Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 516: Christine
Chính ngay lúc này, đột nhiên thầy giáo quét mắt sang bên này: “Trò bên cạnh Ban Mông, mời trò trả lời, cách thao tác tam tuyến có phải là lựa chọn tối ưu không? Tại sao?”
Diệp Trùng không ngờ lại gọi tới mình, còn Ban Mông ở bên cạnh ngơ ngác há hốc miệng, ngây ra ở đó.
Hơi sắp xếp lại suy nghĩ, Diệp Trùng từ từ mở miệng: “Tôi cho rằng cách thao tác tam tuyến không hề là lựa chọn tối ưu, bởi vì cách thao tác tam tuyến tuy có ưu thế đa tuyến nhưng ở việc tập trung và thao tác lại không có ưu thế của cách thao tác nhất tuyến. Nhưng cách thao tác tam tuyến cũng có chỗ độc đáo của nó…”
Giọng nói không nhanh không chậm của Diệp Trùng vang vọng trong phòng học, còn Ban Mông ở bên cạnh lần này đã triệt để đần người ra. Bạn học khác ai nấy đều lộ ra vẻ kinh dị, ngay cả Đa Phi tới trêu chọc lúc đầu trong mắt cũng lóe lên vẻ khác lạ.
- Ừm, trò này tuy hiểu có chút khác biệt với đáp án tiêu chuẩn nhưng lại đưa ra một góc độ hoàn toàn mới… Thầy giáo biểu dương Diệp Trùng nhiệt liệt.
Diệp Trùng mặt bình tĩnh ngồi xuống.
- Ngươi làm sao hiểu điều này? Ngươi không phải không biết thần niệm là gì sao? Diệp Trùng vừa ngồi xuống, Ban Mông liền mang theo vài phần bực dọc hỏi.
Giả vờ, ngươi giả vờ! Ban Mông khinh thường trong lòng.
- Ừm, vừa may hiểu một chút. Diệp Trùng lạnh nhạt trả lời. Nhớ lúc đó, Hoàng Bạch Y cũng muốn Diệp Trùng có thể kế thừa y bát của lão, nhưng do thiên phú của Diệp Trùng quá tệ, với lại không hề cảm thấy hứng thú với thuật thừa sư, cuối cùng chỉ có bỏ qua. Nhưng Hoàng Bạch Y đã mang tất cả bộ tri thức phương diện thuật thừa sư hoàn chỉnh mà lão lĩnh ngộ mấy năm nay truyền thụ cho Diệp Trùng, làm cho tri thức lý luận của tên ngốc thuật thừa Diệp Trùng này phong phú phi thường.
Cuối cùng đã tới lúc tan học. Trong lịch học một ngày, Diệp Trùng nghe còn thận trọng hơn cả Ban Mông. Trừ nhân tình thế thái, tri thức phương diện khác của hắn phong phú vô cùng. Thường thầy giáo chỉ cần hơi đề cập tới, hắn liền có thể mang những điều lão sư giảng liên hệ với hệ thống khoa học kỹ thuật mà hắn quen thuộc đó.
Không quen thuộc một địa phương, phần lớn chính là do hệ thống khoa học kỹ thuật và hệ thống văn hóa của hai nơi không cách nào tìm được một điểm phù hợp. Một khi hai bên liên hệ với nhau, vậy thì đối với việc Diệp Trùng hiểu biết quy tắc của nơi này cũng có tiện lợi khá lớn.
Nhưng Diệp Trùng vẫn cần tìm thấy điểm quan trọng nhất cũng là mấu chốt nhất. Đó chính là nơi này rốt cuộc là chỗ nào? Làm sao mới có thể trở về thiên hà Hà Việt? Hiện giờ, chi tiết của mấy kỹ thuật này đối với Diệp Trùng mà nói, không hề tồn tại vấn đề thật sự.
Suy nghĩ tường tận, điều Diệp Trùng cảm thấy khả nghi nhất vẫn là hình tròn màu đen đó, cũng chính là cửa sổ không gian mà Khuê nói. Nhưng rốt cuộc là chuyện thế nào, một mực ở chỗ đó không sao, nhưng mình thì lại gặp xui, trong này nhất định có huyền cơ.
Biết sao được, không gian học của Diệp Trùng quả thật là một đống hồ đồ, vấn đề thâm ảo vô bì này, rõ ràng vượt qua phạm vi năng lực của hắn.
Điều hắn hiện giờ phải làm chính là dùng tốc độ nhanh nhất làm quen với chỗ xa lạ này. Chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm trước khi chưa tìm được biện pháp trở về thiên hà Hà Việt mình vẫn còn sống. Sau đó mới tĩnh tâm tâm lại, suy nghĩ tỉ mỉ làm sao trở về thiên hà Hà Việt, hoặc là liên hệ được với Mục Thương.
- Đi nào, ta dẫn ngươi đi coi vũ khí. Không dễ gì tan học, thấy quả bom không cài giờ ở bên cạnh này không đưa ra động tĩnh gì cũng làm cho thần kinh vẫn luôn căng ra của Ban Mông thư giãn vài phần.
Diệp Trùng ừm một tiếng, rồi đứng dậy đi ra ngoài phòng học.
Đa Phi nhìn bóng lưng rời khỏi phòng học của hai người, trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh.
Đi trên đường, Diệp Trùng biểu hiện rất bình tĩnh, không giống dáng vẻ trông đông trông tây khi lần đầu tiên tiến vào Dã Tháp thành. Ban Mông không biết đang nghĩ cái gì, cúi đầu ở phía trước.
- Ừm, tới rồi. Ban Mông dẫn Diệp Trùng đi tới môt góc cực kỳ khuất nẻo, ở trước mặt bọn họ, là một cái sân lớn.
Bỗng, trong lòng Diệp Trùng lóe lên một điềm nguy hiểm.
Một cái phi hành khí màu xám bạc đột nhiên xông về phía bọn họ.
Lách tách lách tách…
Vô số quang đạn trút xuống.
Mắt Diệp Trùng hơi nhíu lại, cả thế giới trong mắt hắn trở nên chậm lại. Chính mấy quang đạn lao nhanh đó cũng trở nên chậm lại, trong tầm nhìn của hắn, trên thân cái phi hành khí màu xanh đó bỗng hiện lên một thứ sợi mảnh giống như lưới nhện.
Diệp Trùng là một giới giả, đây là kỹ năng độc môn của hắn.
Mỗi một viên quang đạn ở trong mắt hắn rõ ràng như thế, quỹ tích phi hành của chúng giống như từng được tính toán qua, hiện ra trước mặt hắn.
Lưới nhện trong tầm nhìn bỗng biến mất. Gió thổi qua, mắt hắn khôi phục sự lạnh nhạt.
Bộp bộp bộp bộp…
Quang đạn đánh xung quanh Diệp Trùng và Ban Mông, bụi đất tung bay, trong thoáng chốc đầu tóc hai người đã bám đầy bụi đất.
- Đa Phi! Ban Mông nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn biết phi hành khí của Đa Phi, chính là cái “Ngân tiễn” (Mũi tên bạc) này! Hắn biết Đa Phi khẳng định là bởi vì ban ngày mình ở trường học làm bẽ mặt hắn, hiện chờ cơ hội báo thù.
Quả nhiên nhàm chán a, Diệp Trùng có chút hết lời nhìn Ban Mông nghiến răng nghiến lợi và cái phi hành khí màu bạc diễu võ giương oai trên không đó. Hắn quả thật nghĩ không thông, nếu như hai bên có thù hận, tại sao không trực tiếp giải quyết? Thế này căn bản là không tạo được thương tổn thực chất đối với đối phương.
Diệp Trùng không hề né tránh, dù sao không tạo ra bất cứ tổn hại nào cho mình, bụi bám đầy đầu tóc thế này càng tiện cho mình ngụy trang.
- Thứ nhãi ranh nào dám quấy rối ở địa bàn của bà đây! Đột nhiên giọng nói giống như sấm rền truyền tới từ sau lưng hai người.
Một người đẹp với mái tóc như thác nước màu nâu xuất hiện ở bên cạnh Diệp Trùng và Ban Mông. Người đẹp một thân dây đeo bằng da, ngực sữa lộ ra một nửa, cái đùi trắng như tuyết mà lại khỏe đẹp lộ trần trong không khí, vóc người nóng bỏng như ma quỷ dưới bộ đồ da sát người lồi rõ rành rành. Dưới mái tóc như thác đổ màu nâu, môi đỏ thẫm ngậm nghiêng nghiêng một điếu thuốc. Trên tay nàng cầm một cái ống to cao gần như bằng chiều cao của nàng.
Phù, phun điếu thuốc chỉ còn một nửa trong miệng ra, người đẹp mắt giận trợn tròn, một tay vác cái ống to rõ ràng không nhẹ chút nào đó lên vai.
- Bà nó, xuống cho ta!
Chùm sáng to cỡ bắp đùi vọt ra từ trong cái ống vác trên vai người đẹp đó, lao về phía cái phi hành khí của Đa Phi trên không.
Nhìn thấy dáng vẻ bụi bặm đầy đầu của Ban Mông ở phía dưới, Đa Phi đắc ý vô cùng, tên phế vật này lại dám trả treo ở trước mặt mình, xem có trị chết hắn không.
Chính ngay lúc này, đột nhiên một cột sáng cực kỳ thô to quẹt trúng cánh phải của phi hành khí.
Không phản ứng lại, Đa Phi nhìn xuống mặt đất.
Mẹ ơi! Một người phụ nữ khí thế hung hãn vác pháo quang một nòng kiểu vác vai, đang chửi rủa mình.
Pháo quang một nòng kiểu vác vai, là hỏa lực nặng! Ngân tiễn của mình chỉ cần bị bắn trúng một phát, vậy thì tuyệt đối bị bắn nát nhừ.
Đa Phi phản ứng lại, lập tức cuống tay cuống chân điều khiển phi hành khí quay đầu bỏ chạy. Xui xẻo! Tại sao gặp phải tên điên này! Đa Phi hiện giờ hận không thể mọc thêm đôi cánh.
- Con bà nó, đã lâu không luyện tay cứng rồi, lại để cho tên khốn này chạy mất. Người đẹp tức giận chửi rủa, lấy cái pháo quang vác trên vai xuống. Tung! Mặt đất xuất hiện vài vết nứt, có thể tưởng tượng thứ này nặng cỡ nào.
- Tiểu tử ngươi hôm nay tại sao chạy tới chỗ này vậy? Nhìn cũng không nhìn Ban Mông, mà lại đánh giá Diệp Trùng từ trên xuống dưới.
- Chị họ, em là dẫn bạn em tới xem xem vũ khí chị góp nhặt, hắn đối với phương diện này cũng cực kỳ yêu thích. Biểu tình của Ban Mông có chút nịnh hót. Người đẹp này chính là chị họ Christine của Ban Mông.
- Tên nhóc này? Christine coi thường nói: “Chỉ cái tấm thân nhỏ này? Chỉ e ngay cả một phụ nữ cũng làm không xong, muốn đùa vũ khí, có lộn không vậy?”
Nói xong, nàng lại không chút kiêng kỵ sấn tới trước mặt Diệp Trùng: “Cậu em yêu dấu, không được học hư nha.”
Một mùi vị như thơm như không chui vào mũi Diệp Trùng.
Nhìn ra được đối phương dường như không định cho mình tiến vào, Diệp Trùng vẻ mặt bình tĩnh cùng tâm thái cũng bình tĩnh giống vậy suy nghĩ dùng một loại phương thức gì đó để giải quyết vấn đề, đơn giản hay là phức tạp chút?
Cuối cùng hắn quyết định dùng cách phức tạp chút. Bởi vì dường như mỗi lần hắn dùng phương pháp trực tiếp thường sẽ dễ gây ra rất nhiều vấn đề.
- Cách nói chính xác là, việc sử dụng vũ khí đối với tố chất thân thể có yêu cầu nhất định, liên hệ giữa tố chất thân thể và vóc người tuy đại thể có liên hệ nhất định, nhưng không hề tuyệt đối.
Diệp Trùng lúc này giống như một học sinh nho nhã yếu đuối đang cãi lý cho mình.
- Chị họ, chị cứ để chúng em đi xem thử đi. Ban Mông cầu xin nói, hắn không muốn quả bom không cài giờ này nổ tung vào lúc này a.
- Này, cậu em, nhìn không ra cũng có dáng đó chứ! Nào, chị đây ôm cái, thật là một tên nhóc đáng yêu a! Christine không nhìn Ban Mông lấy một cái, ngược lại, nàng ta có chút hứng thú với Diệp Trùng. Nàng ta thò tay ra, muốn ôm Diệp Trùng một cái, mái tóc dài thác đổ màu đen ôm sát phần dưới của cặp ngực, khe ngực sâu hun hút lộ ra trong không khí, làm người ta nhịn không được muốn nuốt nước miếng.
Soạt, Diệp Trùng nhẹ nhàng dời ra sau một bước, tránh cái ôm của Christine.
- Ồ, không ngờ chú em lại đơn thuần như vậy, chị càng thích. Đôi tay Christine giao thoa ôm vòng trước ngực, cười câu hồn với Diệp Trùng: “Em trai yêu dấu, muốn xem vũ khí của chị một cái cũng không có vấn đề gì, chỉ cần cậu em biểu hiện tốt, thí dụ, một tay nhất cái đó lên.” Ngón tay trắng như tuyết, móng tay đỏ tươi, phối hợp với nhau, mang lại vài phần mùi vị thành thục, chỉ cái pháo quang một nòng kiểu vác vai trên mặt đất đó.
- Cái này? Diệp Trùng hơi nghiêng đầu.
- Chính là cái này. Cậu em, chị thích nhất đàn ông khỏe mạnh đó. Mắt chớp chớp ám muội, khóe miệng Christine hiện lên ý cười. Tên gầy yếu tới mức giống như cái giá sách này, làm sao có thể nhấc cái pháo quang một nòng kiểu vác vai này lên? Trọng lượng của nó lên tới một trăm năm mươi cân, là hỏa lực nặng, chỉ có mấy tên man rợ khỏe mạnh như trâu đó mới có khả năng một tay nhấc vũ khí nặng thế này lên, hoặc giả là quái vật giống như nàng. Christine chỉ cảm thấy gã nam sinh Ban Mông mang tới lần này hơi thú vị, có lòng muốn trêu chọc hắn.
Diệp Trùng đi tới trước mặt pháo quang một nòng kiểu vác vai, cong eo xuống, hắn không hề lập tức nhấc lên, mà lại quan sát một cái trước.
Uy lực khổng lồ, nhưng sử dụng không linh hoạt, tần suất xạ kích quá chậm, phạm vị sử dụng thích hợp không rộng, trong lòng Diệp Trùng lập tức đưa ra đánh giá.
Christine ở bên cạnh nhìn Diệp Trùng như xem kịch, còn quan sát của Diệp Trùng với nàng, căn bản chính là biểu hiện của không có lòng tin.
Đối với tính năng và uy lực của món vũ khí này, Diệp Trùng có một phán đoán cực kỳ trực tiếp, hắn thò tay ra, đặt trên khẩu pháo quang, nhẹ nhàng nhấc lên, nhấc nó lên giữa không trung như không có vật gì, hắn xoay mặt hỏi Christine: “Thế này được chưa?”
Con ngươi Christine cơ hồ sắp nhảy ra ngoài, thất thanh nói: “Làm sao, làm sao có thể?”
Ban Mông ở bên cạnh cười thầm, thực lực của gã lạnh lùng rất mạnh à nha, chị họ lần này chịu khổ rồi.
So với Christine nhìn Diệp Trùng như nhìn quái vật, Diệp Trùng lại dùng một loại ánh mắt bình tĩnh nhìn Christine. Thật ra, Diệp Trùng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, một trăm năm mươi cân tuy không coi là nhẹ, nhưng cũng tuyệt không coi là nặng. Ở thiên hà Hà Việt, gần như có rất ít người nhấc không được trọng lượng này. Nếu như là Tang tộc, sức lực mỗi người bọn họ đều cực kỳ khủng bố.
Điều này có gì đáng để sửng sốt đâu, hắn có chút khó hiểu.
- Thì ra các hạ là một tay cừ a, không ngờ ta cũng có một ngày nhìn lầm. Christine cười lạnh nói, mặt như băng sương.
Đối mặt sự thay đổi thái độ kịch liệt của Christine, Diệp Trùng vẫn bình tĩnh phi thường, một tay nhất pháo quang, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt của Christine.
- Vào đi. Quăng lại một ánh mắt không hữu hảo, Christine dẫn đầu đi vào trong nhà.
Đi vào trong nhà, trước mắt Diệp Trùng lập tức sáng lên. Khắp nơi trong nhà đặt các loại vũ khí.
- Ngươi tự mình xem. Lạnh lẽo quăng một câu, Christine liền mặc kệ bọn họ, bỏ đi lo việc của mình. Nàng ta mặc bộ đồ làm việc màu lam lên, đội mũ vào, coi như bên cạnh không có ai, ở trước bục làm việc, tự mình làm việc của mình.
Diệp Trùng rất mau liền bị mấy món vũ khí hắn chưa từng thấy qua này hấp dẫn. Ban Mông đáng thương chỉ đành một mình nhàm chán ngồi trong góc.
Từng món vũ khí bị Diệp Trùng lấy ra, lại bị hắn trả về chỗ cũ. Diệp Trùng cuối cùng cũng đã có một hiểu biết khá trực quan đối với vũ khí ở chỗ này.
Mấy thứ vũ khí này không có ngoại lệ, đều chế tạo từ gỗ. Nhưng mấy thứ gỗ này hoàn toàn khác biệt với những thứ gỗ bình thường mà hắn biết đó. Chúng không chỉ tính năng vật lý cực kỳ xuất sắc, có thể so với hợp kim, ngoài ra, có một đặc điểm cực kỳ nổi bật, đó chính là tính thân thuộc tốt phi thường đối với năng lượng.
Đặc tính này cũng quyết định rằng chúng cực kỳ thích hơp để chế tạo vũ khí năng lượng.
Tới tận bây giờ, Diệp Trùng vẫn không phát hiện một món vũ khí kim loại nào, điều này có chút kỳ quái. Chẳng lẽ chỗ này thật sự không có kim loại? Ừm, vấn đề này tới lúc phải kiểm tra cái.
Mấy thứ vũ khí này không có ngoại lệ, đều là vũ khí năng lượng. Diệp Trùng gần như chưa từng sử dụng vũ khí năng lượng, nhưng từng chế tạo qua, thí dụ chết tạo Falcao cho Mục Thương, nhưng đó là hoàn thành dưới sự hướng dẫn của Mục Thương. Những trải nghiệm này cũng làm cho hắn vô cùng rành nguyên lý của vũ khí năng lượng.
Với hắn, kết cấu của mấy vũ khí này không hề phức tạp, nhưng uy lực lại kinh người dị thường. Không biết là nguyên nhân chất liệu hay là có loại nguyên nhân nào khác. Diệp Trùng còn phát hiện một chỗ vô cùng đặc biệt, vũ khí năng lượng ở chỗ này đều cực kỳ nhỏ, với lại đều sử dụng một loại tinh thể nửa trong suốt làm nguồn. Loại tinh thể này, Diệp Trùng trước giờ đều chưa từng thấy qua, năng lượng chúng chứa tuy còn xa mới bằng Lệ thạch, nhưng so với tấm năng lượng thông dụng ở năm thiên hà lớn hay là thiên hà Hà Việt, năng lượng chứa đựng nhiều hơn nhiều.
Quả nhiên là một địa phương kỳ diệu a.
Phản hồi và góp ý:
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:
Diệp Trùng không ngờ lại gọi tới mình, còn Ban Mông ở bên cạnh ngơ ngác há hốc miệng, ngây ra ở đó.
Hơi sắp xếp lại suy nghĩ, Diệp Trùng từ từ mở miệng: “Tôi cho rằng cách thao tác tam tuyến không hề là lựa chọn tối ưu, bởi vì cách thao tác tam tuyến tuy có ưu thế đa tuyến nhưng ở việc tập trung và thao tác lại không có ưu thế của cách thao tác nhất tuyến. Nhưng cách thao tác tam tuyến cũng có chỗ độc đáo của nó…”
Giọng nói không nhanh không chậm của Diệp Trùng vang vọng trong phòng học, còn Ban Mông ở bên cạnh lần này đã triệt để đần người ra. Bạn học khác ai nấy đều lộ ra vẻ kinh dị, ngay cả Đa Phi tới trêu chọc lúc đầu trong mắt cũng lóe lên vẻ khác lạ.
- Ừm, trò này tuy hiểu có chút khác biệt với đáp án tiêu chuẩn nhưng lại đưa ra một góc độ hoàn toàn mới… Thầy giáo biểu dương Diệp Trùng nhiệt liệt.
Diệp Trùng mặt bình tĩnh ngồi xuống.
- Ngươi làm sao hiểu điều này? Ngươi không phải không biết thần niệm là gì sao? Diệp Trùng vừa ngồi xuống, Ban Mông liền mang theo vài phần bực dọc hỏi.
Giả vờ, ngươi giả vờ! Ban Mông khinh thường trong lòng.
- Ừm, vừa may hiểu một chút. Diệp Trùng lạnh nhạt trả lời. Nhớ lúc đó, Hoàng Bạch Y cũng muốn Diệp Trùng có thể kế thừa y bát của lão, nhưng do thiên phú của Diệp Trùng quá tệ, với lại không hề cảm thấy hứng thú với thuật thừa sư, cuối cùng chỉ có bỏ qua. Nhưng Hoàng Bạch Y đã mang tất cả bộ tri thức phương diện thuật thừa sư hoàn chỉnh mà lão lĩnh ngộ mấy năm nay truyền thụ cho Diệp Trùng, làm cho tri thức lý luận của tên ngốc thuật thừa Diệp Trùng này phong phú phi thường.
Cuối cùng đã tới lúc tan học. Trong lịch học một ngày, Diệp Trùng nghe còn thận trọng hơn cả Ban Mông. Trừ nhân tình thế thái, tri thức phương diện khác của hắn phong phú vô cùng. Thường thầy giáo chỉ cần hơi đề cập tới, hắn liền có thể mang những điều lão sư giảng liên hệ với hệ thống khoa học kỹ thuật mà hắn quen thuộc đó.
Không quen thuộc một địa phương, phần lớn chính là do hệ thống khoa học kỹ thuật và hệ thống văn hóa của hai nơi không cách nào tìm được một điểm phù hợp. Một khi hai bên liên hệ với nhau, vậy thì đối với việc Diệp Trùng hiểu biết quy tắc của nơi này cũng có tiện lợi khá lớn.
Nhưng Diệp Trùng vẫn cần tìm thấy điểm quan trọng nhất cũng là mấu chốt nhất. Đó chính là nơi này rốt cuộc là chỗ nào? Làm sao mới có thể trở về thiên hà Hà Việt? Hiện giờ, chi tiết của mấy kỹ thuật này đối với Diệp Trùng mà nói, không hề tồn tại vấn đề thật sự.
Suy nghĩ tường tận, điều Diệp Trùng cảm thấy khả nghi nhất vẫn là hình tròn màu đen đó, cũng chính là cửa sổ không gian mà Khuê nói. Nhưng rốt cuộc là chuyện thế nào, một mực ở chỗ đó không sao, nhưng mình thì lại gặp xui, trong này nhất định có huyền cơ.
Biết sao được, không gian học của Diệp Trùng quả thật là một đống hồ đồ, vấn đề thâm ảo vô bì này, rõ ràng vượt qua phạm vi năng lực của hắn.
Điều hắn hiện giờ phải làm chính là dùng tốc độ nhanh nhất làm quen với chỗ xa lạ này. Chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm trước khi chưa tìm được biện pháp trở về thiên hà Hà Việt mình vẫn còn sống. Sau đó mới tĩnh tâm tâm lại, suy nghĩ tỉ mỉ làm sao trở về thiên hà Hà Việt, hoặc là liên hệ được với Mục Thương.
- Đi nào, ta dẫn ngươi đi coi vũ khí. Không dễ gì tan học, thấy quả bom không cài giờ ở bên cạnh này không đưa ra động tĩnh gì cũng làm cho thần kinh vẫn luôn căng ra của Ban Mông thư giãn vài phần.
Diệp Trùng ừm một tiếng, rồi đứng dậy đi ra ngoài phòng học.
Đa Phi nhìn bóng lưng rời khỏi phòng học của hai người, trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh.
Đi trên đường, Diệp Trùng biểu hiện rất bình tĩnh, không giống dáng vẻ trông đông trông tây khi lần đầu tiên tiến vào Dã Tháp thành. Ban Mông không biết đang nghĩ cái gì, cúi đầu ở phía trước.
- Ừm, tới rồi. Ban Mông dẫn Diệp Trùng đi tới môt góc cực kỳ khuất nẻo, ở trước mặt bọn họ, là một cái sân lớn.
Bỗng, trong lòng Diệp Trùng lóe lên một điềm nguy hiểm.
Một cái phi hành khí màu xám bạc đột nhiên xông về phía bọn họ.
Lách tách lách tách…
Vô số quang đạn trút xuống.
Mắt Diệp Trùng hơi nhíu lại, cả thế giới trong mắt hắn trở nên chậm lại. Chính mấy quang đạn lao nhanh đó cũng trở nên chậm lại, trong tầm nhìn của hắn, trên thân cái phi hành khí màu xanh đó bỗng hiện lên một thứ sợi mảnh giống như lưới nhện.
Diệp Trùng là một giới giả, đây là kỹ năng độc môn của hắn.
Mỗi một viên quang đạn ở trong mắt hắn rõ ràng như thế, quỹ tích phi hành của chúng giống như từng được tính toán qua, hiện ra trước mặt hắn.
Lưới nhện trong tầm nhìn bỗng biến mất. Gió thổi qua, mắt hắn khôi phục sự lạnh nhạt.
Bộp bộp bộp bộp…
Quang đạn đánh xung quanh Diệp Trùng và Ban Mông, bụi đất tung bay, trong thoáng chốc đầu tóc hai người đã bám đầy bụi đất.
- Đa Phi! Ban Mông nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn biết phi hành khí của Đa Phi, chính là cái “Ngân tiễn” (Mũi tên bạc) này! Hắn biết Đa Phi khẳng định là bởi vì ban ngày mình ở trường học làm bẽ mặt hắn, hiện chờ cơ hội báo thù.
Quả nhiên nhàm chán a, Diệp Trùng có chút hết lời nhìn Ban Mông nghiến răng nghiến lợi và cái phi hành khí màu bạc diễu võ giương oai trên không đó. Hắn quả thật nghĩ không thông, nếu như hai bên có thù hận, tại sao không trực tiếp giải quyết? Thế này căn bản là không tạo được thương tổn thực chất đối với đối phương.
Diệp Trùng không hề né tránh, dù sao không tạo ra bất cứ tổn hại nào cho mình, bụi bám đầy đầu tóc thế này càng tiện cho mình ngụy trang.
- Thứ nhãi ranh nào dám quấy rối ở địa bàn của bà đây! Đột nhiên giọng nói giống như sấm rền truyền tới từ sau lưng hai người.
Một người đẹp với mái tóc như thác nước màu nâu xuất hiện ở bên cạnh Diệp Trùng và Ban Mông. Người đẹp một thân dây đeo bằng da, ngực sữa lộ ra một nửa, cái đùi trắng như tuyết mà lại khỏe đẹp lộ trần trong không khí, vóc người nóng bỏng như ma quỷ dưới bộ đồ da sát người lồi rõ rành rành. Dưới mái tóc như thác đổ màu nâu, môi đỏ thẫm ngậm nghiêng nghiêng một điếu thuốc. Trên tay nàng cầm một cái ống to cao gần như bằng chiều cao của nàng.
Phù, phun điếu thuốc chỉ còn một nửa trong miệng ra, người đẹp mắt giận trợn tròn, một tay vác cái ống to rõ ràng không nhẹ chút nào đó lên vai.
- Bà nó, xuống cho ta!
Chùm sáng to cỡ bắp đùi vọt ra từ trong cái ống vác trên vai người đẹp đó, lao về phía cái phi hành khí của Đa Phi trên không.
Nhìn thấy dáng vẻ bụi bặm đầy đầu của Ban Mông ở phía dưới, Đa Phi đắc ý vô cùng, tên phế vật này lại dám trả treo ở trước mặt mình, xem có trị chết hắn không.
Chính ngay lúc này, đột nhiên một cột sáng cực kỳ thô to quẹt trúng cánh phải của phi hành khí.
Không phản ứng lại, Đa Phi nhìn xuống mặt đất.
Mẹ ơi! Một người phụ nữ khí thế hung hãn vác pháo quang một nòng kiểu vác vai, đang chửi rủa mình.
Pháo quang một nòng kiểu vác vai, là hỏa lực nặng! Ngân tiễn của mình chỉ cần bị bắn trúng một phát, vậy thì tuyệt đối bị bắn nát nhừ.
Đa Phi phản ứng lại, lập tức cuống tay cuống chân điều khiển phi hành khí quay đầu bỏ chạy. Xui xẻo! Tại sao gặp phải tên điên này! Đa Phi hiện giờ hận không thể mọc thêm đôi cánh.
- Con bà nó, đã lâu không luyện tay cứng rồi, lại để cho tên khốn này chạy mất. Người đẹp tức giận chửi rủa, lấy cái pháo quang vác trên vai xuống. Tung! Mặt đất xuất hiện vài vết nứt, có thể tưởng tượng thứ này nặng cỡ nào.
- Tiểu tử ngươi hôm nay tại sao chạy tới chỗ này vậy? Nhìn cũng không nhìn Ban Mông, mà lại đánh giá Diệp Trùng từ trên xuống dưới.
- Chị họ, em là dẫn bạn em tới xem xem vũ khí chị góp nhặt, hắn đối với phương diện này cũng cực kỳ yêu thích. Biểu tình của Ban Mông có chút nịnh hót. Người đẹp này chính là chị họ Christine của Ban Mông.
- Tên nhóc này? Christine coi thường nói: “Chỉ cái tấm thân nhỏ này? Chỉ e ngay cả một phụ nữ cũng làm không xong, muốn đùa vũ khí, có lộn không vậy?”
Nói xong, nàng lại không chút kiêng kỵ sấn tới trước mặt Diệp Trùng: “Cậu em yêu dấu, không được học hư nha.”
Một mùi vị như thơm như không chui vào mũi Diệp Trùng.
Nhìn ra được đối phương dường như không định cho mình tiến vào, Diệp Trùng vẻ mặt bình tĩnh cùng tâm thái cũng bình tĩnh giống vậy suy nghĩ dùng một loại phương thức gì đó để giải quyết vấn đề, đơn giản hay là phức tạp chút?
Cuối cùng hắn quyết định dùng cách phức tạp chút. Bởi vì dường như mỗi lần hắn dùng phương pháp trực tiếp thường sẽ dễ gây ra rất nhiều vấn đề.
- Cách nói chính xác là, việc sử dụng vũ khí đối với tố chất thân thể có yêu cầu nhất định, liên hệ giữa tố chất thân thể và vóc người tuy đại thể có liên hệ nhất định, nhưng không hề tuyệt đối.
Diệp Trùng lúc này giống như một học sinh nho nhã yếu đuối đang cãi lý cho mình.
- Chị họ, chị cứ để chúng em đi xem thử đi. Ban Mông cầu xin nói, hắn không muốn quả bom không cài giờ này nổ tung vào lúc này a.
- Này, cậu em, nhìn không ra cũng có dáng đó chứ! Nào, chị đây ôm cái, thật là một tên nhóc đáng yêu a! Christine không nhìn Ban Mông lấy một cái, ngược lại, nàng ta có chút hứng thú với Diệp Trùng. Nàng ta thò tay ra, muốn ôm Diệp Trùng một cái, mái tóc dài thác đổ màu đen ôm sát phần dưới của cặp ngực, khe ngực sâu hun hút lộ ra trong không khí, làm người ta nhịn không được muốn nuốt nước miếng.
Soạt, Diệp Trùng nhẹ nhàng dời ra sau một bước, tránh cái ôm của Christine.
- Ồ, không ngờ chú em lại đơn thuần như vậy, chị càng thích. Đôi tay Christine giao thoa ôm vòng trước ngực, cười câu hồn với Diệp Trùng: “Em trai yêu dấu, muốn xem vũ khí của chị một cái cũng không có vấn đề gì, chỉ cần cậu em biểu hiện tốt, thí dụ, một tay nhất cái đó lên.” Ngón tay trắng như tuyết, móng tay đỏ tươi, phối hợp với nhau, mang lại vài phần mùi vị thành thục, chỉ cái pháo quang một nòng kiểu vác vai trên mặt đất đó.
- Cái này? Diệp Trùng hơi nghiêng đầu.
- Chính là cái này. Cậu em, chị thích nhất đàn ông khỏe mạnh đó. Mắt chớp chớp ám muội, khóe miệng Christine hiện lên ý cười. Tên gầy yếu tới mức giống như cái giá sách này, làm sao có thể nhấc cái pháo quang một nòng kiểu vác vai này lên? Trọng lượng của nó lên tới một trăm năm mươi cân, là hỏa lực nặng, chỉ có mấy tên man rợ khỏe mạnh như trâu đó mới có khả năng một tay nhấc vũ khí nặng thế này lên, hoặc giả là quái vật giống như nàng. Christine chỉ cảm thấy gã nam sinh Ban Mông mang tới lần này hơi thú vị, có lòng muốn trêu chọc hắn.
Diệp Trùng đi tới trước mặt pháo quang một nòng kiểu vác vai, cong eo xuống, hắn không hề lập tức nhấc lên, mà lại quan sát một cái trước.
Uy lực khổng lồ, nhưng sử dụng không linh hoạt, tần suất xạ kích quá chậm, phạm vị sử dụng thích hợp không rộng, trong lòng Diệp Trùng lập tức đưa ra đánh giá.
Christine ở bên cạnh nhìn Diệp Trùng như xem kịch, còn quan sát của Diệp Trùng với nàng, căn bản chính là biểu hiện của không có lòng tin.
Đối với tính năng và uy lực của món vũ khí này, Diệp Trùng có một phán đoán cực kỳ trực tiếp, hắn thò tay ra, đặt trên khẩu pháo quang, nhẹ nhàng nhấc lên, nhấc nó lên giữa không trung như không có vật gì, hắn xoay mặt hỏi Christine: “Thế này được chưa?”
Con ngươi Christine cơ hồ sắp nhảy ra ngoài, thất thanh nói: “Làm sao, làm sao có thể?”
Ban Mông ở bên cạnh cười thầm, thực lực của gã lạnh lùng rất mạnh à nha, chị họ lần này chịu khổ rồi.
So với Christine nhìn Diệp Trùng như nhìn quái vật, Diệp Trùng lại dùng một loại ánh mắt bình tĩnh nhìn Christine. Thật ra, Diệp Trùng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, một trăm năm mươi cân tuy không coi là nhẹ, nhưng cũng tuyệt không coi là nặng. Ở thiên hà Hà Việt, gần như có rất ít người nhấc không được trọng lượng này. Nếu như là Tang tộc, sức lực mỗi người bọn họ đều cực kỳ khủng bố.
Điều này có gì đáng để sửng sốt đâu, hắn có chút khó hiểu.
- Thì ra các hạ là một tay cừ a, không ngờ ta cũng có một ngày nhìn lầm. Christine cười lạnh nói, mặt như băng sương.
Đối mặt sự thay đổi thái độ kịch liệt của Christine, Diệp Trùng vẫn bình tĩnh phi thường, một tay nhất pháo quang, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt của Christine.
- Vào đi. Quăng lại một ánh mắt không hữu hảo, Christine dẫn đầu đi vào trong nhà.
Đi vào trong nhà, trước mắt Diệp Trùng lập tức sáng lên. Khắp nơi trong nhà đặt các loại vũ khí.
- Ngươi tự mình xem. Lạnh lẽo quăng một câu, Christine liền mặc kệ bọn họ, bỏ đi lo việc của mình. Nàng ta mặc bộ đồ làm việc màu lam lên, đội mũ vào, coi như bên cạnh không có ai, ở trước bục làm việc, tự mình làm việc của mình.
Diệp Trùng rất mau liền bị mấy món vũ khí hắn chưa từng thấy qua này hấp dẫn. Ban Mông đáng thương chỉ đành một mình nhàm chán ngồi trong góc.
Từng món vũ khí bị Diệp Trùng lấy ra, lại bị hắn trả về chỗ cũ. Diệp Trùng cuối cùng cũng đã có một hiểu biết khá trực quan đối với vũ khí ở chỗ này.
Mấy thứ vũ khí này không có ngoại lệ, đều chế tạo từ gỗ. Nhưng mấy thứ gỗ này hoàn toàn khác biệt với những thứ gỗ bình thường mà hắn biết đó. Chúng không chỉ tính năng vật lý cực kỳ xuất sắc, có thể so với hợp kim, ngoài ra, có một đặc điểm cực kỳ nổi bật, đó chính là tính thân thuộc tốt phi thường đối với năng lượng.
Đặc tính này cũng quyết định rằng chúng cực kỳ thích hơp để chế tạo vũ khí năng lượng.
Tới tận bây giờ, Diệp Trùng vẫn không phát hiện một món vũ khí kim loại nào, điều này có chút kỳ quái. Chẳng lẽ chỗ này thật sự không có kim loại? Ừm, vấn đề này tới lúc phải kiểm tra cái.
Mấy thứ vũ khí này không có ngoại lệ, đều là vũ khí năng lượng. Diệp Trùng gần như chưa từng sử dụng vũ khí năng lượng, nhưng từng chế tạo qua, thí dụ chết tạo Falcao cho Mục Thương, nhưng đó là hoàn thành dưới sự hướng dẫn của Mục Thương. Những trải nghiệm này cũng làm cho hắn vô cùng rành nguyên lý của vũ khí năng lượng.
Với hắn, kết cấu của mấy vũ khí này không hề phức tạp, nhưng uy lực lại kinh người dị thường. Không biết là nguyên nhân chất liệu hay là có loại nguyên nhân nào khác. Diệp Trùng còn phát hiện một chỗ vô cùng đặc biệt, vũ khí năng lượng ở chỗ này đều cực kỳ nhỏ, với lại đều sử dụng một loại tinh thể nửa trong suốt làm nguồn. Loại tinh thể này, Diệp Trùng trước giờ đều chưa từng thấy qua, năng lượng chúng chứa tuy còn xa mới bằng Lệ thạch, nhưng so với tấm năng lượng thông dụng ở năm thiên hà lớn hay là thiên hà Hà Việt, năng lượng chứa đựng nhiều hơn nhiều.
Quả nhiên là một địa phương kỳ diệu a.
Phản hồi và góp ý:
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:
Tác giả :
Phương Tưởng