cần thiết phải tồn tại nữa”.
Đội trưởng Chu nhận tài liệu xong, liền nói:
“Hai vị yên tâm, nhà họ Diệp làm giàu bất nhân, thật ra bọn họ đã thu hút sự chú ý của cấp trên”.
“Cảm ơn các ông đã cung cấp những chứng cứ này, nhà họ Diệp xong đời là chuyện đã định sẵn”.
Vương Sơn Hà và Lôi Vọng ở bên cạnh sợ hãi không dám thở gấp khi nhìn thấy vậy, trong lòng hoảng hốt cực độ. Bọn họ sợ Nhạc Thiên Hùng giao chứng cứ của hai nhà bọn họ ra ngoài, nếu như vậy, hai nhà họ chắc chắn sẽ chịu sự đả kích rất lớn, ít nhất phải tổn thất một nửa gia sản.
Ở một nơi nhân tài dồi dào như thủ đô, một khi thất thủ chắc chắn sẽ nhanh chóng bị các gia tộc khác trấn áp, không có khả năng trở mình.
Nhưng cũng may, có vẻ như Nhạc Thiên Hùng không định đưa cho đội trưởng Chu chứng cứ của hai nhà bọn họ.
“Nhạc gia chủ, đêm qua chúng tôi đã bắt được những binh sĩ này, dù sao bọn họ cũng là người của chúng tôi nên chúng tôi phải bắt bọn họ về chịu phạt”.
Đội trưởng Chu chỉ đám cấp dưới của Nhạc Vô Lượng và nói.
Đêm qua lúc Nhạc Đức, Nhạc Vô Lượng và Nhạc Văn Long đi uống rượu chúc mừng, nhóm cấp dưới của Nhạc Vô Lượng đã bị bắt.
“Đó là điều đương nhiên, cho dù cậu giao bọn họ cho tôi thì tôi cũng không dám xử lý bọn họ”, Nhạc Thiên Hùng cười sảng khoái nói: “Đội trưởng Chu cứ việc đưa bọn họ đi, các cậu cũng áp tải một trăm tên sát thủ kia đi luôn”.
“Nên bắt giam cái u nhọt của xã hội này lại, phạt tù vài năm để bọn họ lo mà cải tạo”.
Đội trưởng Chu cảm ơn một tiếng, rồi vội vàng ra lệnh áp tải nhóm cấp dưới Nhạc Vô Lượng và sát thủ kia đi.
Trên thực tế, dẫn những người này vào nhà họ Nhạc là để thể hiện thực lực của Nhạc Thiên Hùng, khiến nhóm người bằng mặt không bằng lòng phải chấn động và khiếp sợ, đồng thời để đe dọa những người không phục ông ấy, đặc biệt Vương Sơn Hà và Lôi Vọng.
Hai người này thật sự bị sốc, sau khi nhóm đội trưởng Chu ra ngoài, hai người họ liền quỳ trước mặt Nhạc Thiên Hùng:
“Nhạc gia chủ, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi thật sự biết sai rồi!”
“Ông đừng giao những chứng cứ của hai nhà chúng tôi ra ngoài, ông muốn chúng tôi bồi thường thế nào cũng được”.
Nhạc Thiên Hùng nhìn bọn họ và cười khẩy nói:
“Các người chẳng phải rất giỏi sao, vừa muốn chia nhỏ công ty của nhà họ Nhạc, vừa muốn phá hủy nhà họ Nhạc, còn muốn uy hiếp Nhạc Thiên Hùng tôi đây”.
“Thế này đã quỳ rồi sao? Tôi còn chưa chơi xong mà”.
Vương Sơn Hà và Lôi Vọng vội vàng xin lỗi Nhạc Thiên Hùng, cố gắng nịnh nọt hết mức. Bây giờ hai người bọn họ bái phục hoàn toàn, nhà họ Nhạc thật sự không phải là nơi mà họ có thể dễ dàng lay chuyển, thủ đoạn của Nhạc Thiên Hùng cũng không phải thứ mà bọn họ có thể kháng cự.
“Bỏ đi, tôi đã giết một Diệp Trường Canh, không muốn giết nhiều người nữa. Chém chém giết giết nhiều cũng không tốt, các người nói phải không?”, Nhạc Thiên Hùng nhìn hai người họ, lạnh lùng nói.
“Đúng, đúng! Nhạc gia chủ nói rất đúng, chém chém giết giết thật sự không tốt!”, Vương Sơn Hà vội vàng phụ họa: “Muốn chúng tôi làm gì thì chúng tôi sẽ làm như vậy, tuyệt đối không nói hai lời!”
Nhạc Thiên Hùng gật đầu:
“Thấy hai ông nghe lời như vậy, tôi cũng không làm khó các ông nữa. Nhưng trước đây các ông tham ô bao nhiêu tiền của nhà họ Nhạc từ chỗ Nhạc Đức, các ông nhất định phải trả lại cho tôi”.
“Ngoài ra, các ông công kích công ty dưới quyền quản lý của nhà họ Nhạc trong những ngày qua, khiến tôi tổn thất không nhỏ, nhất định phải bồi thường đầy đủ”.
“Đồng thời các ông phải đảm bảo sau này không đối đầu với nhà họ Nhạc của tôi. Chỉ cần các ông làm tốt những điều này thì tôi sẽ để những chứng cứ kia trong két sắt, cả đời không lấy ra”.
Vương Sơn Hà và Lôi Vọng nghe xong liền gật đầu như giã tỏi:
“Tôi biết rồi, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt những chuyện này!”
“Chúng tôi sẽ trả nguyên vẹn số tiền kia, ngoài ra chúng tôi đích thân dâng tiền bồi thường đến, đồng thời đảm bảo sau này không đối đầu với nhà họ Nhạc nữa!”
Nhạc Thiên Hùng thấy bộ dạng nịnh nọt của bọn họ, không khỏi bật cười:
“Vậy được rồi, các ông đi đi, tiện thể mang thi thể của Diệp Trường Canh đi luôn cho tôi”.
Hai người nghe thấy vậy như trút được gánh nặng, đâu dám ở lại đây, vội vàng nhấc thi thể của Diệp Trường Canh rồi bước nhanh ra ngoài.
Lúc này toàn bộ nhà họ Nhạc vang lên tiếng hoan hô, mọi người bắt đầu tâng bốc Nhạc Thiên Hùng.
Nhạc Chính Sơn và hai ông chú cũng rất khâm phục thủ đoạn của Nhạc Thiên Hùng. Xem ra trong nhà họ Nhạc chỉ có Nhạc Thiên Hùng mới xứng đáng hai chữ gia chủ. Cũng chỉ có Nhạc Thiên Hùng có thể giải quyết đẹp đẽ chuyện này như vậy.
“Thiên Hùng, gia chủ trước không chọn nhầm người, mọi người đều phục cậu!”
“Sau này mọi người đều nghe theo cậu, chắc chắn không có chuyện bằng mặt không bằng lòng!”
Nhạc Chính Sơn khen ngợi.
Nhạc Thiên Hùng quay người nhìn bọn họ, gật đầu cười nói:
“Được, mọi người cùng cố gắng, để nhà họ Nhạc tốt hơn. Những ân oán trước đây qua rồi, tôi cũng không nhắc lại chuyện cũ”.
“Nhưng nhà họ Nhạc có nội gián, suýt chút nữa đã hủy hoại cả nhà họ Nhạc, tôi chắc chắn phải xử lý chuyện này”.
“Ba chú chắc vẫn nhớ quy tắc của bố, nếu nhà họ Nhạc có nội gián, nên xử lý thế nào nhỉ?”
Ông ấy vừa nói, vừa tháo băng đạn dưới tay và nhét vào đó một viên đạn.
Sau khi xử lý người bên ngoài xong, cũng nên thực thi gia pháp, xử lý chuyện nội bộ của nhà họ Nhạc.
Nhìn thấy động tác tay của Nhạc Thiên Hùng, sắc mặt Nhạc Đức và Nhạc Vô Lượng khinh hoàng sợ hãi, toàn thân bắt đầu run lẩy bẩy.
Tác giả :
Thiên Thiên