Sử Thượng Tối Cường Vô Địch Kiếm Tu
Chương 34: Lăng Phong sát tâm!
Lăng Phong thành chủ nghe được Mặc Vũ nói Ngô Cương tạo phản, hắn không thể không giật mình kinh hãi, hai mắt trợn trọn lên kém chút nữa liền muốn lăn ra ngoài.
“Ồ, vậy là thành chủ đại nhân không biết chuyện này sao? Ta còn nghĩ thành chủ đại nhân lúc này tới là muốn cảm tạ ta giúp đỡ ngài diệt trừ phản nghịch đây?” Mặc Vũ tiếp tục giả ngu nói.
Lăng Phong thành chủ vội vàng cùng một tên thủ hạ đứng phía sau âm thầm trao đổi, muốn hỏi rõ ràng đến tột cùng xảy ra chuyện gì, tại sao Ngô Cương lại biến thành phản tặc?
Phải biết rằng nếu Ngô Cương thật làm phản, lại còn là hắn thủ hạ vậy thì dù cho hắn không có liên quan gì nhưng chắc chắn cái chức vị thành chủ này cũng giữ không được, đôi khi đầu lâu trên cổ còn muốn bị tháo xuống.
Thử nghĩ mà xem, nếu thủ hạ ngươi tạo phản, ngươi là chủ nhân của hắn chẳng lẽ còn có thể hoàn toàn không biết gì?
Nói ra ai tin?
Là ngươi thì ngươi sẽ tin tưởng sao?
Đấy chỉ mới là nói người khác còn là như vậy chứ đừng nói tới người của hoàng thất từ trước tới giờ nổi tiếng đa nghi, Lăng Phong hắn tự nhiên không thể tiếp tục giữ được thái độ bình thản trước đó.
“Đại nhân, sự việc là thế này…” Tên thủ hạ phía sau cũng là người chứng kiến sự việc từ đầu tới cuối, hiển nhiên không có lo lắng như Lăng Phong, bất quá thấy được Lăng Phong gấp gáp thái độ, cho nên rất hiểu ý, nhanh chóng cùng hắn thuật lại sự việc, lần này ngay cả từng câu từng chữ ở trong miệng hai người là Mặc Vũ còn có Ngô Cương cũng bị hắn chính xác nói ra không sai chút nào.
Nghe xong đầu đuôi dù là chi tiết nhỏ nhất cũng không có bỏ xót, Lăng Phong thành chủ nội tâm liền thở phào nhẹ nhõm, bất quá ngay sau đó trong lòng đối với Mặc Vũ cũng không tránh khỏi dâng lên vô danh nộ hỏa, hóa ra chính tiểu tử này đem chậu phân dội lên đầu Ngô Cương buộc hắn trước tiên xuất thủ dựa vào đó chiếm tình chiếm lý đem Ngô Cương giết chết, đã thế đến lúc này vậy mà vẫn còn dám cùng hắn đùa nghịch, quả thực một chút cũng không thèm đem hắn để vào trong mắt.
Hắn, Lăng Phong thành chủ trước giờ nào đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy? Nếu không đem tiểu tử này dạy dỗ một phen thì quả thực thiên lý nan dung, cho dù không phải giúp Ngô Cương báo thù thì hắn cũng nuốt không trôi khẩu khí này.
Có điều, ngoài mặt Lăng Phong thành chủ đã từ trạng thái hoảng hốt biến trở về bình thường, một chút giận dữ cũng không có, trầm ổn tĩnh lặng như nước hồ thu, hoàn toàn không nhìn thấy một chút cảm xúc ba động nào, dường như việc này đối với hắn không có gì đáng kể nhàn nhạt nói:
“Không nghĩ tới, Mặc tông chủ còn rất có khẩu tài, nói vậy lần này bản thành chủ còn phải thật sự đối với Mặc tông chủ nói lời cảm tạ vì đã thay ta đem phản tặc tiêu diệt rồi?”
Lăng Phong thành chủ mặc dù trong lòng chỉ muốn ngay lập tức động thủ giáo huấn Mặc Vũ, thậm chí giết chết Mặc Vũ cho hả giận, có điều hắn không thể làm như vậy, dù sao hiện tại còn đang ở trong thành, Ngô Cương cũng là người dẫn đầu xuất thủ trước, về tình về lý đều là sai, dựa theo luật pháp, Mặc Vũ giết Ngô Cương thì hắn cũng không thể nói được gì, cũng không thể làm gì Mặc Vũ, cùng lắm chỉ phải khiến Mặc Vũ bỏ ra một chút linh thạch xem như trừng phạt vì giết người trong thành.
Bất quá một chút linh thạch như vậy, không nói đối với Mặc Vũ chỉ là cửu ngưu nhất mao, dù gì Mặc Vũ cũng là Thiên Kiếm tông tân nhiệm tông chủ, ngược lại mà nói Lăng Phong hắn tự nhiên cũng chướng mắt, không cần cũng được, thêm vào hắn không nhìn thấy linh thạch còn đỡ, chứ khi nhìn thấy có khi lại càng muốn nổi điên, tùy tiện một chút linh thạch như vậy có thể đào tạo ra một tên Kim đan sơ kỳ cường giả?
Có thể sao?
Không thể!
Cho nên Lăng Phong hiện tại đối với Mặc Vũ hận không phải nhỏ chút nào, chỉ muốn đem diệt trừ cho thống khoái!
Mà Mặc Vũ lúc này hoàn toàn không đoán ra được Lăng Phong đang suy nghĩ điều gì, dù sao từ trên mặt Lăng Phong hắn hoàn toàn không có cảm nhận được chút tình cảm ba động nào, làm sao có thể thông qua đó đoán ra được ý nghĩ của Lăng Phong?
Trừ khi hắn có độc tâm thuật thì may ra.
Chỉ là có một điều hắn có thể thông qua đó mà chắc chắn rằng, vị Lăng Phong thành chủ đại nhân trước mặt này hiển nhiên đã lựa chọn cùng hắn là địch mà không phải là bạn.
Người nào mà không hiểu đạo lý chó sủa là chó không cắn, mà chó đã cắn thì sẽ không sủa, Lăng Phong thành chủ trước mặt này chính là thuộc về loại thứ hai, cũng là loại chó tuy không hề sủa một tiếng nào nhưng lại âm thầm ăn người không nhả xương, điều đó mới là đáng sợ nhất để Mặc Vũ có phần tương đối e ngại.
Mặc Vũ tuy đối với thực lực của mình có tin tưởng nhất định, hắn tự tin rằng nếu quang minh chính đại cùng Lăng Phong thành chủ giao thủ, hắn có thể không tốn quá nhiều sức lực đem Lăng Phong thành chủ giết chết, nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, cho nên đối với Lăng Phong thành chủ loại người tâm tư thâm trầm này hắn cũng phải nhấc lên mười phần tinh thần cẩn trọng đi đối đãi.
Hắn cười nhạt nói:
“Mặc dù đối với thành chủ đại nhân lời cảm tạ, bản thân ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh, có điều ngài cũng không cần quá để tâm, dù sao phản tặc trước mắt người người đều có trách nhiệm, không phải sao?”
Lăng Phong thành chủ cười lạnh trong lòng, bất quá mặt ngoài đồng dạng nở nụ cười nói:
“Không sai, không sai, giết tốt lắm! Mặc tông chủ quả nhiên một tấm lòng son, quả nhiên là tấm gương cho mỗi người noi theo…”
“Không dám, để thành chủ đại nhân chê cười rồi!” Mặc Vũ giả trang khiêm tốn không để ý hư danh nói khách khí nói.
“Chuyện muốn nói cũng đã nói xong, bản thành chủ cũng không tiếp tục làm phiền Mặc tông chủ, hy vọng Mặc tông chủ thuận buồm xuôi gió đi được tới cuối mới tốt!” Lăng Phong thành chủ ngoài cười trong không cười nói xong liền phất tay áo một cái, không dây dưa lề mề, dứt khoát quay đầu liền đi.
Chỉ là không ai biết rằng khi hắn quay đầu một khắc, trên mặt vẻ thong dong bình thản đã nháy mắt biến thành âm trầm quỷ dị, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười lạnh lẽo đầy sát khí, thầm nghĩ:
Tiểu tử ngươi cứ cố hưởng thụ lấy quãng thời gian cuối cùng còn lại cho tốt đi, bởi lẽ không lâu sau đó ngươi sẽ không còn có thể cảm nhận được thêm bất cứ thứ gì nữa rồi…
…
Đợi khi Lăng Phong thành chủ thân ảnh đi khuất, Lạc Tú Phương trước giờ vẫn ngồi bên cạnh Mặc Vũ trước tiên mở miệng nói:
“Chủ nhân, xem thái độ của Lăng Phong thành chủ, e rằng đối với chúng ta đã nổi lên sát tâm…”
Mặc Vũ thản nhiên nhấp một ngụm trà, lơ đãng nói:
“Tự nhiên là vậy… nếu hắn mà không đối với chúng ta nổi lên sát tâm ta mới thấy kỳ quái…”
“Chủ nhân, ngươi cuối cùng dự tính làm thế nào để đối phó với bọn hắn?” Lạc Tú Phương hiếu kỳ hỏi.
“Tự nhiên là đến một người, giết một người, đến hai người làm thịt một đôi rồi, ngươi còn muốn thế nào?” Mặc Vũ cười cười nói.
Lạc Tú Phương trong lòng đánh cái rùng mình, nghĩ tới tiếp đó bọn họ hai người bị một đám kim đan cường giả vây công, nàng không rét mà run, cất giọng yếu ớt để người ta nghe thấy mà yêu nói:
“Chủ…chủ nhân, ngươi không phải đùa giỡn với thiếp thân đi…”
“Ta đùa giỡn với ngươi làm gì? Nếu không như vậy, còn có thể thế nào? Chẳng lẽ còn muốn điều động trong tông hai vị trưởng lão? Như vậy ai trấn thủ tông môn nếu chẳng may đám Nam Minh Tông công tới, ai là người cản lại bọn hắn?” Mặc Vũ trừng mắt liếc nàng một cái nói.
Nghe được lời khẳng định của Mặc Vũ, Lạc Tú Phương sắc mặt nháy mắt liền biến thành một dạng khổ qua rầu rĩ không vui.
Mặc Vũ cảm thấy buồn cười, bất quá hắn cũng không trách Lạc Tú Phương có biểu tình như thế, dù sao là ai nghe thấy được chuyện hai tên Kim đan cường giả đem một đám kim đan cường giả cho phản sát đều sẽ cho rằng Mặc Vũ đây là tự tìm chết, đấy là còn chưa tính tới Lăng Phong thành chủ chân chân thực thực một tên Kim đan hậu kỳ, quả thực so với tìm chết còn muốn điên cuồng, quả thực nghĩ cũng chưa bao giờ dám nghĩ.
Phải biết rằng Kim đan sơ kỳ, Kim đan trung kỳ và Kim đan hậu kỳ tuy ba cấp bậc này chỉ khác nhau ba chữ, nhưng lại chênh lệch vô cùng lớn, giả dụ như kim đan trung kỳ thực lực thì cho dù có ba tên sơ kỳ vây công cũng không rơi xuống hạ phong, còn nếu là Kim đan hậu kỳ mà nói, bốn trung kỳ toàn lực bác mệnh cũng chỉ có thể kiềm chế lại mà thôi.
Tất nhiên ở đây cũng không phải là nói một người có thực lực Kim đan trung kỳ thì tương đương với ba người sơ kỳ, hay hậu kỳ thì bằng bốn người, phải biết rằng dù sao trung kỳ pháp lực cùng chất lượng không phải sơ kỳ có thể so được, hậu kỳ cũng tương tự như vậy.
Chỉ là trên đời rất nhiều sự việc không thể tưởng tượng nổi đều có thể xảy ra, cho dù là Lạc Tú Phương hay Lăng Phong thành chủ đều không bao giờ ngờ tới đó là Mặc Vũ hắn tu luyện [Cửu chuyển huyền công] môn nghịch thiên công pháp này, tuy chỉ là bản thiếu gồm ba chuyển đầu, thế nhưng không phải các loại công pháp khác có thể sánh bằng, không chỉ nhục thân cường hãn kiên cố vô cùng mà pháp lực cũng vô cùng tinh khiết, lại thêm hắn còn có những kỹ năng vô cùng nghịch thiên như [Cuồng bạo] kỹ năng tới từ hệ thống có thể trong một thời gian ngắn đem thực lực chồng lật lên gấp ba, đủ để cùng Kim đan hậu kỳ nhất bác.
Cho nên chuẩn xác mà nói, cho dù là Lăng Phong thành chủ tự thân xuất mà thì ai thắng ai thua còn cần phải suy xét kỹ càng mới được.
“Ồ, vậy là thành chủ đại nhân không biết chuyện này sao? Ta còn nghĩ thành chủ đại nhân lúc này tới là muốn cảm tạ ta giúp đỡ ngài diệt trừ phản nghịch đây?” Mặc Vũ tiếp tục giả ngu nói.
Lăng Phong thành chủ vội vàng cùng một tên thủ hạ đứng phía sau âm thầm trao đổi, muốn hỏi rõ ràng đến tột cùng xảy ra chuyện gì, tại sao Ngô Cương lại biến thành phản tặc?
Phải biết rằng nếu Ngô Cương thật làm phản, lại còn là hắn thủ hạ vậy thì dù cho hắn không có liên quan gì nhưng chắc chắn cái chức vị thành chủ này cũng giữ không được, đôi khi đầu lâu trên cổ còn muốn bị tháo xuống.
Thử nghĩ mà xem, nếu thủ hạ ngươi tạo phản, ngươi là chủ nhân của hắn chẳng lẽ còn có thể hoàn toàn không biết gì?
Nói ra ai tin?
Là ngươi thì ngươi sẽ tin tưởng sao?
Đấy chỉ mới là nói người khác còn là như vậy chứ đừng nói tới người của hoàng thất từ trước tới giờ nổi tiếng đa nghi, Lăng Phong hắn tự nhiên không thể tiếp tục giữ được thái độ bình thản trước đó.
“Đại nhân, sự việc là thế này…” Tên thủ hạ phía sau cũng là người chứng kiến sự việc từ đầu tới cuối, hiển nhiên không có lo lắng như Lăng Phong, bất quá thấy được Lăng Phong gấp gáp thái độ, cho nên rất hiểu ý, nhanh chóng cùng hắn thuật lại sự việc, lần này ngay cả từng câu từng chữ ở trong miệng hai người là Mặc Vũ còn có Ngô Cương cũng bị hắn chính xác nói ra không sai chút nào.
Nghe xong đầu đuôi dù là chi tiết nhỏ nhất cũng không có bỏ xót, Lăng Phong thành chủ nội tâm liền thở phào nhẹ nhõm, bất quá ngay sau đó trong lòng đối với Mặc Vũ cũng không tránh khỏi dâng lên vô danh nộ hỏa, hóa ra chính tiểu tử này đem chậu phân dội lên đầu Ngô Cương buộc hắn trước tiên xuất thủ dựa vào đó chiếm tình chiếm lý đem Ngô Cương giết chết, đã thế đến lúc này vậy mà vẫn còn dám cùng hắn đùa nghịch, quả thực một chút cũng không thèm đem hắn để vào trong mắt.
Hắn, Lăng Phong thành chủ trước giờ nào đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy? Nếu không đem tiểu tử này dạy dỗ một phen thì quả thực thiên lý nan dung, cho dù không phải giúp Ngô Cương báo thù thì hắn cũng nuốt không trôi khẩu khí này.
Có điều, ngoài mặt Lăng Phong thành chủ đã từ trạng thái hoảng hốt biến trở về bình thường, một chút giận dữ cũng không có, trầm ổn tĩnh lặng như nước hồ thu, hoàn toàn không nhìn thấy một chút cảm xúc ba động nào, dường như việc này đối với hắn không có gì đáng kể nhàn nhạt nói:
“Không nghĩ tới, Mặc tông chủ còn rất có khẩu tài, nói vậy lần này bản thành chủ còn phải thật sự đối với Mặc tông chủ nói lời cảm tạ vì đã thay ta đem phản tặc tiêu diệt rồi?”
Lăng Phong thành chủ mặc dù trong lòng chỉ muốn ngay lập tức động thủ giáo huấn Mặc Vũ, thậm chí giết chết Mặc Vũ cho hả giận, có điều hắn không thể làm như vậy, dù sao hiện tại còn đang ở trong thành, Ngô Cương cũng là người dẫn đầu xuất thủ trước, về tình về lý đều là sai, dựa theo luật pháp, Mặc Vũ giết Ngô Cương thì hắn cũng không thể nói được gì, cũng không thể làm gì Mặc Vũ, cùng lắm chỉ phải khiến Mặc Vũ bỏ ra một chút linh thạch xem như trừng phạt vì giết người trong thành.
Bất quá một chút linh thạch như vậy, không nói đối với Mặc Vũ chỉ là cửu ngưu nhất mao, dù gì Mặc Vũ cũng là Thiên Kiếm tông tân nhiệm tông chủ, ngược lại mà nói Lăng Phong hắn tự nhiên cũng chướng mắt, không cần cũng được, thêm vào hắn không nhìn thấy linh thạch còn đỡ, chứ khi nhìn thấy có khi lại càng muốn nổi điên, tùy tiện một chút linh thạch như vậy có thể đào tạo ra một tên Kim đan sơ kỳ cường giả?
Có thể sao?
Không thể!
Cho nên Lăng Phong hiện tại đối với Mặc Vũ hận không phải nhỏ chút nào, chỉ muốn đem diệt trừ cho thống khoái!
Mà Mặc Vũ lúc này hoàn toàn không đoán ra được Lăng Phong đang suy nghĩ điều gì, dù sao từ trên mặt Lăng Phong hắn hoàn toàn không có cảm nhận được chút tình cảm ba động nào, làm sao có thể thông qua đó đoán ra được ý nghĩ của Lăng Phong?
Trừ khi hắn có độc tâm thuật thì may ra.
Chỉ là có một điều hắn có thể thông qua đó mà chắc chắn rằng, vị Lăng Phong thành chủ đại nhân trước mặt này hiển nhiên đã lựa chọn cùng hắn là địch mà không phải là bạn.
Người nào mà không hiểu đạo lý chó sủa là chó không cắn, mà chó đã cắn thì sẽ không sủa, Lăng Phong thành chủ trước mặt này chính là thuộc về loại thứ hai, cũng là loại chó tuy không hề sủa một tiếng nào nhưng lại âm thầm ăn người không nhả xương, điều đó mới là đáng sợ nhất để Mặc Vũ có phần tương đối e ngại.
Mặc Vũ tuy đối với thực lực của mình có tin tưởng nhất định, hắn tự tin rằng nếu quang minh chính đại cùng Lăng Phong thành chủ giao thủ, hắn có thể không tốn quá nhiều sức lực đem Lăng Phong thành chủ giết chết, nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, cho nên đối với Lăng Phong thành chủ loại người tâm tư thâm trầm này hắn cũng phải nhấc lên mười phần tinh thần cẩn trọng đi đối đãi.
Hắn cười nhạt nói:
“Mặc dù đối với thành chủ đại nhân lời cảm tạ, bản thân ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh, có điều ngài cũng không cần quá để tâm, dù sao phản tặc trước mắt người người đều có trách nhiệm, không phải sao?”
Lăng Phong thành chủ cười lạnh trong lòng, bất quá mặt ngoài đồng dạng nở nụ cười nói:
“Không sai, không sai, giết tốt lắm! Mặc tông chủ quả nhiên một tấm lòng son, quả nhiên là tấm gương cho mỗi người noi theo…”
“Không dám, để thành chủ đại nhân chê cười rồi!” Mặc Vũ giả trang khiêm tốn không để ý hư danh nói khách khí nói.
“Chuyện muốn nói cũng đã nói xong, bản thành chủ cũng không tiếp tục làm phiền Mặc tông chủ, hy vọng Mặc tông chủ thuận buồm xuôi gió đi được tới cuối mới tốt!” Lăng Phong thành chủ ngoài cười trong không cười nói xong liền phất tay áo một cái, không dây dưa lề mề, dứt khoát quay đầu liền đi.
Chỉ là không ai biết rằng khi hắn quay đầu một khắc, trên mặt vẻ thong dong bình thản đã nháy mắt biến thành âm trầm quỷ dị, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười lạnh lẽo đầy sát khí, thầm nghĩ:
Tiểu tử ngươi cứ cố hưởng thụ lấy quãng thời gian cuối cùng còn lại cho tốt đi, bởi lẽ không lâu sau đó ngươi sẽ không còn có thể cảm nhận được thêm bất cứ thứ gì nữa rồi…
…
Đợi khi Lăng Phong thành chủ thân ảnh đi khuất, Lạc Tú Phương trước giờ vẫn ngồi bên cạnh Mặc Vũ trước tiên mở miệng nói:
“Chủ nhân, xem thái độ của Lăng Phong thành chủ, e rằng đối với chúng ta đã nổi lên sát tâm…”
Mặc Vũ thản nhiên nhấp một ngụm trà, lơ đãng nói:
“Tự nhiên là vậy… nếu hắn mà không đối với chúng ta nổi lên sát tâm ta mới thấy kỳ quái…”
“Chủ nhân, ngươi cuối cùng dự tính làm thế nào để đối phó với bọn hắn?” Lạc Tú Phương hiếu kỳ hỏi.
“Tự nhiên là đến một người, giết một người, đến hai người làm thịt một đôi rồi, ngươi còn muốn thế nào?” Mặc Vũ cười cười nói.
Lạc Tú Phương trong lòng đánh cái rùng mình, nghĩ tới tiếp đó bọn họ hai người bị một đám kim đan cường giả vây công, nàng không rét mà run, cất giọng yếu ớt để người ta nghe thấy mà yêu nói:
“Chủ…chủ nhân, ngươi không phải đùa giỡn với thiếp thân đi…”
“Ta đùa giỡn với ngươi làm gì? Nếu không như vậy, còn có thể thế nào? Chẳng lẽ còn muốn điều động trong tông hai vị trưởng lão? Như vậy ai trấn thủ tông môn nếu chẳng may đám Nam Minh Tông công tới, ai là người cản lại bọn hắn?” Mặc Vũ trừng mắt liếc nàng một cái nói.
Nghe được lời khẳng định của Mặc Vũ, Lạc Tú Phương sắc mặt nháy mắt liền biến thành một dạng khổ qua rầu rĩ không vui.
Mặc Vũ cảm thấy buồn cười, bất quá hắn cũng không trách Lạc Tú Phương có biểu tình như thế, dù sao là ai nghe thấy được chuyện hai tên Kim đan cường giả đem một đám kim đan cường giả cho phản sát đều sẽ cho rằng Mặc Vũ đây là tự tìm chết, đấy là còn chưa tính tới Lăng Phong thành chủ chân chân thực thực một tên Kim đan hậu kỳ, quả thực so với tìm chết còn muốn điên cuồng, quả thực nghĩ cũng chưa bao giờ dám nghĩ.
Phải biết rằng Kim đan sơ kỳ, Kim đan trung kỳ và Kim đan hậu kỳ tuy ba cấp bậc này chỉ khác nhau ba chữ, nhưng lại chênh lệch vô cùng lớn, giả dụ như kim đan trung kỳ thực lực thì cho dù có ba tên sơ kỳ vây công cũng không rơi xuống hạ phong, còn nếu là Kim đan hậu kỳ mà nói, bốn trung kỳ toàn lực bác mệnh cũng chỉ có thể kiềm chế lại mà thôi.
Tất nhiên ở đây cũng không phải là nói một người có thực lực Kim đan trung kỳ thì tương đương với ba người sơ kỳ, hay hậu kỳ thì bằng bốn người, phải biết rằng dù sao trung kỳ pháp lực cùng chất lượng không phải sơ kỳ có thể so được, hậu kỳ cũng tương tự như vậy.
Chỉ là trên đời rất nhiều sự việc không thể tưởng tượng nổi đều có thể xảy ra, cho dù là Lạc Tú Phương hay Lăng Phong thành chủ đều không bao giờ ngờ tới đó là Mặc Vũ hắn tu luyện [Cửu chuyển huyền công] môn nghịch thiên công pháp này, tuy chỉ là bản thiếu gồm ba chuyển đầu, thế nhưng không phải các loại công pháp khác có thể sánh bằng, không chỉ nhục thân cường hãn kiên cố vô cùng mà pháp lực cũng vô cùng tinh khiết, lại thêm hắn còn có những kỹ năng vô cùng nghịch thiên như [Cuồng bạo] kỹ năng tới từ hệ thống có thể trong một thời gian ngắn đem thực lực chồng lật lên gấp ba, đủ để cùng Kim đan hậu kỳ nhất bác.
Cho nên chuẩn xác mà nói, cho dù là Lăng Phong thành chủ tự thân xuất mà thì ai thắng ai thua còn cần phải suy xét kỹ càng mới được.
Tác giả :
TGOD