Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
Chương 50: Oẳn tù tỳ
Giữa trưa, cửa ra vào ở viện bảo tàng từ xưa đến giờ luôn yên tĩnh nay lại là nơi diễn ra một hồi hí kịch.
Có điều ngoài dự đoán của mọi người, lúc này nhân vật chính lại là con tin vốn nên phải rơi lệ đầy mặt.
Trong cái nhìn của hơn trăm cặp mắt đang chăm chú đến mức lồi ra, Trần Mặc thao thao bất tuyệt nói tới hơn năm phút đồng hồ, từ hàng giả hàng nhái đến chính trị, xã hội…
Nhìn qua hắn không giống như đang làm con tin, mà giống như là đại biểu quốc hội đang đứng giữa quần chúng nhân dân diễn thuyết.
- Câm mồm!
Tên cướp bị nghe đến nỗi hai tai cũng bùng nhùng, thiếu chút nữa rớt cả súng.
Nhưng đúng lúc này, cánh tay cầm súng của hắn bỗng nhiên tê rần, khẩu súng kia thật giống như ma nhập đột nhiên tự nhảy xuống.
Khoa trương hơn là khẩu súng trượt một đường lại gọn gàng vào tay của Trần Mặc, người mà lúc này vẫn còn đang thao thao về vấn đề gấu chó nó khốn nạn như thế nào.
- Cho nên, thà mua chai dầu ăn còn hơn yêu gấu chó…
Đang nói đến lúc cao trào, Trần Mặc đột nhiên giật mình giơ tay lên:
- A đù? Cái gì đây?
Trong chớp mắt, toàn trường lặng ngắt như tờ, nhìn thấy cây súng trong tay Trần Mặc, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Vài cảnh sát muốn nổ súng, nhưng tên cướp kia phản ứng nhanh như chớp, lập tức lùi về sau Trần Mặc đồng thời chộp được khẩu súng.
Lúc này, tình huống quỷ dị đến nỗi không thể quỷ dị hơn: bởi vì Trần Mặc che lấp, cảnh sát rất khó bắn tên cướp, mà khẩu súng kia lại bị tên cướp lẫn Trần Mặc giành nhau.
Càng dị hơn là, hai người cùng nắm súng nhưng họng súng lại tự biết cong đi một góc khác, hình thành cục diện bắn cũng chả ai chết.
Mấy chục cảnh sát nhìn nhau, cảm thấy cơ hội này khá tốt nhưng không ai dám chắc là súng sẽ không cướp cò hay tên cướp kia không còn vũ khí khác.
Tình hình đã này quái đến mức dù là bộ đội đặc chủng cũng chưa gặp qua bao giờ.
Trong mắt ngạc nhiên của mọi người, hai nam nhân hăng hái bắt đầu chơi trò đẩy qua đẩy lại khẩu súng.
Giằng vài lần mà không được, tên cướp phát cáu rút dao ra quát:
- Cmm! Thả ra không tao thiến.
- Ơ… Tự anh ném súng cho tôi cơ mà?
Trần Mặc vẻ mặt oan ức nhưng nhưng tay vẫn nắm chặt không rời.
- Không thì chúng ta oẳn tù tỳ xem ai thắng, thắng hai trên ba thì được cầm súng, chơi không?
Toàn trường lặng ngắt, mọi người nhìn nhau nghĩ gã này chắc dây thần kinh phải làm bằng thép mới nghĩ ra được cái trò trẻ con hay chơi trong lúc nước sôi lửa bỏng như thế này.
Tên cướp cũng lặng người mất mấy giây mới hoàn hồn, hắn cầm dao đâm tới, gầm lên:
- Cmm! Chết đi…
"Tách!"
Một tiếng rất nhỏ đột nhiên vang lên, cắt đứt sự tấn công của tên cướp.
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, khẩu súng bỗng rời ra thành mấy mảnh, các bộ phận lẫn đạn rơi đầy đất. Toàn trường im lặng đến mức quỷ dị khiến cho tiếng vang lách cách càng thêm rõ ràng.
Đang lúc mọi người như hóa đá, Trần Mặc bỗng thở dài rồi thốt lên một câu:
- Anh xem, hàng giả nó lởm thế đấy!
Nghe Trần Mặc nói thế, không ngờ tên cướp cũng cảm thán gật gật đầu đồng ý.
Ngay lập tức, mấy chục cảnh sát hùng hổ lao lên bao vây chĩa súng vào tên cướp, dõng dạc hô:
- Không được nhúc nhích! Bỏ vũ khí xuống, nhanh…
Biết chạy cũng không thoát, tên cướp quyết đập nồi dìm thuyền lao lên hung ác dùng dao đâm tới Trần Mặc.
Tiếng kinh hô vang lên, Diệp Dung run rẩy chỉ biết nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tàn khốc sắp xảy ra…
Nhưng mà trong lúc nàng đang than khóc thì tiếng kêu thảm lại chưa truyền tới, ngược lại toàn trường lại kinh hô lần nữa, ngay sau đó là một tiếng “Phanh” vang lên.
Diệp Dung tò mò mở hai mắt ra thì nhìn thấy một màn khiến nàng hóa đá.
Ngay đằng trước xe lăn, tên cướp vốn hổ báo lại đang quỳ sụp trên sàn trong khi con dao đang rơi xuống đất cách đó không xa
Giờ phút này tên cướp đang ngồi ôm “chân giữa” nhăn nhó, lệ rơi đầy mặt. Mà giữa hai chân của hắn lúc này lại chính là cái chân trái bị bó bột của Trần Mặc.
- Quên nói, chân của tôi đã cử động được!
Trần Mặc vừa cười vừa nói, lại nhìn tên cướp đang khóc lóc thảm thương, hắn thở dài:
- Ông anh nghĩ là ngồi xe lăn mà yếu à? Chắc là ông anh chưa coi Tứ Đại Danh Bộ rồi, trong đó có nhân vật gọi là Vô Tình… (1)
- Con mẹ nó!
Tên cướp gầm lên, hai mắt đỏ bừng lấy tay với đến con dao:
- Thằng chó, hôm nay bố mày liều mạng với mày...
"Bốp!"
Đột nhiên một bàn tay mềm uốn cong giống như xích sắt, vừa lạnh vừa không thể kháng cự bắt lấy tay tên cướp.
Tên chỉ thấy cánh tay đau nhức, không tự chủ được mà nhìn lên, hắn chỉ thấy ánh mắt lạnh đến ghê người của Mộc Vân.
Lúc này, trong cặp mắt kia đang lập lòe quang diễm mỏng manh, một âm thanh sâu kín truyền ra mang theo ma lực kỳ bí rót vào tai tên cướp:
- Ngươi không muốn làm như vậy, đúng không! Bởi vì, ngươi mệt chết đi được, mệt chết đi mệt chết đi...
Sau vài giây yên tĩnh, nguyên bản tên cướp đang điên cuồng, đột nhiên vẻ mặt dại ra rồi ngồi chồm hỗm trên mặt đất, giống như bị mất hết sức lực.
Khi hắn đang thì thào tự nói "Ta mệt chết đi", mấy chục cảnh sát sớm đã chen chúc tìm đến, giống như chơi bóng bầu dục ép hắn vào thành cái bánh tét.
Trần Mặc nao nao, như có suy nghĩ nhìn về phía Mộc Vân, tuy rằng vừa rồi chung quanh thực ồn ào, nhưng hắn vẫn có thể nghe được ...
- Mặc Mặc!
Đột nhiên ai đó hô lên, cắt đứt suy nghĩ của Trần Mặc.
Hắn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy Diệp Dung run rẩy mang theo làn gió thơm chạy tới, trực tiếp nhào vào trong ngực của hắn.
Nhìn mấy trăm cặp mặt hào hứng soi mói xung quanh, Trần Mặc có chút xấu hổ nhưng vẫn chỉ ho nhẹ nói:
- Ha ha, chắc muốn hỏi mật mã tài khoản của tôi hả, sợ tôi nghoẻo bất thình lình sao... Ừm, tôi có thể lý giải sao cô kích động như vậy!
- Cút!
Không đợi mọi người phản ứng, Diệp Dung hai mắt đang khóc cũng tặng cho hắn một cước.
Xoa xoa nước mắt trên gương mặt, vị mỹ nữ kia có vẻ có chút ngượng ngùng, nhưng nàng đột nhiên chần chờ nói:
- Từ từ đã, hình như không đúng... Tiểu Mặc Mặc, vì cái gì chân của anh tự nhiên có thể cử động?
Trong lúc nghi hoặc, Diệp Dung đột nhiên đang nhớ lại rất nhiều việc: liên tục mấy ngày qua, người này đều nhàn nhã ngồi xe lăn, sau đó sai khiến mình suốt ngày.
Nhưng khi nhìn bộ dáng hắn vừa rồi đá tên cướp, hai chân hình như đã khôi phục tốt lắm rồi, lập tức đi chạy vượt rào 110 mét cũng không thành vấn đề. Cho nên, đây chính là...
Trong chớp mắt, Diệp Dung đột nhiên đằng đằng sát khí nhìn sang, tiểu vũ trụ giờ phút này thiêu đốt đến cực điểm.
(*Tiểu vũ trụ: xem các chap trước đã giải thích)
Trần Mặc dường như chả có việc gì nhún nhún vai, bình tĩnh nói:
- Cái này sao, kỳ thật sự tình là như vậy... Bởi vì gần đây cô muốn giảm béo, muốn tăng mức độ tập thể dục như thế, nên tôi liền phối hợp thôi mà... Không cần cảm tạ đâu!
Vô sỉ, cực độ vô sỉ! Mấy chục cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, rốt cục hiểu được vì sao tên cướp kia lại thất bại. Trên thực tế, đội trưởng cảnh sát hình sự đã suy nghĩ liệu có nên mời người anh em này đảm đương chức chuyên gia đàm phán không?
Cũng trong lúc hoạt náo mọi người không chú ý này, Mộc Vân vốn mặt lạnh như tiền bỗng nhiên hơi đổi sắc nhìn về phía đông nam.
- Hửm? Chẳng lẽ nữ cảnh sát kia phát hiện ra chúng ta?
Trên một tòa cao ốc xa xa, một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng nhíu mày, buông ống nhòm xuống thì thào trong miệng.
Mấy tên vệ sĩ đứng sau hắn nhịn không được hỏi:
- Thomas tiên sinh, ngài xem chúng ta có nên rút khỏi đây trước hay không?
- Không cần vội! Có khi ta nhìn nhầm!
Thomas nghiêng đầu suy nghĩ, do dự một chút, hắn nói:
- Được rồi, phái người cấp cho gia đình Lý Bình ba mươi vạn tiền sinh sống... Tình huống vừa rồi, các ngươi tính toán xong chưa?
(Lý Bình là tên gã cướp)
- Dạ!
Một tên vệ sĩ tiến lên vài bước, lễ độ cung kính đưa lên đồng hồ bấm giây:
- Tính từ lúc Lý Bình lao ra, cảnh sát chỉ cần hai phút bốn mươi giây, đã kịp bao vây bảo tàng.
- Nhanh vậy sao?
Thomas ngẩn ra, có chút do dự vân vê râu.
Hăn hơi nhíu mày nói:
- Nếu như vậy thì kế hoạch cướp bảo tàng của chúng ta cần chút thay đổi.
Qua một lúc lâu, vị thương nhân buôn đồ cổ này vừa sờ sờ ống nhòm vừa lâm vào trầm tư.
Thẳng đến khi lũ đàn em gần như không thể chịu được sự yên tĩnh này thì hắn đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị:
- Ta đã có cách, chúng ta cần thu hút sự chú ý của mấy tên cớm ra chỗ khác, đến khi lực lượng bọn chúng bị phân tán thì…
Nói đến thế, hắn ghé sát vào tai tên vệ sĩ thấp giọng nói vài câu, tên kia ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu như đã hiểu.
Thomas cười cười, dường như khá thoải mái phất tay nói:
- Cứ như thế đi, ta thực mong đợi đến ngày Nam thành này loạn đến mức không thể loạn hơn.
- Rõ!
Mấy tên vệ sĩ không chút do dự lĩnh mệnh rồi lập tức xoay người rời đi.
Thomas có chút tự đắc thở nhẹ ra một hơi, lại cầm lấy ống nhòm bắt đầu quan sát viện bảo tàng:
- Cũng thật là kỳ quái, cái thằng nhóc ngồi xe lăn kia nhìn sao cũng cảm thấy rất quen, hình đã gặp qua đâu đó?
Trên thực tế, bởi vì Trần Mặc lúc ấy đội mũ bảo hiểm, lại chỉ cùng Thomas đối mặt đánh nhau qua một lần, thế nên hắn đương nhiên không thể nhận ra tên Trình Giảo Kim cản bước thu mua hai viên phỉ thúy lần trước.
Nhưng ngay cả như vậy, chứng kiến thân hình quen thuộc này, Thomas vẫn có chút do dự.
Bất quá ngay sau đó, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động, liền cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn…
- Ông chủ, tôi đã tới viện bảo tàng kia!
Nghe được giọng nói làm người khác sợ hãi từ đầu bên kia, Thomas lập tức cung kính đứng thẳng, cứ như cấp trên của hắn đứng ngay trước mặt.
- Dạ vâng, quả thật nơi này rất điều cổ quái... Xin ngài yên tâm, tôi sẽ thuận lợi tìm được mảnh ngọc vỡ cùng cổ vật mà ngài cần!
-------------------------------------------------------------------------
(1) Tứ Đại Danh Bộ: là bộ tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng của Ôn Thụy An. Đây là câu chuyện kể về 4 bộ đầu (đóng vai trò bảo an trong xã hội Trung Hoa xưa) dưới thời nhà Tống. Bọn họ lần lượt là Vô Tình, Thiết Thủ, Truy Mệnh và Lãnh Huyết. Bằng sức mạnh và tài trí siêu quần, bốn bộ đầu đã lập nhiều công trạng, giúp triều đình trừ gian diệt ác.
Nhân vật Vô Tình được nhắc tới ở chap này: Là đại sư huynh trong Tứ đại danh bộ, tên thật là Thịnh Nhai Dư, tuổi nhỏ nhưng do nhập môn đầu tiên nên được xếp trên cùng. Hồi nhỏ gặp nạn 13 sát thủ giết sạch cả nhà, mình chàng sống sót do được Gia Cát tiên sinh cứu giúp. Tuy nhiên kinh mạch bị chấn đoạn, hai chân của chàng bị phế, phải ngồi xe lăn cả đời, không thể tu luyện nội công. Dù vậy Vô Tình vẫn không mất đi ý chí, chàng càng nỗ lực học tập, nhờ vậy có học vấn uyên bác, tinh thông từ kì môn độn giáp đến kế sách chiến trường. Ngoài ra, ý chí kiên cường còn giúp Vô Tình luyện thành thuật ám khí, thủ pháp xuất thần nhập hóa, độc bộ thiên hạ, được tôn xưng "vua ám khí", hơn nữa còn tự luyện nên một trường phái khinh công riêng, giúp chàng không bị chướng ngại vật làm ảnh hưởng. Khi Vô Tình đối phó ác phạm, xuất thủ tuyệt không lưu tình, bởi vậy mà có danh hiệu. Bề ngoài tàn tật, tính cách quái gở, gương mặt lạnh lùng như tuyết, kì thực Vô Tình là người rất hữu tình, thường bị tình cảm chi phối làm mất tập trung. Vô Tình có trí tuệ kinh nhân, xứng đáng lãnh đạo Tứ đại danh bộ, sử dụng ám khí cũng không bao giờ tẩm độc, gọi là Vô Tình Minh Khí.
Có điều ngoài dự đoán của mọi người, lúc này nhân vật chính lại là con tin vốn nên phải rơi lệ đầy mặt.
Trong cái nhìn của hơn trăm cặp mắt đang chăm chú đến mức lồi ra, Trần Mặc thao thao bất tuyệt nói tới hơn năm phút đồng hồ, từ hàng giả hàng nhái đến chính trị, xã hội…
Nhìn qua hắn không giống như đang làm con tin, mà giống như là đại biểu quốc hội đang đứng giữa quần chúng nhân dân diễn thuyết.
- Câm mồm!
Tên cướp bị nghe đến nỗi hai tai cũng bùng nhùng, thiếu chút nữa rớt cả súng.
Nhưng đúng lúc này, cánh tay cầm súng của hắn bỗng nhiên tê rần, khẩu súng kia thật giống như ma nhập đột nhiên tự nhảy xuống.
Khoa trương hơn là khẩu súng trượt một đường lại gọn gàng vào tay của Trần Mặc, người mà lúc này vẫn còn đang thao thao về vấn đề gấu chó nó khốn nạn như thế nào.
- Cho nên, thà mua chai dầu ăn còn hơn yêu gấu chó…
Đang nói đến lúc cao trào, Trần Mặc đột nhiên giật mình giơ tay lên:
- A đù? Cái gì đây?
Trong chớp mắt, toàn trường lặng ngắt như tờ, nhìn thấy cây súng trong tay Trần Mặc, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Vài cảnh sát muốn nổ súng, nhưng tên cướp kia phản ứng nhanh như chớp, lập tức lùi về sau Trần Mặc đồng thời chộp được khẩu súng.
Lúc này, tình huống quỷ dị đến nỗi không thể quỷ dị hơn: bởi vì Trần Mặc che lấp, cảnh sát rất khó bắn tên cướp, mà khẩu súng kia lại bị tên cướp lẫn Trần Mặc giành nhau.
Càng dị hơn là, hai người cùng nắm súng nhưng họng súng lại tự biết cong đi một góc khác, hình thành cục diện bắn cũng chả ai chết.
Mấy chục cảnh sát nhìn nhau, cảm thấy cơ hội này khá tốt nhưng không ai dám chắc là súng sẽ không cướp cò hay tên cướp kia không còn vũ khí khác.
Tình hình đã này quái đến mức dù là bộ đội đặc chủng cũng chưa gặp qua bao giờ.
Trong mắt ngạc nhiên của mọi người, hai nam nhân hăng hái bắt đầu chơi trò đẩy qua đẩy lại khẩu súng.
Giằng vài lần mà không được, tên cướp phát cáu rút dao ra quát:
- Cmm! Thả ra không tao thiến.
- Ơ… Tự anh ném súng cho tôi cơ mà?
Trần Mặc vẻ mặt oan ức nhưng nhưng tay vẫn nắm chặt không rời.
- Không thì chúng ta oẳn tù tỳ xem ai thắng, thắng hai trên ba thì được cầm súng, chơi không?
Toàn trường lặng ngắt, mọi người nhìn nhau nghĩ gã này chắc dây thần kinh phải làm bằng thép mới nghĩ ra được cái trò trẻ con hay chơi trong lúc nước sôi lửa bỏng như thế này.
Tên cướp cũng lặng người mất mấy giây mới hoàn hồn, hắn cầm dao đâm tới, gầm lên:
- Cmm! Chết đi…
"Tách!"
Một tiếng rất nhỏ đột nhiên vang lên, cắt đứt sự tấn công của tên cướp.
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, khẩu súng bỗng rời ra thành mấy mảnh, các bộ phận lẫn đạn rơi đầy đất. Toàn trường im lặng đến mức quỷ dị khiến cho tiếng vang lách cách càng thêm rõ ràng.
Đang lúc mọi người như hóa đá, Trần Mặc bỗng thở dài rồi thốt lên một câu:
- Anh xem, hàng giả nó lởm thế đấy!
Nghe Trần Mặc nói thế, không ngờ tên cướp cũng cảm thán gật gật đầu đồng ý.
Ngay lập tức, mấy chục cảnh sát hùng hổ lao lên bao vây chĩa súng vào tên cướp, dõng dạc hô:
- Không được nhúc nhích! Bỏ vũ khí xuống, nhanh…
Biết chạy cũng không thoát, tên cướp quyết đập nồi dìm thuyền lao lên hung ác dùng dao đâm tới Trần Mặc.
Tiếng kinh hô vang lên, Diệp Dung run rẩy chỉ biết nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tàn khốc sắp xảy ra…
Nhưng mà trong lúc nàng đang than khóc thì tiếng kêu thảm lại chưa truyền tới, ngược lại toàn trường lại kinh hô lần nữa, ngay sau đó là một tiếng “Phanh” vang lên.
Diệp Dung tò mò mở hai mắt ra thì nhìn thấy một màn khiến nàng hóa đá.
Ngay đằng trước xe lăn, tên cướp vốn hổ báo lại đang quỳ sụp trên sàn trong khi con dao đang rơi xuống đất cách đó không xa
Giờ phút này tên cướp đang ngồi ôm “chân giữa” nhăn nhó, lệ rơi đầy mặt. Mà giữa hai chân của hắn lúc này lại chính là cái chân trái bị bó bột của Trần Mặc.
- Quên nói, chân của tôi đã cử động được!
Trần Mặc vừa cười vừa nói, lại nhìn tên cướp đang khóc lóc thảm thương, hắn thở dài:
- Ông anh nghĩ là ngồi xe lăn mà yếu à? Chắc là ông anh chưa coi Tứ Đại Danh Bộ rồi, trong đó có nhân vật gọi là Vô Tình… (1)
- Con mẹ nó!
Tên cướp gầm lên, hai mắt đỏ bừng lấy tay với đến con dao:
- Thằng chó, hôm nay bố mày liều mạng với mày...
"Bốp!"
Đột nhiên một bàn tay mềm uốn cong giống như xích sắt, vừa lạnh vừa không thể kháng cự bắt lấy tay tên cướp.
Tên chỉ thấy cánh tay đau nhức, không tự chủ được mà nhìn lên, hắn chỉ thấy ánh mắt lạnh đến ghê người của Mộc Vân.
Lúc này, trong cặp mắt kia đang lập lòe quang diễm mỏng manh, một âm thanh sâu kín truyền ra mang theo ma lực kỳ bí rót vào tai tên cướp:
- Ngươi không muốn làm như vậy, đúng không! Bởi vì, ngươi mệt chết đi được, mệt chết đi mệt chết đi...
Sau vài giây yên tĩnh, nguyên bản tên cướp đang điên cuồng, đột nhiên vẻ mặt dại ra rồi ngồi chồm hỗm trên mặt đất, giống như bị mất hết sức lực.
Khi hắn đang thì thào tự nói "Ta mệt chết đi", mấy chục cảnh sát sớm đã chen chúc tìm đến, giống như chơi bóng bầu dục ép hắn vào thành cái bánh tét.
Trần Mặc nao nao, như có suy nghĩ nhìn về phía Mộc Vân, tuy rằng vừa rồi chung quanh thực ồn ào, nhưng hắn vẫn có thể nghe được ...
- Mặc Mặc!
Đột nhiên ai đó hô lên, cắt đứt suy nghĩ của Trần Mặc.
Hắn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy Diệp Dung run rẩy mang theo làn gió thơm chạy tới, trực tiếp nhào vào trong ngực của hắn.
Nhìn mấy trăm cặp mặt hào hứng soi mói xung quanh, Trần Mặc có chút xấu hổ nhưng vẫn chỉ ho nhẹ nói:
- Ha ha, chắc muốn hỏi mật mã tài khoản của tôi hả, sợ tôi nghoẻo bất thình lình sao... Ừm, tôi có thể lý giải sao cô kích động như vậy!
- Cút!
Không đợi mọi người phản ứng, Diệp Dung hai mắt đang khóc cũng tặng cho hắn một cước.
Xoa xoa nước mắt trên gương mặt, vị mỹ nữ kia có vẻ có chút ngượng ngùng, nhưng nàng đột nhiên chần chờ nói:
- Từ từ đã, hình như không đúng... Tiểu Mặc Mặc, vì cái gì chân của anh tự nhiên có thể cử động?
Trong lúc nghi hoặc, Diệp Dung đột nhiên đang nhớ lại rất nhiều việc: liên tục mấy ngày qua, người này đều nhàn nhã ngồi xe lăn, sau đó sai khiến mình suốt ngày.
Nhưng khi nhìn bộ dáng hắn vừa rồi đá tên cướp, hai chân hình như đã khôi phục tốt lắm rồi, lập tức đi chạy vượt rào 110 mét cũng không thành vấn đề. Cho nên, đây chính là...
Trong chớp mắt, Diệp Dung đột nhiên đằng đằng sát khí nhìn sang, tiểu vũ trụ giờ phút này thiêu đốt đến cực điểm.
(*Tiểu vũ trụ: xem các chap trước đã giải thích)
Trần Mặc dường như chả có việc gì nhún nhún vai, bình tĩnh nói:
- Cái này sao, kỳ thật sự tình là như vậy... Bởi vì gần đây cô muốn giảm béo, muốn tăng mức độ tập thể dục như thế, nên tôi liền phối hợp thôi mà... Không cần cảm tạ đâu!
Vô sỉ, cực độ vô sỉ! Mấy chục cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, rốt cục hiểu được vì sao tên cướp kia lại thất bại. Trên thực tế, đội trưởng cảnh sát hình sự đã suy nghĩ liệu có nên mời người anh em này đảm đương chức chuyên gia đàm phán không?
Cũng trong lúc hoạt náo mọi người không chú ý này, Mộc Vân vốn mặt lạnh như tiền bỗng nhiên hơi đổi sắc nhìn về phía đông nam.
- Hửm? Chẳng lẽ nữ cảnh sát kia phát hiện ra chúng ta?
Trên một tòa cao ốc xa xa, một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng nhíu mày, buông ống nhòm xuống thì thào trong miệng.
Mấy tên vệ sĩ đứng sau hắn nhịn không được hỏi:
- Thomas tiên sinh, ngài xem chúng ta có nên rút khỏi đây trước hay không?
- Không cần vội! Có khi ta nhìn nhầm!
Thomas nghiêng đầu suy nghĩ, do dự một chút, hắn nói:
- Được rồi, phái người cấp cho gia đình Lý Bình ba mươi vạn tiền sinh sống... Tình huống vừa rồi, các ngươi tính toán xong chưa?
(Lý Bình là tên gã cướp)
- Dạ!
Một tên vệ sĩ tiến lên vài bước, lễ độ cung kính đưa lên đồng hồ bấm giây:
- Tính từ lúc Lý Bình lao ra, cảnh sát chỉ cần hai phút bốn mươi giây, đã kịp bao vây bảo tàng.
- Nhanh vậy sao?
Thomas ngẩn ra, có chút do dự vân vê râu.
Hăn hơi nhíu mày nói:
- Nếu như vậy thì kế hoạch cướp bảo tàng của chúng ta cần chút thay đổi.
Qua một lúc lâu, vị thương nhân buôn đồ cổ này vừa sờ sờ ống nhòm vừa lâm vào trầm tư.
Thẳng đến khi lũ đàn em gần như không thể chịu được sự yên tĩnh này thì hắn đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị:
- Ta đã có cách, chúng ta cần thu hút sự chú ý của mấy tên cớm ra chỗ khác, đến khi lực lượng bọn chúng bị phân tán thì…
Nói đến thế, hắn ghé sát vào tai tên vệ sĩ thấp giọng nói vài câu, tên kia ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu như đã hiểu.
Thomas cười cười, dường như khá thoải mái phất tay nói:
- Cứ như thế đi, ta thực mong đợi đến ngày Nam thành này loạn đến mức không thể loạn hơn.
- Rõ!
Mấy tên vệ sĩ không chút do dự lĩnh mệnh rồi lập tức xoay người rời đi.
Thomas có chút tự đắc thở nhẹ ra một hơi, lại cầm lấy ống nhòm bắt đầu quan sát viện bảo tàng:
- Cũng thật là kỳ quái, cái thằng nhóc ngồi xe lăn kia nhìn sao cũng cảm thấy rất quen, hình đã gặp qua đâu đó?
Trên thực tế, bởi vì Trần Mặc lúc ấy đội mũ bảo hiểm, lại chỉ cùng Thomas đối mặt đánh nhau qua một lần, thế nên hắn đương nhiên không thể nhận ra tên Trình Giảo Kim cản bước thu mua hai viên phỉ thúy lần trước.
Nhưng ngay cả như vậy, chứng kiến thân hình quen thuộc này, Thomas vẫn có chút do dự.
Bất quá ngay sau đó, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động, liền cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn…
- Ông chủ, tôi đã tới viện bảo tàng kia!
Nghe được giọng nói làm người khác sợ hãi từ đầu bên kia, Thomas lập tức cung kính đứng thẳng, cứ như cấp trên của hắn đứng ngay trước mặt.
- Dạ vâng, quả thật nơi này rất điều cổ quái... Xin ngài yên tâm, tôi sẽ thuận lợi tìm được mảnh ngọc vỡ cùng cổ vật mà ngài cần!
-------------------------------------------------------------------------
(1) Tứ Đại Danh Bộ: là bộ tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng của Ôn Thụy An. Đây là câu chuyện kể về 4 bộ đầu (đóng vai trò bảo an trong xã hội Trung Hoa xưa) dưới thời nhà Tống. Bọn họ lần lượt là Vô Tình, Thiết Thủ, Truy Mệnh và Lãnh Huyết. Bằng sức mạnh và tài trí siêu quần, bốn bộ đầu đã lập nhiều công trạng, giúp triều đình trừ gian diệt ác.
Nhân vật Vô Tình được nhắc tới ở chap này: Là đại sư huynh trong Tứ đại danh bộ, tên thật là Thịnh Nhai Dư, tuổi nhỏ nhưng do nhập môn đầu tiên nên được xếp trên cùng. Hồi nhỏ gặp nạn 13 sát thủ giết sạch cả nhà, mình chàng sống sót do được Gia Cát tiên sinh cứu giúp. Tuy nhiên kinh mạch bị chấn đoạn, hai chân của chàng bị phế, phải ngồi xe lăn cả đời, không thể tu luyện nội công. Dù vậy Vô Tình vẫn không mất đi ý chí, chàng càng nỗ lực học tập, nhờ vậy có học vấn uyên bác, tinh thông từ kì môn độn giáp đến kế sách chiến trường. Ngoài ra, ý chí kiên cường còn giúp Vô Tình luyện thành thuật ám khí, thủ pháp xuất thần nhập hóa, độc bộ thiên hạ, được tôn xưng "vua ám khí", hơn nữa còn tự luyện nên một trường phái khinh công riêng, giúp chàng không bị chướng ngại vật làm ảnh hưởng. Khi Vô Tình đối phó ác phạm, xuất thủ tuyệt không lưu tình, bởi vậy mà có danh hiệu. Bề ngoài tàn tật, tính cách quái gở, gương mặt lạnh lùng như tuyết, kì thực Vô Tình là người rất hữu tình, thường bị tình cảm chi phối làm mất tập trung. Vô Tình có trí tuệ kinh nhân, xứng đáng lãnh đạo Tứ đại danh bộ, sử dụng ám khí cũng không bao giờ tẩm độc, gọi là Vô Tình Minh Khí.
Tác giả :
Thủy Thiện