Sự Thiên Vị Độc Nhất
Chương 23 Anh ấy ưu tú hơn
Edit: Nhang – Beta: Hann
Sau khi biết được sự thật này, Nam Chi đã ngủ không ngon mấy đêm liền.
Trong mơ cũng toàn là dáng vẻ của Chu Tự Bắc, hết lần này tới lần khác đều là cảnh tượng ở phòng tập, Chu Tự Bắc mặc đồ ngắn tay, tóc mướt mồ hôi, từng bước từng bước tiến về phía cô.
Nếu đồng hồ báo thức không vang lên thì cũng không biết tiếp theo sẽ phát sinh thêm chuyện gì.
Vẻ mặt Nam Chi mất mát nhìn đồng hồ báo thức. Thậm chí cô còn muốn ngủ tiếp để xem xem giấc mơ có tiếp tục tiến thêm nữa không.
Tiếc là hôm nay cô phải đi chụp ảnh tạp chí đầu xuân cho B&W nên không có thời gian ngủ nướng tiếp được. Tuy có chút tiếc nuối nhưng cô phải đành rời giường thôi.
Lúc Trang Khả Khả tới, đúng lúc Nam Chi muốn đi tắm rửa. Thấy cô ấy mang theo bữa sáng thì mở miệng từ chối ngay: “Sáng nay không ăn, tí nữa còn phải chụp ảnh tạp chí nữa.”
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
“Đây là bữa sáng của em.” Trang Khả Khả lấy cà phê bên tay còn lại đưa qua, sau đó cười hì hì bảo: “Chị Nam Chi uống cà phê được rồi, em nghĩ chị sẽ cần.”
Nam Chi ngáp một cái: “Quả thực rất cần nha, chị tắm rửa cái đã.”
Chờ cô tắm xong, Trang Khả Khả đã giải quyết xong bữa sáng rồi. Nhưng trong không khí vẫn còn lưu lại toàn mùi hương của tiểu long bao.
“…” Nam Chi vừa xoa tóc, vừa cạn lời nói: “Có phải em cố tình ăn tiểu long bao trước mặt chị đúng không, khiến chị chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn.”
Trang Khả Khả cười tủm tỉm đưa cà phê cho Nam Chi: “Cũng may vẫn còn ấm ấm, chị Nam Chi mau uống đi.”
Nam Chi nhấp một ngụm cà phê ấm, hơi đắng nhưng vẫn khá ngọt.
Trang Khả Khả liếc mắt nhìn Nam Chi một cái, nói bóng nói gió hỏi: “Chị Nam Chi dự định làm thế nào chưa? Muốn theo đuổi Chu tổng không? Có cần em giúp đỡ không?”
Suýt chút nữa Nam Chi phun luôn ngụm cà phê ra, cô ho khan hai tiếng mới bình thường lại được: “Chị sẽ tự làm việc này…”
Trang Khả Khả có hơi tiếc nuối: “Thật sự không cần em giúp đỡ ạ?”
“Nhưng mà…” Nam Chi dừng lại một chút, gạt ánh mắt sang một bên, nghiêm túc nói: “Nếu trong group của các em có ảnh chụp gì mới thì vẫn có thể gửi cho chị.”
Trang Khả Khả ngầm hiểu, cười cười: “Ok ok, Chu tổng bên kia có động tĩnh gì em sẽ nói ngay cho chị!”
…
Không cần nói cũng biết tạp chí đầu xuân B&W có tầm quan trọng như thế nào. Cho nên lần này Diêu San tự mình đưa Nam Chi tới studio, ngay cả quan hệ xã giao này nọ cũng sắp xếp chu đáo. Nhân viên công tác ở studio hầu như đều vui vẻ ra mặt, khoảng cách hay cảm giác xa lạ ban đầu cũng biến mất, khiến người khác không khỏi khen tác phong chuyên nghiệp của Diêu San.
Phóng viên phụ trách phỏng vấn tạp chí ảnh lần cũng đi tới trước mặt Nam Chi cười nói: “Chúng ta làm phỏng vấn trước, chờ ngài Lance tới thì bắt đầu chụp ảnh tạp chí.”
Nam Chi dĩ nhiên biết Lance, anh ấy là nhà thiết kế mới của B&W mùa xuân và cũng là người đã quyết định để cô tới chụp ảnh tạp chí.
Nhưng cô chỉ nghe qua tên chứ chưa từng gặp qua nên khi nghe Lance muốn tới cũng gật đầu nói: “Được, tôi cũng rất muốn gặp ngài Lance.”
Câu hỏi đều được chuẩn bị trước, Nam Chi cũng đã xem qua trả lời như thế nào, cũng có sẵn bản nháp trong đầu.
Hầu hết đều là những câu hỏi bình thường, cô xuất đạo bốn năm. Khả năng ngôn ngữ cũng tính là khá nên cô có thể trả lời lưu loát những câu hỏi như thế này.
“Hiện tại trên mạng đều nói bạn là bà mai giới giải trí, bạn nghĩ như thế nào? Tôi nghe nói có người chia sẻ ảnh chụp của bạn thì sẽ thoát ế.”
Nam Chi cười cười: “Lúc thấy tin đó tôi cũng rất kinh ngạc vì những lần trùng hợp khó tin như vậy. Nhưng mà tôi vẫn chúc phúc mọi người sẽ tìm được nửa kia thật tốt.”
“Bản thân bạn có nghĩ đến chuyện thoát kiếp độc thân này không?”
Nam Chi khẽ rùng mình, làm sao mà không nghĩ tới cho được, hôm qua cô vẫn đang suy nghĩ đấy…
“Đương nhiên nghĩ tới.” Nam Chi hơi mỉm cười: “Lúc nhìn thấy biệt danh bà mai giới giải trí của mình, tôi nghĩ những nam minh tinh hợp tác với tôi đều đã hết độc thân rồi, sao mình vẫn chưa chứ?”
Phóng viên cũng cười theo: “Có thể miêu tả mẫu người lý tưởng của bạn không?”
Đột nhiên trong đầu Nam Chi hiện lên hình dáng của Chư Tự Bắc, đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa ý cười, sắc mặt cô bình tĩnh trả lời lại: “Tôi thích đôi mắt đẹp.”
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
Trang Khả Khả ở một bên nghe xong liền che mắt, đặc điểm đôi mắt đẹp này cũng quá rõ ràng rồi đó…
…
Kết thúc phỏng vấn, Nam Chi bắt tay với phóng viên xong thì đi trang điểm.
Mà lúc này, có nhân viên công tác chạy vào nói: “Ngài Lance tới rồi.”
Nghe vậy Nam Chi xoay người, một người cao ráo từ cửa bước vào, gương mặt đẹp trai khiến cho nhóm nhân viên nữ làm việc trong studio cũng hít một hơi.
“Ngài Lance soái như vậy á, tôi còn cứ tưởng là một ông chú nào cơ!”
“Cái giá trị nhan sắc này, còn đẹp hơn so với một vài nam nghệ sĩ!”
Lúc này Nam Chi cũng sửng sốt bởi vì cô cứ cảm thấy Lance này trông quen mắt vô cùng.
“Đây là ngài Lance.” Nhiếp ảnh gia đứng một bên giới thiệu: “Đây là Nam Chi.”
Người đàn ông vươn tay với cô, cười nói: “Chào cô, tôi là Lance.”
Nam Chi lấy lại tinh thần, bắt tay với anh ấy: “Chào anh, tôi là Nam Chi, buổi chụp hình này làm phiền anh rồi.”
Lúc Nam Chi ở trong phòng nghỉ để trang điểm, các nhân viên công tác thảo luận không ngừng.
Trang Khả Khả bước vội vào phòng nghỉ, giọng nói cũng kích động nói: “Ngài Lance này cũng thật đẹp trai quá đi, người phụ nữ nào ở trong studio cũng bị anh ấy mê hoặc cả rồi. Anh ấy chỉ mới thảo luận với nhiếp ảnh gia có hai mươi phút mà đã có hơn mười cô gái lặng lẽ đi ngang qua chỗ anh ấy!”
Nhìn bộ dáng kích động của Trang Khả Khả, mặt Nam Chi đầy vạch đen: “Cuối cùng chị cũng tin tưởng em chỉ nhìn mặt thôi rồi.”
“Cũng không phải lần đầu mà.” Trang Khả Khả cười hì hì: “Nhưng mà em đoán là vị Lance này thật sự chỉ vừa mới về nước thôi. Nếu không thì trong giới này không thể không biết người có giá trị nhan sắc cao như anh ấy được.”
Nam Chi hơi nhíu mày, nhớ lại gương mặt của Lance. Cô vẫn cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã gặp qua ở đâu rồi.
Bộ sưu tập mùa xuân này của B&W chủ yếu đánh vào phong cách dịu dàng tri thức nên hình tượng và khí chất của Nam Chi vô cùng phù hợp. Khi cô thay một chiếc áo lót dệt kim hồng nhạt phối hợp cùng chiếc váy đuôi cá xẻ tà phá cách, mái tóc xoăn dài xõa ở sau lưng, không chỉ trang nhã tri thức mà còn cực kỳ nữ tính.
Sau khi Diêu San tiến vào thì ánh mắt cũng sáng hẳn lên: “Chụp bức ảnh này tốt vào nhé, chị thấy ngài Lance rất có hứng thú với em. Nếu có thể hợp tác lâu dài thì cũng không tệ đâu.”
Nam Chi cười cười bất lực, sau đó đi tới giữa studio. Nhiếp ảnh gia đã trao đổi qua với Lance, lúc này cũng đang nói hiệu quả mình muốn với Nam Chi. Đối với cô mà nói thì việc này cũng không tính là việc khó.
Hiện trường chụp ảnh ngoài âm thanh của nhiếp ảnh gia thì rất yên tĩnh. Nói chung cứ chụp xong một set ảnh thì Lance mới tới cho một vài gợi ý.
Sau khi chụp xong tất cả trang phục, Nam Chi đi thay quần áo. Chờ cô thay xong liền thấy Lance đứng bên ngoài cửa phòng nghỉ nhìn cô: “Không nhớ tôi à?”
Nam Chi giật mình nhìn mặt mày chàng trai, cuối cùng mới xác định anh ấy là ai, cô kinh ngạc mà mở miệng: “Ngụy Tu Nhiên?”
Ngụy Tu Nhiên cong môi: “Là tôi.”
Diêu San và Trang Khả Khả đã tới, thấy hai người họ tự nhiên nói chuyện cũng hơi tò mò mà nhìn họ.
Nam Chi lập tức cười giới thiệu: “Ngài Lance là bạn học cao trung với em, lúc nãy đã rất rất quen mắt, cứ tưởng bản thân nhìn lầm thôi.”
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
Thấy vậy Diêu San cũng nhân cơ hội nói: “Dù sau cũng kết thúc lịch trình rồi, nếu không thì hai em tìm một chỗ nào đó ngồi nói chuyện đi.”
…
Sau đó, hai người tìm một quán cà phê an tĩnh ngồi nói chuyện phiếm. Quán cà phê này có phòng bao riêng biệt, cũng không sợ bị người khác quấy rầy hay là chụp lén.
“Hẳn là chúng ta đã hơn 8 năm không gặp.” Ngụy Tu Nhiên nhìn cô cười: “Chẳng qua là dáng vẻ của cậu cũng không thay đổi nhiều, nếu không tôi cũng không thể vừa nhìn ảnh chụp đã nhận ra cậu.”
“Cho nên vì cậu nhận ra tôi nên mới muốn hợp tác với tôi sao?” Nam Chi tò mò hỏi.
“Đó cũng không phải” Ngụy Tu Nhiên cười lắc đầu: “Tôi chỉ thấy hình tượng và khí chất của cậu rất phù hợp với các bộ sưu tập của thiết kế này. Dĩ nhiên cũng không phải là không có tâm tư gì, hợp tác với người quen cũng hợp ý tôi hơn. Vốn dĩ tôi cũng không cần tới đây, muốn gặp cậu nên mới đến.”
“Nhưng mà vẫn phải cảm ơn cậu.” Nam Chi nói cảm ơn, cô biết địa vị hiện giờ của mình, có thể chụp khoản mới cửa B&W màu xuân đồng thời lên mặt bìa tạp chí là chuyện không thể nào, chút chuyện nhỏ này cô cũng có thể tự hiểu lấy.
Ngụy Tu Nhiên nhẹ giọng cười: “Nếu có cơ hội hợp tác lâu dài, không biết cậu có đồng ý hay không?”
“Gì cơ?” Nam Chi kinh ngạc nhìn anh ấy.
“Trước mắt B&W chỉ mới tính toán một chút, chúng tôi đang muốn tìm một bước đột phá lớn hơn. Thị trường trong nước rất lớn nên mấy năm qua chúng tôi đang chuẩn bị hướng trọng tâm về thị trường trong nước.” Ngụy Tu Nhiên trả lời.
Nam Chi vẫn khó hiểu: “Nhưng vì sao lại tìm tới tôi?”
“Bởi vì tôi cảm thấy cậu có năng lực.” Ngụy Tu Nhiên mỉm cười nhìn cô: “Chính thức giới thiệu một chút, tôi không chỉ là nhà thiết kế của B&W, tôi còn là CEO khu vực Trung Quốc.
Nam Chi kinh hãi nhìn anh ấy, lúc ấy thành tích học tập của Ngụy Tu Nhiên vô cùng xuất sắc, cũng rất được các bạn nữ hoan nghênh. Lúc xuất ngoại du học, nữ sinh ở trường học còn đau lòng rất lâu. Xem ra, người ưu tú cho dù ở chỗ nào cũng sẽ ưu tú.
Chia cho cô chút năng lực tài giỏi này thì tốt biết mấy nhỉ.
“Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi, nếu cậu thấy được thì đến lúc đó cho tôi câu trả lời.”
…
Bởi vì Diêu San bận rộn nhiều việc nên để Trang Khả Khả đưa Nam Chi quay về. Trên xe, Nam Chi vẫn báo cáo chuyện này cho Diêu San, dù gì cũng là chuyện lớn.
Sau khi cúp điện thoại, Trang Khả Khả cũng hỏi ngay: “Chị Nam Chi, sao chị không đồng ý luôn thế, cơ hội tốt mà.”
“Theo ý của em, khả năng trước mắt của chị có thể nhận cái tài nguyên thế này sao?” Nam Chi hỏi cô ấy.
Trang Khả Khả thành thật trả lời: “Không có khả năng.”
“Cho nên chị mới do dự, ít nhất cũng phải có một vài thành tích đã.” Nam Chi khẽ cười: “Ví dụ như buổi thử vai phim điện ảnh của đạo diễn Từ, nếu chị thành công thì chị nhận cái tài nguyên này cũng sẽ không chột dạ lắm.”
“Chị Nam Chi nói đúng!” Trang Khả Khả phụ họa, nhưng ngay sau đó lại nói: “Nếu hiện tại chị Nam Chi chưa nổi tiếng thì chắc Ngụy Tu Nhiên bên kia cũng biết mà, vậy vì sao còn tìm chị Nam Chi hợp tác? Trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?”
Trang Khả Khả hừ một tiếng: “Vô sự hiến ân cần*, nhất định là có mục đích không thể để ai biết với chị!”
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là phường trộm cắp.
<>
Nam Chi đỡ trán: “…”
Trang Khả Khả thấy Nam Chi không trả lời cũng hơi sốt ruột: “Không lẽ vì Ngụy Tu Nhiên ưu tú nên chị Nam Chi liền thay lòng đổi dạ ư?”
“Thay lòng đổi dạ cái gì chứ, trong mắt chị Chu Tự Bắc còn ưu tú hơn.”
Trang Khả Khả nhìn kính chiếu hậu, ồn ào nói: “Ỏooooooo~ Câu này phải để Chu tổng nghe mới được nha.”
Sau khi biết được sự thật này, Nam Chi đã ngủ không ngon mấy đêm liền.
Trong mơ cũng toàn là dáng vẻ của Chu Tự Bắc, hết lần này tới lần khác đều là cảnh tượng ở phòng tập, Chu Tự Bắc mặc đồ ngắn tay, tóc mướt mồ hôi, từng bước từng bước tiến về phía cô.
Nếu đồng hồ báo thức không vang lên thì cũng không biết tiếp theo sẽ phát sinh thêm chuyện gì.
Vẻ mặt Nam Chi mất mát nhìn đồng hồ báo thức. Thậm chí cô còn muốn ngủ tiếp để xem xem giấc mơ có tiếp tục tiến thêm nữa không.
Tiếc là hôm nay cô phải đi chụp ảnh tạp chí đầu xuân cho B&W nên không có thời gian ngủ nướng tiếp được. Tuy có chút tiếc nuối nhưng cô phải đành rời giường thôi.
Lúc Trang Khả Khả tới, đúng lúc Nam Chi muốn đi tắm rửa. Thấy cô ấy mang theo bữa sáng thì mở miệng từ chối ngay: “Sáng nay không ăn, tí nữa còn phải chụp ảnh tạp chí nữa.”
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
“Đây là bữa sáng của em.” Trang Khả Khả lấy cà phê bên tay còn lại đưa qua, sau đó cười hì hì bảo: “Chị Nam Chi uống cà phê được rồi, em nghĩ chị sẽ cần.”
Nam Chi ngáp một cái: “Quả thực rất cần nha, chị tắm rửa cái đã.”
Chờ cô tắm xong, Trang Khả Khả đã giải quyết xong bữa sáng rồi. Nhưng trong không khí vẫn còn lưu lại toàn mùi hương của tiểu long bao.
“…” Nam Chi vừa xoa tóc, vừa cạn lời nói: “Có phải em cố tình ăn tiểu long bao trước mặt chị đúng không, khiến chị chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn.”
Trang Khả Khả cười tủm tỉm đưa cà phê cho Nam Chi: “Cũng may vẫn còn ấm ấm, chị Nam Chi mau uống đi.”
Nam Chi nhấp một ngụm cà phê ấm, hơi đắng nhưng vẫn khá ngọt.
Trang Khả Khả liếc mắt nhìn Nam Chi một cái, nói bóng nói gió hỏi: “Chị Nam Chi dự định làm thế nào chưa? Muốn theo đuổi Chu tổng không? Có cần em giúp đỡ không?”
Suýt chút nữa Nam Chi phun luôn ngụm cà phê ra, cô ho khan hai tiếng mới bình thường lại được: “Chị sẽ tự làm việc này…”
Trang Khả Khả có hơi tiếc nuối: “Thật sự không cần em giúp đỡ ạ?”
“Nhưng mà…” Nam Chi dừng lại một chút, gạt ánh mắt sang một bên, nghiêm túc nói: “Nếu trong group của các em có ảnh chụp gì mới thì vẫn có thể gửi cho chị.”
Trang Khả Khả ngầm hiểu, cười cười: “Ok ok, Chu tổng bên kia có động tĩnh gì em sẽ nói ngay cho chị!”
…
Không cần nói cũng biết tạp chí đầu xuân B&W có tầm quan trọng như thế nào. Cho nên lần này Diêu San tự mình đưa Nam Chi tới studio, ngay cả quan hệ xã giao này nọ cũng sắp xếp chu đáo. Nhân viên công tác ở studio hầu như đều vui vẻ ra mặt, khoảng cách hay cảm giác xa lạ ban đầu cũng biến mất, khiến người khác không khỏi khen tác phong chuyên nghiệp của Diêu San.
Phóng viên phụ trách phỏng vấn tạp chí ảnh lần cũng đi tới trước mặt Nam Chi cười nói: “Chúng ta làm phỏng vấn trước, chờ ngài Lance tới thì bắt đầu chụp ảnh tạp chí.”
Nam Chi dĩ nhiên biết Lance, anh ấy là nhà thiết kế mới của B&W mùa xuân và cũng là người đã quyết định để cô tới chụp ảnh tạp chí.
Nhưng cô chỉ nghe qua tên chứ chưa từng gặp qua nên khi nghe Lance muốn tới cũng gật đầu nói: “Được, tôi cũng rất muốn gặp ngài Lance.”
Câu hỏi đều được chuẩn bị trước, Nam Chi cũng đã xem qua trả lời như thế nào, cũng có sẵn bản nháp trong đầu.
Hầu hết đều là những câu hỏi bình thường, cô xuất đạo bốn năm. Khả năng ngôn ngữ cũng tính là khá nên cô có thể trả lời lưu loát những câu hỏi như thế này.
“Hiện tại trên mạng đều nói bạn là bà mai giới giải trí, bạn nghĩ như thế nào? Tôi nghe nói có người chia sẻ ảnh chụp của bạn thì sẽ thoát ế.”
Nam Chi cười cười: “Lúc thấy tin đó tôi cũng rất kinh ngạc vì những lần trùng hợp khó tin như vậy. Nhưng mà tôi vẫn chúc phúc mọi người sẽ tìm được nửa kia thật tốt.”
“Bản thân bạn có nghĩ đến chuyện thoát kiếp độc thân này không?”
Nam Chi khẽ rùng mình, làm sao mà không nghĩ tới cho được, hôm qua cô vẫn đang suy nghĩ đấy…
“Đương nhiên nghĩ tới.” Nam Chi hơi mỉm cười: “Lúc nhìn thấy biệt danh bà mai giới giải trí của mình, tôi nghĩ những nam minh tinh hợp tác với tôi đều đã hết độc thân rồi, sao mình vẫn chưa chứ?”
Phóng viên cũng cười theo: “Có thể miêu tả mẫu người lý tưởng của bạn không?”
Đột nhiên trong đầu Nam Chi hiện lên hình dáng của Chư Tự Bắc, đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa ý cười, sắc mặt cô bình tĩnh trả lời lại: “Tôi thích đôi mắt đẹp.”
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
Trang Khả Khả ở một bên nghe xong liền che mắt, đặc điểm đôi mắt đẹp này cũng quá rõ ràng rồi đó…
…
Kết thúc phỏng vấn, Nam Chi bắt tay với phóng viên xong thì đi trang điểm.
Mà lúc này, có nhân viên công tác chạy vào nói: “Ngài Lance tới rồi.”
Nghe vậy Nam Chi xoay người, một người cao ráo từ cửa bước vào, gương mặt đẹp trai khiến cho nhóm nhân viên nữ làm việc trong studio cũng hít một hơi.
“Ngài Lance soái như vậy á, tôi còn cứ tưởng là một ông chú nào cơ!”
“Cái giá trị nhan sắc này, còn đẹp hơn so với một vài nam nghệ sĩ!”
Lúc này Nam Chi cũng sửng sốt bởi vì cô cứ cảm thấy Lance này trông quen mắt vô cùng.
“Đây là ngài Lance.” Nhiếp ảnh gia đứng một bên giới thiệu: “Đây là Nam Chi.”
Người đàn ông vươn tay với cô, cười nói: “Chào cô, tôi là Lance.”
Nam Chi lấy lại tinh thần, bắt tay với anh ấy: “Chào anh, tôi là Nam Chi, buổi chụp hình này làm phiền anh rồi.”
Lúc Nam Chi ở trong phòng nghỉ để trang điểm, các nhân viên công tác thảo luận không ngừng.
Trang Khả Khả bước vội vào phòng nghỉ, giọng nói cũng kích động nói: “Ngài Lance này cũng thật đẹp trai quá đi, người phụ nữ nào ở trong studio cũng bị anh ấy mê hoặc cả rồi. Anh ấy chỉ mới thảo luận với nhiếp ảnh gia có hai mươi phút mà đã có hơn mười cô gái lặng lẽ đi ngang qua chỗ anh ấy!”
Nhìn bộ dáng kích động của Trang Khả Khả, mặt Nam Chi đầy vạch đen: “Cuối cùng chị cũng tin tưởng em chỉ nhìn mặt thôi rồi.”
“Cũng không phải lần đầu mà.” Trang Khả Khả cười hì hì: “Nhưng mà em đoán là vị Lance này thật sự chỉ vừa mới về nước thôi. Nếu không thì trong giới này không thể không biết người có giá trị nhan sắc cao như anh ấy được.”
Nam Chi hơi nhíu mày, nhớ lại gương mặt của Lance. Cô vẫn cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã gặp qua ở đâu rồi.
Bộ sưu tập mùa xuân này của B&W chủ yếu đánh vào phong cách dịu dàng tri thức nên hình tượng và khí chất của Nam Chi vô cùng phù hợp. Khi cô thay một chiếc áo lót dệt kim hồng nhạt phối hợp cùng chiếc váy đuôi cá xẻ tà phá cách, mái tóc xoăn dài xõa ở sau lưng, không chỉ trang nhã tri thức mà còn cực kỳ nữ tính.
Sau khi Diêu San tiến vào thì ánh mắt cũng sáng hẳn lên: “Chụp bức ảnh này tốt vào nhé, chị thấy ngài Lance rất có hứng thú với em. Nếu có thể hợp tác lâu dài thì cũng không tệ đâu.”
Nam Chi cười cười bất lực, sau đó đi tới giữa studio. Nhiếp ảnh gia đã trao đổi qua với Lance, lúc này cũng đang nói hiệu quả mình muốn với Nam Chi. Đối với cô mà nói thì việc này cũng không tính là việc khó.
Hiện trường chụp ảnh ngoài âm thanh của nhiếp ảnh gia thì rất yên tĩnh. Nói chung cứ chụp xong một set ảnh thì Lance mới tới cho một vài gợi ý.
Sau khi chụp xong tất cả trang phục, Nam Chi đi thay quần áo. Chờ cô thay xong liền thấy Lance đứng bên ngoài cửa phòng nghỉ nhìn cô: “Không nhớ tôi à?”
Nam Chi giật mình nhìn mặt mày chàng trai, cuối cùng mới xác định anh ấy là ai, cô kinh ngạc mà mở miệng: “Ngụy Tu Nhiên?”
Ngụy Tu Nhiên cong môi: “Là tôi.”
Diêu San và Trang Khả Khả đã tới, thấy hai người họ tự nhiên nói chuyện cũng hơi tò mò mà nhìn họ.
Nam Chi lập tức cười giới thiệu: “Ngài Lance là bạn học cao trung với em, lúc nãy đã rất rất quen mắt, cứ tưởng bản thân nhìn lầm thôi.”
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
Thấy vậy Diêu San cũng nhân cơ hội nói: “Dù sau cũng kết thúc lịch trình rồi, nếu không thì hai em tìm một chỗ nào đó ngồi nói chuyện đi.”
…
Sau đó, hai người tìm một quán cà phê an tĩnh ngồi nói chuyện phiếm. Quán cà phê này có phòng bao riêng biệt, cũng không sợ bị người khác quấy rầy hay là chụp lén.
“Hẳn là chúng ta đã hơn 8 năm không gặp.” Ngụy Tu Nhiên nhìn cô cười: “Chẳng qua là dáng vẻ của cậu cũng không thay đổi nhiều, nếu không tôi cũng không thể vừa nhìn ảnh chụp đã nhận ra cậu.”
“Cho nên vì cậu nhận ra tôi nên mới muốn hợp tác với tôi sao?” Nam Chi tò mò hỏi.
“Đó cũng không phải” Ngụy Tu Nhiên cười lắc đầu: “Tôi chỉ thấy hình tượng và khí chất của cậu rất phù hợp với các bộ sưu tập của thiết kế này. Dĩ nhiên cũng không phải là không có tâm tư gì, hợp tác với người quen cũng hợp ý tôi hơn. Vốn dĩ tôi cũng không cần tới đây, muốn gặp cậu nên mới đến.”
“Nhưng mà vẫn phải cảm ơn cậu.” Nam Chi nói cảm ơn, cô biết địa vị hiện giờ của mình, có thể chụp khoản mới cửa B&W màu xuân đồng thời lên mặt bìa tạp chí là chuyện không thể nào, chút chuyện nhỏ này cô cũng có thể tự hiểu lấy.
Ngụy Tu Nhiên nhẹ giọng cười: “Nếu có cơ hội hợp tác lâu dài, không biết cậu có đồng ý hay không?”
“Gì cơ?” Nam Chi kinh ngạc nhìn anh ấy.
“Trước mắt B&W chỉ mới tính toán một chút, chúng tôi đang muốn tìm một bước đột phá lớn hơn. Thị trường trong nước rất lớn nên mấy năm qua chúng tôi đang chuẩn bị hướng trọng tâm về thị trường trong nước.” Ngụy Tu Nhiên trả lời.
Nam Chi vẫn khó hiểu: “Nhưng vì sao lại tìm tới tôi?”
“Bởi vì tôi cảm thấy cậu có năng lực.” Ngụy Tu Nhiên mỉm cười nhìn cô: “Chính thức giới thiệu một chút, tôi không chỉ là nhà thiết kế của B&W, tôi còn là CEO khu vực Trung Quốc.
Nam Chi kinh hãi nhìn anh ấy, lúc ấy thành tích học tập của Ngụy Tu Nhiên vô cùng xuất sắc, cũng rất được các bạn nữ hoan nghênh. Lúc xuất ngoại du học, nữ sinh ở trường học còn đau lòng rất lâu. Xem ra, người ưu tú cho dù ở chỗ nào cũng sẽ ưu tú.
Chia cho cô chút năng lực tài giỏi này thì tốt biết mấy nhỉ.
“Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi, nếu cậu thấy được thì đến lúc đó cho tôi câu trả lời.”
…
Bởi vì Diêu San bận rộn nhiều việc nên để Trang Khả Khả đưa Nam Chi quay về. Trên xe, Nam Chi vẫn báo cáo chuyện này cho Diêu San, dù gì cũng là chuyện lớn.
Sau khi cúp điện thoại, Trang Khả Khả cũng hỏi ngay: “Chị Nam Chi, sao chị không đồng ý luôn thế, cơ hội tốt mà.”
“Theo ý của em, khả năng trước mắt của chị có thể nhận cái tài nguyên thế này sao?” Nam Chi hỏi cô ấy.
Trang Khả Khả thành thật trả lời: “Không có khả năng.”
“Cho nên chị mới do dự, ít nhất cũng phải có một vài thành tích đã.” Nam Chi khẽ cười: “Ví dụ như buổi thử vai phim điện ảnh của đạo diễn Từ, nếu chị thành công thì chị nhận cái tài nguyên này cũng sẽ không chột dạ lắm.”
“Chị Nam Chi nói đúng!” Trang Khả Khả phụ họa, nhưng ngay sau đó lại nói: “Nếu hiện tại chị Nam Chi chưa nổi tiếng thì chắc Ngụy Tu Nhiên bên kia cũng biết mà, vậy vì sao còn tìm chị Nam Chi hợp tác? Trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?”
Trang Khả Khả hừ một tiếng: “Vô sự hiến ân cần*, nhất định là có mục đích không thể để ai biết với chị!”
Advertisements
REPORT THIS ADPRIVACY
*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là phường trộm cắp.
<
Nam Chi đỡ trán: “…”
Trang Khả Khả thấy Nam Chi không trả lời cũng hơi sốt ruột: “Không lẽ vì Ngụy Tu Nhiên ưu tú nên chị Nam Chi liền thay lòng đổi dạ ư?”
“Thay lòng đổi dạ cái gì chứ, trong mắt chị Chu Tự Bắc còn ưu tú hơn.”
Trang Khả Khả nhìn kính chiếu hậu, ồn ào nói: “Ỏooooooo~ Câu này phải để Chu tổng nghe mới được nha.”
Tác giả :
Mộc Kim An