Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
Chương 80: Nổi tiếng quá cũng buồn
oOo
“Kinh Kịch Song Hiệp hiện thân tại khu vui chơi, anh hùng thần bí cứu người đến cùng là ai”;
“Cảnh sát tiến hành điều tra vụ án bom nổ tại khu vui chơi, treo thưởng thu thập manh mối”;
“Tổ chức thần bí đứng ra nhận trách nhiệm vụ đánh bom, treo thưởng manh mối Kinh Kịch Song Hiệp tăng lên tới hai trăm vạn”;
“Thiếu nữ giàu có thề không phải Kinh Kịch Song Hiệp không lấy chồng, dân chúng vây quanh cục cảnh sát kháng nghị hành vi điều tra Kinh Kịch Song Hiệp”;
Nhìn chồng tạp chí trên mặt bàn một, Trần Mặc coi như cũng đã chuẩn bị tâm lí, thế mà vẫn bị mấy tờ báo này oanh tạc khiến sứt đầu mẻ trán.
Lại nói, truyền thông lẽ nào không mệt mỏi, mỗi ngày đều đưa tin về sự kiện Kinh Kịch Song Hiệp, hơn nữa càng ngày càng dài, dáng vẻ không tìm ra tung tích hai nhân vật thần bí kia sẽ không bỏ qua.
Thú vị hơn chính là, đại đa số dân thành phố không phải là hứng thú với việc truy bắt kẻ đặt bom mà là tò mò cùng ngưỡng mộ đối với Kinh Kịch Song Hiệp. (Trần Mặc với Quan Tam mặc đồ diễn tuồng là Kinh Kịch Song Hiệp)
Nhất là những người trẻ tuổi đã biết qua các siêu anh hùng như Siêu Nhân, Batman, Spiderman, thì mơ hồ cũng đem Kinh Kịch Song Hiệp thành thần tượng mà sùng bái, hơn nữa truyền thông lại đưa tin liên tục, trong khoảng thời gian ngắn số fan hâm mộ Kinh Kịch Song Hiệp phát triển vượt xa tưởng tượng.
Cái gì? Bạn muốn biết fan đông như thế nào sao?
Cái này thì đơn giản thôi, cứ nhìn ông lão nặn đồ chơi bằng đất sét ở cổng trường tiểu học là biết, hiện tại ông ta chỉ nặn mỗi một loại là lúc Kinh Kịch Song Hiệp mà sinh ý còn tốt hơn lúc trước đủ loại vài lần.
Cho nên dưới tình huống này, có người bỏ ra đến hai trăm vạn treo giải thưởng tìm ra Kinh Kịch Song Hiệp cũng không có gì là kì lạ.
- Hai trăm vạn cơ á!
Bi phẫn đập bàn một cái, Trần Mặc quay đầu oán hận nhìn ra cửa số, nơi đó đang dán tờ giấy treo cho người tim ra tung tích Kinh Kịch Song Hiệp.
Nếu như có thể, hắn muốn trực tiếp nhảy ra ngoài cho rồi, hô to một tiếng "Ta chính là Kinh Kịch Song Hiệp đây này"… Chỉ là, lỡ làm vậy không biết có hậu quả gì không?
Trước hết, chính mình nhận được hai trăm vạn, tiếp theo, báo chí khắp nơi bay tới, cuối cùng thì ngành nghiên cứu thí nghiệm giải phẫu rốt cục có đất dụng võ…
- Con bà nó chứ! Hay là mình khai quách Quan Tam ra, lấy một trăm vạn cũng ngon rồi!
Suốt nửa ngày cũng không nghĩ ra biện pháp nào, Trần Mặc chỉ có thể chán nản mà cảm khái một tiếng, thế là Quan Tam đang làm công tác tuần tra trong viện bảo tàng tự dưng khi không hắt hơi một cái.
Cũng không biết mình đã bị định giá xa, Quan Tam đáng thương còn đang cần cù trực ban, ai kêu cái kia gã bảo vệ vô lương kia tự xưng bụng dạ không thoải mái đây?
Lại nói tiếp cũng thật sự rất thú vị, bởi vì khu vui chơi có bom nổ cùng sự kiện Kinh Kịch Song Hiệp sự kiện, nguyên vốn vụ án viện bảo tàng bị cướp hoàn toàn có thể được đưa lên trang nhất mà giờ lại bị tất cả mọi người quẳng qua một bên không chú ý.
Mấy tháng nay, trừ là mấy tờ báo truyền thông có đưa chuyện này lên vài bản tin nhở, căn bản không ai thèm quan tâm.
Mà căn cứ thông tin Mộc Vân có được từ cục cảnh sát, mấy tên cướp còn sống sau hôm đó đều cắn chặt răng không mở miệng, khiến cho việc phá án không thể tiến triển.
Cứ vậy mà giằng co suốt mấy tháng, cảnh sát dĩ nhiên cũng không tiếp tục chú ý đến chuyện này nữa, ngược lại đem sức lực mà vùi đầu vào vụ án bom nổ trong khu vui chơi.
Đương nhiên cũng không phải không có ai chú ý đến chuyện lạ ở nhà bảo tàng…
Ví dụ như là đồ chơi làm bằng đường cùng người giấy từng xuất hiện trong vụ giải cứu ở đu quay khu vui chơi thoạt nhìn rất giống mấy thứ đồ triển lãm trong viện bảo tàng.
Hoặc ví dụ như đồ đạc trong viện bảo tàng ai ai cũng tận mắt thấy bị phá hủy gần hết rồi, giờ qua mấy tháng chữa trị lại ngay cả một chút dấu vết qua sửa chữa cũng không có nhìn ra.
Thế đó, tất cả những chuyện quái lạ kia lại cứ kì quái như thế mà nhanh chóng bị áp chế xuống, sóng yên biển lặng đến mức Trần Mắc khó mà tin được.
Đến cuối cùng, vẫn là Mộc Vân nói ra chân tướng: không nên xem thường năng lực của Lý quán trưởng, ông ta không phải chỉ đơn giản là một ông già say rượu như vậy đâu.
Những lời này là hôm qua nói, sau đó Mộc Vân liền không chút biểu cảm mà cáo biệt, nói rằng bản thân muốn tới nơi khác xử lý chuyện riêng.
Có trời mới biết cái gọi là chuyện riêng đó là cái gì, Trần Mặc nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm đó, thậm chó nghi ngờ không biết là Mộc Vân có phải định đi biến thân thành Siêu Xayda hay không.
Nhưng lúc hắn nghe Mộc Vân muốn đi ba tháng không khỏi lắp ba lắp bắp kinh hãi:
- Không phải chứ! Coi như là đi cứu vớt Địa Cầu, cũng không cần lâu tới ba tháng mà!
- Sao? Nhớ tôi hả?
Mặt không chút biểu cảm bỏ lại mấy lời này, Mộc Vân cứ thế xách túi du lịch rời đi mất dạng ở ngã tư đường.
Mà cùng nàng rời đi, còn có cả khoảng thời gian vui vẻ ầm ĩ náo nhiệt gần đây, chỉ để lại vài phần phiền muộn trong lòng Trần Mặc.
Thực tế thì Trần Mặc không cảm thấy mình yêu Mộc Vân, nhưng đối với hắn mà nói nàng đã là một người bạn, mà bằng hữu rời đi luôn làm người ta lưu luyến.
Hơn nửa tháng sau, ngay cả vụ Kinh Kịch Song Hiệp nóng sốt cũng bắt đầu hạ nhiệt, cuộc sống trở lại vẻ bình thường như xưa.
Dĩ nhiên nếu còn có gì thay đổi thì chính là tiệm cơm Cát Tường buôn bán càng ngày càng hưng thịnh, điều này thì tất nhiên công lao là ở trù nghệ của Trần Mặc.
Nhờ tiếng tăm của hắn ngày một được truyền bá, mỗi khi hắn tự mình xuống bếp, cả Nam thành, thậm chí cả các thành thị xung quanh đều có xuất hiện từng đoàn khách đi xe tìm đến, khiến cho Phúc Phường Nhai đã hẹp giờ càng chật như nêm cối.
Diệp Dung hiển nhiên kiếm được tiền thấy rất vui vẻ, vì thế mà thêm lương cho Trần Mặc, hơn nữa còn trực tiếp tăng gấp đôi.
Có điều khiến nàng có chút buồn bực chính là tiểu Mặc Mặc vì sao không đồng ý nấu nướng nhiều buổi hơn, hơn nữa mỗi khi có khách hâm mộ cầu kiến thì hắn lại tìm đủ mọi lý do từ chối khéo.
Thêm thú vị chính là ngay cả khách nhân cho thêm tiền thưởng, tiểu Mặc Mặc cũng chưa bao giờ nhận, trong khi số này cộng vào so với tiền lương nhận được còn muốn nhiều hơn.
- Rất đơn giản, bởi vì ca bán nghệ không bán thân!
Vấn đề này, Trần Mặc vô sỉ trả lời cho qua, nhưng hắn thật sự là có nỗi khổ không nói nên lời.
Sử dụng thanh mang vượt quá giới hạn sẽ bị đen đủi nguyền rủa vồ vập đến ngay, cho nên dù có nhà hàng mời hắn tới làm với mức lương tháng hai vạn, hắn cũng chỉ có thể lắc đầu mà cự tuyệt.
Mà bởi vì chuyện này, không biết nội tình bên trong nên Diệp Dung cảm động đến lệ rơi hàng hàng, lần nữa khen tiểu Mặc Mặc trung thành và tận tâm, nghĩa khí sâu nặng, quả nhiên so được với Triệu Tử Long trong ba anh em kết nghĩa vườn đào. (Em Diệp Dung mù lịch sử bẩm sinh :v )
- Van cô đó, ở trong đó mà có Triệu Vân sao?
Nghe lời khen ngợi này, Trần Mặc chỉ có thể trợn mắt không biết nói gì.
- Vớ vẩn!
Diệp Dung ngẩn ra lập tức thở phì phì tức giận phát phát tay:
- Người ta nói kết nghĩa vườn đào có TriệuVân khi nào, người ta nói là Triệu Tử Long!
- Đúng thật… muốn trừng phạt một người, biện pháp tốt nhất là chính là bắt kẻ đó đi cãi lý với một người đến chết cũng không biết mình sai!
Nhìn thấy Diệp Dung tràn đầy tự tin, Trần Mặc dứt khoát không thảo luận nữa, thầm nghĩ không biết Quan Tam mà nghe được lời của Diệp Dung thì sẽ có phản ứng gì nữa.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tên kia đã bị mua chuộc bởi lượng lớn khoai tây chiên, hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của Dung tỷ, chỉ sợ Dung tỷ nói kết nghĩa vườn đào có Tào Tháo thì hắn cũng không chút do dự mà gật đầu.
- Nghĩ gì thế?
Thấy mặt Trần Mặc còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn thất thần, Diệp Dung nhịn không được đưa tay quơ quơ trước mặt hắn rồi lại lấy ra một tấm thẻ ATM đặt trên bàn.
- Đúng rồi, đây là tiền thưởng viện bảo tàng vừa mới đưa, nói là phần thưởng cho anh vì bảo vệ viện bảo tàng… Nhưng theo tôi thấy, nhất định là ông già đó nuốt khống nhiều phí sửa chữa quá nên mới chi một ít bịt miệng anh lại.
Kì thật lời này cũng đúng, tuy là viện bảo tàng lấy danh nghĩa đóng cửa sửa chữa hai tháng, nhưng trên thực tế sáng sớm ngày thứ hai thì đám đồ triển lãm đã tự động phục hồi rồi.
Cho nên số tiền mà chính phủ cấp để sửa chữa, trên thực tế đều bị lão ma men kia chuyển sang tư dùng, ví như thay vì mua thiết bị mới cho bảo tàng thì lão tự đổi thành mấybình rượu ngon.
Mà hết thảy những chuyện này đương nhiên không thể gạt được Trần Mặc, cho nên lão đầu tử cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mở ví ra mà đưa một chút lợi lộc…
Có điều cho dù một chút thì đối với Trần Mặc cũng đã đầy đủ, khi hắn chứng kiến bên trong thẻ có hai vạn nhất thời cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Không chút nghi ngờ, cộng thêm hơn hai vạn nữa để dành được trong khoảng thời gian này tổng cộng vừa vượt quá năm vạn, hay nói cách khác, ngôi nhà ngoại ô còn nợ tiền nửa năm kia, rốt cục có thể nghênh đón chủ nhân.
- Thật sự?
Nghe được tin này, Diệp Dung so với Trần Mặc còn vui mừng hơn, lập tức bỏ chạy ra ngoài gọi điện thoại.
Mấy phút sau, nàng mang theo túi xách hưng phấn chạy về, lôi kéo Trần Mặc ra ngoài:
- Đi! Tôi vừa mới cùng Lôi Oánh gọi điện thoại, cô ấy nói lập tức đi ngoại thành chờ chúng ta, nhân tiện việc sang tên thủ tục… Nếu tất cả bình thường thì đêm nay chúng ta có thể vào ở rồi!
- Nhanh vậy sao?
Trần Mặc lắp bắp kinh hãi, xem ra Lôi Oánh hẳn là muốn tặng cho hắn luôn cả nội thất bên trong.
Chính là ngay sau đó, không đợi bước thêm hai bước, hắn đột nhiên ngẩn ra:
- Đợi một chút! Gì mà chúng ta có thể vào ở là sao? Tôi nhớ không lầm thì hình như không có mời cô tới cùng ở nha, hơn nữa không phải lúc nào cô cũng ở trên lầu hai của tiệm sao?
- Keo kiệt!
Không coi vào đâu, Diệp Dung cười trừ đi ra ngoài cửa:
- Tôi là lo lắng anh một mình ở vùng ngoại thành không an toàn nên mới đặc biệt qua ở cùng anh mấy tháng. Hơn nữa lầu hai sát chỗ buôn bán quá, buổi tối ầm ĩ lắm, tôi căn bản ngủ không yên!
- Thật sao? Nhưng mà tôi nghe nói buổi tối ở đó trị an tốt lắm mà!
Trần Mặc hồ nghi đảo mắt, kì quái nhìn Diệp Dung.
- Đừng lôi thôi!
Đại khái là không thể chịu nổi cái ánh nhìn này, Diệp Dung hai má ửng đỏ đá hắn một cước, hung tợn nói:
- Chị nói muốn ở bên đây thì sẽ ở bên đây, tóm lại sẽ đưa tiền thuê cho chú, một tháng ba nghìn, thế nào?
- Thành giao!
Nếu như vài phút trước Trần Mặc còn do dự, đến lúc hắn nghe xong giá cả liền không chút do dự mà gật đầu.
Tiểu thành thị như Nam thành cái thành này, ba nghìn đồng cũng có thể thuê luôn một căn hộ cao cấp tại trung tâm chứ đừng nói là căn nhà cổ vùng ngoại thành.
Hơn nữa lại nói tiếp, nhà ba phòng một phòng khách, để không cũng lãng phí, có thể kiếm một chút thì cứ kiếm.
- Vậy cứ thế đi!
Thấy hắn gật đầu, Diệp Dung vui mừng vươn ngón út, cùng hắn móc ngoéo:
- Nhưng mà nói trước nha, nếu anh dám nhân đêm làm bậy thì đừng trách cái chảo của tôi vô tình!
- Hơ hơ, những lời này tôi nói mới đúng!
Nhún nhún vai, Trần Mặc lập tức nhảy lên xe điện.
Vài giây sau, nhìn lại Diệp Dung ngồi ở phía sau, hẳn đột nhiên ý vị sâu xa mà thở dài:
- Nhưng tôi cảnh báo trước, nếu đồ lót của cô biến mất thì không liên quan tôi đâu nhé!
“Kinh Kịch Song Hiệp hiện thân tại khu vui chơi, anh hùng thần bí cứu người đến cùng là ai”;
“Cảnh sát tiến hành điều tra vụ án bom nổ tại khu vui chơi, treo thưởng thu thập manh mối”;
“Tổ chức thần bí đứng ra nhận trách nhiệm vụ đánh bom, treo thưởng manh mối Kinh Kịch Song Hiệp tăng lên tới hai trăm vạn”;
“Thiếu nữ giàu có thề không phải Kinh Kịch Song Hiệp không lấy chồng, dân chúng vây quanh cục cảnh sát kháng nghị hành vi điều tra Kinh Kịch Song Hiệp”;
Nhìn chồng tạp chí trên mặt bàn một, Trần Mặc coi như cũng đã chuẩn bị tâm lí, thế mà vẫn bị mấy tờ báo này oanh tạc khiến sứt đầu mẻ trán.
Lại nói, truyền thông lẽ nào không mệt mỏi, mỗi ngày đều đưa tin về sự kiện Kinh Kịch Song Hiệp, hơn nữa càng ngày càng dài, dáng vẻ không tìm ra tung tích hai nhân vật thần bí kia sẽ không bỏ qua.
Thú vị hơn chính là, đại đa số dân thành phố không phải là hứng thú với việc truy bắt kẻ đặt bom mà là tò mò cùng ngưỡng mộ đối với Kinh Kịch Song Hiệp. (Trần Mặc với Quan Tam mặc đồ diễn tuồng là Kinh Kịch Song Hiệp)
Nhất là những người trẻ tuổi đã biết qua các siêu anh hùng như Siêu Nhân, Batman, Spiderman, thì mơ hồ cũng đem Kinh Kịch Song Hiệp thành thần tượng mà sùng bái, hơn nữa truyền thông lại đưa tin liên tục, trong khoảng thời gian ngắn số fan hâm mộ Kinh Kịch Song Hiệp phát triển vượt xa tưởng tượng.
Cái gì? Bạn muốn biết fan đông như thế nào sao?
Cái này thì đơn giản thôi, cứ nhìn ông lão nặn đồ chơi bằng đất sét ở cổng trường tiểu học là biết, hiện tại ông ta chỉ nặn mỗi một loại là lúc Kinh Kịch Song Hiệp mà sinh ý còn tốt hơn lúc trước đủ loại vài lần.
Cho nên dưới tình huống này, có người bỏ ra đến hai trăm vạn treo giải thưởng tìm ra Kinh Kịch Song Hiệp cũng không có gì là kì lạ.
- Hai trăm vạn cơ á!
Bi phẫn đập bàn một cái, Trần Mặc quay đầu oán hận nhìn ra cửa số, nơi đó đang dán tờ giấy treo cho người tim ra tung tích Kinh Kịch Song Hiệp.
Nếu như có thể, hắn muốn trực tiếp nhảy ra ngoài cho rồi, hô to một tiếng "Ta chính là Kinh Kịch Song Hiệp đây này"… Chỉ là, lỡ làm vậy không biết có hậu quả gì không?
Trước hết, chính mình nhận được hai trăm vạn, tiếp theo, báo chí khắp nơi bay tới, cuối cùng thì ngành nghiên cứu thí nghiệm giải phẫu rốt cục có đất dụng võ…
- Con bà nó chứ! Hay là mình khai quách Quan Tam ra, lấy một trăm vạn cũng ngon rồi!
Suốt nửa ngày cũng không nghĩ ra biện pháp nào, Trần Mặc chỉ có thể chán nản mà cảm khái một tiếng, thế là Quan Tam đang làm công tác tuần tra trong viện bảo tàng tự dưng khi không hắt hơi một cái.
Cũng không biết mình đã bị định giá xa, Quan Tam đáng thương còn đang cần cù trực ban, ai kêu cái kia gã bảo vệ vô lương kia tự xưng bụng dạ không thoải mái đây?
Lại nói tiếp cũng thật sự rất thú vị, bởi vì khu vui chơi có bom nổ cùng sự kiện Kinh Kịch Song Hiệp sự kiện, nguyên vốn vụ án viện bảo tàng bị cướp hoàn toàn có thể được đưa lên trang nhất mà giờ lại bị tất cả mọi người quẳng qua một bên không chú ý.
Mấy tháng nay, trừ là mấy tờ báo truyền thông có đưa chuyện này lên vài bản tin nhở, căn bản không ai thèm quan tâm.
Mà căn cứ thông tin Mộc Vân có được từ cục cảnh sát, mấy tên cướp còn sống sau hôm đó đều cắn chặt răng không mở miệng, khiến cho việc phá án không thể tiến triển.
Cứ vậy mà giằng co suốt mấy tháng, cảnh sát dĩ nhiên cũng không tiếp tục chú ý đến chuyện này nữa, ngược lại đem sức lực mà vùi đầu vào vụ án bom nổ trong khu vui chơi.
Đương nhiên cũng không phải không có ai chú ý đến chuyện lạ ở nhà bảo tàng…
Ví dụ như là đồ chơi làm bằng đường cùng người giấy từng xuất hiện trong vụ giải cứu ở đu quay khu vui chơi thoạt nhìn rất giống mấy thứ đồ triển lãm trong viện bảo tàng.
Hoặc ví dụ như đồ đạc trong viện bảo tàng ai ai cũng tận mắt thấy bị phá hủy gần hết rồi, giờ qua mấy tháng chữa trị lại ngay cả một chút dấu vết qua sửa chữa cũng không có nhìn ra.
Thế đó, tất cả những chuyện quái lạ kia lại cứ kì quái như thế mà nhanh chóng bị áp chế xuống, sóng yên biển lặng đến mức Trần Mắc khó mà tin được.
Đến cuối cùng, vẫn là Mộc Vân nói ra chân tướng: không nên xem thường năng lực của Lý quán trưởng, ông ta không phải chỉ đơn giản là một ông già say rượu như vậy đâu.
Những lời này là hôm qua nói, sau đó Mộc Vân liền không chút biểu cảm mà cáo biệt, nói rằng bản thân muốn tới nơi khác xử lý chuyện riêng.
Có trời mới biết cái gọi là chuyện riêng đó là cái gì, Trần Mặc nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm đó, thậm chó nghi ngờ không biết là Mộc Vân có phải định đi biến thân thành Siêu Xayda hay không.
Nhưng lúc hắn nghe Mộc Vân muốn đi ba tháng không khỏi lắp ba lắp bắp kinh hãi:
- Không phải chứ! Coi như là đi cứu vớt Địa Cầu, cũng không cần lâu tới ba tháng mà!
- Sao? Nhớ tôi hả?
Mặt không chút biểu cảm bỏ lại mấy lời này, Mộc Vân cứ thế xách túi du lịch rời đi mất dạng ở ngã tư đường.
Mà cùng nàng rời đi, còn có cả khoảng thời gian vui vẻ ầm ĩ náo nhiệt gần đây, chỉ để lại vài phần phiền muộn trong lòng Trần Mặc.
Thực tế thì Trần Mặc không cảm thấy mình yêu Mộc Vân, nhưng đối với hắn mà nói nàng đã là một người bạn, mà bằng hữu rời đi luôn làm người ta lưu luyến.
Hơn nửa tháng sau, ngay cả vụ Kinh Kịch Song Hiệp nóng sốt cũng bắt đầu hạ nhiệt, cuộc sống trở lại vẻ bình thường như xưa.
Dĩ nhiên nếu còn có gì thay đổi thì chính là tiệm cơm Cát Tường buôn bán càng ngày càng hưng thịnh, điều này thì tất nhiên công lao là ở trù nghệ của Trần Mặc.
Nhờ tiếng tăm của hắn ngày một được truyền bá, mỗi khi hắn tự mình xuống bếp, cả Nam thành, thậm chí cả các thành thị xung quanh đều có xuất hiện từng đoàn khách đi xe tìm đến, khiến cho Phúc Phường Nhai đã hẹp giờ càng chật như nêm cối.
Diệp Dung hiển nhiên kiếm được tiền thấy rất vui vẻ, vì thế mà thêm lương cho Trần Mặc, hơn nữa còn trực tiếp tăng gấp đôi.
Có điều khiến nàng có chút buồn bực chính là tiểu Mặc Mặc vì sao không đồng ý nấu nướng nhiều buổi hơn, hơn nữa mỗi khi có khách hâm mộ cầu kiến thì hắn lại tìm đủ mọi lý do từ chối khéo.
Thêm thú vị chính là ngay cả khách nhân cho thêm tiền thưởng, tiểu Mặc Mặc cũng chưa bao giờ nhận, trong khi số này cộng vào so với tiền lương nhận được còn muốn nhiều hơn.
- Rất đơn giản, bởi vì ca bán nghệ không bán thân!
Vấn đề này, Trần Mặc vô sỉ trả lời cho qua, nhưng hắn thật sự là có nỗi khổ không nói nên lời.
Sử dụng thanh mang vượt quá giới hạn sẽ bị đen đủi nguyền rủa vồ vập đến ngay, cho nên dù có nhà hàng mời hắn tới làm với mức lương tháng hai vạn, hắn cũng chỉ có thể lắc đầu mà cự tuyệt.
Mà bởi vì chuyện này, không biết nội tình bên trong nên Diệp Dung cảm động đến lệ rơi hàng hàng, lần nữa khen tiểu Mặc Mặc trung thành và tận tâm, nghĩa khí sâu nặng, quả nhiên so được với Triệu Tử Long trong ba anh em kết nghĩa vườn đào. (Em Diệp Dung mù lịch sử bẩm sinh :v )
- Van cô đó, ở trong đó mà có Triệu Vân sao?
Nghe lời khen ngợi này, Trần Mặc chỉ có thể trợn mắt không biết nói gì.
- Vớ vẩn!
Diệp Dung ngẩn ra lập tức thở phì phì tức giận phát phát tay:
- Người ta nói kết nghĩa vườn đào có TriệuVân khi nào, người ta nói là Triệu Tử Long!
- Đúng thật… muốn trừng phạt một người, biện pháp tốt nhất là chính là bắt kẻ đó đi cãi lý với một người đến chết cũng không biết mình sai!
Nhìn thấy Diệp Dung tràn đầy tự tin, Trần Mặc dứt khoát không thảo luận nữa, thầm nghĩ không biết Quan Tam mà nghe được lời của Diệp Dung thì sẽ có phản ứng gì nữa.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tên kia đã bị mua chuộc bởi lượng lớn khoai tây chiên, hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của Dung tỷ, chỉ sợ Dung tỷ nói kết nghĩa vườn đào có Tào Tháo thì hắn cũng không chút do dự mà gật đầu.
- Nghĩ gì thế?
Thấy mặt Trần Mặc còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn thất thần, Diệp Dung nhịn không được đưa tay quơ quơ trước mặt hắn rồi lại lấy ra một tấm thẻ ATM đặt trên bàn.
- Đúng rồi, đây là tiền thưởng viện bảo tàng vừa mới đưa, nói là phần thưởng cho anh vì bảo vệ viện bảo tàng… Nhưng theo tôi thấy, nhất định là ông già đó nuốt khống nhiều phí sửa chữa quá nên mới chi một ít bịt miệng anh lại.
Kì thật lời này cũng đúng, tuy là viện bảo tàng lấy danh nghĩa đóng cửa sửa chữa hai tháng, nhưng trên thực tế sáng sớm ngày thứ hai thì đám đồ triển lãm đã tự động phục hồi rồi.
Cho nên số tiền mà chính phủ cấp để sửa chữa, trên thực tế đều bị lão ma men kia chuyển sang tư dùng, ví như thay vì mua thiết bị mới cho bảo tàng thì lão tự đổi thành mấybình rượu ngon.
Mà hết thảy những chuyện này đương nhiên không thể gạt được Trần Mặc, cho nên lão đầu tử cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mở ví ra mà đưa một chút lợi lộc…
Có điều cho dù một chút thì đối với Trần Mặc cũng đã đầy đủ, khi hắn chứng kiến bên trong thẻ có hai vạn nhất thời cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Không chút nghi ngờ, cộng thêm hơn hai vạn nữa để dành được trong khoảng thời gian này tổng cộng vừa vượt quá năm vạn, hay nói cách khác, ngôi nhà ngoại ô còn nợ tiền nửa năm kia, rốt cục có thể nghênh đón chủ nhân.
- Thật sự?
Nghe được tin này, Diệp Dung so với Trần Mặc còn vui mừng hơn, lập tức bỏ chạy ra ngoài gọi điện thoại.
Mấy phút sau, nàng mang theo túi xách hưng phấn chạy về, lôi kéo Trần Mặc ra ngoài:
- Đi! Tôi vừa mới cùng Lôi Oánh gọi điện thoại, cô ấy nói lập tức đi ngoại thành chờ chúng ta, nhân tiện việc sang tên thủ tục… Nếu tất cả bình thường thì đêm nay chúng ta có thể vào ở rồi!
- Nhanh vậy sao?
Trần Mặc lắp bắp kinh hãi, xem ra Lôi Oánh hẳn là muốn tặng cho hắn luôn cả nội thất bên trong.
Chính là ngay sau đó, không đợi bước thêm hai bước, hắn đột nhiên ngẩn ra:
- Đợi một chút! Gì mà chúng ta có thể vào ở là sao? Tôi nhớ không lầm thì hình như không có mời cô tới cùng ở nha, hơn nữa không phải lúc nào cô cũng ở trên lầu hai của tiệm sao?
- Keo kiệt!
Không coi vào đâu, Diệp Dung cười trừ đi ra ngoài cửa:
- Tôi là lo lắng anh một mình ở vùng ngoại thành không an toàn nên mới đặc biệt qua ở cùng anh mấy tháng. Hơn nữa lầu hai sát chỗ buôn bán quá, buổi tối ầm ĩ lắm, tôi căn bản ngủ không yên!
- Thật sao? Nhưng mà tôi nghe nói buổi tối ở đó trị an tốt lắm mà!
Trần Mặc hồ nghi đảo mắt, kì quái nhìn Diệp Dung.
- Đừng lôi thôi!
Đại khái là không thể chịu nổi cái ánh nhìn này, Diệp Dung hai má ửng đỏ đá hắn một cước, hung tợn nói:
- Chị nói muốn ở bên đây thì sẽ ở bên đây, tóm lại sẽ đưa tiền thuê cho chú, một tháng ba nghìn, thế nào?
- Thành giao!
Nếu như vài phút trước Trần Mặc còn do dự, đến lúc hắn nghe xong giá cả liền không chút do dự mà gật đầu.
Tiểu thành thị như Nam thành cái thành này, ba nghìn đồng cũng có thể thuê luôn một căn hộ cao cấp tại trung tâm chứ đừng nói là căn nhà cổ vùng ngoại thành.
Hơn nữa lại nói tiếp, nhà ba phòng một phòng khách, để không cũng lãng phí, có thể kiếm một chút thì cứ kiếm.
- Vậy cứ thế đi!
Thấy hắn gật đầu, Diệp Dung vui mừng vươn ngón út, cùng hắn móc ngoéo:
- Nhưng mà nói trước nha, nếu anh dám nhân đêm làm bậy thì đừng trách cái chảo của tôi vô tình!
- Hơ hơ, những lời này tôi nói mới đúng!
Nhún nhún vai, Trần Mặc lập tức nhảy lên xe điện.
Vài giây sau, nhìn lại Diệp Dung ngồi ở phía sau, hẳn đột nhiên ý vị sâu xa mà thở dài:
- Nhưng tôi cảnh báo trước, nếu đồ lót của cô biến mất thì không liên quan tôi đâu nhé!
Tác giả :
Thủy Thiện