Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
Quyển 4 - Chương 274: Dung hợp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Văn Xuân Tương bị khí đen bao phủ, song không phải không thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, mà ngược lại, y còn nghe rất rõ ràng.
Dù là ba ma vật kia hay Đông Phương Thiên Đế Thẩm Phá Thiên xuất hiện sau đó, hay thậm chí những lời Thẩm Phá Thiên nói với Tạ Chinh Hồng, Văn Xuân Tương đều nghe rành mạch. Chỉ là trong quá trình nghe, màn khói đen kia vẫn cuồn cuộn tuôn trào vào trong cơ thể y.
Một mặt khác, đóa hoa mẫu đơn trắng kia thật giống như một cỗ máy chuyển hóa thiên nhiên, nó chuyển hóa những ma khí y không hấp thu được thành sức mạnh có thể tiếp nhận, thông qua Khí Vận Xích Châu, dung hợp cùng với kết tinh của những ma khí mình đã hút vào trước đó.
Văn Xuân Tương có thể kiên trì đến hiện tại, tất cả đều là nhờ vào truyền thừa của Linh Tu thiên cung trong cơ thể.
Nhưng cho dù vậy, Văn Xuân Tương cũng dần cảm thấy lực bất tòng tâm.
Y cảm tưởng như bản thân đang đứng trong một biển máu, chân đạp lên những mũi dao sắc nhọn, mỗi bước tiến về phía trước đều đau thấu tim gan. Tiên cốt linh căn dường như bị rút sống, bị ma khí và huyết khí vô biên liên tục gột tẩu, tạo thành hình hài mà nó muốn.
Trong cơn đau ấy, Văn Xuân Tương nghe thấy Thẩm Phá Thiên gọi tiểu hòa thượng là “Phật Tử.”
Phật Tử là gì?
Phật Tử là Phật Tổ đời tiếp theo, Phật Tử là người duy nhất có thể mở ra tầng thứ ba mươi! Phật Tử là người có địa vị cao thượng mà Đông Phương Thiên Đế và các Bồ Tát La Hán không tiếc chuyển thế luân hồi để tìm kiếm, cũng là đối tượng mà Nhất Điểm Tú Sinh Đao nguyện ý dùng Khí Vận Xích Châu để đánh cược..
Văn Xuân Tương từng đọc nhiều kinh Phật như vậy, từng học nhiều công pháp Phật giáo đến thế, hiểu biết của y về Phật đạo không hề thua kém bất cứ Phật tu nào. Y cũng từng nghĩ tiểu hòa thượng trước khi chuyển thế rốt cuộc là người ra sao?
Không đề cập tới quá khứ trước kia, nói từ Thần Tú lão hòa thượng – ngọn nguồn bắt đầu nhân quả của bọn họ đi. Một thân xác phàm nhân, sau khi chết để lại một Pháp Ấn cứu y thoát khỏi thiên lôi. Tống Thanh còn qua mặt được ba ngàn thế giới, làm ra giả tượng phi thăng. Tiểu hòa thượng thì càng khỏi cần nói, y tận mắt chứng kiến tốc độ tu hành đáng kinh ngạc của hắn, khí vận cũng mạnh một cách hiếm thấy. Một người như thế, thật sự chỉ là một Bồ Tát La Hán bình thường thôi sao?
Văn Xuân Tương nhớ tới cuộc chiến giữa mình và Quý Hiết, tâm ma của y kéo đến không hề có điềm báo trước, bất thình lình chặt đứt toàn bộ đường lui của y và tiểu hòa thượng. Nếu lúc trước tiểu hòa thượng không đi tìm y thì hẳn giờ đã quay trở về rồi.
Ma khí trong cơ thể không ngừng lan tràn, thế mà giờ trong lòng y chỉ nghĩ đến việc của Tạ Chinh Hồng?
Văn Xuân Tương biết mình đã hết đường cứu rồi, thế nhưng y vui vẻ chịu đựng.
Đau đớn thế này cũng không phải không có lợi, ít nhất Văn Xuân Tương có thể giữ đầu óc mình tỉnh táo, buộc bản thân mình đối mặt với những việc mà mình không muốn nghĩ kỹ. Rõ ràng biết thứ Quý Hiết cho y không phải đồ tốt lành gì, cớ sao y lại lựa chọn giấu diếm tiểu hòa thượng, lén lút cất trữ nó? Rõ ràng dù có nói cho Tạ Chinh Hồng, tiểu hòa thượng cũng sẽ không ép y vứt hồng châu đi mà.
Văn Xuân Tương biết, đây là y không có tin tưởng đối với bản thân mình.
Y không tin đi tới Tiên giới thì y vẫn còn năng lực để giữ Tạ Chinh Hồng bên cạnh mình. Cho nên y muốn mang hồng châu trên người, mặc cho nó nó sinh trưởng rồi thức tỉnh. Như vậy đợi đến một ngày nào đó mình không còn năng lực đi tìm tiểu hòa thượng nữa, thì có thể dùng sức mạnh mà nó trao cho để đoạt tiểu hòa thượng về.
Đúng, sức mạnh!
Văn Xuân Tương sực tỉnh, y vẫn đứng ở trong biển máu vô biên.
Y mở mắt ra, thấy trên biển máu nổi lềnh phềnh những bọt máu hình mặt người, dưới chân cũng không phải mũi dao mà là những gai xương chất thành đống.
Biển máu sôi trào, nhưng đám bọt máu cứ sinh ra rồi lại tan biến, có già có trẻ, có nam có nữ, có tu sĩ có phàm nhân, có mỹ nhân có ăn mày, gương mặt chúng biểu hiện ra toàn bộ những thứ cảm xúc mà ngươi có thể tưởng tượng được, nhưng chẳng kéo dài được bao lâu thì lại nhanh chóng bị những bọt máu khác thay thế.
Văn Xuân Tương ngẩng đầu, bầu trời tối đen như mực, chẳng thấy rõ được gì.
“AAAAA ——”
Những đám bong bóng hình người trong biển máu đột nhiên ngửa lên trời, há miệng phát ra tiếng thét thê lương.
Một luồng sáng đỏ từ trên trời bắn xuống, chiếu rọi mặt biển. Những vật thể tối đen trong không trung cũng hiện ra hình dạng.
Đám vật thể màu đen che lấp bầu trời không phải thứ gì khác, mà chính là những cái đầu người!
Màu đen chính là tóc của những người này.
Khi luồng sáng đỏ kia chiếu xuống, những cái đầu người chi chít trên bầu trời không hẹn mà cùng quay lại, lộ ra những gương mặt dữ tợn oán hận.
Khung cảnh địa ngục này, nếu đổi lại là tiên nhân nào tâm trí yếu ớt thì hẳn đã la hét thất thanh rồi.
Văn Xuân Tương thì lại chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, y chậm rãi bước qua những bộ xương kia, đi hướng tới đỉnh của núi xương trắng.
Y không biết hiện tại cảnh tượng bên ngoài đã biến thành thế nào, cảm giác về ngoại giới đã đột nhiên bị cắt. Thế nhưng y biết, cho dù y không có ý thức, y cũng tuyệt đối không đi tấn công Tạ Chinh Hồng.
Trên đỉnh núi xương, có một chiếc ghế dựa.
Chiếc ghế nọ dường như chỉ cách Văn Xuân Tương có một bước, ấy thế nhưng y càng đi về phía nó, chiếc ghế nọ cách y lại càng xa.
“Năm đó Ma Thần lưu lại cách ngưng luyện Khí Vận Xích Châu, chính là đẻể biến huyết khí và ma khí thu thập được thành chìa khóa, một lần nữa rót vào trong tầng luyện ngục thứ mười sáu, giúp nơi ấy khôi phục lại ma khí trước kia.” Một bóng người mờ ảo xuất hiện trước mặt Văn Xuân Tương, suy yếu chẳng thấy rõ gương mặt, cùng rảo bước với Văn Xuân Tương trên con đường này.
“Nhưng Ma tu trong Ma giới chỉ có hạn, nếu dung luyện bọn họ thành Khí Vận Xích Châu, vậy thì dù có mở được tầng địa ngục thứ mười sáu, Ma giới cũng không đủ sức đối phó với Tiên giới. Cho nên, Nhất Điểm Tú Sinh Đao liền vâng theo lệnh chủ nhân, cố ý tiết lộ sự tồn tại của Khí Vận Xích Châu cho Ma Đế dã tâm sục sôi, mượn tay hắn để hấp thu vô vàn huyết khí, rồi lại chia ra một phân thân đi vào nhân gian, triệt để hoàn thành Khí Vận Xích Châu này. Nhưng Nhất Điểm Tú Sinh Đao không ngờ rằng, chỉ có mỗi Khí Vận Xích Châu thôi thì chưa đủ, cho dù huyết tế mấy trăm thế giới, nó vẫn thiếu thời cơ thức tỉnh. Mà Ma đạo sẽ không diệt vong, Tiên Ma cân bằng mới là cục diện vững chắc. Phật Tử sắp quay trở về, tầng trời thứ ba mươi rồi sẽ có ngày được mở ra, tương tự, tầng địa ngục thứ mười sáu cũng sẽ mở.”
Văn Xuân Tương lẳng lặng quay đầu, nhìn về phía bóng người kia, “Ngươi vẫn chưa chết hẳn sao, Quý Hiết?”
Bóng hình Quý Hiết khẽ rung rung, dường như là đang cười.
“Trảm Thương Sinh trút một phần kiếm ý của nó vào trong thần niệm này, ta và nó cũng chỉ dư lại phần thần niệm này thôi.” Giọng điệu Quý Hiết nghe như than thở, “Người sắp chết nói lời thành thật, lúc ấy ta lựa chọn đưa Khí Vận Xích Châu cho ngươi là muốn giúp ngươi. Ta và Trảm Thương Sinh chui vào thần niệm này chỉ là muốn đi theo các ngươi, khám phá quá khứ mà ta đã quên lãng. Ta không hứng thú với quá khứ của mình đến vậy, thế nhưng Trảm Thương Sinh lại muốn biết. Chúng ta đưa thần niệm cuối cùng vào trong hồng châu, chính là để khiến thần niệm bảo tồn lâu một chút, đừng tỉnh lại ngay. Mãi đến khi hồng châu hấp thu một Tiên Quân, chúng ta mới có một ít ý thức. Mà hôm nay thì đã biết được lai lịch của chúng ta.”
Nói tới đây, Quý Hiết không khỏi bật cười. Hắn và Trảm Thương Sinh vẫn luôn cho rằng mình là hỗn thế ma vương, người gặp người ghét, vô pháp vô thiên, cho dù chết thì cũng là chết oanh liệt tiêu sái, lưu lại truyền thuyết cho hậu thế. Thì ra hắn và Trảm Thương Sinh cũng chỉ là quân cờ trong tay kẻ khác, bị người ta thao túng cả đời mà chẳng hề hay biết.
Nếu mãi chẳng biết thì cũng tốt, ấy thế nhưng bây giờ lại biết mất rồi.
Có lẽ hắn và Trảm Thương Sinh tạo nghiệt quá nhiều, có chết cũng chẳng được chết yên ổn.
“Chắc là vì bản thể xuất hiện, ở trong Khí Vận Xích Châu, ta mượn sức mạnh của nó, biết được một vài chuyện mà chủ thể biết. Ta không duy trì được hình dạng này lâu, nhân lúc này, ta sẽ nói những gì ta biết cho ngươi.” Quý Hiết vươn tay, chỉ vào chiếc ghế đặt ở nơi cao nhất.
“Hiện tại ngươi là người có liên hệ nhân quả sâu nhất với Phật Tử, vì cân bằng, Thiên Đạo chỉ có thể đứng ở phe ngươi, đưa Khí Vận Xích Châu đến cho ngươi. Đến lúc ấy hai người các ngươi tự nhiên sẽ tách ra, tầng trời thứ ba mươi và tầng luyện ngục thứ mười sáu sẽ mở một lần nữa. Cho nên ngươi có thể nghênh ngang đi về phía trước mà chẳng nao núng điều chi, chờ ngươi ngồi lên ghế rồi, ngươi sẽ có được toàn bộ sức mạnh của Khí Vận Xích Châu, dung hợp với ma khí của ngươi lúc trước và ma khí từ rừng Thiên Phạt, trở thành chí tôn Ma giới!”
Bởi nguyên nhân đó, cho nên Nhất Điểm Tú Sinh Đao mới đánh cược với Tạ Chinh Hồng.
Một khi Văn Xuân Tương có sức mạnh trở thành chí tôn Ma giới, y sẽ không thể tiếp tục sống ở Tiên giới cùng Tạ Chinh Hồng. Cho dù Văn Xuân Tương có nguyện ý đi nữa, thì vì sự an toàn của y, Tạ cũng sẽ không nguyện ý. Ngay từ đầu, ván cược này đã không có khả năng thất bại rồi.
“Sao lại nói cho ta biết những điều này?” Văn Xuân Tương nhìn Quý Hiết, “Nếu không vìta và tiểu hòa thượng, ngươi và Trảm Thương Sinh chưa chắc sẽ chết.”
“Nếu không chết thì có lẽ bây giờ bọn ta đã bị bản thể hấp thu rồi.” Quý Hiết lắc đầu, gương mặt minh bạch sáng suốt đến lạ kỳ, “Bởi vì ta và Trảm Thương Sinh đều không chịu khuất phục Thiên Đạo, vì cớ gì mà ý chí của nó lại là tất cả? Văn Xuân Tương, ngươi vốn là kỳ tích mà không ai lý giải được. Phật Tử luân hồi trăm kiếp, biết bao tiên nhân muốn tiếp cận mà chẳng thành, ngươi lại vượt qua tất cả để kết làm đạo lữ cùng hắn. Ngay cả thân phận Phật Tử của Tạ Chinh Hồng mà ngươi còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ viên Khí Vận Xích Châu nho nhỏ này sao?”
“Ha ha ha, đúng thế.”
Văn Xuân Tương cười rộ, “Ngay cả Phật Tử mà ta còn dám níu giữ, viên châu này có lợi hại mấy thì cũng chỉ là vật chết mà thôi, mấy kẻ này có nhiều đến đâu thì cũng đều là người chết, có gì mà phải e ngại?”
Quý Hiết nở nụ cười đáp lại, thần niệm nhanh chóng chui vào trong biển máu, trở thành sức mạnh của hồng châu.
Hắn và Trảm Thương Sinh đã vì hồng châu này mà huyết tế vô vàn sinh linh, bến đỗ cuối cùng cũng nên là trong biển máu này!
Thẩm Phá Thiên vội vàng túm vai Tạ Chinh Hồng bay đi, ngay sau đó khu vực mà hắn thi pháp ngăn cách liền bị khí đen nuốt chửng, không còn tồn tại.
“Bắt đầu rồi.” Mắt Nhất Điểm Tú Sinh Đao lấp lóe ánh sáng, “Năm xưa Ma Đế kia dung hợp Khí Vận Xích Châu cũng là cảnh tượng thế này, không, cảnh tượng kia còn lâu mới so sánh được. Quả nhiên, Văn Xuân Tương mới là thiên mệnh sở quy của Ma giới ta, điểm này còn phải nhờ ơn Phật Tử.”
Tạ Chinh Hồng không nói gì, chỉ lo lắng nhìn khu vực bị khí đen nuốt chửng.
“Tứ Phương thiên hội dừng ở đây, bắt đầu tính điểm!” Thẩm Phá Thiên tạo pháp quyết, thanh âm vang ra xa, truyền vào đầu từng thí sinh dự thi.
“Sao lại nhanh thế?”
“Khoan đã, chẳng phải vẫn còn mấy ngày nữa sao?”
Thẩm Phá Thiên vung tay, thẻ bài của các thí sinh trong rừng Thiên Phạt bỗng nhiên phát sáng, truyền tống bọn họ ra ngoài.
Tạ Chinh Hồng nhìn ánh sáng trên người mình, sực hiểu ra, “Thẩm đạo hữu, ngươi làm cái gì vậy?”
“Tạ đạo hữu, ngươi đi trước đi.” Thẩm Phá Thiên khẽ cắn môi, “Nơi này sắp bị nuốt hết rồi, ta biết ngươi lo cho đạo lữ của ngươi, nhưng ngươi ở lại đây thì chỉ khiến Văn Xuân Tương phân tâm thôi. Tạ đạo hữu, chuyện hôm nay, ngày khác ta sẽ bồi tội với ngươi sau.”
Nói rồi, Thẩm Phá Thiên nghiêng đầu, vung tay lên, dịch chuyển Tạ Chinh Hồng đi thật xa.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Hồ Cửu và Tuyết Lang Vương lao vào đánh nhau.
Các nữ yêu khác thì cắn hạt dưa, vây kín xung quanh Phật Tử.
“Tiểu hổ phách yên tâm, Hồ Cửu mạnh lắm, gã Tuyết Lang Vương này tuy lợi hại nhưng muốn thắng Hồ Cửu thì nhất định cũng phải chịu thương tích, đến lúc ấy tất cả chúng ta cùng xông lên, song quyền khó địch tứ thủ, gã Tuyết Lang Vương này muốn mang đệ đi ngay trước mắt bọn ta, phải cho gã một bài học nhớ đời mới được!” Xà Cơ cười lạnh lùng.
Thì ra bọn họ đã sớm chuẩn bị đánh hội đồng.
Từ lâu đã ngứa mắt tên Tuyết Lang Vương này rồi, hôm nay lại còn ăn hiếp bọn họ nữa chứ, thù mới hận cũ gộp lại, đâu chỉ một hai câu đơn giản là giải quyết được.
“Đúng đấy, tiểu hổ phách xinh xắn thế này, nếu đi theo Tuyết Lang Vương thì nhất định sẽ bị bắt nạt chết mất!”
“Chúng ta còn chưa lấy được một phần bản thể của đệ, thế mà tên Tuyết Lang Vương này đã đòi lấy, ha ha, không hỏi xem là chúng ta có đồng ý hay không?”
Phật Tử còn muốn nói gì đó, nhưng các nữ tu chỉ lo buôn dưa lê, chẳng cho hắn cơ hội mở lời.
“Đừng nóng vội, cứ từ từ mà xem, đệ cũng nên học cách đấu pháp với kẻ khác đi.” Một nữ yêu tốt bụng khuyên nhủ, cầm một vốc hạt đặt vào tay Phật Tử, “Nào nào nào, đây là đặc sản lúc trước chúng ta đi Kiên Quả đại thế giới mang về đấy, ăn vào rất có lợi cho tu vi.”
Phật Tử cúi đầu nhìn, có hạt hồ đào, có hạt óc chó, có hạt hướng dương, còn có cả hạt dẻ cười và hạt thông.
“Ôi chao, tỷ tỷ cho tiểu hổ phách nhiều đặc sản thế, bọn ta cũng muốn!”
“Ta cũng muốn một vốc!”
“Chớ nóng chớ nóng, chỗ ta vẫn còn đây!” Thấy mọi người đều nhìn lại, nữ yêu nọ vội vàng dốc túi gấm ra, chiếc túi gấm kia có thể chứa được mấy quả núi lớn, bên trong toàn là đặc sản của Kiên Quả đại thế giới.
“Ăn đi nha, hạt thông ngon lắm đó.” Một nữ yêu khác đập vỏ hạt thông, há miệng nuốt ực nhân hạt vào bụng.
“Đúng đúng, hạt thông này ăn ngon lắm. Nghe nói ở Kiên Quả đại thế giới còn có một loại hạt thông vàng, mỗi trăm năm mới có chín mươi chín hạt, ăn cực kỳ ngon!”
“Trời ơi, ta thật muốn nếm thử một miếng.”
“Ta cũng thế.”
Phật Tử yên lặng cầm hạt, không nói lời nào.
Editor: Tuy nhân vật phụ thôi nhưng vẫn thích Quý Hiết vl *đấu tranh tam quan đạo đức*
Văn Xuân Tương bị khí đen bao phủ, song không phải không thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, mà ngược lại, y còn nghe rất rõ ràng.
Dù là ba ma vật kia hay Đông Phương Thiên Đế Thẩm Phá Thiên xuất hiện sau đó, hay thậm chí những lời Thẩm Phá Thiên nói với Tạ Chinh Hồng, Văn Xuân Tương đều nghe rành mạch. Chỉ là trong quá trình nghe, màn khói đen kia vẫn cuồn cuộn tuôn trào vào trong cơ thể y.
Một mặt khác, đóa hoa mẫu đơn trắng kia thật giống như một cỗ máy chuyển hóa thiên nhiên, nó chuyển hóa những ma khí y không hấp thu được thành sức mạnh có thể tiếp nhận, thông qua Khí Vận Xích Châu, dung hợp cùng với kết tinh của những ma khí mình đã hút vào trước đó.
Văn Xuân Tương có thể kiên trì đến hiện tại, tất cả đều là nhờ vào truyền thừa của Linh Tu thiên cung trong cơ thể.
Nhưng cho dù vậy, Văn Xuân Tương cũng dần cảm thấy lực bất tòng tâm.
Y cảm tưởng như bản thân đang đứng trong một biển máu, chân đạp lên những mũi dao sắc nhọn, mỗi bước tiến về phía trước đều đau thấu tim gan. Tiên cốt linh căn dường như bị rút sống, bị ma khí và huyết khí vô biên liên tục gột tẩu, tạo thành hình hài mà nó muốn.
Trong cơn đau ấy, Văn Xuân Tương nghe thấy Thẩm Phá Thiên gọi tiểu hòa thượng là “Phật Tử.”
Phật Tử là gì?
Phật Tử là Phật Tổ đời tiếp theo, Phật Tử là người duy nhất có thể mở ra tầng thứ ba mươi! Phật Tử là người có địa vị cao thượng mà Đông Phương Thiên Đế và các Bồ Tát La Hán không tiếc chuyển thế luân hồi để tìm kiếm, cũng là đối tượng mà Nhất Điểm Tú Sinh Đao nguyện ý dùng Khí Vận Xích Châu để đánh cược..
Văn Xuân Tương từng đọc nhiều kinh Phật như vậy, từng học nhiều công pháp Phật giáo đến thế, hiểu biết của y về Phật đạo không hề thua kém bất cứ Phật tu nào. Y cũng từng nghĩ tiểu hòa thượng trước khi chuyển thế rốt cuộc là người ra sao?
Không đề cập tới quá khứ trước kia, nói từ Thần Tú lão hòa thượng – ngọn nguồn bắt đầu nhân quả của bọn họ đi. Một thân xác phàm nhân, sau khi chết để lại một Pháp Ấn cứu y thoát khỏi thiên lôi. Tống Thanh còn qua mặt được ba ngàn thế giới, làm ra giả tượng phi thăng. Tiểu hòa thượng thì càng khỏi cần nói, y tận mắt chứng kiến tốc độ tu hành đáng kinh ngạc của hắn, khí vận cũng mạnh một cách hiếm thấy. Một người như thế, thật sự chỉ là một Bồ Tát La Hán bình thường thôi sao?
Văn Xuân Tương nhớ tới cuộc chiến giữa mình và Quý Hiết, tâm ma của y kéo đến không hề có điềm báo trước, bất thình lình chặt đứt toàn bộ đường lui của y và tiểu hòa thượng. Nếu lúc trước tiểu hòa thượng không đi tìm y thì hẳn giờ đã quay trở về rồi.
Ma khí trong cơ thể không ngừng lan tràn, thế mà giờ trong lòng y chỉ nghĩ đến việc của Tạ Chinh Hồng?
Văn Xuân Tương biết mình đã hết đường cứu rồi, thế nhưng y vui vẻ chịu đựng.
Đau đớn thế này cũng không phải không có lợi, ít nhất Văn Xuân Tương có thể giữ đầu óc mình tỉnh táo, buộc bản thân mình đối mặt với những việc mà mình không muốn nghĩ kỹ. Rõ ràng biết thứ Quý Hiết cho y không phải đồ tốt lành gì, cớ sao y lại lựa chọn giấu diếm tiểu hòa thượng, lén lút cất trữ nó? Rõ ràng dù có nói cho Tạ Chinh Hồng, tiểu hòa thượng cũng sẽ không ép y vứt hồng châu đi mà.
Văn Xuân Tương biết, đây là y không có tin tưởng đối với bản thân mình.
Y không tin đi tới Tiên giới thì y vẫn còn năng lực để giữ Tạ Chinh Hồng bên cạnh mình. Cho nên y muốn mang hồng châu trên người, mặc cho nó nó sinh trưởng rồi thức tỉnh. Như vậy đợi đến một ngày nào đó mình không còn năng lực đi tìm tiểu hòa thượng nữa, thì có thể dùng sức mạnh mà nó trao cho để đoạt tiểu hòa thượng về.
Đúng, sức mạnh!
Văn Xuân Tương sực tỉnh, y vẫn đứng ở trong biển máu vô biên.
Y mở mắt ra, thấy trên biển máu nổi lềnh phềnh những bọt máu hình mặt người, dưới chân cũng không phải mũi dao mà là những gai xương chất thành đống.
Biển máu sôi trào, nhưng đám bọt máu cứ sinh ra rồi lại tan biến, có già có trẻ, có nam có nữ, có tu sĩ có phàm nhân, có mỹ nhân có ăn mày, gương mặt chúng biểu hiện ra toàn bộ những thứ cảm xúc mà ngươi có thể tưởng tượng được, nhưng chẳng kéo dài được bao lâu thì lại nhanh chóng bị những bọt máu khác thay thế.
Văn Xuân Tương ngẩng đầu, bầu trời tối đen như mực, chẳng thấy rõ được gì.
“AAAAA ——”
Những đám bong bóng hình người trong biển máu đột nhiên ngửa lên trời, há miệng phát ra tiếng thét thê lương.
Một luồng sáng đỏ từ trên trời bắn xuống, chiếu rọi mặt biển. Những vật thể tối đen trong không trung cũng hiện ra hình dạng.
Đám vật thể màu đen che lấp bầu trời không phải thứ gì khác, mà chính là những cái đầu người!
Màu đen chính là tóc của những người này.
Khi luồng sáng đỏ kia chiếu xuống, những cái đầu người chi chít trên bầu trời không hẹn mà cùng quay lại, lộ ra những gương mặt dữ tợn oán hận.
Khung cảnh địa ngục này, nếu đổi lại là tiên nhân nào tâm trí yếu ớt thì hẳn đã la hét thất thanh rồi.
Văn Xuân Tương thì lại chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, y chậm rãi bước qua những bộ xương kia, đi hướng tới đỉnh của núi xương trắng.
Y không biết hiện tại cảnh tượng bên ngoài đã biến thành thế nào, cảm giác về ngoại giới đã đột nhiên bị cắt. Thế nhưng y biết, cho dù y không có ý thức, y cũng tuyệt đối không đi tấn công Tạ Chinh Hồng.
Trên đỉnh núi xương, có một chiếc ghế dựa.
Chiếc ghế nọ dường như chỉ cách Văn Xuân Tương có một bước, ấy thế nhưng y càng đi về phía nó, chiếc ghế nọ cách y lại càng xa.
“Năm đó Ma Thần lưu lại cách ngưng luyện Khí Vận Xích Châu, chính là đẻể biến huyết khí và ma khí thu thập được thành chìa khóa, một lần nữa rót vào trong tầng luyện ngục thứ mười sáu, giúp nơi ấy khôi phục lại ma khí trước kia.” Một bóng người mờ ảo xuất hiện trước mặt Văn Xuân Tương, suy yếu chẳng thấy rõ gương mặt, cùng rảo bước với Văn Xuân Tương trên con đường này.
“Nhưng Ma tu trong Ma giới chỉ có hạn, nếu dung luyện bọn họ thành Khí Vận Xích Châu, vậy thì dù có mở được tầng địa ngục thứ mười sáu, Ma giới cũng không đủ sức đối phó với Tiên giới. Cho nên, Nhất Điểm Tú Sinh Đao liền vâng theo lệnh chủ nhân, cố ý tiết lộ sự tồn tại của Khí Vận Xích Châu cho Ma Đế dã tâm sục sôi, mượn tay hắn để hấp thu vô vàn huyết khí, rồi lại chia ra một phân thân đi vào nhân gian, triệt để hoàn thành Khí Vận Xích Châu này. Nhưng Nhất Điểm Tú Sinh Đao không ngờ rằng, chỉ có mỗi Khí Vận Xích Châu thôi thì chưa đủ, cho dù huyết tế mấy trăm thế giới, nó vẫn thiếu thời cơ thức tỉnh. Mà Ma đạo sẽ không diệt vong, Tiên Ma cân bằng mới là cục diện vững chắc. Phật Tử sắp quay trở về, tầng trời thứ ba mươi rồi sẽ có ngày được mở ra, tương tự, tầng địa ngục thứ mười sáu cũng sẽ mở.”
Văn Xuân Tương lẳng lặng quay đầu, nhìn về phía bóng người kia, “Ngươi vẫn chưa chết hẳn sao, Quý Hiết?”
Bóng hình Quý Hiết khẽ rung rung, dường như là đang cười.
“Trảm Thương Sinh trút một phần kiếm ý của nó vào trong thần niệm này, ta và nó cũng chỉ dư lại phần thần niệm này thôi.” Giọng điệu Quý Hiết nghe như than thở, “Người sắp chết nói lời thành thật, lúc ấy ta lựa chọn đưa Khí Vận Xích Châu cho ngươi là muốn giúp ngươi. Ta và Trảm Thương Sinh chui vào thần niệm này chỉ là muốn đi theo các ngươi, khám phá quá khứ mà ta đã quên lãng. Ta không hứng thú với quá khứ của mình đến vậy, thế nhưng Trảm Thương Sinh lại muốn biết. Chúng ta đưa thần niệm cuối cùng vào trong hồng châu, chính là để khiến thần niệm bảo tồn lâu một chút, đừng tỉnh lại ngay. Mãi đến khi hồng châu hấp thu một Tiên Quân, chúng ta mới có một ít ý thức. Mà hôm nay thì đã biết được lai lịch của chúng ta.”
Nói tới đây, Quý Hiết không khỏi bật cười. Hắn và Trảm Thương Sinh vẫn luôn cho rằng mình là hỗn thế ma vương, người gặp người ghét, vô pháp vô thiên, cho dù chết thì cũng là chết oanh liệt tiêu sái, lưu lại truyền thuyết cho hậu thế. Thì ra hắn và Trảm Thương Sinh cũng chỉ là quân cờ trong tay kẻ khác, bị người ta thao túng cả đời mà chẳng hề hay biết.
Nếu mãi chẳng biết thì cũng tốt, ấy thế nhưng bây giờ lại biết mất rồi.
Có lẽ hắn và Trảm Thương Sinh tạo nghiệt quá nhiều, có chết cũng chẳng được chết yên ổn.
“Chắc là vì bản thể xuất hiện, ở trong Khí Vận Xích Châu, ta mượn sức mạnh của nó, biết được một vài chuyện mà chủ thể biết. Ta không duy trì được hình dạng này lâu, nhân lúc này, ta sẽ nói những gì ta biết cho ngươi.” Quý Hiết vươn tay, chỉ vào chiếc ghế đặt ở nơi cao nhất.
“Hiện tại ngươi là người có liên hệ nhân quả sâu nhất với Phật Tử, vì cân bằng, Thiên Đạo chỉ có thể đứng ở phe ngươi, đưa Khí Vận Xích Châu đến cho ngươi. Đến lúc ấy hai người các ngươi tự nhiên sẽ tách ra, tầng trời thứ ba mươi và tầng luyện ngục thứ mười sáu sẽ mở một lần nữa. Cho nên ngươi có thể nghênh ngang đi về phía trước mà chẳng nao núng điều chi, chờ ngươi ngồi lên ghế rồi, ngươi sẽ có được toàn bộ sức mạnh của Khí Vận Xích Châu, dung hợp với ma khí của ngươi lúc trước và ma khí từ rừng Thiên Phạt, trở thành chí tôn Ma giới!”
Bởi nguyên nhân đó, cho nên Nhất Điểm Tú Sinh Đao mới đánh cược với Tạ Chinh Hồng.
Một khi Văn Xuân Tương có sức mạnh trở thành chí tôn Ma giới, y sẽ không thể tiếp tục sống ở Tiên giới cùng Tạ Chinh Hồng. Cho dù Văn Xuân Tương có nguyện ý đi nữa, thì vì sự an toàn của y, Tạ cũng sẽ không nguyện ý. Ngay từ đầu, ván cược này đã không có khả năng thất bại rồi.
“Sao lại nói cho ta biết những điều này?” Văn Xuân Tương nhìn Quý Hiết, “Nếu không vìta và tiểu hòa thượng, ngươi và Trảm Thương Sinh chưa chắc sẽ chết.”
“Nếu không chết thì có lẽ bây giờ bọn ta đã bị bản thể hấp thu rồi.” Quý Hiết lắc đầu, gương mặt minh bạch sáng suốt đến lạ kỳ, “Bởi vì ta và Trảm Thương Sinh đều không chịu khuất phục Thiên Đạo, vì cớ gì mà ý chí của nó lại là tất cả? Văn Xuân Tương, ngươi vốn là kỳ tích mà không ai lý giải được. Phật Tử luân hồi trăm kiếp, biết bao tiên nhân muốn tiếp cận mà chẳng thành, ngươi lại vượt qua tất cả để kết làm đạo lữ cùng hắn. Ngay cả thân phận Phật Tử của Tạ Chinh Hồng mà ngươi còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ viên Khí Vận Xích Châu nho nhỏ này sao?”
“Ha ha ha, đúng thế.”
Văn Xuân Tương cười rộ, “Ngay cả Phật Tử mà ta còn dám níu giữ, viên châu này có lợi hại mấy thì cũng chỉ là vật chết mà thôi, mấy kẻ này có nhiều đến đâu thì cũng đều là người chết, có gì mà phải e ngại?”
Quý Hiết nở nụ cười đáp lại, thần niệm nhanh chóng chui vào trong biển máu, trở thành sức mạnh của hồng châu.
Hắn và Trảm Thương Sinh đã vì hồng châu này mà huyết tế vô vàn sinh linh, bến đỗ cuối cùng cũng nên là trong biển máu này!
Thẩm Phá Thiên vội vàng túm vai Tạ Chinh Hồng bay đi, ngay sau đó khu vực mà hắn thi pháp ngăn cách liền bị khí đen nuốt chửng, không còn tồn tại.
“Bắt đầu rồi.” Mắt Nhất Điểm Tú Sinh Đao lấp lóe ánh sáng, “Năm xưa Ma Đế kia dung hợp Khí Vận Xích Châu cũng là cảnh tượng thế này, không, cảnh tượng kia còn lâu mới so sánh được. Quả nhiên, Văn Xuân Tương mới là thiên mệnh sở quy của Ma giới ta, điểm này còn phải nhờ ơn Phật Tử.”
Tạ Chinh Hồng không nói gì, chỉ lo lắng nhìn khu vực bị khí đen nuốt chửng.
“Tứ Phương thiên hội dừng ở đây, bắt đầu tính điểm!” Thẩm Phá Thiên tạo pháp quyết, thanh âm vang ra xa, truyền vào đầu từng thí sinh dự thi.
“Sao lại nhanh thế?”
“Khoan đã, chẳng phải vẫn còn mấy ngày nữa sao?”
Thẩm Phá Thiên vung tay, thẻ bài của các thí sinh trong rừng Thiên Phạt bỗng nhiên phát sáng, truyền tống bọn họ ra ngoài.
Tạ Chinh Hồng nhìn ánh sáng trên người mình, sực hiểu ra, “Thẩm đạo hữu, ngươi làm cái gì vậy?”
“Tạ đạo hữu, ngươi đi trước đi.” Thẩm Phá Thiên khẽ cắn môi, “Nơi này sắp bị nuốt hết rồi, ta biết ngươi lo cho đạo lữ của ngươi, nhưng ngươi ở lại đây thì chỉ khiến Văn Xuân Tương phân tâm thôi. Tạ đạo hữu, chuyện hôm nay, ngày khác ta sẽ bồi tội với ngươi sau.”
Nói rồi, Thẩm Phá Thiên nghiêng đầu, vung tay lên, dịch chuyển Tạ Chinh Hồng đi thật xa.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Hồ Cửu và Tuyết Lang Vương lao vào đánh nhau.
Các nữ yêu khác thì cắn hạt dưa, vây kín xung quanh Phật Tử.
“Tiểu hổ phách yên tâm, Hồ Cửu mạnh lắm, gã Tuyết Lang Vương này tuy lợi hại nhưng muốn thắng Hồ Cửu thì nhất định cũng phải chịu thương tích, đến lúc ấy tất cả chúng ta cùng xông lên, song quyền khó địch tứ thủ, gã Tuyết Lang Vương này muốn mang đệ đi ngay trước mắt bọn ta, phải cho gã một bài học nhớ đời mới được!” Xà Cơ cười lạnh lùng.
Thì ra bọn họ đã sớm chuẩn bị đánh hội đồng.
Từ lâu đã ngứa mắt tên Tuyết Lang Vương này rồi, hôm nay lại còn ăn hiếp bọn họ nữa chứ, thù mới hận cũ gộp lại, đâu chỉ một hai câu đơn giản là giải quyết được.
“Đúng đấy, tiểu hổ phách xinh xắn thế này, nếu đi theo Tuyết Lang Vương thì nhất định sẽ bị bắt nạt chết mất!”
“Chúng ta còn chưa lấy được một phần bản thể của đệ, thế mà tên Tuyết Lang Vương này đã đòi lấy, ha ha, không hỏi xem là chúng ta có đồng ý hay không?”
Phật Tử còn muốn nói gì đó, nhưng các nữ tu chỉ lo buôn dưa lê, chẳng cho hắn cơ hội mở lời.
“Đừng nóng vội, cứ từ từ mà xem, đệ cũng nên học cách đấu pháp với kẻ khác đi.” Một nữ yêu tốt bụng khuyên nhủ, cầm một vốc hạt đặt vào tay Phật Tử, “Nào nào nào, đây là đặc sản lúc trước chúng ta đi Kiên Quả đại thế giới mang về đấy, ăn vào rất có lợi cho tu vi.”
Phật Tử cúi đầu nhìn, có hạt hồ đào, có hạt óc chó, có hạt hướng dương, còn có cả hạt dẻ cười và hạt thông.
“Ôi chao, tỷ tỷ cho tiểu hổ phách nhiều đặc sản thế, bọn ta cũng muốn!”
“Ta cũng muốn một vốc!”
“Chớ nóng chớ nóng, chỗ ta vẫn còn đây!” Thấy mọi người đều nhìn lại, nữ yêu nọ vội vàng dốc túi gấm ra, chiếc túi gấm kia có thể chứa được mấy quả núi lớn, bên trong toàn là đặc sản của Kiên Quả đại thế giới.
“Ăn đi nha, hạt thông ngon lắm đó.” Một nữ yêu khác đập vỏ hạt thông, há miệng nuốt ực nhân hạt vào bụng.
“Đúng đúng, hạt thông này ăn ngon lắm. Nghe nói ở Kiên Quả đại thế giới còn có một loại hạt thông vàng, mỗi trăm năm mới có chín mươi chín hạt, ăn cực kỳ ngon!”
“Trời ơi, ta thật muốn nếm thử một miếng.”
“Ta cũng thế.”
Phật Tử yên lặng cầm hạt, không nói lời nào.
Editor: Tuy nhân vật phụ thôi nhưng vẫn thích Quý Hiết vl *đấu tranh tam quan đạo đức*
Tác giả :
Thanh Khâu Thiên Dạ