Sử Thượng Tối Cường Vô Địch Kiếm Tu
Chương 33: Gặp Lăng Phong thành chủ!
Trông thấy hai người bộ dạng không hiểu, Mặc Vũ cũng nhận ra bản thân dùng từ có mức quá tân tiến, hắn quên mất rằng mình lúc này không còn ở địa cầu mà đã xuyên không đi tới Huyền Thần đại lục cho nên mới thuận miệng nói ra.
Hắng giọng một tiếng, Mặc Vũ cho hai người giải thích:
“Quảng cáo có nghĩa là đem thông tin truyền đạt, giới thiệu cho mọi người. Lấy ví dụ như thông tin chúng ta có những món ăn mới chẳng hạn, sau khi đem tin này truyền bá ra ngoài để ai cũng biết, như vậy còn không phải là được rồi!?”
Sau đó hắn lại nói tiếp:
“Ừm, còn về cách thực hiện cụ thể, ngươi sau đó sai người làm một tấm biển thật to bên trên ghi lên tên món ăn treo ở chỗ bắt mắt nhất đại sảnh lầu một để bất cứ ai khi bước vào đều có thể dễ dàng trông thấy được, lại đợi thêm một chút thời gian trù sư có thể dựa vào công thức đem món ăn chế biến được ra đúng yêu cầu liền bắt đầu đem phát tờ rơi quảng cáo, như vậy là được!”
Lần này đến lượt Lạc Tú Phương lên tiếng, nàng nghi hoặc nói:
“Tông chủ, tờ rơi đó là cái gì?”
Mặc Vũ mỉm cười kiên nhân một lần nữa đem nàng nghi hoặc giải thích:
“Tờ rơi là một loại hình quảng cáo, ngươi có thể viết lên tin tức muốn quảng bá lên giấy sau đó thuê người đem giấy đó đi quanh thành một vòng đem rải, dân chúng hiếu kỳ sẽ nhặt lên xem, như vậy mục đích của chúng ta liền có thể đạt được!”
“Suýt chút nữa liền quên mất, bên trong thành có chỗ nào có thể in ấn tờ rơi không?” Đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, Mặc Vũ không kìm được nghi hoặc mà hỏi lấy hai người.
Lạc Tú Phương cùng Vương Đại Phú hai mắt nhìn nhau, lại một lần nữa như lọt vào sương mù, Mặc Vũ trông hai người biểu hiện liền không cần hỏi tiếp nữa, bởi vì hắn chỉ nhìn như vậy thôi đủ để biết được câu trả lời rồi.
Hiển nhiên ở Huyền Thần đại lục còn chưa phát triển kỹ thuật in ấn.
Bóp trán, Mặc Vũ có chút nhức đầu, nói miệng thì dễ dàng nhưng khi áp dụng mới biết được bên trong gian nan, cũng không phải kế hoạch có bao nhiêu phức tạp, trái lại còn rất đơn giản, khó là ở chỗ kỹ thuật của thế giới này quá lạc hậu gây ra cản trở.
Nghĩ một lúc, cảm thấy không có cách nào khả thi hơn, mặc dù có chút phiền toái, thế nhưng đối với Mặc Vũ mà nói cũng không quá khó khăn, nếu chỉ là chế tạo một cái bản in khắc gỗ thì cũng không mất quá nhiều thời gian, cho nên sau đó hắn liền đem việc này nói cho hai người.
Nghe được Mặc Vũ vậy mà nghĩ ra việc này, Vương Đại Phú không khỏi than thở:
“Diệu a, tông chủ có thể nghĩ ra lấy mộc bản khắc lên nội dung chấm mực đè lên trên giấy tạo ra hiệu quả sao chép hàng loạt, không thể không nói là kỳ tài, tiểu nhân bội phục!”
Nghe được Vương Đại Phú ca ngợi, Mặc Vũ cũng có đôi chút xấu hổ, dù sao những thứ này cũng là của tiền nhân sáng tạo ra, hắn chỉ đem nó nguyên si đạo lại mà thôi.
Bất quá, hắn cũng không có mở miệng phủ nhận, dù sao nơi này cũng chẳng phải địa cầu, không có ai đem hắn xử phạt vì tội xâm phạm bản quyền, cho nên Mặc Vũ rất vô xỉ tự nhiên như ruồi đem nó biến thành của mình.
Vương Đại Phú sau đó có chút hứng khởi rời đi, hắn lúc này muốn điều động trù sư bắt đầu nghiên cứu chế biến món ăn, thầm tò mò không biết đến cùng mùi vị sẽ ra sao, đồng thời cũng tìm người chế tạo bản khắc chuẩn bị dùng để in ấn tờ rơi thành ra lúc này bên trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Mặc Vũ cùng Lạc Tú Phương.
Mới đầu còn không cảm thấy gì, nhưng theo thời gian trôi qua chậm rãi bầu không khí bắt đầu trở nên vi diệu, không chỉ Mặc Vũ cảm thấy lúng túng mà Lạc Tú Phương cũng không khá hơn chút nào, cả hai người mặc dù đều có bàn tính của riêng mình thế nhưng đến lúc lâm trận thì chẳng khác nào gà mắc tóc, cuối cùng cả hai đều lâm vào trầm mặc.
Có lẽ cảm thấy bầu không khí có phần quá ngột ngạt, so với trước đó ‘mập mờ’ có vẻ còn không bằng, Mặc Vũ còn đang muốn tìm chuyện gì đó cùng Lạc Tú Phương nói để dời đi sự chú ý, chỉ là hắn còn chưa kịp mở miệng, bên ngoài [Thực Vi Tiên] vang lên hàng loạt tiếng bước chân.
Không cần nhìn tới tận mắt, chỉ nghe qua âm thanh liền có thể dễ dàng đoán được người tới bất thiện, Mặc Vũ cùng Lạc Tú Phương liếc mắt nhìn nhau, đều ngay lập tức đoán được người tới là người nào.
Còn không phải người của phủ thành chủ thì là người nào?
Lạc Tú Phương có phần lo lắng không yên, dù sao Lăng Phong thành chủ thế lực không phải chuyện đùa, có điều khi nhìn lại Mặc Vũ, hắn khuôn mặt mười phần trấn định, hơn nữa thái độ cực kỳ thản nhiên, mặc cho bên ngoài rõ ràng là người của phủ thành chủ vẫn ngồi đó chậm rãi nâng lên chén trà nhấp uống một ngụm, hoàn toàn không có chút nào sợ hãi hay hoảng hốt để nàng cũng tâm thần đại định.
“Rầm rập…”
Từng tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng không để hai người đợi quá lâu, trước mắt liền xuất hiện thân ảnh của một người, không ai khác chính là Lăng Phong thành chủ.
Vừa bước vào [Thực Vi Tiên], Lăng phong thành chủ ngay lập tức chú ý tới hai người Mặc Vũ cùng Lạc Tú Phương, có điều trọng điểm chiếu cố vẫn là Mặc Vũ, tuy Lạc Tú Phương vô cùng xinh đẹp lại cực kỳ yêu mị, nhưng hắn dù sao cũng là Lăng Phong thành chủ, định lực không phải là một số binh lính như Ngô Lôi đã bị Mặc Vũ giết có thể so sánh được.
Khi Lăng Phong thành chủ đánh giá Mặc Vũ thì Mặc Vũ cũng đồng dạng đánh giá hắn, chỉ thấy trước mặt đi dẫn đầu một đám thân binh là một vị trung niên nam tử quần áo hoa quý, mặt như quan ngọc, mày rậm, đôi mắt thâm sâu như tinh không vô ngần, mũi ưng, môi mỏng, vóc người mặc dù không quá cao lớn nhưng lại âm thầm tỏa ra sự áp bức.
Tòa thành trì này có tên như vậy cũng bởi vì vị trung niên nam tử này họ Lăng, tên một chữ Phong.
Ấn tượng đầu tiên của Mặc Vũ cảm nhận được từ trên người Lăng Phong thành chủ chính là khí chất thượng vị giả cùng hắn thực lực, không sai, là Kim đan hậu kỳ.
Còn Lăng Phong thành chủ ấn tượng của hắn đối với Mặc Vũ đầu tiên chính là tuấn tú, để cho hắn cũng cảm thấy có phần ghen tị, có điều hắn cũng không mất nhiều thời gian để tâm tới Mặc Vũ dung mạo, điều mà hắn chú ý chính là thái độ bình thản ung dung của Mặc Vũ mới chính là thứ hắn cũng phải tán thưởng.
Lăng Phong hắn cũng có nghe qua thuộc hạ báo cáo vụ việc, tất nhiên là nguyên bản sự việc chứ không có thêm mắm dặm muối gì cho nên hắn thừa biết bản thân mình lúc này ở bên trong Lăng Phong thành cũng đối với Mặc Vũ không có cách nào, dù sao cũng là Ngô Cương trước tiên ra tay, truy cứu lên chịu tội là Ngô Cương mà không phải Mặc Vũ.
Nếu là bình thường hắn liền có thể đem việc này giao cho thuộc hạ xử lý, thế nhưng khi biết được Mặc Vũ còn là tân nhậm tông chủ Thiên Kiếm tông, hắn cũng có phần hiếu kỳ muốn biết xem Mặc Vũ tới cùng là người như thế nào, có xứng để hắn bỏ công kết giao hay không hay chỉ là dạng bất học vô thuật, từ đó mới đưa ra quyết định xem cùng Mặc Vũ là bạn hay là thù.
Tuy Lăng Phong hắn thân là thành chủ một thành nhưng cũng không rộng lượng tới mức thủ hạ đắc lực bị giết cũng có thể mang lấy nụ cười mà bỏ qua.
“Vị công tử này không biết có phải chính là Thiên Kiếm tông tân nhậm tông chủ Mặc Vũ!? Tại hạ Lăng Phong, thành chủ của Lăng Phong thành, đường đột mà tới mong Mặc công tử chớ tránh!” Lăng Phong nở nụ cười đi tới mà nói.
Mặc Vũ thân là người địa cầu cũng hiểu đạo lý đó là đưa tay không đánh mặt người cười, thêm vào đó nếu có thể thì hắn cũng không muốn cùng Lăng Phong thành thế lực xung đột, cho nên cũng từ trên ghế đứng lên chắp tay cười đáp lễ:
“Thành chủ nặng lời, nơi này là Lăng Phong thành, có chỗ nào là ngài không thể tới, [Thực Vi Tiên] có thể đón tiếp Lăng thành chủ cũng là bồng tất sinh huy, là chúng ta vinh hạnh!”
Lời này của Mặc Vũ tuy chỉ là khách sáo, nhưng cũng tương đương cho Lăng Phong ba phần bộ mặt, thêm vào giọng điệu hòa ái thân cận dễ dàng để người ta cảm thấy giống như gió xuân thoảng qua, tương đối dễ chịu.
“Ha ha ha, Mặc công tử phong thần tuấn lãng, quả không hổ là rồng phượng trong loài người a!” Lăng Phong thành chủ đồng dạng khách khí khích lệ một tiếng nói.
“Đa tạ thành chủ khích lệ, không biết thành chủ tới [Thực Vi Tiên] là để…?” Mặc Vũ biết rõ còn cố hỏi nói.
Nói tới chuyện này, Lăng Phong thành chủ ngược lại không mang có chút nào giọng điệu hưng sự vấn tội, chỉ thản nhiên đáp:
“Ta mục đích tới đây lần này hẳn Mặc công tử trong lòng đã rõ, làm sao còn cố hỏi đây?”
Mặc Vũ vẫn cố tình giả ngu nói:
“Quả thực tại hạ không biết, còn muốn xin thành chủ chỉ điểm!?”
Đối với thái độ của Mặc Vũ, Lăng Phong trong lòng cười lạnh mặt ngoài vẫn ung dung nói:
“Mặc công tử cách đây không lâu còn vô duyên vô cớ đem bản thành chủ thủ hạ đắc lực cho giết, làm sao mau quên như vậy?”
Mặc Vũ lộ ra vẻ mặt ‘kinh ngạc’ nói:
“Không phải chứ? Có phải là thành chủ nghe nhầm đồn bậy rồi?”
Lăng Phong vẻ mặt ‘tức giận’ trầm giọng nói:
“Vậy thi thể Ngô Cương hiện đang nằm trong phủ của bản thành chủ lại là như thế nào đây? Mặc công tử có thể vì bản thành chủ giải thích nghi hoặc?”
Mặc Vũ đột nhiên trưng ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ đáp:
“À thì ra là việc này, nếu vậy thành chủ không cần đối với ta nói lời cảm tạ, dù sao trông thấy phản tặc ai nấy đều có nghĩa vụ giệt trừ!”
Lăng Phong hai mắt trợn trừng bật thốt lên:
“Cái gì? Ngươi nói sao? Ngô Cương tạo phản???”
Hắng giọng một tiếng, Mặc Vũ cho hai người giải thích:
“Quảng cáo có nghĩa là đem thông tin truyền đạt, giới thiệu cho mọi người. Lấy ví dụ như thông tin chúng ta có những món ăn mới chẳng hạn, sau khi đem tin này truyền bá ra ngoài để ai cũng biết, như vậy còn không phải là được rồi!?”
Sau đó hắn lại nói tiếp:
“Ừm, còn về cách thực hiện cụ thể, ngươi sau đó sai người làm một tấm biển thật to bên trên ghi lên tên món ăn treo ở chỗ bắt mắt nhất đại sảnh lầu một để bất cứ ai khi bước vào đều có thể dễ dàng trông thấy được, lại đợi thêm một chút thời gian trù sư có thể dựa vào công thức đem món ăn chế biến được ra đúng yêu cầu liền bắt đầu đem phát tờ rơi quảng cáo, như vậy là được!”
Lần này đến lượt Lạc Tú Phương lên tiếng, nàng nghi hoặc nói:
“Tông chủ, tờ rơi đó là cái gì?”
Mặc Vũ mỉm cười kiên nhân một lần nữa đem nàng nghi hoặc giải thích:
“Tờ rơi là một loại hình quảng cáo, ngươi có thể viết lên tin tức muốn quảng bá lên giấy sau đó thuê người đem giấy đó đi quanh thành một vòng đem rải, dân chúng hiếu kỳ sẽ nhặt lên xem, như vậy mục đích của chúng ta liền có thể đạt được!”
“Suýt chút nữa liền quên mất, bên trong thành có chỗ nào có thể in ấn tờ rơi không?” Đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, Mặc Vũ không kìm được nghi hoặc mà hỏi lấy hai người.
Lạc Tú Phương cùng Vương Đại Phú hai mắt nhìn nhau, lại một lần nữa như lọt vào sương mù, Mặc Vũ trông hai người biểu hiện liền không cần hỏi tiếp nữa, bởi vì hắn chỉ nhìn như vậy thôi đủ để biết được câu trả lời rồi.
Hiển nhiên ở Huyền Thần đại lục còn chưa phát triển kỹ thuật in ấn.
Bóp trán, Mặc Vũ có chút nhức đầu, nói miệng thì dễ dàng nhưng khi áp dụng mới biết được bên trong gian nan, cũng không phải kế hoạch có bao nhiêu phức tạp, trái lại còn rất đơn giản, khó là ở chỗ kỹ thuật của thế giới này quá lạc hậu gây ra cản trở.
Nghĩ một lúc, cảm thấy không có cách nào khả thi hơn, mặc dù có chút phiền toái, thế nhưng đối với Mặc Vũ mà nói cũng không quá khó khăn, nếu chỉ là chế tạo một cái bản in khắc gỗ thì cũng không mất quá nhiều thời gian, cho nên sau đó hắn liền đem việc này nói cho hai người.
Nghe được Mặc Vũ vậy mà nghĩ ra việc này, Vương Đại Phú không khỏi than thở:
“Diệu a, tông chủ có thể nghĩ ra lấy mộc bản khắc lên nội dung chấm mực đè lên trên giấy tạo ra hiệu quả sao chép hàng loạt, không thể không nói là kỳ tài, tiểu nhân bội phục!”
Nghe được Vương Đại Phú ca ngợi, Mặc Vũ cũng có đôi chút xấu hổ, dù sao những thứ này cũng là của tiền nhân sáng tạo ra, hắn chỉ đem nó nguyên si đạo lại mà thôi.
Bất quá, hắn cũng không có mở miệng phủ nhận, dù sao nơi này cũng chẳng phải địa cầu, không có ai đem hắn xử phạt vì tội xâm phạm bản quyền, cho nên Mặc Vũ rất vô xỉ tự nhiên như ruồi đem nó biến thành của mình.
Vương Đại Phú sau đó có chút hứng khởi rời đi, hắn lúc này muốn điều động trù sư bắt đầu nghiên cứu chế biến món ăn, thầm tò mò không biết đến cùng mùi vị sẽ ra sao, đồng thời cũng tìm người chế tạo bản khắc chuẩn bị dùng để in ấn tờ rơi thành ra lúc này bên trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Mặc Vũ cùng Lạc Tú Phương.
Mới đầu còn không cảm thấy gì, nhưng theo thời gian trôi qua chậm rãi bầu không khí bắt đầu trở nên vi diệu, không chỉ Mặc Vũ cảm thấy lúng túng mà Lạc Tú Phương cũng không khá hơn chút nào, cả hai người mặc dù đều có bàn tính của riêng mình thế nhưng đến lúc lâm trận thì chẳng khác nào gà mắc tóc, cuối cùng cả hai đều lâm vào trầm mặc.
Có lẽ cảm thấy bầu không khí có phần quá ngột ngạt, so với trước đó ‘mập mờ’ có vẻ còn không bằng, Mặc Vũ còn đang muốn tìm chuyện gì đó cùng Lạc Tú Phương nói để dời đi sự chú ý, chỉ là hắn còn chưa kịp mở miệng, bên ngoài [Thực Vi Tiên] vang lên hàng loạt tiếng bước chân.
Không cần nhìn tới tận mắt, chỉ nghe qua âm thanh liền có thể dễ dàng đoán được người tới bất thiện, Mặc Vũ cùng Lạc Tú Phương liếc mắt nhìn nhau, đều ngay lập tức đoán được người tới là người nào.
Còn không phải người của phủ thành chủ thì là người nào?
Lạc Tú Phương có phần lo lắng không yên, dù sao Lăng Phong thành chủ thế lực không phải chuyện đùa, có điều khi nhìn lại Mặc Vũ, hắn khuôn mặt mười phần trấn định, hơn nữa thái độ cực kỳ thản nhiên, mặc cho bên ngoài rõ ràng là người của phủ thành chủ vẫn ngồi đó chậm rãi nâng lên chén trà nhấp uống một ngụm, hoàn toàn không có chút nào sợ hãi hay hoảng hốt để nàng cũng tâm thần đại định.
“Rầm rập…”
Từng tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng không để hai người đợi quá lâu, trước mắt liền xuất hiện thân ảnh của một người, không ai khác chính là Lăng Phong thành chủ.
Vừa bước vào [Thực Vi Tiên], Lăng phong thành chủ ngay lập tức chú ý tới hai người Mặc Vũ cùng Lạc Tú Phương, có điều trọng điểm chiếu cố vẫn là Mặc Vũ, tuy Lạc Tú Phương vô cùng xinh đẹp lại cực kỳ yêu mị, nhưng hắn dù sao cũng là Lăng Phong thành chủ, định lực không phải là một số binh lính như Ngô Lôi đã bị Mặc Vũ giết có thể so sánh được.
Khi Lăng Phong thành chủ đánh giá Mặc Vũ thì Mặc Vũ cũng đồng dạng đánh giá hắn, chỉ thấy trước mặt đi dẫn đầu một đám thân binh là một vị trung niên nam tử quần áo hoa quý, mặt như quan ngọc, mày rậm, đôi mắt thâm sâu như tinh không vô ngần, mũi ưng, môi mỏng, vóc người mặc dù không quá cao lớn nhưng lại âm thầm tỏa ra sự áp bức.
Tòa thành trì này có tên như vậy cũng bởi vì vị trung niên nam tử này họ Lăng, tên một chữ Phong.
Ấn tượng đầu tiên của Mặc Vũ cảm nhận được từ trên người Lăng Phong thành chủ chính là khí chất thượng vị giả cùng hắn thực lực, không sai, là Kim đan hậu kỳ.
Còn Lăng Phong thành chủ ấn tượng của hắn đối với Mặc Vũ đầu tiên chính là tuấn tú, để cho hắn cũng cảm thấy có phần ghen tị, có điều hắn cũng không mất nhiều thời gian để tâm tới Mặc Vũ dung mạo, điều mà hắn chú ý chính là thái độ bình thản ung dung của Mặc Vũ mới chính là thứ hắn cũng phải tán thưởng.
Lăng Phong hắn cũng có nghe qua thuộc hạ báo cáo vụ việc, tất nhiên là nguyên bản sự việc chứ không có thêm mắm dặm muối gì cho nên hắn thừa biết bản thân mình lúc này ở bên trong Lăng Phong thành cũng đối với Mặc Vũ không có cách nào, dù sao cũng là Ngô Cương trước tiên ra tay, truy cứu lên chịu tội là Ngô Cương mà không phải Mặc Vũ.
Nếu là bình thường hắn liền có thể đem việc này giao cho thuộc hạ xử lý, thế nhưng khi biết được Mặc Vũ còn là tân nhậm tông chủ Thiên Kiếm tông, hắn cũng có phần hiếu kỳ muốn biết xem Mặc Vũ tới cùng là người như thế nào, có xứng để hắn bỏ công kết giao hay không hay chỉ là dạng bất học vô thuật, từ đó mới đưa ra quyết định xem cùng Mặc Vũ là bạn hay là thù.
Tuy Lăng Phong hắn thân là thành chủ một thành nhưng cũng không rộng lượng tới mức thủ hạ đắc lực bị giết cũng có thể mang lấy nụ cười mà bỏ qua.
“Vị công tử này không biết có phải chính là Thiên Kiếm tông tân nhậm tông chủ Mặc Vũ!? Tại hạ Lăng Phong, thành chủ của Lăng Phong thành, đường đột mà tới mong Mặc công tử chớ tránh!” Lăng Phong nở nụ cười đi tới mà nói.
Mặc Vũ thân là người địa cầu cũng hiểu đạo lý đó là đưa tay không đánh mặt người cười, thêm vào đó nếu có thể thì hắn cũng không muốn cùng Lăng Phong thành thế lực xung đột, cho nên cũng từ trên ghế đứng lên chắp tay cười đáp lễ:
“Thành chủ nặng lời, nơi này là Lăng Phong thành, có chỗ nào là ngài không thể tới, [Thực Vi Tiên] có thể đón tiếp Lăng thành chủ cũng là bồng tất sinh huy, là chúng ta vinh hạnh!”
Lời này của Mặc Vũ tuy chỉ là khách sáo, nhưng cũng tương đương cho Lăng Phong ba phần bộ mặt, thêm vào giọng điệu hòa ái thân cận dễ dàng để người ta cảm thấy giống như gió xuân thoảng qua, tương đối dễ chịu.
“Ha ha ha, Mặc công tử phong thần tuấn lãng, quả không hổ là rồng phượng trong loài người a!” Lăng Phong thành chủ đồng dạng khách khí khích lệ một tiếng nói.
“Đa tạ thành chủ khích lệ, không biết thành chủ tới [Thực Vi Tiên] là để…?” Mặc Vũ biết rõ còn cố hỏi nói.
Nói tới chuyện này, Lăng Phong thành chủ ngược lại không mang có chút nào giọng điệu hưng sự vấn tội, chỉ thản nhiên đáp:
“Ta mục đích tới đây lần này hẳn Mặc công tử trong lòng đã rõ, làm sao còn cố hỏi đây?”
Mặc Vũ vẫn cố tình giả ngu nói:
“Quả thực tại hạ không biết, còn muốn xin thành chủ chỉ điểm!?”
Đối với thái độ của Mặc Vũ, Lăng Phong trong lòng cười lạnh mặt ngoài vẫn ung dung nói:
“Mặc công tử cách đây không lâu còn vô duyên vô cớ đem bản thành chủ thủ hạ đắc lực cho giết, làm sao mau quên như vậy?”
Mặc Vũ lộ ra vẻ mặt ‘kinh ngạc’ nói:
“Không phải chứ? Có phải là thành chủ nghe nhầm đồn bậy rồi?”
Lăng Phong vẻ mặt ‘tức giận’ trầm giọng nói:
“Vậy thi thể Ngô Cương hiện đang nằm trong phủ của bản thành chủ lại là như thế nào đây? Mặc công tử có thể vì bản thành chủ giải thích nghi hoặc?”
Mặc Vũ đột nhiên trưng ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ đáp:
“À thì ra là việc này, nếu vậy thành chủ không cần đối với ta nói lời cảm tạ, dù sao trông thấy phản tặc ai nấy đều có nghĩa vụ giệt trừ!”
Lăng Phong hai mắt trợn trừng bật thốt lên:
“Cái gì? Ngươi nói sao? Ngô Cương tạo phản???”
Tác giả :
TGOD