Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Quyển 1 - Chương 70: quy tắc ngầm
Dẫn Lý Tĩnh Thủy cùng Ngụy Thiết Trụ lên mô tô, thấy hai người không vui: hai cậu sao vậy? hai người đánh 12, lại không chịu thiệt, cũng không tính mất mặt.
Lý Tĩnh Thủy buồn bực nói: “chúng tôi đã vi phạm quân lệnh.”
Ngụy Thiết Trụ nói: ‘chúng tôi không bảo hộ anh đươc tốt.”
“Đúng.” Lý Tĩnh Thủy nhìn vết thâm trên mặt tôi nói: “mà suýt nữa mất mạng nữa.”
Tôi nhìn hai người, hai người bị thương nặng hơn tôi nhiều, Lý Tĩnh Thủy mắt bị rách mí, Ngụy Thiết Trụ ho liên tục, từ tôn nghiêm của quân nhân, họ từ chối sự giúp dỡ của Hổ. hai người một 18, một mới 17. tôi cảm động, nói với họ: “Ngồi vững, anh đưa các chú đi uống rượu.”
Hai người đều kêu lên “a”, nói: “Bọn em không thể uống rượu.
“Ngồi vững, các chú đã nghe Từ hiệu úy nói gì rồi đó, trong lúc này phải nghe anh, các chú không muốn vi phạm quân lệnh lần nữa à?”
Hai người quả nhiên không nói nữa, Lý Tĩnh Thủy biết không thể đấu võ mồm với tôi, Ngụy Thiết Trụ vẫn luôn suy nghĩ: trong quân không được uống rượu cùng mệnh lệnh phải nghe tôi có sự trái ngược lẫn nhau.
Trên đường tôi dặn hai người tạm thời không nói chuyện gặp Liễu hiên, tôi dẫn họ tới quán bar, Trương Thanh đang ở cửa quán, vừa gặp ba người bọn tôi liền cười vui nói: “A, đi đánh lộn hả?”
Tôi gật đầu, mang hai người vào phía trong, tìm thuốc bôi cho hai người. Chu Quý Dương Chí cũng không hỏi, giết người phóng hỏa trong mắt bọn họ đều là rất nhỏ, rất bình thường, chút thương căn bản không thèm để ý.
Trương Thuận cùng Nguyễn gia huynh đệ cũng ở quán, hôm qua mấy người được bố của Nghê Tư Vũ an bài một phòng tại ký túc xá nam, tôi lúc này mới phát hiện ra Nghê Tư Vũ cũng có mặt ở đây, cô nàng ôm một bình nước cam ngồi trong góc, nhìn tôi lè lưỡi, cười hì hì: “Em tới chơi thôi.”
Tôi mở mấy cahi bia đưa cho Lý Tĩnh Thủy cùng Ngụy Thiết Trụ, bản tahan thì cầm một chai tới ngồi trước mặt mỹ nữ, cười hỏi: “học được thứ gì?”
Nghê Tư Vũ nói: “Các thầy nói em phải quên tất cả những thứ đã học đi, coi như không biết bơi. Còn bảo em phải nhớ lại lúc anh ở trong nước, nói chỉ có quen sạch những thứ rác rưởi đã học thì mới có thể học được bản lĩnh chân chính.”
Tôi tức giận nói: “Trời. thật quá quắt, em Vũ, mấy thầy cảu em không phải thứ tốt, em cách xa họ ra một chút.”
Nghê Tư Vũ nhìn cái mặt xanh đỏ tím vàng của tôi nhấp môi cười nói: “Em thấy anh mới không phải người tốt – csc anh đi xem đá bóng à?”
Nghê Tư Vũ ở phụ cận khu thể dục, thường thấy mấy fan bóng đá đánh lộn, hôm nay lại có trận bóng giữa một trường của Thượng Hải với một câu lạc bộ trong thành phố.
Chu Quý đứng bên nói xen vào: “có gì mà coi. Cao Cầu tuy chẳng ra cái quái gì, nhưng đá bóng thực giỏi hơn bọn kia nhiều.”
Lúc này Trương Thanh bê một thùng nhựa lớn tới, hào hứng nói: “các anh, thứ tốt tới rồi.”
Tôi nhìn qua là “tam oản bất quá cương.”
Trương Thanh nói xong thả xuống mở nắp thùng, tay lắc lắc, khiến cả quán đều thơm mùi rượu. Các hảo hán đang lười nhác đột ngột tập thể hưng phấn đứng lên vây tới, đều hét lên: “Rượu>’
Lời này nghe thậy chọc tức tôi mà, chẳng lẽ cả quán bar lớn thế này toàn bán nước đái chắc?
Chu Quý ôm một thùng cốc chén ra, vội vã múc từ trong thùng ra uống. Uống nửa chén, mới chép chép miệng nói: “Mùi vị có hơi kém, chẳng qua cũng tạm được.”
Nói xong uống một hơi cạn sạch, lại múc một chén, Dương Chí tay đẩy Chu Quý bay ra, tự múc uống và nói: “Chú thương chưa khỏi, uống ít thôi.”
Trương Thanh nói; “Đừng cướp, ngồi xuống ngồi xuống. Một thùng này đủ uống mà.”
Nói xong còn gọi: “hai anh bạn nhỏ kia cũng tới đi.”
Lí Tĩnh Thủy cùng Ngụy Thiết Trụ vốn không quen uống rượu bia, lúc này nhìn nhau, mãi không quyết định, tôi nói: “Đi đi, hôm nay có thể uống thả cửa.”
Người trẻ tuổi thích náo nhiệt, hai là rượu đích thực rất thơm. Hai người đại khái từ trưa đã thèm. Hai người thích thú hứng khởi chạy tới, tôi thầm nói trong lòng; đây mới gọi là binh phỉ một nhà.
Một bàn lớn đầy nhóc người, chờ Trương Thanh rót rượu, Trương Thuận đột nhiên quay đầu nói: “em Vũ, em làm gì thế? Qua đây uống rượu.”
Nghe Tư Vũ đáng thương đáp lại: “Sao? Em không biết uống.”
Nguyễn Tiểu Nhị có rượu uống, cũng không để ý tới ngại ngùng, thoải mái nói; “Không biết uống rượu thì em bơi kiểu gì?”
Nghê Tư Vũ hỏi lại: “Cái anfy… có quan hệ gì?”
Nguyễn Tiểu Ngũ nói: “Lúc nào em uống rượu say bí tỉ không biết trời đất, ném em xuống nước có thể tự mình nổi được trôi đi thì em xuât sư.”
Bọn người này uống rượu tất lộ phỉ khí, hô to gọi nhỏ. Nghê Tư Vũ uống nước cam mắt trợn ngược nhìn vào. Tôi nói với cô em: “Hiện tai em có hai tuyển chọn, một là tới uống rượu, để các thầy hài lòng, hai là về nhà gấp, đừng ở chung với bọn lưu manh này – anh có số điện thoại của em, chúng tình sẽ liên hệ sau nhỉ.”
Nghê Tư Vũ trợn tôi, lấy hết can đảm, đi tới ngồi giữa cả bọn, Trương Thanh rót cho cô nàng một chén rượu lớn. Cô nàng bưng lên nhấp một ngụm đột nhiên mắt mở to: “oai, uống ngon thật.”
Nói xong tu một ngụm lớn, bọn thổ phỉ đều kêu lớn: “được, được,…”
Ai da, một thiếu nữ thuần khiết đã sa đọa.
Tôi cầm túi nước đá ốp lên mặt, Trần Khả Kiều đột nhiên gọi điện tới, cầu đầu tiên là : “Quản lý Tiêu, thât thật có biện pháp hả?”
Không đợi tôi trả lời, cô nàng tiếp tục nói: “Liễu Hiên đã từ chức, vị trí quản lý hiện tại để hai bạn anh tạm thời đảm nhiệm.”
Giọng điệu cô nàng tuy rất thùng thấp, nhưng tôi nghe ra không chút tức giận, tựa hồ có chút thả lỏng giải thoát: “Cái gì là tạm thời đảm nhiệm, cô tính tìm một thằng khác tới hả?”
Trần Khả Kiều nghe thanh âm bên tôi rất ầm, hỏi: ‘Anh đang ở đâu vậy?”
“Quán bar – tôi rất có trach nhiệm đấy chứ?”
Trần Khả Kiều bất mãn; “Quản lý Tiêu, xin anh tốt nhất không làm quán rượu nát bét, có người phản ánh với tôi là quán bar như một hang ổ trộm cướp.”
Tôi nhìn bốn phía, úc này mới phát hiện ra Thời Thiên chẳng biết biến đi đâu mắt, tôi bực mình nói; “Trần tiểu thư, xin chú ý cách dùng từ của cô.”
Khả năng còn chưa có ai dùng giọng điều này nói với Trần Khả Kiều, hoặc cô nàng đã quen với khuôn mặt cười cười của tôi, tóm lại cô nàng sửng sốt, sau đó cúp điện thoại.
Tôi nhìn mọi người uống rượu. Chu Quý vì mông đị thương nên ngồi nghiêng trên ghế dựa, cười nói vui vẻ, Dương Chí lại liên tục cụng ly Lý Tĩnh THủy cùng Ngụy Thiết Trụ. Trương Thuận ôm bả vai Nguyễn Tiểu Nhị, chẳng biết đang thì thầm cái gì, hai người rất vui vẻ. Nguyễn Tiểu Ngũ cười híp mắt nhìn Nghê Tư Vũ đang mời mình uống rượu. Bọn họ trong lúc nói cười đều mang vẻ phiêu hãn, mạnh mẽ. Nghê Tư Vũ có vẻ cũng bị cảm nhiễm càng trở nên sáng sủa, cởi mở. Đây là thổ phỉ tụ nghãi, tôi thở dài, quán bar từ khi mở cửa tới giờ đã náo nhiệt, thỉnh thaongr các hỏa hán ướng rượu uống bia thì doanh nghiệp mất mấy ngày tiền thu, thêm các loại phí dụng lung tung cùng nuôi mấy tên nhàn cư vi bất thiện Dương Chí cùng Trương Thanh thì coi như quán mở cửa nửa tháng là bù trừ vừa hết.
Đây là chuyện nhỏ, điều khiến tôi đau đầu nhất là Chu Quý hào sảng, hơi chút là miễn phí cho người, chỉ vài câu nói chuyện với khach liền tặng vài bình rượu, lý do chỉ có một: thuận mắt. Lương Sơn ở chân núi mở quán rượu, là vì kết giao các hảo hán, kỳ thực là mấy tên vô công rồi nghề, là cái trạm trung chuyển cùng văn phòng giới thiệu, có sơn trại khổng lồ chống lưng, mở nhà máy cháo cũng không vấn đề gì to tát. Nhưng tôi thuộc về loại tiểu vốn buôn bán, còn trông chờ vào lợi nhuận, nhưng lại khó nói với Chu Quý, những người như họ, đều là người có cá tính, có thể bán mạng cho người chỉ vì một câu nói, nhưng có khi vì một chuyện nhỏ bằng đầu ruồi cũng trở mặt. Bọn họ chỉ thích thịt ăn khối lớn mà rượu uống cả bát, là thống khoái, là vì bằng hữu mà dỡ đao, không tiền thì cứ thế mà uống – còn chưa bao giờ thấy các hảo hán phát sầu vì tiền.
Cứ tiếp tục thế này, quán bar tuy không phải hang ổ trộm cướp cũng thành máy đốt tiền – đốt tiền của tôi.
Trương Thanh một tay chống thùng, vừa uống xong một chén đầy, đột nhiên hô lên: Chú Cường, qua đây uống rượu, đứng đó làm gì?”
Tôi cũng chẳng nghĩ được nhiều, đi qua ngồi giữa Chu Quý cùng Dương chí, lúc này mới phát hiện Lý Tĩnh Thủy cùng Ngụy Thiết Trụ không chịu nổi nhiều rượu, đã bị chuốc gục rồi, Dương Chí nói: “hai anh bạn nhỏ hôm nay không về được rồi.”
Tôi vội gọi điện cho Tống Thanh tìm Từ Đắc Long xin nghỉ phép cho hai người, 300 tiếp thu các thứ mới kém hơn các hảo hán nhiều, đại khái là bị khuôn mẫu câu thúc quá nhiều thành quen rồi.
Từ Đắc Long đáp ứng rất nhanh, còn nói có thể cho nghỉ mấy ngày đẻ hai người đi chơi, tôi nghĩ cũng tốt, để hai người dường thương, mang chiến sĩ của người tar a ngoài, lúc về phải chống nạng thật không tốt.
Lúc này, Nghê Tư Vũ đã uống hai chén rượu đột nhiên đứng bật dậy, mọi người đều ngạc nhiên. Không biết cô nàng muốn alfm gì, chỉ thấy mặt nhỏ đỏ bừng, tay nắm lý rượu đạp mạnh muống bàn, vô cùng bá đạo nói: “Em nhất định sẽ là quán quân.”:
Nói xong không nói nhiều lời, ngã ngửa về phía sau. Nguyễn Tiểu Ngũ vội đỡ lấy, phát hiện ra Nghê Tư Vũ đã bất tỉnh, Trương Thuận cười khổ đứng lên: ‘Được, chúng tôi trước đưa cô gái nhỏ này về nhà đã.”
Tôi nói: “Đừng để bố cô ấy nhìn thấy các anh nhé.”
Tôi mà là bố cô ấy, không chém ba tên lưu manh kia không làm người, tôi tức bực, Nghê Tư Vũ là con thân sinh thật sao? Con gái đột nhiên tìm về ba tên đực rựa, cha không hỏi han cứ thế an bài phòng ở?
==Đương nhiên là có nguyên nhân, tôi sau này mwois biết, bố Nghe Tư Vũ đã cùng Trương Thuận tỷ thí, Nghê Tư Vũ làm giám khảo, sau tiếng bắt đầu, cha cô nàng cùng Trương Thuận đều nhảy xuống nước. Chờ khi ông ta hoàn thành quãng bơi tự do tiêu chuẩn theo sách giáo khoa, Trương Thuận đã lên bờ thay xong y phục rồi. Từ đó, bố cô ấy đáp ứng vô điều kiện ba huấn luyện viên thần bí bất kỳ yêu cầu gì, thậm chí có thể trích tiền công của mình làm biền dậy, nhưng mấy người Trương Thuận từ chối.
Tôi đưa mấy người ra cửa, nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ngũ vác Nghê Tư Vũ trên vai, bận tâm hỏi; ‘các anh thật ném cô ấy xuống nước hả?”
Không quá mười phút, Lý Tĩnh Thủy cùng Ngụy Thiết Trụ bại lui. Tôi tống vào phòng quản ý đi ngủ, Trương Thanh cười nói: “Nhìn không ra, chú cường văn dốt võ nát nhưng tửu lượng thâm hậu.”
Tôi chẳng thích thú gì: “Luyện bơi lội có được đó.”
Chú Quý cùng Dương Chí sững người, sau đó phì cười.
Lúc này từ cửa có 3 tên sinh viên bước vào, tuổi đều khoảng 20, tên đi đầu tóc vàng, đội mũ. Tai đeo 3 cái khuyên như xích sắt, đi dày gia, đầu đinh, trời thì nóng mà mặc áo da đen, mặt đại khái có hai ba mươi cái đinh, không nhifnc ũng biết là bọn lưu manh nhóc con Cổ Thiết Tú nổi tiếng trong thành phố.
Toc vàng đi vào, nhìn bọn tôi một lượt, nói rất ngông nghênh: “he he, đang uống rượu hả, cho tôi một chén.”
Thấy không người để ý, tự đi lấy một chén tính muc rượu ra uống, Trương Thanh nhấc tay, lạnh nhạt nói: “Rượu này không phải của mày.”
Chu Quý vẫn bộ giáng chưởng quầy hòa khí, cười híp mắt nói; “Tiệm nhỏ còn chưa khai nghiệp, vài vị quay lại khi khác.”
Thùng rượu bị Trương Thanh dè xuống, tóc vàng không nhấc lên nổi, hắn lúng túng buông chén nói: “Tao tới tìm Liễu ca.”
“Chỗ này không có họ Liễu.” Dương Chí mặt âm trầm.
“Liễu Hiên là anh trai tao.”
Chu Quý mắt lấp lánh tinh quang, lập tức cười ha hả nói: “Nó không làm ở đây nữa, mấy cậu biết nó hả?”
“Cái gì? Sao không nói với chúng ta nhỉ?” Tóc vàng kinh ngạc, biến sắc, giọng trở nên hugn ác; “Vậy thì giao phí quản lý đi thôi.”
Tôi vừa nghe đã hiểu cả rồi, Liễu Hiên cũng tính là người có máu mặt trong hắc đạo, hắn làm quản lý thì ngưu quỷ xà thần không dám tới làm loạn, thậm chí còn phải kính phục nghe hơi mà chạy, mà hắn muốn đối phó Chu Quý, tự nhiên sẽ không tìm mấy thằng quen mặt, vì vậy thuê 8 thằng kia – 8 thằng đưa xe tới còn tặng kèm thuốc lá. Sau đó là chuyện khác, bởi vì quá đột ngột, hắn muốn chạy khẩn cấp, làm gì có hơi sức đâu lo cho bọn cặn bã lâu la.
Mấy tên lưu manh nhóc con tiện tạt qua đây, Liễu đại ca kiếm chút lặt vặt, không biết ân oán giữa bọn tôi.
“phí quản lý” cũng là phí bảo hộ mà bọn nó thường nói, chẳng qua thay cách nói cho dễ nghe thôi.
Chu Quý tự nhiên minh bạch ý tứ, lại vẫn giả vờ không hiểu hỏi lại: “phí quản lý cái gì, bọn cậu mỗi ngày tới chỗ tôi thu rác hả?” Trương Thanh phì cười.
Tóc vàng không biết Chu Quý giả ngu, khinh miệt: “Ngay “phí quản lí” cũng không biết, là phí bảo hộ, trước tiên bỏ 1 vạn NDT ra đây.”
“A, tôi rất sợ, đưa cậu tiền là cậu bảo hộ bọn tôi hả?’
Nhìn Chu Quý thân thể béo núc ních giả vờ, ngay cả người nghiêm túc nhưu Dương Chí cũng phì cười.
Tóc vàng lúc này mới biết bị người ta coi là trò cười, chỉ vào Chu Quý nói: ‘mày là ai?”
“Tao là phó quản lý ở đây.”
Tôi xen miệng: “hiện tại là quản lý chính.”
Tôi nhìn tóc vàng nói: “Kêu lão đại bọn mày lúc trời tối tới nói chuyện với tao, tao xem xong phim TV thì tới, sau 10 h có chút rảnh.”
Tôi tính ra bọn lưu manh là chuyện nhỏ, vì vậy định làm 1 lần cho xong, nếu không bọn lâu la cứ bám đuôi làm phiền thật khó chịu, dứt khoát gọi bọn đầ lĩnh ra, không cấp một đồng, nếu hiểu được thì tốt, nếu không thì ra chút thủ đoạn hù dọa là được.
Tóc vàng chỉ mặt tôi nói: “Mày là cái thá già, cũng dám lớn lối?”
Tôi giả bộ vô tình nhổ nước bọt lên giầy của nó, rất thành khẩn nói: “Đúng, tao cũng đéo coi mày ra gì.”
“Con mẹ mày…” Thằng ranh chạy tới trước một bước, hung hăng kéo sợi dây xích từ trong quần ra, lại thấy bọn tôi đều cười ha ha nhìn hắn, hắn lập tức như quả bóng xì hơi, lùi ra sau chỉ mặt tôi nói: “Mày giỏi.”
Chờ khi bọn nó đi rồi, Dương Chí nói: “Anh lại nhớ Ngưu Nhị, nếu như lúc đầu hắn biết anh dám giết hắn, sẽ không bức bách anh thế kia…”
“các ca ca, chuyện tối nay các anh đừng chen vào nhé…”
Cả bọn này cái gì cũng tốt, nói nghãi khí, đầu óc linh hoạt, nhưng chỉ khẽ động là giết người, quá khủng bố, so ra Trương Thanh mới tốt, không hạ sát thủ, bắt sống bọn lâu la. Trong nhà còn hai hộp thuốc viên hết đát, tối tôi sẽ về lấy mang ra, thứ đó ném vào đánh người đau hay không còn chauw biết, nhưng ném vào mồm có thể lừa đối phương là “hàm tiếu bán bộ” .(cười đi nửa bước)
Có mục đích, tôi muốn về nhà, Tôn Tư Hân đã đi alfm tôi hỏi cậu ta về bọn tóc vàng, Tôn Tư Hân nói: “đại ca của bọn nó là Tua-vit, là một địa đầu xà ở khu này, các quán bar bên cạnh mỗi tháng đều giao tiền cho hắn, chúng ta không cần sợ, hắn không chọc nổi Liễu quản lý, bọn nó kỳ thực cầm tiền là thôi, bọn nó giống chó ghẻ đó, hôm nay anh đuổi bọn nó đi thì ngày mai có bọn càng hung tợn tới đối phó.”
Tôi nói với cậu ta: “Liễu quán lý đã từ chức rồi.”
Tôn Tư Hân không ngờ chỉ “a”, tựa hồ có dự liệu từ sớm, cậu ta cười nói với tôi: ‘Tua vít cũng chẳng lắm bạn bè, nhiều nhất gọi được 20 người, anh cường chỉ cần hô một tiếng. Hắn đái ra quần luôn.”
Thằng nhóc này cũng thật gian xỏ. Lại không khiến người khác cahsn ghét, thân phận cảu tôi một mực không nói rõ, chẳng qua nhìn bộ dạng cậu ta đã đoán dược 7,8 phần mười.
Tôi thấy vết thâm tím trên mặt đã tốt hơn, đứng dậy cáo từ. Tôi còn đặc biện dặn dò có việc gì tối chờ tôi tới giải quyết, Trương Thanh nói: ‘chú cứ xem TV, việc ở đây không cần chú lo.”
Thế là tôi quyết định: không xem phim nữa, tới sớm chút.
Về tới nhà, Bánh bao đang nấu cơm, tôi lên lầu vội thay quần áo, áo đã bẩn lại rách. Còn không chờ tôi đổi bộ mới, chợt nghe Lý Sư Sư hét lên sau lưng: “a, anh, sao lưng anh có vết môi này ?”
Bánh Bao lập tức bỏ nồi rây xài vác cái muôi lên, vừa đi vừa mắng; “Tên chó chết đi đâu tòm tem hả…”
Cô nàng nhìn lưng tôi, đột nhiên cười ha hả, tôi phi thường tức bực, cui vai nhìn vào gương. Tôi nhìn vào gương mới thấy làm gì có vết chân, chỉ có hình tròn là vết An Đạo Toàn dùng bể cả giác hơi cho tôi, vì bể cá có viền vân, nên nhìn như đôi môi vậy.
Tôi tìm bộ quần áo mặc vào, tức giận nói: “em gái, em hại anh rồi --- em thử nghĩ xem, ai cso mồm to thế? Em cho rằng có người có mồm to thế hả? em nghĩ rằng anh đi hẹn gặp Julia Roberts hả?” Lý Sư Sư mặt đỏ bừng.
“còn cô nữa…” Tôi quay người nhìn Bánh Bao; “Lại phát hiện cô nàng đang an tâm xào rau, lại quay người muốn mắng Lý Sư Sư đã thấy cô nàng chạy mất rồi.
Lúc ăn cơm tôi thấy bánh bao rử tay, sau đó mới bắt đầu gắp đũa, biết cô anngf mỗi ngày phải đứng tầm 6 giờ, lúc về còn làm cơm cho 7 người, tôi nói với cô ấy: “bánh Bao, làm hết tháng này rồi nghỉ.”
Bánh bao vừa uống nước vừa nói: ‘Uhm, Anh nuôi được em hả.”
“Được, chẳng qua em phải bảo trì vóc người này, đừng có mỗi ngày chỉ xem mấy bộ phim hành động trên TV.’
Bánh Bao căn bản chẳng nghe tôi nói gì, cô ấy hỏi tôi: ‘Anh gần đây bận gì thế, mỗi ngày đều không ở nhà.”
“… Giúp bạn chuyện trường học…”
“Đúng rồi, em nghe thấy Trương nói học sinh ở đó không phải trả tiền, vậy bạn anh kiếm tiền cách nào? Em sao chưa từng nghe anh nói có một người bạn như thế?
Tôi chỉ lấp liếm: “Người ta di cư Hà Lan, xong rồi hấy vỗ mông rời đi cũng không trượng nghãi, nên lá rụng về cội, bỏ tiền trợ giúp sự nghiệp giáo dục…”
“Vậy vì sao anh ta lại tự đứng ra làm, sao không quyên tiền cho vài trương học là được – anh nói là Hà Lan hay Hà Nam?” Bánh Bao cũng không ngu.
Tần Thủy Hoàng cuối cùng không chờ nổi nói: “Sao cọ thệ không kiệm tiền, sạu nạy nhọm học sinh thự nhứt cọ danh, vệ sau giao tiện học sinh không tợi hạ?”
Xem ra Chính béo có hiền hậu cũng là một chính trị gia, tâm hiểm ác, ánh mắt trường viễn, quân Tần năm đó đánh khắp thiên hạ vô dịch thủ một phần vì người Tần hung mãnh, hai chủ yếu vì Tần Thủy Hoàng thường quân rất phong hậu, quân Tàn quân công chai 20 cấp, tham quân có điều kiện rất tốt, cũng nhưu “ký hợp đồng”, sau đó căn cứ số lượng chém đầu mà phong tước, lên hai ba cấp đã có cơm ăn no, nếu thành “bạch kim chiến sĩ”, cách được phong vạn hộ hầu cũng chẳng xa, vì vậy chẳng quản quân Ngụy trọng trang vũ tốt hay thiết kỵ của Triệu, đều không đấu lại Tần giáp “máu chiến”.
Chẳng qua thật không cần nói, anh ta nói cũng là một biện pháp, chờ 300 hảo hán đều đi rồi, trường văn võ dục tài không chừng có thể đi lên con đường chính quy, từ kinh nghiệm từ hai chiến dịch thu phục Lại cùng huyết chiến lão Hổ, trường học còn chưa chính thức treo bảng đã có chút danh tiếng.
Lý Sư Sư gõ nhẹ đũa xuống bàn nói: “Anh trai, em cũng muốn tìm việc làm.”
Tôi nói; “Chẳng phải anh đã nói, sau khi trường mở cửa em sẽ làm giáo viên là gì?”
“Ngoài ra em còn muốn làm chuyện khác nữa, như là làm diễn viên điện ảnh.”
“ặc?” Tôi kinh ngạc vì sao cô ấy có ý nghĩ như vậy.
Bánh bao ăn một miếng rau xào nói: “Chị ủng hộ Nam, dựa theo chất giọng cùng vóc người của em, tuyệt đối là minh tinh.”
Tôi nhìn Lý Sư Sư; “Vậy anh cho em hai lời khuyên: một, đừng nhận bộ phim của Vương Gia vệ, hắn đã quay phim mấy năm nhưng chất lượng kém, lúc em bội ước thì hắn chắc chắn tìm anh tính sổ, hai alf, em đừng bị “quy tăc ngầm;….”
Lý Tĩnh Thủy buồn bực nói: “chúng tôi đã vi phạm quân lệnh.”
Ngụy Thiết Trụ nói: ‘chúng tôi không bảo hộ anh đươc tốt.”
“Đúng.” Lý Tĩnh Thủy nhìn vết thâm trên mặt tôi nói: “mà suýt nữa mất mạng nữa.”
Tôi nhìn hai người, hai người bị thương nặng hơn tôi nhiều, Lý Tĩnh Thủy mắt bị rách mí, Ngụy Thiết Trụ ho liên tục, từ tôn nghiêm của quân nhân, họ từ chối sự giúp dỡ của Hổ. hai người một 18, một mới 17. tôi cảm động, nói với họ: “Ngồi vững, anh đưa các chú đi uống rượu.”
Hai người đều kêu lên “a”, nói: “Bọn em không thể uống rượu.
“Ngồi vững, các chú đã nghe Từ hiệu úy nói gì rồi đó, trong lúc này phải nghe anh, các chú không muốn vi phạm quân lệnh lần nữa à?”
Hai người quả nhiên không nói nữa, Lý Tĩnh Thủy biết không thể đấu võ mồm với tôi, Ngụy Thiết Trụ vẫn luôn suy nghĩ: trong quân không được uống rượu cùng mệnh lệnh phải nghe tôi có sự trái ngược lẫn nhau.
Trên đường tôi dặn hai người tạm thời không nói chuyện gặp Liễu hiên, tôi dẫn họ tới quán bar, Trương Thanh đang ở cửa quán, vừa gặp ba người bọn tôi liền cười vui nói: “A, đi đánh lộn hả?”
Tôi gật đầu, mang hai người vào phía trong, tìm thuốc bôi cho hai người. Chu Quý Dương Chí cũng không hỏi, giết người phóng hỏa trong mắt bọn họ đều là rất nhỏ, rất bình thường, chút thương căn bản không thèm để ý.
Trương Thuận cùng Nguyễn gia huynh đệ cũng ở quán, hôm qua mấy người được bố của Nghê Tư Vũ an bài một phòng tại ký túc xá nam, tôi lúc này mới phát hiện ra Nghê Tư Vũ cũng có mặt ở đây, cô nàng ôm một bình nước cam ngồi trong góc, nhìn tôi lè lưỡi, cười hì hì: “Em tới chơi thôi.”
Tôi mở mấy cahi bia đưa cho Lý Tĩnh Thủy cùng Ngụy Thiết Trụ, bản tahan thì cầm một chai tới ngồi trước mặt mỹ nữ, cười hỏi: “học được thứ gì?”
Nghê Tư Vũ nói: “Các thầy nói em phải quên tất cả những thứ đã học đi, coi như không biết bơi. Còn bảo em phải nhớ lại lúc anh ở trong nước, nói chỉ có quen sạch những thứ rác rưởi đã học thì mới có thể học được bản lĩnh chân chính.”
Tôi tức giận nói: “Trời. thật quá quắt, em Vũ, mấy thầy cảu em không phải thứ tốt, em cách xa họ ra một chút.”
Nghê Tư Vũ nhìn cái mặt xanh đỏ tím vàng của tôi nhấp môi cười nói: “Em thấy anh mới không phải người tốt – csc anh đi xem đá bóng à?”
Nghê Tư Vũ ở phụ cận khu thể dục, thường thấy mấy fan bóng đá đánh lộn, hôm nay lại có trận bóng giữa một trường của Thượng Hải với một câu lạc bộ trong thành phố.
Chu Quý đứng bên nói xen vào: “có gì mà coi. Cao Cầu tuy chẳng ra cái quái gì, nhưng đá bóng thực giỏi hơn bọn kia nhiều.”
Lúc này Trương Thanh bê một thùng nhựa lớn tới, hào hứng nói: “các anh, thứ tốt tới rồi.”
Tôi nhìn qua là “tam oản bất quá cương.”
Trương Thanh nói xong thả xuống mở nắp thùng, tay lắc lắc, khiến cả quán đều thơm mùi rượu. Các hảo hán đang lười nhác đột ngột tập thể hưng phấn đứng lên vây tới, đều hét lên: “Rượu>’
Lời này nghe thậy chọc tức tôi mà, chẳng lẽ cả quán bar lớn thế này toàn bán nước đái chắc?
Chu Quý ôm một thùng cốc chén ra, vội vã múc từ trong thùng ra uống. Uống nửa chén, mới chép chép miệng nói: “Mùi vị có hơi kém, chẳng qua cũng tạm được.”
Nói xong uống một hơi cạn sạch, lại múc một chén, Dương Chí tay đẩy Chu Quý bay ra, tự múc uống và nói: “Chú thương chưa khỏi, uống ít thôi.”
Trương Thanh nói; “Đừng cướp, ngồi xuống ngồi xuống. Một thùng này đủ uống mà.”
Nói xong còn gọi: “hai anh bạn nhỏ kia cũng tới đi.”
Lí Tĩnh Thủy cùng Ngụy Thiết Trụ vốn không quen uống rượu bia, lúc này nhìn nhau, mãi không quyết định, tôi nói: “Đi đi, hôm nay có thể uống thả cửa.”
Người trẻ tuổi thích náo nhiệt, hai là rượu đích thực rất thơm. Hai người đại khái từ trưa đã thèm. Hai người thích thú hứng khởi chạy tới, tôi thầm nói trong lòng; đây mới gọi là binh phỉ một nhà.
Một bàn lớn đầy nhóc người, chờ Trương Thanh rót rượu, Trương Thuận đột nhiên quay đầu nói: “em Vũ, em làm gì thế? Qua đây uống rượu.”
Nghe Tư Vũ đáng thương đáp lại: “Sao? Em không biết uống.”
Nguyễn Tiểu Nhị có rượu uống, cũng không để ý tới ngại ngùng, thoải mái nói; “Không biết uống rượu thì em bơi kiểu gì?”
Nghê Tư Vũ hỏi lại: “Cái anfy… có quan hệ gì?”
Nguyễn Tiểu Ngũ nói: “Lúc nào em uống rượu say bí tỉ không biết trời đất, ném em xuống nước có thể tự mình nổi được trôi đi thì em xuât sư.”
Bọn người này uống rượu tất lộ phỉ khí, hô to gọi nhỏ. Nghê Tư Vũ uống nước cam mắt trợn ngược nhìn vào. Tôi nói với cô em: “Hiện tai em có hai tuyển chọn, một là tới uống rượu, để các thầy hài lòng, hai là về nhà gấp, đừng ở chung với bọn lưu manh này – anh có số điện thoại của em, chúng tình sẽ liên hệ sau nhỉ.”
Nghê Tư Vũ trợn tôi, lấy hết can đảm, đi tới ngồi giữa cả bọn, Trương Thanh rót cho cô nàng một chén rượu lớn. Cô nàng bưng lên nhấp một ngụm đột nhiên mắt mở to: “oai, uống ngon thật.”
Nói xong tu một ngụm lớn, bọn thổ phỉ đều kêu lớn: “được, được,…”
Ai da, một thiếu nữ thuần khiết đã sa đọa.
Tôi cầm túi nước đá ốp lên mặt, Trần Khả Kiều đột nhiên gọi điện tới, cầu đầu tiên là : “Quản lý Tiêu, thât thật có biện pháp hả?”
Không đợi tôi trả lời, cô nàng tiếp tục nói: “Liễu Hiên đã từ chức, vị trí quản lý hiện tại để hai bạn anh tạm thời đảm nhiệm.”
Giọng điệu cô nàng tuy rất thùng thấp, nhưng tôi nghe ra không chút tức giận, tựa hồ có chút thả lỏng giải thoát: “Cái gì là tạm thời đảm nhiệm, cô tính tìm một thằng khác tới hả?”
Trần Khả Kiều nghe thanh âm bên tôi rất ầm, hỏi: ‘Anh đang ở đâu vậy?”
“Quán bar – tôi rất có trach nhiệm đấy chứ?”
Trần Khả Kiều bất mãn; “Quản lý Tiêu, xin anh tốt nhất không làm quán rượu nát bét, có người phản ánh với tôi là quán bar như một hang ổ trộm cướp.”
Tôi nhìn bốn phía, úc này mới phát hiện ra Thời Thiên chẳng biết biến đi đâu mắt, tôi bực mình nói; “Trần tiểu thư, xin chú ý cách dùng từ của cô.”
Khả năng còn chưa có ai dùng giọng điều này nói với Trần Khả Kiều, hoặc cô nàng đã quen với khuôn mặt cười cười của tôi, tóm lại cô nàng sửng sốt, sau đó cúp điện thoại.
Tôi nhìn mọi người uống rượu. Chu Quý vì mông đị thương nên ngồi nghiêng trên ghế dựa, cười nói vui vẻ, Dương Chí lại liên tục cụng ly Lý Tĩnh THủy cùng Ngụy Thiết Trụ. Trương Thuận ôm bả vai Nguyễn Tiểu Nhị, chẳng biết đang thì thầm cái gì, hai người rất vui vẻ. Nguyễn Tiểu Ngũ cười híp mắt nhìn Nghê Tư Vũ đang mời mình uống rượu. Bọn họ trong lúc nói cười đều mang vẻ phiêu hãn, mạnh mẽ. Nghê Tư Vũ có vẻ cũng bị cảm nhiễm càng trở nên sáng sủa, cởi mở. Đây là thổ phỉ tụ nghãi, tôi thở dài, quán bar từ khi mở cửa tới giờ đã náo nhiệt, thỉnh thaongr các hỏa hán ướng rượu uống bia thì doanh nghiệp mất mấy ngày tiền thu, thêm các loại phí dụng lung tung cùng nuôi mấy tên nhàn cư vi bất thiện Dương Chí cùng Trương Thanh thì coi như quán mở cửa nửa tháng là bù trừ vừa hết.
Đây là chuyện nhỏ, điều khiến tôi đau đầu nhất là Chu Quý hào sảng, hơi chút là miễn phí cho người, chỉ vài câu nói chuyện với khach liền tặng vài bình rượu, lý do chỉ có một: thuận mắt. Lương Sơn ở chân núi mở quán rượu, là vì kết giao các hảo hán, kỳ thực là mấy tên vô công rồi nghề, là cái trạm trung chuyển cùng văn phòng giới thiệu, có sơn trại khổng lồ chống lưng, mở nhà máy cháo cũng không vấn đề gì to tát. Nhưng tôi thuộc về loại tiểu vốn buôn bán, còn trông chờ vào lợi nhuận, nhưng lại khó nói với Chu Quý, những người như họ, đều là người có cá tính, có thể bán mạng cho người chỉ vì một câu nói, nhưng có khi vì một chuyện nhỏ bằng đầu ruồi cũng trở mặt. Bọn họ chỉ thích thịt ăn khối lớn mà rượu uống cả bát, là thống khoái, là vì bằng hữu mà dỡ đao, không tiền thì cứ thế mà uống – còn chưa bao giờ thấy các hảo hán phát sầu vì tiền.
Cứ tiếp tục thế này, quán bar tuy không phải hang ổ trộm cướp cũng thành máy đốt tiền – đốt tiền của tôi.
Trương Thanh một tay chống thùng, vừa uống xong một chén đầy, đột nhiên hô lên: Chú Cường, qua đây uống rượu, đứng đó làm gì?”
Tôi cũng chẳng nghĩ được nhiều, đi qua ngồi giữa Chu Quý cùng Dương chí, lúc này mới phát hiện Lý Tĩnh Thủy cùng Ngụy Thiết Trụ không chịu nổi nhiều rượu, đã bị chuốc gục rồi, Dương Chí nói: “hai anh bạn nhỏ hôm nay không về được rồi.”
Tôi vội gọi điện cho Tống Thanh tìm Từ Đắc Long xin nghỉ phép cho hai người, 300 tiếp thu các thứ mới kém hơn các hảo hán nhiều, đại khái là bị khuôn mẫu câu thúc quá nhiều thành quen rồi.
Từ Đắc Long đáp ứng rất nhanh, còn nói có thể cho nghỉ mấy ngày đẻ hai người đi chơi, tôi nghĩ cũng tốt, để hai người dường thương, mang chiến sĩ của người tar a ngoài, lúc về phải chống nạng thật không tốt.
Lúc này, Nghê Tư Vũ đã uống hai chén rượu đột nhiên đứng bật dậy, mọi người đều ngạc nhiên. Không biết cô nàng muốn alfm gì, chỉ thấy mặt nhỏ đỏ bừng, tay nắm lý rượu đạp mạnh muống bàn, vô cùng bá đạo nói: “Em nhất định sẽ là quán quân.”:
Nói xong không nói nhiều lời, ngã ngửa về phía sau. Nguyễn Tiểu Ngũ vội đỡ lấy, phát hiện ra Nghê Tư Vũ đã bất tỉnh, Trương Thuận cười khổ đứng lên: ‘Được, chúng tôi trước đưa cô gái nhỏ này về nhà đã.”
Tôi nói: “Đừng để bố cô ấy nhìn thấy các anh nhé.”
Tôi mà là bố cô ấy, không chém ba tên lưu manh kia không làm người, tôi tức bực, Nghê Tư Vũ là con thân sinh thật sao? Con gái đột nhiên tìm về ba tên đực rựa, cha không hỏi han cứ thế an bài phòng ở?
==Đương nhiên là có nguyên nhân, tôi sau này mwois biết, bố Nghe Tư Vũ đã cùng Trương Thuận tỷ thí, Nghê Tư Vũ làm giám khảo, sau tiếng bắt đầu, cha cô nàng cùng Trương Thuận đều nhảy xuống nước. Chờ khi ông ta hoàn thành quãng bơi tự do tiêu chuẩn theo sách giáo khoa, Trương Thuận đã lên bờ thay xong y phục rồi. Từ đó, bố cô ấy đáp ứng vô điều kiện ba huấn luyện viên thần bí bất kỳ yêu cầu gì, thậm chí có thể trích tiền công của mình làm biền dậy, nhưng mấy người Trương Thuận từ chối.
Tôi đưa mấy người ra cửa, nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ngũ vác Nghê Tư Vũ trên vai, bận tâm hỏi; ‘các anh thật ném cô ấy xuống nước hả?”
Không quá mười phút, Lý Tĩnh Thủy cùng Ngụy Thiết Trụ bại lui. Tôi tống vào phòng quản ý đi ngủ, Trương Thanh cười nói: “Nhìn không ra, chú cường văn dốt võ nát nhưng tửu lượng thâm hậu.”
Tôi chẳng thích thú gì: “Luyện bơi lội có được đó.”
Chú Quý cùng Dương Chí sững người, sau đó phì cười.
Lúc này từ cửa có 3 tên sinh viên bước vào, tuổi đều khoảng 20, tên đi đầu tóc vàng, đội mũ. Tai đeo 3 cái khuyên như xích sắt, đi dày gia, đầu đinh, trời thì nóng mà mặc áo da đen, mặt đại khái có hai ba mươi cái đinh, không nhifnc ũng biết là bọn lưu manh nhóc con Cổ Thiết Tú nổi tiếng trong thành phố.
Toc vàng đi vào, nhìn bọn tôi một lượt, nói rất ngông nghênh: “he he, đang uống rượu hả, cho tôi một chén.”
Thấy không người để ý, tự đi lấy một chén tính muc rượu ra uống, Trương Thanh nhấc tay, lạnh nhạt nói: “Rượu này không phải của mày.”
Chu Quý vẫn bộ giáng chưởng quầy hòa khí, cười híp mắt nói; “Tiệm nhỏ còn chưa khai nghiệp, vài vị quay lại khi khác.”
Thùng rượu bị Trương Thanh dè xuống, tóc vàng không nhấc lên nổi, hắn lúng túng buông chén nói: “Tao tới tìm Liễu ca.”
“Chỗ này không có họ Liễu.” Dương Chí mặt âm trầm.
“Liễu Hiên là anh trai tao.”
Chu Quý mắt lấp lánh tinh quang, lập tức cười ha hả nói: “Nó không làm ở đây nữa, mấy cậu biết nó hả?”
“Cái gì? Sao không nói với chúng ta nhỉ?” Tóc vàng kinh ngạc, biến sắc, giọng trở nên hugn ác; “Vậy thì giao phí quản lý đi thôi.”
Tôi vừa nghe đã hiểu cả rồi, Liễu Hiên cũng tính là người có máu mặt trong hắc đạo, hắn làm quản lý thì ngưu quỷ xà thần không dám tới làm loạn, thậm chí còn phải kính phục nghe hơi mà chạy, mà hắn muốn đối phó Chu Quý, tự nhiên sẽ không tìm mấy thằng quen mặt, vì vậy thuê 8 thằng kia – 8 thằng đưa xe tới còn tặng kèm thuốc lá. Sau đó là chuyện khác, bởi vì quá đột ngột, hắn muốn chạy khẩn cấp, làm gì có hơi sức đâu lo cho bọn cặn bã lâu la.
Mấy tên lưu manh nhóc con tiện tạt qua đây, Liễu đại ca kiếm chút lặt vặt, không biết ân oán giữa bọn tôi.
“phí quản lý” cũng là phí bảo hộ mà bọn nó thường nói, chẳng qua thay cách nói cho dễ nghe thôi.
Chu Quý tự nhiên minh bạch ý tứ, lại vẫn giả vờ không hiểu hỏi lại: “phí quản lý cái gì, bọn cậu mỗi ngày tới chỗ tôi thu rác hả?” Trương Thanh phì cười.
Tóc vàng không biết Chu Quý giả ngu, khinh miệt: “Ngay “phí quản lí” cũng không biết, là phí bảo hộ, trước tiên bỏ 1 vạn NDT ra đây.”
“A, tôi rất sợ, đưa cậu tiền là cậu bảo hộ bọn tôi hả?’
Nhìn Chu Quý thân thể béo núc ních giả vờ, ngay cả người nghiêm túc nhưu Dương Chí cũng phì cười.
Tóc vàng lúc này mới biết bị người ta coi là trò cười, chỉ vào Chu Quý nói: ‘mày là ai?”
“Tao là phó quản lý ở đây.”
Tôi xen miệng: “hiện tại là quản lý chính.”
Tôi nhìn tóc vàng nói: “Kêu lão đại bọn mày lúc trời tối tới nói chuyện với tao, tao xem xong phim TV thì tới, sau 10 h có chút rảnh.”
Tôi tính ra bọn lưu manh là chuyện nhỏ, vì vậy định làm 1 lần cho xong, nếu không bọn lâu la cứ bám đuôi làm phiền thật khó chịu, dứt khoát gọi bọn đầ lĩnh ra, không cấp một đồng, nếu hiểu được thì tốt, nếu không thì ra chút thủ đoạn hù dọa là được.
Tóc vàng chỉ mặt tôi nói: “Mày là cái thá già, cũng dám lớn lối?”
Tôi giả bộ vô tình nhổ nước bọt lên giầy của nó, rất thành khẩn nói: “Đúng, tao cũng đéo coi mày ra gì.”
“Con mẹ mày…” Thằng ranh chạy tới trước một bước, hung hăng kéo sợi dây xích từ trong quần ra, lại thấy bọn tôi đều cười ha ha nhìn hắn, hắn lập tức như quả bóng xì hơi, lùi ra sau chỉ mặt tôi nói: “Mày giỏi.”
Chờ khi bọn nó đi rồi, Dương Chí nói: “Anh lại nhớ Ngưu Nhị, nếu như lúc đầu hắn biết anh dám giết hắn, sẽ không bức bách anh thế kia…”
“các ca ca, chuyện tối nay các anh đừng chen vào nhé…”
Cả bọn này cái gì cũng tốt, nói nghãi khí, đầu óc linh hoạt, nhưng chỉ khẽ động là giết người, quá khủng bố, so ra Trương Thanh mới tốt, không hạ sát thủ, bắt sống bọn lâu la. Trong nhà còn hai hộp thuốc viên hết đát, tối tôi sẽ về lấy mang ra, thứ đó ném vào đánh người đau hay không còn chauw biết, nhưng ném vào mồm có thể lừa đối phương là “hàm tiếu bán bộ” .(cười đi nửa bước)
Có mục đích, tôi muốn về nhà, Tôn Tư Hân đã đi alfm tôi hỏi cậu ta về bọn tóc vàng, Tôn Tư Hân nói: “đại ca của bọn nó là Tua-vit, là một địa đầu xà ở khu này, các quán bar bên cạnh mỗi tháng đều giao tiền cho hắn, chúng ta không cần sợ, hắn không chọc nổi Liễu quản lý, bọn nó kỳ thực cầm tiền là thôi, bọn nó giống chó ghẻ đó, hôm nay anh đuổi bọn nó đi thì ngày mai có bọn càng hung tợn tới đối phó.”
Tôi nói với cậu ta: “Liễu quán lý đã từ chức rồi.”
Tôn Tư Hân không ngờ chỉ “a”, tựa hồ có dự liệu từ sớm, cậu ta cười nói với tôi: ‘Tua vít cũng chẳng lắm bạn bè, nhiều nhất gọi được 20 người, anh cường chỉ cần hô một tiếng. Hắn đái ra quần luôn.”
Thằng nhóc này cũng thật gian xỏ. Lại không khiến người khác cahsn ghét, thân phận cảu tôi một mực không nói rõ, chẳng qua nhìn bộ dạng cậu ta đã đoán dược 7,8 phần mười.
Tôi thấy vết thâm tím trên mặt đã tốt hơn, đứng dậy cáo từ. Tôi còn đặc biện dặn dò có việc gì tối chờ tôi tới giải quyết, Trương Thanh nói: ‘chú cứ xem TV, việc ở đây không cần chú lo.”
Thế là tôi quyết định: không xem phim nữa, tới sớm chút.
Về tới nhà, Bánh bao đang nấu cơm, tôi lên lầu vội thay quần áo, áo đã bẩn lại rách. Còn không chờ tôi đổi bộ mới, chợt nghe Lý Sư Sư hét lên sau lưng: “a, anh, sao lưng anh có vết môi này ?”
Bánh Bao lập tức bỏ nồi rây xài vác cái muôi lên, vừa đi vừa mắng; “Tên chó chết đi đâu tòm tem hả…”
Cô nàng nhìn lưng tôi, đột nhiên cười ha hả, tôi phi thường tức bực, cui vai nhìn vào gương. Tôi nhìn vào gương mới thấy làm gì có vết chân, chỉ có hình tròn là vết An Đạo Toàn dùng bể cả giác hơi cho tôi, vì bể cá có viền vân, nên nhìn như đôi môi vậy.
Tôi tìm bộ quần áo mặc vào, tức giận nói: “em gái, em hại anh rồi --- em thử nghĩ xem, ai cso mồm to thế? Em cho rằng có người có mồm to thế hả? em nghĩ rằng anh đi hẹn gặp Julia Roberts hả?” Lý Sư Sư mặt đỏ bừng.
“còn cô nữa…” Tôi quay người nhìn Bánh Bao; “Lại phát hiện cô nàng đang an tâm xào rau, lại quay người muốn mắng Lý Sư Sư đã thấy cô nàng chạy mất rồi.
Lúc ăn cơm tôi thấy bánh bao rử tay, sau đó mới bắt đầu gắp đũa, biết cô anngf mỗi ngày phải đứng tầm 6 giờ, lúc về còn làm cơm cho 7 người, tôi nói với cô ấy: “bánh Bao, làm hết tháng này rồi nghỉ.”
Bánh bao vừa uống nước vừa nói: ‘Uhm, Anh nuôi được em hả.”
“Được, chẳng qua em phải bảo trì vóc người này, đừng có mỗi ngày chỉ xem mấy bộ phim hành động trên TV.’
Bánh Bao căn bản chẳng nghe tôi nói gì, cô ấy hỏi tôi: ‘Anh gần đây bận gì thế, mỗi ngày đều không ở nhà.”
“… Giúp bạn chuyện trường học…”
“Đúng rồi, em nghe thấy Trương nói học sinh ở đó không phải trả tiền, vậy bạn anh kiếm tiền cách nào? Em sao chưa từng nghe anh nói có một người bạn như thế?
Tôi chỉ lấp liếm: “Người ta di cư Hà Lan, xong rồi hấy vỗ mông rời đi cũng không trượng nghãi, nên lá rụng về cội, bỏ tiền trợ giúp sự nghiệp giáo dục…”
“Vậy vì sao anh ta lại tự đứng ra làm, sao không quyên tiền cho vài trương học là được – anh nói là Hà Lan hay Hà Nam?” Bánh Bao cũng không ngu.
Tần Thủy Hoàng cuối cùng không chờ nổi nói: “Sao cọ thệ không kiệm tiền, sạu nạy nhọm học sinh thự nhứt cọ danh, vệ sau giao tiện học sinh không tợi hạ?”
Xem ra Chính béo có hiền hậu cũng là một chính trị gia, tâm hiểm ác, ánh mắt trường viễn, quân Tần năm đó đánh khắp thiên hạ vô dịch thủ một phần vì người Tần hung mãnh, hai chủ yếu vì Tần Thủy Hoàng thường quân rất phong hậu, quân Tàn quân công chai 20 cấp, tham quân có điều kiện rất tốt, cũng nhưu “ký hợp đồng”, sau đó căn cứ số lượng chém đầu mà phong tước, lên hai ba cấp đã có cơm ăn no, nếu thành “bạch kim chiến sĩ”, cách được phong vạn hộ hầu cũng chẳng xa, vì vậy chẳng quản quân Ngụy trọng trang vũ tốt hay thiết kỵ của Triệu, đều không đấu lại Tần giáp “máu chiến”.
Chẳng qua thật không cần nói, anh ta nói cũng là một biện pháp, chờ 300 hảo hán đều đi rồi, trường văn võ dục tài không chừng có thể đi lên con đường chính quy, từ kinh nghiệm từ hai chiến dịch thu phục Lại cùng huyết chiến lão Hổ, trường học còn chưa chính thức treo bảng đã có chút danh tiếng.
Lý Sư Sư gõ nhẹ đũa xuống bàn nói: “Anh trai, em cũng muốn tìm việc làm.”
Tôi nói; “Chẳng phải anh đã nói, sau khi trường mở cửa em sẽ làm giáo viên là gì?”
“Ngoài ra em còn muốn làm chuyện khác nữa, như là làm diễn viên điện ảnh.”
“ặc?” Tôi kinh ngạc vì sao cô ấy có ý nghĩ như vậy.
Bánh bao ăn một miếng rau xào nói: “Chị ủng hộ Nam, dựa theo chất giọng cùng vóc người của em, tuyệt đối là minh tinh.”
Tôi nhìn Lý Sư Sư; “Vậy anh cho em hai lời khuyên: một, đừng nhận bộ phim của Vương Gia vệ, hắn đã quay phim mấy năm nhưng chất lượng kém, lúc em bội ước thì hắn chắc chắn tìm anh tính sổ, hai alf, em đừng bị “quy tăc ngầm;….”
Tác giả :
Trương Tiểu Hoa