Sự Trả Thù Công Bằng
Chương 35: Trò chơi (thượng)
Diệp Kính Huy bị cưỡng ép đưa đến một căn phòng bí mật, không gian kín bưng chẳng có lấy bất kì cái cửa sổ nào, vô cùng tối tăm, chỉ duy nhất ánh đèn huỳnh quang yếu ớt len qua khe cửa rơi vào phòng. Nương nhờ ánh sáng, hắn thấy được khung cảnh ở đây ngoài chiếc giường lớn thì không còn nội thất nào khác.
“Các người là ai?” Sắc mặt Diệp Kính Huy biến lạnh.
Bên tai đột nhiên truyền đến chất giọng đã được xử lý bởi máy móc, giống như thanh âm của ác quỷ vọng lại từ chốn xa xôi nhất của địa ngục.
“Diệp Kính Huy, du lịch mấy ngày nay chắc đã thấm mệt rồi, tôi chỉ mời cậu lại đây nghỉ ngơi chút thôi.”
Giọng nói phát ra từ chiếc loa đặt trong góc, vì đã qua máy biến âm nên không bộc lộ chút cảm xúc nào.
Hắn đứng tại chỗ nhíu mày: “Giấu giấu giếm giếm làm gì, sợ tôi nhận ra anh à?”
“Đương nhiên rồi, nếu biết tôi là ai, tôi sợ bị cậu trả thù lắm.” Dường như gã đang cười, giây lát sau mới nhẹ giọng nói, “Chả phải cậu luôn thích làm thí nghiệm sao, hôm nay tôi sẽ thử một thứ trên người cậu, ok?”Diệp Kính Huy cười: “Anh không cho rằng chúng ta đối mặt làm thí nghiệm thì thú vị hơn sao?” Ánh mắt khẽ liếc qua một chấm đỏ trong góc, là camera hồng ngoại? Hắn kinh hãi, chả nhẽ là kẻ thù của nhà họ Diệp? Trong lòng thầm nghi hoặc nhưng không biết đối phương là ai, tại sao lại nắm rõ hành tung của hắn như lòng bàn tay vậy.
Gã kia tiếp tục nói: “Chuyên gia ngoại quốc đã từng làm thực nghiệm sau, nếu bịt hai mắt và che kín lỗ tai, cố định thân thể lên giường không cho nhúc nhích, người ta sẽ hoàn toàn đánh mất khả năng cảm nhận về thời gian và không gian, nghe bảo chẳng ai chịu nổi quá ba ngày, cho dù chịu được thì lúc nhìn thấy ánh sáng không ngu dại cũng sẽ hóa điên rồi mất trí. . . . . .” Gã dừng một chút, “Thực nghiệm này chứng minh sự sống còn của nhân loại không thể tách rời thời không, chả biết là thật hay giả?”
Hắn cười: “Thủ đoạn khá đấy, muốn thử trên người tôi?”
“Dĩ nhiên rồi, sử dụng bạo lực với cậu tôi đau lòng lắm, tôi nghĩ cậu cũng dè bỉu hành vi vũ phu thô lỗ này thôi. Nếu chúng ta đều là người biết lý lẽ, chi bằng dùng phương pháp văn minh hơn, chỉ là kích thích thần kinh thôi, được chứ?”
Hắn nhướn mày: “Bức điên tôi thì có ích gì?”
“Người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn.”
Diệp Kính Huy bỗng nhiên bật cười: “Nghe anh nhắc làm tôi nhớ tới chuyện này, lúc trước tôi ký văn kiện xong thì chuyển cho bố tôi, ông ấy ký hoàn chỉnh đã quên đưa lại tôi một bản sao, hợp đồng vẫn còn nằm trong tay bố, tức là ngộ nhỡ ngày nào đó bố tôi hồ đồ muốn chơi xỏ mà xé vụn bản thỏa thuận, chẳng phải tôi sẽ trắng tay ư? Mưu tính của anh không tới nơi tới chốn, nên bắt luôn cả bố tôi mới phải?” Hắn ngừng vài giây, đôi mắt nhìn thẳng vào camera trong góc, “Đi ra đây, Quan Thiên Trạch, tôi rất nhớ anh đấy.”
Chốc lát sau, cửa mở, một gã đàn ông mặc âu phục màu trắng tươi cười bước vào —
Quả nhiên là Quan Thiên Trạch.
“A Huy biết là tôi à? Lẽ nào nhớ tôi thật sao, ngay cả giọng nói bị xử lý qua cũng nhận ra được?”
Diệp Kính Huy thản nhiên đáp: “Mấy ngày trước tôi và Tiêu Dật bị theo dõi, là bọn đàn em của anh chứ gì? Trong những người tôi biết, anh là kẻ hèn hạ nhất. Đoán một hồi thì tòi ra ngay.”
“Ồ. . . .” Quan Thiên Trạch cười, “Xin nhận lời khen ngợi, hèn hạ nhất cũng là một loại trình độ mà.”
Diệp Kính Huy nhìn gã, mỉm cười: “Lén lút theo dõi tôi chưa tính, còn phái thuộc hạ bắt tôi đến đây nữa, muốn gì?”
“Hẳn nhiên là muốn tính nợ cũ với cậu.”
“Ba người kia đâu?”
“Được tôi mời lên tầng ba ăn cua
rồi.”
Hắn khựng lại: “Được rồi, là tôi hạ bệ anh đó, muốn trả thù thế nào? Tự nhiên đi.”
“Ôi chao, quả nhiên là Diệp Kính Huy, hành hạ người khác thành tập quán rồi, đến phiên mình thì không hề sợ hãi tí nào.” Quan Thiên Trạch cười tủm tỉm sấn lại gần, cười đê tiện, “Vụ thí nghiệm vừa rồi cậu có hứng thú phỏng?”“Có, điên rất tốt mà, không cần phiền lòng bất kì chuyện gì nữa.”
“Thế á, thôi cũng được, tôi sẽ chiều theo ý cậu.” Dứt lời, gã ra lệnh cho thủ hạ: “Trói ngài Diệp đây lên giường để cậu ta nghỉ ngơi.”
Diệp Kính Huy bị hai gã đàn ông cao to áp giải đẩy lên giường, móc ra xích sắt đã chuẩn bị trước trói hai tay hai chân vào bốn góc, thân thể bị mở ra thành hình chữ đại.
Quan Thiên Trạch cười: “Phải giam cậu ba ngày tức là tôi phải canh chừng cậu ba ngày, tôi bận lắm, làm sao chờ lâu được. Thôi thì chúng ta đổi cách chơi đi?” Quan Thiên Trạch cười đầy ý vị, phẩy tay với đám dưới quyền, “Mang thứ đó lại đây.”
Chốc lát sau, có một kẻ mặc đồ đen đẩy cửa tiến vào, cầm ống tiêm chứa đầy thứ chất lỏng trong suốt.
Diệp Kính Huy sững người, Quan Thiên Trạch cười âm hiểm: “Quen lắm đúng không? Đây là loại bùa cậu thường dùng ấy, MB nào trong hộp đêm của cậu cũng từng nếm thử, thân làm ông chủ mà chưa trải nghiệm thì quả là đáng tiếc lắm nhỉ?” Gã dừng một chút, “Thằng nhóc tên Trần Nhiên rất sáng sủa ha, chờ tiêm thuốc xong tôi sẽ gọi cậu ta đến, cho hai người cùng hưởng một đêm vui vẻ, đồng ý không?”
“Anh điên rồi?” Diệp Kính Huy lạnh lùng liếc gã.
“Tôi không điên mà chỉ buồn chán thôi, đặc biệt đang muốn dùng gậy đánh uyên ương. Cậu nói xem, nếu Trần Nhiên cưỡng bức cậu, biểu cảm trên mặt A Tề và Tư Minh khẳng định cực kì cực kì lý thú, ha ha ha, đến lúc đó phải lấy máy chụp hình ghi dấu lại, làm kỷ niệm suốt đời khó phai.”
Đoạn, gã nói với thuộc hạ: “Bịt mắt che tai cậu ta lại, tiêm hết ống thuốc vào, để ông chủ Diệp của chúng ta kinh qua cảm giác mất hồn đó, mắt không thể thấy, tai không thể nghe, tay không thể động, thân thể lại khao khát được ân ái với người khác, ha ha ha ha.”
Hai người đàn ông bên cạnh quả thực làm theo lời dặn của gã, bịt mắt, nút kín tai hắn.
Diệp Kính Huy nháy mắt đã mất đi thị giác và thính giác, cả thế giới chỉ còn là một hố đen tĩnh lặng.
Chốc lát sau, mép giường lõm xuống do có người ngồi lên, mu bàn tay hắn bị kẻ đó đâm kim tiêm vào, chất lỏng lạnh lẽo len lỏi vào cơ thể, khiến hắn sởn hết cả tóc gáy.
Rút kim tiêm ra, kẻ đó rời khỏi phòng.
Diệp Kính Huy chợt thấy đầu óc choáng váng, não căng ra, toàn thân khó chịu kinh khủng, cảm giác như kẻ vừa mù vừa điếc làm hắn rất phiền muộn.
Dường như đã qua hơn nửa tiếng, tác dụng của thuốc bắt đầu phát tác, thân thể vừa nóng vừa ngứa, nhất là bộ phận quan trọng đã sớm “ngóc” lên, Diệp Kính Huy tức giận cắn chặt môi, đương lúc không biết nên làm gì mới tốt thì nệm lại trũng xuống, có người vừa ngồi lên.
Hắn đương muốn mở lời thì người kia lại luồn tay ra sau nâng đầu hắn lên, tiện đà rướn tới, hôn say đắm một hồi khiến hắn suýt ngạt thở.
“Ưm. . . . .” Hắn mở to mắt, vì không nhìn thấy nên chỉ có thể dốc sức dùng lưỡi kháng cự.
Người kia như vì tình thế bắt buộc mà biến nụ hôn đã bá đạo càng mạnh mẽ hơn, đầu lưỡi cuồng say quấn quýt lấy lưỡi hắn, chặn đứt mọi cơ hội rút lui của đối phương.Hơi thở bị chiếm đoạt một cách thô bạo, Diệp Kính Huy dồn sức muốn khép miệng lại, người kia như đã sớm dự đoán được mà nhanh chóng lùi ra, trái lại chỉ kề môi cắn nhẹ lên cánh môi hắn.
Lần này chuyển thành một nụ hôn hết sức dịu dàng, đầu lưỡi lướt qua làn môi, mềm nhẹ mà thân thiết, nhuốm chút ác ý như muốn đùa giỡn, người kia liếm ướt môi hắn, sau đó thừa dịp hắn thở mà thâm nhập vào vòm miệng, nhẹ nhàng đảo quanh răng, lướt lên hàm trên, vồ lấy đầu lưỡi cứng nhắc của Diệp Kính Huy, mút vào, hôn đến mức toàn thân hắn mềm nhũn như bún, đầu lưỡi khẽ run lên; mãi đến khi sỗ sàng đủ rồi, người kia mới nhanh chóng lui ra trước khi hắn kịp cắn mình, vẻ như hiểu rất cặn kẽ tính tình hắn.
Chờ người kia rốt cuộc thỏa mãn rồi, Diệp Kính Huy mới lạnh lùng hỏi: “Tư Minh, anh muốn làm gì?”
Thế nhưng anh không giải thích, trái lại chỉ lặng lẽ cởi quần áo hắn ra. Mỗi một chiếc cúc đều gỡ thật thong thả, cứ như thể đang hưởng thụ xúc cảm tuyệt vời khi đầu ngón tay tiếp xúc với làn da, thời điểm đến chiếc cúc thứ ba, ngón tay anh cố ý sượt nhẹ qua đầu ngực mẫn cảm của hắn, Diệp Kính Huy không kìm được mà rùng mình: “. . . . . . . .Buông ra trước đã, chúng ta cứ từ từ?” Thanh âm hàm chứa mùi vị dụ dỗ, nhưng người đàn ông trước mặt hắn không hề bị tác động, anh chỉ khựng vài giây rồi tiếp tục làm nốt công việc ấy.
Đến khi áo đã bị cởi hoàn toàn, mảng ngực trắng mịn triệt để lộ ra trong tầm mắt. Ngón tay thuôn dài của Tư Minh ám muội mơn trớn xương quai xanh tinh tế, tìm được vị trí chuẩn xác của đầu nhũ, rất nhanh đã khiến nó ửng hồng rồi nhô lên dưới sự ve vuốt của đầu ngón tay, thứ màu đo đỏ như quả anh đào chín mọng, rất mê hồn.
Tư Minh cười khẽ, vươn tay rút nút tai, đến sát bên tai Diệp Kính Huy, thì thầm: “Tôi cũng muốn khoan thai, nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ thì hình như cậu chờ không nổi đâu.”
Hắn hít một hơi thật sâu: “Không sao đâu, cởi trói cho tôi trước đã.”
“Sao lại phải cởi?” Anh bình tĩnh đáp, “Trước đây khó dễ nên cậu cố tình cám dỗ tôi hết lần này tới lần khác, hôm nay sẽ chiều theo cậu vậy, được không?”
Giọng nói trầm thấp vang lên rành rọt khiến cơ thể Diệp Kính Huy phút chốc sững lại.
Anh nói tiếp: “Cậu bị Quan Thiên Trạch chuốc thuốc, chung quy tôi cũng không nên thấy chết mà bỏ mặc.”
Hắn lặng thinh.
“Vả lại bị trói tứ chi và bịt mắt thế này cũng tiện cho tôi hành động hơn.” Đoạn, anh linh hoạt tháo dây nịt ra, hắn tức khắc thấy nửa người dưới mát lạnh, quần tây bị anh kéo xuống đến tận đầu gối, “Trói như vậy cậu mới không tự tổn thương mình, tôi cũng tiết kiệm sức lực.”
“Anh đừng bỉ ổi như vậy.” Diệp Kính Huy lạnh lùng nói.
Tư Minh nhìn ai đó đang nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng anh hơi nhếch lên, một bàn tay bất chợt xâm nhập vào chiếc quần lót trắng, cầm bộ phận đã sớm “ngẩng đầu” lên của hắn.
“A. . . . . .”
“Cậu nói đúng, thật ra tôi chỉ là tên ngụy quân tử.” Anh nói xong thì dùng lực, mạnh bạo nắm đầu mút của “nó”, “Hiện tại cũng nên phát huy bản sắc đê tiện vốn có.”Toàn thân hắn lẩy bẩy: “Buông ra. . . . .”
Tư Minh phớt lờ lời uy hiếp nọ, nhởn nhơ chăm sóc “nó”, ngón tay thong thả trượt dài từ gốc đến đỉnh rồi lại quay ngược về, kỹ thuật xoa nắn chu đáo khiến “nó” cấp tốc phình ra. Có vẻ như tác dụng của thuốc đã phát tác, toàn thân hắn dần dần được phủ một màu hồng phấn rất đẹp, chỉ biết há miệng thở hổn hển, đôi khi còn vuột ra vài tiếng rên rỉ khoan khoái.
“Ưm. . . . . .ưm. . . . .” Tay chân hắn vô phương cục cựa, đành phải ấn sâu móng tay vào ra giường.
“Lần trước ở khách sạn bỏ dở nửa chừng, cậu rất hận tôi phải không?” Tư Minh rủ rỉ.
Diệp Kính Huy không trả lời, chỉ dùng thân thể run run biểu lộ cơn phẫn nộ ngút trời, đáng tiếc đối phương lại ưa thích ngắm nhìn bộ dạng này của hắn, tay anh vì thế mà cử động nhanh hơn.
“Lần này sẽ không tra tấn cậu.”
Ngoài miệng là vậy nhưng động tác lại ẩn chứa ý trừng phạt, mỗi lần hắn sắp lên đỉnh thì đều cố tình thả ra, chuyển qua chơi đùa với điểm hồng trước ngực. Mặc kệ “nó” đang ngóc cao run run liên tục.
Cơ thể bị khóa chặt trên giường, mất đi thị giác dẫn đến cảm giác và thính giác nhạy bén hơn bội lần.
Dược tính thúc giục làm trào dâng lên cơn dục vọng chưa được giải tỏa, tay của Tư Minh lại âu yếm khắp nơi trên cơ thể, những đợt cọ xát châm bùng ngọn lửa bỏng cháy như muốn thiêu đốt hắn. Xương quai xanh, ngực, lưng, thậm chí là rãnh mông, đều được tận tình xoa nắn.
Chờ đến khi ăn đủ đậu hũ, anh mới cúi xuống hôn lên môi hắn.
Nụ hôn vốn dĩ dịu dàng dần trở nên cuồng nhiệt hơn, từng cơn tê dại từ vòm miệng xộc thẳng lên não, khiến hắn sinh ra cơn run rẩy dữ dội.
Khi nụ hôn mê say đến nghẹn thở ấy kết thúc, Tư Minh buông tha đôi môi đã sưng đỏ của hắn, lại miết môi dọc từ cổ xuống bụng, dùng răng cắn nhẹ rồi ma xát, để lại từng chuỗi dấu hôn và dấu răng cực kì ám muội, thậm chí ở giữa hai đùi cũng có vết hằn sâu rõ ràng!
Bị anh kích thích như vậy, Diệp Kính Huy chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đều ùn ùn dồn xuống nửa người dưới!
Tư Minh ngẩng đầu nhìn bộ phận đang đứng thẳng kia, mỉm cười, vươn tay bao lấy nó, chà xát vội vài lần.
“A. . . . . .” Diệp Kính Huy thở hào hển bắn ra trong tay anh, đầu óc thoáng chốc trống rỗng, tạm thời bất động.
Tư Minh lại không có ý định kết thúc, anh lèn tay ra khu vực bí ẩn phía sau hắn, cọ xát giữa hai đùi, độ ấm của làn da mềm mịn khiến người ta lưu luyến không muốn rời tay.
Một luồng khoái cảm kỳ lạ từ nơi ngón tay anh âu yếm chạy thẳng lên đầu, toàn thân Diệp Kính Huy nháy mắt cứng đờ.
Tư Minh cười: “Đừng lo, là do dược tính.”
“Tư Minh, tôi chưa bao giờ ở dưới.” Mắt bị che kín, khóe miệng hắn lại hơi nhếch lên, tràn đầy vẻ cao ngạo khó mà khuất phục, “Thế nên, không có khả năng cho anh ngoại lệ.”Anh nhún vai: “Vô phương, Quan Thiên Trạch tiêm thuốc cho cậu, loại này chỉ dùng để trừng trị những MB ương bướng trong hộp đêm. Nếu tôi không giúp cậu, cậu sẽ rất khó chịu.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Anh không cần giải thích kỹ càng, tôi hiểu rõ tác dụng của loại thuốc đó.” Diệp Kính Huy ngừng lại giây lát, bình thản nói, “Yên tâm, tôi chịu đựng được.”
“Ừm.” Tư Minh điềm nhiên đáp, anh rút tay về, xoay người nằm bên cạnh hắn, cười khẽ, “Vậy cậu nhịn đi.”
Sau vài phút, toàn thân Diệp Kính Huy được nhuộm đều một màu hồng nhạt, trong cơ thể như có ngọn lửa thiêu đốt, nhất là bộ phận riêng tư vừa bị anh chạm qua, vừa ngứa vừa tê dại.
Diệp Kính Huy muốn khép hai chân lại, nhưng vì bị xích sắt khóa chặt không thể di động, hắn đành phải cam chịu dùng thân thể cọ vào ra giường.
Tác dụng của thuốc kích dục khiến cơ địa mẫn cảm hơn bình thường, chỉ cọ trong chốc lát đã sinh ra loại khoái cảm lạ kỳ, hệt như một dòng điện đang chạy rần rật khắp thân thể.
Ngọn lửa tình dục lan rộng ra khắp lục phủ ngũ tạng, khiến hắn run như cầy sấy.
Quần áo nửa kín nửa hở dính chặt vào giường nhích tới nhích lui, dẫu cau mày đầy thống khổ nhưng vẫn cắn răng không chịu bật ra bất cứ tiếng rên nào.
Tính cách thật sự quá mức quật cường, đến tận lúc này vẫn còn ngoan cố, quả thực làm người ta vừa yêu vừa hận.
Tư Minh khẽ thở dài, xoay người một cái đè hắn xuống, phủ kín môi hắn.
Thân thể Diệp Kính Huy theo khát vọng bản năng mà chủ động dây dưa, hắn rướn người lên vói lưỡi vào khoang miệng anh, mút vào đầy đê mê. Lưng Tư Minh cứng đờ, lập tức vươn tay nâng cằm hắn lên, đầu lưỡi xoay tròn, đoạt loại quyền chủ động.
Hôn môi kịch liệt mà nóng bỏng như tranh hơn thua, nụ hôn chấm dứt cũng là lúc cả hai thi nhau thở hồng hộc, sợi chỉ bạc sáng lóe nơi khóe miệng được đầu lưỡi anh liếm sạch sẽ.
Một tay ôm thắt lưng hắn, tay kia lần ra khu vực phía sau vuốt ve, Tư Minh kề sát bên tai hắn, thấp giọng bảo: “Chịu đựng nổi không?”
Lý trí nhoáng cái đã quay về, hắn hung hăng cắn môi, kiên quyết gật đầu, “Không cần anh giúp.”
Tư Minh cười nhẹ, dùng ngón trỏ đâm vào rãnh mông hắn.
Vì dược tính ảnh hưởng nên nơi ấy nóng hổi, sít sao ôm lấy ngón tay anh.
Diệp Kính Huy gằn: “Đừng ép tôi.”
Tư Minh ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn hắn: “Quan Thiên Trạch tiêm cho cậu liều gấp hai bình thường.”
Trông thấy hắn bặm chặt môi đến mức trắng bệch nhưng vẫn không chịu mở miệng nhận thua, Tư Minh bất đắc dĩ cúi người hôn hắn, tăng thêm một ngón tay đâm vào, còn lấy chất lỏng trắng đục trong lòng bàn tay đẩy vào hậu huyệt làm keo bôi trơn, nhẹ nhàng nới rộng cửa mình.
“Xem như tôi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn là được.”
Trong lúc khuếch trương, vách ruột từ từ bao lấy ngón tay anh, còn co rút theo động tác của anh, gắt gao thít chặt.Tư Minh mỉm cười: “Cậu muốn hận tôi thì đợi đến ngày mai hẵng nói.”
Cảm nhận được ngón tay đang nới rộng và cố kìm nén, toàn thân Diệp Kính Huy lẩy bẩy, tiếc thay tay chân đều bị xích cố định ở đầu giường, vừa khéo tạo cơ hội cho Tư Minh.
Ngón tay tăng lên thành ba, hắn chống cự cũng ngày càng quyết liệt, xích sắt va chạm vào đầu giường phát ra tiếng kim loại chối tai, hai chân hắn cũng cong lên, vì phản kháng mà không ngừng co giật.
Tuy ý chí kiên định nhưng cơ thể lại phản bội chủ nhân nó, mỗi chỗ trong cơ thể bị ngón tay anh sượt qua đều dấy lên lửa tình, giống như muốn thiêu cháy hết thảy của hắn.
Vốn đã ngứa và tê dại, nay chỉ cần bị chạm nhẹ vào, thân thể điên cuồng kêu gào muốn nhiều hơn. . . . . .
“Buông ra.” Diệp Kính Huy nheo mắt lại, giọng nói lần này lạnh tới đỉnh điểm, âm cuối lại mang theo chút run rẩy, rõ ràng là bất ổn mà cố nhẫn nại.
Động tác của Tư Minh khựng lại, anh rút ngón tay trong hậu huyệt hắn ra.
“Diệp-Kính-Huy, tôi nhịn cậu đã lâu lắm rồi, có biết không?” Anh kề sát bên tai hắn, thủ thỉ.
“Các người là ai?” Sắc mặt Diệp Kính Huy biến lạnh.
Bên tai đột nhiên truyền đến chất giọng đã được xử lý bởi máy móc, giống như thanh âm của ác quỷ vọng lại từ chốn xa xôi nhất của địa ngục.
“Diệp Kính Huy, du lịch mấy ngày nay chắc đã thấm mệt rồi, tôi chỉ mời cậu lại đây nghỉ ngơi chút thôi.”
Giọng nói phát ra từ chiếc loa đặt trong góc, vì đã qua máy biến âm nên không bộc lộ chút cảm xúc nào.
Hắn đứng tại chỗ nhíu mày: “Giấu giấu giếm giếm làm gì, sợ tôi nhận ra anh à?”
“Đương nhiên rồi, nếu biết tôi là ai, tôi sợ bị cậu trả thù lắm.” Dường như gã đang cười, giây lát sau mới nhẹ giọng nói, “Chả phải cậu luôn thích làm thí nghiệm sao, hôm nay tôi sẽ thử một thứ trên người cậu, ok?”Diệp Kính Huy cười: “Anh không cho rằng chúng ta đối mặt làm thí nghiệm thì thú vị hơn sao?” Ánh mắt khẽ liếc qua một chấm đỏ trong góc, là camera hồng ngoại? Hắn kinh hãi, chả nhẽ là kẻ thù của nhà họ Diệp? Trong lòng thầm nghi hoặc nhưng không biết đối phương là ai, tại sao lại nắm rõ hành tung của hắn như lòng bàn tay vậy.
Gã kia tiếp tục nói: “Chuyên gia ngoại quốc đã từng làm thực nghiệm sau, nếu bịt hai mắt và che kín lỗ tai, cố định thân thể lên giường không cho nhúc nhích, người ta sẽ hoàn toàn đánh mất khả năng cảm nhận về thời gian và không gian, nghe bảo chẳng ai chịu nổi quá ba ngày, cho dù chịu được thì lúc nhìn thấy ánh sáng không ngu dại cũng sẽ hóa điên rồi mất trí. . . . . .” Gã dừng một chút, “Thực nghiệm này chứng minh sự sống còn của nhân loại không thể tách rời thời không, chả biết là thật hay giả?”
Hắn cười: “Thủ đoạn khá đấy, muốn thử trên người tôi?”
“Dĩ nhiên rồi, sử dụng bạo lực với cậu tôi đau lòng lắm, tôi nghĩ cậu cũng dè bỉu hành vi vũ phu thô lỗ này thôi. Nếu chúng ta đều là người biết lý lẽ, chi bằng dùng phương pháp văn minh hơn, chỉ là kích thích thần kinh thôi, được chứ?”
Hắn nhướn mày: “Bức điên tôi thì có ích gì?”
“Người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn.”
Diệp Kính Huy bỗng nhiên bật cười: “Nghe anh nhắc làm tôi nhớ tới chuyện này, lúc trước tôi ký văn kiện xong thì chuyển cho bố tôi, ông ấy ký hoàn chỉnh đã quên đưa lại tôi một bản sao, hợp đồng vẫn còn nằm trong tay bố, tức là ngộ nhỡ ngày nào đó bố tôi hồ đồ muốn chơi xỏ mà xé vụn bản thỏa thuận, chẳng phải tôi sẽ trắng tay ư? Mưu tính của anh không tới nơi tới chốn, nên bắt luôn cả bố tôi mới phải?” Hắn ngừng vài giây, đôi mắt nhìn thẳng vào camera trong góc, “Đi ra đây, Quan Thiên Trạch, tôi rất nhớ anh đấy.”
Chốc lát sau, cửa mở, một gã đàn ông mặc âu phục màu trắng tươi cười bước vào —
Quả nhiên là Quan Thiên Trạch.
“A Huy biết là tôi à? Lẽ nào nhớ tôi thật sao, ngay cả giọng nói bị xử lý qua cũng nhận ra được?”
Diệp Kính Huy thản nhiên đáp: “Mấy ngày trước tôi và Tiêu Dật bị theo dõi, là bọn đàn em của anh chứ gì? Trong những người tôi biết, anh là kẻ hèn hạ nhất. Đoán một hồi thì tòi ra ngay.”
“Ồ. . . .” Quan Thiên Trạch cười, “Xin nhận lời khen ngợi, hèn hạ nhất cũng là một loại trình độ mà.”
Diệp Kính Huy nhìn gã, mỉm cười: “Lén lút theo dõi tôi chưa tính, còn phái thuộc hạ bắt tôi đến đây nữa, muốn gì?”
“Hẳn nhiên là muốn tính nợ cũ với cậu.”
“Ba người kia đâu?”
“Được tôi mời lên tầng ba ăn cua
rồi.”
Hắn khựng lại: “Được rồi, là tôi hạ bệ anh đó, muốn trả thù thế nào? Tự nhiên đi.”
“Ôi chao, quả nhiên là Diệp Kính Huy, hành hạ người khác thành tập quán rồi, đến phiên mình thì không hề sợ hãi tí nào.” Quan Thiên Trạch cười tủm tỉm sấn lại gần, cười đê tiện, “Vụ thí nghiệm vừa rồi cậu có hứng thú phỏng?”“Có, điên rất tốt mà, không cần phiền lòng bất kì chuyện gì nữa.”
“Thế á, thôi cũng được, tôi sẽ chiều theo ý cậu.” Dứt lời, gã ra lệnh cho thủ hạ: “Trói ngài Diệp đây lên giường để cậu ta nghỉ ngơi.”
Diệp Kính Huy bị hai gã đàn ông cao to áp giải đẩy lên giường, móc ra xích sắt đã chuẩn bị trước trói hai tay hai chân vào bốn góc, thân thể bị mở ra thành hình chữ đại.
Quan Thiên Trạch cười: “Phải giam cậu ba ngày tức là tôi phải canh chừng cậu ba ngày, tôi bận lắm, làm sao chờ lâu được. Thôi thì chúng ta đổi cách chơi đi?” Quan Thiên Trạch cười đầy ý vị, phẩy tay với đám dưới quyền, “Mang thứ đó lại đây.”
Chốc lát sau, có một kẻ mặc đồ đen đẩy cửa tiến vào, cầm ống tiêm chứa đầy thứ chất lỏng trong suốt.
Diệp Kính Huy sững người, Quan Thiên Trạch cười âm hiểm: “Quen lắm đúng không? Đây là loại bùa cậu thường dùng ấy, MB nào trong hộp đêm của cậu cũng từng nếm thử, thân làm ông chủ mà chưa trải nghiệm thì quả là đáng tiếc lắm nhỉ?” Gã dừng một chút, “Thằng nhóc tên Trần Nhiên rất sáng sủa ha, chờ tiêm thuốc xong tôi sẽ gọi cậu ta đến, cho hai người cùng hưởng một đêm vui vẻ, đồng ý không?”
“Anh điên rồi?” Diệp Kính Huy lạnh lùng liếc gã.
“Tôi không điên mà chỉ buồn chán thôi, đặc biệt đang muốn dùng gậy đánh uyên ương. Cậu nói xem, nếu Trần Nhiên cưỡng bức cậu, biểu cảm trên mặt A Tề và Tư Minh khẳng định cực kì cực kì lý thú, ha ha ha, đến lúc đó phải lấy máy chụp hình ghi dấu lại, làm kỷ niệm suốt đời khó phai.”
Đoạn, gã nói với thuộc hạ: “Bịt mắt che tai cậu ta lại, tiêm hết ống thuốc vào, để ông chủ Diệp của chúng ta kinh qua cảm giác mất hồn đó, mắt không thể thấy, tai không thể nghe, tay không thể động, thân thể lại khao khát được ân ái với người khác, ha ha ha ha.”
Hai người đàn ông bên cạnh quả thực làm theo lời dặn của gã, bịt mắt, nút kín tai hắn.
Diệp Kính Huy nháy mắt đã mất đi thị giác và thính giác, cả thế giới chỉ còn là một hố đen tĩnh lặng.
Chốc lát sau, mép giường lõm xuống do có người ngồi lên, mu bàn tay hắn bị kẻ đó đâm kim tiêm vào, chất lỏng lạnh lẽo len lỏi vào cơ thể, khiến hắn sởn hết cả tóc gáy.
Rút kim tiêm ra, kẻ đó rời khỏi phòng.
Diệp Kính Huy chợt thấy đầu óc choáng váng, não căng ra, toàn thân khó chịu kinh khủng, cảm giác như kẻ vừa mù vừa điếc làm hắn rất phiền muộn.
Dường như đã qua hơn nửa tiếng, tác dụng của thuốc bắt đầu phát tác, thân thể vừa nóng vừa ngứa, nhất là bộ phận quan trọng đã sớm “ngóc” lên, Diệp Kính Huy tức giận cắn chặt môi, đương lúc không biết nên làm gì mới tốt thì nệm lại trũng xuống, có người vừa ngồi lên.
Hắn đương muốn mở lời thì người kia lại luồn tay ra sau nâng đầu hắn lên, tiện đà rướn tới, hôn say đắm một hồi khiến hắn suýt ngạt thở.
“Ưm. . . . .” Hắn mở to mắt, vì không nhìn thấy nên chỉ có thể dốc sức dùng lưỡi kháng cự.
Người kia như vì tình thế bắt buộc mà biến nụ hôn đã bá đạo càng mạnh mẽ hơn, đầu lưỡi cuồng say quấn quýt lấy lưỡi hắn, chặn đứt mọi cơ hội rút lui của đối phương.Hơi thở bị chiếm đoạt một cách thô bạo, Diệp Kính Huy dồn sức muốn khép miệng lại, người kia như đã sớm dự đoán được mà nhanh chóng lùi ra, trái lại chỉ kề môi cắn nhẹ lên cánh môi hắn.
Lần này chuyển thành một nụ hôn hết sức dịu dàng, đầu lưỡi lướt qua làn môi, mềm nhẹ mà thân thiết, nhuốm chút ác ý như muốn đùa giỡn, người kia liếm ướt môi hắn, sau đó thừa dịp hắn thở mà thâm nhập vào vòm miệng, nhẹ nhàng đảo quanh răng, lướt lên hàm trên, vồ lấy đầu lưỡi cứng nhắc của Diệp Kính Huy, mút vào, hôn đến mức toàn thân hắn mềm nhũn như bún, đầu lưỡi khẽ run lên; mãi đến khi sỗ sàng đủ rồi, người kia mới nhanh chóng lui ra trước khi hắn kịp cắn mình, vẻ như hiểu rất cặn kẽ tính tình hắn.
Chờ người kia rốt cuộc thỏa mãn rồi, Diệp Kính Huy mới lạnh lùng hỏi: “Tư Minh, anh muốn làm gì?”
Thế nhưng anh không giải thích, trái lại chỉ lặng lẽ cởi quần áo hắn ra. Mỗi một chiếc cúc đều gỡ thật thong thả, cứ như thể đang hưởng thụ xúc cảm tuyệt vời khi đầu ngón tay tiếp xúc với làn da, thời điểm đến chiếc cúc thứ ba, ngón tay anh cố ý sượt nhẹ qua đầu ngực mẫn cảm của hắn, Diệp Kính Huy không kìm được mà rùng mình: “. . . . . . . .Buông ra trước đã, chúng ta cứ từ từ?” Thanh âm hàm chứa mùi vị dụ dỗ, nhưng người đàn ông trước mặt hắn không hề bị tác động, anh chỉ khựng vài giây rồi tiếp tục làm nốt công việc ấy.
Đến khi áo đã bị cởi hoàn toàn, mảng ngực trắng mịn triệt để lộ ra trong tầm mắt. Ngón tay thuôn dài của Tư Minh ám muội mơn trớn xương quai xanh tinh tế, tìm được vị trí chuẩn xác của đầu nhũ, rất nhanh đã khiến nó ửng hồng rồi nhô lên dưới sự ve vuốt của đầu ngón tay, thứ màu đo đỏ như quả anh đào chín mọng, rất mê hồn.
Tư Minh cười khẽ, vươn tay rút nút tai, đến sát bên tai Diệp Kính Huy, thì thầm: “Tôi cũng muốn khoan thai, nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ thì hình như cậu chờ không nổi đâu.”
Hắn hít một hơi thật sâu: “Không sao đâu, cởi trói cho tôi trước đã.”
“Sao lại phải cởi?” Anh bình tĩnh đáp, “Trước đây khó dễ nên cậu cố tình cám dỗ tôi hết lần này tới lần khác, hôm nay sẽ chiều theo cậu vậy, được không?”
Giọng nói trầm thấp vang lên rành rọt khiến cơ thể Diệp Kính Huy phút chốc sững lại.
Anh nói tiếp: “Cậu bị Quan Thiên Trạch chuốc thuốc, chung quy tôi cũng không nên thấy chết mà bỏ mặc.”
Hắn lặng thinh.
“Vả lại bị trói tứ chi và bịt mắt thế này cũng tiện cho tôi hành động hơn.” Đoạn, anh linh hoạt tháo dây nịt ra, hắn tức khắc thấy nửa người dưới mát lạnh, quần tây bị anh kéo xuống đến tận đầu gối, “Trói như vậy cậu mới không tự tổn thương mình, tôi cũng tiết kiệm sức lực.”
“Anh đừng bỉ ổi như vậy.” Diệp Kính Huy lạnh lùng nói.
Tư Minh nhìn ai đó đang nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng anh hơi nhếch lên, một bàn tay bất chợt xâm nhập vào chiếc quần lót trắng, cầm bộ phận đã sớm “ngẩng đầu” lên của hắn.
“A. . . . . .”
“Cậu nói đúng, thật ra tôi chỉ là tên ngụy quân tử.” Anh nói xong thì dùng lực, mạnh bạo nắm đầu mút của “nó”, “Hiện tại cũng nên phát huy bản sắc đê tiện vốn có.”Toàn thân hắn lẩy bẩy: “Buông ra. . . . .”
Tư Minh phớt lờ lời uy hiếp nọ, nhởn nhơ chăm sóc “nó”, ngón tay thong thả trượt dài từ gốc đến đỉnh rồi lại quay ngược về, kỹ thuật xoa nắn chu đáo khiến “nó” cấp tốc phình ra. Có vẻ như tác dụng của thuốc đã phát tác, toàn thân hắn dần dần được phủ một màu hồng phấn rất đẹp, chỉ biết há miệng thở hổn hển, đôi khi còn vuột ra vài tiếng rên rỉ khoan khoái.
“Ưm. . . . . .ưm. . . . .” Tay chân hắn vô phương cục cựa, đành phải ấn sâu móng tay vào ra giường.
“Lần trước ở khách sạn bỏ dở nửa chừng, cậu rất hận tôi phải không?” Tư Minh rủ rỉ.
Diệp Kính Huy không trả lời, chỉ dùng thân thể run run biểu lộ cơn phẫn nộ ngút trời, đáng tiếc đối phương lại ưa thích ngắm nhìn bộ dạng này của hắn, tay anh vì thế mà cử động nhanh hơn.
“Lần này sẽ không tra tấn cậu.”
Ngoài miệng là vậy nhưng động tác lại ẩn chứa ý trừng phạt, mỗi lần hắn sắp lên đỉnh thì đều cố tình thả ra, chuyển qua chơi đùa với điểm hồng trước ngực. Mặc kệ “nó” đang ngóc cao run run liên tục.
Cơ thể bị khóa chặt trên giường, mất đi thị giác dẫn đến cảm giác và thính giác nhạy bén hơn bội lần.
Dược tính thúc giục làm trào dâng lên cơn dục vọng chưa được giải tỏa, tay của Tư Minh lại âu yếm khắp nơi trên cơ thể, những đợt cọ xát châm bùng ngọn lửa bỏng cháy như muốn thiêu đốt hắn. Xương quai xanh, ngực, lưng, thậm chí là rãnh mông, đều được tận tình xoa nắn.
Chờ đến khi ăn đủ đậu hũ, anh mới cúi xuống hôn lên môi hắn.
Nụ hôn vốn dĩ dịu dàng dần trở nên cuồng nhiệt hơn, từng cơn tê dại từ vòm miệng xộc thẳng lên não, khiến hắn sinh ra cơn run rẩy dữ dội.
Khi nụ hôn mê say đến nghẹn thở ấy kết thúc, Tư Minh buông tha đôi môi đã sưng đỏ của hắn, lại miết môi dọc từ cổ xuống bụng, dùng răng cắn nhẹ rồi ma xát, để lại từng chuỗi dấu hôn và dấu răng cực kì ám muội, thậm chí ở giữa hai đùi cũng có vết hằn sâu rõ ràng!
Bị anh kích thích như vậy, Diệp Kính Huy chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đều ùn ùn dồn xuống nửa người dưới!
Tư Minh ngẩng đầu nhìn bộ phận đang đứng thẳng kia, mỉm cười, vươn tay bao lấy nó, chà xát vội vài lần.
“A. . . . . .” Diệp Kính Huy thở hào hển bắn ra trong tay anh, đầu óc thoáng chốc trống rỗng, tạm thời bất động.
Tư Minh lại không có ý định kết thúc, anh lèn tay ra khu vực bí ẩn phía sau hắn, cọ xát giữa hai đùi, độ ấm của làn da mềm mịn khiến người ta lưu luyến không muốn rời tay.
Một luồng khoái cảm kỳ lạ từ nơi ngón tay anh âu yếm chạy thẳng lên đầu, toàn thân Diệp Kính Huy nháy mắt cứng đờ.
Tư Minh cười: “Đừng lo, là do dược tính.”
“Tư Minh, tôi chưa bao giờ ở dưới.” Mắt bị che kín, khóe miệng hắn lại hơi nhếch lên, tràn đầy vẻ cao ngạo khó mà khuất phục, “Thế nên, không có khả năng cho anh ngoại lệ.”Anh nhún vai: “Vô phương, Quan Thiên Trạch tiêm thuốc cho cậu, loại này chỉ dùng để trừng trị những MB ương bướng trong hộp đêm. Nếu tôi không giúp cậu, cậu sẽ rất khó chịu.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Anh không cần giải thích kỹ càng, tôi hiểu rõ tác dụng của loại thuốc đó.” Diệp Kính Huy ngừng lại giây lát, bình thản nói, “Yên tâm, tôi chịu đựng được.”
“Ừm.” Tư Minh điềm nhiên đáp, anh rút tay về, xoay người nằm bên cạnh hắn, cười khẽ, “Vậy cậu nhịn đi.”
Sau vài phút, toàn thân Diệp Kính Huy được nhuộm đều một màu hồng nhạt, trong cơ thể như có ngọn lửa thiêu đốt, nhất là bộ phận riêng tư vừa bị anh chạm qua, vừa ngứa vừa tê dại.
Diệp Kính Huy muốn khép hai chân lại, nhưng vì bị xích sắt khóa chặt không thể di động, hắn đành phải cam chịu dùng thân thể cọ vào ra giường.
Tác dụng của thuốc kích dục khiến cơ địa mẫn cảm hơn bình thường, chỉ cọ trong chốc lát đã sinh ra loại khoái cảm lạ kỳ, hệt như một dòng điện đang chạy rần rật khắp thân thể.
Ngọn lửa tình dục lan rộng ra khắp lục phủ ngũ tạng, khiến hắn run như cầy sấy.
Quần áo nửa kín nửa hở dính chặt vào giường nhích tới nhích lui, dẫu cau mày đầy thống khổ nhưng vẫn cắn răng không chịu bật ra bất cứ tiếng rên nào.
Tính cách thật sự quá mức quật cường, đến tận lúc này vẫn còn ngoan cố, quả thực làm người ta vừa yêu vừa hận.
Tư Minh khẽ thở dài, xoay người một cái đè hắn xuống, phủ kín môi hắn.
Thân thể Diệp Kính Huy theo khát vọng bản năng mà chủ động dây dưa, hắn rướn người lên vói lưỡi vào khoang miệng anh, mút vào đầy đê mê. Lưng Tư Minh cứng đờ, lập tức vươn tay nâng cằm hắn lên, đầu lưỡi xoay tròn, đoạt loại quyền chủ động.
Hôn môi kịch liệt mà nóng bỏng như tranh hơn thua, nụ hôn chấm dứt cũng là lúc cả hai thi nhau thở hồng hộc, sợi chỉ bạc sáng lóe nơi khóe miệng được đầu lưỡi anh liếm sạch sẽ.
Một tay ôm thắt lưng hắn, tay kia lần ra khu vực phía sau vuốt ve, Tư Minh kề sát bên tai hắn, thấp giọng bảo: “Chịu đựng nổi không?”
Lý trí nhoáng cái đã quay về, hắn hung hăng cắn môi, kiên quyết gật đầu, “Không cần anh giúp.”
Tư Minh cười nhẹ, dùng ngón trỏ đâm vào rãnh mông hắn.
Vì dược tính ảnh hưởng nên nơi ấy nóng hổi, sít sao ôm lấy ngón tay anh.
Diệp Kính Huy gằn: “Đừng ép tôi.”
Tư Minh ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn hắn: “Quan Thiên Trạch tiêm cho cậu liều gấp hai bình thường.”
Trông thấy hắn bặm chặt môi đến mức trắng bệch nhưng vẫn không chịu mở miệng nhận thua, Tư Minh bất đắc dĩ cúi người hôn hắn, tăng thêm một ngón tay đâm vào, còn lấy chất lỏng trắng đục trong lòng bàn tay đẩy vào hậu huyệt làm keo bôi trơn, nhẹ nhàng nới rộng cửa mình.
“Xem như tôi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn là được.”
Trong lúc khuếch trương, vách ruột từ từ bao lấy ngón tay anh, còn co rút theo động tác của anh, gắt gao thít chặt.Tư Minh mỉm cười: “Cậu muốn hận tôi thì đợi đến ngày mai hẵng nói.”
Cảm nhận được ngón tay đang nới rộng và cố kìm nén, toàn thân Diệp Kính Huy lẩy bẩy, tiếc thay tay chân đều bị xích cố định ở đầu giường, vừa khéo tạo cơ hội cho Tư Minh.
Ngón tay tăng lên thành ba, hắn chống cự cũng ngày càng quyết liệt, xích sắt va chạm vào đầu giường phát ra tiếng kim loại chối tai, hai chân hắn cũng cong lên, vì phản kháng mà không ngừng co giật.
Tuy ý chí kiên định nhưng cơ thể lại phản bội chủ nhân nó, mỗi chỗ trong cơ thể bị ngón tay anh sượt qua đều dấy lên lửa tình, giống như muốn thiêu cháy hết thảy của hắn.
Vốn đã ngứa và tê dại, nay chỉ cần bị chạm nhẹ vào, thân thể điên cuồng kêu gào muốn nhiều hơn. . . . . .
“Buông ra.” Diệp Kính Huy nheo mắt lại, giọng nói lần này lạnh tới đỉnh điểm, âm cuối lại mang theo chút run rẩy, rõ ràng là bất ổn mà cố nhẫn nại.
Động tác của Tư Minh khựng lại, anh rút ngón tay trong hậu huyệt hắn ra.
“Diệp-Kính-Huy, tôi nhịn cậu đã lâu lắm rồi, có biết không?” Anh kề sát bên tai hắn, thủ thỉ.
Tác giả :
Điệp Chi Linh