Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
Chương 141: Nghệ thuật đại sư
- AV a! Đó cũng là một dạng điện ảnh, đồng dạng cũng cần có nội dung!
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Nặc Nặc cảm khái nói:
- Nhựng bộ phim ăn liền sẽ bị đào thải trong thời đại mới, chúng ta phải hiểu lấy nội dung để đả động nhân tài mới là chính đạo!
- Có đạo lý! Có đạo lý!
Mấy đồ điện không ngớt lời phụ hoạ.
Đạo diễn nơm nớp lo sợ nhìn lên chúng nó, thật vất vả cố lấy dũng khí nói:
- Đúng ạ! Nhưng trước đó bọn tôi không nghĩ tới chuyện này, giờ mới muốn kịch bản thì…
- Việc này đơn giản, hiện ta sẽ viết một cái kịch bản!
Nặc Nặc không hề nao núng, ngay lập tức nhảy tới trước Bản Bản:
- Ca nói, Bản Bản ghi lại, hai phút sẽ xong!
- Hai phút?
Trong lúc Hatano tiểu thư còn chưa hết ngạc nhiên, Nặc Nặc đã bắt đầu biên soạn kịch bản.
Trên thực tế, ngay cả hai phút cũng không đến, cứ thế nói liên tục không nghỉ, Nặc Nặc nhanh chóng đã đem kịch bản hoàn thành, thậm chí bao gồm cả vị trí camera, lời thoại, âm nhạc cùng ảnh bìa…
Giờ khắc này, toàn trường mọi người nhất tề trợn mắt há hốc mồm, mà chờ đến khi bọn hắn được xem kịch bản Nặc Nặc viết thì càng rung động không nói nên lời.
Dương dương tự đắc nhìn lên kịch bản, Nặc Nặc cười hì hì nói:
- Thế nào? Ca đã tham khảo cả phim của Âu Mỹ, kết hợp thêm cả yoga và y học, các chú không cần quá sùng bái ca đâu!
Đến lúc này, mặc cho Hatano cùng nhân viên công tác lúc trước không phục như thế nào, giờ cũng không nhịn được xúc động muốn cúi đầu cúng bái.
Nếu như nói, bọn hắn mới vừa rồi còn là bởi vì sợ hãi mà nghe lệnh, như vậy giờ phút này lại đã là kính phục phát ra từ nội tâm.
Đạo diễn mắt trợn tròn ngạc nhiên, đột nhiên gập người cung kính nói:
- Tiền bối! Xin cho phép tôi biểu đạt kính ý lớn nhất!
- Thường thôi! Thường thôi!
Nặc Nặc ra vẻ khiêm tốn, tiếp tục dạy bảo:
- Trên thế giới này không có thiên tài, cái gọi là thiên tài chính là 99% mồ hôi cộng thêm 1% thiên phú, cho nên các vị chỉ cần cố gắng học tập nghiên cứu, sẽ nhất định có thể đạt được thành công.
- Dạ!
Nếu như lúc trước còn có vài phần sợ hãi, nhưng giờ phút này đám nhân viên công tác sớm đã vui lòng phục tùng, quỳ xuống làm lễ, giống như gặp được nghệ thuật đại sư trong truyền thuyết.
Nặc Nặc phất phất tay tiêu sái nói:
- Cứ như vậy đi! Các ngươi về sau phải hảo hảo nghiên cứu, sau cùng tặng các ngươi một câu để khuyến khích —— tài dù ít hay nhiều, quen tay ắt sẽ giỏi!
Nói đến đây, mấy đồ điện đã lần thứ hai trèo lên Xa Xa, chính là lúc chuẩn bị cáo biệt, Nặc Nặc lại đột nhiên ngẩn ra, chần chờ nói:
- Đúng rồi! Có việc này… Hatano, cô có hứng thú đến Trung Quốc phát triển không?
- Trung Quốc?
Lần đầu tiên nghe được câu hỏi này, Hatano nhất thời ngạc nhiên không nói gì, không khỏi quay đầu nhìn đạo diễn.
- Đương nhiên rồi!
Nặc Nặc lại từ trên Xa Xa nhảy xuống, vòng quanh Hatano thuyết phục:
- Thị trường Nhật Bản đã bảo hòa, chẳng lẽ cô không địch tìm kiếm thị trường có tiềm lực sao? Ca xem cô cũng có chút thiên phú, không bằng đến Trung Quốc phát triển, lại tiếp tục được bọn ca cẩn thận dạy dỗ, nhất định có thể nổi danh!
- Nhưng mà đến Trung Quốc…
Hoàn toàn hóa đá hết chỗ nói rồi, Hatano ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng tại chỗ, không biết nên nói cái gì cho phải.
- Làm sao? Cô chướng mắt Trung Quốc?
Cho dù là đồ điện, Nặc Nặc cũng có một quả tim yêu nước, ngay lập tức cả giận nói:
- Ca nói cho cô biết, hiện tới Trung Quốc phát triển đang thành trào lưu rồi, không thấy đám sao Hàn Quốc đua nhau tới đó sao?
- Chuẩn luôn!
Oa Oa cũng nhảy ra, lung la lung lay nói:
- Đám Hàn Quốc kia nói tiếng phổ thông còn không chuẩn cũng dám sang phát triển thì cô lo cái gì, quay AV cũng chỉ quanh quẩn có mấy câu thoại thôi mà…
- Có đạo lý!
Bản Bản cũng phụ hoạ lên, dụ dỗ bằng thực tế:
- Cô tới đó! Chúng tôi giúp cô làm phim, giúp cô tuyên truyền.. Về lợi nhuận thì mọi người chia 5:5, cộng thêm cho cô tiền bảo hiểm y tế, bảo hiểm xã hội, bảo hiểm thất nghiệp, làm việc được sáu năm còn tặng cho cô một cuốn sổ tiết kiệm!
- Ặc…
Đang không biết nên nói cái gì cho phải, Hatano định cự tuyệt, nhưng ngẫm lại mấy điều kiện kia hình như rất có lực hấp dẫn.
- Ặc cái gì? Còn chê cái gì nữa mà ặc?
Thấy nàng còn do dự, Nặc Nặc đương nhiên phải nắm chặt thời gian khuyên bảo.
Bất quá vài giây sau, đợi nó nghe được tiếng còi cảnh sát từ cửa sổ truyền vào thì đành bất đắc dĩ thở dài:
- Được rồi! Trước tiên cô cứ nghĩ vài ngày đi, nếu có hứng thú thì gọi điện thoại cho ca! Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần, cô phải biết quý trọng!
Nói xong, nó để lại một số điện thoại, rồi lập tức nhảy lại lên Xa Xa. Nương theo sau tiếng motor gầm rú, Xa Xa phá cửa sổ mà ra, biến mất trong sắc đêm mờ mịt.
Hatano tiểu thư vội vàng đuổi tới cửa sổ, nhìn thấy chiếc xe dần dần đi xa, nhịn không được rưng rưng hô:
- Tiền bối, có thể để lại tên được không, để cho vãn bối nhớ mãi về ơn chỉ bảo hôm nay?
- Chúng ta không họ không tên, đạp mây tím mà đến!
Xa Xa giả giọng điệu thần côn trả lời, thanh âm vang vang truyền về từ không khí:
- Các ngươi nếu có hứng thú thì cứ gọi chúng ta là tứ đại linh vật Phúc Phường Nhai… Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này khó hẹn gặp nhau!
Rất nhieèu năm sau, Hatano tiểu thư đạt được giải thưởng diễn viên AV xuất sắc nhất Nhạt Bản. Khi đứng lên lễ đài nhận giải, nàng thật chân thành nói:
- Cảm tạ quý vị khán giả, cảm tạ an tổ chức, cảm tạ đồng nghiệp cùng ekip của tôi, nhưng xin cho phép tôi đem giải thưởng này tặng cho những người thầy đáng kính —— tứ đại linh vật Phúc Phường Nhai, nếu như không có họ, tôi hôm nay sẽ không có khả năng đứng ở nơi này, vạn phần cảm tạ các thầy!
Đương nhiên, đây là chuyện nhiều năm sau, ít nhất hiện tại mấy đồ điện còn không có nghĩ được lực ảnh hưởng của mình sẽ lớn như vậy.
Nhảy ra cửa sổ xong, Xa Xa một đường chạy như bay mà ra, Oa Oa cùng Nặc Nặc thì bận thảo luận một màn vừa rồi, Bản Bản lại cân nhắc mình có nên về viết một bài blog với tiêu đề “Một đêm không ngủ ở Tokyo cùng Hatano tiểu thư”.
- Cái tít kia còn chưa đủ hot, ca cảm thấy nên đặt…
Nặc Nặc than thở đề nghị, nhưng lời của nó đột nhiên bị cắt đứt.
Có trời mới biết là chuyện gì xảy ra, vốn cả chục chiếc xe cảnh sát đã hú còi inh ỏi mà đi mất, lại đột niên từ bốn phương tám hướng tụ tập lại đây, cho dù là hô khẩu lệnh cũng không được chỉnh tề như vậy.
Trong phút chốc, mấy chục ngọn đèn pha trước đồng thời chiếu, đem bốn đồ điện vây trong khoảng sáng nhất, trên không lại còn có cả trực thăng đang phần phật quay cánh quạt…
- Các ngươi đã bị bao vây, nhanh bỏ vũ khí xuống đầu hàng!
Mấy trăm cảnh sát cùng thần quan vọt ra, bố trí vòng vây nấp sau xe cảnh sát, họng súng dày đặc chỉ đợi một lời không hợp liền bóp cò.
Trong uy hiếp như thế, bốn đồ điện lại nhịn không được đưa mắt nhìn nhau, nhỏ giọng than thở nói:
- Haizz, chúng ta cũng muốn bỏ vũ khí lắm, nhưng mà bỏ cái gì đây?
Đó là một vấn đề rất đáng được thảo luận, mấy trăm cảnh sát đối mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy được có chút hổ thẹn.
Chính là ngay sau đó, lão thần quan kia liền nắm lấy pháp khí tiến lên vài bước, lạnh lùng quát:
- Đừng dài dòng! Đám yêu quái các ngươi tới cùng là lai lịch thế nào, lại dám tập kích thần xã Asama chúng ta, còn không mau mau nói!
- Cái này sao…
Oa Oa thực bất đắc dĩ thở dài, trước mắt bao người tiến lên vài bước.
Ngay sau đó, nó đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, dương dương tự đắc nói:
- Nghe kỹ! Chúng ta chính là tứ đại linh vật Phúc Phường Nhai trong truyền thuyết, được người đời xưng Đông ‘dâm’ – Tây ‘đãng’ – Nam ‘tiện’ – Bắc ‘sắc’… Xem ám khí!
Thừa dịp mấy trăm cảnh sát còn đang tròn mắt ngạc nhiên, Oa Oa vừa mới thu hoạch đầy một bụng đột nhiên há mồm, mấy trăm chiếc đĩa DVD mãnh liệt mà ra, hóa thành mưa rơi đầy trời rớt xuống đất.
Trong chớp mắt, toàn trường nhất thời bao phủ bởi đĩa DVD, mà chính là thừa dịp lộn xộn nào, Xa Xa đột nhiên nổ vang động cơ, vọt lên cao mấy mét về đằng trước phóng qua phòng tuyến.
Đến khi nó đáp xuống mặt đất, những cảnh sát kia mới phục hồi tinh thần lại, liên tục nổ súng bắn theo.
"Choeng! Choeng! Choeng!"
Trong màn mưa đạn, Xa Xa không chút nào đình trệ phóng đi ra ngoài, mặc cho mấy viên đạn trúng vào phía sau bắn ra hoa lửa.
Tiếng gầm rú giờ phút này vang vọng thiên không, mấy chục chiếc xe cảnh sát gắt gao đuổi theo sau, thỉnh thoảng có cảnh sát nổ súng, mà trên không trực thăng lại bay lên trước chặn đường, hai khẩu súng máy bên trên sớm làm tốt chuẩn bị càn quét, chỉ đợi một tiếng ra lệnh…
- Đợi đã! Vì sao chúng ta còn muốn trốn?
Bị đuổi đến thở hồng hộc, Nặc Nặc chật vật không chịu nổi cẩn thận từ trong cái hộp đừng đồ đằng sau xe ló ra, cẩn thận tránh đạn.
Bởi vì câu nói vô tâm của nó nhắc nhở, Xa Xa vốn đang lạnh lách né tránh chợt ngẩn ra:
- Đúng vậy! Vì sao chúng ta phải chạy trốn?
Tự hỏi xong như vậy, nó liền giữ nguyên tốc độ rồi cấp tốc quặt lái chui vào một con ngõ nhỏ gần đó.
Mấy chục chiếc xe cảnh sát hú vang còi gào thét tới, lão thần quan dùng sức đập vào cửa xe, buồn bực phẫn nộ quát:
- Nổ súng! Nổ súng! Chúng ta sẽ dùng kết giới bảo vệ kiến trúc chung quanh, mọi người cứ bắn thoải mái… Ặc!
Tiếng quát vừa ra khỏi miệng thì chiếc xe cảnh sát đột ngột phanh gấp, khiến lão thiếu chút nữa từ cửa sổ xe bay thẳng ra ngoài.
Những chiếc xe phía sau không phanh kịp được, chỉ nghe rầm rầm rầm một trận loạn vang, nhất thời cả đám giống như trò xếp gỗ đụng cùng một chỗ.
Vị chỉ huy ngồi trên chiếc xe sau bò ra, chật vật không chịu hổn hển quát:
- Khốn khiếp! Tại sao các cậu không đuổi theo…
Đáp án lập tức sinh động hiện ra trước mắt! Trong ánh mắt kinh hãi của mấy trăm cảnh sát, chiếc xe xích lô kia lại quay đầu tại chỗ rồi chặn ngay ở cuối ngõ nhỏ.
Trong chớp mắt, từng luồng sáng xanh lập lòe rồi ngưng tụ thành những họng trường pháo màu đen, không lưu tình chút nhắm ngay phía mọi người.
Giờ này khắc này, vô số họng pháo đang chậm rãi ngẩng đầu lên, nhắm ngay chỗ mấy chục chiếc xe cảnh sát.
Cả một đám đang truy đuổi hăng tức thì kìm lòng không đậu run rẩy, chỉ thấy một cái nồi cơm điện từ trên xe nhảy ra, dương dương tự đắc cười to nói:
- Hố hố hố! Các chú đuổi đến nghiện ấy nhỉ! Giờ thì toàn bộ bỏ vũ khí đầu hàng, nộp cảnh phục, huy hiệu, súng, cảnh côn cùng thẻ ngành ra đây!
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Nặc Nặc cảm khái nói:
- Nhựng bộ phim ăn liền sẽ bị đào thải trong thời đại mới, chúng ta phải hiểu lấy nội dung để đả động nhân tài mới là chính đạo!
- Có đạo lý! Có đạo lý!
Mấy đồ điện không ngớt lời phụ hoạ.
Đạo diễn nơm nớp lo sợ nhìn lên chúng nó, thật vất vả cố lấy dũng khí nói:
- Đúng ạ! Nhưng trước đó bọn tôi không nghĩ tới chuyện này, giờ mới muốn kịch bản thì…
- Việc này đơn giản, hiện ta sẽ viết một cái kịch bản!
Nặc Nặc không hề nao núng, ngay lập tức nhảy tới trước Bản Bản:
- Ca nói, Bản Bản ghi lại, hai phút sẽ xong!
- Hai phút?
Trong lúc Hatano tiểu thư còn chưa hết ngạc nhiên, Nặc Nặc đã bắt đầu biên soạn kịch bản.
Trên thực tế, ngay cả hai phút cũng không đến, cứ thế nói liên tục không nghỉ, Nặc Nặc nhanh chóng đã đem kịch bản hoàn thành, thậm chí bao gồm cả vị trí camera, lời thoại, âm nhạc cùng ảnh bìa…
Giờ khắc này, toàn trường mọi người nhất tề trợn mắt há hốc mồm, mà chờ đến khi bọn hắn được xem kịch bản Nặc Nặc viết thì càng rung động không nói nên lời.
Dương dương tự đắc nhìn lên kịch bản, Nặc Nặc cười hì hì nói:
- Thế nào? Ca đã tham khảo cả phim của Âu Mỹ, kết hợp thêm cả yoga và y học, các chú không cần quá sùng bái ca đâu!
Đến lúc này, mặc cho Hatano cùng nhân viên công tác lúc trước không phục như thế nào, giờ cũng không nhịn được xúc động muốn cúi đầu cúng bái.
Nếu như nói, bọn hắn mới vừa rồi còn là bởi vì sợ hãi mà nghe lệnh, như vậy giờ phút này lại đã là kính phục phát ra từ nội tâm.
Đạo diễn mắt trợn tròn ngạc nhiên, đột nhiên gập người cung kính nói:
- Tiền bối! Xin cho phép tôi biểu đạt kính ý lớn nhất!
- Thường thôi! Thường thôi!
Nặc Nặc ra vẻ khiêm tốn, tiếp tục dạy bảo:
- Trên thế giới này không có thiên tài, cái gọi là thiên tài chính là 99% mồ hôi cộng thêm 1% thiên phú, cho nên các vị chỉ cần cố gắng học tập nghiên cứu, sẽ nhất định có thể đạt được thành công.
- Dạ!
Nếu như lúc trước còn có vài phần sợ hãi, nhưng giờ phút này đám nhân viên công tác sớm đã vui lòng phục tùng, quỳ xuống làm lễ, giống như gặp được nghệ thuật đại sư trong truyền thuyết.
Nặc Nặc phất phất tay tiêu sái nói:
- Cứ như vậy đi! Các ngươi về sau phải hảo hảo nghiên cứu, sau cùng tặng các ngươi một câu để khuyến khích —— tài dù ít hay nhiều, quen tay ắt sẽ giỏi!
Nói đến đây, mấy đồ điện đã lần thứ hai trèo lên Xa Xa, chính là lúc chuẩn bị cáo biệt, Nặc Nặc lại đột nhiên ngẩn ra, chần chờ nói:
- Đúng rồi! Có việc này… Hatano, cô có hứng thú đến Trung Quốc phát triển không?
- Trung Quốc?
Lần đầu tiên nghe được câu hỏi này, Hatano nhất thời ngạc nhiên không nói gì, không khỏi quay đầu nhìn đạo diễn.
- Đương nhiên rồi!
Nặc Nặc lại từ trên Xa Xa nhảy xuống, vòng quanh Hatano thuyết phục:
- Thị trường Nhật Bản đã bảo hòa, chẳng lẽ cô không địch tìm kiếm thị trường có tiềm lực sao? Ca xem cô cũng có chút thiên phú, không bằng đến Trung Quốc phát triển, lại tiếp tục được bọn ca cẩn thận dạy dỗ, nhất định có thể nổi danh!
- Nhưng mà đến Trung Quốc…
Hoàn toàn hóa đá hết chỗ nói rồi, Hatano ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng tại chỗ, không biết nên nói cái gì cho phải.
- Làm sao? Cô chướng mắt Trung Quốc?
Cho dù là đồ điện, Nặc Nặc cũng có một quả tim yêu nước, ngay lập tức cả giận nói:
- Ca nói cho cô biết, hiện tới Trung Quốc phát triển đang thành trào lưu rồi, không thấy đám sao Hàn Quốc đua nhau tới đó sao?
- Chuẩn luôn!
Oa Oa cũng nhảy ra, lung la lung lay nói:
- Đám Hàn Quốc kia nói tiếng phổ thông còn không chuẩn cũng dám sang phát triển thì cô lo cái gì, quay AV cũng chỉ quanh quẩn có mấy câu thoại thôi mà…
- Có đạo lý!
Bản Bản cũng phụ hoạ lên, dụ dỗ bằng thực tế:
- Cô tới đó! Chúng tôi giúp cô làm phim, giúp cô tuyên truyền.. Về lợi nhuận thì mọi người chia 5:5, cộng thêm cho cô tiền bảo hiểm y tế, bảo hiểm xã hội, bảo hiểm thất nghiệp, làm việc được sáu năm còn tặng cho cô một cuốn sổ tiết kiệm!
- Ặc…
Đang không biết nên nói cái gì cho phải, Hatano định cự tuyệt, nhưng ngẫm lại mấy điều kiện kia hình như rất có lực hấp dẫn.
- Ặc cái gì? Còn chê cái gì nữa mà ặc?
Thấy nàng còn do dự, Nặc Nặc đương nhiên phải nắm chặt thời gian khuyên bảo.
Bất quá vài giây sau, đợi nó nghe được tiếng còi cảnh sát từ cửa sổ truyền vào thì đành bất đắc dĩ thở dài:
- Được rồi! Trước tiên cô cứ nghĩ vài ngày đi, nếu có hứng thú thì gọi điện thoại cho ca! Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần, cô phải biết quý trọng!
Nói xong, nó để lại một số điện thoại, rồi lập tức nhảy lại lên Xa Xa. Nương theo sau tiếng motor gầm rú, Xa Xa phá cửa sổ mà ra, biến mất trong sắc đêm mờ mịt.
Hatano tiểu thư vội vàng đuổi tới cửa sổ, nhìn thấy chiếc xe dần dần đi xa, nhịn không được rưng rưng hô:
- Tiền bối, có thể để lại tên được không, để cho vãn bối nhớ mãi về ơn chỉ bảo hôm nay?
- Chúng ta không họ không tên, đạp mây tím mà đến!
Xa Xa giả giọng điệu thần côn trả lời, thanh âm vang vang truyền về từ không khí:
- Các ngươi nếu có hứng thú thì cứ gọi chúng ta là tứ đại linh vật Phúc Phường Nhai… Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này khó hẹn gặp nhau!
Rất nhieèu năm sau, Hatano tiểu thư đạt được giải thưởng diễn viên AV xuất sắc nhất Nhạt Bản. Khi đứng lên lễ đài nhận giải, nàng thật chân thành nói:
- Cảm tạ quý vị khán giả, cảm tạ an tổ chức, cảm tạ đồng nghiệp cùng ekip của tôi, nhưng xin cho phép tôi đem giải thưởng này tặng cho những người thầy đáng kính —— tứ đại linh vật Phúc Phường Nhai, nếu như không có họ, tôi hôm nay sẽ không có khả năng đứng ở nơi này, vạn phần cảm tạ các thầy!
Đương nhiên, đây là chuyện nhiều năm sau, ít nhất hiện tại mấy đồ điện còn không có nghĩ được lực ảnh hưởng của mình sẽ lớn như vậy.
Nhảy ra cửa sổ xong, Xa Xa một đường chạy như bay mà ra, Oa Oa cùng Nặc Nặc thì bận thảo luận một màn vừa rồi, Bản Bản lại cân nhắc mình có nên về viết một bài blog với tiêu đề “Một đêm không ngủ ở Tokyo cùng Hatano tiểu thư”.
- Cái tít kia còn chưa đủ hot, ca cảm thấy nên đặt…
Nặc Nặc than thở đề nghị, nhưng lời của nó đột nhiên bị cắt đứt.
Có trời mới biết là chuyện gì xảy ra, vốn cả chục chiếc xe cảnh sát đã hú còi inh ỏi mà đi mất, lại đột niên từ bốn phương tám hướng tụ tập lại đây, cho dù là hô khẩu lệnh cũng không được chỉnh tề như vậy.
Trong phút chốc, mấy chục ngọn đèn pha trước đồng thời chiếu, đem bốn đồ điện vây trong khoảng sáng nhất, trên không lại còn có cả trực thăng đang phần phật quay cánh quạt…
- Các ngươi đã bị bao vây, nhanh bỏ vũ khí xuống đầu hàng!
Mấy trăm cảnh sát cùng thần quan vọt ra, bố trí vòng vây nấp sau xe cảnh sát, họng súng dày đặc chỉ đợi một lời không hợp liền bóp cò.
Trong uy hiếp như thế, bốn đồ điện lại nhịn không được đưa mắt nhìn nhau, nhỏ giọng than thở nói:
- Haizz, chúng ta cũng muốn bỏ vũ khí lắm, nhưng mà bỏ cái gì đây?
Đó là một vấn đề rất đáng được thảo luận, mấy trăm cảnh sát đối mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy được có chút hổ thẹn.
Chính là ngay sau đó, lão thần quan kia liền nắm lấy pháp khí tiến lên vài bước, lạnh lùng quát:
- Đừng dài dòng! Đám yêu quái các ngươi tới cùng là lai lịch thế nào, lại dám tập kích thần xã Asama chúng ta, còn không mau mau nói!
- Cái này sao…
Oa Oa thực bất đắc dĩ thở dài, trước mắt bao người tiến lên vài bước.
Ngay sau đó, nó đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, dương dương tự đắc nói:
- Nghe kỹ! Chúng ta chính là tứ đại linh vật Phúc Phường Nhai trong truyền thuyết, được người đời xưng Đông ‘dâm’ – Tây ‘đãng’ – Nam ‘tiện’ – Bắc ‘sắc’… Xem ám khí!
Thừa dịp mấy trăm cảnh sát còn đang tròn mắt ngạc nhiên, Oa Oa vừa mới thu hoạch đầy một bụng đột nhiên há mồm, mấy trăm chiếc đĩa DVD mãnh liệt mà ra, hóa thành mưa rơi đầy trời rớt xuống đất.
Trong chớp mắt, toàn trường nhất thời bao phủ bởi đĩa DVD, mà chính là thừa dịp lộn xộn nào, Xa Xa đột nhiên nổ vang động cơ, vọt lên cao mấy mét về đằng trước phóng qua phòng tuyến.
Đến khi nó đáp xuống mặt đất, những cảnh sát kia mới phục hồi tinh thần lại, liên tục nổ súng bắn theo.
"Choeng! Choeng! Choeng!"
Trong màn mưa đạn, Xa Xa không chút nào đình trệ phóng đi ra ngoài, mặc cho mấy viên đạn trúng vào phía sau bắn ra hoa lửa.
Tiếng gầm rú giờ phút này vang vọng thiên không, mấy chục chiếc xe cảnh sát gắt gao đuổi theo sau, thỉnh thoảng có cảnh sát nổ súng, mà trên không trực thăng lại bay lên trước chặn đường, hai khẩu súng máy bên trên sớm làm tốt chuẩn bị càn quét, chỉ đợi một tiếng ra lệnh…
- Đợi đã! Vì sao chúng ta còn muốn trốn?
Bị đuổi đến thở hồng hộc, Nặc Nặc chật vật không chịu nổi cẩn thận từ trong cái hộp đừng đồ đằng sau xe ló ra, cẩn thận tránh đạn.
Bởi vì câu nói vô tâm của nó nhắc nhở, Xa Xa vốn đang lạnh lách né tránh chợt ngẩn ra:
- Đúng vậy! Vì sao chúng ta phải chạy trốn?
Tự hỏi xong như vậy, nó liền giữ nguyên tốc độ rồi cấp tốc quặt lái chui vào một con ngõ nhỏ gần đó.
Mấy chục chiếc xe cảnh sát hú vang còi gào thét tới, lão thần quan dùng sức đập vào cửa xe, buồn bực phẫn nộ quát:
- Nổ súng! Nổ súng! Chúng ta sẽ dùng kết giới bảo vệ kiến trúc chung quanh, mọi người cứ bắn thoải mái… Ặc!
Tiếng quát vừa ra khỏi miệng thì chiếc xe cảnh sát đột ngột phanh gấp, khiến lão thiếu chút nữa từ cửa sổ xe bay thẳng ra ngoài.
Những chiếc xe phía sau không phanh kịp được, chỉ nghe rầm rầm rầm một trận loạn vang, nhất thời cả đám giống như trò xếp gỗ đụng cùng một chỗ.
Vị chỉ huy ngồi trên chiếc xe sau bò ra, chật vật không chịu hổn hển quát:
- Khốn khiếp! Tại sao các cậu không đuổi theo…
Đáp án lập tức sinh động hiện ra trước mắt! Trong ánh mắt kinh hãi của mấy trăm cảnh sát, chiếc xe xích lô kia lại quay đầu tại chỗ rồi chặn ngay ở cuối ngõ nhỏ.
Trong chớp mắt, từng luồng sáng xanh lập lòe rồi ngưng tụ thành những họng trường pháo màu đen, không lưu tình chút nhắm ngay phía mọi người.
Giờ này khắc này, vô số họng pháo đang chậm rãi ngẩng đầu lên, nhắm ngay chỗ mấy chục chiếc xe cảnh sát.
Cả một đám đang truy đuổi hăng tức thì kìm lòng không đậu run rẩy, chỉ thấy một cái nồi cơm điện từ trên xe nhảy ra, dương dương tự đắc cười to nói:
- Hố hố hố! Các chú đuổi đến nghiện ấy nhỉ! Giờ thì toàn bộ bỏ vũ khí đầu hàng, nộp cảnh phục, huy hiệu, súng, cảnh côn cùng thẻ ngành ra đây!
Tác giả :
Thủy Thiện