Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Chương 190: Huyết sát tận trời! Bạo Vũ Lê Hoa! Tô Kiếm Đình bại
Lâu đài của phủ Bá tước Huyền Vũ!
Khi một tiếng ra lệnh, trên trăm tên cao thủ Tây Vực của gia tộc họ Tô đều lợi dụng móng sắt bắt đầu leo lên tường, như là thằn lằn leo lên vậy.
Tốc độ cực nhanh.
Lúc này bên trong phủ Bá Tước, cũng chỉ có bảy tám trăm tên võ sĩ mà thôi.
Hơn nữa tân binh vượt qua năm trăm, cũng chỉ có hai ba trăm lính lão luyện.
Thủ lĩnh nhánh quân phòng thủ tên là Kim Hiệp, đồng dạng cũng là trẻ mồ côi trong chiến tranh năm đó và được phủ Bá Tước Huyền Vũ nuôi lớn.
Người này trầm mặc ít nói, thanh danh ở phủ Bá Tước không hiển hách, kém xa Kim Sĩ Anh, thậm chí còn không bằng Kim Trình.
Hôm nay hai mươi chín tuổi, đảm nhiệm tân binh Bách hộ.
- Kẻ đích đến rồi!
- Cùng lắm thì chết một lần mà thôi.
- Thế nhưng nếu để cho kẻ địch tiến vào lâu đài, làm phu nhân kinh sợ, vậy mọi người chúng ta trực tiếp cắt cổ tự sát đi.
- Toàn bộ cung thủ chuẩn bị!
Các binh sĩ lão luyện bắn cung cũng không tệ lắm, thế nhưng tân binh còn không kịp luyện bắn, cho nên phải dùng nỏ.
Sau khi nghe được mệnh lệnh.
Toàn bộ lính lão luyện giương cung cài tên.
Toàn bộ tân binh giơ nỏ lên, bắt đầu ngắm bắn.
- Bắn!
Ra lệnh một tiếng.
Bảy trăm quân phòng thủ đều bắn tên.
- Vù vù vù vù vù...
Tỷ số trúng mục tiêu không tệ!
Bảy tám gã cao thủ Tây Vực gia tộc họ Tô rơi xuống.
Các binh sĩ lão luyện tiếp tục giương cung cài tên.
Đám người hầu bên cạnh, vội vàng đưa nỏ giương sẵn cho tân binh
Phủ Bá Tước Huyền Vũ có thể thiếu thứ gì khác nhưng vũ khí tuyệt đối không thiếu.
Mỗi một tân binh được ba cây nỏ mạnh.
Tất cả người hầu, sai vặt của phủ Bá Tước đều lên tường thành, nếu không làm được gì cũng gài tên vào nỏ cho các tân binh để bắn.
- Vù vù vù vù vù vù...
Bảy trăm người này, chính là không ngừng bắn tên, bắn tên, bắn tên.
Vô số bó đuốc trên tường thành đã soi rọi đêm đen sáng như ban ngày.
Sự thực chứng minh, cao thủ võ đạo dùng để công thành cũng không tốt mấy.
Những cao thủ Tây Vực này võ công tuy rằng mạnh mẽ, nhưng vẫn bị bảy trăm quân phòng thủ dùng cung nỏ áp chế, từ đầu đến cuối không cách nào đột phá.
Chiến trường chính diện ở phía tòa thành đã rất nhanh lâm vào cảnh rực lửa.
...
Tô Kiếm Đình cùng mười mấy cao thủ tâm phúc, cũng không có xuất hiện ở chính diện tường thành lâu đài của phủ Bá tước Huyền Vũ.
Gã thực sự quá quen với phủ Bá Tước Huyền Vũ, khi còn bé gã đã từng tại đây chơi đùa mấy tháng.
Với mỗi một chỗ trong toàn bộ lâu đài đều rất quen thuộc.
Cho nên, gã trực tiếp xuất hiện ở một chỗ trên sườn núi phía sau lâu đài Bá tước.
Căn cứ ký ức khi còn bé, ở trong một đống cỏ dại, quả nhiên tìm được cửa vào bí mật.
Đây không phải là đường hầm bí mật nào đó mà chỉ là một cái cống thoát nước bỏ hoang đã vứt đi hơn một trăm năm, rất ít người biết.
Khi còn bé Tô Kiếm Đình tới phủ Bá Tước Huyền Vũ chơi còn từng ở nơi này chơi trốn tìm.
Gã mang theo mười mấy cao thủ tâm phúc, lặng lẽ dọc theo cái cống thoát nước bỏ hoang này, dễ dàng lẻn vào trong phủ Bá Tước Huyền Vũ
Đây cũng là một loại chiến thuật dương đông kích tây, hơn một trăm tên cao thủ Tây Vực ra sức tấn công tường thành chính diện, gã mang theo mười mấy cao thủ chân chánh bí mật lẻn vào.
Lúc này, tất cả mọi người của phủ Bá Tước Huyền Vũ tập trung ở hai chỗ.
Một là tường thành chính diện của lâu đài, toàn bộ võ sĩ đều tập trung ở ở đây.
Còn có đại sảnh của lâu đài, tất cả người già, đàn bà và trẻ nhỏ đều ở đây, kể cả cha mẹ của Thẩm Lãng.
Cho nên, Tô Kiếm Đình dễ dàng liền đi tới bên ngoài sân khu vực tàng thư phủ Bá Tước Huyền Vũ.
- Các ngươi giữ ở bên ngoài, mặc kệ nhìn thấy bất kỳ ai, đều giết chết ngay lập tức. - Tô Kiếm Đình ra lệnh.
- Vâng!
Mười mấy cao thủ tâm phúc canh giữ ở cái nhà này ra.
Tô Kiếm Đình tiến vào bên trong kho tàng thư.
Kho tàng thư của phủ Bá Tước Huyền Vũ cực kỳ lớn, tầm có ba tầng, trên mặt đất hai tầng, dưới đất một tầng.
Ở đây có chừng hơn vạn quyển sách, còn có mấy trăm bí tịch đủ loại, nội bí tịch nguyên bản bằng khối ngọc cũng có hơn mấy trăm khối.
Bất quá bây giờ ở đây không còn ai bảo vệ.
Bởi vì ở trong mắt Tô Bội Bội, người quan trọng nhất, bất kể thứ gì khác, dù tàng thư hay là bí tịch, cũng là vật ngoài thân.
Toàn bộ nhân lực, đều phải dùng để bảo vệ người.
Tô Kiếm Đình tìm kiếm thật nhanh.
Gã một không tìm sách, hai không tìm bí tịch.
Tốc độ tìm kiếm vô cùng nhanh.
Thế nhưng cái kho tàng thư thực sự quá lớn.
- Mười người vào đây, giúp ta cùng nhau tìm.
- Tìm một cái hộp gỗ, phía trên không có hoa văn gì.
- Vâng!
Tức khắc có mười người nhào vào, bắt đầu ra sức tìm kiếm.
Một khắc đồng hồ sau đó, bọn họ đã lật xong tầng thứ nhất kho tàng thư.
Tiếp tục lại lật lần tầng thứ hai kho tàng thư.
Như vậy chắc chắn tầng thứ nhất dưới đất.
Tô Kiếm Đình dễ dàng tìm được cửa vào tầng dưới đất của kho tàng thư.
Nơi này có một cánh cửa sắt, phía trên không có khóa, mà là từ bên trong khóa lại.
Vật… bên trong có người.
Tô Kiếm Đình tức khắc cảnh giác.
Tiếp đó vận chân khí, hướng cửa sắt này chợt đá vào.
Tức khắc, chốt cửa sắt bên trong đã bị gã đá văng.
Tô Kiếm Đình mang theo mười tên cao thủ vọt vào thật nhanh.
Dưới đất tầng này kho tàng thư tầng dưới đất này hiển nhiên liền nhỏ rất nhiều, bên trong cũng là bí tịch nguyên bản.
Toàn bộ cũng là khối ngọc.
Nhìn khắp nơi, cũng không có hộp gỗ Tô Kiếm Đình muốn tìm.
Tô Kiếm Đình phất tay, tức khắc mười tên cao thủ lui ra ngoài.
Gã nhắm mắt lại, bắt đầu nghe thanh âm, nghe thấy mùi vị.
Chẳng mấy chốc!
Gã nghe được tiếng động.
Tiếng hít thở và nhịp tim đập.
Còn có một mùi hương, ngửi thơm vô cùng nhưng vô cùng xa lạ.
Chỗ này có một cô gái.
Ngay phía sau bức tường!
Kho tàng thư dưới đất này có một căn phòng bí mật.
Từ hơi thở và nhịp tim của cô gái này có thể thấy được võ công của nàng không cao, gần như không võ công gì.
Tô Kiếm Đình lại phất tay.
Tức khắc, có bốn tên cao thủ nhào tới.
Tô Kiếm Đình chỉ vào bức tường trước mặt.
Bốn gã cao thủ tiến lên, dùng hết tất cả lực lượng, chợt vọt tới.
Va chạm thật mạnh.!
Tức khắc, cánh cửa căn phòng bí mật rõ ràng bị đâm thủng.
- ...
Tiếp đó, bên trong truyền đến một tiếng thét chói tai.
Ngay sau đó, vô số kim châm bay chi chít đến.
Như là Bạo Vũ Lê Hoa.
Tô Kiếm Đình hết hồn.
Tốc độ của gã vô cùng nhanh, lập tức tóm được hai người che ở trước mặt của mình.
- Phụt phụt phụt phụt...
Mấy chục cây kim nhỏ, chợt bắn vào trong cơ thể hai cao thủ này.
Trong nháy mắt đoạt mạng!
Tô Kiếm Đình không khỏi kinh ngạc sững sờ.
Cái này, đây là loại độc châm gì?
Lại kịch độc như thế?
Then chốt ở chỗ, mỗi lần bắn ra chính là mấy trăm cây độc châm, hoàn toàn khó lòng phòng bị.
Cô gái ở phía sau căn phòng bí mật này là ai?
Đương nhiên là nha đầu tiểu Băng lẳng lơ.
Nàng hôm nay chính là đại nội tổng quản Thẩm Lãng, người giữ tay hòm tay khóa tất cả vũ khí bí mật của Thẩm Lãng.
Ngày hôm nay có kẻ địch tập kích, nàng vốn là cùng phu nhân cùng ở bên trong đại sảnh, thế nhưng nghĩ đến chức trách của mình, cho nên mới tới đến cái phòng bí mật này.
Căn phòng bí mật của cô gia rất nhiều, vũ khí bí mật cũng rất nhiều.
Thế nhưng căn phòng bên dưới kho tàng thư này vô cùng quan trọng. Bên trong có rất nhiều văn bản và ghi chép, cũng là ghi chép thí nghiệm của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng đã phân phó cho nàng, vào thời điểm khẩn cấp, hãy vội vàng đốt toàn bộ những thứ trong này.
Thế là tiểu Băng vội vàng qua đây, đốt toàn bộ những ghi chép thí nghiệm của cô gia cháy sạch.
Những ghi chép thí nghiệm này cũng không phải cho bản thân Thẩm Lãng đọc, mà dùng để giảng dạy cho những người thợ tâm phúc dưới tay hắn.
Đốt xong những thứ ghi chép này, tiểu Băng phải trở về đại sảnh.
Thế nhưng thật không ngờ kẻ địch đến, thế là nàng vội vàng trốn trở lại bên trong căn phòng bí mật.
Thật không ngờ vẫn bị Tô Kiếm Đình phát hiện.
Mà nàng mới vừa bắn ra vô số độc châm, chính là ám khí Bạo Vũ Lê Hoa, đương nhiên cũng là Thẩm Lãng phát minh, chuyên cho nàng dùng để phòng thân.
...
Nhìn thấy tiểu Băng, ánh mắt Tô Kiếm Đình sáng lên.
Gã đương nhiên là biết tiểu Băng, chỉ bất quá lúc đó nàng còn nhỏ, thật không ngờ hôm nay dáng dấp lại xinh đẹp động lòng người như vậy.
Gương mặt còn chút bụ bẫm của trẻ con nhưng thân thể lại nở nang thành thục, hơn nữa ngực còn sừng sững như thể.
Rõ ràng một món báu vật nho nhỏ.
Nếu như lúc đó không có xé bỏ hôn ước, tiểu nha đầu trước mắt này là sẽ lấy tư cách của hồi môn.
Cho nên từ trình độ nào đó, tiểu nha đầu trước mắt này có thể được xem như đàn bà của mình?
- Ngươi ở nơi này làm cái gì? - Tô Kiếm Đình thay đổi giọng nói.
Tiểu Băng cau mày không nói.
Tô Kiếm Đình đi vào căn phòng bí mật, thấy trên mặt đất có một chậu than, phía trên có tro tàn vừa đốt.
- Ngươi vừa rồi đốt thứ gì? - Tô Kiếm Đình nói bằng giọng lạnh lẽo.
Tiểu Băng vẫn không nói lời nào.
- Ta không thể làm kẻ phản bội, ta không thể làm kẻ phản bội. – Tâm lý nàng không ngừng thì thầm.
Lợi kiếm của Tô Kiếm Đìnhtrực tiếp để ngang trên cổ của nàng, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ta đếm tới ba, nếu như ngươi vẫn không nói, ta sẽ cứa cổ của ngươi, ngươi sẽ nhìn thấy máu của mình phun ra như là nước suối vậy, rất nhanh đã hoàn toàn lạnh lẽo chết đi.
Tiểu Băng sợ đến một trận run cầm cập, kẹp chặt hai chân, bởi vì nhanh bị dọa tè ra quần.
- Một!
- Hai!
- Ba!
Lợi kiếm của Tô Kiếm Đìnhrạch một cái.
Máu đỏ tươi chảy ra.
Tiểu Băng trong lòng run lên:
- Ta chết, ta chết!
- Ta thật hối hận, ngay ngày hôm ấy lúc động phòng hoa chúc, ta tại sao lại làm eo làm xách thế không biết.
- Bằng không thì, ta đã sớm cùng cô gia ngủ một trăm lần!
- Ta chết, ta chết...
Nha đầu tiểu Băng điên cuồng hoạt động tâm lý.
Nhưng mà sau một lúc lâu, nàng phát hiện mình không có chết.
Kiếm của Tô Kiếm Đình chẳng qua rạch một phát trên cổ nàng, không có cắt đứt động mạnh.
Gã thật không ngờ, con nha đầu nhỏ nhoi có vẻ chết nhát này lại trung thành như thế.
Bất quá bây giờ nàng đốt cái gì Tô Kiếm Đình vẫn chả quan tâm.
Then chốt chính là phải tìm được món đồ kia, cái thứ quan hệ đến vận mạng gia tộc họ Tô.
Phụ thân đã nói, mặc kệ nỗ lực bất kỳ giá nào, đều phải đoạt lại nó.
- Tìm!
Hai gã cao thủ còn sót lại, lật lần toàn bộ căn phòng bí mật.
Đánh vỡ rất nhiều chai lọ của Thẩm Lãng, thế nhưng không có phát hiện cái hộp gỗ kia.
Tô Kiếm Đình cau mày.
Món đồ kia, Bá tước Huyền Vũ đến tột cùng sẽ giấu ở nơi nào vậy?
Bên trong kho tàng thư không có, sẽ không dễ tìm ở chỗ khác.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ vốn to lớn như vậy, tìm ra được như là mò kim đáy bể.
Chẳng mấy chốc Tô Kiếm Đình đã có chủ ý.
Kiếm của gã tiếp tục để ngang cái cổ tiểu Băng, gã nói:
- Đi, đi ra ngoài, đi ra đại sảnh!
...
Tô Kiếm Đình cùng mười mấy cao thủ, toàn bộ mặc áo đen, mang theo mặt nạ đen, áp tiểu Băng tiến vào bên trong đại sảnh phủ Bá Tước.
Tức khắc, bên trong tất cả mọi người một trận kêu lên.
Toàn bộ trong đại sảnh, cũng đều là người già, phụ nữ và trẻ em.
Bá tước phu nhân Tô Bội Bội gặp việc này, tức khắc kinh hãi.
Bọn họ vào được bằng cách nào hả?
Toàn bộ phủ Bá Tước bốn phía tường thành đều có người phòng thủ, tạm thời còn chưa có bị công phá.
Chẳng mấy chốc, bà liền nhận ra cái thân hình này.
Dù cho gã có che mặt, Tô Bội Bội vẫn nhận ra được.
Tô Kiếm Đình, cháu ruột của bà.
Thảo nào, gã quen thuộc với phủ Bá Tước Huyền Vũ như vậy, đương nhiên có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào vào đây.
Gia tộc họ Tô, nhà mẹ đè của mình, hoàn toàn để cho người ta không thể tin nổi!
Lúc phủ Bá Tước Huyền Vũ gặp nguy, các người chẳng những không xuất thủ tương trợ, ngược lại bỏ đá xuống giếng.
Lúc trước đã đưa cao thủ cho Bá tước Tấn Hải Đường Luân, để quân chiến tranh chấp đảo Kim Sơn thành thế hoà, thiếu chút nữa phá hủy kế hoạch của Thẩm Lãng.
Hôm nay, lại lại phái người tới đánh lén phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Đây là quan hệ thông gia à?
Đây so với kẻ thù gia tộc họ Đường còn độc ác hơn. Tại sao? Tại sao hả?
Tô Bội Bội liền muốn lập tức kêu phá tên Tô Kiếm Đình.
- Im miệng, một khi bà kêu ra thì ta chỉ có thể giết tất cả mọi ngươi! - Tô Kiếm Đình nói bằng giọng lạnh lẽo.
Tô Bội Bội ngậm miệng, run giọng nói:
- Ngươi muốn cái gì? Các ngươi muốn cái gì?
Tô Kiếm Đình cười lạnh nói:
- Ta muốn cái gì, các ngươi không phải rõ ràng lắm hay sao? Hai mươi mấy năm trước, ông nội của ta đã gửi cho nhà các ngươi một phần mật thư đấy.
Tô Bội Bội kinh ngạc.
Tiếp đó, bà đã hiểu ra!
Phần mật thư này bà biết.
Hai mươi mấy năm trước, cục diện của Việt quốc phức tạp chưa từng có.
Bên ngoài, đại chiến hai nước Ngô Việt.
Quốc nội, hai vị hoàng tử tranh giành ngôi báu.
Ninh Nguyên Hiến lúc đó vẫn là thái tử, được quan văn hỗ trợ, nhất là gia tộc họ Chúc tương trợ rất nhiều, vợ của ông ta cũng là con gái của gia tộc họ Chúc.
Ninh Nguyên Vũ là con trai trưởng, được rất nhiều võ tướng hỗ trợ, chiến công hiển hách, tình thế kinh người.
Thậm chí lúc đó Ninh Nguyên Hiến trong cuộc hiến giành ngôi thuộc về phe yếu, cuối cùng năm đó Ngô Việt đại chiến, Ninh Nguyên Vũ nắm giữ số lớn quân đội ở trên chiến trường đấu tranh anh dũng, rất nhiều võ tướng đều chỉ nghe lệnh ông ta.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ lúc đó tuyệt đối trung lập, không hề muốn dây vào cuộc chiến giành ngôi.
Trấn Viễn Hầu cũng trung lập, không dây vào.
Thế nhưng, Ninh Nguyên Vũ mắt thấy sẽ phải thắng.
Gia tộc họ Tô phủ Hầu tước Trấn Viễn nóng nảy, muốn nhanh chóng ôm chân Phật, muốm thuần phục vương trưởng tử Ninh Nguyên Vũ.
Có thể cảm thấy một nhà đầu nhập vào chưa đủ phân lượng, cho nên gia tộc họ Tô muốn lôi kéo gia tộc họ Kim cùng đầu nhập vào Ninh Nguyên Vũ.
Cho nên, năm đó Trấn Viễn Hầu Tô Tiễn viết một phần mật thư cho Bá tước Huyền Vũ Kim Vũ ngay lúc đó, mời ông ta đi cùng thương lượng đại sự.
Phía trên mật thư cũng không có rõ ràng chuyện gì, viết cũng đặc biệt mịt mờ, nhưng cũng có thể nhìn ra ý đồ sẵn sàng góp sức Ninh Nguyên Vũ.
Loại chuyện này vốn nên là gặp mặt mật đàm, thế nhưng năm đó Trấn Viễn Hầu Tô Tiễn ở tiền tuyến đại chiến hai nước Ngô Việt, phần thơ đích thân viết này là do Tô Nan tự mình đưa tới.
Bá tước Kim Vũ cự tuyệt, ông kiên quyết không muốn dây vào cuộc chiến tranh ngôi.
Mà khi tất cả mọi người cảm thấy trận đại chiến tranh ngôi này Ninh Nguyên Vũ sắp thắng lớn.
Biện Tiêu dẫn đầu mười vạn đại quân, meng theo ba quận nơi phản bội nước Ngô, đầu phục nước Việt.
Một kịch biến này, trực tiếp để đại chiến hai nước Ngô Việt sớm kết thúc.
Việt quốc thắng thật lớn.
Mà Biện Tiêu ngay lúc đó lập trường đặc biệt minh xác, hỗ trợ thái tử Ninh Nguyên Hiến.
Tức khắc, thái tử Ninh Nguyên Hiến tuyệt địa phản sát, hoàn toàn thắng tranh ngôi báu.
Cũng chính là bắt đầu từ lúc này, Biện Tiêu trở thành minh hữu chính trị lớn nhất của ông ta.
Cho nên suốt hai mươi mấy năm nay, Biện Tiêu hoàn toàn không coi ai ra gì, trừ quốc quân ra, lão cũng chẳng để ai vào mắt.
Ninh Nguyên Hiến tranh ngai vàng đại thắng, may mắn nhất chính là gia tộc họ Tô.
May là, thiếu chút xíu nữa, thiếu chút nữa gia tộc họ Tô sẽ phải thuần phục Ninh Nguyên Vũ, vậy gia tộc họ Tô sẽ phải đại họa lâm đầu.
Tinh ra vẫn là gia tộc họ Kim cứu vãn vận mệnh gia tộc họ Tô, Hầu tước Tô Tiễn lúc đó sở dĩ không có nói trước tỏ thái độ, chính là đợi Bá tước Kim Vũ đáp lại.
Ninh Nguyên Hiến lên ngôi quốc quân xong xuôi, lại bắt đầu đại thanh tẩy.
Lúc trước những đại tướng đứng ở phía Ninh Nguyên Vũ, kẻ chết, người bị cách chức.
Gia tộc họ Tô rõ ràng sợ đến hồn phi phách tán.
Từ đó về sau, Hầu tước Tô Nan liền có vẻ đặc biệt lanh lợi, mặc kệ quốc quân nói cái gì lão đều ủng hộ.
Đây cũng là một loại có tật giật mình.
Hơn nữa, gia tộc họ Tô càng ra sức qua lại thân thiết gia tộc họ Kim, e sợ cho họ Kim đem phong mật thư này giao cho quốc quân.
Hơn nữa Tô Kiếm Đình cùng Kim Mộc Lan mới vừa sinh đã định hôn ước.
Bảy tám năm trước, khi muốn cho hai người chính thức tổ chức lễ đính hôn, Hầu tước Tô Nan bỗng nhiên đưa ra, xin Bá tước Kim Trác giao ra phong mật thư đó.
Bá tước Kim Trác tỏ ý, phần mật thư này đã đốt, ông đã đốt ngay trước mặt vợ.
Hầu tước Tô Nan đương nhiên không tin, ra sứcBá tước Kim Trác giao ra mật thư.
Kim Trác làm cách nào mà giao ra được, đồng thời thề với trời đã đốt.
Đêm đó hai nhà huyên náo không vui vô cùng, gần như xé rách mặt.
Thế nhưng tính tình Bá tước Kim Trác vẫn tuyệt đối đáng tin tưởng, hơn nữa Tô Bội Bội cũng dùng tổ tiên xin thề, đã đốt phong mật thư đó.
Kế tiếp, cục diện chính trị quốc nội lại xảy ra một loạt biến cố.
Quốc quân truyền ra tiếng gió thổi, đồ đao tân chính sẽ rơi vào trên đầu gia tộc họ Kim.
Thế là, gia tộc họ Tô vội vàng cùng gia tộc họ Kim phân rõ giới hạn.
Hôn ước Tô Kiếm Đình cùng Kim Mộc Lan, cũng hoàn toàn xé bỏ.
Hai nhà vốn cũng chẳng có gì xảy ra với nhau nữa.
Thế nhưng ngay trước đây không lâu, gia tộc họ Tô giống như lấy được tin tức xác thực, phần mật thư này Bá tước Kim Trác không đốt.
Thế là, mới có màn đánh lén tối hôm nay.
Tô Kiếm Đình nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Phu nhân, vội vàng đem vật kia giao ra đây, bằng không ta sẽ phải giết chết con bé này, thậm chí giết toàn bộ tất cả mọi người ở đây!
Bá tước phu nhân Tô Bội Bội lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Kiếm Đình, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Được, ta giao cho ngươi! Giao cho ngươi!
Thế là, bà ra khỏi đại sảnh đến thư phòng của chồng mình.
Một lát sau, bà lấy ra một cái hộp gỗ, hướng Tô Kiếm Đình nói:
- Một tay giao người, một tay giao vật!
Tô Kiếm Đình rợn cả tóc gáy.
Cái hộp này, không sai cái hộp này.
Phần mật thư gia tộc họ Kim này quả nhiên không bị đốt, quá nguy hiểm.
Như vậy phải đốt rụi phần mật thư này sao?
Thực sự đốt rụi, Bá tước Kim Trác đã đốt ngay trước mặt vợ.
Cái mật thư này là giả, là Thẩm Lãng dùng mấy ngày ngụy tạo nên.
Hơn nữa ngụy tạo không chỉ một phần, chỉ bất quá đây là một phần tuyệt đối “thật”. Thẩm Lãng không có dự liệu Tô Kiếm Đình sẽ đến đánh, bởi vì Bá tước Huyền Vũ quả thực đã đốt mật thư rồi, hắn giả tạo phần mật thư này để sau đó hãm hại gia tộc họ Tô mà thôi.
Tô Bội Bội nói:
- Thả người!
- Đưa thứ đó lại đây. - Tô Kiếm Đình.
Tô Bội Bội cầm hộp đưa tới.
Cao thủ kế bên Tô Kiếm Đình tiếp nhận hộp, tiếp đó cẩn thận từng li từng tí mở ra.
Tô Kiếm Đình đeo găng tay bạc, mở hộp ra, lấy ra mật thư bên trong, đọc thoáng qua rất nhanh.
Lúc này chỉ có thể liếc mắt nhìn thật nhanh
Bởi vì nội dung bên trong quá nguy hiểm, tuyệt đối không thể bị bất kỳ ai ngó thấy được.
Gã không có xem qua bức thư gốc, năm đó gã còn nhỏ, cho nên chỉ có thể được xem chữ của ông nội Tô Tiễn và con dấu riêng của lão.
Không sai, đúng là chữ viết của ông nội, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không giả.
Nội dung cũng tuyệt đối là phần mật thư năm đó, con dấu cũng tuyệt đối là thực sự.
Như vậy chữ viết cùng con dấu đều là thật sao?
Đúng, đều là thật!
Những chữ này vốn là Tô Tiễn tự mình viết, chỉ bất quá Thẩm Lãng cắt riêng từng chữ, tiếp đó ra sức cắt ghép theo nội dung mật thư, cuối cùng có công nghệ bồi giấy cao siêu, chế thành mật thư hoàn chỉnh.
Thủ pháp này có phải nhìn rất quen mắt hay không, chính là thủ pháp lúc đó Vương Liên vu oan Thẩm Lãng đạo văn thơ ấy mà.
- Ha ha, nhân tâm hiểm ác đáng sợ a! - Tô Kiếm Đình cười to nói:
- Các ngươi còn nói đốt, quả nhiên không hề đốt, gia tộc họ Kim, đều là tiểu nhân!
Tiếp đó Tô Kiếm Đình trực tiếp phóng một chút lửa, thiêu hủy cái phong “mật thư” này.
,
Bây giờ, cái tai hoạ ngầm này cuối cùng hoàn toàn tiêu trừ.
Tô Bội Bội nói:
- Ngươi đã được thứ ngươi muốn, bây giờ có thể đi, gia tộc họ Kim vĩnh viễn không chào đón ngươi.
Tô Kiếm Đình ánh mắt phát lạnh nói:
- Lúc này Bá tước Huyền Vũ tuyệt đối đã chết, Thẩm Lãng cũng sẽ chết, Kim Mộc Lan sẽ trở thành cái xác không hồn, như vậy người biết chuyện duy nhất cũng chỉ còn lại có bà, Tô Bội Bội, cho nên bà vẫn nên chết đi!
- Giết bà ta!
Tô Kiếm Đình ra lệnh một tiếng, tức khắc mười mấy cao thủ dưới trướng gã lướt về hướng Tô Bội Bội.
- Bảo hộ phu nhân!
An Tái Thế ra lệnh một tiếng!
Bên trong đại sảnh tất cả mọi người, mặc kệ có võ công hay không, toàn bộ xông lên.
- Keng keng keng...
Đám cao thủ Tô Kiếm Đình mang tới quá cường đại.
Trong nháy mắt, liền giết chết mười mấy người bên trong đại sảnh.
An Tái Thế võ công rất cao, thế nhưng tối đa lấy một địch hai.
Tô Bội Bội trong lòng vô cùng bi phẫn.
Đây chính là nhà mẹ đẻ của bà sao?
Đây chính là cháu trai của bà à?
Các ngươi chờ đó, các ngươi chờ đó!
Chờ Lãng nhi sau khi trở về, nhất định chém tận giết tuyệt toàn tộc họ Tô!
Tô Bội Bội chợt rút kiếm.
- Tô Bội Bội, thời khắc nguy hiểm nhất đến, ngươi còn nhớ rõ kiếm pháp của ngươi không?
Không nói hai lời, kiếm của bà chợt hướng Tô Kiếm Đình đâm tới.
Chỉ ba kiếm, cái loại cảm giác này đã tới rồi.
Võ công Tô Bội Bội cao bao nhiêu?
Năm đó bà nói là muốn trở thành thiên hạ tông sư, lời này là thật.
Nếu như không phải thành hôn sau đó lười nhác, bà thực sự sẽ trở thành một trong võ đạo tông sư.
Cho dù là bây giờ, võ công của bà cũng cao hơn Mộc Lan.
Chỉ bất quá bà quá lười biếng, cho nên khiến người ta có một loại ảo giác, bà không có võ công gì.
Trong nháy mắt, Tô Bội Bội cùng Tô Kiếm Đình đại chiến với nhau tại chỗ.
Ngay từ đầu còn có chút trúc trắc, sau lại dần dần thành thạo, đánh nhau khó phân thắng bại.
Mà lúc này, Tô Bội Bội phát hiện tiểu Băng còn không chạy, còn ở chung quanh.
- Nha đầu, chạy đi! - Tô Bội Bội hô.
Tiểu Băng nhìn được cơ hội, lại tiến lên trước đi, tìm được một vị trí tuyệt hảo.
Lại lấy ra một ám khí Bạo Vũ Lê Hoa Châm, chợt đè xuống công tắc.
- Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...
Vô số độc châm, lại một lần nữa nhanh chóng bắn ra.
Trong nháy mắt, T ba gã cao thủ ô Kiếm Đình mang tới, lại một lần nữa chết ở dưới độc châm của Thẩm Lãng.
- Giết con nha đầu kia. - Tô Kiếm Đình hạ lệnh.
Tức khắc, một tên cao thủ gia tộc họ Tô lao nhanh như chớp về phía tiểu Băng, lợi kiếm trong tay gã định chém vào cổ nàng.
- Không nên, không nên... - Tô Bội Bội cất một tiếng thét thất thanh.
Thậm chí trực tiếp dứt bỏ Tô Kiếm Đình, bay thẳng đến chỗ tiểu Băng.
Cô gái này bà vốn xem như là con gái.
- Xoẹt! - Tức khắc phía sau lưng đau nhói.
Tô Kiếm Đình độc ác mượn cơ hội đâm trúng Tô Bội Bội một kiếm.
Tô Bội Bội tuy tránh rất nhanh, nhưng phía sau vẫn bị cắt ra một lỗ, máu tươi tuôn ra.
Cao thủ họ Tô chợt dùng kiếm chém tới.
Mắt thấy tiểu Băng sẽ phải tan hương nát ngọc.
Thế nhưng một giây sau, kiếm của gã dừng hình ảnh trên không trung, cái cổ cùng trên mặt chi chít cắm đầy độc châm.
Hoàn toàn bị mất mạng.
Mang theo quán tính lợi kiếm trực tiếp cắt qua đỉnh đầu tiểu Băng, chém tới một mảnh tóc.
Lần này, tiểu Băng thực sự sợ vãi đái một chút xíu.
Tên cao thủ họ Tô này chết không nhắm mắt.
Mẹ nó, con nha đầu độc địa kia, đến tột cùng giấu có bao nhiêu ám khí.
Tô Kiếm Đình gặp việc này giận dữ nói:
- Giết, giết, giết, giết sạch tất cả mọi người trong đại sảnh, mặc kệ nam nữ già trẻ!
Cao thủ dưới trướng gã giống như điên cuồng, ra sức giết người.
Nhưng mà một giây sau.
Một bóng người rất nhanh trong nháy mắt ẩn hiện đến trước mặt.
- Tô Kiếm Đình, ta... ta hình như nhớ ra ngươi đó.
- Thẩm Lãng ở nơi nào hả?
Đường Viêm mê võ đi đến.
- Giết người già và trẻ nhỏ, không đúng!
Tiếp đó, Đường Viêm xuất kiếm.
Mẹ trứng!
Một màn quen thuộc lại xuất hiện.
Một kiếm một, một kiếm một!
Ngay cả chiêu thức cũng không có.
Trong nháy mắt, cao thủ Tô Kiếm Đình mang tới, đã chết bốn năm mạng.
Tô Kiếm Đình da đầu tê dại.
Thành thật nói, đơn thuần nội lực cùng chân khí, Đường Viêm không bằng gã.
Gã cũng không sợ hãi Đường Viêm.
Thế nhưng tên mê võ đối với kiếm pháp có một loại năng khiếu đặc biệt nghịch thiên.
Dù cho không có kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh, giết người vẫn gọn dàng đến thế.
Tên mê võ đến.
Chiến cuộc trong nháy mắt thay đổi.
Gã không có khả năng sẽ giết được Tô Bội Bội.
- Đi, đi!
Tô Kiếm Đình quyết đoán hạ lệnh lui lại.
Dù sao thứ mình muốn cũng đã đốt.
Lại bỏ ra ba cái tánh mạng, Tô Kiếm Đình mang theo năm người còn thừa lại mà rút đi nhanh như chớp, trong nháy mắt biến mất ở trong màn đêm.
Tô Bội Bội nhìn xác chết đầy đất, có chừng hai mươi mấy cái xác.
Cũng là những người hầu trung thành nhất, khi bà gặp phải thời điểm nguy hiểm, những người này không sợ chết chút nào xông lên.
- Tô Kiếm Đình, Tô Nan, phủ Hầu tước Trấn Viễn chờ đó cho ta!
- Chờ Lãng nhi sau khi trở về, mục tiêu kế tiếp chính là các ngươi, nhất định cho toàn tộc các ngươi, hoàn toàn chết hết!
- Hoàn toàn chết hết!
...
Chú thích của Bánh: Các thư hữu không muốn hai tuyến tình tiết đặt song song, ta liền viết xong tình tiết quan trọng của phủ Bá Tước Huyền Vũ. Chương sau viết xong thành Nộ Triều đại quyết chiến! Ta ăn vài miếng bánh mì tiếp tục viết chương ba! Các huynh đệ tiếp tục ủng hộ ta, còn có một tiếng đồng hồ tháng này kết thúc!
Khi một tiếng ra lệnh, trên trăm tên cao thủ Tây Vực của gia tộc họ Tô đều lợi dụng móng sắt bắt đầu leo lên tường, như là thằn lằn leo lên vậy.
Tốc độ cực nhanh.
Lúc này bên trong phủ Bá Tước, cũng chỉ có bảy tám trăm tên võ sĩ mà thôi.
Hơn nữa tân binh vượt qua năm trăm, cũng chỉ có hai ba trăm lính lão luyện.
Thủ lĩnh nhánh quân phòng thủ tên là Kim Hiệp, đồng dạng cũng là trẻ mồ côi trong chiến tranh năm đó và được phủ Bá Tước Huyền Vũ nuôi lớn.
Người này trầm mặc ít nói, thanh danh ở phủ Bá Tước không hiển hách, kém xa Kim Sĩ Anh, thậm chí còn không bằng Kim Trình.
Hôm nay hai mươi chín tuổi, đảm nhiệm tân binh Bách hộ.
- Kẻ đích đến rồi!
- Cùng lắm thì chết một lần mà thôi.
- Thế nhưng nếu để cho kẻ địch tiến vào lâu đài, làm phu nhân kinh sợ, vậy mọi người chúng ta trực tiếp cắt cổ tự sát đi.
- Toàn bộ cung thủ chuẩn bị!
Các binh sĩ lão luyện bắn cung cũng không tệ lắm, thế nhưng tân binh còn không kịp luyện bắn, cho nên phải dùng nỏ.
Sau khi nghe được mệnh lệnh.
Toàn bộ lính lão luyện giương cung cài tên.
Toàn bộ tân binh giơ nỏ lên, bắt đầu ngắm bắn.
- Bắn!
Ra lệnh một tiếng.
Bảy trăm quân phòng thủ đều bắn tên.
- Vù vù vù vù vù...
Tỷ số trúng mục tiêu không tệ!
Bảy tám gã cao thủ Tây Vực gia tộc họ Tô rơi xuống.
Các binh sĩ lão luyện tiếp tục giương cung cài tên.
Đám người hầu bên cạnh, vội vàng đưa nỏ giương sẵn cho tân binh
Phủ Bá Tước Huyền Vũ có thể thiếu thứ gì khác nhưng vũ khí tuyệt đối không thiếu.
Mỗi một tân binh được ba cây nỏ mạnh.
Tất cả người hầu, sai vặt của phủ Bá Tước đều lên tường thành, nếu không làm được gì cũng gài tên vào nỏ cho các tân binh để bắn.
- Vù vù vù vù vù vù...
Bảy trăm người này, chính là không ngừng bắn tên, bắn tên, bắn tên.
Vô số bó đuốc trên tường thành đã soi rọi đêm đen sáng như ban ngày.
Sự thực chứng minh, cao thủ võ đạo dùng để công thành cũng không tốt mấy.
Những cao thủ Tây Vực này võ công tuy rằng mạnh mẽ, nhưng vẫn bị bảy trăm quân phòng thủ dùng cung nỏ áp chế, từ đầu đến cuối không cách nào đột phá.
Chiến trường chính diện ở phía tòa thành đã rất nhanh lâm vào cảnh rực lửa.
...
Tô Kiếm Đình cùng mười mấy cao thủ tâm phúc, cũng không có xuất hiện ở chính diện tường thành lâu đài của phủ Bá tước Huyền Vũ.
Gã thực sự quá quen với phủ Bá Tước Huyền Vũ, khi còn bé gã đã từng tại đây chơi đùa mấy tháng.
Với mỗi một chỗ trong toàn bộ lâu đài đều rất quen thuộc.
Cho nên, gã trực tiếp xuất hiện ở một chỗ trên sườn núi phía sau lâu đài Bá tước.
Căn cứ ký ức khi còn bé, ở trong một đống cỏ dại, quả nhiên tìm được cửa vào bí mật.
Đây không phải là đường hầm bí mật nào đó mà chỉ là một cái cống thoát nước bỏ hoang đã vứt đi hơn một trăm năm, rất ít người biết.
Khi còn bé Tô Kiếm Đình tới phủ Bá Tước Huyền Vũ chơi còn từng ở nơi này chơi trốn tìm.
Gã mang theo mười mấy cao thủ tâm phúc, lặng lẽ dọc theo cái cống thoát nước bỏ hoang này, dễ dàng lẻn vào trong phủ Bá Tước Huyền Vũ
Đây cũng là một loại chiến thuật dương đông kích tây, hơn một trăm tên cao thủ Tây Vực ra sức tấn công tường thành chính diện, gã mang theo mười mấy cao thủ chân chánh bí mật lẻn vào.
Lúc này, tất cả mọi người của phủ Bá Tước Huyền Vũ tập trung ở hai chỗ.
Một là tường thành chính diện của lâu đài, toàn bộ võ sĩ đều tập trung ở ở đây.
Còn có đại sảnh của lâu đài, tất cả người già, đàn bà và trẻ nhỏ đều ở đây, kể cả cha mẹ của Thẩm Lãng.
Cho nên, Tô Kiếm Đình dễ dàng liền đi tới bên ngoài sân khu vực tàng thư phủ Bá Tước Huyền Vũ.
- Các ngươi giữ ở bên ngoài, mặc kệ nhìn thấy bất kỳ ai, đều giết chết ngay lập tức. - Tô Kiếm Đình ra lệnh.
- Vâng!
Mười mấy cao thủ tâm phúc canh giữ ở cái nhà này ra.
Tô Kiếm Đình tiến vào bên trong kho tàng thư.
Kho tàng thư của phủ Bá Tước Huyền Vũ cực kỳ lớn, tầm có ba tầng, trên mặt đất hai tầng, dưới đất một tầng.
Ở đây có chừng hơn vạn quyển sách, còn có mấy trăm bí tịch đủ loại, nội bí tịch nguyên bản bằng khối ngọc cũng có hơn mấy trăm khối.
Bất quá bây giờ ở đây không còn ai bảo vệ.
Bởi vì ở trong mắt Tô Bội Bội, người quan trọng nhất, bất kể thứ gì khác, dù tàng thư hay là bí tịch, cũng là vật ngoài thân.
Toàn bộ nhân lực, đều phải dùng để bảo vệ người.
Tô Kiếm Đình tìm kiếm thật nhanh.
Gã một không tìm sách, hai không tìm bí tịch.
Tốc độ tìm kiếm vô cùng nhanh.
Thế nhưng cái kho tàng thư thực sự quá lớn.
- Mười người vào đây, giúp ta cùng nhau tìm.
- Tìm một cái hộp gỗ, phía trên không có hoa văn gì.
- Vâng!
Tức khắc có mười người nhào vào, bắt đầu ra sức tìm kiếm.
Một khắc đồng hồ sau đó, bọn họ đã lật xong tầng thứ nhất kho tàng thư.
Tiếp tục lại lật lần tầng thứ hai kho tàng thư.
Như vậy chắc chắn tầng thứ nhất dưới đất.
Tô Kiếm Đình dễ dàng tìm được cửa vào tầng dưới đất của kho tàng thư.
Nơi này có một cánh cửa sắt, phía trên không có khóa, mà là từ bên trong khóa lại.
Vật… bên trong có người.
Tô Kiếm Đình tức khắc cảnh giác.
Tiếp đó vận chân khí, hướng cửa sắt này chợt đá vào.
Tức khắc, chốt cửa sắt bên trong đã bị gã đá văng.
Tô Kiếm Đình mang theo mười tên cao thủ vọt vào thật nhanh.
Dưới đất tầng này kho tàng thư tầng dưới đất này hiển nhiên liền nhỏ rất nhiều, bên trong cũng là bí tịch nguyên bản.
Toàn bộ cũng là khối ngọc.
Nhìn khắp nơi, cũng không có hộp gỗ Tô Kiếm Đình muốn tìm.
Tô Kiếm Đình phất tay, tức khắc mười tên cao thủ lui ra ngoài.
Gã nhắm mắt lại, bắt đầu nghe thanh âm, nghe thấy mùi vị.
Chẳng mấy chốc!
Gã nghe được tiếng động.
Tiếng hít thở và nhịp tim đập.
Còn có một mùi hương, ngửi thơm vô cùng nhưng vô cùng xa lạ.
Chỗ này có một cô gái.
Ngay phía sau bức tường!
Kho tàng thư dưới đất này có một căn phòng bí mật.
Từ hơi thở và nhịp tim của cô gái này có thể thấy được võ công của nàng không cao, gần như không võ công gì.
Tô Kiếm Đình lại phất tay.
Tức khắc, có bốn tên cao thủ nhào tới.
Tô Kiếm Đình chỉ vào bức tường trước mặt.
Bốn gã cao thủ tiến lên, dùng hết tất cả lực lượng, chợt vọt tới.
Va chạm thật mạnh.!
Tức khắc, cánh cửa căn phòng bí mật rõ ràng bị đâm thủng.
- ...
Tiếp đó, bên trong truyền đến một tiếng thét chói tai.
Ngay sau đó, vô số kim châm bay chi chít đến.
Như là Bạo Vũ Lê Hoa.
Tô Kiếm Đình hết hồn.
Tốc độ của gã vô cùng nhanh, lập tức tóm được hai người che ở trước mặt của mình.
- Phụt phụt phụt phụt...
Mấy chục cây kim nhỏ, chợt bắn vào trong cơ thể hai cao thủ này.
Trong nháy mắt đoạt mạng!
Tô Kiếm Đình không khỏi kinh ngạc sững sờ.
Cái này, đây là loại độc châm gì?
Lại kịch độc như thế?
Then chốt ở chỗ, mỗi lần bắn ra chính là mấy trăm cây độc châm, hoàn toàn khó lòng phòng bị.
Cô gái ở phía sau căn phòng bí mật này là ai?
Đương nhiên là nha đầu tiểu Băng lẳng lơ.
Nàng hôm nay chính là đại nội tổng quản Thẩm Lãng, người giữ tay hòm tay khóa tất cả vũ khí bí mật của Thẩm Lãng.
Ngày hôm nay có kẻ địch tập kích, nàng vốn là cùng phu nhân cùng ở bên trong đại sảnh, thế nhưng nghĩ đến chức trách của mình, cho nên mới tới đến cái phòng bí mật này.
Căn phòng bí mật của cô gia rất nhiều, vũ khí bí mật cũng rất nhiều.
Thế nhưng căn phòng bên dưới kho tàng thư này vô cùng quan trọng. Bên trong có rất nhiều văn bản và ghi chép, cũng là ghi chép thí nghiệm của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng đã phân phó cho nàng, vào thời điểm khẩn cấp, hãy vội vàng đốt toàn bộ những thứ trong này.
Thế là tiểu Băng vội vàng qua đây, đốt toàn bộ những ghi chép thí nghiệm của cô gia cháy sạch.
Những ghi chép thí nghiệm này cũng không phải cho bản thân Thẩm Lãng đọc, mà dùng để giảng dạy cho những người thợ tâm phúc dưới tay hắn.
Đốt xong những thứ ghi chép này, tiểu Băng phải trở về đại sảnh.
Thế nhưng thật không ngờ kẻ địch đến, thế là nàng vội vàng trốn trở lại bên trong căn phòng bí mật.
Thật không ngờ vẫn bị Tô Kiếm Đình phát hiện.
Mà nàng mới vừa bắn ra vô số độc châm, chính là ám khí Bạo Vũ Lê Hoa, đương nhiên cũng là Thẩm Lãng phát minh, chuyên cho nàng dùng để phòng thân.
...
Nhìn thấy tiểu Băng, ánh mắt Tô Kiếm Đình sáng lên.
Gã đương nhiên là biết tiểu Băng, chỉ bất quá lúc đó nàng còn nhỏ, thật không ngờ hôm nay dáng dấp lại xinh đẹp động lòng người như vậy.
Gương mặt còn chút bụ bẫm của trẻ con nhưng thân thể lại nở nang thành thục, hơn nữa ngực còn sừng sững như thể.
Rõ ràng một món báu vật nho nhỏ.
Nếu như lúc đó không có xé bỏ hôn ước, tiểu nha đầu trước mắt này là sẽ lấy tư cách của hồi môn.
Cho nên từ trình độ nào đó, tiểu nha đầu trước mắt này có thể được xem như đàn bà của mình?
- Ngươi ở nơi này làm cái gì? - Tô Kiếm Đình thay đổi giọng nói.
Tiểu Băng cau mày không nói.
Tô Kiếm Đình đi vào căn phòng bí mật, thấy trên mặt đất có một chậu than, phía trên có tro tàn vừa đốt.
- Ngươi vừa rồi đốt thứ gì? - Tô Kiếm Đình nói bằng giọng lạnh lẽo.
Tiểu Băng vẫn không nói lời nào.
- Ta không thể làm kẻ phản bội, ta không thể làm kẻ phản bội. – Tâm lý nàng không ngừng thì thầm.
Lợi kiếm của Tô Kiếm Đìnhtrực tiếp để ngang trên cổ của nàng, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ta đếm tới ba, nếu như ngươi vẫn không nói, ta sẽ cứa cổ của ngươi, ngươi sẽ nhìn thấy máu của mình phun ra như là nước suối vậy, rất nhanh đã hoàn toàn lạnh lẽo chết đi.
Tiểu Băng sợ đến một trận run cầm cập, kẹp chặt hai chân, bởi vì nhanh bị dọa tè ra quần.
- Một!
- Hai!
- Ba!
Lợi kiếm của Tô Kiếm Đìnhrạch một cái.
Máu đỏ tươi chảy ra.
Tiểu Băng trong lòng run lên:
- Ta chết, ta chết!
- Ta thật hối hận, ngay ngày hôm ấy lúc động phòng hoa chúc, ta tại sao lại làm eo làm xách thế không biết.
- Bằng không thì, ta đã sớm cùng cô gia ngủ một trăm lần!
- Ta chết, ta chết...
Nha đầu tiểu Băng điên cuồng hoạt động tâm lý.
Nhưng mà sau một lúc lâu, nàng phát hiện mình không có chết.
Kiếm của Tô Kiếm Đình chẳng qua rạch một phát trên cổ nàng, không có cắt đứt động mạnh.
Gã thật không ngờ, con nha đầu nhỏ nhoi có vẻ chết nhát này lại trung thành như thế.
Bất quá bây giờ nàng đốt cái gì Tô Kiếm Đình vẫn chả quan tâm.
Then chốt chính là phải tìm được món đồ kia, cái thứ quan hệ đến vận mạng gia tộc họ Tô.
Phụ thân đã nói, mặc kệ nỗ lực bất kỳ giá nào, đều phải đoạt lại nó.
- Tìm!
Hai gã cao thủ còn sót lại, lật lần toàn bộ căn phòng bí mật.
Đánh vỡ rất nhiều chai lọ của Thẩm Lãng, thế nhưng không có phát hiện cái hộp gỗ kia.
Tô Kiếm Đình cau mày.
Món đồ kia, Bá tước Huyền Vũ đến tột cùng sẽ giấu ở nơi nào vậy?
Bên trong kho tàng thư không có, sẽ không dễ tìm ở chỗ khác.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ vốn to lớn như vậy, tìm ra được như là mò kim đáy bể.
Chẳng mấy chốc Tô Kiếm Đình đã có chủ ý.
Kiếm của gã tiếp tục để ngang cái cổ tiểu Băng, gã nói:
- Đi, đi ra ngoài, đi ra đại sảnh!
...
Tô Kiếm Đình cùng mười mấy cao thủ, toàn bộ mặc áo đen, mang theo mặt nạ đen, áp tiểu Băng tiến vào bên trong đại sảnh phủ Bá Tước.
Tức khắc, bên trong tất cả mọi người một trận kêu lên.
Toàn bộ trong đại sảnh, cũng đều là người già, phụ nữ và trẻ em.
Bá tước phu nhân Tô Bội Bội gặp việc này, tức khắc kinh hãi.
Bọn họ vào được bằng cách nào hả?
Toàn bộ phủ Bá Tước bốn phía tường thành đều có người phòng thủ, tạm thời còn chưa có bị công phá.
Chẳng mấy chốc, bà liền nhận ra cái thân hình này.
Dù cho gã có che mặt, Tô Bội Bội vẫn nhận ra được.
Tô Kiếm Đình, cháu ruột của bà.
Thảo nào, gã quen thuộc với phủ Bá Tước Huyền Vũ như vậy, đương nhiên có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào vào đây.
Gia tộc họ Tô, nhà mẹ đè của mình, hoàn toàn để cho người ta không thể tin nổi!
Lúc phủ Bá Tước Huyền Vũ gặp nguy, các người chẳng những không xuất thủ tương trợ, ngược lại bỏ đá xuống giếng.
Lúc trước đã đưa cao thủ cho Bá tước Tấn Hải Đường Luân, để quân chiến tranh chấp đảo Kim Sơn thành thế hoà, thiếu chút nữa phá hủy kế hoạch của Thẩm Lãng.
Hôm nay, lại lại phái người tới đánh lén phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Đây là quan hệ thông gia à?
Đây so với kẻ thù gia tộc họ Đường còn độc ác hơn. Tại sao? Tại sao hả?
Tô Bội Bội liền muốn lập tức kêu phá tên Tô Kiếm Đình.
- Im miệng, một khi bà kêu ra thì ta chỉ có thể giết tất cả mọi ngươi! - Tô Kiếm Đình nói bằng giọng lạnh lẽo.
Tô Bội Bội ngậm miệng, run giọng nói:
- Ngươi muốn cái gì? Các ngươi muốn cái gì?
Tô Kiếm Đình cười lạnh nói:
- Ta muốn cái gì, các ngươi không phải rõ ràng lắm hay sao? Hai mươi mấy năm trước, ông nội của ta đã gửi cho nhà các ngươi một phần mật thư đấy.
Tô Bội Bội kinh ngạc.
Tiếp đó, bà đã hiểu ra!
Phần mật thư này bà biết.
Hai mươi mấy năm trước, cục diện của Việt quốc phức tạp chưa từng có.
Bên ngoài, đại chiến hai nước Ngô Việt.
Quốc nội, hai vị hoàng tử tranh giành ngôi báu.
Ninh Nguyên Hiến lúc đó vẫn là thái tử, được quan văn hỗ trợ, nhất là gia tộc họ Chúc tương trợ rất nhiều, vợ của ông ta cũng là con gái của gia tộc họ Chúc.
Ninh Nguyên Vũ là con trai trưởng, được rất nhiều võ tướng hỗ trợ, chiến công hiển hách, tình thế kinh người.
Thậm chí lúc đó Ninh Nguyên Hiến trong cuộc hiến giành ngôi thuộc về phe yếu, cuối cùng năm đó Ngô Việt đại chiến, Ninh Nguyên Vũ nắm giữ số lớn quân đội ở trên chiến trường đấu tranh anh dũng, rất nhiều võ tướng đều chỉ nghe lệnh ông ta.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ lúc đó tuyệt đối trung lập, không hề muốn dây vào cuộc chiến giành ngôi.
Trấn Viễn Hầu cũng trung lập, không dây vào.
Thế nhưng, Ninh Nguyên Vũ mắt thấy sẽ phải thắng.
Gia tộc họ Tô phủ Hầu tước Trấn Viễn nóng nảy, muốn nhanh chóng ôm chân Phật, muốm thuần phục vương trưởng tử Ninh Nguyên Vũ.
Có thể cảm thấy một nhà đầu nhập vào chưa đủ phân lượng, cho nên gia tộc họ Tô muốn lôi kéo gia tộc họ Kim cùng đầu nhập vào Ninh Nguyên Vũ.
Cho nên, năm đó Trấn Viễn Hầu Tô Tiễn viết một phần mật thư cho Bá tước Huyền Vũ Kim Vũ ngay lúc đó, mời ông ta đi cùng thương lượng đại sự.
Phía trên mật thư cũng không có rõ ràng chuyện gì, viết cũng đặc biệt mịt mờ, nhưng cũng có thể nhìn ra ý đồ sẵn sàng góp sức Ninh Nguyên Vũ.
Loại chuyện này vốn nên là gặp mặt mật đàm, thế nhưng năm đó Trấn Viễn Hầu Tô Tiễn ở tiền tuyến đại chiến hai nước Ngô Việt, phần thơ đích thân viết này là do Tô Nan tự mình đưa tới.
Bá tước Kim Vũ cự tuyệt, ông kiên quyết không muốn dây vào cuộc chiến tranh ngôi.
Mà khi tất cả mọi người cảm thấy trận đại chiến tranh ngôi này Ninh Nguyên Vũ sắp thắng lớn.
Biện Tiêu dẫn đầu mười vạn đại quân, meng theo ba quận nơi phản bội nước Ngô, đầu phục nước Việt.
Một kịch biến này, trực tiếp để đại chiến hai nước Ngô Việt sớm kết thúc.
Việt quốc thắng thật lớn.
Mà Biện Tiêu ngay lúc đó lập trường đặc biệt minh xác, hỗ trợ thái tử Ninh Nguyên Hiến.
Tức khắc, thái tử Ninh Nguyên Hiến tuyệt địa phản sát, hoàn toàn thắng tranh ngôi báu.
Cũng chính là bắt đầu từ lúc này, Biện Tiêu trở thành minh hữu chính trị lớn nhất của ông ta.
Cho nên suốt hai mươi mấy năm nay, Biện Tiêu hoàn toàn không coi ai ra gì, trừ quốc quân ra, lão cũng chẳng để ai vào mắt.
Ninh Nguyên Hiến tranh ngai vàng đại thắng, may mắn nhất chính là gia tộc họ Tô.
May là, thiếu chút xíu nữa, thiếu chút nữa gia tộc họ Tô sẽ phải thuần phục Ninh Nguyên Vũ, vậy gia tộc họ Tô sẽ phải đại họa lâm đầu.
Tinh ra vẫn là gia tộc họ Kim cứu vãn vận mệnh gia tộc họ Tô, Hầu tước Tô Tiễn lúc đó sở dĩ không có nói trước tỏ thái độ, chính là đợi Bá tước Kim Vũ đáp lại.
Ninh Nguyên Hiến lên ngôi quốc quân xong xuôi, lại bắt đầu đại thanh tẩy.
Lúc trước những đại tướng đứng ở phía Ninh Nguyên Vũ, kẻ chết, người bị cách chức.
Gia tộc họ Tô rõ ràng sợ đến hồn phi phách tán.
Từ đó về sau, Hầu tước Tô Nan liền có vẻ đặc biệt lanh lợi, mặc kệ quốc quân nói cái gì lão đều ủng hộ.
Đây cũng là một loại có tật giật mình.
Hơn nữa, gia tộc họ Tô càng ra sức qua lại thân thiết gia tộc họ Kim, e sợ cho họ Kim đem phong mật thư này giao cho quốc quân.
Hơn nữa Tô Kiếm Đình cùng Kim Mộc Lan mới vừa sinh đã định hôn ước.
Bảy tám năm trước, khi muốn cho hai người chính thức tổ chức lễ đính hôn, Hầu tước Tô Nan bỗng nhiên đưa ra, xin Bá tước Kim Trác giao ra phong mật thư đó.
Bá tước Kim Trác tỏ ý, phần mật thư này đã đốt, ông đã đốt ngay trước mặt vợ.
Hầu tước Tô Nan đương nhiên không tin, ra sứcBá tước Kim Trác giao ra mật thư.
Kim Trác làm cách nào mà giao ra được, đồng thời thề với trời đã đốt.
Đêm đó hai nhà huyên náo không vui vô cùng, gần như xé rách mặt.
Thế nhưng tính tình Bá tước Kim Trác vẫn tuyệt đối đáng tin tưởng, hơn nữa Tô Bội Bội cũng dùng tổ tiên xin thề, đã đốt phong mật thư đó.
Kế tiếp, cục diện chính trị quốc nội lại xảy ra một loạt biến cố.
Quốc quân truyền ra tiếng gió thổi, đồ đao tân chính sẽ rơi vào trên đầu gia tộc họ Kim.
Thế là, gia tộc họ Tô vội vàng cùng gia tộc họ Kim phân rõ giới hạn.
Hôn ước Tô Kiếm Đình cùng Kim Mộc Lan, cũng hoàn toàn xé bỏ.
Hai nhà vốn cũng chẳng có gì xảy ra với nhau nữa.
Thế nhưng ngay trước đây không lâu, gia tộc họ Tô giống như lấy được tin tức xác thực, phần mật thư này Bá tước Kim Trác không đốt.
Thế là, mới có màn đánh lén tối hôm nay.
Tô Kiếm Đình nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Phu nhân, vội vàng đem vật kia giao ra đây, bằng không ta sẽ phải giết chết con bé này, thậm chí giết toàn bộ tất cả mọi người ở đây!
Bá tước phu nhân Tô Bội Bội lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Kiếm Đình, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Được, ta giao cho ngươi! Giao cho ngươi!
Thế là, bà ra khỏi đại sảnh đến thư phòng của chồng mình.
Một lát sau, bà lấy ra một cái hộp gỗ, hướng Tô Kiếm Đình nói:
- Một tay giao người, một tay giao vật!
Tô Kiếm Đình rợn cả tóc gáy.
Cái hộp này, không sai cái hộp này.
Phần mật thư gia tộc họ Kim này quả nhiên không bị đốt, quá nguy hiểm.
Như vậy phải đốt rụi phần mật thư này sao?
Thực sự đốt rụi, Bá tước Kim Trác đã đốt ngay trước mặt vợ.
Cái mật thư này là giả, là Thẩm Lãng dùng mấy ngày ngụy tạo nên.
Hơn nữa ngụy tạo không chỉ một phần, chỉ bất quá đây là một phần tuyệt đối “thật”. Thẩm Lãng không có dự liệu Tô Kiếm Đình sẽ đến đánh, bởi vì Bá tước Huyền Vũ quả thực đã đốt mật thư rồi, hắn giả tạo phần mật thư này để sau đó hãm hại gia tộc họ Tô mà thôi.
Tô Bội Bội nói:
- Thả người!
- Đưa thứ đó lại đây. - Tô Kiếm Đình.
Tô Bội Bội cầm hộp đưa tới.
Cao thủ kế bên Tô Kiếm Đình tiếp nhận hộp, tiếp đó cẩn thận từng li từng tí mở ra.
Tô Kiếm Đình đeo găng tay bạc, mở hộp ra, lấy ra mật thư bên trong, đọc thoáng qua rất nhanh.
Lúc này chỉ có thể liếc mắt nhìn thật nhanh
Bởi vì nội dung bên trong quá nguy hiểm, tuyệt đối không thể bị bất kỳ ai ngó thấy được.
Gã không có xem qua bức thư gốc, năm đó gã còn nhỏ, cho nên chỉ có thể được xem chữ của ông nội Tô Tiễn và con dấu riêng của lão.
Không sai, đúng là chữ viết của ông nội, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không giả.
Nội dung cũng tuyệt đối là phần mật thư năm đó, con dấu cũng tuyệt đối là thực sự.
Như vậy chữ viết cùng con dấu đều là thật sao?
Đúng, đều là thật!
Những chữ này vốn là Tô Tiễn tự mình viết, chỉ bất quá Thẩm Lãng cắt riêng từng chữ, tiếp đó ra sức cắt ghép theo nội dung mật thư, cuối cùng có công nghệ bồi giấy cao siêu, chế thành mật thư hoàn chỉnh.
Thủ pháp này có phải nhìn rất quen mắt hay không, chính là thủ pháp lúc đó Vương Liên vu oan Thẩm Lãng đạo văn thơ ấy mà.
- Ha ha, nhân tâm hiểm ác đáng sợ a! - Tô Kiếm Đình cười to nói:
- Các ngươi còn nói đốt, quả nhiên không hề đốt, gia tộc họ Kim, đều là tiểu nhân!
Tiếp đó Tô Kiếm Đình trực tiếp phóng một chút lửa, thiêu hủy cái phong “mật thư” này.
,
Bây giờ, cái tai hoạ ngầm này cuối cùng hoàn toàn tiêu trừ.
Tô Bội Bội nói:
- Ngươi đã được thứ ngươi muốn, bây giờ có thể đi, gia tộc họ Kim vĩnh viễn không chào đón ngươi.
Tô Kiếm Đình ánh mắt phát lạnh nói:
- Lúc này Bá tước Huyền Vũ tuyệt đối đã chết, Thẩm Lãng cũng sẽ chết, Kim Mộc Lan sẽ trở thành cái xác không hồn, như vậy người biết chuyện duy nhất cũng chỉ còn lại có bà, Tô Bội Bội, cho nên bà vẫn nên chết đi!
- Giết bà ta!
Tô Kiếm Đình ra lệnh một tiếng, tức khắc mười mấy cao thủ dưới trướng gã lướt về hướng Tô Bội Bội.
- Bảo hộ phu nhân!
An Tái Thế ra lệnh một tiếng!
Bên trong đại sảnh tất cả mọi người, mặc kệ có võ công hay không, toàn bộ xông lên.
- Keng keng keng...
Đám cao thủ Tô Kiếm Đình mang tới quá cường đại.
Trong nháy mắt, liền giết chết mười mấy người bên trong đại sảnh.
An Tái Thế võ công rất cao, thế nhưng tối đa lấy một địch hai.
Tô Bội Bội trong lòng vô cùng bi phẫn.
Đây chính là nhà mẹ đẻ của bà sao?
Đây chính là cháu trai của bà à?
Các ngươi chờ đó, các ngươi chờ đó!
Chờ Lãng nhi sau khi trở về, nhất định chém tận giết tuyệt toàn tộc họ Tô!
Tô Bội Bội chợt rút kiếm.
- Tô Bội Bội, thời khắc nguy hiểm nhất đến, ngươi còn nhớ rõ kiếm pháp của ngươi không?
Không nói hai lời, kiếm của bà chợt hướng Tô Kiếm Đình đâm tới.
Chỉ ba kiếm, cái loại cảm giác này đã tới rồi.
Võ công Tô Bội Bội cao bao nhiêu?
Năm đó bà nói là muốn trở thành thiên hạ tông sư, lời này là thật.
Nếu như không phải thành hôn sau đó lười nhác, bà thực sự sẽ trở thành một trong võ đạo tông sư.
Cho dù là bây giờ, võ công của bà cũng cao hơn Mộc Lan.
Chỉ bất quá bà quá lười biếng, cho nên khiến người ta có một loại ảo giác, bà không có võ công gì.
Trong nháy mắt, Tô Bội Bội cùng Tô Kiếm Đình đại chiến với nhau tại chỗ.
Ngay từ đầu còn có chút trúc trắc, sau lại dần dần thành thạo, đánh nhau khó phân thắng bại.
Mà lúc này, Tô Bội Bội phát hiện tiểu Băng còn không chạy, còn ở chung quanh.
- Nha đầu, chạy đi! - Tô Bội Bội hô.
Tiểu Băng nhìn được cơ hội, lại tiến lên trước đi, tìm được một vị trí tuyệt hảo.
Lại lấy ra một ám khí Bạo Vũ Lê Hoa Châm, chợt đè xuống công tắc.
- Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...
Vô số độc châm, lại một lần nữa nhanh chóng bắn ra.
Trong nháy mắt, T ba gã cao thủ ô Kiếm Đình mang tới, lại một lần nữa chết ở dưới độc châm của Thẩm Lãng.
- Giết con nha đầu kia. - Tô Kiếm Đình hạ lệnh.
Tức khắc, một tên cao thủ gia tộc họ Tô lao nhanh như chớp về phía tiểu Băng, lợi kiếm trong tay gã định chém vào cổ nàng.
- Không nên, không nên... - Tô Bội Bội cất một tiếng thét thất thanh.
Thậm chí trực tiếp dứt bỏ Tô Kiếm Đình, bay thẳng đến chỗ tiểu Băng.
Cô gái này bà vốn xem như là con gái.
- Xoẹt! - Tức khắc phía sau lưng đau nhói.
Tô Kiếm Đình độc ác mượn cơ hội đâm trúng Tô Bội Bội một kiếm.
Tô Bội Bội tuy tránh rất nhanh, nhưng phía sau vẫn bị cắt ra một lỗ, máu tươi tuôn ra.
Cao thủ họ Tô chợt dùng kiếm chém tới.
Mắt thấy tiểu Băng sẽ phải tan hương nát ngọc.
Thế nhưng một giây sau, kiếm của gã dừng hình ảnh trên không trung, cái cổ cùng trên mặt chi chít cắm đầy độc châm.
Hoàn toàn bị mất mạng.
Mang theo quán tính lợi kiếm trực tiếp cắt qua đỉnh đầu tiểu Băng, chém tới một mảnh tóc.
Lần này, tiểu Băng thực sự sợ vãi đái một chút xíu.
Tên cao thủ họ Tô này chết không nhắm mắt.
Mẹ nó, con nha đầu độc địa kia, đến tột cùng giấu có bao nhiêu ám khí.
Tô Kiếm Đình gặp việc này giận dữ nói:
- Giết, giết, giết, giết sạch tất cả mọi người trong đại sảnh, mặc kệ nam nữ già trẻ!
Cao thủ dưới trướng gã giống như điên cuồng, ra sức giết người.
Nhưng mà một giây sau.
Một bóng người rất nhanh trong nháy mắt ẩn hiện đến trước mặt.
- Tô Kiếm Đình, ta... ta hình như nhớ ra ngươi đó.
- Thẩm Lãng ở nơi nào hả?
Đường Viêm mê võ đi đến.
- Giết người già và trẻ nhỏ, không đúng!
Tiếp đó, Đường Viêm xuất kiếm.
Mẹ trứng!
Một màn quen thuộc lại xuất hiện.
Một kiếm một, một kiếm một!
Ngay cả chiêu thức cũng không có.
Trong nháy mắt, cao thủ Tô Kiếm Đình mang tới, đã chết bốn năm mạng.
Tô Kiếm Đình da đầu tê dại.
Thành thật nói, đơn thuần nội lực cùng chân khí, Đường Viêm không bằng gã.
Gã cũng không sợ hãi Đường Viêm.
Thế nhưng tên mê võ đối với kiếm pháp có một loại năng khiếu đặc biệt nghịch thiên.
Dù cho không có kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh, giết người vẫn gọn dàng đến thế.
Tên mê võ đến.
Chiến cuộc trong nháy mắt thay đổi.
Gã không có khả năng sẽ giết được Tô Bội Bội.
- Đi, đi!
Tô Kiếm Đình quyết đoán hạ lệnh lui lại.
Dù sao thứ mình muốn cũng đã đốt.
Lại bỏ ra ba cái tánh mạng, Tô Kiếm Đình mang theo năm người còn thừa lại mà rút đi nhanh như chớp, trong nháy mắt biến mất ở trong màn đêm.
Tô Bội Bội nhìn xác chết đầy đất, có chừng hai mươi mấy cái xác.
Cũng là những người hầu trung thành nhất, khi bà gặp phải thời điểm nguy hiểm, những người này không sợ chết chút nào xông lên.
- Tô Kiếm Đình, Tô Nan, phủ Hầu tước Trấn Viễn chờ đó cho ta!
- Chờ Lãng nhi sau khi trở về, mục tiêu kế tiếp chính là các ngươi, nhất định cho toàn tộc các ngươi, hoàn toàn chết hết!
- Hoàn toàn chết hết!
...
Chú thích của Bánh: Các thư hữu không muốn hai tuyến tình tiết đặt song song, ta liền viết xong tình tiết quan trọng của phủ Bá Tước Huyền Vũ. Chương sau viết xong thành Nộ Triều đại quyết chiến! Ta ăn vài miếng bánh mì tiếp tục viết chương ba! Các huynh đệ tiếp tục ủng hộ ta, còn có một tiếng đồng hồ tháng này kết thúc!
Tác giả :
Cao Điểm Trầm Mặc