Sự Trả Thù Công Bằng
Chương 15: Phỏng vấn (hạ)
Sau khi hoàn tất xong xuôi thủ tục bên bộ phận nhân sự, Diệp Kính Huy trở về văn phòng của Tư Minh.
Anh ngẩng đầu lên lãnh đạm nhìn hắn: “Sau này công việc của cậu trực tiếp báo cáo với tôi.”
Diệp Kính Huy cười khẽ: “Giám đốc Tư, tôi muốn biết mình phụ trách mảng nào?”
Tư Minh nhìn hắn một chập rồi kiên nhẫn giải thích: “Hiện giờ trọng tâm kinh doanh của tập đoàn Đông Thành đều đặt ở quốc nội, từ khi giám đốc Tiêu về nước, chiến lược thay đổi, bạn hàng hợp tác kinh doanh với chúng ta cũng ngày càng tăng nhiều. Lúc trước tôi đã thảo luận với giám đốc Tiêu về việc thiết lập bộ phận marketing riêng trong Đông Thành, cũng thông báo tuyển dụng rất nhiều nhân tài ở lĩnh vực này. Cậu chính là trợ lý phụ trách việc liên lạc trong ngoài của công ty.” Anh ngừng một lát rồi nhướn mày, “Về bên trong, cậu tổng hợp tư liệu của bộ phận marketing giao cho tôi, hơn nữa cũng truyền đạt chỉ thị của tôi. Bên ngoài, làm đại biểu phụ trách liên hệ trực tiếp với các công ty khác của tập đoàn Đông Thành, hơn nữa còn phải báo cáo tiến độ với tôi bất cứ lúc nào.”
“Thật vui vì được tổng giám đốc Tư coi trọng, nhưng tôi chỉ vừa mới tốt nghiệp, chỉ sợ không đủ kinh nghiệm.” Diệp Kính Huy trưng ra vẻ mặt cực nghiêm túc.
“Tôi tin tưởng năng lực của cậu.” Anh dừng một chút, tiếp đó thản nhiên nói: “Hy vọng cậu có thể theo kịp bước đi của tôi, nếu không tôi sẽ chẳng chút lưu tình đuổi thẳng cậu.”
Ánh mắt anh từ đầu đến cuối vẫn luôn chú mục vào màn hình máy tính, lúc nói chuyện cũng không thèm liếc mắt đến hắn lấy một lần.
“Vâng, thưa giám đốc Tư, tôi sẽ cố gắng.” Hắn cười.
“Còn vấn đề gì cần hỏi thì đi tìm Lưu Duy Giai của bộ phận nhân sự, cô ấy sẽ chỉ dẫn cậu.”
“Vâng.”
“Hôm nay chưa có công việc cho cậu đâu, hãy tự đi làm quen với hoàn cảnh một chút.” Thấy Diệp Kính Huy vẫn bất động, Tư Minh trực tiếp lạnh mặt hạ lệnh đuổi khách, “Ra ngoài đi.”
Diệp Kính Huy rất lễ độ khom người rời khỏi phòng, sau khi ra đến cửa mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Kỳ thực nhìn dáng vẻ nghiêm trang khi ra lệnh của anh ta thú vị thật nha. Đáng tiếc người nghe lệnh là hắn, ứ có vui đâu.
Diệp Kính Huy tuân theo “mệnh lệnh” của Tư Minh đi lang thang khắp nơi, tập cách thích ứng với công ty.
Nơi làm việc của tập đoàn Đông Thành được quét dọn cực kì sạch sẽ, mỗi bộ phận khác nhau sẽ nằm ở mỗi tầng khác nhau có đánh số, tầng 16 là chỗ chuyên tổ chức hội nghị cấp cao, văn phòng của Tư Minh ở phía đông tầng 11, Tiêu Dật thì ở góc bắc, ở giữa có một hành lang rất rộng. Phòng làm việc của nhân viên ở dưới tầng 10, không gian cũng được bố trí tương tự, điều kiện công tác vô cùng thoáng đãng thoải mái, nối tiếp phong cách nhất quán của tập đoàn Đông Thành, khiến tâm tình ai ai cũng hào hứng theo.
Diệp Kính Huy thầm khen một tiếng, xoay người đến nơi chờ thang máy.
Do hắn nán lại công ty đến tận lúc đã qua giờ tan tầm, thang máy từ tầng 16 hạ thẳng xuống một đường không hề bị cản giữa chừng, lúc tới tầng 10 thì “đinh” một tiếng ngừng lại. Cửa mở, có một người đàn ông đứng bên trong, anh ta mặc bộ com-lê đen chỉnh tề, đang cúi đầu nhìn màn hình di động.
Nghe thấy tiếng thang máy mở ra, anh ta nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về chàng thanh niên đang đứng ngoài cửa.“Chào giám đốc Tư.” Diệp Kính Huy tươi cười hỏi thăm rất chi là ân cần.
“Chào.” Tư Minh không hề nhiều lời, lịch sự nghiêng người qua để hắn bước vào, còn chủ động ấn nút đóng cửa.
Thang máy tiếp tục chạy xuống, lúc đến tầng 9 lại mở toang cửa nhưng không ai bước vào, thấy Tư Minh cúi đầu bấm tin nhắn, Diệp Kính Huy đành phải tựa lên vách chờ. Lâu thật lâu cũng không thấy người nào xuất hiện, lúc này cả hai mới ấn nút đóng cửa.
“Giám đốc Tư, chúng tôi đã kiểm tra tỉ mỉ tư liệu của Lưu Huy, không hề có vấn đề.” Là cấp dưới của Tư Minh, Lưu Duy Giai nhắn tới.
“Đến đại học S vào hệ thống chứng thực tra bằng tốt nghiệp của cậu ta.”
“Cũng đã tra qua, không vấn đề.”
“Biên bản xuất nhập cảnh thì sao?”
“Cũng không có vấn đề.”
Tư Minh hơi nhíu nhíu mày: “Cô có tin trên thế giới có một đôi anh em song sinh, sinh hoạt tại hai nơi khác nhau mà tới giờ còn chưa gặp nhau không?”
“Việc này. . . . . .Có lẽ là trùng hợp chăng?”
“A, có thể là nói dối hơn.” Anh lại nhắn qua một tin, “Lập tức đến trung tâm điều khiển khống chế thang máy 1 dừng lại, tôi muốn thử hắn ta một lần.”
Sau khi nhắn xong tin đó, Tư Minh thả di động vào túi quần.
Thang máy xuống đến tầng 8 đột ngột ngừng lại, sau đó cứ thế bất động.
Dường như Tư Minh có hơi “kinh ngạc”, anh trầm mặc một lát rồi nhíu mày.
Trong không gian kín bưng, bầu không khí có vẻ khá nặng nề. Tiếng hít thở hoà lẫn vào nhau của hai người đàn ông càng lộ vẻ gượng gạo hơn.
Lâu thật lâu sau, Tư Minh mở miệng tìm đề tài tán gẫu: “Trước kia thang máy chưa từng trục trặc, hôm nay là lần đầu tiên.”
Diệp Kính Huy cười: “Vậy ư.”
Vì để phối hợp với sự oan gia ngõ hẹp của tôi và anh, hôm nay đã có rất nhiều thứ lần đầu tiên rồi, thật sự tình cờ đến thế sao?
“Có lẽ là mạch điện xảy ra sự cố.” Tư Minh quay đầu lại bình thản nhìn hắn, “Lưu Huy, tôi gọi cậu là A Huy được không?”
Từ đầu đến cuối anh đều rất điềm tĩnh tự nhiên, giọng điệu khi nói ra “lời kịch” cực kì hờ hững, vẻ mặt cũng trấn tĩnh như lúc bình thường, cả người vẫn vẹn nguyên nét bí hiểm khôn lường ấy. Thật là lạnh lẽo đến trình độ máy móc hoá, Diệp Kính Huy có chút xúc động muốn sờ soạng thân thể anh, xem xem có giống miếng thịt đông vừa được lấy ra từ tủ lạnh không.
Diệp Kính Huy gật đầu cười cười: “Xưng hô thôi mà, tùy ý anh.”
“Cậu từng học đại học ở thành phố S đúng không?” Tư Minh bất thình lình hỏi.
“Vâng.” Việc đó đương nhiên là do Tiêu Dật bịa bừa.
“Nói vậy chúng ta là đồng môn.” Tư Minh nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn, “Năm đó khi còn đi học, điều các sinh viên thích nhất là ngồi trên thảm cỏ chỗ suối phun trước thư viện đọc sách.”Diệp Kính Huy vô tội nói: “Anh không biết suối phun đã bị chuyển đến gần ký túc xá sinh viên rồi ư?”
“Ồ?” Dường như Tư Minh có vẻ hơi ngạc nhiên, anh dùng một âm tiết ngắn gọn để biểu đạt nghi vấn.
“Bởi vì khoảng cách đến thư viện xa quá, trường định mở một con đường gần đó.”
“Thì ra là thế.” Anh yên lặng một chốc rồi bảo, “Vậy cô Jenny có khỏe không, trước đây tôi thích bài giảng của bà ấy nhất.”
“Cách đây không lâu bà ấy vừa nghỉ hưu dưỡng bệnh.”
“Lúc tôi tốt nghiệp bà ấy còn khỏe lắm, mỗi ngày đều chạy mười vòng quanh thư viện. Ai ngờ bây giờ lại ngã bệnh.” Tư Minh thản nhiên nói: “Mà cũng phải thôi, tôi rời khỏi trường ít nhất đã bảy năm rồi.”
“Gặp đồng môn trong nước là chuyện chẳng dễ dàng a.” Nụ cười trên mặt Diệp Kính Huy trước sau như một, “Sau này nhờ giám đốc Tư chỉ bảo nhiều hơn.”
“Ừ.” Tư Minh quay đầu lại nhìn chòng chọc Diệp Kính Huy không chuyển mắt, hệt như muốn tìm cho bằng được một cảm xúc khác thường nào đấy trên mặt hắn, cuối cùng thấy đối phương vẫn tươi cười đầy vẻ trấn tĩnh, anh chỉ có thể mặt không đổi sắc mà nói, “Cố lên.”
Diệp Kính Huy gật gật đầu, nghiêm túc đáp, “Tôi sẽ cố gắng.”
. . . . . . .
Phần sơ yếu lý lịch kia Tiêu Dật phải bỏ ra hẳn nửa năm để làm, kết quả rất gọn ghẽ, cho dù bọn họ đi điều tra cũng sẽ có người đứng ra làm chứng. Diệp Kính Huy đã dành mấy ngày trời đóng cửa “tu luyện”, ráng ghi nhớ toàn bộ thông tin trong phần lý lịch kia, thậm chí còn lên trang web của đại học S tra cứu rất nhiều tài liệu để tránh lộ ra sơ hở. Đáng tiếc Tư Minh đã từng chạm mặt hắn ba lần ngắn ngủi ở hộp đêm, anh ta hoài nghi cũng là chuyện bình thường, thế nên anh mới thuận miệng hỏi về người giảng viên mấy ngày trước vừa nghỉ hưu dưỡng bệnh nhằm thăm dò.
Cho dù anh ta có hoài nghi lần nữa cũng không thể đối mặt vạch trần, chưa kể hắn có giấy tờ chứng minh, vả lại cái cớ anh em song sinh Tiêu Dật cũng đã chuẩn bị tốt mưu tính, song bào thai lớn lên chưa chắc đôi nào cũng như nhau. Sợ là sợ anh ta dẫn hắn đi đối chất, đến lúc đó phải “úm ba la” ra hai người giống nhau như đúc thì quả thực quá sức phiền toái. Ông anh song sinh chân chính của Diệp Kính Huy là Diệp Kính Hy, vậy mà dáng vẻ hai người chả giống nhau một tí tẹo nào, thế nên dù Tư Minh từng liên hệ với Diệp Kính Hy không ít lần, anh ta cũng không liên tưởng được kẻ đứng đối diện là cậu em sinh đôi của anh.
Nếu anh ta thật sự muốn đối chất, biến ra hai người giống nhau như hai giọt nước có lẽ cũng. . . . . không khó đâu. Nếu không mấy loại phim truyền hình có tình tiết cũ xưa như chị em sinh đôi cướp chồng nhau ở trong nước cũng khỏi cần công chiếu nữa. Diệp Kính Huy mỉm cười, tìm trong danh bạ di động một cái tên, Alex, hắn thuận tay bấm gửi một tin nhắn.
Đèn sáng, thang máy đột nhiên khôi phục hoạt động bình thường, tiếp tục chạy xuống.
Thế mà đến tầng 6 nó lại ngừng lần nữa, Tiêu Dật chậm rãi đi tới thì thấy Diệp Kính Huy và Tư Minh đang đứng trong thang máy, khóe miệng hắn cong lên một nét cười.“Chào, giám đốc Tư.” Tiêu Dật mỉm cười vươn tay ra.
“Mới tan tầm sao?” Tư Minh cũng vươn tay nắm lấy tay hắn, “Vất vả rồi.”
Sau khi thu tay lại, vẻ mặt ai cũng cực kì bình tĩnh, giống hệt như bạn bè nói chuyện phiếm thường ngày.
“Vất vả thì không nói, chỉ là lâu quá chưa về nước nên phát hiện nơi này khác nhiều thật, trưa nay tôi lái xe đến câu lạc bộ anh từng nói mà lạc đường luôn, còn bị kẹt xe nữa, về trễ đến mấy giờ liền.” Dứt lời, hắn ném cho Diệp Kính Huy một ánh nhìn cười như không cười.
Chắc chắn là Tư Minh cố ý chỉ hắn một tuyến đường phức tạp, khiến hắn bị kẹt xe đến trễ lỡ mất thời gian phỏng vấn, đúng là quá gian xảo mà.
Diệp Kính Huy ngẩng đầu lên, Tư Minh vẫn kiểu biểu cảm trầm tĩnh như trước, anh thản nhiên nói: “Tuyến đường giao thông ở B rất phức tạp. Chi bằng hôm nào tôi làm hướng dẫn viên du lịch, đưa anh đi dạo nơi này một chuyến.”
Tiêu Dật cười đến là điềm đạm xiết bao: “Tốt, nếu rảnh nhất định tôi sẽ mời anh dẫn tôi đi một vòng. Tôi không quen thuộc lắm với việc kinh doanh ở quốc nội, sau này phiền anh hướng dẫn tôi nhiều hơn.”
“Khách khí rồi, hướng dẫn tôi không dám nhận, chúng ta cùng nỗ lực thôi.”
Đương lúc lời qua lẽ lại thì thang máy đã nhanh chóng xuống tầng trệt, hai gã đàn ông lại lịch thiệp nhường nhịn nhau một phen, sau nối tiếp trước mà bước ra ngoài, lúc này Diệp Kính Huy mới nhún nhún vai, thong dong rời khỏi thang máy.
Ai ngờ vừa bước ra công ty thì mưa còn chưa tạnh, ngược lại còn lớn hơn lúc nãy.
Bình thường Diệp Kính Huy ra ngoài đều lái xe, ô đặt trong xe nên không có thói quen tuỳ thân mang theo. Hắn đừng tần ngần tại chỗ một lúc lâu, lặng lẽ ngó ngó bộ com-lê màu trắng trên người mình, cứ thế khoan thai lao vào màn mưa. Dù sao cũng đã ướt một lần, thêm lần nữa cũng chẳng sao, nhân tiện giả làm sói đội lốt cừu có cơ hội đi săn.
Quả nhiên vừa bước ra giao lộ đã thấy một chiếc BMWs trờ tới dừng bên cạnh hắn.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, Tư Minh xoay mặt qua: “Không mang ô à?”
“Vâng, tôi quên.”
“Muốn tôi chở về không?”
“Tốt quá, phiền anh rồi.” Diệp Kính Huy nói xong thì không chút khách sáo mở cửa chui vào xe.
Tư Minh khen: “Tôi rất thích sự thẳng thắn của cậu.”
“Cám ơn.”
Ánh mắt thâm thúy của anh đảo quanh trên gương mặt hắn, một lúc sau anh mới nổ máy xe, bình thản hỏi: “Nhà cậu ở đâu?”
“Tôi còn chưa tìm được chỗ ở.” Diệp Kính Huy nói dối mà mặt không đổi sắc tí nào, ngay cả đôi mắt cũng tràn ngập vẻ điềm nhiên pha lẫn chân thành, “Tôi mới về nước nên không quen thuộc nơi này, anh cứ đưa tôi đến khách sạn gần nhất tá túc một đêm đi.”“Ồ?” Anh dừng một chút, sau khi nhìn màn mưa to rào rạt ngoài cửa mới quay đầu lại bảo: “Chi bằng đến nhà tôi ở tạm một đêm.”
“Vậy phiền cho anh lắm.”
“Không sao đâu, tôi sống một mình.”
“Việc này. . . . . .”
“Hiện giờ mưa rất lớn.” Tư Minh giải thích, “Ngày mai tôi sẽ bảo người sắp xếp chỗ trong ký túc xá của nhân viên công ty cho cậu, đều thuộc dạng nhà ở cao cấp, điều kiện cũng không tệ lắm.”
“Cám ơn anh.” Diệp Kính Huy mỉm cười,
Quả nhiên là nhân vật thâm tàng bất lộ, chẳng biết khi lột được mặt nạ trông anh ta sẽ thế nào nhỉ? Kéo lớp da cừu xuống để phơi bày bản chất ác ma của người kia thật sự là chuyện rất thi thú. Rốt cuộc anh ta là loại người trăng hoa dẫn nhân viên mới về nhà để chơi đùa bằng quy tắc ngầm, hay bản chất cũng “chính nhân quân tử” như bề ngoài đây.
Bỗng dưng trông thấy bảng hiệu của quán bar Crazy sáng rực trong đêm tối, lòng Diệp Kính Huy bị chấn động mạnh, bất quá gương mặt hắn vẫn hoà nhã như trước.
“Giám đốc Tư, tới nhà anh chưa?” Diệp Kính Huy giả vờ giả vịt hỏi một câu.
Tư Minh quay đầu nhìn Diệp Kính Huy, cười như không cười: “Tôi đưa cậu đến một nơi, là quán bar nổi tiếng nhất địa phương này.”
Anh ngẩng đầu lên lãnh đạm nhìn hắn: “Sau này công việc của cậu trực tiếp báo cáo với tôi.”
Diệp Kính Huy cười khẽ: “Giám đốc Tư, tôi muốn biết mình phụ trách mảng nào?”
Tư Minh nhìn hắn một chập rồi kiên nhẫn giải thích: “Hiện giờ trọng tâm kinh doanh của tập đoàn Đông Thành đều đặt ở quốc nội, từ khi giám đốc Tiêu về nước, chiến lược thay đổi, bạn hàng hợp tác kinh doanh với chúng ta cũng ngày càng tăng nhiều. Lúc trước tôi đã thảo luận với giám đốc Tiêu về việc thiết lập bộ phận marketing riêng trong Đông Thành, cũng thông báo tuyển dụng rất nhiều nhân tài ở lĩnh vực này. Cậu chính là trợ lý phụ trách việc liên lạc trong ngoài của công ty.” Anh ngừng một lát rồi nhướn mày, “Về bên trong, cậu tổng hợp tư liệu của bộ phận marketing giao cho tôi, hơn nữa cũng truyền đạt chỉ thị của tôi. Bên ngoài, làm đại biểu phụ trách liên hệ trực tiếp với các công ty khác của tập đoàn Đông Thành, hơn nữa còn phải báo cáo tiến độ với tôi bất cứ lúc nào.”
“Thật vui vì được tổng giám đốc Tư coi trọng, nhưng tôi chỉ vừa mới tốt nghiệp, chỉ sợ không đủ kinh nghiệm.” Diệp Kính Huy trưng ra vẻ mặt cực nghiêm túc.
“Tôi tin tưởng năng lực của cậu.” Anh dừng một chút, tiếp đó thản nhiên nói: “Hy vọng cậu có thể theo kịp bước đi của tôi, nếu không tôi sẽ chẳng chút lưu tình đuổi thẳng cậu.”
Ánh mắt anh từ đầu đến cuối vẫn luôn chú mục vào màn hình máy tính, lúc nói chuyện cũng không thèm liếc mắt đến hắn lấy một lần.
“Vâng, thưa giám đốc Tư, tôi sẽ cố gắng.” Hắn cười.
“Còn vấn đề gì cần hỏi thì đi tìm Lưu Duy Giai của bộ phận nhân sự, cô ấy sẽ chỉ dẫn cậu.”
“Vâng.”
“Hôm nay chưa có công việc cho cậu đâu, hãy tự đi làm quen với hoàn cảnh một chút.” Thấy Diệp Kính Huy vẫn bất động, Tư Minh trực tiếp lạnh mặt hạ lệnh đuổi khách, “Ra ngoài đi.”
Diệp Kính Huy rất lễ độ khom người rời khỏi phòng, sau khi ra đến cửa mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Kỳ thực nhìn dáng vẻ nghiêm trang khi ra lệnh của anh ta thú vị thật nha. Đáng tiếc người nghe lệnh là hắn, ứ có vui đâu.
Diệp Kính Huy tuân theo “mệnh lệnh” của Tư Minh đi lang thang khắp nơi, tập cách thích ứng với công ty.
Nơi làm việc của tập đoàn Đông Thành được quét dọn cực kì sạch sẽ, mỗi bộ phận khác nhau sẽ nằm ở mỗi tầng khác nhau có đánh số, tầng 16 là chỗ chuyên tổ chức hội nghị cấp cao, văn phòng của Tư Minh ở phía đông tầng 11, Tiêu Dật thì ở góc bắc, ở giữa có một hành lang rất rộng. Phòng làm việc của nhân viên ở dưới tầng 10, không gian cũng được bố trí tương tự, điều kiện công tác vô cùng thoáng đãng thoải mái, nối tiếp phong cách nhất quán của tập đoàn Đông Thành, khiến tâm tình ai ai cũng hào hứng theo.
Diệp Kính Huy thầm khen một tiếng, xoay người đến nơi chờ thang máy.
Do hắn nán lại công ty đến tận lúc đã qua giờ tan tầm, thang máy từ tầng 16 hạ thẳng xuống một đường không hề bị cản giữa chừng, lúc tới tầng 10 thì “đinh” một tiếng ngừng lại. Cửa mở, có một người đàn ông đứng bên trong, anh ta mặc bộ com-lê đen chỉnh tề, đang cúi đầu nhìn màn hình di động.
Nghe thấy tiếng thang máy mở ra, anh ta nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về chàng thanh niên đang đứng ngoài cửa.“Chào giám đốc Tư.” Diệp Kính Huy tươi cười hỏi thăm rất chi là ân cần.
“Chào.” Tư Minh không hề nhiều lời, lịch sự nghiêng người qua để hắn bước vào, còn chủ động ấn nút đóng cửa.
Thang máy tiếp tục chạy xuống, lúc đến tầng 9 lại mở toang cửa nhưng không ai bước vào, thấy Tư Minh cúi đầu bấm tin nhắn, Diệp Kính Huy đành phải tựa lên vách chờ. Lâu thật lâu cũng không thấy người nào xuất hiện, lúc này cả hai mới ấn nút đóng cửa.
“Giám đốc Tư, chúng tôi đã kiểm tra tỉ mỉ tư liệu của Lưu Huy, không hề có vấn đề.” Là cấp dưới của Tư Minh, Lưu Duy Giai nhắn tới.
“Đến đại học S vào hệ thống chứng thực tra bằng tốt nghiệp của cậu ta.”
“Cũng đã tra qua, không vấn đề.”
“Biên bản xuất nhập cảnh thì sao?”
“Cũng không có vấn đề.”
Tư Minh hơi nhíu nhíu mày: “Cô có tin trên thế giới có một đôi anh em song sinh, sinh hoạt tại hai nơi khác nhau mà tới giờ còn chưa gặp nhau không?”
“Việc này. . . . . .Có lẽ là trùng hợp chăng?”
“A, có thể là nói dối hơn.” Anh lại nhắn qua một tin, “Lập tức đến trung tâm điều khiển khống chế thang máy 1 dừng lại, tôi muốn thử hắn ta một lần.”
Sau khi nhắn xong tin đó, Tư Minh thả di động vào túi quần.
Thang máy xuống đến tầng 8 đột ngột ngừng lại, sau đó cứ thế bất động.
Dường như Tư Minh có hơi “kinh ngạc”, anh trầm mặc một lát rồi nhíu mày.
Trong không gian kín bưng, bầu không khí có vẻ khá nặng nề. Tiếng hít thở hoà lẫn vào nhau của hai người đàn ông càng lộ vẻ gượng gạo hơn.
Lâu thật lâu sau, Tư Minh mở miệng tìm đề tài tán gẫu: “Trước kia thang máy chưa từng trục trặc, hôm nay là lần đầu tiên.”
Diệp Kính Huy cười: “Vậy ư.”
Vì để phối hợp với sự oan gia ngõ hẹp của tôi và anh, hôm nay đã có rất nhiều thứ lần đầu tiên rồi, thật sự tình cờ đến thế sao?
“Có lẽ là mạch điện xảy ra sự cố.” Tư Minh quay đầu lại bình thản nhìn hắn, “Lưu Huy, tôi gọi cậu là A Huy được không?”
Từ đầu đến cuối anh đều rất điềm tĩnh tự nhiên, giọng điệu khi nói ra “lời kịch” cực kì hờ hững, vẻ mặt cũng trấn tĩnh như lúc bình thường, cả người vẫn vẹn nguyên nét bí hiểm khôn lường ấy. Thật là lạnh lẽo đến trình độ máy móc hoá, Diệp Kính Huy có chút xúc động muốn sờ soạng thân thể anh, xem xem có giống miếng thịt đông vừa được lấy ra từ tủ lạnh không.
Diệp Kính Huy gật đầu cười cười: “Xưng hô thôi mà, tùy ý anh.”
“Cậu từng học đại học ở thành phố S đúng không?” Tư Minh bất thình lình hỏi.
“Vâng.” Việc đó đương nhiên là do Tiêu Dật bịa bừa.
“Nói vậy chúng ta là đồng môn.” Tư Minh nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn, “Năm đó khi còn đi học, điều các sinh viên thích nhất là ngồi trên thảm cỏ chỗ suối phun trước thư viện đọc sách.”Diệp Kính Huy vô tội nói: “Anh không biết suối phun đã bị chuyển đến gần ký túc xá sinh viên rồi ư?”
“Ồ?” Dường như Tư Minh có vẻ hơi ngạc nhiên, anh dùng một âm tiết ngắn gọn để biểu đạt nghi vấn.
“Bởi vì khoảng cách đến thư viện xa quá, trường định mở một con đường gần đó.”
“Thì ra là thế.” Anh yên lặng một chốc rồi bảo, “Vậy cô Jenny có khỏe không, trước đây tôi thích bài giảng của bà ấy nhất.”
“Cách đây không lâu bà ấy vừa nghỉ hưu dưỡng bệnh.”
“Lúc tôi tốt nghiệp bà ấy còn khỏe lắm, mỗi ngày đều chạy mười vòng quanh thư viện. Ai ngờ bây giờ lại ngã bệnh.” Tư Minh thản nhiên nói: “Mà cũng phải thôi, tôi rời khỏi trường ít nhất đã bảy năm rồi.”
“Gặp đồng môn trong nước là chuyện chẳng dễ dàng a.” Nụ cười trên mặt Diệp Kính Huy trước sau như một, “Sau này nhờ giám đốc Tư chỉ bảo nhiều hơn.”
“Ừ.” Tư Minh quay đầu lại nhìn chòng chọc Diệp Kính Huy không chuyển mắt, hệt như muốn tìm cho bằng được một cảm xúc khác thường nào đấy trên mặt hắn, cuối cùng thấy đối phương vẫn tươi cười đầy vẻ trấn tĩnh, anh chỉ có thể mặt không đổi sắc mà nói, “Cố lên.”
Diệp Kính Huy gật gật đầu, nghiêm túc đáp, “Tôi sẽ cố gắng.”
. . . . . . .
Phần sơ yếu lý lịch kia Tiêu Dật phải bỏ ra hẳn nửa năm để làm, kết quả rất gọn ghẽ, cho dù bọn họ đi điều tra cũng sẽ có người đứng ra làm chứng. Diệp Kính Huy đã dành mấy ngày trời đóng cửa “tu luyện”, ráng ghi nhớ toàn bộ thông tin trong phần lý lịch kia, thậm chí còn lên trang web của đại học S tra cứu rất nhiều tài liệu để tránh lộ ra sơ hở. Đáng tiếc Tư Minh đã từng chạm mặt hắn ba lần ngắn ngủi ở hộp đêm, anh ta hoài nghi cũng là chuyện bình thường, thế nên anh mới thuận miệng hỏi về người giảng viên mấy ngày trước vừa nghỉ hưu dưỡng bệnh nhằm thăm dò.
Cho dù anh ta có hoài nghi lần nữa cũng không thể đối mặt vạch trần, chưa kể hắn có giấy tờ chứng minh, vả lại cái cớ anh em song sinh Tiêu Dật cũng đã chuẩn bị tốt mưu tính, song bào thai lớn lên chưa chắc đôi nào cũng như nhau. Sợ là sợ anh ta dẫn hắn đi đối chất, đến lúc đó phải “úm ba la” ra hai người giống nhau như đúc thì quả thực quá sức phiền toái. Ông anh song sinh chân chính của Diệp Kính Huy là Diệp Kính Hy, vậy mà dáng vẻ hai người chả giống nhau một tí tẹo nào, thế nên dù Tư Minh từng liên hệ với Diệp Kính Hy không ít lần, anh ta cũng không liên tưởng được kẻ đứng đối diện là cậu em sinh đôi của anh.
Nếu anh ta thật sự muốn đối chất, biến ra hai người giống nhau như hai giọt nước có lẽ cũng. . . . . không khó đâu. Nếu không mấy loại phim truyền hình có tình tiết cũ xưa như chị em sinh đôi cướp chồng nhau ở trong nước cũng khỏi cần công chiếu nữa. Diệp Kính Huy mỉm cười, tìm trong danh bạ di động một cái tên, Alex, hắn thuận tay bấm gửi một tin nhắn.
Đèn sáng, thang máy đột nhiên khôi phục hoạt động bình thường, tiếp tục chạy xuống.
Thế mà đến tầng 6 nó lại ngừng lần nữa, Tiêu Dật chậm rãi đi tới thì thấy Diệp Kính Huy và Tư Minh đang đứng trong thang máy, khóe miệng hắn cong lên một nét cười.“Chào, giám đốc Tư.” Tiêu Dật mỉm cười vươn tay ra.
“Mới tan tầm sao?” Tư Minh cũng vươn tay nắm lấy tay hắn, “Vất vả rồi.”
Sau khi thu tay lại, vẻ mặt ai cũng cực kì bình tĩnh, giống hệt như bạn bè nói chuyện phiếm thường ngày.
“Vất vả thì không nói, chỉ là lâu quá chưa về nước nên phát hiện nơi này khác nhiều thật, trưa nay tôi lái xe đến câu lạc bộ anh từng nói mà lạc đường luôn, còn bị kẹt xe nữa, về trễ đến mấy giờ liền.” Dứt lời, hắn ném cho Diệp Kính Huy một ánh nhìn cười như không cười.
Chắc chắn là Tư Minh cố ý chỉ hắn một tuyến đường phức tạp, khiến hắn bị kẹt xe đến trễ lỡ mất thời gian phỏng vấn, đúng là quá gian xảo mà.
Diệp Kính Huy ngẩng đầu lên, Tư Minh vẫn kiểu biểu cảm trầm tĩnh như trước, anh thản nhiên nói: “Tuyến đường giao thông ở B rất phức tạp. Chi bằng hôm nào tôi làm hướng dẫn viên du lịch, đưa anh đi dạo nơi này một chuyến.”
Tiêu Dật cười đến là điềm đạm xiết bao: “Tốt, nếu rảnh nhất định tôi sẽ mời anh dẫn tôi đi một vòng. Tôi không quen thuộc lắm với việc kinh doanh ở quốc nội, sau này phiền anh hướng dẫn tôi nhiều hơn.”
“Khách khí rồi, hướng dẫn tôi không dám nhận, chúng ta cùng nỗ lực thôi.”
Đương lúc lời qua lẽ lại thì thang máy đã nhanh chóng xuống tầng trệt, hai gã đàn ông lại lịch thiệp nhường nhịn nhau một phen, sau nối tiếp trước mà bước ra ngoài, lúc này Diệp Kính Huy mới nhún nhún vai, thong dong rời khỏi thang máy.
Ai ngờ vừa bước ra công ty thì mưa còn chưa tạnh, ngược lại còn lớn hơn lúc nãy.
Bình thường Diệp Kính Huy ra ngoài đều lái xe, ô đặt trong xe nên không có thói quen tuỳ thân mang theo. Hắn đừng tần ngần tại chỗ một lúc lâu, lặng lẽ ngó ngó bộ com-lê màu trắng trên người mình, cứ thế khoan thai lao vào màn mưa. Dù sao cũng đã ướt một lần, thêm lần nữa cũng chẳng sao, nhân tiện giả làm sói đội lốt cừu có cơ hội đi săn.
Quả nhiên vừa bước ra giao lộ đã thấy một chiếc BMWs trờ tới dừng bên cạnh hắn.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, Tư Minh xoay mặt qua: “Không mang ô à?”
“Vâng, tôi quên.”
“Muốn tôi chở về không?”
“Tốt quá, phiền anh rồi.” Diệp Kính Huy nói xong thì không chút khách sáo mở cửa chui vào xe.
Tư Minh khen: “Tôi rất thích sự thẳng thắn của cậu.”
“Cám ơn.”
Ánh mắt thâm thúy của anh đảo quanh trên gương mặt hắn, một lúc sau anh mới nổ máy xe, bình thản hỏi: “Nhà cậu ở đâu?”
“Tôi còn chưa tìm được chỗ ở.” Diệp Kính Huy nói dối mà mặt không đổi sắc tí nào, ngay cả đôi mắt cũng tràn ngập vẻ điềm nhiên pha lẫn chân thành, “Tôi mới về nước nên không quen thuộc nơi này, anh cứ đưa tôi đến khách sạn gần nhất tá túc một đêm đi.”“Ồ?” Anh dừng một chút, sau khi nhìn màn mưa to rào rạt ngoài cửa mới quay đầu lại bảo: “Chi bằng đến nhà tôi ở tạm một đêm.”
“Vậy phiền cho anh lắm.”
“Không sao đâu, tôi sống một mình.”
“Việc này. . . . . .”
“Hiện giờ mưa rất lớn.” Tư Minh giải thích, “Ngày mai tôi sẽ bảo người sắp xếp chỗ trong ký túc xá của nhân viên công ty cho cậu, đều thuộc dạng nhà ở cao cấp, điều kiện cũng không tệ lắm.”
“Cám ơn anh.” Diệp Kính Huy mỉm cười,
Quả nhiên là nhân vật thâm tàng bất lộ, chẳng biết khi lột được mặt nạ trông anh ta sẽ thế nào nhỉ? Kéo lớp da cừu xuống để phơi bày bản chất ác ma của người kia thật sự là chuyện rất thi thú. Rốt cuộc anh ta là loại người trăng hoa dẫn nhân viên mới về nhà để chơi đùa bằng quy tắc ngầm, hay bản chất cũng “chính nhân quân tử” như bề ngoài đây.
Bỗng dưng trông thấy bảng hiệu của quán bar Crazy sáng rực trong đêm tối, lòng Diệp Kính Huy bị chấn động mạnh, bất quá gương mặt hắn vẫn hoà nhã như trước.
“Giám đốc Tư, tới nhà anh chưa?” Diệp Kính Huy giả vờ giả vịt hỏi một câu.
Tư Minh quay đầu nhìn Diệp Kính Huy, cười như không cười: “Tôi đưa cậu đến một nơi, là quán bar nổi tiếng nhất địa phương này.”
Tác giả :
Điệp Chi Linh