Sự Trả Thù Công Bằng
Chương 31: Bố trí (hạ)
Tin Tư Minh từ chức không được truyền rộng trong nội bộ Đông Thành, ngoại trừ hội đồng quản trị và Tiêu Dật biết rõ đại cục đã được quyết định, ai cũng nghĩ rằng giám đốc Tư thật sự đi du lịch.Đúng lúc đến ba ngày lễ pháp định vào dịp quốc tế lao động, ngay mồng một tháng năm, Diệp Kính Huy bay sang New York.
Tiêu Dật cười nhạo hắn: “Tư Minh quả nhiên không dễ đối phó, theo đuổi anh ta mà phải chạy hơn phân nửa vòng trái đất thế này.”
Diệp Kính Huy trả lời bằng chất giọng rất ư ám muội trong điện thoại: “Kẻ chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay đã bổ nhào vào lòng thì có gì thú vị? Người khó theo đuổi mới đem lại hứng thú, tôi thích thử thách.”
Tiêu Dật tiếp tục cười: “Thử thách nào cũng có nguy hiểm, miễn sao cậu đừng ném luôn cái mạng đi là được.”
“Yên tâm đi, tôi nắm chắc thắng lợi mà.”
Sau khi đặt chân đến New York, hắn gọi điện cho anh mà mãi không nối máy được, Diệp Kính Huy đến thẳng trường tìm Tiêu Tinh thì được cô cho biết, Tư Minh và Từ Thanh đã thay đổi lộ trình đến Pháp.
Từ Thanh?
Nhiều ngày nay thường xuyên nghe tên của cô gái này, hắn chỉ biết cô ta là con gái của chủ tịch tập đoàn Nam Dao, đã gần ba mươi tuổi, một thân một mình học tập ở nước ngoài, quả thực như thể muốn sống để đọc sách đến già.
Diệp Kính Huy lấy tấm ảnh lưu trong máy tính ra, chính là tấm Tư Minh và Tiêu Tinh đứng sóng vai nhau, vẻ mặt Tiêu Tinh rất hưng phấn, dường như đang đánh giá bức tranh kia, Tư Minh chỉ bình thản lắng nghe. Chung quy vẫn cảm thấy tấm ảnh này có gì đó bất thường, bởi vì tiêu cự máy chụp ảnh nhắm thẳng vào bọn họ, mọi người xung quanh đều trông mơ hồ hơn, nhưng ở một góc cách đó không xa, có một cô gái đang ngẩng đầu ngắm bức tranh trên tường, cảnh trong tranh là mặt biển mênh mông xanh thăm thẳm. Cô ta sở hữu một suối tóc quăn dày xõa tung dưới vành nón, chỉ thoáng nhìn bóng dáng đã thấy khí chất phi phàm, là một người phụ nữ không hề tầm thường.
Chẳng lẽ là Từ Thanh? Tư Minh có quan hệ thế nào với cô ta? Họ cùng đi Pháp làm gì?
Nỗi băn khoăn trong lòng Diệp Kính Huy càng lúc càng lớn, nhưng khổ nỗi hắn chẳng tra ra được bất kì manh mối nào, đành phải thay đổi hành trình đáp chuyến bay sang Paris ngay hôm ấy, đuổi theo người ta, sau khi xuống máy bay, hắn lập tức gọi điện cho anh, đáng tiếc vẫn là trạng thái tắt máy như cũ. Cũng ngay đêm hôm đó, hắn bỗng dưng nhận được tin nhắn của Tiêu Dật: “Cậu vồ hụt rồi, hôm nay Tư Minh về nước. A Huy đáng thương, tôi thật thông cảm với cậu nha.”
Diệp Kính Huy không thèm để ý đến gã xấu xa kia, ở lại Paris một đêm rồi lên đường quay về tư dinh ngay ngày hôm sau.
Lễ quốc tế lao động kết thúc, Diệp Kính Huy cực kỳ anh dũng làm người bay trên không trọn ba ngày, đáng tiếc không thể chạm đến dẫu chỉ là góc áo của người kia.
Sau này mỗi khi nhớ lại, Tiêu Dật luôn bảo hắn rất bồng bột, Diệp Kính Huy chỉ cười một cách lơ đãng, hắn bảo, con người cả đời cũng nên có một hai lần bồng bột, bằng không lúc già ngay cả kỷ niệm đáng nhớ cũng không có một mẩu.
Kỳ thực Diệp Kính Huy thật sự chỉ xốc nổi như thế một lần. Bởi vì hắn chưa từng trải qua cảm giác yêu thương người khác, bất quá hiện giờ đã xác định rõ tình cảm, tình yêu, hóa ra lại có thể khiến người ta hăng hái như vậy, chỉ cần nghĩ đến anh là sẽ mỉm cười một cách không tự chủ. Trong nháy mắt ấy, ý tưởng thuần túy hiện lên trong đầu hắn chính là cố gắng đuổi theo anh, không cần suy tính, không dùng cơ mưu, chỉ thầm nghĩ nhanh chóng bay đến bên cạnh anh, nói cho anh biết danh tính chân chính của hắn, nói cho anh biết chúng ta không phải đối thủ, đừng đề cập đến chuyện tranh đấu gay gắt, bắt đầu lại một lần nữa, được không.Đáng tiếc là đến tận phút cuối, Diệp Kính Huy vẫn không tìm thấy bóng dáng anh.
Thời điểm hắn đến New York, anh tới Paris, hắn lập tức thay đổi lộ trình qua Paris, anh lại đang ở Trung Quốc tận bên kia bán cầu.
Máy bay cất cánh rồi lại hạ xuống, tâm trạng thoải mái rồi lại phấp phỏng, cuối cùng, trở về bình lặng.
Lần xốc nổi duy nhất này cũng tựa như một ngọn lửa bỗng nhiên cháy bùng lên, mặc cho ánh sáng rực rỡ tỏa ra trong tích tắc, rất nhanh đã tắt phụt.
Mà người kia, hoàn toàn không biết gì cả.
. . . . .
Hội đồng quản trị điều tra phương diện tài vụ của Tư Minh, sau khi nắm được bằng chứng cụ thể cũng chỉ phớt lờ, từ đầu đến cuối không lộ ra bất kì tin tức nào.
Sau chuyến du lịch trọn một tuần, Tư Minh rốt cuộc cũng trở về.
Tin anh từ chức mãi đến giữa tháng năm mới được khẳng định.
Trong lúc ấy, Tiêu Dật cũng từng đưa ra ý muốn thành lập một chức vị mới ở Đông Thành, chức này cao hơn hết thảy các giám đốc chức năng khác, mặc dù địa vị không ngang hàng với tổng giám đốc nhưng cũng là người nắm quyền điều hành cao nhất. Ý đồ của hắn khá rõ ràng, hẳn là muốn giữ Tư Minh lại kề vai sát cánh, hy vọng cả hai có thể biến can qua thành tơ lụa, trở thành chiến hữu tốt nhất.
Không hiểu vì sao, ý muốn từ chức của Tư Minh lại kiên quyết khôn cùng, càng khó hiểu hơn là chủ tịch không hề níu kéo anh, ngay cả câu dối trá ngoài cửa miệng cũng chẳng có, chỉ bảo rằng: “Đi làm chuyện mình thích đi, hy vọng tương lai của cậu rực rỡ như gấm hoa.” Vẻ mặt Tư Minh trước sau đều rất bình tĩnh, hệt như chưa từng xảy ra bất kì chuyện gì.
Buổi chiều hôm ấy, Tiêu Dật thuận lợi bước lên ngai vàng của tổng giám đốc tập đoàn Đông Thành, cả tốp cấp dưới reo hò muốn tổ chức party chúc mừng hắn.
Diệp Kính Huy khi đó vẫn còn dùng thân phận Lưu Huy ở bên cạnh Tiêu Dật, nhìn thấy niềm hân hoan của nhóm Tô San San và nét cười hòa nhã không thay đổi của Tiêu Dật đang bị vây trong một vòng người, lòng hắn đột nhiên trĩu nặng.
Vào năm giờ chiều lúc tan tầm, Tiêu Dật mời mọi người đến quán bar, Diệp Kính Huy lấy cớ dạ dày khó chịu để từ chối.
Sau giờ tan tầm, những tầng lầu trong tập đoàn Đông Thành vắng vẻ vô cùng, Diệp Kính Huy rời khỏi văn phòng của Tiêu Dật, kìm lòng không đặng mà rảo bước tới sườn đông, ai ngờ văn phòng của Tư Minh đang mở toang. Diệp Kính Huy đi đến cạnh cửa, chợt thấy anh đang thu xếp đồ đạc.
Văn phòng đã được quét dọn qua. Mặt bàn chất đống hằng hà sa số các loại tư liệu giờ đây cũng được dẹp sạch sẽ. Giá sách đặt bên cạnh, ngăn trên cùng vốn xếp rất nhiều tạp chí và sách báo Tư Minh thích xem, lúc này cũng rỗng tuếch. Góc phải nơi ấy có một cái ghế nằm, lúc Diệp Kính Huy còn làm trợ lý đã từng ngủ thiếp đi trên đó, hiện tại nó bị xếp gọn vào, để trơ trọi trong một góc. Lọ hoa tươi đặt trên bàn vài ngày không đổi đã héo rũ từ lâu, bị ném vào giỏ rác, thậm chí còn tỏa ra mùi hôi gây mũi.Nhìn lướt qua, cả văn phòng trống huếch tựa như gian nhà sắp được trang hoàng lại, nhưng phảng phất bầu không khí lạnh căm.
Ánh tà dương bên ngoài chiếu xuyên qua khung cửa, phủ lên người anh một lớp ánh vàng nhàn nhạt, rọi sáng khuôn mặt lãnh đạm cố hữu, không còn nụ cười ấm áp như lúc chơi đùa cùng mèo nhỏ hôm nào, ngược lại toát ra nỗi cô đơn thật thê lương.
Có người thắng cũng có kẻ thua, so với niềm vui mà nhóm Tiêu Dật đang tận hưởng, bầu không khí lạnh lẽo ở đây khiến lòng Diệp Kính Huy dâng trào một chút đau đớn rất khẽ.
Ngoài hành lang thình lình vang lên tiếng bước chân, là âm thanh vui tai khi gót giày nện lộp cộp trên mặt đất của một người phụ nữ.
Diệp Kính Huy nghiêng người, nấp sau bức tường.
Người đến là Lưu Duy Giai, cô ngừng chân ngay cửa, nhẹ giọng gọi: “Giám đốc Tư.”
Tư Minh đứng trong phòng, dường như đang mỉm cười: “Tôi đã không còn là giám đốc điều hành nữa, đừng gọi như thế.”
Lưu Duy Giai hơi khựng lại: “Tôi thôi việc rồi.”
“Tại sao?”
Lưu Duy Giai trầm mặc một lát, giọng nói của cô bỗng sắc nhọn hẳn lên: “Tôi không muốn ở lại nơi này nữa!” Bởi vì khá kích động, bờ vai cô run lên khe khẽ: “Anh biết mà, hội đồng quản trị chỉ vin cớ hoài nghi anh tham ô để cách chức anh thôi! Anh dốc sức nhiều năm như thế cho Đông Thành bọn họ từng để ý qua sao? Anh trả giá vì công ty này nhiều ít bọn họ có tính toán qua không? Anh làm giám đốc điều hành nhiều năm như vậy mà cuối cùng ngay cả nhà cũng không có, lúc đi mua còn phải vay mượn bọn họ có từng quan tâm không?”
“Bọn họ thu lại mấy nghìn đồng tiền anh cho tôi, lúc mẹ tôi nằm trên giường bệnh sắp chết có ai quan tâm qua? Tôi làm việc một ngày một đêm mệt đến sinh non có ai hay biết? Anh lấy lý do khen thưởng cho cấp dưới để làm gì họ có hứng thú tìm hiểu sao? Họ chỉ thầm nghĩ biện pháp đá anh xuống! Chỉ muốn chúc mừng cho thành công của Tiêu Dật! Chỉ biết núp trong bóng tối chờ lúc anh từ chức mà cười nhạo anh!”
“Lúc trước vì khủng hoảng tài chính tập đoàn Đông Thành suýt nữa đã phá sản là nhờ ai chống đỡ? Lúc Đông Thành mới chân ướt chân ráo gian nan thâm nhập vào quốc nội bị lỗ lã thật lớn là ai cắn răng kiên trì? Là ai bất chấp sự phản đối của đám người bảo thủ đó mà hao phí sức lực xây dựng mạng lưới chuỗi làm cho lợi nhuận tăng gấp mười? Là ai vì muốn lấy được đơn đặt hàng lớn của nước ngoài mà phải chạy qua chạy lại những mười mấy nơi? Là ai mệt đến nỗi phải vào bệnh viện, đang nằm trên giường bệnh mà điện thoại vẫn réo mãi không ngừng? Khi đó đám cổ đông kia ở đâu? Tiêu Dật ở đâu? Hắn dựa vào cái gì mới vừa về nước chưa đến một năm đã an vị hưởng hết những thành tựu này? Hắn dựa vào cái gì mà ngồi lên chức vị tổng giám đốc, dựa vào cái gì cướp sạch tâm huyết nhiều năm như vậy của anh. . . . .”
“Được rồi Duy Giai, đừng khóc khó coi như thế, không giống cô chút nào.” Tư Minh điềm tĩnh ngắt lời Lưu Duy Giai, khoan thai đến gần, vỗ nhẹ lên vai cô, trên mặt vẫn tuyền biểu cảm hờ hững, anh chỉ nói một câu đơn giản: “Nếu đã thua thì không cần tìm lý do.”Dường như được trấn an bởi sự bình tĩnh lại vững vàng của anh, thanh âm của Lưu Duy Giai cũng dần dần dịu xuống: “Thực ra tôi biết, dẫu sao Tiêu Dật cũng có quan hệ huyết thống với Tiêu gia, hội đồng quản trị lại nhiều người họ Tiêu, luôn xem anh như người ngoài. Anh hy sinh vì họ nhiều như vậy thật sự không đáng.”
“Không sao, ít nhất mấy năm nay ở Đông Thành cũng coi như không tệ.” Tư Minh đáp một cách nhạt nhẽo.
Lưu Duy Giai cười khẩy: “Không ngờ Lâm Phi Phi lại là gián điệp, mà Lưu Huy cũng giúp đỡ Tiêu Dật đối phó với anh, người tố cáo anh chắc cũng là hắn rồi. Ha ha, lúc còn là cấp dưới của anh, anh đối xử với hắn tốt như vậy, trước khi hắn bị điều đi còn mặc kệ người người phản đối mà tăng lương thật cao cho hắn. Rốt cuộc cũng chính hắn đâm anh một đao, quả thực là. . . . . Tri nhân tri diện bất tri tâm.”
“Quên đi.” Tư Minh cười, “Thực ra lúc chính thức thua cũng không khó chấp nhận. Huống hồ tôi đã sớm đoán được kết quả này.”
Trong khi hai người đang nói chuyện, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân trầm ổn của một người đàn ông, anh ta dừng lại trước cửa văn phòng, cất lời: “Quả nhiên Duy Giai đang ở đây?”
Lưu Duy Giai hừ một tiếng: “Diệc Phong, anh tới đây chi vậy?”
“Tôi đến xem giám đốc Tư có cần giúp gì không.”
Tư Minh ngẩng đầu lên: “Đừng nói anh cũng xin thôi việc?”
Diệc Phong gật đầu: “Đương nhiên rồi. Năm đó vì phạm sai lầm suýt nữa tôi đã bị tống cổ, là anh nói ‘muốn đuổi Diệc Phong thì cũng đuổi luôn người có liên quan là Tư Minh đi’, hù dọa mấy lão già kia một phen, anh tốt với chúng tôi như vậy, hiển nhiên chúng tôi phải thề sống chết đi theo, bám dai y như cao da chó vậy. Đúng không Duy Giai?”
“Vốn đang nhiệt huyết mà nghe anh nói vậy, tôi cứ thấy buồn nôn sao đó.” Lưu Duy Giai lạnh lùng đáp.
“Ha ha, nếu bọn họ ngấm ngầm chơi sau lưng, phái gián điệp lại tìm kẻ giúp đỡ người ngoài, tôi ở lại đây cũng không có ý nghĩa, chi bằng đi kiến lập một thế giới mới. Tôi ở lại Đông Thành chỉ vì anh, anh đi rồi, chả nhẽ tôi còn lưu lại liếm mông cho Tiêu Dật?”
Tư Minh cười nhẹ: “Anh nói vậy cũng làm tôi buồn nôn theo.”
Diệc Phong cười ha ha: “Được rồi, cứ như vậy đi, tôi với Duy Giai hưởng thụ vài ngày thất nghiệp rỗi rãi cái đã, chờ anh nguôi ngoai, chúng ta lại cùng nắm tay nhau tiến bước.”
Tư Minh vỗ nhẹ lên vai họ, “Cám ơn hai người.”
Bọn họ nhìn nhau cười: “Chúng tôi cũng trở về thu dọn đồ đạc đây, hẹn gặp lại.”
“Ừ, hẹn gặp lại.”
Bóng dáng cả hai dần dần đi xa, dãy hành lang trên tầng 11 của tập đoàn Đông Thành cuối cùng cũng quay về sự tĩnh lặng ban đầu, chỉ còn lại một Diệp Kính Huy sầm mặt khẽ chau mày, cùng Tư Minh đang bình thản sắp xếp đồ đạc vào thùng, hai con người chỉ cách một bức tường, nhưng chung quy không nhìn thấy nhau.
Diệp Kính Huy rốt cuộc vỡ lẽ, lý do Tư Minh chi định kỳ cho Lưu Duy Giai là vì mẹ cô bị ung thư nằm viện, chút tiền lương cơ bản không đủ thanh toán khoản viện phí khổng lồ. Hắn cũng biết, lúc trước anh vì che chở cấp dưới, cũng chính là thân tín Diệc Phong, không tiếc thân mình trực tiếp đắc tội với cả hội đồng quản trị. Khi anh nhận được lệnh điều động cũng không đếm xỉa đến phản đối của mọi người mà tăng lương cho hắn, tuy chút tiền lương này đối với Diệp Kính Huy chỉ là con số nhỏ, nhưng sự quan tâm lặng lẽ ấy giờ đây lại biến thành sức nặng vô phương chịu đựng, ép tới nỗi hắn không cách chi thở nổi.Những năm gần đây, Tư Minh làm việc dứt khoát và cương quyết, nhiều vị lãnh đạo cấp cao cũng vì thế mà chướng tai gai mắt, muốn nhân cơ hội hạ bệ anh.
Nhưng cũng nhờ đó mà anh có được một nhóm thuộc cấp tâm phục khẩu phục cực kỳ trung thành. Vì chuyện của Diệc Phong, thuộc cấp lại càng thêm tín phục anh, thậm chí có thể nói liều mạng vì một người thủ trưởng như vậy cũng đáng giá.
Sau khi Tư Minh từ chức, chưa tới một ngày, nhiều trưởng phòng bên các ban tài vụ, marketing, bán hàng lẫn kế hoạch không nói hai lời, trực tiếp trình đơn xin từ chức, khí thế hừng hực. Bọn họ bất mãn đã lâu vì tính bảo thủ của mấy lão già trong hội đồng quản trị, đến nay đã trút hết ra được, thực là hả lòng hả dạ.
Đương nhiên Tiêu Dật hiểu rõ, những người đó dẫu ở lại cũng không dốc sức làm việc vì hắn, nếu trong lòng họ vĩnh viễn chỉ có duy nhất một mình Tư Minh là thủ trưởng, vậy cứ để cho họ đi theo Tư Minh thôi, hắn chưa bao giờ muốn cưỡng ép.
Tiêu Dật và Tư Minh là hai dạng tính cách hoàn toàn bất đồng.
Tiêu Dật lúc nào cũng cười dịu dàng, xem chừng ở cạnh rất dễ chịu, không kiêu căng phách lối, cũng thường xuyên chăm sóc cấp dưới, mua cơm hay mời bọn họ đi ăn, thoạt nhìn hòa đồng với mọi người, vui vẻ đoàn kết biết bao nhiêu.
— Hắn giấu sự tàn nhẫn trong tâm, vùi sâu xuống tận đáy, giống in hệt như Diệp Kính Huy. Hắn thậm chí có thể mỉm cười đứng nhìn người ta hấp hối, tựa như Diệp Kính Huy đã từng đành đoạn khiến “cậu MB kia” giả chết để cắt đứt dây dưa với Tư Minh.
Tư Minh khác hắn, anh làm việc trầm tĩnh kiên định, biểu cảm lạnh băng rất hiếm khi mảy may dao động, chuyện anh giở giọng mắng thuộc cấp tát nước diễn ra như cơm bữa, nhưng vào thời điểm mẹ Lưu Duy Giai nằm viện, anh lại tìm cớ tặng tiền khen thưởng, lúc Diệc Phong phạm sai lầm cũng bất kể việc làm mích lòng hội đồng quản trị mà ra sức bảo vệ, lúc “Lưu Huy” rời đi cũng không quên tăng lương cho hắn. Thoạt nhìn máu lạnh vô cảm, nhưng bản chất lại rất tình nghĩa với cấp dưới.
— Anh nhẫn tâm ở mặt ngoài, dùng gai nhọn đâm người khác, nhưng đáy lòng lại là nơi mềm mại nhất.
Cảm giác ấm áp này chỉ những người gần gũi mới biết, vẻ ngoài hờ hững che giấu sự dịu dàng, luôn kín đáo săn sóc và tìm cớ để âm thầm quan tâm, bất cứ ai từng nhận được cũng sẽ yêu mến và cảm động từ tận đáy lòng.
Cho nên với sáu nhân viên ưu tú rời khỏi công ty lần này, không ai miễn cưỡng, càng không ai chật vật, trái lại họ vô cùng hăng hái, phóng khoáng bỏ đi theo chân người chỉ huy mình chọn.
Thân phận giả “Lưu Huy” của Diệp Kính Huy cũng đã chấm dứt, đơn xin thôi việc được gửi lên vào ngay ngày hôm sau.
Nhưng người phản bội Tư Minh làm sao còn lý do hay tư cách gì được đứng chung nơi với anh, giống như cấp dưới của anh vô tư cười nói, tôi sẽ chung bước cùng anh.
Thế nên vào chiều hôm ấy, trên dãy hành lang vắng lặng được nhuộm vàng bởi ánh tà dương vào thời khắc hoàng hôn buông xuống, Diệp Kính Huy chỉ lẳng lặng đứng yên, trấn định nhìn cánh cửa văn phòng được khóa lại, nhìn anh dần dần khuất bóng, cuối cùng mất hút ở đầu kia hành lang.Sau khi anh đi khỏi, dãy hành lang tràn ngập vẻ cô quạnh, mặt trời đang chầm chậm lặn về phía đằng tây, tia nắng chiều cuối cùng đánh rơi trong không gian cũng dần dần tan biến, trước mặt chỉ còn sót lại bóng tối vô biên.
Diệp Kính Huy đột nhiên nhớ lại những lời anh từng nói trước đây, rất nhiều người đều quan tâm tôi leo được đến nơi cao hay không cao, tôi lại hy vọng có người quan tâm tôi đi có mệt không, người như vậy không cần nhiều lắm, chỉ một là tốt rồi.
Có lẽ mấy năm nay anh ở Đông Thành thật sự rất vất vả, như Lưu Duy Giai nói, làm nhiều việc như vậy, vì Đông Thành ngay cả mạng cũng không tiếc, luôn phải đối mặt với sự châm chọc và khó dễ của hội đồng quản trị, mỗi lần gặt hái thành công cũng không nhận được nhiều lời khen ngợi, đến tận lúc này, trong mắt những kẻ đó, anh bất quá chỉ là người ngoài không có quan hệ huyết thống với Tiêu gia.
“Nếu cậu có thể trở thành người ấy, tôi khả dĩ dừng lại” là một lời nói thật lòng. Có lẽ vào cái đêm anh hẹn hắn ra ngoài rồi nhắc đến Tiêu Dật, anh đã dự đoán được kết quả của trận tranh đua này. Anh nói nhiều như vậy, thầm nghĩ chỉ muốn cùng hắn đi đến đoạn cuối của chặng đường này, thầm nghĩ sau khi kết thúc cạnh tranh, sẽ mua một căn nhà ấm áp ở ngoại ô cùng sống với người yêu, không đoái hoài đến những chuyện đấu đá nhau nữa.
Nhưng gã “MB” kia lại tự tay tạo ra một cái chết giả để tổn thương anh.
Sau đó còn cải trang thành Lưu Huy đến tập đoàn Đông Thành trợ giúp Tiêu Dật, cho anh hết vết chém này đến vết chém khác, thật sâu.
Bây giờ nói tôi thích anh, liệu còn kịp không?
Có những thứ bỏ lỡ thì sẽ không bao giờ quay lại. Có những sai lầm khi đã phạm thì không cách chi bù đắp nổi.
Diệp Kính Huy dừng chân một lát trước cửa thang máy họ từng gặp gỡ nhau, đến tận phút cuối chỉ có thể cười khẽ, không hề quay đầu lại mà rời khỏi tập đoàn Đông Thành.
Tiêu Dật cười nhạo hắn: “Tư Minh quả nhiên không dễ đối phó, theo đuổi anh ta mà phải chạy hơn phân nửa vòng trái đất thế này.”
Diệp Kính Huy trả lời bằng chất giọng rất ư ám muội trong điện thoại: “Kẻ chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay đã bổ nhào vào lòng thì có gì thú vị? Người khó theo đuổi mới đem lại hứng thú, tôi thích thử thách.”
Tiêu Dật tiếp tục cười: “Thử thách nào cũng có nguy hiểm, miễn sao cậu đừng ném luôn cái mạng đi là được.”
“Yên tâm đi, tôi nắm chắc thắng lợi mà.”
Sau khi đặt chân đến New York, hắn gọi điện cho anh mà mãi không nối máy được, Diệp Kính Huy đến thẳng trường tìm Tiêu Tinh thì được cô cho biết, Tư Minh và Từ Thanh đã thay đổi lộ trình đến Pháp.
Từ Thanh?
Nhiều ngày nay thường xuyên nghe tên của cô gái này, hắn chỉ biết cô ta là con gái của chủ tịch tập đoàn Nam Dao, đã gần ba mươi tuổi, một thân một mình học tập ở nước ngoài, quả thực như thể muốn sống để đọc sách đến già.
Diệp Kính Huy lấy tấm ảnh lưu trong máy tính ra, chính là tấm Tư Minh và Tiêu Tinh đứng sóng vai nhau, vẻ mặt Tiêu Tinh rất hưng phấn, dường như đang đánh giá bức tranh kia, Tư Minh chỉ bình thản lắng nghe. Chung quy vẫn cảm thấy tấm ảnh này có gì đó bất thường, bởi vì tiêu cự máy chụp ảnh nhắm thẳng vào bọn họ, mọi người xung quanh đều trông mơ hồ hơn, nhưng ở một góc cách đó không xa, có một cô gái đang ngẩng đầu ngắm bức tranh trên tường, cảnh trong tranh là mặt biển mênh mông xanh thăm thẳm. Cô ta sở hữu một suối tóc quăn dày xõa tung dưới vành nón, chỉ thoáng nhìn bóng dáng đã thấy khí chất phi phàm, là một người phụ nữ không hề tầm thường.
Chẳng lẽ là Từ Thanh? Tư Minh có quan hệ thế nào với cô ta? Họ cùng đi Pháp làm gì?
Nỗi băn khoăn trong lòng Diệp Kính Huy càng lúc càng lớn, nhưng khổ nỗi hắn chẳng tra ra được bất kì manh mối nào, đành phải thay đổi hành trình đáp chuyến bay sang Paris ngay hôm ấy, đuổi theo người ta, sau khi xuống máy bay, hắn lập tức gọi điện cho anh, đáng tiếc vẫn là trạng thái tắt máy như cũ. Cũng ngay đêm hôm đó, hắn bỗng dưng nhận được tin nhắn của Tiêu Dật: “Cậu vồ hụt rồi, hôm nay Tư Minh về nước. A Huy đáng thương, tôi thật thông cảm với cậu nha.”
Diệp Kính Huy không thèm để ý đến gã xấu xa kia, ở lại Paris một đêm rồi lên đường quay về tư dinh ngay ngày hôm sau.
Lễ quốc tế lao động kết thúc, Diệp Kính Huy cực kỳ anh dũng làm người bay trên không trọn ba ngày, đáng tiếc không thể chạm đến dẫu chỉ là góc áo của người kia.
Sau này mỗi khi nhớ lại, Tiêu Dật luôn bảo hắn rất bồng bột, Diệp Kính Huy chỉ cười một cách lơ đãng, hắn bảo, con người cả đời cũng nên có một hai lần bồng bột, bằng không lúc già ngay cả kỷ niệm đáng nhớ cũng không có một mẩu.
Kỳ thực Diệp Kính Huy thật sự chỉ xốc nổi như thế một lần. Bởi vì hắn chưa từng trải qua cảm giác yêu thương người khác, bất quá hiện giờ đã xác định rõ tình cảm, tình yêu, hóa ra lại có thể khiến người ta hăng hái như vậy, chỉ cần nghĩ đến anh là sẽ mỉm cười một cách không tự chủ. Trong nháy mắt ấy, ý tưởng thuần túy hiện lên trong đầu hắn chính là cố gắng đuổi theo anh, không cần suy tính, không dùng cơ mưu, chỉ thầm nghĩ nhanh chóng bay đến bên cạnh anh, nói cho anh biết danh tính chân chính của hắn, nói cho anh biết chúng ta không phải đối thủ, đừng đề cập đến chuyện tranh đấu gay gắt, bắt đầu lại một lần nữa, được không.Đáng tiếc là đến tận phút cuối, Diệp Kính Huy vẫn không tìm thấy bóng dáng anh.
Thời điểm hắn đến New York, anh tới Paris, hắn lập tức thay đổi lộ trình qua Paris, anh lại đang ở Trung Quốc tận bên kia bán cầu.
Máy bay cất cánh rồi lại hạ xuống, tâm trạng thoải mái rồi lại phấp phỏng, cuối cùng, trở về bình lặng.
Lần xốc nổi duy nhất này cũng tựa như một ngọn lửa bỗng nhiên cháy bùng lên, mặc cho ánh sáng rực rỡ tỏa ra trong tích tắc, rất nhanh đã tắt phụt.
Mà người kia, hoàn toàn không biết gì cả.
. . . . .
Hội đồng quản trị điều tra phương diện tài vụ của Tư Minh, sau khi nắm được bằng chứng cụ thể cũng chỉ phớt lờ, từ đầu đến cuối không lộ ra bất kì tin tức nào.
Sau chuyến du lịch trọn một tuần, Tư Minh rốt cuộc cũng trở về.
Tin anh từ chức mãi đến giữa tháng năm mới được khẳng định.
Trong lúc ấy, Tiêu Dật cũng từng đưa ra ý muốn thành lập một chức vị mới ở Đông Thành, chức này cao hơn hết thảy các giám đốc chức năng khác, mặc dù địa vị không ngang hàng với tổng giám đốc nhưng cũng là người nắm quyền điều hành cao nhất. Ý đồ của hắn khá rõ ràng, hẳn là muốn giữ Tư Minh lại kề vai sát cánh, hy vọng cả hai có thể biến can qua thành tơ lụa, trở thành chiến hữu tốt nhất.
Không hiểu vì sao, ý muốn từ chức của Tư Minh lại kiên quyết khôn cùng, càng khó hiểu hơn là chủ tịch không hề níu kéo anh, ngay cả câu dối trá ngoài cửa miệng cũng chẳng có, chỉ bảo rằng: “Đi làm chuyện mình thích đi, hy vọng tương lai của cậu rực rỡ như gấm hoa.” Vẻ mặt Tư Minh trước sau đều rất bình tĩnh, hệt như chưa từng xảy ra bất kì chuyện gì.
Buổi chiều hôm ấy, Tiêu Dật thuận lợi bước lên ngai vàng của tổng giám đốc tập đoàn Đông Thành, cả tốp cấp dưới reo hò muốn tổ chức party chúc mừng hắn.
Diệp Kính Huy khi đó vẫn còn dùng thân phận Lưu Huy ở bên cạnh Tiêu Dật, nhìn thấy niềm hân hoan của nhóm Tô San San và nét cười hòa nhã không thay đổi của Tiêu Dật đang bị vây trong một vòng người, lòng hắn đột nhiên trĩu nặng.
Vào năm giờ chiều lúc tan tầm, Tiêu Dật mời mọi người đến quán bar, Diệp Kính Huy lấy cớ dạ dày khó chịu để từ chối.
Sau giờ tan tầm, những tầng lầu trong tập đoàn Đông Thành vắng vẻ vô cùng, Diệp Kính Huy rời khỏi văn phòng của Tiêu Dật, kìm lòng không đặng mà rảo bước tới sườn đông, ai ngờ văn phòng của Tư Minh đang mở toang. Diệp Kính Huy đi đến cạnh cửa, chợt thấy anh đang thu xếp đồ đạc.
Văn phòng đã được quét dọn qua. Mặt bàn chất đống hằng hà sa số các loại tư liệu giờ đây cũng được dẹp sạch sẽ. Giá sách đặt bên cạnh, ngăn trên cùng vốn xếp rất nhiều tạp chí và sách báo Tư Minh thích xem, lúc này cũng rỗng tuếch. Góc phải nơi ấy có một cái ghế nằm, lúc Diệp Kính Huy còn làm trợ lý đã từng ngủ thiếp đi trên đó, hiện tại nó bị xếp gọn vào, để trơ trọi trong một góc. Lọ hoa tươi đặt trên bàn vài ngày không đổi đã héo rũ từ lâu, bị ném vào giỏ rác, thậm chí còn tỏa ra mùi hôi gây mũi.Nhìn lướt qua, cả văn phòng trống huếch tựa như gian nhà sắp được trang hoàng lại, nhưng phảng phất bầu không khí lạnh căm.
Ánh tà dương bên ngoài chiếu xuyên qua khung cửa, phủ lên người anh một lớp ánh vàng nhàn nhạt, rọi sáng khuôn mặt lãnh đạm cố hữu, không còn nụ cười ấm áp như lúc chơi đùa cùng mèo nhỏ hôm nào, ngược lại toát ra nỗi cô đơn thật thê lương.
Có người thắng cũng có kẻ thua, so với niềm vui mà nhóm Tiêu Dật đang tận hưởng, bầu không khí lạnh lẽo ở đây khiến lòng Diệp Kính Huy dâng trào một chút đau đớn rất khẽ.
Ngoài hành lang thình lình vang lên tiếng bước chân, là âm thanh vui tai khi gót giày nện lộp cộp trên mặt đất của một người phụ nữ.
Diệp Kính Huy nghiêng người, nấp sau bức tường.
Người đến là Lưu Duy Giai, cô ngừng chân ngay cửa, nhẹ giọng gọi: “Giám đốc Tư.”
Tư Minh đứng trong phòng, dường như đang mỉm cười: “Tôi đã không còn là giám đốc điều hành nữa, đừng gọi như thế.”
Lưu Duy Giai hơi khựng lại: “Tôi thôi việc rồi.”
“Tại sao?”
Lưu Duy Giai trầm mặc một lát, giọng nói của cô bỗng sắc nhọn hẳn lên: “Tôi không muốn ở lại nơi này nữa!” Bởi vì khá kích động, bờ vai cô run lên khe khẽ: “Anh biết mà, hội đồng quản trị chỉ vin cớ hoài nghi anh tham ô để cách chức anh thôi! Anh dốc sức nhiều năm như thế cho Đông Thành bọn họ từng để ý qua sao? Anh trả giá vì công ty này nhiều ít bọn họ có tính toán qua không? Anh làm giám đốc điều hành nhiều năm như vậy mà cuối cùng ngay cả nhà cũng không có, lúc đi mua còn phải vay mượn bọn họ có từng quan tâm không?”
“Bọn họ thu lại mấy nghìn đồng tiền anh cho tôi, lúc mẹ tôi nằm trên giường bệnh sắp chết có ai quan tâm qua? Tôi làm việc một ngày một đêm mệt đến sinh non có ai hay biết? Anh lấy lý do khen thưởng cho cấp dưới để làm gì họ có hứng thú tìm hiểu sao? Họ chỉ thầm nghĩ biện pháp đá anh xuống! Chỉ muốn chúc mừng cho thành công của Tiêu Dật! Chỉ biết núp trong bóng tối chờ lúc anh từ chức mà cười nhạo anh!”
“Lúc trước vì khủng hoảng tài chính tập đoàn Đông Thành suýt nữa đã phá sản là nhờ ai chống đỡ? Lúc Đông Thành mới chân ướt chân ráo gian nan thâm nhập vào quốc nội bị lỗ lã thật lớn là ai cắn răng kiên trì? Là ai bất chấp sự phản đối của đám người bảo thủ đó mà hao phí sức lực xây dựng mạng lưới chuỗi làm cho lợi nhuận tăng gấp mười? Là ai vì muốn lấy được đơn đặt hàng lớn của nước ngoài mà phải chạy qua chạy lại những mười mấy nơi? Là ai mệt đến nỗi phải vào bệnh viện, đang nằm trên giường bệnh mà điện thoại vẫn réo mãi không ngừng? Khi đó đám cổ đông kia ở đâu? Tiêu Dật ở đâu? Hắn dựa vào cái gì mới vừa về nước chưa đến một năm đã an vị hưởng hết những thành tựu này? Hắn dựa vào cái gì mà ngồi lên chức vị tổng giám đốc, dựa vào cái gì cướp sạch tâm huyết nhiều năm như vậy của anh. . . . .”
“Được rồi Duy Giai, đừng khóc khó coi như thế, không giống cô chút nào.” Tư Minh điềm tĩnh ngắt lời Lưu Duy Giai, khoan thai đến gần, vỗ nhẹ lên vai cô, trên mặt vẫn tuyền biểu cảm hờ hững, anh chỉ nói một câu đơn giản: “Nếu đã thua thì không cần tìm lý do.”Dường như được trấn an bởi sự bình tĩnh lại vững vàng của anh, thanh âm của Lưu Duy Giai cũng dần dần dịu xuống: “Thực ra tôi biết, dẫu sao Tiêu Dật cũng có quan hệ huyết thống với Tiêu gia, hội đồng quản trị lại nhiều người họ Tiêu, luôn xem anh như người ngoài. Anh hy sinh vì họ nhiều như vậy thật sự không đáng.”
“Không sao, ít nhất mấy năm nay ở Đông Thành cũng coi như không tệ.” Tư Minh đáp một cách nhạt nhẽo.
Lưu Duy Giai cười khẩy: “Không ngờ Lâm Phi Phi lại là gián điệp, mà Lưu Huy cũng giúp đỡ Tiêu Dật đối phó với anh, người tố cáo anh chắc cũng là hắn rồi. Ha ha, lúc còn là cấp dưới của anh, anh đối xử với hắn tốt như vậy, trước khi hắn bị điều đi còn mặc kệ người người phản đối mà tăng lương thật cao cho hắn. Rốt cuộc cũng chính hắn đâm anh một đao, quả thực là. . . . . Tri nhân tri diện bất tri tâm.”
“Quên đi.” Tư Minh cười, “Thực ra lúc chính thức thua cũng không khó chấp nhận. Huống hồ tôi đã sớm đoán được kết quả này.”
Trong khi hai người đang nói chuyện, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân trầm ổn của một người đàn ông, anh ta dừng lại trước cửa văn phòng, cất lời: “Quả nhiên Duy Giai đang ở đây?”
Lưu Duy Giai hừ một tiếng: “Diệc Phong, anh tới đây chi vậy?”
“Tôi đến xem giám đốc Tư có cần giúp gì không.”
Tư Minh ngẩng đầu lên: “Đừng nói anh cũng xin thôi việc?”
Diệc Phong gật đầu: “Đương nhiên rồi. Năm đó vì phạm sai lầm suýt nữa tôi đã bị tống cổ, là anh nói ‘muốn đuổi Diệc Phong thì cũng đuổi luôn người có liên quan là Tư Minh đi’, hù dọa mấy lão già kia một phen, anh tốt với chúng tôi như vậy, hiển nhiên chúng tôi phải thề sống chết đi theo, bám dai y như cao da chó vậy. Đúng không Duy Giai?”
“Vốn đang nhiệt huyết mà nghe anh nói vậy, tôi cứ thấy buồn nôn sao đó.” Lưu Duy Giai lạnh lùng đáp.
“Ha ha, nếu bọn họ ngấm ngầm chơi sau lưng, phái gián điệp lại tìm kẻ giúp đỡ người ngoài, tôi ở lại đây cũng không có ý nghĩa, chi bằng đi kiến lập một thế giới mới. Tôi ở lại Đông Thành chỉ vì anh, anh đi rồi, chả nhẽ tôi còn lưu lại liếm mông cho Tiêu Dật?”
Tư Minh cười nhẹ: “Anh nói vậy cũng làm tôi buồn nôn theo.”
Diệc Phong cười ha ha: “Được rồi, cứ như vậy đi, tôi với Duy Giai hưởng thụ vài ngày thất nghiệp rỗi rãi cái đã, chờ anh nguôi ngoai, chúng ta lại cùng nắm tay nhau tiến bước.”
Tư Minh vỗ nhẹ lên vai họ, “Cám ơn hai người.”
Bọn họ nhìn nhau cười: “Chúng tôi cũng trở về thu dọn đồ đạc đây, hẹn gặp lại.”
“Ừ, hẹn gặp lại.”
Bóng dáng cả hai dần dần đi xa, dãy hành lang trên tầng 11 của tập đoàn Đông Thành cuối cùng cũng quay về sự tĩnh lặng ban đầu, chỉ còn lại một Diệp Kính Huy sầm mặt khẽ chau mày, cùng Tư Minh đang bình thản sắp xếp đồ đạc vào thùng, hai con người chỉ cách một bức tường, nhưng chung quy không nhìn thấy nhau.
Diệp Kính Huy rốt cuộc vỡ lẽ, lý do Tư Minh chi định kỳ cho Lưu Duy Giai là vì mẹ cô bị ung thư nằm viện, chút tiền lương cơ bản không đủ thanh toán khoản viện phí khổng lồ. Hắn cũng biết, lúc trước anh vì che chở cấp dưới, cũng chính là thân tín Diệc Phong, không tiếc thân mình trực tiếp đắc tội với cả hội đồng quản trị. Khi anh nhận được lệnh điều động cũng không đếm xỉa đến phản đối của mọi người mà tăng lương cho hắn, tuy chút tiền lương này đối với Diệp Kính Huy chỉ là con số nhỏ, nhưng sự quan tâm lặng lẽ ấy giờ đây lại biến thành sức nặng vô phương chịu đựng, ép tới nỗi hắn không cách chi thở nổi.Những năm gần đây, Tư Minh làm việc dứt khoát và cương quyết, nhiều vị lãnh đạo cấp cao cũng vì thế mà chướng tai gai mắt, muốn nhân cơ hội hạ bệ anh.
Nhưng cũng nhờ đó mà anh có được một nhóm thuộc cấp tâm phục khẩu phục cực kỳ trung thành. Vì chuyện của Diệc Phong, thuộc cấp lại càng thêm tín phục anh, thậm chí có thể nói liều mạng vì một người thủ trưởng như vậy cũng đáng giá.
Sau khi Tư Minh từ chức, chưa tới một ngày, nhiều trưởng phòng bên các ban tài vụ, marketing, bán hàng lẫn kế hoạch không nói hai lời, trực tiếp trình đơn xin từ chức, khí thế hừng hực. Bọn họ bất mãn đã lâu vì tính bảo thủ của mấy lão già trong hội đồng quản trị, đến nay đã trút hết ra được, thực là hả lòng hả dạ.
Đương nhiên Tiêu Dật hiểu rõ, những người đó dẫu ở lại cũng không dốc sức làm việc vì hắn, nếu trong lòng họ vĩnh viễn chỉ có duy nhất một mình Tư Minh là thủ trưởng, vậy cứ để cho họ đi theo Tư Minh thôi, hắn chưa bao giờ muốn cưỡng ép.
Tiêu Dật và Tư Minh là hai dạng tính cách hoàn toàn bất đồng.
Tiêu Dật lúc nào cũng cười dịu dàng, xem chừng ở cạnh rất dễ chịu, không kiêu căng phách lối, cũng thường xuyên chăm sóc cấp dưới, mua cơm hay mời bọn họ đi ăn, thoạt nhìn hòa đồng với mọi người, vui vẻ đoàn kết biết bao nhiêu.
— Hắn giấu sự tàn nhẫn trong tâm, vùi sâu xuống tận đáy, giống in hệt như Diệp Kính Huy. Hắn thậm chí có thể mỉm cười đứng nhìn người ta hấp hối, tựa như Diệp Kính Huy đã từng đành đoạn khiến “cậu MB kia” giả chết để cắt đứt dây dưa với Tư Minh.
Tư Minh khác hắn, anh làm việc trầm tĩnh kiên định, biểu cảm lạnh băng rất hiếm khi mảy may dao động, chuyện anh giở giọng mắng thuộc cấp tát nước diễn ra như cơm bữa, nhưng vào thời điểm mẹ Lưu Duy Giai nằm viện, anh lại tìm cớ tặng tiền khen thưởng, lúc Diệc Phong phạm sai lầm cũng bất kể việc làm mích lòng hội đồng quản trị mà ra sức bảo vệ, lúc “Lưu Huy” rời đi cũng không quên tăng lương cho hắn. Thoạt nhìn máu lạnh vô cảm, nhưng bản chất lại rất tình nghĩa với cấp dưới.
— Anh nhẫn tâm ở mặt ngoài, dùng gai nhọn đâm người khác, nhưng đáy lòng lại là nơi mềm mại nhất.
Cảm giác ấm áp này chỉ những người gần gũi mới biết, vẻ ngoài hờ hững che giấu sự dịu dàng, luôn kín đáo săn sóc và tìm cớ để âm thầm quan tâm, bất cứ ai từng nhận được cũng sẽ yêu mến và cảm động từ tận đáy lòng.
Cho nên với sáu nhân viên ưu tú rời khỏi công ty lần này, không ai miễn cưỡng, càng không ai chật vật, trái lại họ vô cùng hăng hái, phóng khoáng bỏ đi theo chân người chỉ huy mình chọn.
Thân phận giả “Lưu Huy” của Diệp Kính Huy cũng đã chấm dứt, đơn xin thôi việc được gửi lên vào ngay ngày hôm sau.
Nhưng người phản bội Tư Minh làm sao còn lý do hay tư cách gì được đứng chung nơi với anh, giống như cấp dưới của anh vô tư cười nói, tôi sẽ chung bước cùng anh.
Thế nên vào chiều hôm ấy, trên dãy hành lang vắng lặng được nhuộm vàng bởi ánh tà dương vào thời khắc hoàng hôn buông xuống, Diệp Kính Huy chỉ lẳng lặng đứng yên, trấn định nhìn cánh cửa văn phòng được khóa lại, nhìn anh dần dần khuất bóng, cuối cùng mất hút ở đầu kia hành lang.Sau khi anh đi khỏi, dãy hành lang tràn ngập vẻ cô quạnh, mặt trời đang chầm chậm lặn về phía đằng tây, tia nắng chiều cuối cùng đánh rơi trong không gian cũng dần dần tan biến, trước mặt chỉ còn sót lại bóng tối vô biên.
Diệp Kính Huy đột nhiên nhớ lại những lời anh từng nói trước đây, rất nhiều người đều quan tâm tôi leo được đến nơi cao hay không cao, tôi lại hy vọng có người quan tâm tôi đi có mệt không, người như vậy không cần nhiều lắm, chỉ một là tốt rồi.
Có lẽ mấy năm nay anh ở Đông Thành thật sự rất vất vả, như Lưu Duy Giai nói, làm nhiều việc như vậy, vì Đông Thành ngay cả mạng cũng không tiếc, luôn phải đối mặt với sự châm chọc và khó dễ của hội đồng quản trị, mỗi lần gặt hái thành công cũng không nhận được nhiều lời khen ngợi, đến tận lúc này, trong mắt những kẻ đó, anh bất quá chỉ là người ngoài không có quan hệ huyết thống với Tiêu gia.
“Nếu cậu có thể trở thành người ấy, tôi khả dĩ dừng lại” là một lời nói thật lòng. Có lẽ vào cái đêm anh hẹn hắn ra ngoài rồi nhắc đến Tiêu Dật, anh đã dự đoán được kết quả của trận tranh đua này. Anh nói nhiều như vậy, thầm nghĩ chỉ muốn cùng hắn đi đến đoạn cuối của chặng đường này, thầm nghĩ sau khi kết thúc cạnh tranh, sẽ mua một căn nhà ấm áp ở ngoại ô cùng sống với người yêu, không đoái hoài đến những chuyện đấu đá nhau nữa.
Nhưng gã “MB” kia lại tự tay tạo ra một cái chết giả để tổn thương anh.
Sau đó còn cải trang thành Lưu Huy đến tập đoàn Đông Thành trợ giúp Tiêu Dật, cho anh hết vết chém này đến vết chém khác, thật sâu.
Bây giờ nói tôi thích anh, liệu còn kịp không?
Có những thứ bỏ lỡ thì sẽ không bao giờ quay lại. Có những sai lầm khi đã phạm thì không cách chi bù đắp nổi.
Diệp Kính Huy dừng chân một lát trước cửa thang máy họ từng gặp gỡ nhau, đến tận phút cuối chỉ có thể cười khẽ, không hề quay đầu lại mà rời khỏi tập đoàn Đông Thành.
Tác giả :
Điệp Chi Linh