Sự Trả Thù Của Băng Version Susicry
Chương 25
Mãi lúc sau những người khác mới tới trường. Có lẽ chỉ có 3 người biết chuyện khi sáng còn Rain, Kai và Nie thì hoàn toàn không biết gì. Khuôn mặt hắn và Kun thì lạnh hơn mọi ngày gấp trăm lần làm 3 người đi bên cạnh cũng thấy lạnh theo.
- Chị 2...anh Kun với Jun bị làm sao thế? Trông họ đáng sợ quá! - Rain thì thầm với Nie. Nie chỉ nhún vai tỏ vẻ không biết. Kai thì vẫn như mọi ngày...tí ta tí tởn cười tươi như bông làm khối em ngất ngây. May mà cả đám đi limo chứ không đi siêu xe như nó nếu không thì chắc vỡ trường mất. Kun đi nhanh lên lớp nó tìm nó bỏ lại 4 người kia phía sau.
Thấy nó đang bấm laptop lia lịa..anh ra dấu im lặng cho mấy học sinh kia rồi lẳng lặng tới cạnh nó nhìn vào laptop. Cũng như nó...tim anh đập thịch 1 cái thật mạnh giống như lần đầu nó nhìn thấy bức ảnh của người đó - Lý Mậu Hùng. *Thịch thịch*...nhịp tim của cả 2 anh em. Nó ngước mắt lên nhìn Kun...vẻ mặt này y hệt như nó lúc đó, nó chỉ mỉm nhẹ 1 cái. Lấy chân đẩy ghê của hắn ra cho anh ngồi. Kun ngồi xuống nhìn hàng loạt thông tin nó khai thác được mà ngưỡng mộ tài hack của nó.
- Xem ra cuộc chơi phải bắt đầu từ chổ này. - Kun nói đồng thời chỉ thẳng tay vào màn hình laptop ngay mặt của Lý Mậu Hùng. Nó gật đầu đồng ý.
- Lý Ngọc Trân? - nó hỏi 1 câu cụt lủn.
- Ái nữ của ông ta đấy? - Kun đáp. Nãy giờ 2 anh em nói chuyện bằng tiếng Việt nên học sinh trong lớp không ai hiểu. Rồi Kun kéo cái laptop qua phía mình bấm lia lịa. Một loạt hình ảnh hiện ra trước mắt nó.
- Đây là... - nó bỏ lửng câu nói đó. Kun lại bấm. Một đống thông tin khác lại xuất hiện. Mắt nó tuy đeo len đỏ nhưng nếu nhìn kĩ vẫn có thể thấy mắt nó đang nổi vằn đỏ vì tức giận. Trên màn hình laptop là thông tin vô cùng quan trọng...thứ mà nó đã tìm kiếm suốt bao lâu nay. Tới lúc trả thù rồi.
Đúng lúc đó Kai, Kun và Rain cũng lên tới lớp. Nie đã về lớp trước vì không biết Kun đi đâu. Nhìn thấy 2 anh em nó đang chú ý vào màn hình laptop thì đi đến nhưng nó đã kịp đóng máy lại trước khi họ đến gần. Kun cũng đứng dậy đi ra ngoài, nó cất laptop vào cặp rồi cũng bước ra khỏi lớp nốt. Hai anh em lái chiếc Pagani Zonda Cinque Roadster đi đâu mất. Cúp học!
Về phía hắn thì định đi theo nó nhưng vì thấy nó đi chúng với Kun nên đành thôi. Quay về chỗ ngồi với tâm trạng cực kì không tốt. Rain với Kai thì vẫn tíu tít chí chóe như mọi ngày...nhưng có điều...có ai đó đã lung lay trước đối phương mất rồi.
- Em muốn nhuộm tóc...spa...shopping...đi chơi với hai! - nó nói như ra lệnh. Kun quá quen với cách nói của nó nên cũng không khó chịu chỉ mỉm cười, có lẽ nó muốn được giống những đứa con gái khác..............1 lần.
- Tuân lệnh công chúa! - anh lém lỉnh nói. Nó cười nhẹ. Đúng...trong mắt ba và anh hai...nó mãi mãi là công chúa...băng. Nó muốn mãi là công chúa của 2 người họ...nhưng sợ rằng sau khi trả thù xong không biết nó có thể nữa hay không. Nó đã nghĩ rằng sau khi trả thù sau nó sẽ đi gặp ba mẹ nó cơ mà. Vậy làm sao nó có thể đây?
Cả ngày hôm đó hai anh em nó đi không sót nơi nào mà nó muốn. Đi tới đâu nó và anh cũng được khen rằng đẹp đôi. Rồi lại có những ánh mắt thèm thuồng, ghen tỵ, ngưỡng mộ dành cho nó và anh. Nhưng 2 người mặc...cứ làm việc của mình là tận hưởng ngày hôm nay 1 cách trọn vẹn.
- Thế nào công chúa...đã muốn về chưa? - Kun và nó đang ngắm sao trên đài thiên văn. Nó thì mắt nhìn chăm chăm lên bàu trời...bỗng nhiên nó hỏi anh.
- Ba mẹ em và mẹ anh là ngôi sao nào nhỉ? - không khí chợt trầm xuống. Không biết từ lúc nào mà trên khuôn mặt của 2 người đã có 2 hàng nước mắt chảy chầm chậm trên má.
- Họ là ngôi sao sang nhất trên trời. Họ đang rất vui vẻ khi thấy chúng ta trưởng thành khỏe mạnh như thế này đấy. - Kun đưa tay lau nước mắt cho nó rồi tự lau cho mình. Anh không muốn thấy nó khóc dù là vì lí do nào. Suốt 11 năm nay...anh chưa hề khóc...vậy mà hôm nay...trong khung cảnh đẹp đầy sao thơ mộng này anh lại rơi nước mắt. Có lẽ đó là tất cả những gì anh đã nén trong lòng mình suốt 11 năm đau đớn đó.
- Sau này...khi trả thù xong...liệu em có được lên đó cùng họ không? - nó nói mà không biết rằng Kun đang rất đau lòng. Phải rồi...nó chẳng còn ai là người thân ruột thịt...nhưng còn có anh và ba mà...sao nó lại dại dột như vậy chứ?
- Nếu em dám bỏ anh lại đó 1 mình...anh sẽ coi như chưa từng có đứa em gái như em đâu! - anh xoay người nó lại nắm chặt 2 vai nó mà nó với giọng nghiêm túc. Nó không nhìn vào mắt anh mà nhìn lên bầu trời miệng mấp mấy.
- Con xin lỗi...con sẽ ở đây...dõi theo mọi người. - chỉ 1 câu nói đó thôi cũng đủ làm Kun mỉm cười an tâm.
- Ngoan lắm...anh sẽ bảo vệ em. Đừng bỏ anh và ba. Nhớ nhé! - nó gật nhẹ đầu rồi cười với anh...anh cũng cười rồi xoa đầu nó như 1 người anh trai xoa đầu 1 đứa em gái nhỏ giống lúc bé hay làm. Hai anh em đứng ngắm tới 23h mới chịu quay về biệt thự.