Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký
Chương 76
chuyện nung gốm Tiger và Naaru hoàn toàn không hiểu, có thể nghĩ đến chỉ là vấn đề phân phối nhân lực. Tuy rằng trong lòng đối với nung gốm có rất nhiều kinh hỉ cùng tò mò, nhưng chân chính bàn chuyện thì ngay cả nói cái gì cũng không biết, chỉ đành chuyển hướng đề tài nói chuyện khác.
Hàn huyên một trận, Auge cùng Buku đều trở về ngủ, Naaru và Tiger ở lại trong lều Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân nhìn hai người này, cả 2 đều mí trên mí dưới đánh nhau, lại không chịu đi, ngồi ngã trái ngã phải.
“Trở về ngủ.” Tôn Chí Tân nói.
Naaru trực tiếp từ từ nhắm hai mắt không phản ứng, đem bàn tay lại cùng năm ngón tay Tôn Chí Tân tướng khấu. Tiger lại tà nghiêng mắt, nói:“ở đây ngốc một lát.”
Nhìn hai người mệt mỏi tới cực điểm, Trong lòng Tôn Chí Tân đau lòng khôn kể. Tuy rằng một lần cũng chưa từng tham gia quá săn thú, nhưng Tôn Chí Tân có thể tưởng tượng được săn thú cỡ nào mệt nhọc. Săn thú nghĩa là phải bôn tẩu thời gian dài, ẩn núp tập trung tinh thần cao độ, hung hiểm bác đấu cùng với cùng con mồi, còn có tiêu phí thể lực cao độ.
đàn ông Tiền sử khác với đàn ông hiện đại, xã hội hiện đại có n phân công, đồng thời cũng có phúc lợi, cũng có pháp chế bảo hộ lao động bảm đảm thời gian nghỉ ngơi tất yếu. tình huống Tại đây, một ngày 8 giờ lao động đều khiến người ta ăn không tiêu, huống chi chiến sĩ xuất phát từ hừng đông, trời tối mới trở về? bọn họ thậm chí cơm trưa cũng không ăn. không phải vấn đề thói quen, gián đoạn hoạt động săn thú để nhóm lửa nấu cơm thân thể sẽ không đủ chuẩn bị, đây chính là nguyên nhân chính bọn họ bỏ bữa trưa.
Bởi vì khoa học kỹ thuật cùng tri thức không đủ phát triển, bọn họ nhất định phải lấy lao động chân tay mà sống. Giống săn thú không chỉ mệt nhọc cao độ, lại tràn ngập các biến số không xác định cùng nguy hiểm. Nó sẽ không chỉ làm người ta mệt mỏi vô cùng, mà bác đấu một hồi sống chết, lấy sinh mệnh làm cái giá đổi lấy thức ăn, cách nói này cũng không khoa trương. Lao động sức lực, thật sự dồn ép con người rất nhiều.
2 người trước mắt lại vừa lúc phân biệt là hai tộc trưởng bộ tộc, tại đây thủ lĩnh thời đại tiền sử không phải nghề nghiệp an dật hủ bại, nó là tấm gương tốt chân chính, vì người khác làm tấm gương mẫu mực ! được đề cử trở thành tộc trưởng, ở thời đại này mà nói trách nhiệm chính là vinh quang. Tộc trưởng cũng không phải dễ làm, muốn được tôn trọng cùng kính yêu, chẳng những phải có trách nhiệm, ngươi còn phải cố gắng càng nhiều. Naaru và Tiger , không thể nghi ngờ là hai trong tộc ưu tú nhất, này cũng có nghĩa vô luận tiến hành hoạt động gì, bọn họ đều phải càng cố gắng hơn so với người khác, trả giá càng nhiều mồ hôi và vất vả, bởi vậy cũng sẽ càng thêm mệt nhọc.
Tôn Chí Tân kỳ thật phi thường tưởng đem 2 người này đuổi về lều của mình, nhưng thấy bộ dáng bọn họ, nhớ tới cố gắng cùng trả giá của bọn họ, trong lòng chính là cứng rắn không dậy nổi tâm .
“Naaru, trở về ngủ.” Tôn Chí Tân vươn tay đi lay Naaru.
Naaru vẫn là từ từ nhắm hai mắt, miệng nhân ủ rũ mơ hồ không rõ nói:“Không muốn động, ngốc một lát.”
Lại đi lay Tiger :“Tiger.”
Tiger toàn thân thả lỏng ngồi phịch trên đất:“Đừng đuổi ta, ta thích ở nơi này.”
“Vì sao ?”
Tiger nhìn qua cũng ngái ngủ, miệng đô lung :“Cảm giác thực thoải mái, nơi này của ngươi…… Có hương vị gia đình.”
Naaru ngô ngô hai tiếng như là đồng ý Tiger , lập tức rất nhanh bắt đầu nhỏ giọng ngáy.
một câu có hương vị gia đình khiến Tôn Chí Tân đáy lòng nhuyễn thành một mảnh, thấp giọng thở dài, rốt cuộc không dậy nổi ý niệm đuổi người trong đầu.
nhị vị gia này hạ quyết tâm không đi , còn có thể thật sự đuổi sao ? bộ dáng mệt nhọc này nhìn liền đau lòng, không muốn đi thì lưu lại thôi.
Quay đầu nhìn da gấu phòng trong, trước đem hai tay xuyên qua dưới cánh tay Naaru, bán tha bán ôm đưa hắn tới nằm trên tấm da gấu. lại quay đầu đem Tiger cũng kéo tới ném lên tấm da gấu. Hai vị này đã hoàn toàn ngủ say sưa, giống như lợn chết tùy ý Tôn Chí Tân đùa nghịch, hơi thở trong lều Tôn Chí Tân làm cho hai người hoàn toàn không có tâm cảnh giới, đều thả lỏng tứ chi nằm trên mặt đất mà ngủ đi mất , bị tha đi như tha xác chết.
đàn ông ngủ say thực nặng, mỗi người không dưới 180 cân, thật sự là heo siêu trọng………… May mắn Tôn Chí Tân cũng không phải mặt hàng mảnh mai, không thì thật đúng là 2 tên bất động này đùa không nổi.
Bất quá bọn họ cũng quả thật quá nặng, cứ như vậy đem hai vị này bê lên trên tấm da gấu ngủ xong Tôn Chí Tân mệt một thân mồ hôi mồ kê
Đem hai vị ca này nằm song song với nhau, Tôn Chí Tân cúi đầu nhìn lên, vui vẻ.
Có 1 câu nói rất thú vị hình dung tư thái ngủ của đàn ông, như thế này : Sườn long hang hổ nằm ngửa thi. đối chiếu 2 vị này, Naaru là nằm ngửa thi, Tiger còn lại là sườn long.
Naaru ngủ thực thành thật, nằm thẳng , cái tay quy củ đặt ở trước ngực hai bàn tay đặt lên nhau, động tác tựa như xác ướp trong quan tài Kim Tự Tháp, khác nhau chỉ ở chỗ toàn thân cao thấp không quấn băng vải mà thôi. Tiger lại một chút cũng không thành thật, đầu tiên là tứ chi chỏng vó chiếm rất nhiều không gian, sau đó lại nằm nghiêng, thực không an phận lấy mông chen Naaru. Hắn cho dù là ngủ cũng có ý thức địa bàn mãnh liệt, muốn đem Naaru đẩy ra khỏi da gấu. Bất quá Naaru rõ ràng cũng tài trí hơn người, mặc hắn chen, vẫn di nhiên bất động như núi, hắn cường mặc hắn cường, ta cứ vững như thái sơn của ta. hai vị Trước mắt này cứ lấy động tác kỳ quái như vậy nằm trên tấm da gấu, hai người trong không khí chen chúc cư nhiên nhìn qua thật hài hòa.
Ân, cũng phải, hai người này cứ trợn mắt mở mắt sẽ đấu nhau không ngừng, chỉ có ngủ mới có vẻ an phận.
Tôn Chí Tân vui vẻ nửa ngày, nhìn hai vị này an tĩnh mà điềm nhiên ngủ ở lều của mình, không biết sao trong lòng liền hơn một chút ôn nhu.
Cúi đầu nhìn hai người, bởi vì Tôn Chí Tân về muộn đánh vỡ tiết tấu sinh hoạt, Naaru không tới trước bờ sông tắm rửa, rối bù giống Tiger, đầy người bụi đất và mồ hôi trộn lẫn, toàn thân đen nhẻm toàn bụi . trên da Hai người đều là vết thương nhỏ do va quệt khi chạy trong rừng mà ra, có cái bởi vì thể chất quá cường mà khép vảy, có cái lại bị mồ hôi nhuộm dần mà hơi sưng đỏ . Đặc biệt chân hai người , vết thương nhỏ phi thường nhiều, dưới đầu gối như là quỳ lên tấm giặt đồ vậy.
Hai vị này, vì bắt đầu chuẩn bị cho mùa đông, liều mạng săn thú, khó trách mệt như vậy.
Nhìn vết thương trên hai cặp cẳng chân, Tôn Chí Tân không thể không đau lòng. Đảo mắt nhìn nồi, trước tiên bưng nó ra khỏi lều.
Cầm nồi ra bờ sông múc nước thì gặp Buku, Tôn Chí Tân hỏi:“Ngươi sao còn không ngủ ? ngày mai ta còn muốn nhờ ngươi giúp ta đi lấy niêm thổ, đi ngủ sớm một chút đi.”
“Không vội, ta còn muốn……” Buku nhìn thoáng qua nồi Trong tay Tôn Chí Tân, vui vẻ nói:“Zimmer, cũng là ngươi thông minh. Ta sao không nghĩ tới dùng nước ấm a? đun nước xong cho ta dùng ké một chút, ta lấy tới lau người cho anh trai. Ba ba liền giao cho ngươi . Đúng rồi, đừng lau cho Tiger , bảo hắn mau mau cút đi !”
đứa trẻ này sao lại khiến người ta thương yêu như vậy ? thực yêu quý anh trai mình. Tôn Chí Tân cong mắt lên, nói:“Hảo, trở về sẽ đem Tiger đuổi đi. Ngươi chờ ta một lát, đun nước xong gọi ngươi.”
Múc nước trở về đun, lại bảo Buku tới lấy nước hắn cần , lúc quay đầu tính lau cho hai người một lần phát hiện hai người kia hoàn toàn ngủ say như chết, tiếng ngáy như trâu thở phao phao liên tiếp.
chắc phải mệt lắm mới có thể phát ra tiếng ngáy lớn như vậy? nhớ trước kia Naaru ôm mình ngủ cũng không nghe thấy hắn ngáy ngủ.
Tôn Chí Tân bật cười lắc đầu, đem da thú nhúng nước, bắt đầu lau người cho hai vị này. Một thân là mồ hôi dính dáp khẳng định ngủ không ngon, hắn muốn hai tên này có thể ngủ ngon một trận.
Trước lau cho Naaru, lau từ đầu đến chân, lau sạch lại cẩn thận rửa sạch cẳng chân cho hắn, lấy ra thuốc khử trùng phun qua một lần. Ngô, thứ này sớm hay muộn cũng dùng hết, hay là trước chuẩn bị một ít dược vật khác mới tốt.
Tôn Chí Tân và Naaru đã sớm đã quen thuộc lẫn nhau, đã xxoo rất nhiều lần, thứ nên xem , thứ không nên xem sớm đã xem sạch, lau cho hắn thật sự không có áp lực tâm lý gì. Ách…… Kỳ thật có, nếu lau đến chỗ tư mật, cảm giác truyền đến vẫn sẽ làm Tôn Chí Tân đỏ mặt tới mang tai cảm giác thực quỷ dị.
khi lau đến Tiger, cố ý nới váy da bên hông cho hắn. Tuy rằng thực đau lòng hắn mệt nhọc, vẫn không thể giống như lau cho hắn từ đầu đến chân, loại vị trí này Tôn Chí Tân bản năng đã nghĩ bỏ qua.
Chưa xong lại nhịn không được tò mò, một tay lặng lẽ nâng váy da của Tiger, một tay vụng trộm nhấc váy da của Naaru, tà mắt nhìn vào xem xét, so sánh lớn nhỏ một chút.
Ngô…… Không sai biệt lắm, đều là cấp Dã thú …… lại xốc lên váy da của mình lấy ra so, cuối cùng thực vừa lòng phát hiện của mình so với hai người này cũng không kém. lão Tôn gia Ta cũng là cực phẩm, lão tôn ta có nhỏ cũng là cấp Dã thú ! hàng họ không hề kém người ta !
Sau đó giống như một đứa trẻ đùa dai cười khúc khích nửa ngày, tựa hồ tìm lại được cảm giác thời niên thiếu cùng thời con nít bướng bỉnh vô pháp vô thiên.
Cảm giác này rất tốt, giống như sỗ sàng. Cạc cạc ~
Đùa đã rồi mới đem cẳng chân của Tiger phun thuốc qua một làn, bảo vệ miệng vết thương. Cuối cùng cởi đôi giầy da heo rừng ra, lau bốn cái chân to một lần.
Hai cặp chân to nhỏ giống nhau như đúc, bởi vì đi lại nhiều mà có chai. Tôn Chí Tân dùng da thú dính nước ấm lau lên khiến hai người đang ngủ thoải mái cũng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. đáy lòng Tôn Chí Tân liền không khỏi càng nhuyễn, vốc một ít dầu thơm chà hai tay với nhau, mát xa hai cặp chân to, ấn đến khi chúng nó nóng lên, cảm giác được bàn chân cùng làn da cứng ngắc xốp xuống dưới mới dừng động tác lại. Trải qua một phen giải trừ mệt nhọc như vậy, ngày mai hai người chạy qua chạy lại sẽ dễ chịu hơn một chút.
Naaru hiển nhiên càng mệt, Tôn Chí Tân ấn chân hắn vô thức thấp giọng thở dài. Tiger hơi mở mắt ra:“Tiểu tân ?”
Tôn Chí Tân ân một tiếng, ánh mắt như nước giương mắt nhìn hắn, mỉm cười nói:“Ta ở đây. Ngủ đi.”
mạnh tay xoa bóp chân cho Tiger, Tiger cả người run lên, thỏa mãn nói:“Thật là thoải mái !”
“Mau ngủ.” Tôn Chí Tân cười khẽ một tiếng:“Ngày mai còn phải tiếp tục săn thú.”
“Hảo.” Tiger lên tiếng, ánh mắt lại không nhắm lại, vẫn kinh ngạc nhìn Tôn Chí Tân, đồng tử xám trắng như có Xuân Thủy chảy qua. Hắn kỳ thật rất muốn nhìn hắn cả đêm như vậy, nhưng chân bị Tôn Chí Tân cầm ấn trong tay , cả người đều được vây quanh một loại không khí an bình, cuối cùng làm cho Tiger lại trầm trầm ngủ.
Hàn huyên một trận, Auge cùng Buku đều trở về ngủ, Naaru và Tiger ở lại trong lều Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân nhìn hai người này, cả 2 đều mí trên mí dưới đánh nhau, lại không chịu đi, ngồi ngã trái ngã phải.
“Trở về ngủ.” Tôn Chí Tân nói.
Naaru trực tiếp từ từ nhắm hai mắt không phản ứng, đem bàn tay lại cùng năm ngón tay Tôn Chí Tân tướng khấu. Tiger lại tà nghiêng mắt, nói:“ở đây ngốc một lát.”
Nhìn hai người mệt mỏi tới cực điểm, Trong lòng Tôn Chí Tân đau lòng khôn kể. Tuy rằng một lần cũng chưa từng tham gia quá săn thú, nhưng Tôn Chí Tân có thể tưởng tượng được săn thú cỡ nào mệt nhọc. Săn thú nghĩa là phải bôn tẩu thời gian dài, ẩn núp tập trung tinh thần cao độ, hung hiểm bác đấu cùng với cùng con mồi, còn có tiêu phí thể lực cao độ.
đàn ông Tiền sử khác với đàn ông hiện đại, xã hội hiện đại có n phân công, đồng thời cũng có phúc lợi, cũng có pháp chế bảo hộ lao động bảm đảm thời gian nghỉ ngơi tất yếu. tình huống Tại đây, một ngày 8 giờ lao động đều khiến người ta ăn không tiêu, huống chi chiến sĩ xuất phát từ hừng đông, trời tối mới trở về? bọn họ thậm chí cơm trưa cũng không ăn. không phải vấn đề thói quen, gián đoạn hoạt động săn thú để nhóm lửa nấu cơm thân thể sẽ không đủ chuẩn bị, đây chính là nguyên nhân chính bọn họ bỏ bữa trưa.
Bởi vì khoa học kỹ thuật cùng tri thức không đủ phát triển, bọn họ nhất định phải lấy lao động chân tay mà sống. Giống săn thú không chỉ mệt nhọc cao độ, lại tràn ngập các biến số không xác định cùng nguy hiểm. Nó sẽ không chỉ làm người ta mệt mỏi vô cùng, mà bác đấu một hồi sống chết, lấy sinh mệnh làm cái giá đổi lấy thức ăn, cách nói này cũng không khoa trương. Lao động sức lực, thật sự dồn ép con người rất nhiều.
2 người trước mắt lại vừa lúc phân biệt là hai tộc trưởng bộ tộc, tại đây thủ lĩnh thời đại tiền sử không phải nghề nghiệp an dật hủ bại, nó là tấm gương tốt chân chính, vì người khác làm tấm gương mẫu mực ! được đề cử trở thành tộc trưởng, ở thời đại này mà nói trách nhiệm chính là vinh quang. Tộc trưởng cũng không phải dễ làm, muốn được tôn trọng cùng kính yêu, chẳng những phải có trách nhiệm, ngươi còn phải cố gắng càng nhiều. Naaru và Tiger , không thể nghi ngờ là hai trong tộc ưu tú nhất, này cũng có nghĩa vô luận tiến hành hoạt động gì, bọn họ đều phải càng cố gắng hơn so với người khác, trả giá càng nhiều mồ hôi và vất vả, bởi vậy cũng sẽ càng thêm mệt nhọc.
Tôn Chí Tân kỳ thật phi thường tưởng đem 2 người này đuổi về lều của mình, nhưng thấy bộ dáng bọn họ, nhớ tới cố gắng cùng trả giá của bọn họ, trong lòng chính là cứng rắn không dậy nổi tâm .
“Naaru, trở về ngủ.” Tôn Chí Tân vươn tay đi lay Naaru.
Naaru vẫn là từ từ nhắm hai mắt, miệng nhân ủ rũ mơ hồ không rõ nói:“Không muốn động, ngốc một lát.”
Lại đi lay Tiger :“Tiger.”
Tiger toàn thân thả lỏng ngồi phịch trên đất:“Đừng đuổi ta, ta thích ở nơi này.”
“Vì sao ?”
Tiger nhìn qua cũng ngái ngủ, miệng đô lung :“Cảm giác thực thoải mái, nơi này của ngươi…… Có hương vị gia đình.”
Naaru ngô ngô hai tiếng như là đồng ý Tiger , lập tức rất nhanh bắt đầu nhỏ giọng ngáy.
một câu có hương vị gia đình khiến Tôn Chí Tân đáy lòng nhuyễn thành một mảnh, thấp giọng thở dài, rốt cuộc không dậy nổi ý niệm đuổi người trong đầu.
nhị vị gia này hạ quyết tâm không đi , còn có thể thật sự đuổi sao ? bộ dáng mệt nhọc này nhìn liền đau lòng, không muốn đi thì lưu lại thôi.
Quay đầu nhìn da gấu phòng trong, trước đem hai tay xuyên qua dưới cánh tay Naaru, bán tha bán ôm đưa hắn tới nằm trên tấm da gấu. lại quay đầu đem Tiger cũng kéo tới ném lên tấm da gấu. Hai vị này đã hoàn toàn ngủ say sưa, giống như lợn chết tùy ý Tôn Chí Tân đùa nghịch, hơi thở trong lều Tôn Chí Tân làm cho hai người hoàn toàn không có tâm cảnh giới, đều thả lỏng tứ chi nằm trên mặt đất mà ngủ đi mất , bị tha đi như tha xác chết.
đàn ông ngủ say thực nặng, mỗi người không dưới 180 cân, thật sự là heo siêu trọng………… May mắn Tôn Chí Tân cũng không phải mặt hàng mảnh mai, không thì thật đúng là 2 tên bất động này đùa không nổi.
Bất quá bọn họ cũng quả thật quá nặng, cứ như vậy đem hai vị này bê lên trên tấm da gấu ngủ xong Tôn Chí Tân mệt một thân mồ hôi mồ kê
Đem hai vị ca này nằm song song với nhau, Tôn Chí Tân cúi đầu nhìn lên, vui vẻ.
Có 1 câu nói rất thú vị hình dung tư thái ngủ của đàn ông, như thế này : Sườn long hang hổ nằm ngửa thi. đối chiếu 2 vị này, Naaru là nằm ngửa thi, Tiger còn lại là sườn long.
Naaru ngủ thực thành thật, nằm thẳng , cái tay quy củ đặt ở trước ngực hai bàn tay đặt lên nhau, động tác tựa như xác ướp trong quan tài Kim Tự Tháp, khác nhau chỉ ở chỗ toàn thân cao thấp không quấn băng vải mà thôi. Tiger lại một chút cũng không thành thật, đầu tiên là tứ chi chỏng vó chiếm rất nhiều không gian, sau đó lại nằm nghiêng, thực không an phận lấy mông chen Naaru. Hắn cho dù là ngủ cũng có ý thức địa bàn mãnh liệt, muốn đem Naaru đẩy ra khỏi da gấu. Bất quá Naaru rõ ràng cũng tài trí hơn người, mặc hắn chen, vẫn di nhiên bất động như núi, hắn cường mặc hắn cường, ta cứ vững như thái sơn của ta. hai vị Trước mắt này cứ lấy động tác kỳ quái như vậy nằm trên tấm da gấu, hai người trong không khí chen chúc cư nhiên nhìn qua thật hài hòa.
Ân, cũng phải, hai người này cứ trợn mắt mở mắt sẽ đấu nhau không ngừng, chỉ có ngủ mới có vẻ an phận.
Tôn Chí Tân vui vẻ nửa ngày, nhìn hai vị này an tĩnh mà điềm nhiên ngủ ở lều của mình, không biết sao trong lòng liền hơn một chút ôn nhu.
Cúi đầu nhìn hai người, bởi vì Tôn Chí Tân về muộn đánh vỡ tiết tấu sinh hoạt, Naaru không tới trước bờ sông tắm rửa, rối bù giống Tiger, đầy người bụi đất và mồ hôi trộn lẫn, toàn thân đen nhẻm toàn bụi . trên da Hai người đều là vết thương nhỏ do va quệt khi chạy trong rừng mà ra, có cái bởi vì thể chất quá cường mà khép vảy, có cái lại bị mồ hôi nhuộm dần mà hơi sưng đỏ . Đặc biệt chân hai người , vết thương nhỏ phi thường nhiều, dưới đầu gối như là quỳ lên tấm giặt đồ vậy.
Hai vị này, vì bắt đầu chuẩn bị cho mùa đông, liều mạng săn thú, khó trách mệt như vậy.
Nhìn vết thương trên hai cặp cẳng chân, Tôn Chí Tân không thể không đau lòng. Đảo mắt nhìn nồi, trước tiên bưng nó ra khỏi lều.
Cầm nồi ra bờ sông múc nước thì gặp Buku, Tôn Chí Tân hỏi:“Ngươi sao còn không ngủ ? ngày mai ta còn muốn nhờ ngươi giúp ta đi lấy niêm thổ, đi ngủ sớm một chút đi.”
“Không vội, ta còn muốn……” Buku nhìn thoáng qua nồi Trong tay Tôn Chí Tân, vui vẻ nói:“Zimmer, cũng là ngươi thông minh. Ta sao không nghĩ tới dùng nước ấm a? đun nước xong cho ta dùng ké một chút, ta lấy tới lau người cho anh trai. Ba ba liền giao cho ngươi . Đúng rồi, đừng lau cho Tiger , bảo hắn mau mau cút đi !”
đứa trẻ này sao lại khiến người ta thương yêu như vậy ? thực yêu quý anh trai mình. Tôn Chí Tân cong mắt lên, nói:“Hảo, trở về sẽ đem Tiger đuổi đi. Ngươi chờ ta một lát, đun nước xong gọi ngươi.”
Múc nước trở về đun, lại bảo Buku tới lấy nước hắn cần , lúc quay đầu tính lau cho hai người một lần phát hiện hai người kia hoàn toàn ngủ say như chết, tiếng ngáy như trâu thở phao phao liên tiếp.
chắc phải mệt lắm mới có thể phát ra tiếng ngáy lớn như vậy? nhớ trước kia Naaru ôm mình ngủ cũng không nghe thấy hắn ngáy ngủ.
Tôn Chí Tân bật cười lắc đầu, đem da thú nhúng nước, bắt đầu lau người cho hai vị này. Một thân là mồ hôi dính dáp khẳng định ngủ không ngon, hắn muốn hai tên này có thể ngủ ngon một trận.
Trước lau cho Naaru, lau từ đầu đến chân, lau sạch lại cẩn thận rửa sạch cẳng chân cho hắn, lấy ra thuốc khử trùng phun qua một lần. Ngô, thứ này sớm hay muộn cũng dùng hết, hay là trước chuẩn bị một ít dược vật khác mới tốt.
Tôn Chí Tân và Naaru đã sớm đã quen thuộc lẫn nhau, đã xxoo rất nhiều lần, thứ nên xem , thứ không nên xem sớm đã xem sạch, lau cho hắn thật sự không có áp lực tâm lý gì. Ách…… Kỳ thật có, nếu lau đến chỗ tư mật, cảm giác truyền đến vẫn sẽ làm Tôn Chí Tân đỏ mặt tới mang tai cảm giác thực quỷ dị.
khi lau đến Tiger, cố ý nới váy da bên hông cho hắn. Tuy rằng thực đau lòng hắn mệt nhọc, vẫn không thể giống như lau cho hắn từ đầu đến chân, loại vị trí này Tôn Chí Tân bản năng đã nghĩ bỏ qua.
Chưa xong lại nhịn không được tò mò, một tay lặng lẽ nâng váy da của Tiger, một tay vụng trộm nhấc váy da của Naaru, tà mắt nhìn vào xem xét, so sánh lớn nhỏ một chút.
Ngô…… Không sai biệt lắm, đều là cấp Dã thú …… lại xốc lên váy da của mình lấy ra so, cuối cùng thực vừa lòng phát hiện của mình so với hai người này cũng không kém. lão Tôn gia Ta cũng là cực phẩm, lão tôn ta có nhỏ cũng là cấp Dã thú ! hàng họ không hề kém người ta !
Sau đó giống như một đứa trẻ đùa dai cười khúc khích nửa ngày, tựa hồ tìm lại được cảm giác thời niên thiếu cùng thời con nít bướng bỉnh vô pháp vô thiên.
Cảm giác này rất tốt, giống như sỗ sàng. Cạc cạc ~
Đùa đã rồi mới đem cẳng chân của Tiger phun thuốc qua một làn, bảo vệ miệng vết thương. Cuối cùng cởi đôi giầy da heo rừng ra, lau bốn cái chân to một lần.
Hai cặp chân to nhỏ giống nhau như đúc, bởi vì đi lại nhiều mà có chai. Tôn Chí Tân dùng da thú dính nước ấm lau lên khiến hai người đang ngủ thoải mái cũng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. đáy lòng Tôn Chí Tân liền không khỏi càng nhuyễn, vốc một ít dầu thơm chà hai tay với nhau, mát xa hai cặp chân to, ấn đến khi chúng nó nóng lên, cảm giác được bàn chân cùng làn da cứng ngắc xốp xuống dưới mới dừng động tác lại. Trải qua một phen giải trừ mệt nhọc như vậy, ngày mai hai người chạy qua chạy lại sẽ dễ chịu hơn một chút.
Naaru hiển nhiên càng mệt, Tôn Chí Tân ấn chân hắn vô thức thấp giọng thở dài. Tiger hơi mở mắt ra:“Tiểu tân ?”
Tôn Chí Tân ân một tiếng, ánh mắt như nước giương mắt nhìn hắn, mỉm cười nói:“Ta ở đây. Ngủ đi.”
mạnh tay xoa bóp chân cho Tiger, Tiger cả người run lên, thỏa mãn nói:“Thật là thoải mái !”
“Mau ngủ.” Tôn Chí Tân cười khẽ một tiếng:“Ngày mai còn phải tiếp tục săn thú.”
“Hảo.” Tiger lên tiếng, ánh mắt lại không nhắm lại, vẫn kinh ngạc nhìn Tôn Chí Tân, đồng tử xám trắng như có Xuân Thủy chảy qua. Hắn kỳ thật rất muốn nhìn hắn cả đêm như vậy, nhưng chân bị Tôn Chí Tân cầm ấn trong tay , cả người đều được vây quanh một loại không khí an bình, cuối cùng làm cho Tiger lại trầm trầm ngủ.
Tác giả :
Đại Thúc Vô Lương