Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn
Chương 164: Người nắm cán cân thật sự
Nếu không có lớp kính chắn giữa, không nghi ngờ gì việc ông ta sẽ lao tới cắn xé cô. Lại nói, cho dù không có lớp kính ngăn cách, chưa chắc Lê Hùng đã đụng được tới đầu ngón tay của cô.
Nhắc tới ba mình, Tuyết Vũ không còn thản nhiên, hời hợt nữa. Cô đập bàn, quát:
"Im mồm! Ông không có tư cách nhắc tới ba tôi!"
Ánh mắt của cô sắc lạnh như lưỡi dao, Lê Hùng nhìn không tự chủ được rùng mình, im bặt. Rõ ràng ngăn cách bởi một lớp kính, nhưng ông ta lại cứ có cảm giác có mấy con dao đang uốn lượn bay quanh người mình.
Tuyết Vũ vẫn tiếp tục: "Năm đó, ông và Lục Bạch Văn cấu kết hãm hại ba tôi, tạo dựng màn kịch lô hàng xuất sang Thái chìm xuống biển, báo khống tổn thất nặng nề, chắc ông vẫn nhớ chứ?"
Lê Hùng giật mình, mặt chợt tái đi, chột dạ.
Làm sao nó lại biết được? Chuyện đó chỉ có mình ông ta và Lục Bạch Văn biết mà thôi, cả Mạc Lâm khi còn sống cũng không hề phát hiện ra. Đã qua lâu như vậy rồi, thậm chí ông ta cũng đã sắp quên đi rồi.
Vậy mà nó lại biết? Có điều, nó biết thì đã sao, ông đây cứ không nhận đấy.
Ông ta vênh mặt, gân cổ đáp:
"Mày nói gì, tao không hiểu. Tao chẳng biết cấu kết với hãm hại gì cả. Đừng có đổ oan cho người tốt. Đừng quên, đây là nhà giam. Mày còn vu khống tao, tao sẽ báo cảnh sát. Tuyết Vũ nhếch môi: "Ông không nhận cũng không sao. Hôm nay tôi đến đây không phải cùng ông đối chất. Mà là tới tuyên án."
Lê Hùng rợn gáy.
Tuyết Vũ tiếp tục, càng nói càng đay nghiến thêm: "Năm đó, nhờ có sự giúp sức của ông dựng lên màn kịch "Tàu chở hàng bị chìm" mà Lục Bạch Văn chiếm được lòng tin tuyệt đối của ba tôi, không đề phòng gì. Vì thế, cả nhà tôi mới rơi vào thảm cảnh máu chảy khắp nơi. Nếu không có ông, ba tôi cũng sẽ không vì quá tin người mà mất cảnh giác, để rồi bị người mà ông coi là bạn thân đâm sau lưng. Còn bản thân ông và mẹ, em gái tôi cũng bị sát hại, chết thảm. Ngay cả tro cốt cũng không còn.
Lê Hùng, ông nói xem, tội tiếp tay của ông có đáng bị trừng phạt hay không?" Cổ Lê Hùng như có bàn tay bóp lấy, không thốt nên lời.
Năm đó, Lục Bạch Văn đã đến tìm ông ta, nói muốn hợp tác. Khi biết cụ thể sẽ làm gì, ông ta hơi sợ. Nhưng lợi nhuận thu được chính là một nửa số tiền bán tàu hàng đó làm ông ta loá mắt, không thể từ chối.
Sau đó, Lục Bạch Văn sẽ đứng ra giải quyết, lập chiến công, giúp Hải Vận thoát khỏi bế tắc đó, không phải bồi thường thiệt hại cho đối tác. Mạc Lâm cảm kích, càng thêm coi trọng Lục Bạch Văn hơn. Thậm chí, Mạc Lâm đã không tiếc mà tặng Lục Bạch Văn 10% cổ phần, giúp số cổ phần của ông ta tăng thêm mười phần trăm.
Lê Hùng chỉ biết có nhiều đó, còn chuyện cả nhà Mạc Lâm bị sát hại chết thảm chỉ có cô con gái lớn thoát được thì không rõ lắm. Ông ta cũng đã từng hoài nghi cả nhà Mạc Lâm có thể bị Lục Bạch Văn sát hại, nhưng càng tưởng tượng càng thấy khủng khiếp, nên Lê Huy đã gạt nó ra khỏi đầu. Dù sao, người chết cũng không phải gia đình ông ta, nghĩ nhiều làm gì. Nghĩ nhiều chỉ tổ rước thêm phiền phức. Nhưng bây giờ, nghe Trần Tuyết Vũ nói vậy, ông ta càng ngờ ngợ thêm. Nếu vậy, Trần Tuyết Vũ kết hôn với Lục Thần Hạo chẳng phải chỉ là một âm mưu sao? Lê Hùng nghĩ mà khiếp sợ.
Chỉ là:
"Năm đó, nếu tao không làm thì Lục Bạch Văn cũng sẽ tìm người khác hợp tác. Mày không thể trách tạo được, muốn trách thì đi mà trách Lục Bạch Văn ấy." Ông ta giảo biện.
Nếu con khốn này đã biết rồi, ông ta chối cũng chẳng được gì.
Tuyết Vũ thở ra một hơi lạnh lẽo: "Thật không may. Số phận đã chọn ông. Tôi đã từng thề với trời đất, những kẻ đã từng hại gia đình tôi, dù ít hay nhiều cũng đều phải trả giá. Ngày hôm nay, chính là cái giá dành cho ông. Đừng cố gắng vùng vẫy nữa, vô ích thôi. Nhà họ Lê các người, đến ngày tàn rồi!"
Tuyết Vũ nói xong, đứng dậy đi thẳng. Nửa giây chần chừ cũng không có. Mà Lê Hùng, chẳng khác nào vừa nghe tuyên án tử hình, thừ người ra như xác chết. Tận đến khi Tuyết Vũ đi khuất dạng rồi, vẫn chưa khôi phục tinh thần.
Tuyết Vũ đến nhanh mà đi cũng nhanh. Những lời cô nói quá dồn dập, khiến ông ta như bị búa nện vào đầu, ong ong khủng khiếp.
"Hết rồi. Hết thật rồi!... Ha ha..." Ông ta lảm nhảm, rồi phá lên cười một cách điên dại.
Cứ nghĩ cha con Lục Bạch Văn mới là người nắm cán cận. Hóa ra, Trần Tuyết Vũ mới là nhân tố bí ẩn cuối cùng.
"Lục Bạch Văn, ông thông minh hơn tôi thì sao? Tài giỏi hơn tôi thì thế nào? Chẳng phải cũng chỉ là một quân cờ của đứa con dâu mà chính ông cảm thấy rất hãnh diện đó sao...?"
Tuyết Vũ rời nhà giam. Cô không về nhà họ Trần, mà chạy xe tới nhà họ Lục. À mà không, phải là nhà cô mới đúng.
Ngày hôm nay nữa thôi, sẽ không còn một kẻ nào của nhà họ Lục được phép đặt chân trong ngôi nhà này nữa.
Vừa bước vào trong nhà, Tuyết Vũ đã nghe thấy tiếng la hét điên dại của Lục Nhược Uyên và giọng dỗ dành cầu xin của mấy người giúp việc.
"Buông tôi ra. Tôi muốn đi tìm Gia Thụy.... Mấy người có nghe không hả? Gia Thụy... Anh đang ở đâu, mau tới cứu em... Gia Thụy... Tôi muốn đi tìm Gia Thụy...bỏ tôi ra..."
"Cô chủ, cô không thể đi một mình được đâu. Ngoài kia nguy hiểm lắm. Chờ khi nào cậu Hạo về, cậu Hạo sẽ đưa cô đi được không?"
"Không, tôi muốn đi ngay bây giờ cơ. Các người lừa tôi. Lúc nào các người cũng bảo anh Hai sai sẽ đưa tôi đi. Nhưng có đi lần nào không? Tôi muốn đi tìm Gia Thụy... Tôi muốn đi... tôi muốn đi..."
Tuyết Vũ nhíu mày, đi lên lầu. Quét mắt qua hai cô người làm đang cố giữ Lục Nhược Uyên trong bộ dạng điên chính hiệu, cô nhàn nhạt lên tiếng: "Có chuyện gì vậy? Sao ồn ào thế?"
Đám người làm quay lại, thấy cô mừng như thấy mẹ đi chợ về.
"Thiếu phu nhân, cô về rồi."
Một cô ngập ngừng: "Cô xem, cô chủ đòi ra ngoài..."
Tuyết Vũ gật đầu, lại gần nhìn mái tóc như rơm rạ che hết khuôn mặt tàn tạ của Lục Nhược Uyên, bảo:
"Giao cô ấy cho tôi. Mấy người đi làm việc của mình đi."
"Vâng." Đám giúp việc chỉ chờ có thể, lỉnh đi rất nhanh.
Mấy ngày qua phải trông trừng Lục Nhược Uyên, họ sợ lắm rồi. Không muốn làm cái công việc này thêm một giây nào nữa.
Tuyết Vũ liếc nhìn hai giúp việc rời đi, rồi mới nhìn Lục Nhược Uyên. Lúc này, cô ta không còn náo loạn nữa, mà rất yên tĩnh. Nhưng là kiểu yên tĩnh thẫn thờ của một người không tỉnh táo.
Cô ta cúi đầu, mắt dại ra, nghịch nghịch mấy sợi tóc trước ngực mình, không có mục đích.
Tuyết Vũ lại gần, khẽ khàng lên tiếng: "Nhược Uyên, cô muốn đi gặp Gia Thụy