Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 513: Chuyện gì thế này?
Hạm đội của bọn họ bám sát rìa một dòng xoáy toái thạch khổng lồ bay qua. Đây vẫn là Alvar ứng biến nhanh nhạy, tất cả một loạt chỉ lệnh không xuất hiện bất cứ sai lầm nào, cuối cùng mới thoát được lực hút mạnh mẽ của dòng xoáy này. Nhưng chính như vậy, hạm đội của Alvar đã tổn thất tận sáu mươi hai tàu vũ trụ ở chỗ này.
Mà mọi thứ này lại xảy ra trong mười phút.
Một vấn đề càng gay gắt hơn đặt ở trước mặt mọi người. Đó chính là bọn họ vì tránh dòng xoáy toái thạch khủng bố, không thể không đi đường vòng. Điều này cũng làm cho lộ trình ba ngày theo kế hoạch ban đầu tăng lên thành năm ngày.
Ai cũng không ngờ nguy cơ ẩn hàm sau lưng hai ngày tăng thêm này, tất cả thuyền viên, bao gồm cả Alvar trong đó lúc này đều đang chúc mừng bọn họ vừa mới thoát được một kiếp.
Thương vong diện tích lớn xuất hiện vào ngày thứ ba, mật độ nham thạch chỗ này đã bắt đầu vượt quá cực hạn của lưới hỏa lực hạm đội. Không ngừng có nham thạch đột phá lưới hỏa lực của hạm đội, rồi tông lên tàu vũ trụ. Alvar không tiến hành xử lý gia cố, chi tiết xem ra không hề quan trọng này, làm hắn chịu đủ cực khổ.
Vỏ giáp xem ra kiên cố vô bì của tàu vũ trụ ở trước mặt khối đá như sao băng yếu ớt giống như giấy dán, không chịu nổi một kích.
Mỗi một tàu vũ trụ nổ tung đều làm cho trái tim Alvar đau đớn một trận. Trên một tàu vũ trụ chính là mấy trăm người a!
Sắc mặt hắn trở nên càng lúc càng trắng bệch, Tiêu Uyển ở một bên nhìn thấy, trong lòng hơi đau đớn, lại không biết nói gì để an ủi. Đối với tình hình trước mắt, nàng cũng bó tay hết cách.
Nhưng bất cứ người nào cũng không biết, dưới sắc mặt trắng bệch của Alvar, có một trái tim kiên cường tới bực nào. Hắn càng hiểu rõ hơn, lúc này đây, thứ cần thiết là sự bền bỉ.
Diệp Trùng đang đùa với công tắc không gian trên tay mình. Khuê từng nói, công tắc không gian của Thần có công dụng khác.
Cái công tắc không gian này đích xác là đồ tốt. Tuy nghiên cứu khoa học không gian của tổ nghiên cứu khoa học không hề đi đủ sâu nhưng vẫn có một vài thành quả không tồi. Mà cái công tắc không gian này, gần như mang tất cả thành quả phương diện khoa học không gian của tổ nghiên cứu khoa học dùng hết vào. Mà thứ thực dụng nhất trong đó không ngoài kỹ thuật tồn trữ không gian. Cái công tắc không gian này, gần như có thể nói là tác phẩm tiêu biểu của tồn trữ không gian.
Nghiên cứu khoa học không gian vẫn luôn xuyên suốt giai đoạn ban đầu nhất của tổ nghiên cứu khoa học, khoảng thời gian này cũng là thời đại hoàng kim trong nghiên cứu khoa học không gian của cả thiên hà Hà Việt. Nhưng phương hướng nghiên cứu với ba đại thế gia làm đại biểu chủ yếu là kỹ thuật công tắc không gian của quang giáp. Còn phương hướng nghiên cứu của tổ nghiên cứu khoa học lại không phải là cái này, mà là kỹ thuật tồn trữ không gian.
Ba đại thế gia, cũng chính vì lần phát triển nghiên cứu khoa học này đã lựa chọn con đường chính xác mà về sau đã thu được hồi báo kinh người. Tổ nghiên cứu khoa học lại không hề vì thành quả của bọn họ mà thu được lợi ích tương đối, nhưng kỹ thuật tồn trữ không gian của bọn họ cũng có chỗ độc đáo, thí dụ như công tắc không gian của Thần.
Công tắc không gian của Thần, nó có thể bỏ vào lượng lớn đồ đạc. So với kỹ thuật công tắc không gian mà ba đại thế gia nghiên cứu, nó càng tiên tiến hơn. Còn ở phương diện tồn trữ, nó có chỗ cực kỳ độc đáo. Kỹ thuật công tắc không gian mà ba đại thế gia phát triển, cũng chính là thứ gọi là kỹ thuật công tắc không gian bình thường, bọn họ thực hiện một đối một. Cũng tức là nói, thứ gì đó bên ngoài có thể cùng với thứ gì đó bỏ vào trong dị không gian hình thành mối liên hệ một đối một, thí dụ mối liên hệ một đối một của quang giáp và công tắc không gian, một công tắc không gian chỉ có thể nối với một cái quang giáp.
Còn kỹ thuật tồn trữ không gian mà tổ nghiên cứu khoa học phát triển lại là một đối nhiều, cũng tức là một cái công tắc không gian có thể có liên hệ với nhiều vật thể bỏ vào trong dị không gian. Cũng tức là nói, trong dị không gian của một cái công tắc không gian có thể đặt rất nhiều đồ.
Kỹ thuật tồn trữ không gian từ góc độ hiện tại mà xét, cực có ý nghĩa thực dụng. Nhưng lúc đương thời, giá thành một cái quá cao. Ngoài ra, kỹ thuật đương thời không hề hoàn thiện. Liên hệ một đối nhiều rất dễ làm cho dị không gian không ổn định. Nhưng sau này, theo sự phát triển không ngừng của kỹ thuật, kỹ thuật tồn trữ không gian hiện nay đã cực kỳ hoàn thiện. Nhưng tổ nghiên cứu khoa học ở phương diện khoa học không gian đã vượt qua tổng hợp của ba đại thế gia.
Diệp Trùng không biết cái nhẫn sắt không bắt mắt này rốt cuộc có thể chứa bao nhiêu thứ.
Hắn phát hiện, càng là đồ tốt, người ta dường như thường là càng thích làm chúng càng trở nên bình thường, không bắt mắt hơn.
Bất cứ ai cũng không ngờ cái nhẫn sắt không bắt mắt thế này lại có giá trị tuyệt luân không gì sánh bằng.
Diệp Trùng bắt đầu hành động vơ vét điên cuồng.
Khuê từng nói, phòng thí nghiệm này là phòng thí nghiệm cốt lõi nhất của mỗi một đời tổ nghiên cứu khoa học, bên trong có sản phẩm kiệt xuất của mỗi một đời. Câu nói này dưới cái nhìn của Diệp Trùng cũng đã biến thành, trong phòng thí nghiệm này, toàn bộ đều là đồ tốt.
Mới bắt đầu, hắn còn lựa tới lựa lui, nhưng về sau, hắn phát hiện đồ ở nơi này quả thật quá nhiều, mà rất nhiều thứ hắn hoàn toàn không biết, còn cái nhẫn trên tay cũng không có chút động tĩnh nào, cơ hồ là một cái động không đáy. Vì vậy hắn dứt khoát, thấy đồ liền quăng nó vào trong cái nhẫn, sau đó, hắn hoàn toàn không biết mình rốt cuộc là đã lấy bao nhiêu thứ, càng đừng nói biết thứ mình đã lấy là thứ gì.
Nhưng có một điểm hắn có thể xác nhận, mấy thứ này đều là đồ tốt.
Hắn ngay cả mấy cái máy móc trong phòng thí nghiệm này cũng không có ý định bỏ qua, toàn bộ đều bỏ cả vào trong.
Còn cái túi đeo hông trên người hắn cũng bị hắn quăng đi, thứ bên trong đều bỏ vào trong cái nhẫn, dù sao thế này mới bảo đảm hơn.
Diệp Trùng giống như châu chấu vậy, chỗ nào đi qua đều sạch sành sanh. Diện tích phòng thí nghiệm lớn phi thường, cho dù tốc độ của hắn rất nhanh nhưng đồ đạc quả thật quá nhiều. Toàn bộ tích lũy mấy trăm năm của tổ nghiên cứu khoa học đều ở đây, có thể tưởng tượng có bao nhiêu thứ! Về sau, động tác của Diệp Trùng cơ hồ đều trở nên máy móc. Mới đầu, hắn phát hiện thứ tốt gì thì hãy còn vui mừng một phen, nhưng hiện giờ lại không chút rung động.
Quét về phía trước một cách máy móc từng chút một, Diệp Trùng tuy đã có chút trơ ra, nhưng thật ra trong lòng vẫn khá là vui mừng. Dù gì điều này đối với hắn mà nói, hoàn toàn tương đương với một bảo tàng.
Hắn đột nhiên dừng bước, ngước mắt nhìn phía trước.
Một hình tròn màu đen, trôi nổi ở chỗ không xa hắn. Trong lúc vô ý, hắn đã tới một góc của phòng thí nghiệm.
Hình tròn màu đen này và hai cái hắn từng thấy qua gần như hoàn toàn giống nhau. Hai lần phát hiện hình tròn màu đen trước, đối với Diệp Trùng mà nói, đều không phải trải nghiệm vui vẻ gì. Một lần trong hang động dưới lòng đất suýt nữa thì toi đời dưới sóng âm, một lần khác lại là mắt mở trừng trừng nhìn Xích vĩ thú xuất hiện.
Hắn nhớ tới lời Khuê từng nói. Bọn họ ban đầu chính là ở chỗ này phát hiện ra Lệ thạch và một cửa sổ không gian không ổn định.
Chẳng lẽ đây chính là cái cửa sổ không gian không ổn định đó?
Diệp Trùng đối với không gian học không có bất cứ cơ sở nào, cái gì gọi là cửa sổ không gian hắn cũng không biết, chỉ là trong lòng suy đoán như vậy.
Cái cửa sổ không gian này rốt cuộc là tới chỗ nào?
Một hình tròn màu đen trôi nổi thế này ở đây, rõ ràng là âm u, ngụy dĩ nói không ra lời.
Diệp Trùng chuẩn bị vòng qua cái hình tròn màu đen này, nơi này rốt cuộc có nguy hiểm hay không. Ai mà biết a?
Vẫn là cẩn thận chút thì tốt!
Diệp Trùng sở dĩ chuẩn bị vòng qua cái hình tròn màu đen này là bởi vì hắn nhìn thấy trong góc vẫn còn thứ khác. Hắn cũng định thu mấy thứ này vào trong nhẫn. Cái hình tròn này tuy trong cực kỳ ngụy dị nhưng Diệp Trùng cảm thấy mình không đụng nó có lẽ chắc là sẽ không có nguy hiểm. Dù sao cái hình tròn này đã tồn tại ở chỗ này nhiều năm như vậy, nếu như có nguy hiểm gì, vậy thì tổ nghiên cứu khoa học khẳng định sẽ có biện pháp phòng ngừa gì đó.
Diệp Trùng thành công vòng qua cái hình tròn màu đen mà không đụng tới tí nào. Điều này cũng làm hắn thở phào, hắn đối với thứ trò chơi này vẫn cảnh giác phi thường.
Hắn cúi đầu, đi thu gom chỗ trong góc. Góc này cực kỳ khuất, trên mặt một đống tạp nham dính đầy bụi, so với chỗ khác không nhiễm chút bụi hình thành sự đối nghịch rõ ràng. Điều này cũng làm càng tò mò hơn, cho nên hắn không hề lập tức thu mấy thứ này vào trong nhẫn, mà cong eo, kiểm tra kỹ càng.
Nhưng hắn lúc này ngàn vạn lần không ngờ, hình tròn màu đen ở sau lưng hắn đã xảy ra biến hóa kinh người.
Hình tròn màu đen đột nhiên phình to, tiếp đó co rút lại, rồi lại phình to, rồi lại co rút…
Nó giống như trái tim con người, đập có quy luật, nhưng không chút tiếng động. Xem xét tỉ mỉ đồ trên tay, Diệp Trùng lại không chú ý tới dị dạng ở sau lưng. Hắn đang vì thứ trên tay mà kinh ngạc. Thứ trên tay hắn là một loại đồ rất kỳ quái, hắn trước giờ chưa từng nhìn thấy thứ kỳ quái thế này.
Trên chất keo màu hồng phấn mọc một loại nấm màu lam nhạt.
Hình thể loại nấm này rất kỳ quái, xem tỉ mỉ, giống tóc của con người, nhưng chúng lại không hề đổ rạp xuống mà lại dập dờn trên không giống như rong. Loại sinh vật này Diệp Trùng không biết. Trong con chip Quản phong tử cho hắn cũng không có giới thiệu liên quan với vật thể tương tự.
Chẳng lẽ là chủng loại mới gì đó?
Cẩn thận làm sạch bụi bặm phía trên, Diệp Trùng rất mau liền lấy toàn bộ miếng keo xuống.
Ở sau lưng hắn, hình tròn màu đen đã chuyển từ loại đập có quy luật đó sang lan rộng. Hình tròn màu đen không có độ rộng, lúc này lại giống như quả bóng được thổi phồng, phình to ra xung quanh.
Vừa mới bỏ khối chất keo màu hồng phấn và loại nấm màu lam không biết rõ đó vào trong nhẫn, Diệp Trùng đang đứng lên.
Bỗng, trước mắt hắn tối sầm.
Đám vật chất đen tối đó nuốt chửng lấy hắn. Kế đó, đám màu đen này giống như một đôi tay, gom lại từng chút một. Nó mau chóng biến nhỏ.
Thương vừa mới đổi Lệ thạch cho động cơ của mình đột nhiên phát hiện mất đi liên hệ với Diệp Trùng. Mà lúc này, hình tròn màu đen này đã cô đặc lại thành một điểm đen, binh, lóe ra một điểm sáng rồi biến mất trong không khí.
Thương lập tức kinh hãi: “Diệp tử!” Giọng nói vẫn chưa dứt, hắn đã biến mất trong phòng cải tạo này.
Lại nói Diệp Trùng chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, trong đầu oành cái, hắn đã hôn mê.
Khi Diệp Trùng tỉnh lại, mở mắt ra, hắn ngớ cả người!
Ở xung quanh hắn, khắp nơi là cây cối màu xanh cánh trả. Nơi này là rừng rậm, Những cây cối thô to đó nói cho hắn biết, nơi này là một khu rừng nguyên thủy được giữ gìn cực kỳ không tệ.
Không đúng a! Trên hành tinh U Linh nào có rừng rậm? Diệp Trùng trước khi tiến vào hành tinh U Linh từng để cho Thương thực hiện quét hình cả hành tinh U Linh, bọn họ không phát hiện tông tích bất cứ sinh vật nào, đó là một hành tinh hoang vắng.
Nhưng mình hiện giờ lại ở trong một khu rừng rậm.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mình rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Diệp Trùng không thể tin tưởng, nhìn đôi tay của mình, trên tay hắn, cái nhẫn trông không chút bắt mắt đó vẫn yên tĩnh nằm ở đây, còn khối keo màu hồng phấn và nấm sợi tóc màu lam mà hắn bỏ vào cuối cùng đó cũng không chút suy suyển.
Diệp Trùng thử gọi Thần ra.
Thần soạt cái xuất hiện ở trước mặt Diệp Trùng, nhìn thấy Thần to lớn, nghiêm túc, Diệp Trùng cảm nhận được lực lượng và an toàn.
Chính ngay lúc trong lòng hắn hơi yên ổn, hắn bỗng nhiên phát hiện, hắn và Mục Thương đã mất bất cứ mối liên hệ nào. Lần này, hắn có chút quýnh. Hắn liều mạng thử kêu gọi Thương, nhưng lại không có bất cứ hiệu quả nào.
Khoảng mười phút sau, hắn đã kết thúc loại thử nghiệm vô ích này. Hắn không nhận được bất cứ hồi đáp dù chỉ chút xíu nào, hắn đã biết, hắn và Mục Thương lại một lần nữa thất lạc rồi.
Tâm tình Diệp Trùng tệ hại đến cực điểm.
So với thất lạc với Mục Thương lần trước, tâm tình lần này càng tệ hơn.
Mình tại sao lại tới chỗ này? Tại sao lại thất lạc với Thương? Hắn hoàn toàn không biết tí gì. Hắn căn bản không biết chuyện này là sao. Hắn tìm không ra bất cứ chút manh mối nào. Điều này làm tâm tình hắn cực kỳ không tốt, bởi vì điều này cũng có nghĩa, hắn hoàn toàn không biết làm sao đi tìm kiếm Mục Thương.
Hai giờ sau, Diệp Trùng cuối cùng cũng đi ra từ thung lũng. Ở trong thung lung thời gian dài như vậy, đối với Diệp Trùng mà nói, là một việc cực kỳ hiếm thấy.
Vấn đề của Mục Thương, hắn hiện giờ chỉ đành bỏ sang một bên trước, vấn đề quan trọng nhất đặt ra trước mặt hắn là hắn phải làm rõ, đây là chỗ nào.
Hắn gọi Thần ra, tiến vào buồng lái của Thần.
Trải qua sự kích thích của Lệ thạch, Thần đã bày ra diện mạo hoàn toàn mới, điều duy nhất không thay đổi có lẽ chỉ có loại nghiêm túc trên mặt đó của hắn mà thôi. Ra lệnh quang não sinh vật mở hệ thống quét hình của Thần ra.
Thần cũng lập tức mở bừng đôi mắt của hắn.
Ánh mắt trầm ổn, bình hòa, sâu xa giống như vực thẳm.
Tình hình xung quanh thông qua quang não sinh vật hiển thị ra một cách hoàn chỉnh.
Đây là một mảnh rừng rậm rộng lớn, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy rất nhiều sinh vật ẩn hiện. Nhưng từ đặc trưng của sinh vật mà xét, Diệp Trùng không hề biết. Mà hắn đã phát hiện một chỗ cực kỳ kỳ quái, khu rừng rậm này, Kinh Vị phân minh.
(Chú thích: Kinh Vị phân minh: sông Kinh nước đục, sông Vị nước trong, có nghĩa là trong đục rõ ràng.)
Sương mù màu đen, chia khu rừng rậm này từ một thành hai. Khu vực tràn đầy ánh sáng và khu vực bao trùm ở trong sương đen.
Loại sương đen này dường như có sự nhiễu từ cực kỳ mạnh mẽ. Thần cũng không sao phát hiện bên trong rốt cuộc là một quang cảnh thế nào.
- Phát hiện vật bay trên không. Quang não sinh vật đột nhiên phát ra cảnh báo.
Hôm nay đã là lần bay đầu tiên của Ban Mông, là một người mới học vừa lấy được tư cách, hắn chỉ có thể điều khiển Mộc Diên (diều hâu gỗ) sơ cấp nhất. Bất quá, hắn không cần vì vấn đề này mà phiền não, bởi vì tiền của hắn cũng chỉ đủ mua một cái Mộc Diên. Mộng tưởng của hắn chính là có thể bay trên không. Là một tên tứ chi phát triển, đầu óc giản đơn, có thể bay trên không đã là việc cực kỳ không dễ dàng rồi.
Ban Mông tay chân thô kệch, cơ nhục cực kỳ phát triển, đi trên đường tuyệt không ai dám trêu hắn. Nhưng thiên phú của hắn ở phương diện thần niệm lại cực kỳ đần độn. Nếu như không phải hắn cực kỳ nỗ lực, hắn ngay cả Mộc Diên cơ bản nhất này cũng không có tư cách điều khiển.
Mộc Diên là một phi hành khí cấp thấp nhất thích hợp cho người mới, từ ngoại hình mà xét, giống như một loài chim. Nó là do một trăm hai mươi lăm miếng gỗ cây Kỳ Chi chế tạo mà thành.
Ban Mông cẩn thận điều khiển Hồn Viên nghi, thần niệm của hắn cực kỳ yếu ớt, chỉ là vừa đủ để có thể miễn cưỡng điều khiển loại Hồn Viên nghi cấp thấp nhất này để bay đơn giản nhất.
Lúc Ban Mông còn nhỏ, từng nhìn thấy một vài Phi vũ viên điều khiển phi hành khí của bọn họ làm các loại động tác đẹp đẽ, rực rỡ ở trên không. Từ lúc này, tiểu Ban Mông liền có nguyện vọng cả đời đầu tiên của hắn, đó chính là có thể bay lượn trên không.
Muốn bay lượn trên không, vậy thì phải lấy được chứng minh tư cách bay, vẫn chưa nghe nói có người nào có thể không nhờ bất cứ phi hành khí nào mà bay lên không được, cho dù là thần niệm giả lợi hại nhất cũng không thể. Nhưng chính ngay lúc tiểu Ban Mông ôm đầy hy vọng, hắn lại được cho biết, hắn không có thiên phú thần niệm.
Sự thật dường như cũng chứng minh một điểm này, thân thể hắn càng lớn càng cường tráng, vượt xa người cùng tuổi. Nhưng ở phương diện thần niệm lại không biểu lộ ra bất cứ chút thiên phú nào. Nhưng tiểu Ban Mông đầu óc đơn giản, trời sinh tính khí bướng bỉnh, đã tin chắc thì sẽ không quay đầu lại. May mà gia cảnh của hắn tuy không coi là giàu có nhưng cũng coi như là thường thường bậc trung. Cha mẹ hết cách, liền để mặc hắn làm.
Trong trường, hắn chịu hết thảy sự chế giễu của bạn học. Ai có thể tưởng tượng, một thanh niên mười bảy tuổi mới vừa có thể điều khiển Mộc Diên?
Vô luận loại phi hành khí nào, cơ chế bay của nó đều giống nhau, đều cần người điều khiển tiến hành điều khiển Hồn Viên nghi. Thông thường mà nói, một phi hành viên đạt chuẩn phải có hai điều kiện, một là đủ thần niệm và kỹ xảo điều khiển tương ứng, một điều khác chính là năng lực chịu đựng của thân thể. Ở phương diện năng lực chịu đựng của thân thể, Ban Mông không có bất cứ vấn đề gì, thân thể hắn khỏe mạnh tới mức giống như con nghé con, ngay cả thầy của hắn nhìn thấy thân thể hắn cũng kiến nghị hắn chuyển sang lớp võ thuật.
Thứ điều khiển Hồn Viên nghi là thần niệm của người điều khiển, đây cũng là điểm yếu lớn nhất của Ban Mông. Cho dù hắn khắc khổ dị thường, nhưng do thiên phú không đủ, thần niệm của hắn vô cùng yếu ớt. Nếu như nói lúc trước yếu ớt tới mức giống như ngọn nến tàn trong gió, hiện giờ chẳng qua cũng chỉ là ngọn nến nhỏ trong phòng.
Nhưng hắn vẫn luôn kiên trì, không từ bỏ, thầy giáo thương xót cho sự bền bỉ của hắn, cũng thường cho hắn chút thuận lợi. Nhưng hết cách, thần niệm là thứ dựa nhiều nhất vào thiên phú, mặc kệ hắn nỗ lực thế nào, hiệu quả cũng nhỏ nhoi vô cùng.
Cứ như vậy, hắn mài dũa từng chút một, mài tới hiện giờ, cuối cùng đã có thể đủ điều khiên Mộc Diên.
Mộc Diên lảo đảo, Ban Mông ngồi trong buồng lái thở mạnh cũng không dám, tập trung toàn bộ tinh thần, cẩn thận điều khiển Hồn Viên nghi. Hắn không biết hắn đã bay cách tuyến đường an toàn định trước rất xa.
Diệp Trùng lần đầu tiên nhìn thấy phi hành khí quái dị thế này. Vật liệu cực kỳ kỳ quái, kết cấu có chút giống như do gỗ chế tạo, phi hành khí nguyên thủy thế này, chỉ nghe nói trong mấy viện bảo tàng đó mới có. Từng miếng gỗ màu xám ghép lại mà thành, nhưng điều làm Diệp Trùng cảm thấy kỳ quái là, kết cấu của loại phi hành khí do gỗ chế tạo này cực kỳ không an toàn, cực dễ xảy ra sự cố.
Phi hành khí có kết cấu do gỗ tạo thành không sao bay được với vận tốc cao, bởi vì năng lực chịu đựng của nó khá thấp.
Đây chính là chỗ Diệp Trùng cảm thấy kỳ quái, bởi vì tốc độ của cái phi hành khí này tuy không nhanh nhưng rõ ràng đã vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng được của kết cấu gỗ chịu được.
Hơi suy nghĩ một chút, Diệp Trùng liền quyết định đánh rơi nó trước rồi nói tiếp.
Choeng!
Một con dao quắm tự khóa mục tiêu bắn ra từ trong rương vũ khí sau lưng Thần, giống như mọc mắt vậy, vèo vèo bay về phía con chim gỗ đó.
Con dao quắm chuẩn xác đánh trúng con chim gỗ đó.
Bộp, vang lên một tiếng lớn.
Con chim gỗ đó lập tức hóa thành vô số mảnh, giải thể trên không. Kế tiếp đó, Diệp Trùng nhìn thấy một gã đàn ông từ trong vô số mảnh vỡ của con chim gỗ rơi xuống phía dưới, vừa làm chuyển động rơi tự do, vừa phát ra tiếng kêu thảm như quỷ khóc sói gào.
Choeng! Lại một con dao quắm, đi kèm xoáy tròn dữ dội, bay về phía gã đàn ông đó.
Ban Mông đối với đả kích đột nhiên xảy tới này hoàn toàn không có bất cứ tâm lý chuẩn bị nào. Hắn hoàn toàn không biết Mộc Diên của mình tại sao lại giải thể trên không, chẳng lẽ cái phi hành khí mà chủ tiệm bán cho mình là hàng dỏm? Trong lòng hắn lập tức căm phẫn!
Nhưng cảm giác đạp lên không tới kế tiếp làm hắn hoảng lên tức thì. Cảm nhận được mình đang liều mạng rơi xuống dưới, miệng theo bản năng phát ra tiếng kêu thảm thê lương. Gió thổi vào trong tai hắn, vang lên ầm ầm, hắn hoàn toàn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ là: Hết rồi! Lần này thật sự phải bỏ thây nơi đây rồi!
Chính dưới tình huống mọi ý nghĩ đều tiêu tan của hắn, sau cổ hắn bỗng siết chặt, cả người giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ lôi bay về phía sau!
Tung! Một âm thanh trầm muộn giống như trống vỗ, làm ngực hắn khó chịu.
Binh, lưng đau đớn, hắn tông vào cành cây.
Vẫn không đợi hắn kịp kêu thảm, lại một luồng sức mạnh khổng lồ truyền tới, hắn chỉ cảm thấy cổ họng xiết chặt, quần áo ghì cổ hắn đau đớn. Thân thể đồng thời kéo căng, thế rơi xuống của hắn bị ngừng lại một cách mạnh mẽ.
Biến cố đột nhiên này làm hắn choáng váng đầu óc, hắn chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi bình thường, không có chút liên hệ nào với việc huấn luyện có bài bản. Đầu óc hắn hiện giờ vẫn rối bòng bong, hắn hoàn toàn không rõ chuyện là sao.
Đợi hắn hoàn hồn lại, hoảng sợ phát hiện mình lại dừng ở trên không.
Mình cách mặt đất lại cao hơn mười mét, phát hiện này lập tức làm hắn tim đập cơ run. Hắn kìm không được rên rỉ, thần của ta ơi, mau tới cứu ta đi!
May mà hắn phát hiện thân hình của mình dường như khá là vững chắc, điều này cũng làm hắn hơi an lòng. Trong lòng hơi ổn định, Ban Mông liền dự định để mình làm sao cũng phải mau chóng xuống mặt đất an toàn. Nơi này cách mặt đất cao tới mười mấy mét a, rơi xuống thì tuyệt đối là ngay cả máu và thịt cũng đều hiến tặng cho đại tự nhiên rồi!
Cúi đầu nhìn xuống, hắn lúc này mới chú ý rằng trên mặt đất ở phía dưới hắn, có một gã tóc đen, chính là đang tỉ mỉ kiểm tra mấy mảnh vỡ rơi tán loạn trên mặt đất đó của Mộc Diên
Phản hồi và góp ý:
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:
Mà mọi thứ này lại xảy ra trong mười phút.
Một vấn đề càng gay gắt hơn đặt ở trước mặt mọi người. Đó chính là bọn họ vì tránh dòng xoáy toái thạch khủng bố, không thể không đi đường vòng. Điều này cũng làm cho lộ trình ba ngày theo kế hoạch ban đầu tăng lên thành năm ngày.
Ai cũng không ngờ nguy cơ ẩn hàm sau lưng hai ngày tăng thêm này, tất cả thuyền viên, bao gồm cả Alvar trong đó lúc này đều đang chúc mừng bọn họ vừa mới thoát được một kiếp.
Thương vong diện tích lớn xuất hiện vào ngày thứ ba, mật độ nham thạch chỗ này đã bắt đầu vượt quá cực hạn của lưới hỏa lực hạm đội. Không ngừng có nham thạch đột phá lưới hỏa lực của hạm đội, rồi tông lên tàu vũ trụ. Alvar không tiến hành xử lý gia cố, chi tiết xem ra không hề quan trọng này, làm hắn chịu đủ cực khổ.
Vỏ giáp xem ra kiên cố vô bì của tàu vũ trụ ở trước mặt khối đá như sao băng yếu ớt giống như giấy dán, không chịu nổi một kích.
Mỗi một tàu vũ trụ nổ tung đều làm cho trái tim Alvar đau đớn một trận. Trên một tàu vũ trụ chính là mấy trăm người a!
Sắc mặt hắn trở nên càng lúc càng trắng bệch, Tiêu Uyển ở một bên nhìn thấy, trong lòng hơi đau đớn, lại không biết nói gì để an ủi. Đối với tình hình trước mắt, nàng cũng bó tay hết cách.
Nhưng bất cứ người nào cũng không biết, dưới sắc mặt trắng bệch của Alvar, có một trái tim kiên cường tới bực nào. Hắn càng hiểu rõ hơn, lúc này đây, thứ cần thiết là sự bền bỉ.
Diệp Trùng đang đùa với công tắc không gian trên tay mình. Khuê từng nói, công tắc không gian của Thần có công dụng khác.
Cái công tắc không gian này đích xác là đồ tốt. Tuy nghiên cứu khoa học không gian của tổ nghiên cứu khoa học không hề đi đủ sâu nhưng vẫn có một vài thành quả không tồi. Mà cái công tắc không gian này, gần như mang tất cả thành quả phương diện khoa học không gian của tổ nghiên cứu khoa học dùng hết vào. Mà thứ thực dụng nhất trong đó không ngoài kỹ thuật tồn trữ không gian. Cái công tắc không gian này, gần như có thể nói là tác phẩm tiêu biểu của tồn trữ không gian.
Nghiên cứu khoa học không gian vẫn luôn xuyên suốt giai đoạn ban đầu nhất của tổ nghiên cứu khoa học, khoảng thời gian này cũng là thời đại hoàng kim trong nghiên cứu khoa học không gian của cả thiên hà Hà Việt. Nhưng phương hướng nghiên cứu với ba đại thế gia làm đại biểu chủ yếu là kỹ thuật công tắc không gian của quang giáp. Còn phương hướng nghiên cứu của tổ nghiên cứu khoa học lại không phải là cái này, mà là kỹ thuật tồn trữ không gian.
Ba đại thế gia, cũng chính vì lần phát triển nghiên cứu khoa học này đã lựa chọn con đường chính xác mà về sau đã thu được hồi báo kinh người. Tổ nghiên cứu khoa học lại không hề vì thành quả của bọn họ mà thu được lợi ích tương đối, nhưng kỹ thuật tồn trữ không gian của bọn họ cũng có chỗ độc đáo, thí dụ như công tắc không gian của Thần.
Công tắc không gian của Thần, nó có thể bỏ vào lượng lớn đồ đạc. So với kỹ thuật công tắc không gian mà ba đại thế gia nghiên cứu, nó càng tiên tiến hơn. Còn ở phương diện tồn trữ, nó có chỗ cực kỳ độc đáo. Kỹ thuật công tắc không gian mà ba đại thế gia phát triển, cũng chính là thứ gọi là kỹ thuật công tắc không gian bình thường, bọn họ thực hiện một đối một. Cũng tức là nói, thứ gì đó bên ngoài có thể cùng với thứ gì đó bỏ vào trong dị không gian hình thành mối liên hệ một đối một, thí dụ mối liên hệ một đối một của quang giáp và công tắc không gian, một công tắc không gian chỉ có thể nối với một cái quang giáp.
Còn kỹ thuật tồn trữ không gian mà tổ nghiên cứu khoa học phát triển lại là một đối nhiều, cũng tức là một cái công tắc không gian có thể có liên hệ với nhiều vật thể bỏ vào trong dị không gian. Cũng tức là nói, trong dị không gian của một cái công tắc không gian có thể đặt rất nhiều đồ.
Kỹ thuật tồn trữ không gian từ góc độ hiện tại mà xét, cực có ý nghĩa thực dụng. Nhưng lúc đương thời, giá thành một cái quá cao. Ngoài ra, kỹ thuật đương thời không hề hoàn thiện. Liên hệ một đối nhiều rất dễ làm cho dị không gian không ổn định. Nhưng sau này, theo sự phát triển không ngừng của kỹ thuật, kỹ thuật tồn trữ không gian hiện nay đã cực kỳ hoàn thiện. Nhưng tổ nghiên cứu khoa học ở phương diện khoa học không gian đã vượt qua tổng hợp của ba đại thế gia.
Diệp Trùng không biết cái nhẫn sắt không bắt mắt này rốt cuộc có thể chứa bao nhiêu thứ.
Hắn phát hiện, càng là đồ tốt, người ta dường như thường là càng thích làm chúng càng trở nên bình thường, không bắt mắt hơn.
Bất cứ ai cũng không ngờ cái nhẫn sắt không bắt mắt thế này lại có giá trị tuyệt luân không gì sánh bằng.
Diệp Trùng bắt đầu hành động vơ vét điên cuồng.
Khuê từng nói, phòng thí nghiệm này là phòng thí nghiệm cốt lõi nhất của mỗi một đời tổ nghiên cứu khoa học, bên trong có sản phẩm kiệt xuất của mỗi một đời. Câu nói này dưới cái nhìn của Diệp Trùng cũng đã biến thành, trong phòng thí nghiệm này, toàn bộ đều là đồ tốt.
Mới bắt đầu, hắn còn lựa tới lựa lui, nhưng về sau, hắn phát hiện đồ ở nơi này quả thật quá nhiều, mà rất nhiều thứ hắn hoàn toàn không biết, còn cái nhẫn trên tay cũng không có chút động tĩnh nào, cơ hồ là một cái động không đáy. Vì vậy hắn dứt khoát, thấy đồ liền quăng nó vào trong cái nhẫn, sau đó, hắn hoàn toàn không biết mình rốt cuộc là đã lấy bao nhiêu thứ, càng đừng nói biết thứ mình đã lấy là thứ gì.
Nhưng có một điểm hắn có thể xác nhận, mấy thứ này đều là đồ tốt.
Hắn ngay cả mấy cái máy móc trong phòng thí nghiệm này cũng không có ý định bỏ qua, toàn bộ đều bỏ cả vào trong.
Còn cái túi đeo hông trên người hắn cũng bị hắn quăng đi, thứ bên trong đều bỏ vào trong cái nhẫn, dù sao thế này mới bảo đảm hơn.
Diệp Trùng giống như châu chấu vậy, chỗ nào đi qua đều sạch sành sanh. Diện tích phòng thí nghiệm lớn phi thường, cho dù tốc độ của hắn rất nhanh nhưng đồ đạc quả thật quá nhiều. Toàn bộ tích lũy mấy trăm năm của tổ nghiên cứu khoa học đều ở đây, có thể tưởng tượng có bao nhiêu thứ! Về sau, động tác của Diệp Trùng cơ hồ đều trở nên máy móc. Mới đầu, hắn phát hiện thứ tốt gì thì hãy còn vui mừng một phen, nhưng hiện giờ lại không chút rung động.
Quét về phía trước một cách máy móc từng chút một, Diệp Trùng tuy đã có chút trơ ra, nhưng thật ra trong lòng vẫn khá là vui mừng. Dù gì điều này đối với hắn mà nói, hoàn toàn tương đương với một bảo tàng.
Hắn đột nhiên dừng bước, ngước mắt nhìn phía trước.
Một hình tròn màu đen, trôi nổi ở chỗ không xa hắn. Trong lúc vô ý, hắn đã tới một góc của phòng thí nghiệm.
Hình tròn màu đen này và hai cái hắn từng thấy qua gần như hoàn toàn giống nhau. Hai lần phát hiện hình tròn màu đen trước, đối với Diệp Trùng mà nói, đều không phải trải nghiệm vui vẻ gì. Một lần trong hang động dưới lòng đất suýt nữa thì toi đời dưới sóng âm, một lần khác lại là mắt mở trừng trừng nhìn Xích vĩ thú xuất hiện.
Hắn nhớ tới lời Khuê từng nói. Bọn họ ban đầu chính là ở chỗ này phát hiện ra Lệ thạch và một cửa sổ không gian không ổn định.
Chẳng lẽ đây chính là cái cửa sổ không gian không ổn định đó?
Diệp Trùng đối với không gian học không có bất cứ cơ sở nào, cái gì gọi là cửa sổ không gian hắn cũng không biết, chỉ là trong lòng suy đoán như vậy.
Cái cửa sổ không gian này rốt cuộc là tới chỗ nào?
Một hình tròn màu đen trôi nổi thế này ở đây, rõ ràng là âm u, ngụy dĩ nói không ra lời.
Diệp Trùng chuẩn bị vòng qua cái hình tròn màu đen này, nơi này rốt cuộc có nguy hiểm hay không. Ai mà biết a?
Vẫn là cẩn thận chút thì tốt!
Diệp Trùng sở dĩ chuẩn bị vòng qua cái hình tròn màu đen này là bởi vì hắn nhìn thấy trong góc vẫn còn thứ khác. Hắn cũng định thu mấy thứ này vào trong nhẫn. Cái hình tròn này tuy trong cực kỳ ngụy dị nhưng Diệp Trùng cảm thấy mình không đụng nó có lẽ chắc là sẽ không có nguy hiểm. Dù sao cái hình tròn này đã tồn tại ở chỗ này nhiều năm như vậy, nếu như có nguy hiểm gì, vậy thì tổ nghiên cứu khoa học khẳng định sẽ có biện pháp phòng ngừa gì đó.
Diệp Trùng thành công vòng qua cái hình tròn màu đen mà không đụng tới tí nào. Điều này cũng làm hắn thở phào, hắn đối với thứ trò chơi này vẫn cảnh giác phi thường.
Hắn cúi đầu, đi thu gom chỗ trong góc. Góc này cực kỳ khuất, trên mặt một đống tạp nham dính đầy bụi, so với chỗ khác không nhiễm chút bụi hình thành sự đối nghịch rõ ràng. Điều này cũng làm càng tò mò hơn, cho nên hắn không hề lập tức thu mấy thứ này vào trong nhẫn, mà cong eo, kiểm tra kỹ càng.
Nhưng hắn lúc này ngàn vạn lần không ngờ, hình tròn màu đen ở sau lưng hắn đã xảy ra biến hóa kinh người.
Hình tròn màu đen đột nhiên phình to, tiếp đó co rút lại, rồi lại phình to, rồi lại co rút…
Nó giống như trái tim con người, đập có quy luật, nhưng không chút tiếng động. Xem xét tỉ mỉ đồ trên tay, Diệp Trùng lại không chú ý tới dị dạng ở sau lưng. Hắn đang vì thứ trên tay mà kinh ngạc. Thứ trên tay hắn là một loại đồ rất kỳ quái, hắn trước giờ chưa từng nhìn thấy thứ kỳ quái thế này.
Trên chất keo màu hồng phấn mọc một loại nấm màu lam nhạt.
Hình thể loại nấm này rất kỳ quái, xem tỉ mỉ, giống tóc của con người, nhưng chúng lại không hề đổ rạp xuống mà lại dập dờn trên không giống như rong. Loại sinh vật này Diệp Trùng không biết. Trong con chip Quản phong tử cho hắn cũng không có giới thiệu liên quan với vật thể tương tự.
Chẳng lẽ là chủng loại mới gì đó?
Cẩn thận làm sạch bụi bặm phía trên, Diệp Trùng rất mau liền lấy toàn bộ miếng keo xuống.
Ở sau lưng hắn, hình tròn màu đen đã chuyển từ loại đập có quy luật đó sang lan rộng. Hình tròn màu đen không có độ rộng, lúc này lại giống như quả bóng được thổi phồng, phình to ra xung quanh.
Vừa mới bỏ khối chất keo màu hồng phấn và loại nấm màu lam không biết rõ đó vào trong nhẫn, Diệp Trùng đang đứng lên.
Bỗng, trước mắt hắn tối sầm.
Đám vật chất đen tối đó nuốt chửng lấy hắn. Kế đó, đám màu đen này giống như một đôi tay, gom lại từng chút một. Nó mau chóng biến nhỏ.
Thương vừa mới đổi Lệ thạch cho động cơ của mình đột nhiên phát hiện mất đi liên hệ với Diệp Trùng. Mà lúc này, hình tròn màu đen này đã cô đặc lại thành một điểm đen, binh, lóe ra một điểm sáng rồi biến mất trong không khí.
Thương lập tức kinh hãi: “Diệp tử!” Giọng nói vẫn chưa dứt, hắn đã biến mất trong phòng cải tạo này.
Lại nói Diệp Trùng chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, trong đầu oành cái, hắn đã hôn mê.
Khi Diệp Trùng tỉnh lại, mở mắt ra, hắn ngớ cả người!
Ở xung quanh hắn, khắp nơi là cây cối màu xanh cánh trả. Nơi này là rừng rậm, Những cây cối thô to đó nói cho hắn biết, nơi này là một khu rừng nguyên thủy được giữ gìn cực kỳ không tệ.
Không đúng a! Trên hành tinh U Linh nào có rừng rậm? Diệp Trùng trước khi tiến vào hành tinh U Linh từng để cho Thương thực hiện quét hình cả hành tinh U Linh, bọn họ không phát hiện tông tích bất cứ sinh vật nào, đó là một hành tinh hoang vắng.
Nhưng mình hiện giờ lại ở trong một khu rừng rậm.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mình rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Diệp Trùng không thể tin tưởng, nhìn đôi tay của mình, trên tay hắn, cái nhẫn trông không chút bắt mắt đó vẫn yên tĩnh nằm ở đây, còn khối keo màu hồng phấn và nấm sợi tóc màu lam mà hắn bỏ vào cuối cùng đó cũng không chút suy suyển.
Diệp Trùng thử gọi Thần ra.
Thần soạt cái xuất hiện ở trước mặt Diệp Trùng, nhìn thấy Thần to lớn, nghiêm túc, Diệp Trùng cảm nhận được lực lượng và an toàn.
Chính ngay lúc trong lòng hắn hơi yên ổn, hắn bỗng nhiên phát hiện, hắn và Mục Thương đã mất bất cứ mối liên hệ nào. Lần này, hắn có chút quýnh. Hắn liều mạng thử kêu gọi Thương, nhưng lại không có bất cứ hiệu quả nào.
Khoảng mười phút sau, hắn đã kết thúc loại thử nghiệm vô ích này. Hắn không nhận được bất cứ hồi đáp dù chỉ chút xíu nào, hắn đã biết, hắn và Mục Thương lại một lần nữa thất lạc rồi.
Tâm tình Diệp Trùng tệ hại đến cực điểm.
So với thất lạc với Mục Thương lần trước, tâm tình lần này càng tệ hơn.
Mình tại sao lại tới chỗ này? Tại sao lại thất lạc với Thương? Hắn hoàn toàn không biết tí gì. Hắn căn bản không biết chuyện này là sao. Hắn tìm không ra bất cứ chút manh mối nào. Điều này làm tâm tình hắn cực kỳ không tốt, bởi vì điều này cũng có nghĩa, hắn hoàn toàn không biết làm sao đi tìm kiếm Mục Thương.
Hai giờ sau, Diệp Trùng cuối cùng cũng đi ra từ thung lũng. Ở trong thung lung thời gian dài như vậy, đối với Diệp Trùng mà nói, là một việc cực kỳ hiếm thấy.
Vấn đề của Mục Thương, hắn hiện giờ chỉ đành bỏ sang một bên trước, vấn đề quan trọng nhất đặt ra trước mặt hắn là hắn phải làm rõ, đây là chỗ nào.
Hắn gọi Thần ra, tiến vào buồng lái của Thần.
Trải qua sự kích thích của Lệ thạch, Thần đã bày ra diện mạo hoàn toàn mới, điều duy nhất không thay đổi có lẽ chỉ có loại nghiêm túc trên mặt đó của hắn mà thôi. Ra lệnh quang não sinh vật mở hệ thống quét hình của Thần ra.
Thần cũng lập tức mở bừng đôi mắt của hắn.
Ánh mắt trầm ổn, bình hòa, sâu xa giống như vực thẳm.
Tình hình xung quanh thông qua quang não sinh vật hiển thị ra một cách hoàn chỉnh.
Đây là một mảnh rừng rậm rộng lớn, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy rất nhiều sinh vật ẩn hiện. Nhưng từ đặc trưng của sinh vật mà xét, Diệp Trùng không hề biết. Mà hắn đã phát hiện một chỗ cực kỳ kỳ quái, khu rừng rậm này, Kinh Vị phân minh.
(Chú thích: Kinh Vị phân minh: sông Kinh nước đục, sông Vị nước trong, có nghĩa là trong đục rõ ràng.)
Sương mù màu đen, chia khu rừng rậm này từ một thành hai. Khu vực tràn đầy ánh sáng và khu vực bao trùm ở trong sương đen.
Loại sương đen này dường như có sự nhiễu từ cực kỳ mạnh mẽ. Thần cũng không sao phát hiện bên trong rốt cuộc là một quang cảnh thế nào.
- Phát hiện vật bay trên không. Quang não sinh vật đột nhiên phát ra cảnh báo.
Hôm nay đã là lần bay đầu tiên của Ban Mông, là một người mới học vừa lấy được tư cách, hắn chỉ có thể điều khiển Mộc Diên (diều hâu gỗ) sơ cấp nhất. Bất quá, hắn không cần vì vấn đề này mà phiền não, bởi vì tiền của hắn cũng chỉ đủ mua một cái Mộc Diên. Mộng tưởng của hắn chính là có thể bay trên không. Là một tên tứ chi phát triển, đầu óc giản đơn, có thể bay trên không đã là việc cực kỳ không dễ dàng rồi.
Ban Mông tay chân thô kệch, cơ nhục cực kỳ phát triển, đi trên đường tuyệt không ai dám trêu hắn. Nhưng thiên phú của hắn ở phương diện thần niệm lại cực kỳ đần độn. Nếu như không phải hắn cực kỳ nỗ lực, hắn ngay cả Mộc Diên cơ bản nhất này cũng không có tư cách điều khiển.
Mộc Diên là một phi hành khí cấp thấp nhất thích hợp cho người mới, từ ngoại hình mà xét, giống như một loài chim. Nó là do một trăm hai mươi lăm miếng gỗ cây Kỳ Chi chế tạo mà thành.
Ban Mông cẩn thận điều khiển Hồn Viên nghi, thần niệm của hắn cực kỳ yếu ớt, chỉ là vừa đủ để có thể miễn cưỡng điều khiển loại Hồn Viên nghi cấp thấp nhất này để bay đơn giản nhất.
Lúc Ban Mông còn nhỏ, từng nhìn thấy một vài Phi vũ viên điều khiển phi hành khí của bọn họ làm các loại động tác đẹp đẽ, rực rỡ ở trên không. Từ lúc này, tiểu Ban Mông liền có nguyện vọng cả đời đầu tiên của hắn, đó chính là có thể bay lượn trên không.
Muốn bay lượn trên không, vậy thì phải lấy được chứng minh tư cách bay, vẫn chưa nghe nói có người nào có thể không nhờ bất cứ phi hành khí nào mà bay lên không được, cho dù là thần niệm giả lợi hại nhất cũng không thể. Nhưng chính ngay lúc tiểu Ban Mông ôm đầy hy vọng, hắn lại được cho biết, hắn không có thiên phú thần niệm.
Sự thật dường như cũng chứng minh một điểm này, thân thể hắn càng lớn càng cường tráng, vượt xa người cùng tuổi. Nhưng ở phương diện thần niệm lại không biểu lộ ra bất cứ chút thiên phú nào. Nhưng tiểu Ban Mông đầu óc đơn giản, trời sinh tính khí bướng bỉnh, đã tin chắc thì sẽ không quay đầu lại. May mà gia cảnh của hắn tuy không coi là giàu có nhưng cũng coi như là thường thường bậc trung. Cha mẹ hết cách, liền để mặc hắn làm.
Trong trường, hắn chịu hết thảy sự chế giễu của bạn học. Ai có thể tưởng tượng, một thanh niên mười bảy tuổi mới vừa có thể điều khiển Mộc Diên?
Vô luận loại phi hành khí nào, cơ chế bay của nó đều giống nhau, đều cần người điều khiển tiến hành điều khiển Hồn Viên nghi. Thông thường mà nói, một phi hành viên đạt chuẩn phải có hai điều kiện, một là đủ thần niệm và kỹ xảo điều khiển tương ứng, một điều khác chính là năng lực chịu đựng của thân thể. Ở phương diện năng lực chịu đựng của thân thể, Ban Mông không có bất cứ vấn đề gì, thân thể hắn khỏe mạnh tới mức giống như con nghé con, ngay cả thầy của hắn nhìn thấy thân thể hắn cũng kiến nghị hắn chuyển sang lớp võ thuật.
Thứ điều khiển Hồn Viên nghi là thần niệm của người điều khiển, đây cũng là điểm yếu lớn nhất của Ban Mông. Cho dù hắn khắc khổ dị thường, nhưng do thiên phú không đủ, thần niệm của hắn vô cùng yếu ớt. Nếu như nói lúc trước yếu ớt tới mức giống như ngọn nến tàn trong gió, hiện giờ chẳng qua cũng chỉ là ngọn nến nhỏ trong phòng.
Nhưng hắn vẫn luôn kiên trì, không từ bỏ, thầy giáo thương xót cho sự bền bỉ của hắn, cũng thường cho hắn chút thuận lợi. Nhưng hết cách, thần niệm là thứ dựa nhiều nhất vào thiên phú, mặc kệ hắn nỗ lực thế nào, hiệu quả cũng nhỏ nhoi vô cùng.
Cứ như vậy, hắn mài dũa từng chút một, mài tới hiện giờ, cuối cùng đã có thể đủ điều khiên Mộc Diên.
Mộc Diên lảo đảo, Ban Mông ngồi trong buồng lái thở mạnh cũng không dám, tập trung toàn bộ tinh thần, cẩn thận điều khiển Hồn Viên nghi. Hắn không biết hắn đã bay cách tuyến đường an toàn định trước rất xa.
Diệp Trùng lần đầu tiên nhìn thấy phi hành khí quái dị thế này. Vật liệu cực kỳ kỳ quái, kết cấu có chút giống như do gỗ chế tạo, phi hành khí nguyên thủy thế này, chỉ nghe nói trong mấy viện bảo tàng đó mới có. Từng miếng gỗ màu xám ghép lại mà thành, nhưng điều làm Diệp Trùng cảm thấy kỳ quái là, kết cấu của loại phi hành khí do gỗ chế tạo này cực kỳ không an toàn, cực dễ xảy ra sự cố.
Phi hành khí có kết cấu do gỗ tạo thành không sao bay được với vận tốc cao, bởi vì năng lực chịu đựng của nó khá thấp.
Đây chính là chỗ Diệp Trùng cảm thấy kỳ quái, bởi vì tốc độ của cái phi hành khí này tuy không nhanh nhưng rõ ràng đã vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng được của kết cấu gỗ chịu được.
Hơi suy nghĩ một chút, Diệp Trùng liền quyết định đánh rơi nó trước rồi nói tiếp.
Choeng!
Một con dao quắm tự khóa mục tiêu bắn ra từ trong rương vũ khí sau lưng Thần, giống như mọc mắt vậy, vèo vèo bay về phía con chim gỗ đó.
Con dao quắm chuẩn xác đánh trúng con chim gỗ đó.
Bộp, vang lên một tiếng lớn.
Con chim gỗ đó lập tức hóa thành vô số mảnh, giải thể trên không. Kế tiếp đó, Diệp Trùng nhìn thấy một gã đàn ông từ trong vô số mảnh vỡ của con chim gỗ rơi xuống phía dưới, vừa làm chuyển động rơi tự do, vừa phát ra tiếng kêu thảm như quỷ khóc sói gào.
Choeng! Lại một con dao quắm, đi kèm xoáy tròn dữ dội, bay về phía gã đàn ông đó.
Ban Mông đối với đả kích đột nhiên xảy tới này hoàn toàn không có bất cứ tâm lý chuẩn bị nào. Hắn hoàn toàn không biết Mộc Diên của mình tại sao lại giải thể trên không, chẳng lẽ cái phi hành khí mà chủ tiệm bán cho mình là hàng dỏm? Trong lòng hắn lập tức căm phẫn!
Nhưng cảm giác đạp lên không tới kế tiếp làm hắn hoảng lên tức thì. Cảm nhận được mình đang liều mạng rơi xuống dưới, miệng theo bản năng phát ra tiếng kêu thảm thê lương. Gió thổi vào trong tai hắn, vang lên ầm ầm, hắn hoàn toàn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ là: Hết rồi! Lần này thật sự phải bỏ thây nơi đây rồi!
Chính dưới tình huống mọi ý nghĩ đều tiêu tan của hắn, sau cổ hắn bỗng siết chặt, cả người giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ lôi bay về phía sau!
Tung! Một âm thanh trầm muộn giống như trống vỗ, làm ngực hắn khó chịu.
Binh, lưng đau đớn, hắn tông vào cành cây.
Vẫn không đợi hắn kịp kêu thảm, lại một luồng sức mạnh khổng lồ truyền tới, hắn chỉ cảm thấy cổ họng xiết chặt, quần áo ghì cổ hắn đau đớn. Thân thể đồng thời kéo căng, thế rơi xuống của hắn bị ngừng lại một cách mạnh mẽ.
Biến cố đột nhiên này làm hắn choáng váng đầu óc, hắn chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi bình thường, không có chút liên hệ nào với việc huấn luyện có bài bản. Đầu óc hắn hiện giờ vẫn rối bòng bong, hắn hoàn toàn không rõ chuyện là sao.
Đợi hắn hoàn hồn lại, hoảng sợ phát hiện mình lại dừng ở trên không.
Mình cách mặt đất lại cao hơn mười mét, phát hiện này lập tức làm hắn tim đập cơ run. Hắn kìm không được rên rỉ, thần của ta ơi, mau tới cứu ta đi!
May mà hắn phát hiện thân hình của mình dường như khá là vững chắc, điều này cũng làm hắn hơi an lòng. Trong lòng hơi ổn định, Ban Mông liền dự định để mình làm sao cũng phải mau chóng xuống mặt đất an toàn. Nơi này cách mặt đất cao tới mười mấy mét a, rơi xuống thì tuyệt đối là ngay cả máu và thịt cũng đều hiến tặng cho đại tự nhiên rồi!
Cúi đầu nhìn xuống, hắn lúc này mới chú ý rằng trên mặt đất ở phía dưới hắn, có một gã tóc đen, chính là đang tỉ mỉ kiểm tra mấy mảnh vỡ rơi tán loạn trên mặt đất đó của Mộc Diên
Phản hồi và góp ý:
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:
Tác giả :
Phương Tưởng