Sử Thượng Tối Cường Tông Chủ
Chương 66: Liên thủ
"Thực sự là nực cười, bảo vật quý giá nhất của Huyền Tâm tông, chính là chuôi Huyền Minh kiếm này, Diệp Thần ngươi có tư cách gì mà lấy nó đi?"
Trong suy nghĩ của một đám tông chủ này mà nói, Diệp Thần là người trẻ nhất trong tất cả bọn họ, tư lịch tất nhiên cũng là thấp nhất, và quan trọng nhất chính là tu vi của hắn cũng là thấp nhất.
Tu vi thấp nhất, cư nhiên lại muốn muốn bảo vật tốt nhất, đây không phải là chuyện vô cùng buồn cười sao?
Đặc biệt là Huyền Vũ tông, Thu Mặc tông cùng Tả Huyết tông, bọn họ trước đây cũng đã thương lượng qua việc xuống tay với Thiên Linh tông rồi, thời khắc này lại càng là tâm tính tương thông cùng nhau liên hợp lại một chút.
Chỉ cần tiêu diệt được Diệp Thần tại nơi đây, vậy Thiên Linh tông liền biến thành quần hùng vô chủ, bởi vì mỗi một người tông chủ, thường thường chính là linh hồn của tông môn!
"Ồ?" Diệp Thần nở nụ cười, hắn thản nhiên nói: "Hiện tại thanh kiếm này ở trong tay ta, các ngươi làm gì được ta đây?"
Trong khi các tông chủ khác còn chưa mở lời, thì Tử Phong liền dẫn đầu nói: "Diệp Thần Tông chủ, thanh Huyền Minh kiếm này chính là trấn tông chi bảo của Huyền Tâm tông, chư vị ngồi ở đây chắc hẳn đều biết ta là có thân phận gì, như vậy mà nói ta chẳng phải là càng thích hợp giữ thanh kiếm này hơn hay sao?"
Tông chủ Kinh Vân tông Cố Thiểu Phong mở miệng nói: "Tử Phong, ngươi cũng đừng được voi đòi tiên nha, chúng ta là đã nhân nhượng ngươi rất nhiều rồi, ngươi muốn thanh Huyền Minh kiếm này, vậy thì đành nhìn vào thực lực của ngươi đi!"
Tử Phong cười cợt, không có năng lực?
Hắn lấy thực lực của chính mình ra mà nói, tự nhiên là không có năng lực đó, thế nhưng hắn không phải là chiến đấu một mình a. Một khi thủ sơn trưởng lão thu lấy số mệnh của Huyền Tâm tông xong, chắc chắn sẽ tới đây hội hợp cùng với hắn, đến thời điểm đấy những tên tông chủ này, thì ai còn dám nói gì hắn nữa?
"Vậy các ngươi nói đi, ai là người có tư cách giữ chuôi Huyền Minh kiếm này?" Tử Phong cười ha hả nói, hắn cũng không vội vã, mà là chậm rãi nói hỏi mọi người, bởi vì hắn là đang đợi sự xuất hiện của thủ sơn trưởng lão.
Đáng tiếc là hắn dù có đợi tới chết, thì cũng không còn thấy được tên thủ sơn trưởng lão Từ Huy kia.
Có câu nói này, người tính không bằng trời tính, dù ngươi có tạo ra bất kỳ một kế hoạch vẹn toàn nào, thì đều không thể đoán trước được những biến cố bất ngờ xảy ra trong kế hoạch của ngươi được.
"Cho dù là đi có tư cách đi chăng nữa, thì Diệp Thần ngươi chính là người không có tư cách đầu tiên, thanh Huyền Minh kiếm, ngươi không xứng cầm nó trong tay!" Hoắc Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Thần nói.
Bởi vì trong khi mọi người đang thương thảo chia bảo vật của Huyền Minh tông thì Diệp Thần lại đi tới cầm thanh Huyền Minh kiếm này đầu tiên, tự nhiên mọi người đối với hành động này của Diệp Thần là vô cùng gai mắt.
"Diệp Thần, nếu ngươi còn muốn sống, thì mau đem Huyền Minh kiếm buông ra, nếu không, chúng ta những người tóc bạc này sẽ tiễn người tóc đen ngươi xuống hoàng tuyền đầu tiên, như vậy là không có tốt đâu!"
Diệp Thần xác thực chính là người trong đám hậu bối, bởi vì những tông chủ này đều là người cùng thế hệ với phụ thân của hắn Diệp Độc Hành, cho nên lấy tóc bạc tóc đen để ví dụ, cũng không có gì là sai.
Tử Phong thì đang đợi Từ Huy, còn Diệp Thần cũng là đang đợi Bộ Kinh Vân, huống chi bây giờ Diệp Thần hắn đã đột phá đến cảnh giới luyện thần, luận về sức lực, thì hắn cũng không sợ đám tông chủ này.
Vì lẽ đó Diệp Thần không chỉ có không buông thanh Huyền Minh kiếm ra, trái lại hắn còn nắm chặt hơn, hắn thản nhiên nói: "Huyền Minh kiếm hiện tại ở trong tay ta, người nào muốn có được nó, vậy thì đành dựa vào nắm đấm để nói chuyện đi!"
Diệp Thần biểu hiện ra loại cứng rắn này, trái lại lại khiến mọi người nổi lên một tia kiêng kỵ, trong suy nghĩ của mọi người, Diệp Thần đột nhiên hung hăng lên như vậy, tất là có mục đích nào đó không thể bắn tên không đích a!
Lẽ nào tiểu tử này còn có chỗ dựa nào sao? Trong lúc nhất thời, đáy lòng của mỗi tên tông chủ đều hiện ra ý nghĩ này.
"Ồ, ngươi đã đột phá đến cảnh giới luyện thần rồi sao?" Tông chủ La Lôi tông Dương Tiêu hơi kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thần nói.
Trước đây Diệp Thần vẫn luôn biểu hiện ra cho mọi người thấy khí tức cảnh giới luyện khí hậu kỳ của hắn, vì vậy bọn họ vẫn không quá để ý, tuy nhiên vào thời khắc này mọi người lại phát hiện ra cảnh giới của Diệp Thần đột nhiên đã biến thành luyện thần, tự nhiên là khiến mọi người nơi đây giật mình một cái.
Huyền Vũ tông Lưu Đào cười lạnh nói: "Luyện thần cảnh giới thì làm sao, chỉ là một tên tiểu tử luyện thần cảnh giới, liền có thể nghĩ mình một tay che trời được hay sao?"
Tuy rằng bọn hắn đều giật mình, thế nhưng một đám tông chủ rất đều bình ổn lại, bởi vì bọn họ đều cho rằng trước đây Diệp Thần là che giấu tu vị của chính mình.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Diệp Thần đã sớm đã đột phá đến cảnh giới luyện thần rồi, nhưng lại cố ý dùng bí thuật đem tu vi áp chế lại ở cảnh giới luyện khí, đây chính là muốn giả trư thôn hổ.
Bây giờ vì tranh cướp Huyền Minh kiếm, hắn mới triệt để phóng thích ra tu vị chân thực của chính mình.
Bởi vì bọn họ đều thấy rất rõ ràng, Diệp Thần đứng ở chỗ này cái gì cũng đều không có làm, không thể bỗng dưng từ cảnh giới luyện khí đột phá đến cảnh giới luyện thần được.
Chỉ có mình Tử Phong là trên mặt lộ ra một tia kinh dị, hắn mơ hồ cảm giác được có chuyện gì đó không ổn, tựa hồ phát sinh sự tình gì đó đã ra ngoài dự liệu của hắn.
Thế nhưng Tử Phong hắn cũng không phải là thần, hắn tuy rằng mơ hồ có cảm giác đó, nhưng cũng không đoán được đến cùng là phát sinh ra sự việc gì.
Đối mặt với sự bức bách của mọi người, Diệp Thần vậy mà cũng không hề bị lay động, hắn thản nhiên nói: "Huyền Minh kiếm ta sẽ giữ nó, các bảo vật còn lại của Huyền Tâm tông thì các ngươi tự mình phân phối đi."
Tả Huyết tông Tả Lãnh Vân cả giận nói: "Thật là một tên tiểu tử cuồng vọng, ngày hôm nay bản tông ta liền dạy dỗ ngươi cách làm sao để làm người! !"
Thiên Linh tông cùng Tả Huyết tông luôn luôn bất hòa, có rất nhiều ân oán trong đó, bây giờ Diệp Thần lại hung hăng làm càn như vậy, tự nhiên là đã khiến hắn giận dữ.
Tả Lãnh Vân ra tay, hắn cũng không có sử dụng binh khí của mình, bởi vì dưới cái nhìn của hắn Diệp Thần tuy rằng cũng là tu sĩ luyện thần cảnh, nhưng dù sao hắn cũng là tiểu bối mà thôi.
Ra tay với một tên tiểu bối, nếu như hắn còn vận dụng binh khí nữa, như vậy thì có điểm không biết xấu hổ.
Mọi người nhìn thấy Tả Lãnh Vân ra tay, cũng không có đi ngăn cản, vừa vặn mượn Tả Lãnh Vân đi thăm dò thực lực của Diệp Thần, nhìn người này có cái chỗ dựa gì mà dám lớn lối như vậy.
Diệp Thần cũng không có cảm giác mình có hung hăng chỗ nào, hắn cho là việc mình làm hết thảy đều rất hợp lý, bởi vì hắn xác thực có cái sức mạnh này!
Thậm chí nếu để cho Bộ Kinh Vân ra tay, có lẽ cũng có khả năng giết hết tất cả mọi người nơi đây, sau đó đem toàn bộ bảo vật Huyền Tâm tông thu vào dưới tay mình.
Thế nhưng hắn không thể làm như vậy, bởi vì thời cơ vẫn chưa tới!
Nếu như hắn đem toàn bộ những tông chủ này giết đi, không nói tới có chọc ra đại họa gì hay không, thế nhưng chắc chắn sẽ đem Thiên Linh tông đẩy về phía hố lửa.
Bởi vì một hắn tiêu diệt hết bọn họ, thì Thiên Linh tông hắn nhất định sẽ một bước lên trời thăng cấp thành trung phẩm tông môn thứ hai của Nguyệt Thai Thành!
Mà hôm nay tích lũy tài phú của Thiên Linh tông, vẫn còn chưa đủ để thăng cấp thành trung phẩm tông môn, một khi hắn thăng cấp thành trung phẩm tông môn, nhất định sẽ kéo ra các trung phẩm tông môn khác xung quanh đây, bởi vì đối với bọn chúng thì đây chính là mĩ vị tuyệt vời nhất không gì sánh bằng.
Vì vậy chỉ có thời điểm khi nào mà Thiên Linh tông tích lũy đủ thực lực nâng cao thêm một bước nữa, thì Diệp Thần hắn mới dám thăng cấp tông môn thành trung phẩm tông môn!
Nếu thực lực chưa đủ, thì đến ngay cả việc phản kháng cũng là điều quá xa vời, một mực khăng khăng thăng cấp chỉ là tự tìm đến diệt vong cho bản thân.
Tả Lãnh Vân cũng không biết ý nghĩ của Diệp Thần lại phức tạp như thế, hắn bỗng nhiên đấm ra một quyền, mang theo một luồng bá khí bàng bạc, bá đạo mạnh mẽ đánh về hướng Diệp Thần đang đứng.
Diệp Thần ánh mắt trở nên lãnh khốc vô cùng, hắn vừa mới đột phá đến luyện thần cảnh, vẫn còn chưa thích ứng kịp với nguồn năng lượng mới này, thế nhưng chuyện này cũng không làm trở ngại gì đến việc hắn ra tay.
Đối phương đã không muốn lấy lớn ép nhỏ, không có sử dụng binh khí, Diệp Thần vậy cũng sẽ không khách khí với hắn.
Huyền Minh kiếm ở tay, uy thế của thượng phẩm linh khí mạnh mẽ tỏa ra xing quanh, Diệp Thần liền vung kiếm, xuất ra một chiêu kiếm bất ngờ.
Trong cơ thể di nguyên thần khí mạnh mẽ vận chuyển, gia trì lên bên trên chiêu kiếm này.
Ánh kiếm nổ tung, hóa thành ngàn vạn thanh kiếm, mỗi một thanh kiếm đều tỏa ra vẻ ác liệt cực kỳ, lộ hết ra sự sắc bén của bản thân, khiến người đứng xung quanh phải dựng tóc gáy rùng mình một phát.
"Đáng chết! !" Tả Lãnh Vân gầm lên một tiếng, trong ánh mắt của hắn lúc này lại lộ ra một tia kinh hãi, sau đó bỗng nhiên hắn thu quyền đầu của mình rồi lùi lại, cư nhiên lại phải tránh né mũi nhọn của một chiêu kiếm này.
Hắn không nghĩ tới Diệp Thần lại vô liêm sỉ như vậy, trực tiếp dùng Huyền Minh kiếm đến đối phó với hắn.
Huyền Minh kiếm là gì chính là thượng phẩm linh khí hàng thật giá thật, tùy tiện đi ra một quả đấm như hắn làm sao có thể chống lại được?
Đồng thời mặc dù Diệp Thần chỉ là thân phận hậu bối, thế nhưng hắn vẫn là cao thủ luyện thần cảnh giới truyền kì, mặc dù Tả Lãnh Vân hắn là luyện thần trung kỳ, thế nhưng cũng không có cách nào dễ dàng trấn áp được uy phong của một thượng phẩm linh khí toát ra.
Bị một tên tiểu bối bức lui, trên mặt Tả Lãnh Vân tràn ngập vẻ phẫn nộ, đáy lòng dâng lên một cỗ khuất nhục vô cùng, ánh mắt của hắn liền lóe lên một tia sát cơ thâm trầm.
Một thanh trường kiếm bỗng dưng xuất hiện ở trong tay Tả Lãnh Vân, đây chính là một thanh hạ phẩm linh khí của Tả Huyết tông bọn hắn, Hấp Huyết kiếm.
"Lãnh Vân huynh, nếu tên tiểu bối này đã không biết trời cao đất dày như vậy, ta cùng ngươi liên thủ trực tiếp chém như thế nào?" Thu Mặc tông Ly Vô Duyên bất ngờ đi ra, cười ha hả nói.
Tác giả :
Bát Lưỡng Thiêu Đao Tử