Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Quyển 1 - Chương 24: Uống Mao đài với kem cốc
Tôi hỏi Kim Thiếu Viêm:
- Đi đâu ăn đây?
- Túy Bát Tiên – ngay lập tức tự hắn phủ định – chỗ đó phong cách cổ quá, chắc mọi người không thích.
- Đúng thế, ở đó phục vụ viên không có thói quen gặp người là quỳ, rất có nguy cơ bị Chính béo tru di chín họ hoặc Lưu Bang yêu cầu thị tẩm thì phiền phức lắm. – Tôi bổ sung.
Kim Thiếu Viêm nói:
- Năm hệ ẩm thực lớn, tùy anh chọn.
Tôi dùng giọng gợi ý nói:
- Có chỗ nào không nằm trong năm hệ, đưa họ đến là có cảm giác mới mẻ, vừa ăn ngon lại vừa dẽ quản lý, đừng để thấy được hầu hạ lại tưởng mình là vua lần nữa.
Kim Thiếu Viêm nghĩ một lúc rồi nói:
- Thế thì chỉ có đi ăn đồ Tây thôi, có mọt nhà hàng Pháp rất chính tông gọi là Katty.
- Nhưng anh nghe nói ở đó phải đặt trước 48 h thì phải?
Thiếu Viêm cười cười, ái, đầu óc lại bị rỉ sét rồi, quy định đâu phải giành cho đám người như hắn. Bọn tôi dưới lầu còn chưa bàn xong Chính Béo đã kéo cả hội ầm ầm tiến xuống, hắn đã nghe nói có người mời ăn cơm. Thiếu Viêm móc điện thoại ra rồi ngẩn người một lúc mới nói:
- Xin lỗi, em không gọi đội xe đến đón được vì hắn vừa về nhà.
- Gọi taxi cũng được.
- Anh không định đi taxi đến chỗ như Katty đấy chứ?
- Còn một cách là anh lái xe đưa mọi người đi.
Kim Thiếu Viêm gật đầu, tôi chu chu miệng ra hiệu cho Bánh Bao, nàng chạy sang nhà Tiểu Vương. Thấy Bánh Bao đi khỏi, Thiếu Viêm nói với Lưu Bang:
- Theo điều kiện của anh thì thằng em hơi bị khó chiều rồi đấy.
Vài phút sau, nghe thấy Bánh Bao ra sức ấn còi, hóa ra chiếc Ferrari của Thiếu Viêm chặn đường, Kim Thiếu Viêm vừa lấy chìa khóa ra thì Hạng Vũ đã đi ra, nâng chiếc Ferrari lên, đứng sang một bên, chờ Bánh Bao đi qua lại đặt vào chỗ cũ. Gã lưu luyến vuốt đuôi xe bánh mì nói:
- Cái này vẫn là vừa ý mình nhất.
Kim Thiếu Viêm kinh hoàng sờ vào mác xe đầy bùn của chiếc bánh mì run giọng hỏi:
- Đây chẳng lẽ là chiếc Chén vàng trong truyền thuyết?
Tôi vung tay, nói:
- Chú mà thấy xấu hổ thì lát nữa ra đường, đến cái ngân hàng gần đây, bảo anh vũ gỡ cái biển huy hiệu xuống gắn vào, cứ nói đây là loại xe mới của hãng Benz.
Kim Thiếu Viêm quay đầu nhìn Sư Sư, thấy cô nàng cười cười không coi chuyện đó vào đâu mới miễn cưỡng chui vào xe. Bánh Bao mới biết chiệc Ferrarri là của Kim Thiếu Viêm, nhỏ giọng hỏi tôi:
- Từ lúc nào anh quen bạn lắm tiền thế?
Tôi rất muốn cho nàng biết chiều nay kiếm được 2 triệu, giậm chân một cái là tiêu sạch bách..
Ở bãi đỗ xe của Katty, tôi chèn một chiếc Honda tí nữa đâm vào một chiếc Lamboghini, bố khỉ, xe Nhật Bản cũng đòi tranh đường, chiếc Kim Bôi của tôi đâm nát bét ra chỉ còn cái vô lăng, sau nửa tiếng lại lắp lại đầy đủ được, xe của chú kia vỡ cái pha là khóc vỡ mặt liền.
Tay trông xe thấy một chiếc Kim Bôi nghe tiếng là biết sắp vào bãi rác nghênh ngang tiến vào, vội chạy ra nhịn cười nói:
- Xin lỗi anh, ở đây không phải chỗ đỗ xe ạ.
Tôi chỉ những hiệu xe lừng lẫy xung quanh hỏi:
- Thế kia là gia súc hay gia cầm?
Tay trông xe ấn bộ đàm kêu lẹt xẹt, chắc định gọi bảo vệ, đúng lúc đó Kim Thiếu Viêm giọng như hụt hơi từ ghế sau vang lên:
- Bọn tôi đến ăn.
Tay trông xe liếc nhìn hắn một cái rồi kêu lên:
- Kim thiếu?
Bọn tôi xuống xe, kéo lại vô vàn ánh mắt kinh ngạc, Lưu Bang, Hạng Vũ đều có vẻ rất đắc ý, khỏi nói, giữa một rừng xe đắt tiền, chiếc Kim Bôi cao vọt hẳn lên, khí thế ngút trời, rất phù hợp với tâm lý bọn họ.
Mọi người xúm quanh xem bọn tôi không chỉ vì chiếc xe, mà vì… bọn tôi quá tải, như trên quảng cáo, lô nhô lốc nhốc một đám cả nam lẫn nữ kéo ra khỏi xe, và khi Hạng Vũ bước ra sau cùng thì chút xíu nữa là mọi người vỗ tay nhiết liệt.
Tôi quăng chum chìa khóa treo đầy bấm móng tay với móc ráy tai cho tay trông xe, nghênh ngang đi qua tấm biển: “ Y phục không chỉnh tề, từ chối đón tiếp”, đừng quên rằng Bánh Bao làm nghề ăn uống và phụ trách đúng cái vụ này, nàng nói chỉ cần bọn tôi không đi dép lê thì cứ mặc kệ. Quả nhiên, hai tay gác cửa cao 1m9 chỉ có thể tròn mắt nhìn bọn tôi ào ào tiến qua, có lẽ bị chấn nhiếp bởi khí thế của đám quái nhân này.
Tay quản lý là một trung niên ăn mặc chỉnh tề, cử chỉ nhã nhặn, lịch sự. Có thể vào được đến đấy thì ành hung mạc vấn xuất xứ rồi, có là ăn mày cũng phải đón tiếp cẩn thận. Quản lý cười lịch sự nhìn bọn tôi khom mình làm lễ, tôi vội nói chuyện chính với người ta, nếu không sợ Chính Béo lại bảo “ Bình thân” gì đó thì hỏng kiểu.
Tôi nói với hắn:
- Cho bọn tôi một phòng VIP!
Hắn cười lịch sự:
- Xin lỗi, chỗ chúng tôi không có phòng VIP, quý anh đã đặt trước chưa ạ?
Đúng lúc đó Kim Thiếu Viêm khổ sở từ sau chen lên, tay còn cầm ví tiền, chắc vừa cho trông xe tiền boa, quản lý kinh ngạc nói: “ Kim thiếu?” Xem ra ở đây Thiếu Viêm là khách quen với từ trên xuống dưới, cứ cách bọn họ không gọi quý anh đủ thấy thân thiết. Hắn sát mồ hôi trán nói:
- Bố trí chỗ cho bọn tôi đi!
Bọn tôi đứng trong phòng lớn đúng là vô cùng có hiệu quả hài kịch, đặc biệt là Kinh Kha và Hạng Vũ, tôi đã nghe có người nói nhỏ “ Đều là mấy tay nghệ sĩ sắp đặt đấy”
Quản lý có vẻ rất hiểu tâm trạng của Kim Thiếu Viêm, đưa bọn tôi đến một góc khá yên tĩnh, vừa ngồi xuống thì một cô gái Pháp tóc vàng mắt xanh tiến đến đưa menu. Lúc này Kim Thiếu Viêm đã khôi phục phong độ, tự tin, dung tiếng Pháp nói một câu “ Merci”, đoạn quay sang bọn tôi:
- Rượu khai vị dùng gì đây?
Tôi nói:
- Khỏi cần phải khai, từ trưa đến giờ bọn anh ăn có bát cháo, giờ trong bụng gọi là nghìn dặm thẳng tắp, đói thấy mẹ.
Tôi giương mắt nhìn bộ tóc của Kim Thiếu Viêm rũ xuống một cách thê thảm, Lý Sư Sư tiếp lấy menu, xem qua rồi nói:
- Cho tôi một phần bít tết chín 8 thành, một phần gan ngỗng và sốt Ý.
Đến lượt Bánh Bao, để không xấu mặt nói:
- Tôi cũng thế!
Không biết Sư Sư xem trên bộ phim nào mà biết cách gọi đồ ăn.Đến lượt tôi, nhìn cả bàn ngồi đông nghẹt, nói với cô bé Pháp:
- Bọn tôi đông thế này, gọi chút xíu đâu có được, tóm lại là có gì ngon đưa lên hết, trừ kem cốc ra, mỗi món đưa lên một đĩa.
Kim Thiếu Viêm ỉu xìu nói:
- Cứ như anh ấy nói đi, them chai rượu vang năm 82.
Ái chà chà, rượu vang đỏ năm 82 trong truyền thuyết, xưa nay thấy trên phim người ta vênh váo làm thế nhiều rồi. Nghe nói năm 82 nho mất mùa, rượu ít, quái, sao người ta uống bao nhiêu năm rượu năm 82 vẫn còn vậy ta?
Tần Thủy Hoàng nói với vẻ sành sỏi:
- Thêm mấy đôi đũa dung một lần nữa nhé!
Lần trướcđi ăn cơm rang học đấy.Không biết cô gái Pháp nghe không rõ bọn tôi hay nghĩ rằng đấy là kiểu hài hước của Trung Quốc mà chỉ cười mỉm đứng chờ Kim Thiếu Viêm xác nhận mới rời đi.
Bưng đồ ăn lên là một cô gái Tàu chính tông, gà nướng vừa xuất hiện là mọi người đều hành động, Kim Thiếu Viêm và Sư Sư chỉ kịp giơ dao nĩa lên đã thấy trên đĩa chỉ còn lại mấy hàng xương sườn quay tít. Khi rau quả lên thì Kinh khờ đột nhiên thông minh, xiên tuốt vào một cái đũa, ngồi ăn như ăn kẹo bông.
Lúc ấy phục vụ viên mang rượu đỏ đến, lễ phép hỏi Kim Thiếu Viêm xem có phải thử rượu không. Hạng Vũ giật lấy chai rượu, phán một câu:
- Rượu này chẳng thơm tí nào.
Đoạn rót một ly tướng, làm phát hết, sành sỏi hỏi xem chai coca này có phải để lâu quá bị chua rồi không? Rồi quay lại hỏi tôi:
- Lần trước bọn ta uống gì?
- Tam Lương Dịch.
- Cho 3 chai Tam Lương Dịch ra đây.
Chưa cần chờ waiter trả lời, Kim Thiếu Viêm móc ra một tập tiền nhét vào tay hắn nói:
- Tôi biết ở đây không có, nghĩ cách đi.
Waiter dở khóc dở cười bỏ đi, Kim Thiếu Viêm có lẽ luyện qua Yoga, làm xong việc đó là trực tiếp giấu mặt sau gót chân. Bánh Bao cũng biết là mất mặt, cười nói:
- Sao mấy anh quậy thế, em nghe nói chỗ này là do một tay người Pháp mở, các anh quậy vậy không sợ làm mất mặt người Trung Quốc à?
Tôi đáp:
- Đã làm rồi thì không cần phải nói nữa, người Pháp dùng dao, nĩa ăn bánh bao không mất mặt sao? Quý tộc chân chính không phải là làm bộ nọ kia mà phải vênh váo.
Đùa à, nói chuyện quý tộc ở đây, trên bàn trừ tôi và Bánh Bao, còn lại đều quý đến độ không quý hơn được nữa, mà dẫu sao đến rượu gạo cũng gọi rồi thì chẳng phải bộ tịch gì nữa.
Lúc ấy phục vụ quay lại, trên khay là số tiền của Kim Thiếu Viêm nguyên vẹn, nói với bọn tôi:
- Ông chủ nghe nói yêu cầu của Kim thiếu, rất hân thưởng cách thưởng thức mỹ thực đông tây kết hợp của quý vị, vì thế xin tặng mọi người hai bình Mao Đài lâu năm, hy vọng mọi người vui vẻ.
Đấy gọi là tình hình của Trung Quốc nha. Nếu bọn tôi quậy vụ này ở Pháp chắc bị người ta lịch sự mời ra khỏi cửa rồi. Kim Thiếu Viêm thấy mặt mũi đã mất hết đến tận chỗ người Pháp thì cũng kệ luôn, vèo một cái chui ra, xắn tay áo cầm rượu, rót cho mọi người nói:
- Hôm nay anh em ta uống mao đài nhắm với kem cốc luôn.
Tôi bắt đầu thích thằng bé này rồi đấy.
Bọn tôi gọi luôn đũa ra, ăn tôm hùm, ốc sên với xà lách, trộn rượu đỏ năm 82 với mao đài uống, trên bàn đặt cái lẩu nữa là hết ý.
Đang ăn một cách vui vẻ thì Kim Thiếu Viêm đi nhà vệ sinh, vài giây sau, một gã thanh niên đẹp trai, ôm eo một người đẹp đi từ cửa chính vào.
Chính là hắn…một tay Kim Thiếu Viêm khác.
- Đi đâu ăn đây?
- Túy Bát Tiên – ngay lập tức tự hắn phủ định – chỗ đó phong cách cổ quá, chắc mọi người không thích.
- Đúng thế, ở đó phục vụ viên không có thói quen gặp người là quỳ, rất có nguy cơ bị Chính béo tru di chín họ hoặc Lưu Bang yêu cầu thị tẩm thì phiền phức lắm. – Tôi bổ sung.
Kim Thiếu Viêm nói:
- Năm hệ ẩm thực lớn, tùy anh chọn.
Tôi dùng giọng gợi ý nói:
- Có chỗ nào không nằm trong năm hệ, đưa họ đến là có cảm giác mới mẻ, vừa ăn ngon lại vừa dẽ quản lý, đừng để thấy được hầu hạ lại tưởng mình là vua lần nữa.
Kim Thiếu Viêm nghĩ một lúc rồi nói:
- Thế thì chỉ có đi ăn đồ Tây thôi, có mọt nhà hàng Pháp rất chính tông gọi là Katty.
- Nhưng anh nghe nói ở đó phải đặt trước 48 h thì phải?
Thiếu Viêm cười cười, ái, đầu óc lại bị rỉ sét rồi, quy định đâu phải giành cho đám người như hắn. Bọn tôi dưới lầu còn chưa bàn xong Chính Béo đã kéo cả hội ầm ầm tiến xuống, hắn đã nghe nói có người mời ăn cơm. Thiếu Viêm móc điện thoại ra rồi ngẩn người một lúc mới nói:
- Xin lỗi, em không gọi đội xe đến đón được vì hắn vừa về nhà.
- Gọi taxi cũng được.
- Anh không định đi taxi đến chỗ như Katty đấy chứ?
- Còn một cách là anh lái xe đưa mọi người đi.
Kim Thiếu Viêm gật đầu, tôi chu chu miệng ra hiệu cho Bánh Bao, nàng chạy sang nhà Tiểu Vương. Thấy Bánh Bao đi khỏi, Thiếu Viêm nói với Lưu Bang:
- Theo điều kiện của anh thì thằng em hơi bị khó chiều rồi đấy.
Vài phút sau, nghe thấy Bánh Bao ra sức ấn còi, hóa ra chiếc Ferrari của Thiếu Viêm chặn đường, Kim Thiếu Viêm vừa lấy chìa khóa ra thì Hạng Vũ đã đi ra, nâng chiếc Ferrari lên, đứng sang một bên, chờ Bánh Bao đi qua lại đặt vào chỗ cũ. Gã lưu luyến vuốt đuôi xe bánh mì nói:
- Cái này vẫn là vừa ý mình nhất.
Kim Thiếu Viêm kinh hoàng sờ vào mác xe đầy bùn của chiếc bánh mì run giọng hỏi:
- Đây chẳng lẽ là chiếc Chén vàng trong truyền thuyết?
Tôi vung tay, nói:
- Chú mà thấy xấu hổ thì lát nữa ra đường, đến cái ngân hàng gần đây, bảo anh vũ gỡ cái biển huy hiệu xuống gắn vào, cứ nói đây là loại xe mới của hãng Benz.
Kim Thiếu Viêm quay đầu nhìn Sư Sư, thấy cô nàng cười cười không coi chuyện đó vào đâu mới miễn cưỡng chui vào xe. Bánh Bao mới biết chiệc Ferrarri là của Kim Thiếu Viêm, nhỏ giọng hỏi tôi:
- Từ lúc nào anh quen bạn lắm tiền thế?
Tôi rất muốn cho nàng biết chiều nay kiếm được 2 triệu, giậm chân một cái là tiêu sạch bách..
Ở bãi đỗ xe của Katty, tôi chèn một chiếc Honda tí nữa đâm vào một chiếc Lamboghini, bố khỉ, xe Nhật Bản cũng đòi tranh đường, chiếc Kim Bôi của tôi đâm nát bét ra chỉ còn cái vô lăng, sau nửa tiếng lại lắp lại đầy đủ được, xe của chú kia vỡ cái pha là khóc vỡ mặt liền.
Tay trông xe thấy một chiếc Kim Bôi nghe tiếng là biết sắp vào bãi rác nghênh ngang tiến vào, vội chạy ra nhịn cười nói:
- Xin lỗi anh, ở đây không phải chỗ đỗ xe ạ.
Tôi chỉ những hiệu xe lừng lẫy xung quanh hỏi:
- Thế kia là gia súc hay gia cầm?
Tay trông xe ấn bộ đàm kêu lẹt xẹt, chắc định gọi bảo vệ, đúng lúc đó Kim Thiếu Viêm giọng như hụt hơi từ ghế sau vang lên:
- Bọn tôi đến ăn.
Tay trông xe liếc nhìn hắn một cái rồi kêu lên:
- Kim thiếu?
Bọn tôi xuống xe, kéo lại vô vàn ánh mắt kinh ngạc, Lưu Bang, Hạng Vũ đều có vẻ rất đắc ý, khỏi nói, giữa một rừng xe đắt tiền, chiếc Kim Bôi cao vọt hẳn lên, khí thế ngút trời, rất phù hợp với tâm lý bọn họ.
Mọi người xúm quanh xem bọn tôi không chỉ vì chiếc xe, mà vì… bọn tôi quá tải, như trên quảng cáo, lô nhô lốc nhốc một đám cả nam lẫn nữ kéo ra khỏi xe, và khi Hạng Vũ bước ra sau cùng thì chút xíu nữa là mọi người vỗ tay nhiết liệt.
Tôi quăng chum chìa khóa treo đầy bấm móng tay với móc ráy tai cho tay trông xe, nghênh ngang đi qua tấm biển: “ Y phục không chỉnh tề, từ chối đón tiếp”, đừng quên rằng Bánh Bao làm nghề ăn uống và phụ trách đúng cái vụ này, nàng nói chỉ cần bọn tôi không đi dép lê thì cứ mặc kệ. Quả nhiên, hai tay gác cửa cao 1m9 chỉ có thể tròn mắt nhìn bọn tôi ào ào tiến qua, có lẽ bị chấn nhiếp bởi khí thế của đám quái nhân này.
Tay quản lý là một trung niên ăn mặc chỉnh tề, cử chỉ nhã nhặn, lịch sự. Có thể vào được đến đấy thì ành hung mạc vấn xuất xứ rồi, có là ăn mày cũng phải đón tiếp cẩn thận. Quản lý cười lịch sự nhìn bọn tôi khom mình làm lễ, tôi vội nói chuyện chính với người ta, nếu không sợ Chính Béo lại bảo “ Bình thân” gì đó thì hỏng kiểu.
Tôi nói với hắn:
- Cho bọn tôi một phòng VIP!
Hắn cười lịch sự:
- Xin lỗi, chỗ chúng tôi không có phòng VIP, quý anh đã đặt trước chưa ạ?
Đúng lúc đó Kim Thiếu Viêm khổ sở từ sau chen lên, tay còn cầm ví tiền, chắc vừa cho trông xe tiền boa, quản lý kinh ngạc nói: “ Kim thiếu?” Xem ra ở đây Thiếu Viêm là khách quen với từ trên xuống dưới, cứ cách bọn họ không gọi quý anh đủ thấy thân thiết. Hắn sát mồ hôi trán nói:
- Bố trí chỗ cho bọn tôi đi!
Bọn tôi đứng trong phòng lớn đúng là vô cùng có hiệu quả hài kịch, đặc biệt là Kinh Kha và Hạng Vũ, tôi đã nghe có người nói nhỏ “ Đều là mấy tay nghệ sĩ sắp đặt đấy”
Quản lý có vẻ rất hiểu tâm trạng của Kim Thiếu Viêm, đưa bọn tôi đến một góc khá yên tĩnh, vừa ngồi xuống thì một cô gái Pháp tóc vàng mắt xanh tiến đến đưa menu. Lúc này Kim Thiếu Viêm đã khôi phục phong độ, tự tin, dung tiếng Pháp nói một câu “ Merci”, đoạn quay sang bọn tôi:
- Rượu khai vị dùng gì đây?
Tôi nói:
- Khỏi cần phải khai, từ trưa đến giờ bọn anh ăn có bát cháo, giờ trong bụng gọi là nghìn dặm thẳng tắp, đói thấy mẹ.
Tôi giương mắt nhìn bộ tóc của Kim Thiếu Viêm rũ xuống một cách thê thảm, Lý Sư Sư tiếp lấy menu, xem qua rồi nói:
- Cho tôi một phần bít tết chín 8 thành, một phần gan ngỗng và sốt Ý.
Đến lượt Bánh Bao, để không xấu mặt nói:
- Tôi cũng thế!
Không biết Sư Sư xem trên bộ phim nào mà biết cách gọi đồ ăn.Đến lượt tôi, nhìn cả bàn ngồi đông nghẹt, nói với cô bé Pháp:
- Bọn tôi đông thế này, gọi chút xíu đâu có được, tóm lại là có gì ngon đưa lên hết, trừ kem cốc ra, mỗi món đưa lên một đĩa.
Kim Thiếu Viêm ỉu xìu nói:
- Cứ như anh ấy nói đi, them chai rượu vang năm 82.
Ái chà chà, rượu vang đỏ năm 82 trong truyền thuyết, xưa nay thấy trên phim người ta vênh váo làm thế nhiều rồi. Nghe nói năm 82 nho mất mùa, rượu ít, quái, sao người ta uống bao nhiêu năm rượu năm 82 vẫn còn vậy ta?
Tần Thủy Hoàng nói với vẻ sành sỏi:
- Thêm mấy đôi đũa dung một lần nữa nhé!
Lần trướcđi ăn cơm rang học đấy.Không biết cô gái Pháp nghe không rõ bọn tôi hay nghĩ rằng đấy là kiểu hài hước của Trung Quốc mà chỉ cười mỉm đứng chờ Kim Thiếu Viêm xác nhận mới rời đi.
Bưng đồ ăn lên là một cô gái Tàu chính tông, gà nướng vừa xuất hiện là mọi người đều hành động, Kim Thiếu Viêm và Sư Sư chỉ kịp giơ dao nĩa lên đã thấy trên đĩa chỉ còn lại mấy hàng xương sườn quay tít. Khi rau quả lên thì Kinh khờ đột nhiên thông minh, xiên tuốt vào một cái đũa, ngồi ăn như ăn kẹo bông.
Lúc ấy phục vụ viên mang rượu đỏ đến, lễ phép hỏi Kim Thiếu Viêm xem có phải thử rượu không. Hạng Vũ giật lấy chai rượu, phán một câu:
- Rượu này chẳng thơm tí nào.
Đoạn rót một ly tướng, làm phát hết, sành sỏi hỏi xem chai coca này có phải để lâu quá bị chua rồi không? Rồi quay lại hỏi tôi:
- Lần trước bọn ta uống gì?
- Tam Lương Dịch.
- Cho 3 chai Tam Lương Dịch ra đây.
Chưa cần chờ waiter trả lời, Kim Thiếu Viêm móc ra một tập tiền nhét vào tay hắn nói:
- Tôi biết ở đây không có, nghĩ cách đi.
Waiter dở khóc dở cười bỏ đi, Kim Thiếu Viêm có lẽ luyện qua Yoga, làm xong việc đó là trực tiếp giấu mặt sau gót chân. Bánh Bao cũng biết là mất mặt, cười nói:
- Sao mấy anh quậy thế, em nghe nói chỗ này là do một tay người Pháp mở, các anh quậy vậy không sợ làm mất mặt người Trung Quốc à?
Tôi đáp:
- Đã làm rồi thì không cần phải nói nữa, người Pháp dùng dao, nĩa ăn bánh bao không mất mặt sao? Quý tộc chân chính không phải là làm bộ nọ kia mà phải vênh váo.
Đùa à, nói chuyện quý tộc ở đây, trên bàn trừ tôi và Bánh Bao, còn lại đều quý đến độ không quý hơn được nữa, mà dẫu sao đến rượu gạo cũng gọi rồi thì chẳng phải bộ tịch gì nữa.
Lúc ấy phục vụ quay lại, trên khay là số tiền của Kim Thiếu Viêm nguyên vẹn, nói với bọn tôi:
- Ông chủ nghe nói yêu cầu của Kim thiếu, rất hân thưởng cách thưởng thức mỹ thực đông tây kết hợp của quý vị, vì thế xin tặng mọi người hai bình Mao Đài lâu năm, hy vọng mọi người vui vẻ.
Đấy gọi là tình hình của Trung Quốc nha. Nếu bọn tôi quậy vụ này ở Pháp chắc bị người ta lịch sự mời ra khỏi cửa rồi. Kim Thiếu Viêm thấy mặt mũi đã mất hết đến tận chỗ người Pháp thì cũng kệ luôn, vèo một cái chui ra, xắn tay áo cầm rượu, rót cho mọi người nói:
- Hôm nay anh em ta uống mao đài nhắm với kem cốc luôn.
Tôi bắt đầu thích thằng bé này rồi đấy.
Bọn tôi gọi luôn đũa ra, ăn tôm hùm, ốc sên với xà lách, trộn rượu đỏ năm 82 với mao đài uống, trên bàn đặt cái lẩu nữa là hết ý.
Đang ăn một cách vui vẻ thì Kim Thiếu Viêm đi nhà vệ sinh, vài giây sau, một gã thanh niên đẹp trai, ôm eo một người đẹp đi từ cửa chính vào.
Chính là hắn…một tay Kim Thiếu Viêm khác.
Tác giả :
Trương Tiểu Hoa