Sư Tôn Đừng Tới Đây
Chương 18: Thăng cấp Trúc cơ.
"Ngồi im nào." Bạch Cẩn Phong thò một tay áp mạnh vào lưng Sở Thanh Vân, linh khí mát lạnh từ đó truyền thẳng vào kỳ kinh bát mạch trong cơ thể. Cảm giác nóng lạnh đan xen, Sở Thanh Vân đau đớn rêи rỉ thành tiếng.
Cả người y bị nước thuốc gột rửa. Bạch Cẩn Phong kết thành những thủ ấn phức tạp, bàn tay nhanh chóng điểm mạnh lên lưng Sở Thanh Vân.
Sở Thanh Vân không biết bây giờ sau lưng mình đã sáng rực một mảnh, y cảm giác thân thể càng ngày càng nhẹ nhàng, bao nhiêu cặn bã nhanh chóng từ cơ thể chảy ra.
Nước vẫn sôi ùng ục nhưng Sở Thanh Vân không dám động đậy, chỉ tham lam đón nhận dòng linh khí mát mẻ đi vào tẩy rửa bên trong kinh mạch của mình.
Từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy cả người Sở Thanh Vân rung lên bần bật, xương cốt kêu lách cách.
Bạch Cẩn Phong đứng bên ngoài, mồ hôi trêи trán đọng thành từng giọt. Hắn cảm nhận đã đến lúc liền quát lên:
"Há miệng ra."
Sở Thanh Vân nghe lời há miệng, một viên đan dược trắng toát liền rơi vào. Dược lực chảy ra như dòng nước mát cọ rửa toàn thân, từ lỗ chân lông đến kinh mạch đều thoải mái không nói thành lời.
Y nhận ra cơ thể đang được cải tạo, đan điền bên dưới dần dần khuếch tán, linh khí mọi ngày tắc nghẽn giờ đây lưu chuyển thông thuận.
Không ai nói cho Sở Thanh Vân biết y vừa ăn chính là Tẩy tuỷ đan, là đan dược cực kỳ hiếm có để bồi dưỡng căn cốt, tẩy đi cặn bã trong cơ thể. Có thể nói đan dược này ngàn vàng khó cầu, không phải tu sĩ nào cũng có cơ hội dùng.
Bạch Cẩn Phong đút Tẩy tuỷ đan cho Sở Thanh Vân xong thì thả tay ra, để mặc cho y nhắm mắt hấp thu dược vật. Bản thân thì nhìn chằm chằm vào lưng Sở Thanh Vân, ánh mắt dần tối lại.
Bỗng đống y phục đang cuộn tròn dưới đất vang lên tiếng lục cục, một cái đầu tròn vo hiện ra đối mắt với Bạch Cẩn Phong.
Năm canh giờ nhanh chóng trôi qua. Sở Thanh Vân mở mắt, cảm giác cả người thư thái, tinh thần phấn chấn, linh lực trong cơ thể giờ đây cực kỳ tinh thuần, y đứng dậy khỏi thùng rồi vui vẻ gọi. "Sư tôn, con xong rồi."
Ai dè vừa ngước lên nhìn cảnh tượng trước mặt, Sở Thanh Vân mém trượt chân ngã vào thùng nước. Chỉ thấy bên kia Bạch Cẩn Phong đang ngồi trêи một cái ghế nhàn nhã đọc sách, còn cục cưng hồ ly bé nhỏ thì bị sợi bùa quấn thành một cục, nằm thoi thóp dưới chân ghế.
Sở Thanh Vân trong lòng hốt hoảng, chẳng thèm để ý hình tượng của bản thân nữa vội vã nhảy từ trong thùng ra, đến mức cả người trơn bóng cũng chẳng để ý. Không ngờ dưới chân ướt nước nên trơn trượt, cơ thể lao thẳng về phía trước.
Bạch Cẩn Phong thấy thế thì vội giang tay, thân thể Sở Thanh Vân như khối đậu hũ mềm mại lao thẳng vào trong lòng. Hắn hiếm có khi mất bình tĩnh, khẽ trách.
"Sở Thanh Vân, cái tật hấp tấp bao giờ mới bỏ được đây."
Sở Thanh Vân không để ý, lồm cồm bò dậy, "Sư tôn. Hồ ly của đệ tử sao lại thế này???"
Bạch Cẩn Phong không trả lời. Lúc này Sở Thanh Vân mới nhận ra thân thể bị một đôi tay ghìm mạnh xuống, không giãy giụa được.
Thân thể kề sát vào nhau nóng hầm hập, làn da trơn bóng áp lên người. Bạch Cẩn Phong lưu luyến cảm giác này nên cố ý siết mạnh tay. Sau đó chưa đợi Sở Thanh Vân phản ứng đã nâng y dậy, tay vẫy một cái, sợi bùa chú trêи thân hồ ly rơi ra.
Hồ ly nhỏ kêu lên một tiếng, trốn dưới chân ghế ai oán nhìn lên, Sở Thanh Vân thấy vậy mới thở phào, định bế nó, ai dè giọng nói khàn khàn của Bạch Cẩn Phong lại vang lên bên tai.
"Sở Thanh Vân, cho ngươi thời gian một chén trà, lấy y phục mặc vào rồi giải thích rõ ràng cho vi sư đây là thứ gì."
Bấy giờ Sở Thanh Vân mới nhớ ra cả người mình đang trần trụi chỉ mặc độc một chiếc tiết khố ướt sũng. Một cơn gió từ bên ngoài đúng lúc thổi vào, y nổi hết da gà da vịt, vội vàng lục nhẫn lấy bộ y phục mới mặc vào rồi mới bế hồ ly nhỏ lên. Nhỏ giọng lầm bầm.
"Hồ ly ngoan, mày có sợ không?"
Thấy Bạch Cẩn Phong cau mày lại, Sở Thanh Vân mới cẩn thận giải thích:
"Sư tôn. Hồ ly nhỏ này không biết từ đâu tình cờ đi lạc vào đây, đệ tử thấy có duyên với mình nên muốn nuôi nó." Nói xong dùng ánh mắt trông mong nhìn Bạch Cẩn Phong.
"Đệ tử muốn nuôi nó có được không?"
Bạch Cẩn Phong nhìn chằm chằm vào hồ ly, vật nhỏ nhe hàm răng nhọn ra cảnh giác nhìn hắn. Tình cảnh quen thuộc này làm Bạch Cẩn Phong cảm khái, một chút ký ức xưa cũ dâng lên.
"Là duyên thì không tránh được, vi sư cho ngươi nuôi, nhưng trước tiên phải ký kết khế ước nô thú đi đã."
Hồ ly co rúm người lại, nó ngửa mặt lên nhìn đau đáu vào Sở Thanh Vân, cuối cùng vẫn cam chịu cọ gương mặt vào lòng bàn tay y.
Sở Thanh Vân không nghĩ nhiều, thấy Bạch Cẩn Phong chấp nhận cho y nuôi hồ ly thì vui vẻ, "Vâng, kết thì kết."
Ký kết khế ước nô thú khá đơn giản. Sở Thanh Vân chỉ cần nghe Bạch Cẩn Phong nói một lần là làm được. Từ đầu đến đuôi hồ ly ngoan ngoãn thuận theo làm Sở Thanh Vân càng thêm yêu thích.
"Ta nhặt được ngươi ở núi Tuyệt Linh, từ bây giờ ngươi sẽ tên là Tuyệt Linh."
Hồ ly le lưỡi ɭϊếʍ hai cái vào tay Sở Thanh Vân. Y thấy lòng bàn tay ngứa ngứa, chưa kịp phản ứng thì Tuyệt Linh đã bị Bạch Cẩn Phong xách cổ ném đi.
"Mất thời gian quá. Bây giờ tiến cấp Trúc cơ luôn, ngươi đi theo ta."
"Vâng."
Sở Thanh Vân đau lòng chạy tới ôm chặt hồ ly trong tay rồi ngoan ngoãn đi theo Bạch Cẩn Phong rời khỏi Tuyệt Linh động. Đi đến bãi đất trống trước mặt, Bạch Cẩn Phong dừng lại, lấy trận kỳ từ trong nhẫn ra, bắt đầu bày trận.
Lúc này mới chập tối, Bạch Cẩn Phong bày trận đến tận khi trăng treo cao trêи bầu trời mới xong. Hắn ném vào trong trận một vốc linh thạch rồi sai Sở Thanh Vân bước vào.
Sở Thanh Vân hiểu ý, bỏ hồ ly Tuyệt Linh xuống đất, chậm rãi hít sâu một hơi, bài trừ tạp niệm rồi bước vào trận.
Tụ linh trận tập trung hết linh khí trời đất, hơn nữa còn có linh thạch rải đều xung quanh, chẳng mấy chốc linh khí nơi đây đã đặc quánh như sương mù.
Bạch Cẩn Phong truyền khẩu quyết bắt Sở Thanh Vân đọc theo. Linh lực bắt đầu theo lỗ chân lông chui vào trong cơ thể thiếu niên tạo thành một cơn lốc xoáy nhỏ chạy tứ tung khắp kinh mạch.
Mới đầu Sở Thanh Vân còn luống cuống, Bạch Cẩn Phong thấy vậy kiên nhẫn dẫn dắt từng chút một.
"Đọc khẩu quyết, hướng dẫn linh lực di chuyển về đan điền, đánh sâu vào vách ngăn cảnh giới."
Sở Thanh Vân làm vài lượt mới cảm thấy thuận lợi, linh khí chui vào cơ thể thành một vòng tuần hoàn rồi tụ lại đan điền.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, bầu trời đột nhiên nổi giông tố, mây đen vần vũ khắp nơi. Thiên địa biến chuyển không giấu được một số thế lực ở gần đó, dù đêm đen nhưng vẫn có vài bóng người phóng lên cao.
"Là ai tiến giai vậy?"
"Nhìn kìa, là nơi ở của Minh Ly tiên tôn của Thanh Phong môn. Chẳng lẽ là người tiến giai?"
"Bậy nào. Minh Ly tiên tôn mới Hoá thần bao nhiêu năm đâu, làm sao có thể tiến giai nhanh vậy!"
"Vậy ngươi nói là ai? Đại đệ tử Diệp Thần đã sớm Trúc cơ trung kỳ, nhị đệ tử Lục Thanh Sương vừa mới Trúc cơ xong, chỉ còn lại tam đệ tử... Có lẽ nào???"
"Đừng cãi nhau nữa, các ngươi nhìn kia kìa."
Theo tay tu sĩ nọ chỉ, đám đông nhìn thấy cả vùng trời sáng bừng lên, trêи đỉnh Thiên Nhai hiện rõ hai bóng người, người đứng hộ pháp kia y phục không gió mà bay, bộ dạng cao cao tại thượng, không phải Minh Ly tiên tôn thì là ai.
Người ngồi trong trận pháp còn nhỏ tuổi nhưng lưng thẳng tắp, hai mắt nhắm nghiền, linh khí khắp nơi đổ dồn về đó.
Một người đã nhận ra hét lên:
"Là tam đệ tử của Minh Ly tiên tôn, Sở Thanh Vân."
"Quả nhiên là đệ tử của tiên tôn, phế vật mà cũng có thể Trúc cơ được."
Cả người y bị nước thuốc gột rửa. Bạch Cẩn Phong kết thành những thủ ấn phức tạp, bàn tay nhanh chóng điểm mạnh lên lưng Sở Thanh Vân.
Sở Thanh Vân không biết bây giờ sau lưng mình đã sáng rực một mảnh, y cảm giác thân thể càng ngày càng nhẹ nhàng, bao nhiêu cặn bã nhanh chóng từ cơ thể chảy ra.
Nước vẫn sôi ùng ục nhưng Sở Thanh Vân không dám động đậy, chỉ tham lam đón nhận dòng linh khí mát mẻ đi vào tẩy rửa bên trong kinh mạch của mình.
Từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy cả người Sở Thanh Vân rung lên bần bật, xương cốt kêu lách cách.
Bạch Cẩn Phong đứng bên ngoài, mồ hôi trêи trán đọng thành từng giọt. Hắn cảm nhận đã đến lúc liền quát lên:
"Há miệng ra."
Sở Thanh Vân nghe lời há miệng, một viên đan dược trắng toát liền rơi vào. Dược lực chảy ra như dòng nước mát cọ rửa toàn thân, từ lỗ chân lông đến kinh mạch đều thoải mái không nói thành lời.
Y nhận ra cơ thể đang được cải tạo, đan điền bên dưới dần dần khuếch tán, linh khí mọi ngày tắc nghẽn giờ đây lưu chuyển thông thuận.
Không ai nói cho Sở Thanh Vân biết y vừa ăn chính là Tẩy tuỷ đan, là đan dược cực kỳ hiếm có để bồi dưỡng căn cốt, tẩy đi cặn bã trong cơ thể. Có thể nói đan dược này ngàn vàng khó cầu, không phải tu sĩ nào cũng có cơ hội dùng.
Bạch Cẩn Phong đút Tẩy tuỷ đan cho Sở Thanh Vân xong thì thả tay ra, để mặc cho y nhắm mắt hấp thu dược vật. Bản thân thì nhìn chằm chằm vào lưng Sở Thanh Vân, ánh mắt dần tối lại.
Bỗng đống y phục đang cuộn tròn dưới đất vang lên tiếng lục cục, một cái đầu tròn vo hiện ra đối mắt với Bạch Cẩn Phong.
Năm canh giờ nhanh chóng trôi qua. Sở Thanh Vân mở mắt, cảm giác cả người thư thái, tinh thần phấn chấn, linh lực trong cơ thể giờ đây cực kỳ tinh thuần, y đứng dậy khỏi thùng rồi vui vẻ gọi. "Sư tôn, con xong rồi."
Ai dè vừa ngước lên nhìn cảnh tượng trước mặt, Sở Thanh Vân mém trượt chân ngã vào thùng nước. Chỉ thấy bên kia Bạch Cẩn Phong đang ngồi trêи một cái ghế nhàn nhã đọc sách, còn cục cưng hồ ly bé nhỏ thì bị sợi bùa quấn thành một cục, nằm thoi thóp dưới chân ghế.
Sở Thanh Vân trong lòng hốt hoảng, chẳng thèm để ý hình tượng của bản thân nữa vội vã nhảy từ trong thùng ra, đến mức cả người trơn bóng cũng chẳng để ý. Không ngờ dưới chân ướt nước nên trơn trượt, cơ thể lao thẳng về phía trước.
Bạch Cẩn Phong thấy thế thì vội giang tay, thân thể Sở Thanh Vân như khối đậu hũ mềm mại lao thẳng vào trong lòng. Hắn hiếm có khi mất bình tĩnh, khẽ trách.
"Sở Thanh Vân, cái tật hấp tấp bao giờ mới bỏ được đây."
Sở Thanh Vân không để ý, lồm cồm bò dậy, "Sư tôn. Hồ ly của đệ tử sao lại thế này???"
Bạch Cẩn Phong không trả lời. Lúc này Sở Thanh Vân mới nhận ra thân thể bị một đôi tay ghìm mạnh xuống, không giãy giụa được.
Thân thể kề sát vào nhau nóng hầm hập, làn da trơn bóng áp lên người. Bạch Cẩn Phong lưu luyến cảm giác này nên cố ý siết mạnh tay. Sau đó chưa đợi Sở Thanh Vân phản ứng đã nâng y dậy, tay vẫy một cái, sợi bùa chú trêи thân hồ ly rơi ra.
Hồ ly nhỏ kêu lên một tiếng, trốn dưới chân ghế ai oán nhìn lên, Sở Thanh Vân thấy vậy mới thở phào, định bế nó, ai dè giọng nói khàn khàn của Bạch Cẩn Phong lại vang lên bên tai.
"Sở Thanh Vân, cho ngươi thời gian một chén trà, lấy y phục mặc vào rồi giải thích rõ ràng cho vi sư đây là thứ gì."
Bấy giờ Sở Thanh Vân mới nhớ ra cả người mình đang trần trụi chỉ mặc độc một chiếc tiết khố ướt sũng. Một cơn gió từ bên ngoài đúng lúc thổi vào, y nổi hết da gà da vịt, vội vàng lục nhẫn lấy bộ y phục mới mặc vào rồi mới bế hồ ly nhỏ lên. Nhỏ giọng lầm bầm.
"Hồ ly ngoan, mày có sợ không?"
Thấy Bạch Cẩn Phong cau mày lại, Sở Thanh Vân mới cẩn thận giải thích:
"Sư tôn. Hồ ly nhỏ này không biết từ đâu tình cờ đi lạc vào đây, đệ tử thấy có duyên với mình nên muốn nuôi nó." Nói xong dùng ánh mắt trông mong nhìn Bạch Cẩn Phong.
"Đệ tử muốn nuôi nó có được không?"
Bạch Cẩn Phong nhìn chằm chằm vào hồ ly, vật nhỏ nhe hàm răng nhọn ra cảnh giác nhìn hắn. Tình cảnh quen thuộc này làm Bạch Cẩn Phong cảm khái, một chút ký ức xưa cũ dâng lên.
"Là duyên thì không tránh được, vi sư cho ngươi nuôi, nhưng trước tiên phải ký kết khế ước nô thú đi đã."
Hồ ly co rúm người lại, nó ngửa mặt lên nhìn đau đáu vào Sở Thanh Vân, cuối cùng vẫn cam chịu cọ gương mặt vào lòng bàn tay y.
Sở Thanh Vân không nghĩ nhiều, thấy Bạch Cẩn Phong chấp nhận cho y nuôi hồ ly thì vui vẻ, "Vâng, kết thì kết."
Ký kết khế ước nô thú khá đơn giản. Sở Thanh Vân chỉ cần nghe Bạch Cẩn Phong nói một lần là làm được. Từ đầu đến đuôi hồ ly ngoan ngoãn thuận theo làm Sở Thanh Vân càng thêm yêu thích.
"Ta nhặt được ngươi ở núi Tuyệt Linh, từ bây giờ ngươi sẽ tên là Tuyệt Linh."
Hồ ly le lưỡi ɭϊếʍ hai cái vào tay Sở Thanh Vân. Y thấy lòng bàn tay ngứa ngứa, chưa kịp phản ứng thì Tuyệt Linh đã bị Bạch Cẩn Phong xách cổ ném đi.
"Mất thời gian quá. Bây giờ tiến cấp Trúc cơ luôn, ngươi đi theo ta."
"Vâng."
Sở Thanh Vân đau lòng chạy tới ôm chặt hồ ly trong tay rồi ngoan ngoãn đi theo Bạch Cẩn Phong rời khỏi Tuyệt Linh động. Đi đến bãi đất trống trước mặt, Bạch Cẩn Phong dừng lại, lấy trận kỳ từ trong nhẫn ra, bắt đầu bày trận.
Lúc này mới chập tối, Bạch Cẩn Phong bày trận đến tận khi trăng treo cao trêи bầu trời mới xong. Hắn ném vào trong trận một vốc linh thạch rồi sai Sở Thanh Vân bước vào.
Sở Thanh Vân hiểu ý, bỏ hồ ly Tuyệt Linh xuống đất, chậm rãi hít sâu một hơi, bài trừ tạp niệm rồi bước vào trận.
Tụ linh trận tập trung hết linh khí trời đất, hơn nữa còn có linh thạch rải đều xung quanh, chẳng mấy chốc linh khí nơi đây đã đặc quánh như sương mù.
Bạch Cẩn Phong truyền khẩu quyết bắt Sở Thanh Vân đọc theo. Linh lực bắt đầu theo lỗ chân lông chui vào trong cơ thể thiếu niên tạo thành một cơn lốc xoáy nhỏ chạy tứ tung khắp kinh mạch.
Mới đầu Sở Thanh Vân còn luống cuống, Bạch Cẩn Phong thấy vậy kiên nhẫn dẫn dắt từng chút một.
"Đọc khẩu quyết, hướng dẫn linh lực di chuyển về đan điền, đánh sâu vào vách ngăn cảnh giới."
Sở Thanh Vân làm vài lượt mới cảm thấy thuận lợi, linh khí chui vào cơ thể thành một vòng tuần hoàn rồi tụ lại đan điền.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, bầu trời đột nhiên nổi giông tố, mây đen vần vũ khắp nơi. Thiên địa biến chuyển không giấu được một số thế lực ở gần đó, dù đêm đen nhưng vẫn có vài bóng người phóng lên cao.
"Là ai tiến giai vậy?"
"Nhìn kìa, là nơi ở của Minh Ly tiên tôn của Thanh Phong môn. Chẳng lẽ là người tiến giai?"
"Bậy nào. Minh Ly tiên tôn mới Hoá thần bao nhiêu năm đâu, làm sao có thể tiến giai nhanh vậy!"
"Vậy ngươi nói là ai? Đại đệ tử Diệp Thần đã sớm Trúc cơ trung kỳ, nhị đệ tử Lục Thanh Sương vừa mới Trúc cơ xong, chỉ còn lại tam đệ tử... Có lẽ nào???"
"Đừng cãi nhau nữa, các ngươi nhìn kia kìa."
Theo tay tu sĩ nọ chỉ, đám đông nhìn thấy cả vùng trời sáng bừng lên, trêи đỉnh Thiên Nhai hiện rõ hai bóng người, người đứng hộ pháp kia y phục không gió mà bay, bộ dạng cao cao tại thượng, không phải Minh Ly tiên tôn thì là ai.
Người ngồi trong trận pháp còn nhỏ tuổi nhưng lưng thẳng tắp, hai mắt nhắm nghiền, linh khí khắp nơi đổ dồn về đó.
Một người đã nhận ra hét lên:
"Là tam đệ tử của Minh Ly tiên tôn, Sở Thanh Vân."
"Quả nhiên là đệ tử của tiên tôn, phế vật mà cũng có thể Trúc cơ được."
Tác giả :
Hắc Miêu Vô Miên