Sự Tái Sinh Của Curtis
Chương 5
Dòng dõi hoàng tộc chắc cũng chẳng kiếm được phòng nghỉ xịn hơn phòng này. Từ chỗ đứng, Jordan thấy cái giường cỡ king size màu gỗ gụ trong phòng ngủ khổng lồ bên tay phải. Thẳng mặt là một căn phòng bự tổ chảng khác đặt chiếc đàn dương cầm và đủ các loại nhạc cụ đủ để mở một giàn nhạc giao hưởng. Đổ cổ lấp đầy không gian bằng sự xa hoa.
“Ngồi đi, Jordan. Tôi ăn chay, nhưng nếu anh không muốn ăn pizza rau thì chúng ta sẽ đặt hai cái.” Tyler đá văng giảy ra. “Nếu không thì chia đôi. Tùy anh.” Cậu bắt đầu tháo đồ trang sức, đặt nó lên mặt bàn cà phê rộng, chưa hề ngừng lời liến thoắng vì bối rối. “Tôi lấy đồ uống cho anh liền đây. Rượu thì không có, vì tôi không uống, nhưng nếu anh muốn, tôi sẽ gọi.”
Thêm một truyền thuyết nữa bị sập, Tyler Curtis suốt ngày say xỉn thực chất lại là một người kiêng rượu. Tyler tụt khóa áo khoác và bắt đầu tháo thắt lưng.
“Có gì uống nấy, Tyler, tôi cũng không nhậu nhẹt gì cả.”
Cậu rút thắt lưng ra khỏi quần và vứt nó lên ghế bành. Đến lúc đó cậu mới nhận ra việc đứng trước mặt Jordan mà cởi đồ thì trông mơi thế nào.
Cậu chạm một bàn tay lên gò má đỏ bừng. “Tôi không… chỉ là… thắt lưng vướng víu lắm! Để tôi lấy nước cho anh.”
Cậu ba chân bốn cẳng đi pha nước trong khi Jordan cố nín cười, lẩm bẩm. “Cởi hết ra đi, cưng à, ngại ngùng gì chứ!”
Tyler quay lại với hai cái cốc trên tay, đưa một cái cho Jordan. Cậu đặt cốc của mình lên mặt bàn cà phê, và với điện thoại.
Cậu quay số rồi nói bằng một vẻ thân thiện cởi mở. “Xin chào! Tôi là Tyler Curtis đây, anh thế nào?” Cậu nghe rồi gật đầu. “Tốt, tốt! Tôi muốn đặt… à… xin chờ một chút.” Cậu đè ống nghe vào ngực. “Cả cái toàn rau, hai cái riêng, hay mỗi loại nửa cái?”
“Rau cũng được.”
Tyler gật đầu rồi tiếp tục với cái điện thoại. “Xin lỗi. Cho tôi đặt một cái pizza rau cỡ lớn nhé?” Cậu ngồi trên tay vịn của cái ghế, chân phải đung đưa. “Đúng, cám ơn.” Cậu đứng dậy, gác máy, ngần ngừ, rồi ngồi lên một cái đệm nhỏ đặt trên sàn. “Mười lăm phút.”
Jordan gật, mỉm cười và đảo mắt quanh phòng. “Phòng hoành tráng thật đấy!”
“Đợi đến khi anh thấy phòng ngủ đã!”
Jordan nhịn cười còn Tyler thì đỏ như gấc.
Cậu vội vã phân bua. “Ý tôi là… nếu anh vào phòng tắm thì sẽ phải đi qua phòng ngủ, trừ khi dùng phòng tắm ở đằng kia, nghe hợp lý hơn.”
Mặt lại đỏ thêm một bậc. Trực giác bảo Jordan rằng Tyler hoàn toàn chẳng phải loại người trăng hoa, nhưng nhìn cậu xấu hổ như thế làm anh quá phân tâm để có thể đánh giá chính xác. Lý trí của Jordan chen chân vào đòi tìm cách giải câu đố này. Giữ cho Tyler nói luôn miệng trước khi cậu có cơ hội nghĩ ngợi, thêm vào vài cử chỉ khôn khéo, và dùng nó để nhận định.
Bắt đầu tác chiến, Jordan rời sofa và ngồi xuống sàn. Đủ xa để giữ khoảnh cách nhưng vẫn đủ gần để ra tay nếu thấy cậu phát tín hiệu bật đèn xanh.
Tyler gập chân, ôm đầu gối và chỉ vào bàn chân đi tất. “Đừng lo, chân tôi không có mùi đâu. Kể ra cũng hơi kỳ. Anh có dí mũi vào giầy của tôi cũng không thấy hôi.”
Cuộc hội thoại có mở đầu lạ lùng, nhưng Jordan lại thừa cơ lợi dụng. Tóm lấy cổ chân Tyler, anh đưa chân cậu lên mũi và nhận được một tràng cười rúc rích khi anh hít một hơi.
Joran vừa xụ mặt vừa hạ chân Tyler xuống. “Đúng thật, kỳ quá. Cậu muốn ngửi chân tôi không?”
Tiếng cười như nắc nẻ của Tyler cứ đứt quãng khi cậu lắc đầu quầy quậy. “Cám ơn, nhưng mà khỏi!”
“Thông minh đấy! Nhân tiện, cậu có cần góp tiền pizza không?” Bất kể Tyler có đứng trong danh sách những thần tượng giàu nhất thế giới, anh vẫn thấy để mặc cậu trả tiền là không đúng đắn.
“Có, nếu anh không phiền, dịch vụ phòng ở đây đắt lắm.”
Anh thò tay vào túi áo khoác và Tyler bật ra khúc khích. “Không! Tôi đùa đấy! Để tôi mời.” Cái nháy mắt đi kèm với nụ cười ranh mãnh. “Nhưng cám ơn anh đã hỏi.”
Thay vào cảm giác hồi hộp ban đầu, Tyler đã thư giãn hơn, sẵn sàng trò chuyện thoải mái. “Thế, Jordan, ngoài việc vô cùng lịch lãm và bị hôi chân ra, kể cho tôi nghe về anh đi.”
Mò mẫm lại gần hơn, Jordan để ý thấy Tyler không lùi lại dù chỉ một chút.
“À, mẹ tôi là người Anh, bố là người Úc, Bec với tôi có cả hai quốc tịch. Tôi là trai quê, sinh ra và lớn lên ở một đồn điền lúa mì. Tôi không hợp với nghề nông lắm. Mười bốn tháng trước, tôi và Bec quyết định đến đây vài năm. Sáu tháng trước bố tôi bán đồn điền, nghỉ hưu sớm, và cả nhà chuyển đến đây luôn. Tôi thiết kế web, làm cho một công ty lớn, nhận rất nhiều việc một mình và định mở công ty riêng trong tương lai gần. Hiện tại tôi đang nghỉ phép, Bec cũng thế. Tôi sống ở London nhưng thích chỗ nào đó yên tĩnh hơn. Ờ… độc thân, cao sáu foot hai (188cm), chưa thấy dấu hiệu hói, và tóc tôi bẩm sinh đã có màu nâu nhạt mê hồn như vậy đấy. Tôi không muốn khai số cân, nhưng thật sự là toàn cơ bắp cả!”
Tyler khẽ cười, tì cằm lên đầu gối và ôm quanh ống chân. Jordan không chắc anh có thể hỏi được bao nhiêu thông tin đời tư, hay liệu Tyler có chịu tiết lộ gì không. Ngoài việc muốn khẳng định xu hướng *** của Tyler, Jordan còn muốn biết tại sao cậu phải tạo một hình tượng trái ngược trước công chúng khi mà Tyler trong thực tế lại lôi cuốn, thân thiện và dễ xấu hổ như thế này.
“Tới cậu đấy, Tyler.”
“Ai mà chẳng biết tôi.”
“Không ai biết con người thật của cậu. Tôi muốn cái đó cơ.”
Tyler nghiêng đầu với một nụ cười tán thưởng. “Ok. Tôi dành rất nhiều thời gian rảnh để sáng tác nhạc.”
“Tại sao cậu không ghi âm?” Anh không nắm được nhiều như Bec, nhưng cả thế giới đều biết là Curtis không hát nhạc của mình.”
“Không được phép. Tôi hy vọng một ngày nào đó được ghi âm và sáng tác cho ca sĩ khác. Bây giờ tôi đang viết một bản giao hưởng. Vì không có đủ thời gian như mong muốn nên tôi viết mỗi lúc một ít, được mười tám tháng rồi. Cũng gần xong.”
Jordan không thể che giấu kinh ngạc. “Nhạc giao hưởng? Cậu soạn cho cả một dàn nhạc? Siêu thật! Cậu có… tôi không biết nữa… học hành hay đại loại thế không?”
“Không học để sáng tác. Người bố nghèo dùng phần lớn tiền kiếm được cho các lớp nhạc và nhảy của tôi, hầu hết là balê và thiết hài. Tôi được đào tạo một vài lĩnh vực cổ điển. Nói thẳng ra thì mục tiêu của tôi là opera. Từ đó mà tôi sáng tác.”
Nhất thời nói không nên lời, Jordan lắc đầu và cười lớn. “Cậu là ai vậy? Ca sĩ opera cổ điển? Soạn nhạc giao hưởng? Múa balê? Nhảy thiết hài? Đống nhạc cụ trong phòng đằng kia cậu chơi được hết hả?”
Sự khiêm tốn của Tyler chỉ càng khiến Jordan á khẩu. “Vâng. Từ nhỏ tôi đã học nhiều thứ và học rất nhanh.”
“Người ta gọi đó là thiên tài!”
Rõ ràng chủ đề này khiến Tyler không thoải mái, và nó làm Jordan kinh ngạc. Không một ai nghi ngờ, hay dám nghi ngờ Tyler Curtis trong vai trò một ca sĩ, nghệ sĩ. Có vẻ như cậu đang ẩn giấu cả một kho tài năng chưa lộ diện với thế giới. Nhiều người ca ngợi cậu là giọng ca tuyệt nhất mọi thời đại, không chỉ vì chất giọng mạnh mẽ khi hát, mà còn vì âm vực phi thường của cậu. Cậu nổi tiếng vì có thể hát từ những bản rock cứng cáp, gai góc như sỏi đá đến rock ballad tông cao ngọt như đường. Tiếng thét của cậu luôn làm khán giả nín thở. Là vũ công, cậu khiến những người xung quanh trông như dân amatơ.
Tyler nhún vai rồi đổi sang chủ đề khác. “Quốc tịch Úc và cư trú ở Anh. Mọi thứ của tôi bắt đầu từ nơi này. Tôi muốn mua nhà ở một ngôi làng mà tôi có thể đi dạo và người ta sẽ không cầm máy ảnh nhảy ra. Có thể thêm một mảnh đất. Tôi yêu ngựa. Tôi yêu động vật. Tôi sinh ra và lớn lên ở Victoria. Tôi không có anh chị em gì cả. Đầu cũng chưa có dấu hiệu hói nhưng tóc tôi thì không phải bẩm sinh đã có màu xanh đen mê hồn thế này. Nhuộm đấy. Tóc thật màu nâu sậm cơ. Tôi chẳng biết mình nặng bao nhiêu. Độc thân, năm foot sáu (169,5cm). Tôi đọc ở đâu đó viết là cơ thể sẽ tiếp tục phát triển đến khi hai mươi mốt tuổi nên tôi hi vọng có thể vượt ngưỡng năm foot bảy (170cm)!” Cậu đáp lại nụ cười toe toét của Jordan.
“Trong video clip trông cậu cao hơn nhiều.”
“Máy quay cũng biết nói dối mà! Đủ các mánh khóe luôn. Khi tuyển vũ công thì quảng cáo ghi ‘chỉ cần người nhỏ!’! Trong các buổi họp báo thì ghế của tôi cao hơn người khác. Lúc ở dưới lầu, tôi ngồi ghế quầy bar để chụp ảnh vì trông sẽ cao hơn. Tôi không bao giờ đi cạnh Frank trước mặt paparazzi, ông ta đi trước và tôi đi cách một quãng phía sau. Ai cũng nghĩ là để mở đường, thật ra là để tạo hiệu ứng khi lên ảnh. Hôm nay ông ta chỉ lôi tôi ra làm mồi dụ đám đông móc hầu bao chụp ảnh rồi tống khứ tôi càng nhanh càng tốt.”
Mỗi một khoảnh khắc ở bên Tyler, Jordan càng không muốn nói lời tạm biệt. Pizza đến, một giờ đồng hồ trôi đi trong chuyện trò và cười đùa. Thời gian vụt qua như cơn lốc. Anh không muốn rời khỏi đây khi chưa biết liệu mình có thể gặp lại Tyler không, và khi chưa khám phá được đôi môi hoàn mĩ kia nếm có ngon như khi nhìn không.
“Cậu phải mừng lắm khi thấy tour diễn kết thúc. Cậu có đi đâu nữa không?”
“Còn tối mai mới hết tour. Frank muốn giữ bí mật để kiếm chác từ những người điên cuồng vì muốn có vé. Truyền hình trực tiếp trên TV và thu lại vào CD. Thứ Bảy tuần sau sẽ có một buổi nhạc hội từ thiện, như Live Aid năm một chín tám lăm ấy. Tôi sẽ hát hai bài, còn phải ghi hình và thu âm cho album tiếp theo. Tôi sẽ ở London ít nhất là sáu tháng nữa. Sống ở khách sạn này luôn.”
“Cậu không cần nghỉ ngơi hả?”
“Nghỉ? À, không!” Câu trả lời của Tyler đắng ngắt.
“Tôi tưởng cậu không biểu diễn từ thiện chứ.”
“Tôi muốn. Nhưng không được. Tôi chỉ biết là có người trả tiền để Frank đưa tôi đến đó. Nghĩa là đã phá hỏng ý nghĩa từ thiện rồi. Biểu diễn ở đâu, làm cái gì đều chẳng liên quan đến tôi. Không ai biết tôi sẽ hát, ngày mai họ sẽ tuyên bố trong show. Frank chỉ quan tâm đến việc thu hút công chúng. Và tiền. Những việc mà bình thường tôi không làm, ông ta đột ngột sắp đặt cho tôi. Chụp ảnh như vừa rồi cũng thế, vào thẳng túi Frank. Tôi không được phép ký tặng vì CD có chữ ký trên website bán với giá hai trăm bảng.”
Hàm Jordan rụng ra.
Tyler gật đầu, mắt mở lớn. “Điên hết mức! Tiền đó lại để Frank nuốt. Ông ta đưa tôi cả chồng đĩa, ký suốt vài giờ rồi hưởng lợi. Ông ta nghĩ tôi ngu đến mức không nhận ra ông ta ăn phần trăm. Tôi chưa từng phỏng vấn một đối một bao giờ, vậy mà phải tham dự phỏng vấn trực tiếp trong ba phút. Nghe thì ngắn ngủn, nhưng nếu anh chỉ có thể nhếch mép với gầm gừ thì sẽ như cả thế kỷ đấy! Toàn chuyện kỳ lạ. Quái dị hơn bình thường.”
Nhấc tay lên, Tyler vươn ra để lướt ngón tay dọc ve áo của Jordan, đá hormone của Jordan phụt thẳng qua trần nhà. “Tôi thích áo khoác của anh. Liệu Bec có thắc mắc anh đang ở đâu không?”
Jordan giở chiến thuật đặt tay lên đùi để che đi phản ứng mạnh mẽ của cơ thể chỉ vì hành động nhỏ nhặt ấy. “Nó đang bận chờ cậu, không rảnh để quan tâm tới tôi. Trước khi tôi gặp cậu bên dưới, nó nhắn tin bảo nếu tóm được người đang ở cùng cậu, nó sẽ móc mắt ra!”
“Thế thì anh nên đi đi, kẻo mù mất.” Câu nhận xét buông kèm với một cái nhướn mày. Huyết áp của Jordan vọt lên như tên lửa; anh dám khẳng định đó là lời đùa cợt tán tỉnh đi kèm với vẻ mặt gạ gẫm ở mức ngang ngửa.
“Tôi có thể liều nếu cậu thấy không có vấn đề gì.”
“Tôi đã liều rồi. Vốn dĩ tôi không được phép đưa ai vào phòng. Từ trước đến nay chưa từng làm vậy. Tôi đang phá đủ mọi luật lệ đây.”
Ngọn lửa trong lò sưởi phản chiếu trên đôi mắt của Tyler và biến chúng thành màu vàng lấp lánh. Một cơ hội trong phút chốc mà Jordan tin là chỉ cần tiến lại gần và hôn Tyler, nhưng lại chần chừ để lỡ mất.
Tyler cúi đầu đứng dậy. “Anh uống cà phê không?”
Đã gần hai rưỡi sáng, và dù không muốn đi, Jordan vẫn cảm thấy có lỗi. Chắc Tyler mệt lắm rồi. “Có, cám ơn, cho tôi một cốc. Không phải tại tôi khiến cậu thức khuya đấy chứ?”
Tyler đáp lại bằng một cú đá đùa vào chân Jordan. “Ừ, tại anh chứ ai! Không phải đâu. Hôm nay tôi ngủ suốt cả ngày rồi.” Cậu dừng lại và chỉ vào giá đĩa bên cạnh TV. “Nếu anh muốn tắt TV đi và nghe nhạc thì tìm CD ở đằng kia kìa. Tôi quay lại liền.”
Cảm xúc mãnh liệt Jordan gặp ban đầu đã biến thành nhu cầu rõ rệt muốn tạo dựng cho mình một tương lai bền lâu. Anh tiếc khoảnh khắc vừa rồi và tức giận vì đã không nắm lấy. Anh đập vào trán mình rồi bắt đầu lục lọi đống CD. Tìm thấy một đĩa nhạc cổ điển, anh rút nó ra với hi vọng lôi kéo lại bầu không khí lãng mạn để bù lại cơ hội vừa mất.
Tyler quay trở lại, đặt hai cốc cà phê lên mặt bàn và cầm lấy cái đĩa Jordan chọn. “Beethoven, nhà soạn nhạc tôi thích nhất. Lúc nào cũng có thể nghe thấy căm phẫn và tức tối trong tất cả các tác phẩm của ông ấy. Dù bắt đầu dịu dàng đến đâu, cứ như thể soạn tới khúc giữa hoặc cuối, ông ấy lại nghĩ ‘kệ mẹ nó’ vậy!”
Ảo tưởng Tyler chìm đắm trong nhạc giao hưởng lãng mạn của Jordan sập tan tành.
Mùi dung dịch sau khi cạo râu của Tyler thoang thoảng như một liều tình dược đầy ma thuật. Những bức ảnh trong tạp chí, hay các đoạn video clip giả tạo được sắp đặt đều không nêu bật được sắc thái gương mặt hay ngôn ngữ cơ thể của Tyler. Từng thói quen nhỏ nhất đều được Jordan phát hiện trong buổi tối đã thổi sức sống vào biểu cảm của Tyler. Cái cách mà cậu vừa đẩy lưỡi vào răng vừa chun mũi khi thừa nhận điều gì đó cậu cảm thấy xấu hổ. Cái cách mà lông mày bên trái thỉnh thoảng lại nhướn lên đong đưa. Cái cách mà cậu miết ngón tay quanh vành cốc cà phê, trăm phần ngây thơ, ngàn phần khiêu gợi. Mọi điều chưa ai từng thấy lại được một người – chỉ mới vài giờ trước vẫn còn ghét Tyler – mải mê quan sát. Điểm lên ba tiếng, cái đồng hồ trong phòng trở thành kẻ thù của Jordan.
Tyler đặt cốc xuống, kìm không ngáp, và đứng dậy. “Xin phép một chút, tôi cần vào nhà tắm.”
“Ừ.”
Bec tin rằng cô thắng được cặp vé vì số phận đã đưa cô đến gặp Tyler Curtis. Jordan tin rằng cô thắng vì đó là số phận của anh. Nghe thì thật không thể tin nổi, nhưng chàng trai trong mơ của Jordan, người mà đáng ra không tồn tại, đã ngự trên tường của Bec để nhìn vào anh hơn hai năm qua.
Bước ra từ phòng ngủ, Tyler đổi chỗ và ngồi lên sofa. Jordan không biết cậu làm thế là thận trọng tạo khoảng cách giữa họ, hay chỉ đơn thuần vì thoải mái. Vậy nên anh cũng không chắc mình có nên chuyển chỗ luôn không, hay cứ âm thầm tuân theo dấu hiệu đẩy lùi của cậu. Tệ hơn, đó có thể là gợi ý rằng đêm sắp hết. Nếu là thế, thì mặc cho Jordan có không muốn đi đến mức nào, anh vẫn không thể mặt dày mà ở lại.
Anh hắng giọng và nhìn vào cặp mắt hổ phách. “Chắc cậu mệt rồi.”
Tyler nhún vai và cười nhẹ. “Tôi vẫn chưa buồn ngủ.”
Anh đã cho Tyler cơ hội để kết thúc và cậu gạt nó sang bên. Anh ung dung tiến tới sofa và ngồi cách Tyler một quãng. Bắt chước hành động của Tyler, Jordan nghiêng người đặt tay dọc theo lưng ghế. Thời gian trôi như bay, anh quyết định tung càng nhiều mời gọi tán tỉnh càng tốt và cầu trời khấn phật cho Tyler cắn trúng một miếng mồi.
“Không phải kính sát tròng đấy chứ?”
“Không. Màu quái dị tự nhiên! Tôi thừa hưởng từ bố.”
“Không quái chút nào, đó là đôi mắt đẹp nhất mà tôi từng thấy.” Đột nhiên không khí trong phòng nóng lên.
“Họ chụp không chuẩn đâu. Trong ảnh chỉ thấy hổ phách, nhưng thực tế có ba màu cơ. Vàng quanh đồng tử, rồi đến hổ phách, rồi thêm một vòng nhỏ màu nâu ngoài cùng nữa.”
Jordan giơ ngón trỏ vẫy vẫy Tyler lại gần. “Để tôi xem xem.”
Tyler dùng đầu gối tiến tới. khi Jordan nâng cằm cậu và nhìn chằm chằm vào mắt cậu, hai má Tyler đỏ rực. Jordan chỉ nhìn thật sâu mà không nói lời nào trong suốt mấy giây.
Rồi khi mở lời, bàn tay anh vẫn đặt nguyên chỗ cũ. “Cậu quên chưa kể đến màu xanh lục. Tôi phải thêm vào là nó khiến cặp mắt đẹp hơn nữa.”
“Có cả màu lục à?”
“Những đốm li ti trong màu vàng.”
“Tôi không biết đấy.”
Hơi thở vội vã của Tyler trở nên gấp gáp hơn. “Lúc nào tôi cũng thích mắt xanh lam. Mắt anh xanh như đá sa-phia vậy.”
Sẽ không còn thời cơ nào tốt hơn thế này. Jordan buông cằm Tyler ra, hít một hơi, rồi đánh liều hỏi. “Cơ hội cho tôi gặp cậu sau đêm nay là bao nhiêu?”
Tyler mím môi. “Anh nợ tôi một cái pizza. Cơ hội cao lắm.”
Nụ cười sáng rỡ trên mặt Jordan rồi hơi nhạt đi khi anh tiếp tục đặt câu hỏi. “Nghĩa là không có hiểu lầm, cậu có nhận ra tôi bị cậu lôi cuốn vô cùng, phải không?”
“Phải.”
Bất kể má có đỏ lên đến thế nào, Tyler vẫn không quay đi hay cố kết thúc câu chuyện.
“Cậu là straight và chỉ tìm một người bạn? Hay cậu là gay và cũng có hứng với tôi?”
Tyler che mặt với một tiếng la tắc nghẹn vì bực tức và luống cuống lắc đầu. Một chân của cậu hạ xuống và dậm mạnh lên thảm.
Nghiến răng, và cảm thấy mình đã đi quá đà, Jordan cố xoa dịu tình hình. “Tôi không định ép cậu, Tyler. Nếu cậu muốn biết về tôi nhiều hơn trước khi kể những việc cá nhân thì…”
Dậm chân thêm một cái, Tyler đáp lại qua hai bàn tay. “Ôi trời ơi, Jordan! Tôi không… tôi phải là…” Cậu hạ tay xuống, nhìn chằm chằm lên trần như thể đang nhờ thần thánh can thiệp giúp. “Vâng! Đúng… được rồi… tôi nói rồi đấy! Phải! Anh nói đúng! Tôi là gay! Tôi là gay trăm phần trăm!”
Cặp mắt hổ phách to tròn nhìn vào đôi mắt màu lam đầy thích thú của Jordan và Tyler lại liến thoắng. “Tôi còn không biết đám con gái trông thế nào! Tôi là vũ công balê, nhảy thiết hài, chơi đàn hạc và thích nướng bánh! Đủ các loại, và… thì là… tôi thích nấu nướng!”
Jordan dùng hết tâm trí để kìm nén cho khỏi bật cười.
“Cái tủ đằng kia…” Tyler chỉ ngón tay run rẩy và Jordan sốt sắng nhìn sang. “…tôi giữ toàn đồ thủ công ở trong ấy! Tôi làm đủ thứ! Lúc nào cũng làm! Vì bẩm sinh đã gay rồi!”
Nắm lấy bàn tay đang giơ trong không khí của Tyler, Jordan hôn vào nó với một nụ cười giễu cợt. “Hàng tỷ cô gái sẽ tan nát cõi lòng, trong khi tôi thấy vui mừng tột độ!”
Giờ thì mọi thứ đã vào guồng, Jordan rất tự tin ở chỗ anh đặt tay vào và hoàn toàn nhận thức được phản ứng của Tyler. Mắt cậu càng lúc càng to, hơi thở ngắt quãng, và giọng nói căng thẳng. Jordan vuốt ngón tay ngang cằm Tyler, đến cổ áo, rồi xuống bên dưới lớp vải cho đến cái khuy đầu tiên. Từ chỗ đó, anh đưa tay theo đường cong vai Tyler, xuống cánh tay. Jordan nâng lên môi và hôn mặt trong của cổ tay Tyler, đến lòng bàn tay.
“Anh sẽ không nói với ai đâu.”
Đôi mắt hổ phách suýt nữa lọt ra khỏi tròng. “Không được, Jordan! Anh không thể nói, nếu không em sẽ gặp rắc rối ghê lắm!”
Kéo tay áo Tyler lên, Jordan hôn dọc từ cánh tay lên tới khuỷu. “Không nói đâu mà.” Bỏ tay bên này chuyển sang bên kia, Jordan lại vén tay áo và bắt đầu hôn.
“Jordan? Em vẫn còn chuyện cần nói.”
Câu trả lời của Jordan phập phồng trên da cậu. “Hử?”
“Em không… là… anh với em, không thể… em không phải người lăng nhăng! Chúng ta sẽ không… anh biết đấy… làm chuyện đó ấy mà! Em biết là mình nhiều tiếng xấu, nhưng không phải đâu! Xin lỗi nếu em khiến anh nghĩ thế, nhưng…”
Jordan chắc chắn là Tyler mà run rẩy mạnh thêm chút nữa, cậu sẽ ngã khỏi sofa liền. Hầu hết những từ ngắc ngứ mà cậu nói đều được dùng bằng giọng nam cao nổi tiếng, và không có gì để nghi ngờ mức độ hồi hộp của cậu. Hồi hộp chuyển sang lo sợ, đến nỗi nước da hơi xanh của Tyler còn trở nên xám ngoét.
Jordan đưa một tay ra sau gáy Tyler và chăm chú tập trung vào đôi mắt vàng. “Suỵt. Tyler. Bình tĩnh đi! Em không hề có cử chỉ nào khiến anh nghĩ em là người dễ dãi, và anh cũng không đặt hi vọng được quan hệ với em. Sau này vẫn còn khối thời gian. Anh thề sẽ không ép em làm bất cứ điều gì em không muốn. Được chứ?”
Một cái gật đầu nghi vấn đáp lại lời anh. “Anh hứa hả?”
“Anh hứa.”
Jordan đẩy Tyler ngả ra bằng một bàn tay đặt trên ngực cậu. Tyler cứng ngắc làm theo. Khi Jordan vén áo hôn vào phần giữa ngực và bụng cậu, Tyler lập tức lấy tay che mặt.
“Ôi!”
Một bàn tay rời khỏi công việc bịt mắt cậu để nắm áo Jordan khi nụ hôn tiếp theo được đặt ngay dưới rốn của Tyler và gần gần cạp quần đen của cậu.
“Jordan! Anh làm gì dưới đó thế?”
“Em muốn anh dừng không?”
“Có!” Anh khựng lại và Tyler liền đổi ý. “Ý em là, không! Em chẳng biết ý em là gì nữa!”
“Cưng à, tay, môi, và lưỡi của anh sẽ không chạy xuống dưới hông của em đâu.”
Tyler lấy tay trái quạt mặt. “Ồ! Nghe có vẻ… bậy quá!”
Cậu thôi không quạt nữa, bàn tay giơ lưng chừng, rồi đột ngột tóm lấy bắp tay của Jordan. “Ôi! Trời đất ơi! Toàn cơ bắp thôi à?”
Jordan hạ thấp người xuống đến khi mặt họ chỉ cách nhau vài xentimet. “Em đáng yêu lắm, Tyler. Đẹp mê hồn và cực kỳ đáng yêu.”
Ngón tay của Tyler bấu chặt lấy Jordan. “Em nghĩ anh nên nhanh chóng hôn em đi, Jordan!”
“Ngồi đi, Jordan. Tôi ăn chay, nhưng nếu anh không muốn ăn pizza rau thì chúng ta sẽ đặt hai cái.” Tyler đá văng giảy ra. “Nếu không thì chia đôi. Tùy anh.” Cậu bắt đầu tháo đồ trang sức, đặt nó lên mặt bàn cà phê rộng, chưa hề ngừng lời liến thoắng vì bối rối. “Tôi lấy đồ uống cho anh liền đây. Rượu thì không có, vì tôi không uống, nhưng nếu anh muốn, tôi sẽ gọi.”
Thêm một truyền thuyết nữa bị sập, Tyler Curtis suốt ngày say xỉn thực chất lại là một người kiêng rượu. Tyler tụt khóa áo khoác và bắt đầu tháo thắt lưng.
“Có gì uống nấy, Tyler, tôi cũng không nhậu nhẹt gì cả.”
Cậu rút thắt lưng ra khỏi quần và vứt nó lên ghế bành. Đến lúc đó cậu mới nhận ra việc đứng trước mặt Jordan mà cởi đồ thì trông mơi thế nào.
Cậu chạm một bàn tay lên gò má đỏ bừng. “Tôi không… chỉ là… thắt lưng vướng víu lắm! Để tôi lấy nước cho anh.”
Cậu ba chân bốn cẳng đi pha nước trong khi Jordan cố nín cười, lẩm bẩm. “Cởi hết ra đi, cưng à, ngại ngùng gì chứ!”
Tyler quay lại với hai cái cốc trên tay, đưa một cái cho Jordan. Cậu đặt cốc của mình lên mặt bàn cà phê, và với điện thoại.
Cậu quay số rồi nói bằng một vẻ thân thiện cởi mở. “Xin chào! Tôi là Tyler Curtis đây, anh thế nào?” Cậu nghe rồi gật đầu. “Tốt, tốt! Tôi muốn đặt… à… xin chờ một chút.” Cậu đè ống nghe vào ngực. “Cả cái toàn rau, hai cái riêng, hay mỗi loại nửa cái?”
“Rau cũng được.”
Tyler gật đầu rồi tiếp tục với cái điện thoại. “Xin lỗi. Cho tôi đặt một cái pizza rau cỡ lớn nhé?” Cậu ngồi trên tay vịn của cái ghế, chân phải đung đưa. “Đúng, cám ơn.” Cậu đứng dậy, gác máy, ngần ngừ, rồi ngồi lên một cái đệm nhỏ đặt trên sàn. “Mười lăm phút.”
Jordan gật, mỉm cười và đảo mắt quanh phòng. “Phòng hoành tráng thật đấy!”
“Đợi đến khi anh thấy phòng ngủ đã!”
Jordan nhịn cười còn Tyler thì đỏ như gấc.
Cậu vội vã phân bua. “Ý tôi là… nếu anh vào phòng tắm thì sẽ phải đi qua phòng ngủ, trừ khi dùng phòng tắm ở đằng kia, nghe hợp lý hơn.”
Mặt lại đỏ thêm một bậc. Trực giác bảo Jordan rằng Tyler hoàn toàn chẳng phải loại người trăng hoa, nhưng nhìn cậu xấu hổ như thế làm anh quá phân tâm để có thể đánh giá chính xác. Lý trí của Jordan chen chân vào đòi tìm cách giải câu đố này. Giữ cho Tyler nói luôn miệng trước khi cậu có cơ hội nghĩ ngợi, thêm vào vài cử chỉ khôn khéo, và dùng nó để nhận định.
Bắt đầu tác chiến, Jordan rời sofa và ngồi xuống sàn. Đủ xa để giữ khoảnh cách nhưng vẫn đủ gần để ra tay nếu thấy cậu phát tín hiệu bật đèn xanh.
Tyler gập chân, ôm đầu gối và chỉ vào bàn chân đi tất. “Đừng lo, chân tôi không có mùi đâu. Kể ra cũng hơi kỳ. Anh có dí mũi vào giầy của tôi cũng không thấy hôi.”
Cuộc hội thoại có mở đầu lạ lùng, nhưng Jordan lại thừa cơ lợi dụng. Tóm lấy cổ chân Tyler, anh đưa chân cậu lên mũi và nhận được một tràng cười rúc rích khi anh hít một hơi.
Joran vừa xụ mặt vừa hạ chân Tyler xuống. “Đúng thật, kỳ quá. Cậu muốn ngửi chân tôi không?”
Tiếng cười như nắc nẻ của Tyler cứ đứt quãng khi cậu lắc đầu quầy quậy. “Cám ơn, nhưng mà khỏi!”
“Thông minh đấy! Nhân tiện, cậu có cần góp tiền pizza không?” Bất kể Tyler có đứng trong danh sách những thần tượng giàu nhất thế giới, anh vẫn thấy để mặc cậu trả tiền là không đúng đắn.
“Có, nếu anh không phiền, dịch vụ phòng ở đây đắt lắm.”
Anh thò tay vào túi áo khoác và Tyler bật ra khúc khích. “Không! Tôi đùa đấy! Để tôi mời.” Cái nháy mắt đi kèm với nụ cười ranh mãnh. “Nhưng cám ơn anh đã hỏi.”
Thay vào cảm giác hồi hộp ban đầu, Tyler đã thư giãn hơn, sẵn sàng trò chuyện thoải mái. “Thế, Jordan, ngoài việc vô cùng lịch lãm và bị hôi chân ra, kể cho tôi nghe về anh đi.”
Mò mẫm lại gần hơn, Jordan để ý thấy Tyler không lùi lại dù chỉ một chút.
“À, mẹ tôi là người Anh, bố là người Úc, Bec với tôi có cả hai quốc tịch. Tôi là trai quê, sinh ra và lớn lên ở một đồn điền lúa mì. Tôi không hợp với nghề nông lắm. Mười bốn tháng trước, tôi và Bec quyết định đến đây vài năm. Sáu tháng trước bố tôi bán đồn điền, nghỉ hưu sớm, và cả nhà chuyển đến đây luôn. Tôi thiết kế web, làm cho một công ty lớn, nhận rất nhiều việc một mình và định mở công ty riêng trong tương lai gần. Hiện tại tôi đang nghỉ phép, Bec cũng thế. Tôi sống ở London nhưng thích chỗ nào đó yên tĩnh hơn. Ờ… độc thân, cao sáu foot hai (188cm), chưa thấy dấu hiệu hói, và tóc tôi bẩm sinh đã có màu nâu nhạt mê hồn như vậy đấy. Tôi không muốn khai số cân, nhưng thật sự là toàn cơ bắp cả!”
Tyler khẽ cười, tì cằm lên đầu gối và ôm quanh ống chân. Jordan không chắc anh có thể hỏi được bao nhiêu thông tin đời tư, hay liệu Tyler có chịu tiết lộ gì không. Ngoài việc muốn khẳng định xu hướng *** của Tyler, Jordan còn muốn biết tại sao cậu phải tạo một hình tượng trái ngược trước công chúng khi mà Tyler trong thực tế lại lôi cuốn, thân thiện và dễ xấu hổ như thế này.
“Tới cậu đấy, Tyler.”
“Ai mà chẳng biết tôi.”
“Không ai biết con người thật của cậu. Tôi muốn cái đó cơ.”
Tyler nghiêng đầu với một nụ cười tán thưởng. “Ok. Tôi dành rất nhiều thời gian rảnh để sáng tác nhạc.”
“Tại sao cậu không ghi âm?” Anh không nắm được nhiều như Bec, nhưng cả thế giới đều biết là Curtis không hát nhạc của mình.”
“Không được phép. Tôi hy vọng một ngày nào đó được ghi âm và sáng tác cho ca sĩ khác. Bây giờ tôi đang viết một bản giao hưởng. Vì không có đủ thời gian như mong muốn nên tôi viết mỗi lúc một ít, được mười tám tháng rồi. Cũng gần xong.”
Jordan không thể che giấu kinh ngạc. “Nhạc giao hưởng? Cậu soạn cho cả một dàn nhạc? Siêu thật! Cậu có… tôi không biết nữa… học hành hay đại loại thế không?”
“Không học để sáng tác. Người bố nghèo dùng phần lớn tiền kiếm được cho các lớp nhạc và nhảy của tôi, hầu hết là balê và thiết hài. Tôi được đào tạo một vài lĩnh vực cổ điển. Nói thẳng ra thì mục tiêu của tôi là opera. Từ đó mà tôi sáng tác.”
Nhất thời nói không nên lời, Jordan lắc đầu và cười lớn. “Cậu là ai vậy? Ca sĩ opera cổ điển? Soạn nhạc giao hưởng? Múa balê? Nhảy thiết hài? Đống nhạc cụ trong phòng đằng kia cậu chơi được hết hả?”
Sự khiêm tốn của Tyler chỉ càng khiến Jordan á khẩu. “Vâng. Từ nhỏ tôi đã học nhiều thứ và học rất nhanh.”
“Người ta gọi đó là thiên tài!”
Rõ ràng chủ đề này khiến Tyler không thoải mái, và nó làm Jordan kinh ngạc. Không một ai nghi ngờ, hay dám nghi ngờ Tyler Curtis trong vai trò một ca sĩ, nghệ sĩ. Có vẻ như cậu đang ẩn giấu cả một kho tài năng chưa lộ diện với thế giới. Nhiều người ca ngợi cậu là giọng ca tuyệt nhất mọi thời đại, không chỉ vì chất giọng mạnh mẽ khi hát, mà còn vì âm vực phi thường của cậu. Cậu nổi tiếng vì có thể hát từ những bản rock cứng cáp, gai góc như sỏi đá đến rock ballad tông cao ngọt như đường. Tiếng thét của cậu luôn làm khán giả nín thở. Là vũ công, cậu khiến những người xung quanh trông như dân amatơ.
Tyler nhún vai rồi đổi sang chủ đề khác. “Quốc tịch Úc và cư trú ở Anh. Mọi thứ của tôi bắt đầu từ nơi này. Tôi muốn mua nhà ở một ngôi làng mà tôi có thể đi dạo và người ta sẽ không cầm máy ảnh nhảy ra. Có thể thêm một mảnh đất. Tôi yêu ngựa. Tôi yêu động vật. Tôi sinh ra và lớn lên ở Victoria. Tôi không có anh chị em gì cả. Đầu cũng chưa có dấu hiệu hói nhưng tóc tôi thì không phải bẩm sinh đã có màu xanh đen mê hồn thế này. Nhuộm đấy. Tóc thật màu nâu sậm cơ. Tôi chẳng biết mình nặng bao nhiêu. Độc thân, năm foot sáu (169,5cm). Tôi đọc ở đâu đó viết là cơ thể sẽ tiếp tục phát triển đến khi hai mươi mốt tuổi nên tôi hi vọng có thể vượt ngưỡng năm foot bảy (170cm)!” Cậu đáp lại nụ cười toe toét của Jordan.
“Trong video clip trông cậu cao hơn nhiều.”
“Máy quay cũng biết nói dối mà! Đủ các mánh khóe luôn. Khi tuyển vũ công thì quảng cáo ghi ‘chỉ cần người nhỏ!’! Trong các buổi họp báo thì ghế của tôi cao hơn người khác. Lúc ở dưới lầu, tôi ngồi ghế quầy bar để chụp ảnh vì trông sẽ cao hơn. Tôi không bao giờ đi cạnh Frank trước mặt paparazzi, ông ta đi trước và tôi đi cách một quãng phía sau. Ai cũng nghĩ là để mở đường, thật ra là để tạo hiệu ứng khi lên ảnh. Hôm nay ông ta chỉ lôi tôi ra làm mồi dụ đám đông móc hầu bao chụp ảnh rồi tống khứ tôi càng nhanh càng tốt.”
Mỗi một khoảnh khắc ở bên Tyler, Jordan càng không muốn nói lời tạm biệt. Pizza đến, một giờ đồng hồ trôi đi trong chuyện trò và cười đùa. Thời gian vụt qua như cơn lốc. Anh không muốn rời khỏi đây khi chưa biết liệu mình có thể gặp lại Tyler không, và khi chưa khám phá được đôi môi hoàn mĩ kia nếm có ngon như khi nhìn không.
“Cậu phải mừng lắm khi thấy tour diễn kết thúc. Cậu có đi đâu nữa không?”
“Còn tối mai mới hết tour. Frank muốn giữ bí mật để kiếm chác từ những người điên cuồng vì muốn có vé. Truyền hình trực tiếp trên TV và thu lại vào CD. Thứ Bảy tuần sau sẽ có một buổi nhạc hội từ thiện, như Live Aid năm một chín tám lăm ấy. Tôi sẽ hát hai bài, còn phải ghi hình và thu âm cho album tiếp theo. Tôi sẽ ở London ít nhất là sáu tháng nữa. Sống ở khách sạn này luôn.”
“Cậu không cần nghỉ ngơi hả?”
“Nghỉ? À, không!” Câu trả lời của Tyler đắng ngắt.
“Tôi tưởng cậu không biểu diễn từ thiện chứ.”
“Tôi muốn. Nhưng không được. Tôi chỉ biết là có người trả tiền để Frank đưa tôi đến đó. Nghĩa là đã phá hỏng ý nghĩa từ thiện rồi. Biểu diễn ở đâu, làm cái gì đều chẳng liên quan đến tôi. Không ai biết tôi sẽ hát, ngày mai họ sẽ tuyên bố trong show. Frank chỉ quan tâm đến việc thu hút công chúng. Và tiền. Những việc mà bình thường tôi không làm, ông ta đột ngột sắp đặt cho tôi. Chụp ảnh như vừa rồi cũng thế, vào thẳng túi Frank. Tôi không được phép ký tặng vì CD có chữ ký trên website bán với giá hai trăm bảng.”
Hàm Jordan rụng ra.
Tyler gật đầu, mắt mở lớn. “Điên hết mức! Tiền đó lại để Frank nuốt. Ông ta đưa tôi cả chồng đĩa, ký suốt vài giờ rồi hưởng lợi. Ông ta nghĩ tôi ngu đến mức không nhận ra ông ta ăn phần trăm. Tôi chưa từng phỏng vấn một đối một bao giờ, vậy mà phải tham dự phỏng vấn trực tiếp trong ba phút. Nghe thì ngắn ngủn, nhưng nếu anh chỉ có thể nhếch mép với gầm gừ thì sẽ như cả thế kỷ đấy! Toàn chuyện kỳ lạ. Quái dị hơn bình thường.”
Nhấc tay lên, Tyler vươn ra để lướt ngón tay dọc ve áo của Jordan, đá hormone của Jordan phụt thẳng qua trần nhà. “Tôi thích áo khoác của anh. Liệu Bec có thắc mắc anh đang ở đâu không?”
Jordan giở chiến thuật đặt tay lên đùi để che đi phản ứng mạnh mẽ của cơ thể chỉ vì hành động nhỏ nhặt ấy. “Nó đang bận chờ cậu, không rảnh để quan tâm tới tôi. Trước khi tôi gặp cậu bên dưới, nó nhắn tin bảo nếu tóm được người đang ở cùng cậu, nó sẽ móc mắt ra!”
“Thế thì anh nên đi đi, kẻo mù mất.” Câu nhận xét buông kèm với một cái nhướn mày. Huyết áp của Jordan vọt lên như tên lửa; anh dám khẳng định đó là lời đùa cợt tán tỉnh đi kèm với vẻ mặt gạ gẫm ở mức ngang ngửa.
“Tôi có thể liều nếu cậu thấy không có vấn đề gì.”
“Tôi đã liều rồi. Vốn dĩ tôi không được phép đưa ai vào phòng. Từ trước đến nay chưa từng làm vậy. Tôi đang phá đủ mọi luật lệ đây.”
Ngọn lửa trong lò sưởi phản chiếu trên đôi mắt của Tyler và biến chúng thành màu vàng lấp lánh. Một cơ hội trong phút chốc mà Jordan tin là chỉ cần tiến lại gần và hôn Tyler, nhưng lại chần chừ để lỡ mất.
Tyler cúi đầu đứng dậy. “Anh uống cà phê không?”
Đã gần hai rưỡi sáng, và dù không muốn đi, Jordan vẫn cảm thấy có lỗi. Chắc Tyler mệt lắm rồi. “Có, cám ơn, cho tôi một cốc. Không phải tại tôi khiến cậu thức khuya đấy chứ?”
Tyler đáp lại bằng một cú đá đùa vào chân Jordan. “Ừ, tại anh chứ ai! Không phải đâu. Hôm nay tôi ngủ suốt cả ngày rồi.” Cậu dừng lại và chỉ vào giá đĩa bên cạnh TV. “Nếu anh muốn tắt TV đi và nghe nhạc thì tìm CD ở đằng kia kìa. Tôi quay lại liền.”
Cảm xúc mãnh liệt Jordan gặp ban đầu đã biến thành nhu cầu rõ rệt muốn tạo dựng cho mình một tương lai bền lâu. Anh tiếc khoảnh khắc vừa rồi và tức giận vì đã không nắm lấy. Anh đập vào trán mình rồi bắt đầu lục lọi đống CD. Tìm thấy một đĩa nhạc cổ điển, anh rút nó ra với hi vọng lôi kéo lại bầu không khí lãng mạn để bù lại cơ hội vừa mất.
Tyler quay trở lại, đặt hai cốc cà phê lên mặt bàn và cầm lấy cái đĩa Jordan chọn. “Beethoven, nhà soạn nhạc tôi thích nhất. Lúc nào cũng có thể nghe thấy căm phẫn và tức tối trong tất cả các tác phẩm của ông ấy. Dù bắt đầu dịu dàng đến đâu, cứ như thể soạn tới khúc giữa hoặc cuối, ông ấy lại nghĩ ‘kệ mẹ nó’ vậy!”
Ảo tưởng Tyler chìm đắm trong nhạc giao hưởng lãng mạn của Jordan sập tan tành.
Mùi dung dịch sau khi cạo râu của Tyler thoang thoảng như một liều tình dược đầy ma thuật. Những bức ảnh trong tạp chí, hay các đoạn video clip giả tạo được sắp đặt đều không nêu bật được sắc thái gương mặt hay ngôn ngữ cơ thể của Tyler. Từng thói quen nhỏ nhất đều được Jordan phát hiện trong buổi tối đã thổi sức sống vào biểu cảm của Tyler. Cái cách mà cậu vừa đẩy lưỡi vào răng vừa chun mũi khi thừa nhận điều gì đó cậu cảm thấy xấu hổ. Cái cách mà lông mày bên trái thỉnh thoảng lại nhướn lên đong đưa. Cái cách mà cậu miết ngón tay quanh vành cốc cà phê, trăm phần ngây thơ, ngàn phần khiêu gợi. Mọi điều chưa ai từng thấy lại được một người – chỉ mới vài giờ trước vẫn còn ghét Tyler – mải mê quan sát. Điểm lên ba tiếng, cái đồng hồ trong phòng trở thành kẻ thù của Jordan.
Tyler đặt cốc xuống, kìm không ngáp, và đứng dậy. “Xin phép một chút, tôi cần vào nhà tắm.”
“Ừ.”
Bec tin rằng cô thắng được cặp vé vì số phận đã đưa cô đến gặp Tyler Curtis. Jordan tin rằng cô thắng vì đó là số phận của anh. Nghe thì thật không thể tin nổi, nhưng chàng trai trong mơ của Jordan, người mà đáng ra không tồn tại, đã ngự trên tường của Bec để nhìn vào anh hơn hai năm qua.
Bước ra từ phòng ngủ, Tyler đổi chỗ và ngồi lên sofa. Jordan không biết cậu làm thế là thận trọng tạo khoảng cách giữa họ, hay chỉ đơn thuần vì thoải mái. Vậy nên anh cũng không chắc mình có nên chuyển chỗ luôn không, hay cứ âm thầm tuân theo dấu hiệu đẩy lùi của cậu. Tệ hơn, đó có thể là gợi ý rằng đêm sắp hết. Nếu là thế, thì mặc cho Jordan có không muốn đi đến mức nào, anh vẫn không thể mặt dày mà ở lại.
Anh hắng giọng và nhìn vào cặp mắt hổ phách. “Chắc cậu mệt rồi.”
Tyler nhún vai và cười nhẹ. “Tôi vẫn chưa buồn ngủ.”
Anh đã cho Tyler cơ hội để kết thúc và cậu gạt nó sang bên. Anh ung dung tiến tới sofa và ngồi cách Tyler một quãng. Bắt chước hành động của Tyler, Jordan nghiêng người đặt tay dọc theo lưng ghế. Thời gian trôi như bay, anh quyết định tung càng nhiều mời gọi tán tỉnh càng tốt và cầu trời khấn phật cho Tyler cắn trúng một miếng mồi.
“Không phải kính sát tròng đấy chứ?”
“Không. Màu quái dị tự nhiên! Tôi thừa hưởng từ bố.”
“Không quái chút nào, đó là đôi mắt đẹp nhất mà tôi từng thấy.” Đột nhiên không khí trong phòng nóng lên.
“Họ chụp không chuẩn đâu. Trong ảnh chỉ thấy hổ phách, nhưng thực tế có ba màu cơ. Vàng quanh đồng tử, rồi đến hổ phách, rồi thêm một vòng nhỏ màu nâu ngoài cùng nữa.”
Jordan giơ ngón trỏ vẫy vẫy Tyler lại gần. “Để tôi xem xem.”
Tyler dùng đầu gối tiến tới. khi Jordan nâng cằm cậu và nhìn chằm chằm vào mắt cậu, hai má Tyler đỏ rực. Jordan chỉ nhìn thật sâu mà không nói lời nào trong suốt mấy giây.
Rồi khi mở lời, bàn tay anh vẫn đặt nguyên chỗ cũ. “Cậu quên chưa kể đến màu xanh lục. Tôi phải thêm vào là nó khiến cặp mắt đẹp hơn nữa.”
“Có cả màu lục à?”
“Những đốm li ti trong màu vàng.”
“Tôi không biết đấy.”
Hơi thở vội vã của Tyler trở nên gấp gáp hơn. “Lúc nào tôi cũng thích mắt xanh lam. Mắt anh xanh như đá sa-phia vậy.”
Sẽ không còn thời cơ nào tốt hơn thế này. Jordan buông cằm Tyler ra, hít một hơi, rồi đánh liều hỏi. “Cơ hội cho tôi gặp cậu sau đêm nay là bao nhiêu?”
Tyler mím môi. “Anh nợ tôi một cái pizza. Cơ hội cao lắm.”
Nụ cười sáng rỡ trên mặt Jordan rồi hơi nhạt đi khi anh tiếp tục đặt câu hỏi. “Nghĩa là không có hiểu lầm, cậu có nhận ra tôi bị cậu lôi cuốn vô cùng, phải không?”
“Phải.”
Bất kể má có đỏ lên đến thế nào, Tyler vẫn không quay đi hay cố kết thúc câu chuyện.
“Cậu là straight và chỉ tìm một người bạn? Hay cậu là gay và cũng có hứng với tôi?”
Tyler che mặt với một tiếng la tắc nghẹn vì bực tức và luống cuống lắc đầu. Một chân của cậu hạ xuống và dậm mạnh lên thảm.
Nghiến răng, và cảm thấy mình đã đi quá đà, Jordan cố xoa dịu tình hình. “Tôi không định ép cậu, Tyler. Nếu cậu muốn biết về tôi nhiều hơn trước khi kể những việc cá nhân thì…”
Dậm chân thêm một cái, Tyler đáp lại qua hai bàn tay. “Ôi trời ơi, Jordan! Tôi không… tôi phải là…” Cậu hạ tay xuống, nhìn chằm chằm lên trần như thể đang nhờ thần thánh can thiệp giúp. “Vâng! Đúng… được rồi… tôi nói rồi đấy! Phải! Anh nói đúng! Tôi là gay! Tôi là gay trăm phần trăm!”
Cặp mắt hổ phách to tròn nhìn vào đôi mắt màu lam đầy thích thú của Jordan và Tyler lại liến thoắng. “Tôi còn không biết đám con gái trông thế nào! Tôi là vũ công balê, nhảy thiết hài, chơi đàn hạc và thích nướng bánh! Đủ các loại, và… thì là… tôi thích nấu nướng!”
Jordan dùng hết tâm trí để kìm nén cho khỏi bật cười.
“Cái tủ đằng kia…” Tyler chỉ ngón tay run rẩy và Jordan sốt sắng nhìn sang. “…tôi giữ toàn đồ thủ công ở trong ấy! Tôi làm đủ thứ! Lúc nào cũng làm! Vì bẩm sinh đã gay rồi!”
Nắm lấy bàn tay đang giơ trong không khí của Tyler, Jordan hôn vào nó với một nụ cười giễu cợt. “Hàng tỷ cô gái sẽ tan nát cõi lòng, trong khi tôi thấy vui mừng tột độ!”
Giờ thì mọi thứ đã vào guồng, Jordan rất tự tin ở chỗ anh đặt tay vào và hoàn toàn nhận thức được phản ứng của Tyler. Mắt cậu càng lúc càng to, hơi thở ngắt quãng, và giọng nói căng thẳng. Jordan vuốt ngón tay ngang cằm Tyler, đến cổ áo, rồi xuống bên dưới lớp vải cho đến cái khuy đầu tiên. Từ chỗ đó, anh đưa tay theo đường cong vai Tyler, xuống cánh tay. Jordan nâng lên môi và hôn mặt trong của cổ tay Tyler, đến lòng bàn tay.
“Anh sẽ không nói với ai đâu.”
Đôi mắt hổ phách suýt nữa lọt ra khỏi tròng. “Không được, Jordan! Anh không thể nói, nếu không em sẽ gặp rắc rối ghê lắm!”
Kéo tay áo Tyler lên, Jordan hôn dọc từ cánh tay lên tới khuỷu. “Không nói đâu mà.” Bỏ tay bên này chuyển sang bên kia, Jordan lại vén tay áo và bắt đầu hôn.
“Jordan? Em vẫn còn chuyện cần nói.”
Câu trả lời của Jordan phập phồng trên da cậu. “Hử?”
“Em không… là… anh với em, không thể… em không phải người lăng nhăng! Chúng ta sẽ không… anh biết đấy… làm chuyện đó ấy mà! Em biết là mình nhiều tiếng xấu, nhưng không phải đâu! Xin lỗi nếu em khiến anh nghĩ thế, nhưng…”
Jordan chắc chắn là Tyler mà run rẩy mạnh thêm chút nữa, cậu sẽ ngã khỏi sofa liền. Hầu hết những từ ngắc ngứ mà cậu nói đều được dùng bằng giọng nam cao nổi tiếng, và không có gì để nghi ngờ mức độ hồi hộp của cậu. Hồi hộp chuyển sang lo sợ, đến nỗi nước da hơi xanh của Tyler còn trở nên xám ngoét.
Jordan đưa một tay ra sau gáy Tyler và chăm chú tập trung vào đôi mắt vàng. “Suỵt. Tyler. Bình tĩnh đi! Em không hề có cử chỉ nào khiến anh nghĩ em là người dễ dãi, và anh cũng không đặt hi vọng được quan hệ với em. Sau này vẫn còn khối thời gian. Anh thề sẽ không ép em làm bất cứ điều gì em không muốn. Được chứ?”
Một cái gật đầu nghi vấn đáp lại lời anh. “Anh hứa hả?”
“Anh hứa.”
Jordan đẩy Tyler ngả ra bằng một bàn tay đặt trên ngực cậu. Tyler cứng ngắc làm theo. Khi Jordan vén áo hôn vào phần giữa ngực và bụng cậu, Tyler lập tức lấy tay che mặt.
“Ôi!”
Một bàn tay rời khỏi công việc bịt mắt cậu để nắm áo Jordan khi nụ hôn tiếp theo được đặt ngay dưới rốn của Tyler và gần gần cạp quần đen của cậu.
“Jordan! Anh làm gì dưới đó thế?”
“Em muốn anh dừng không?”
“Có!” Anh khựng lại và Tyler liền đổi ý. “Ý em là, không! Em chẳng biết ý em là gì nữa!”
“Cưng à, tay, môi, và lưỡi của anh sẽ không chạy xuống dưới hông của em đâu.”
Tyler lấy tay trái quạt mặt. “Ồ! Nghe có vẻ… bậy quá!”
Cậu thôi không quạt nữa, bàn tay giơ lưng chừng, rồi đột ngột tóm lấy bắp tay của Jordan. “Ôi! Trời đất ơi! Toàn cơ bắp thôi à?”
Jordan hạ thấp người xuống đến khi mặt họ chỉ cách nhau vài xentimet. “Em đáng yêu lắm, Tyler. Đẹp mê hồn và cực kỳ đáng yêu.”
Ngón tay của Tyler bấu chặt lấy Jordan. “Em nghĩ anh nên nhanh chóng hôn em đi, Jordan!”
Tác giả :
Zathyn Priest