Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Quyển 3 - Chương 76: Sự Khác Biệt
Anh nói là... to con tới từ mấy ngàn năm trước hả?”
“Bánh Bao à, chẳng phải là mấu chốt, người từ mấy ngàn năm trước anh gặp nhiều rồi, anh là nói to con...À, Hạng Vũ là tổ tông của em, Hạng Vũ, biết không? Là Tây Sở Bá Vương.”
Tôi cần trước tiên nói rõ cái chuyện điên đầu này, chuyện của tổ tông mình thì rất mất thời gian.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, không phải lo Bánh Bao tin hay không, cô ấy nghe tôi nói vậy chống cằm hỏi lại: “Vậy ba em phải gọi anh ấy là gì?”
Xem ra Bánh Bao tuổi nhỏ đức mỏng, còn biết so đồng lứa thế này thế nào.
Tôi nói: “Đừng có hy vọng, dù ông em cũng phải gọi một tiếng tổ tông, mấy người chẳng phải đơn giản là tứ thế đồng đường tam thế đồng tông vậy đâu.”
“Vậy đại.. ông ấy đâu rồi?”
Tôi nói: “Hiện tại không biết Vũ ca đi đâu nữa, anh chỉ nói cho em hiểu được thôi.”
Bánh Bao liếc nhìn tôi nói: “Em mà gọi là tổ tông, anh cũng không thể gọi người ta là anh được?”
Tôi thở dài: “Đây là kết hôn bất hạnh, người bình thường kết hôn còn có thất cô tám dì chín cậu mười bác, anh thì tốt rồi, thêm một tổ tông. Haizzz, anh đành gọi là anh vậy, chuyện này là chuyện nhà vợ mà.”
Bánh Bao cẩn thận nói: “Vậy... anh bảo em gọi Trương Băng là gì?”
“Trương Băng là hiểu lầm, nhưng mà trong lịch sử người giống như Trương Băng em phải gọi là tổ tông, bất quá là thuộc loại mẹ kế đó, việc này sau này lại tính, hiện tại nói chuyện bọn Kinh Kha.”
Bánh Bao quay đầu nói: “Đúng rồi, Kinh Kha là ai?”
Kinh Khờ cười he he: “Anh là Kinh Kha.”
Bánh Bao vò đầu nói: “Đúng rồi, anh nói với em rồi. Vậy anh đúng là Kinh Kha ám sát Tần Thủy Hoàng sao?”
Kinh khờ gật đầu.
Bánh Bao sợ hãi nói: “Em nhớ rõ anh mập còn kêu em gọi anh ấy là Doanh Chính -- vậy chẳng lẽ là....” Xem ra kiến thức lịch sử của Bánh Bao cũng không rỗng tuếch.
Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy, mập mạp là Tần Thủy Hoàng, yên tâm đi, Kinh Kha đã không định giết anh ấy nữa.”
Bánh Bao nhìn Lý Sư Sư, sầm mặt nói: “Tiểu Nam, tới phiên em, thành thật nói rõ.”
Lý Sư Sư cười xin lỗi: “Chị dâu, thực xin lỗi, không nên giấu giếm chị lâu vậy...” Bánh Bao bỗng nói: “Đợi chút, để chị đoán, em chính là nhân vật trong phim kia, Lý Sư Sư.”
Lý Sư Sư mất tự nhiên: “Đoán đúng rồi, chị dâu. Em.. xuất thân không thể nào sạch sẽ.”
Bánh Bao đi qua nắm chặt tay cô ấy nói: “Đừng nói loại lời này, diễn trong phim là thật hả? Em cũng thật là không có cách nào, em là cô gái tốt.” Lý Sư Sư mắt đẫm lệ, chậm rãi dựa vào vai Bánh Bao.
Bánh Bao chỉ Hoa Mộc Lan: “Ha, chị họ trước tiên đừng nói mình là ai, em đoán xem nào, Hoa Mộc Lệ -- hơn nữa còn thay cha tòng quân, chị là Hoa Mộc Lan.”
Hoa Mộc Lan mỉm cười: “Ừm, Bánh Bao thật thông minh.”
Bánh Bao dường như chơi đoán người vui quá hóa nghiện, khua tay nói: “Cũng đừng nói nữa, để cho em đoán dần dần nào. Lưu Quý, à, không dễ đoán.”
Lưu Bang tự tin tràn đầy: “Gợi ý, mẹ trẫm thấy một con rồng nằm thì hoài thai, rồi sau đó sinh ra trẫm, ta còn có cái tên là Lưu Bang, ha ha, biết ta là ai hả?”
Bánh Bao vỗ đùi: “Đã biết rồi, anh có hai anh em kết nghĩa, một là Quan Vũ, một là Trương Phi, các ngươi là đào viên kết nghĩa hả.”
Bọn tôi: “>.
...Nhìn xem, tôi nói rồi mà, cô ấy cho tới bây giờ không phân biệt được Lưu Bang cùng Lưu Bị.
Lưu Bang ca thán một tiếng, mắng: “Thằng nhóc Lưu Bị thối tha, dám đoạt danh tiếng của anh, nếu gặp nó không tát cho thằng cháu đó hai cái tát thì anh không gọi Lưu Bang.”
Tôi nhắc nhỏ Bánh Bao: “Lưu Bang là tổ tông của Lưu Bị, người tham gia Hồng môn yến á.”
Lưu Bang thở dài: “Đào Viên kết nghĩa là đào viên kết nghĩa đi, cô ấy thật sự biết anh là ai thì sau đó cũng không đơn giản nói rõ ân oán của anh cùng tổ tông của cô ấy.”
Ngô Tam Quế ở bên cạnh bực tức liên tục dậm chân, lúc này nói mạnh: “Bánh Bao, em không cần đoán, anh nói cho em, anh là Ngô Tam Quế dẫn Thanh binh nhập quan.” Ngô Tam Quế nóng lòng bại lộ thân phận là vì mọi người trong phòng không là hoàng đế thì là hào kiệt, Lý Sư Sư thân phận mặc dù không sáng sủa cũng chưa làm chuyện đại gian ác, mà Ngô Tam Quế không giống, lão rất mẫn cảm, sợ người khác xem thường mình, cho nên vội vã muốn biết phản ứng của Bánh Bao với mình.
Ai ngờ Bánh Bao không hiểu: “Ngô Tam Quế? Anh đừng nói là tên giả, nói tên thật đi.”
Ngô Tam Quế phát điên: “Anh nói tên thật đó.”
Tôi nhắc nhở: “Em có biết Trần Viên Viên không?”
Bánh Bao dần hiểu ra: “A, là đại mỹ nữ kia hả?”
Tôi chỉ Ngô Tam Quế nói: “Đây là chồng của Trần Viên Viên.”
Bánh Bao bắt tay Ngô Tam Quế: “Hạnh ngộ, hạnh ngộ, ha ha, cảm giác lấy được vợ đẹp thật tuyệt hả?”
Ngô Tam Quế muốn nói gì nữa, tôi vỗ vai nói: "Được rồi, giới thiệu như vậy là tốt rồi, anh dẫn Thanh binh nhập quan liên quan gì tới Bánh Bao mà cô ấy quan tâm?’
Ngô Tam Quế cùng Bánh Bao bắt tay, vẻ mặt hoảng hốt, rồi nói nhỏ với tôi: “Bi ai, bi ai nha...” cũng không biết là bi ai cho bản thân hay là bi ai Bánh Bao.”
Bánh Bao nhìn nhìn ngó ngó, bỗng nhiên hạnh phúc tựa lưng vào sô pha nói: “Người ở chung với em một mái nhà đều là danh nhân nha.”
Ngô Tam Quế canh cánh trong lòng: “Đừng tính cả anh.”
Bánh Bao nói với tôi: “Anh mập đi đào mộ khi nào có thể về, còn có to con, anh ấy rốt cục đi đâu?”
Tôi ôm eo cô ấy nói: “Đêm nay đi ngủ đã, em đã quên chồng em mới từ long đàm hổ huyệt chui ra hả?”
Bánh Bao theo tôi lên lầu: “Một lúc nữa lên giường anh nói một chút cho em mấy người hôm nay là những ai?”
Tôi quay đầu lại nói với mọi người: “Mọi người đều đi ngủ đi, ngày mai tôi tìm người sửa cửa sổ.”
Đêm đó tôi cũng không có ngủ sớm như ý nguyện, Bánh Bao quấn lấy tôi nói chuyện mãi quá nửa đêm, đương nhiên đây là có thể thông cảm, bởi vì người quanh bọn tôi quả thật quá đặc sắc, cơ hồ mỗi người đều nổi danh, là một chuyện bất ngờ, Bánh Bao cũng thầm kinh ngạc: “Lương Sơn 54 hảo hán à! 54 đâu?” “Chính là tam nhi đó, là Hổ Tam Nương?” “Anh nói người mặt đỏ hôm nay là Quan nhị gia hả, ông ấy sao không cầm đao?”
Sau đó tôi lại nói là đang ngủ, tôi cùng những người này ở chung quá dài, đã sớm không thấy lạ, nói chuyện bọn họ cũng chẳng chút hứng thú, chuyện này như một lập trình viên nhàm chán buồn tẻ, ứng phó hết công việc một ngày sau đó vợ còn thích thú theo sát hỏi chuyện ngôn ngữ C++, bạn còn chịu nổi sao?
Ngày thứ hai tôi vừa mở mắt, phỏng chừng là giữa trưa, Bánh Bao không thích ngủ nướng, nhưng lần đầu tôi thấy cô ấy ngoan ngoãn nằm cạnh tôi, mắt không chớp lấy một cái nhìn tôi. Tôi thấy sởn gai ốc hỏi: “Em nhìn gì ở anh?”
Bánh Bao lẳng lặng nói: “Ngày hôm qua em gặp ác mộng.”
“Mơ thấy gì?”
“Em mơ thấy anh nói với em to con là tổ tông của em, anh mập là Tần Thủy Hoàng, còn có một đống chuyện lung tung nữa, gì mà Lương Sơn hảo hán, mấy vị hoàng đế gì đó.”
Tôi đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó phì cười: “Giấc mơ này thật ly kỳ, giống như bản thảo tiểu thuyết nhỉ.”
Bánh Bao cẩn thận nói: ‘Kỳ thật không phải mộng, phải không.”
Tôi thở dài, chỉ đành gật đầu.
Bánh Bao lập tức cực kỳ vui sướng vội mặc quần áo chạy ra khỏi phòng ngủ. Tôi hỏi với theo: “Em làm gì vậy?”
Bánh Bao nói từ hành lang vọng vào: “Em đi tâm sự với chị họ chuyện chiến tranh khi xưa.”
Tôi hô: "Việc này em có thế nói với Lưu Quý hoặc lão Ngô là được.”
Bánh Bao chạy đi tôi mới thở dài, cái gì nên nói cho cô ấy biết cũng đã nói, ngoại trừ một chuyện: Mấy người này chỉ có thể ở chỗ tôi một năm. Khi đủ một năm, dù bọn họ là Hạng Vũ hay có thân phận gì nữa, dù là tổ tông của cô ấy cũng tốt, đế vương hay là kỹ nữ, hán gian cũng được, Bánh Bao kỳ thật không quan tâm mấy cái này. Cô ấy là một người đơn thuần trọng tình cảm. Nếu cô ấy không biết rõ, tôi có thể lừa cô ấy là bọn họ trở về, vốn đều là sinh ly tử biệt. Nhưng nói vậy ít nhất không khiến cô nàng khó chịu -- hiện tại, tới ngày nào đó tôi thật không biết nên nói thế nào với Bánh Bao.
Sau đó vài ngày chúng tôi thường xuyên cùng Chính béo trò truyện, tôi cũng vận dụng mọi khả năng tìm tung tích của Hạng Vũ. Vốn tổ năm người như hình với bóng lại thiếu hai người, luôn có cảm giác thiếu thiếu, theo tôi nghĩ, một người đàn ông to lớn cưỡi một con ngựa hẳn không khó tìm, nhưng vài ngày qua không có tin tức của Hạng Vũ, xem ra anh ấy cưỡi con thỏ thọt đi vào vùng núi rừng hoang vắng rồi.
Còn những người khác ở Dục Tài đại khái vẫn như cũ, các hảo hán ngoại trừ dạy bọn nhỏ thì dùng thời gian rảnh chơi bời trác táng, bọn họ tham gia thi đấu tại Singapore xong đều có hàng vạn nhân dân tệ, điều khó được là có giác ngộ giáo dục đội ngũ kế cận, không chậm trễ việc dạy học, chuyện này cũng nhờ công lớn của Nhan Cảnh Sinh, khi cậu ta biết mấy người này thời gian còn lại không nhiều thì mỗi ngày đều nhìn chằm chằm mấy người này, ai không nghiêm chỉnh đi dạy học cậu ta sẽ lập tức lên lớp tư tưởng, phỏng chừng hiện tại coi như ném các hảo hán về lại Lương Sơn bọn họ cũng không phản loạn nổi.
Hơn nữa Nhan Cảnh Sinh còn thông qua biện pháp đổi ký túc xá tập trung các khách trọ lại, sau này vạn nhất có gì xảy ra cũng không quá hỗn loạn.
Các nghệ thuật gia vội vàng sáng tác thì khỏi nói, Lý Bạch rõ ràng cũng mở một nhóm nhỏ, chuyên dạy mấy đứa nhỏ yêu thơ viết thơ cổ, thú vị là bốn vị hoàng đế, từ khi đến trường thường cùng một chỗ nói chuyện phiếm, tôi còn tưởng rằng bọn họ thích náo nhiệt, nhất là đều là hoàng đế, không ngờ bốn người thực thuần khiết, có thể là trước kia địa vị cao, khó có cơ hội tự tập. Lưu Bang đôi khi cũng tới tâm sự với bọn họ, nhưng mà không thể nói hợp nhau, chuyện bốn người trải qua khác biệt với Lưu Bang, tựa như một đám trẻ tuổi nói chuyện với ông già vậy.
Nhị béo cũng thường tìm Quan nhị gia nói chuyện cũ, hơn nữa Tào Xung còn ngồi trên cổ Nhị béo, nói tới Chu Du, Lỗ Túc vân vân, chính là tam quốc đỉnh lập.
300 Nhạc gia quân một bộ phận nhỏ trở lại nơi ở cũ xử lý hậu sự, đại bộ phận lưu lại Dục Tài. Từ khi Nhạc Phi tới, Nhạc gia quân tựa hồ thật sự muốn giải trừ quân bị, ngoại trừ vài người còn bảo trì tố chất cùng hình tượng quân nhân, bọn họ chỉ lộ diện ra bộ mặt tập thể của quân đội. Nhưng mà “nhân tâm tán, khó dẫn đội” thì không phải, 300 Nhạc phi quân vẫn là 300 Nhạc phi quân thân mật như cũ.
Hôm nay là 29 tháng chạp âm lịch, ngày mai là đêm giao thừa - đêm 30, khuôn viên Dục Tài đã chăng đèn kết hoa, chúng tôi chuẩn bị đón năm mới.
“Bánh Bao à, chẳng phải là mấu chốt, người từ mấy ngàn năm trước anh gặp nhiều rồi, anh là nói to con...À, Hạng Vũ là tổ tông của em, Hạng Vũ, biết không? Là Tây Sở Bá Vương.”
Tôi cần trước tiên nói rõ cái chuyện điên đầu này, chuyện của tổ tông mình thì rất mất thời gian.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, không phải lo Bánh Bao tin hay không, cô ấy nghe tôi nói vậy chống cằm hỏi lại: “Vậy ba em phải gọi anh ấy là gì?”
Xem ra Bánh Bao tuổi nhỏ đức mỏng, còn biết so đồng lứa thế này thế nào.
Tôi nói: “Đừng có hy vọng, dù ông em cũng phải gọi một tiếng tổ tông, mấy người chẳng phải đơn giản là tứ thế đồng đường tam thế đồng tông vậy đâu.”
“Vậy đại.. ông ấy đâu rồi?”
Tôi nói: “Hiện tại không biết Vũ ca đi đâu nữa, anh chỉ nói cho em hiểu được thôi.”
Bánh Bao liếc nhìn tôi nói: “Em mà gọi là tổ tông, anh cũng không thể gọi người ta là anh được?”
Tôi thở dài: “Đây là kết hôn bất hạnh, người bình thường kết hôn còn có thất cô tám dì chín cậu mười bác, anh thì tốt rồi, thêm một tổ tông. Haizzz, anh đành gọi là anh vậy, chuyện này là chuyện nhà vợ mà.”
Bánh Bao cẩn thận nói: “Vậy... anh bảo em gọi Trương Băng là gì?”
“Trương Băng là hiểu lầm, nhưng mà trong lịch sử người giống như Trương Băng em phải gọi là tổ tông, bất quá là thuộc loại mẹ kế đó, việc này sau này lại tính, hiện tại nói chuyện bọn Kinh Kha.”
Bánh Bao quay đầu nói: “Đúng rồi, Kinh Kha là ai?”
Kinh Khờ cười he he: “Anh là Kinh Kha.”
Bánh Bao vò đầu nói: “Đúng rồi, anh nói với em rồi. Vậy anh đúng là Kinh Kha ám sát Tần Thủy Hoàng sao?”
Kinh khờ gật đầu.
Bánh Bao sợ hãi nói: “Em nhớ rõ anh mập còn kêu em gọi anh ấy là Doanh Chính -- vậy chẳng lẽ là....” Xem ra kiến thức lịch sử của Bánh Bao cũng không rỗng tuếch.
Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy, mập mạp là Tần Thủy Hoàng, yên tâm đi, Kinh Kha đã không định giết anh ấy nữa.”
Bánh Bao nhìn Lý Sư Sư, sầm mặt nói: “Tiểu Nam, tới phiên em, thành thật nói rõ.”
Lý Sư Sư cười xin lỗi: “Chị dâu, thực xin lỗi, không nên giấu giếm chị lâu vậy...” Bánh Bao bỗng nói: “Đợi chút, để chị đoán, em chính là nhân vật trong phim kia, Lý Sư Sư.”
Lý Sư Sư mất tự nhiên: “Đoán đúng rồi, chị dâu. Em.. xuất thân không thể nào sạch sẽ.”
Bánh Bao đi qua nắm chặt tay cô ấy nói: “Đừng nói loại lời này, diễn trong phim là thật hả? Em cũng thật là không có cách nào, em là cô gái tốt.” Lý Sư Sư mắt đẫm lệ, chậm rãi dựa vào vai Bánh Bao.
Bánh Bao chỉ Hoa Mộc Lan: “Ha, chị họ trước tiên đừng nói mình là ai, em đoán xem nào, Hoa Mộc Lệ -- hơn nữa còn thay cha tòng quân, chị là Hoa Mộc Lan.”
Hoa Mộc Lan mỉm cười: “Ừm, Bánh Bao thật thông minh.”
Bánh Bao dường như chơi đoán người vui quá hóa nghiện, khua tay nói: “Cũng đừng nói nữa, để cho em đoán dần dần nào. Lưu Quý, à, không dễ đoán.”
Lưu Bang tự tin tràn đầy: “Gợi ý, mẹ trẫm thấy một con rồng nằm thì hoài thai, rồi sau đó sinh ra trẫm, ta còn có cái tên là Lưu Bang, ha ha, biết ta là ai hả?”
Bánh Bao vỗ đùi: “Đã biết rồi, anh có hai anh em kết nghĩa, một là Quan Vũ, một là Trương Phi, các ngươi là đào viên kết nghĩa hả.”
Bọn tôi: “>.
...Nhìn xem, tôi nói rồi mà, cô ấy cho tới bây giờ không phân biệt được Lưu Bang cùng Lưu Bị.
Lưu Bang ca thán một tiếng, mắng: “Thằng nhóc Lưu Bị thối tha, dám đoạt danh tiếng của anh, nếu gặp nó không tát cho thằng cháu đó hai cái tát thì anh không gọi Lưu Bang.”
Tôi nhắc nhỏ Bánh Bao: “Lưu Bang là tổ tông của Lưu Bị, người tham gia Hồng môn yến á.”
Lưu Bang thở dài: “Đào Viên kết nghĩa là đào viên kết nghĩa đi, cô ấy thật sự biết anh là ai thì sau đó cũng không đơn giản nói rõ ân oán của anh cùng tổ tông của cô ấy.”
Ngô Tam Quế ở bên cạnh bực tức liên tục dậm chân, lúc này nói mạnh: “Bánh Bao, em không cần đoán, anh nói cho em, anh là Ngô Tam Quế dẫn Thanh binh nhập quan.” Ngô Tam Quế nóng lòng bại lộ thân phận là vì mọi người trong phòng không là hoàng đế thì là hào kiệt, Lý Sư Sư thân phận mặc dù không sáng sủa cũng chưa làm chuyện đại gian ác, mà Ngô Tam Quế không giống, lão rất mẫn cảm, sợ người khác xem thường mình, cho nên vội vã muốn biết phản ứng của Bánh Bao với mình.
Ai ngờ Bánh Bao không hiểu: “Ngô Tam Quế? Anh đừng nói là tên giả, nói tên thật đi.”
Ngô Tam Quế phát điên: “Anh nói tên thật đó.”
Tôi nhắc nhở: “Em có biết Trần Viên Viên không?”
Bánh Bao dần hiểu ra: “A, là đại mỹ nữ kia hả?”
Tôi chỉ Ngô Tam Quế nói: “Đây là chồng của Trần Viên Viên.”
Bánh Bao bắt tay Ngô Tam Quế: “Hạnh ngộ, hạnh ngộ, ha ha, cảm giác lấy được vợ đẹp thật tuyệt hả?”
Ngô Tam Quế muốn nói gì nữa, tôi vỗ vai nói: "Được rồi, giới thiệu như vậy là tốt rồi, anh dẫn Thanh binh nhập quan liên quan gì tới Bánh Bao mà cô ấy quan tâm?’
Ngô Tam Quế cùng Bánh Bao bắt tay, vẻ mặt hoảng hốt, rồi nói nhỏ với tôi: “Bi ai, bi ai nha...” cũng không biết là bi ai cho bản thân hay là bi ai Bánh Bao.”
Bánh Bao nhìn nhìn ngó ngó, bỗng nhiên hạnh phúc tựa lưng vào sô pha nói: “Người ở chung với em một mái nhà đều là danh nhân nha.”
Ngô Tam Quế canh cánh trong lòng: “Đừng tính cả anh.”
Bánh Bao nói với tôi: “Anh mập đi đào mộ khi nào có thể về, còn có to con, anh ấy rốt cục đi đâu?”
Tôi ôm eo cô ấy nói: “Đêm nay đi ngủ đã, em đã quên chồng em mới từ long đàm hổ huyệt chui ra hả?”
Bánh Bao theo tôi lên lầu: “Một lúc nữa lên giường anh nói một chút cho em mấy người hôm nay là những ai?”
Tôi quay đầu lại nói với mọi người: “Mọi người đều đi ngủ đi, ngày mai tôi tìm người sửa cửa sổ.”
Đêm đó tôi cũng không có ngủ sớm như ý nguyện, Bánh Bao quấn lấy tôi nói chuyện mãi quá nửa đêm, đương nhiên đây là có thể thông cảm, bởi vì người quanh bọn tôi quả thật quá đặc sắc, cơ hồ mỗi người đều nổi danh, là một chuyện bất ngờ, Bánh Bao cũng thầm kinh ngạc: “Lương Sơn 54 hảo hán à! 54 đâu?” “Chính là tam nhi đó, là Hổ Tam Nương?” “Anh nói người mặt đỏ hôm nay là Quan nhị gia hả, ông ấy sao không cầm đao?”
Sau đó tôi lại nói là đang ngủ, tôi cùng những người này ở chung quá dài, đã sớm không thấy lạ, nói chuyện bọn họ cũng chẳng chút hứng thú, chuyện này như một lập trình viên nhàm chán buồn tẻ, ứng phó hết công việc một ngày sau đó vợ còn thích thú theo sát hỏi chuyện ngôn ngữ C++, bạn còn chịu nổi sao?
Ngày thứ hai tôi vừa mở mắt, phỏng chừng là giữa trưa, Bánh Bao không thích ngủ nướng, nhưng lần đầu tôi thấy cô ấy ngoan ngoãn nằm cạnh tôi, mắt không chớp lấy một cái nhìn tôi. Tôi thấy sởn gai ốc hỏi: “Em nhìn gì ở anh?”
Bánh Bao lẳng lặng nói: “Ngày hôm qua em gặp ác mộng.”
“Mơ thấy gì?”
“Em mơ thấy anh nói với em to con là tổ tông của em, anh mập là Tần Thủy Hoàng, còn có một đống chuyện lung tung nữa, gì mà Lương Sơn hảo hán, mấy vị hoàng đế gì đó.”
Tôi đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó phì cười: “Giấc mơ này thật ly kỳ, giống như bản thảo tiểu thuyết nhỉ.”
Bánh Bao cẩn thận nói: ‘Kỳ thật không phải mộng, phải không.”
Tôi thở dài, chỉ đành gật đầu.
Bánh Bao lập tức cực kỳ vui sướng vội mặc quần áo chạy ra khỏi phòng ngủ. Tôi hỏi với theo: “Em làm gì vậy?”
Bánh Bao nói từ hành lang vọng vào: “Em đi tâm sự với chị họ chuyện chiến tranh khi xưa.”
Tôi hô: "Việc này em có thế nói với Lưu Quý hoặc lão Ngô là được.”
Bánh Bao chạy đi tôi mới thở dài, cái gì nên nói cho cô ấy biết cũng đã nói, ngoại trừ một chuyện: Mấy người này chỉ có thể ở chỗ tôi một năm. Khi đủ một năm, dù bọn họ là Hạng Vũ hay có thân phận gì nữa, dù là tổ tông của cô ấy cũng tốt, đế vương hay là kỹ nữ, hán gian cũng được, Bánh Bao kỳ thật không quan tâm mấy cái này. Cô ấy là một người đơn thuần trọng tình cảm. Nếu cô ấy không biết rõ, tôi có thể lừa cô ấy là bọn họ trở về, vốn đều là sinh ly tử biệt. Nhưng nói vậy ít nhất không khiến cô nàng khó chịu -- hiện tại, tới ngày nào đó tôi thật không biết nên nói thế nào với Bánh Bao.
Sau đó vài ngày chúng tôi thường xuyên cùng Chính béo trò truyện, tôi cũng vận dụng mọi khả năng tìm tung tích của Hạng Vũ. Vốn tổ năm người như hình với bóng lại thiếu hai người, luôn có cảm giác thiếu thiếu, theo tôi nghĩ, một người đàn ông to lớn cưỡi một con ngựa hẳn không khó tìm, nhưng vài ngày qua không có tin tức của Hạng Vũ, xem ra anh ấy cưỡi con thỏ thọt đi vào vùng núi rừng hoang vắng rồi.
Còn những người khác ở Dục Tài đại khái vẫn như cũ, các hảo hán ngoại trừ dạy bọn nhỏ thì dùng thời gian rảnh chơi bời trác táng, bọn họ tham gia thi đấu tại Singapore xong đều có hàng vạn nhân dân tệ, điều khó được là có giác ngộ giáo dục đội ngũ kế cận, không chậm trễ việc dạy học, chuyện này cũng nhờ công lớn của Nhan Cảnh Sinh, khi cậu ta biết mấy người này thời gian còn lại không nhiều thì mỗi ngày đều nhìn chằm chằm mấy người này, ai không nghiêm chỉnh đi dạy học cậu ta sẽ lập tức lên lớp tư tưởng, phỏng chừng hiện tại coi như ném các hảo hán về lại Lương Sơn bọn họ cũng không phản loạn nổi.
Hơn nữa Nhan Cảnh Sinh còn thông qua biện pháp đổi ký túc xá tập trung các khách trọ lại, sau này vạn nhất có gì xảy ra cũng không quá hỗn loạn.
Các nghệ thuật gia vội vàng sáng tác thì khỏi nói, Lý Bạch rõ ràng cũng mở một nhóm nhỏ, chuyên dạy mấy đứa nhỏ yêu thơ viết thơ cổ, thú vị là bốn vị hoàng đế, từ khi đến trường thường cùng một chỗ nói chuyện phiếm, tôi còn tưởng rằng bọn họ thích náo nhiệt, nhất là đều là hoàng đế, không ngờ bốn người thực thuần khiết, có thể là trước kia địa vị cao, khó có cơ hội tự tập. Lưu Bang đôi khi cũng tới tâm sự với bọn họ, nhưng mà không thể nói hợp nhau, chuyện bốn người trải qua khác biệt với Lưu Bang, tựa như một đám trẻ tuổi nói chuyện với ông già vậy.
Nhị béo cũng thường tìm Quan nhị gia nói chuyện cũ, hơn nữa Tào Xung còn ngồi trên cổ Nhị béo, nói tới Chu Du, Lỗ Túc vân vân, chính là tam quốc đỉnh lập.
300 Nhạc gia quân một bộ phận nhỏ trở lại nơi ở cũ xử lý hậu sự, đại bộ phận lưu lại Dục Tài. Từ khi Nhạc Phi tới, Nhạc gia quân tựa hồ thật sự muốn giải trừ quân bị, ngoại trừ vài người còn bảo trì tố chất cùng hình tượng quân nhân, bọn họ chỉ lộ diện ra bộ mặt tập thể của quân đội. Nhưng mà “nhân tâm tán, khó dẫn đội” thì không phải, 300 Nhạc phi quân vẫn là 300 Nhạc phi quân thân mật như cũ.
Hôm nay là 29 tháng chạp âm lịch, ngày mai là đêm giao thừa - đêm 30, khuôn viên Dục Tài đã chăng đèn kết hoa, chúng tôi chuẩn bị đón năm mới.
Tác giả :
Trương Tiểu Hoa