Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 504: Bền bỉ (2)
Sự xuất hiện của Kiệt đại nhân làm sĩ khí tất cả thuyền viên tăng mạnh, đây là vì địa vị cao quý trong lòng đám thuyền viên của Diệp Trùng. Với đám thuyền viên, Kiệt đại nhân đang dùng hành động thực tế để truyền đạt cho bọn họ một loại niềm tin, đó chính là kiên trì tới cùng!
Còn biểu hiện kinh diễm của hai người Kiệt đại nhân và cao thủ thần bí đó lại càng giống như liều thuốc kích thích, làm cả hạm đội đầy sức mạnh.
Là điều Diệp Trùng hoàn toàn chưa từng nghĩ qua.
Đã rất lâu không cùng Thương chiến đấu, Diệp Trùng lúc này đang hưởng thụ niềm vui chiến đấu.
Nham thạch với góc độ làm người ta khó mà đoán trước, tốc độ càng kinh người mang lại cho hắn áp lực khổng lồ. Khi hắn ở vành đai toái tinh lúc trước, chẳng qua chỉ là một mình, mà lần đó cũng chỉ là truy đuổi một con Xích vĩ thú sáu ngón. Còn lần này, hắn lại mang theo cả hạm đội, hạm đội khổng lồ cũng làm cho tính không ổn định của vành đai toái tinh tử vong trở nên trước giờ chưa từng có.
Biển đá giống như dã thú bị chọc giận, cuồng bạo mà tràn đầy tính công kích.
Nhưng, áp lực trước giờ chưa từng có này không hề làm Diệp Trùng sợ hãi, ngược lại, hắn rất hưng phấn. Giống như sức lực tích lũy nhiều ngày bộc phát ra trong khoảnh khắc này. huyết dịch toàn thân nóng lên từng chút một, trở nên sục sôi. Mãi đến khi lỗ chân lông toàn thân của hắn gần như đều mở ra, cảm giác khoan khoái giống như luồng điện chảy khắp toàn thân hắn.
Mà lúc này, đầu óc hắn lại vẫn giữ được sự bình tĩnh kinh người. Hắn rất hưởng thụ loại cảm giác này, một loại cảm giác giao hòa hưng phấn và bình tĩnh. Mà sự xuất hiện của Thương lại làm tất cả tình cảm chôn giấu sâu trong lòng hắn thoáng cái được thả ra.
Thương không hề cho hắn chút dấu hiệu trước nào.
Cảm giác chiến đấu cùng Mục Thương quả thật tuyệt diệu cực kỳ. Từ cái nhìn đầu tiên thấy Mục Thương, Diệp Trùng chưa từng nghĩ sẽ biến nó thành quang giáp của mình, mà nhiều hơn là xem nó thành đồng bạn của minh, là thầy của mình. Theo sự trưởng thành của hắn, một động lực cực kỳ quan trọng thôi thúc hắn tiến bộ chính là có một ngày có thể vượt qua Mục Thương, có thể để mình có tư cách điều khiển Mục thương. Nhưng, trong chỗ sâu thẳm nội tâm hắn, địa vị của Mục Thương chưa từng thay đổi. Loại động lực này giống như một học sinh muốn chứng minh mình mà muốn vượt qua thầy của mình vậy.
Thân phận Mục Thương rất mẫn cảm. Từ trước mắt mà xét, chắc là có quan hệ cực kỳ mật thiết với Tuyết Lai tộc. Cho nên bình thường Mục Thương đều lựa chọn ở trong công tắc không gian không ra. Mà trong một khoảng thời gian khá dài, Mục Thương và Diệp Trùng ở trong trạng thái phân ly.
Đây là lần đầu tiên hai người kề vai chiến đấu trong một khoảng thời gian rất dài.
Uy lực có thể phát huy trong trạng thái hưng phấn của một cao thủ giống Diệp Trùng thế này rốt cuộc là bao lớn? Biểu hiện của Kiệt đại nhân làm tất cả thuyền viên đều bị chấn động! Quang giáp cận chiến đối mặt mấy nham thạch này không hề có ưu thế gì, phạm vi có thể khống chế rất nhỏ. Nhưng phạm vi khống chế của Kiệt đại nhân lại gấp sáu lần phạm vi khống chế của một tiểu tổ sư sĩ bình thường, với lại nhìn không ra bất cứ miễn cưỡng nào, giống như nhàn nhã tản bộ vậy.
Còn phạm vi khống chế của cái quang giáp cụt tay đó càng kinh người hơn, bởi vì có lợi thế viễn chiến, phạm vi khống chế của hắn thậm chí còn lớn hơn của Diệp Trùng, gấp mười lần một tiểu tổ sư sĩ bình thường.
Ngoài ra, chỗ hai người chống đỡ là khu vực có áp lực lớn nhất của cả hạm đội, chót mũi của hạm đội.
Sự gia nhập mạnh mẽ của Diệp Trùng và Thương, lập tức làm cho cục thế trở nên ổn định lại, tần suất quang giáp bị thương và tử vong giảm thẳng xuống.
Với lại, có hai sư sĩ siêu cấp đứng ở chót mũi mở đường, tốc độ hạm đội được tăng lên đáng kể, lộ trình vốn dĩ dự tính bảy giờ đại khái chỉ cần bốn giờ liền có thể tới nơi.
Mọi người đều đầy lạc quan, mọi người tin rằng, hạm đội nhất định có thể tới mục tiêu an toàn.
Cục thế cũng phảng phất như giống với dự liệu của bọn họ, trở nên bình ổn lại, nếu như không xuất hiện biến cố gì, bọn họ chỉ cần kiên trì thêm bốn giờ thì có thể hoàn thành tất cả mục tiêu.
Nhưng bốn giờ phía sau thật sự thuận lợi giống như mọi người muốn sao?
Vô luận là Diệp Trùng hay là Thương, lúc này có lẽ là người duy nhất không lạc quan trong cả hạm đội. Tuy hạm đội hiện giờ trông rất bình ổn, nhưng trên thực tế, hạm đội giống như một sợi dây đàn đang bị kéo dài từng chút một.
Kéo dài từng chút một, sợi dây tràn đầy tính đàn hồi không hề lập tức bị đứt. Nhưng nếu như một mực tăng lực như vậy, vậy thì sợi dây này nhất định sẽ đạt tới một điểm tới hạn. Một khi sức kéo vượt qua điểm tới hạn này, sợi dây này chắc chắn sẽ đứt. Là tới mục tiêu trước khi đứt hay là sẽ tới điểm tới hạn này trước khi tới mục tiêu đây?
Trái tim bình tĩnh của Diệp Trùng chôn sâu sự lo lắng.
Sự thật chứng minh, lo lắng của Diệp Trùng đích xác là một vấn đề trí mạng.
Khi vẫn còn cách mục tiêu ba mươi phút, chính ngay lúc gần như tất cả thuyền viên cho rằng thắng lợi đang tới, điểm tới hạn đã bị đột phá!
Trải qua hơn ba giờ chiến đấu cực khổ, sự hưng phấn trong thân thể Diệp Trùng cũng dần dần rút đi, áp lực phòng thủ không ngừng tăng lên. Ngay cả hắn cũng cảm thấy khó khăn như vậy, đối với sư sĩ bình thường mà nói, chiến đấu thảm khốc tới bực nào. Mấy người này có thể kiên trì tới giờ, ngay cả Diệp Trùng cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Hắn không biết, ở trong này, hắn đi trước mở đường đã tạo ra tác dụng khá quan trọng.
Binh binh binh binh binh binh, đột nhiên, sáu đám lửa sáng lên trong biển đá tối thui. Sáu cái quang giáp đã nổ tung.
Chiến đấu giữa sư sĩ không hề duy trì thời gian quá dài. Giống như hai đối thủ ngang sức ngang tài, tình huống binh binh bang bang một hai giờ cực ít khi xảy ra.
Điều khiển quang giáp cần tập trung cao độ sức chú ý, mà với một sư sĩ bình thường, thời gian mà dài, phản ứng của sư sĩ sẽ chậm chạp thấy rõ.
Đây là điều trí mạng. Vào lúc này, sư sĩ thường đột nhiên phạm một số sai sót cực kỳ đơn giản, điều này không hề là do huấn luyện của bọn họ không đạt chuẩn, mà là cực hạn tinh thần con người. Đương nhiên, mấy sư sĩ cường đại đó lại không vậy, bọn họ có thể chiến đấu thời gian dài hơn, tu dưỡng của bọn họ ở phương diện tinh thần càng thâm hậu hơn.
Sáu cái quang giáp này nổ giống như một khúc nhạc dạo cao trào, thoáng cái, đám sư sĩ bị áp bức tới cực điểm bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.
Một cái quang giáp tiếp nối một cái quang giáp, liên tục không ngừng nổ tung giống như pháo hoa ngày tết. Trong kênh liên lạc không ngừng vang lên tiếng kêu thảm, tiếng nổ lớn, còn có sự tĩnh mịch làm người ta lạnh lòng trong khoảnh khắc sau tiếng nổ lớn. Một chuỗi vụ nổ làm người ta khó mà thống kê rốt cuộc có bao nhiêu cái quang giáp nổ tung.
Tuy đang chiến đấu nhưng Diệp Trùng vẫn luôn chú ý sự phát triển của cả chiến cục.
Tình huống hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Trước mắt chính là lúc quan trọng nhất, bất cứ chút do dự nào cũng sẽ tạo thành tổn thương nghiêm trọng. Không chút do dự, hắn quả đoán ra mệnh lệnh mới nhất: “Tất cả nhân viên chiến đấu, lập tức trở về!” Tác dụng mấy sư sĩ đã mệt tới cực điểm này hiện giờ có thể tạo ra đã cực kỳ nhỏ, theo như lời của hắn, chính là tác dụng có được không so được với lực lượng tiêu hao. Sư sĩ sau khi nhận được mệnh lệnh, điều khiển quang giáp mệt mỏi cố sức bay vào trong hạm đội.
Dọc đường không ngừng có quang giáp bị đánh trúng, hóa thành vô số mảnh vụn bắn ra xung quanh trong từng đám lửa. Rất nhiều mảnh vỡ cơ giới của quang giáp nặng nề gõ lên tàu vũ trụ, để lại từng lỗ, từng lỗ lõm vào.
Diệp Trùng biết, giờ phút cuối cùng đã tới.
Hắn lúc này ngược lại bình tĩnh dị thường, tâm tình không chút dao động: “Tất cả tàu vũ trụ, tiến tới trước hết tốc lực!”
Lúc này không có bất cứ đường lui nào, tiêu vong trong mưa đá vẫn không bằng tăng tốc tiến tới trước, nói không chừng vẫn có thể tranh thủ chút sinh cơ.
Sự trở về của quang giáp cũng làm cho tàu vũ trụ vòng ngoài trực tiếp phơi bày dưới sự công kích của nham thạch.
Thân tàu vòng ngoài cùng vốn dĩ bị đập tới mức lồi lõm gồ ghề trở nên càng thêm méo mó, nhưng bọn họ lúc này hoàn toàn mặc kệ tàu vũ trụ của bọn họ, cố hết sức dùng thân tàu để ngăn cản công kích đối với tàu vũ trụ vòng trong của nham thạch.
Bọn họ biết, trong những tàu vũ trụ bên trong, có vợ con bọn họ, có cha mẹ, anh em của bọn họ, có hy vọng sống của bọn họ. Trước giờ, bọn họ đều chỉ nhìn Kiệt đại nhân dẫn theo một đám thiếu niên chiến đấu với Xích vĩ thú hung ác, đó là vì cái gì, chỉ là sinh tồn mà thôi.
Bây giờ cần có người đứng ra, bọn họ liền đứng ra.
Với bản thân bọn họ, bọn họ không hề coi là người cao thượng, nhưng bọn họ nguyện ý dùng tính mạng của mình, vì người thân của mình, vì người mình yêu thương. Để tranh thủ dù chỉ là chút xíu hy vọng sống, bọn họ vì nghĩ quên thân.
Tàu vũ trụ vòng ngoài khó khăn khống chế phương hướng. Bọn họ hoàn toàn mặc kệ mấy nham thạch mật độ như mưa rơi lại mạnh mẽ như sao băng đó. Bọn họ cẩn thận bảo hộ tàu vũ trụ xung quanh bọn họ.
Một tàu vũ trụ bị một khối nham thạch đường kính hơn một trăm mét tông thẳng vào, điều này đã mang lại thương tổn trí mạng cho nó.
- Thuyền trưởng, khống chế phương hướng không được rồi! Thuyền viên gấp giọng báo cáo với thuyền trưởng.
Thuyền trưởng là một vị thuyền trưởng già có hơn ba mươi năm kinh nghiệm điều khiển tàu vũ trụ, khóe mắt của lão có vết nhăn sâu hoắm, mái tóc dài trắng xám, vẻ mặt lão lúc này bình tĩnh, nhìn không ra chút cuống quít nào. Thuyền trưởng hai trăm tàu vũ trụ vòng ngoài đều là thuyền trưởng có kinh nghiệm phong phú, bởi vì sứ mạng của bọn họ không chỉ cần dũng khí, còn cần có trí tuệ.
Kinh nghiệm và trí tuệ của thuyền trưởng trong giờ phút này đã giúp lão đưa ra phán đoán chính xác: “Điều khẩn cấp phương thức điều khiển bằng tay, duy trì tốc độ không đổi. Rời khỏi hạm đội với góc nhỏ. Lập tức thông báo tàu vũ trụ khác.” Nếu như giờ phút này, tàu vũ trụ này hoàn toàn mất đi khống chế, vậy thì nó sẽ cản trở tàu vũ trụ phía sau tiến tới, từ đó làm cho tách rời trận hình hạm đội. Khi đó, vô số nham thạch bay vèo vèo sẽ lao tới, xuyên qua lỗ hổng này, trực tiếp đánh lên tàu vũ trụ bên trong. Tàu vũ trụ này từ từ rời khỏi hạm đội, một tàu vũ trụ khác mau chóng bổ sung vào vị trí của nó.
- Quá tốt rồi! Đám thuyền viên ai nấy đều hoan hô, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ thỏa mãn, nhìn không ra bất cứ sự đau khổ vì lập tức sẽ đối mặt cái chết nào.
- Khống chế tàu, giữ song song với hạm đội. Chúng ta tiễn họ thêm một đoạn. Lão thuyền trưởng lãnh đạm nói, nếp nhăn trên mặt không hề động đậy, giống như chỉ là truyền lại một việc đơn giản vô cùng vậy.
Thân tàu giữ song song với hạm đội, mỗi tàu vũ trụ lướt qua bên cạnh nó đều giảm thiểu số lần bị nham thạch đánh trúng, mà khoảng thời gian này có lẽ chỉ có vài giây nhưng đây đã là điều duy nhất bọn họ có thể làm trước mắt. Toàn bộ thuyền viên sau khi làm xong mọi thứ đều đứng cạnh cửa sổ, mắt đưa tiễn hạm đội rời khỏi.
Thuyền viên trong mỗi tàu vũ trụ lướt qua bên cạnh nó đều tự phát khom mình chào bọn họ, trong mắt rất nhiều thuyền viên nữ đều ướt nước mắt. Trong khoang tàu, người nhà của mấy thuyền viên đó, thất thanh òa khóc.
Tất cả thuyền trưởng đều là người quen với sóng gió, nhưng vào lúc này, bọn họ vẫn đau đớn vô cùng. Nhưng bọn họ biết, bọn họ nên làm thế nào mới có thể làm cho sự hy sinh của mấy đồng bạn này không uổng phí.
Cả hạm đội lập tức bắt đầu tăng tốc.
Phản hồi và góp ý:
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:
Còn biểu hiện kinh diễm của hai người Kiệt đại nhân và cao thủ thần bí đó lại càng giống như liều thuốc kích thích, làm cả hạm đội đầy sức mạnh.
Là điều Diệp Trùng hoàn toàn chưa từng nghĩ qua.
Đã rất lâu không cùng Thương chiến đấu, Diệp Trùng lúc này đang hưởng thụ niềm vui chiến đấu.
Nham thạch với góc độ làm người ta khó mà đoán trước, tốc độ càng kinh người mang lại cho hắn áp lực khổng lồ. Khi hắn ở vành đai toái tinh lúc trước, chẳng qua chỉ là một mình, mà lần đó cũng chỉ là truy đuổi một con Xích vĩ thú sáu ngón. Còn lần này, hắn lại mang theo cả hạm đội, hạm đội khổng lồ cũng làm cho tính không ổn định của vành đai toái tinh tử vong trở nên trước giờ chưa từng có.
Biển đá giống như dã thú bị chọc giận, cuồng bạo mà tràn đầy tính công kích.
Nhưng, áp lực trước giờ chưa từng có này không hề làm Diệp Trùng sợ hãi, ngược lại, hắn rất hưng phấn. Giống như sức lực tích lũy nhiều ngày bộc phát ra trong khoảnh khắc này. huyết dịch toàn thân nóng lên từng chút một, trở nên sục sôi. Mãi đến khi lỗ chân lông toàn thân của hắn gần như đều mở ra, cảm giác khoan khoái giống như luồng điện chảy khắp toàn thân hắn.
Mà lúc này, đầu óc hắn lại vẫn giữ được sự bình tĩnh kinh người. Hắn rất hưởng thụ loại cảm giác này, một loại cảm giác giao hòa hưng phấn và bình tĩnh. Mà sự xuất hiện của Thương lại làm tất cả tình cảm chôn giấu sâu trong lòng hắn thoáng cái được thả ra.
Thương không hề cho hắn chút dấu hiệu trước nào.
Cảm giác chiến đấu cùng Mục Thương quả thật tuyệt diệu cực kỳ. Từ cái nhìn đầu tiên thấy Mục Thương, Diệp Trùng chưa từng nghĩ sẽ biến nó thành quang giáp của mình, mà nhiều hơn là xem nó thành đồng bạn của minh, là thầy của mình. Theo sự trưởng thành của hắn, một động lực cực kỳ quan trọng thôi thúc hắn tiến bộ chính là có một ngày có thể vượt qua Mục Thương, có thể để mình có tư cách điều khiển Mục thương. Nhưng, trong chỗ sâu thẳm nội tâm hắn, địa vị của Mục Thương chưa từng thay đổi. Loại động lực này giống như một học sinh muốn chứng minh mình mà muốn vượt qua thầy của mình vậy.
Thân phận Mục Thương rất mẫn cảm. Từ trước mắt mà xét, chắc là có quan hệ cực kỳ mật thiết với Tuyết Lai tộc. Cho nên bình thường Mục Thương đều lựa chọn ở trong công tắc không gian không ra. Mà trong một khoảng thời gian khá dài, Mục Thương và Diệp Trùng ở trong trạng thái phân ly.
Đây là lần đầu tiên hai người kề vai chiến đấu trong một khoảng thời gian rất dài.
Uy lực có thể phát huy trong trạng thái hưng phấn của một cao thủ giống Diệp Trùng thế này rốt cuộc là bao lớn? Biểu hiện của Kiệt đại nhân làm tất cả thuyền viên đều bị chấn động! Quang giáp cận chiến đối mặt mấy nham thạch này không hề có ưu thế gì, phạm vi có thể khống chế rất nhỏ. Nhưng phạm vi khống chế của Kiệt đại nhân lại gấp sáu lần phạm vi khống chế của một tiểu tổ sư sĩ bình thường, với lại nhìn không ra bất cứ miễn cưỡng nào, giống như nhàn nhã tản bộ vậy.
Còn phạm vi khống chế của cái quang giáp cụt tay đó càng kinh người hơn, bởi vì có lợi thế viễn chiến, phạm vi khống chế của hắn thậm chí còn lớn hơn của Diệp Trùng, gấp mười lần một tiểu tổ sư sĩ bình thường.
Ngoài ra, chỗ hai người chống đỡ là khu vực có áp lực lớn nhất của cả hạm đội, chót mũi của hạm đội.
Sự gia nhập mạnh mẽ của Diệp Trùng và Thương, lập tức làm cho cục thế trở nên ổn định lại, tần suất quang giáp bị thương và tử vong giảm thẳng xuống.
Với lại, có hai sư sĩ siêu cấp đứng ở chót mũi mở đường, tốc độ hạm đội được tăng lên đáng kể, lộ trình vốn dĩ dự tính bảy giờ đại khái chỉ cần bốn giờ liền có thể tới nơi.
Mọi người đều đầy lạc quan, mọi người tin rằng, hạm đội nhất định có thể tới mục tiêu an toàn.
Cục thế cũng phảng phất như giống với dự liệu của bọn họ, trở nên bình ổn lại, nếu như không xuất hiện biến cố gì, bọn họ chỉ cần kiên trì thêm bốn giờ thì có thể hoàn thành tất cả mục tiêu.
Nhưng bốn giờ phía sau thật sự thuận lợi giống như mọi người muốn sao?
Vô luận là Diệp Trùng hay là Thương, lúc này có lẽ là người duy nhất không lạc quan trong cả hạm đội. Tuy hạm đội hiện giờ trông rất bình ổn, nhưng trên thực tế, hạm đội giống như một sợi dây đàn đang bị kéo dài từng chút một.
Kéo dài từng chút một, sợi dây tràn đầy tính đàn hồi không hề lập tức bị đứt. Nhưng nếu như một mực tăng lực như vậy, vậy thì sợi dây này nhất định sẽ đạt tới một điểm tới hạn. Một khi sức kéo vượt qua điểm tới hạn này, sợi dây này chắc chắn sẽ đứt. Là tới mục tiêu trước khi đứt hay là sẽ tới điểm tới hạn này trước khi tới mục tiêu đây?
Trái tim bình tĩnh của Diệp Trùng chôn sâu sự lo lắng.
Sự thật chứng minh, lo lắng của Diệp Trùng đích xác là một vấn đề trí mạng.
Khi vẫn còn cách mục tiêu ba mươi phút, chính ngay lúc gần như tất cả thuyền viên cho rằng thắng lợi đang tới, điểm tới hạn đã bị đột phá!
Trải qua hơn ba giờ chiến đấu cực khổ, sự hưng phấn trong thân thể Diệp Trùng cũng dần dần rút đi, áp lực phòng thủ không ngừng tăng lên. Ngay cả hắn cũng cảm thấy khó khăn như vậy, đối với sư sĩ bình thường mà nói, chiến đấu thảm khốc tới bực nào. Mấy người này có thể kiên trì tới giờ, ngay cả Diệp Trùng cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Hắn không biết, ở trong này, hắn đi trước mở đường đã tạo ra tác dụng khá quan trọng.
Binh binh binh binh binh binh, đột nhiên, sáu đám lửa sáng lên trong biển đá tối thui. Sáu cái quang giáp đã nổ tung.
Chiến đấu giữa sư sĩ không hề duy trì thời gian quá dài. Giống như hai đối thủ ngang sức ngang tài, tình huống binh binh bang bang một hai giờ cực ít khi xảy ra.
Điều khiển quang giáp cần tập trung cao độ sức chú ý, mà với một sư sĩ bình thường, thời gian mà dài, phản ứng của sư sĩ sẽ chậm chạp thấy rõ.
Đây là điều trí mạng. Vào lúc này, sư sĩ thường đột nhiên phạm một số sai sót cực kỳ đơn giản, điều này không hề là do huấn luyện của bọn họ không đạt chuẩn, mà là cực hạn tinh thần con người. Đương nhiên, mấy sư sĩ cường đại đó lại không vậy, bọn họ có thể chiến đấu thời gian dài hơn, tu dưỡng của bọn họ ở phương diện tinh thần càng thâm hậu hơn.
Sáu cái quang giáp này nổ giống như một khúc nhạc dạo cao trào, thoáng cái, đám sư sĩ bị áp bức tới cực điểm bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.
Một cái quang giáp tiếp nối một cái quang giáp, liên tục không ngừng nổ tung giống như pháo hoa ngày tết. Trong kênh liên lạc không ngừng vang lên tiếng kêu thảm, tiếng nổ lớn, còn có sự tĩnh mịch làm người ta lạnh lòng trong khoảnh khắc sau tiếng nổ lớn. Một chuỗi vụ nổ làm người ta khó mà thống kê rốt cuộc có bao nhiêu cái quang giáp nổ tung.
Tuy đang chiến đấu nhưng Diệp Trùng vẫn luôn chú ý sự phát triển của cả chiến cục.
Tình huống hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Trước mắt chính là lúc quan trọng nhất, bất cứ chút do dự nào cũng sẽ tạo thành tổn thương nghiêm trọng. Không chút do dự, hắn quả đoán ra mệnh lệnh mới nhất: “Tất cả nhân viên chiến đấu, lập tức trở về!” Tác dụng mấy sư sĩ đã mệt tới cực điểm này hiện giờ có thể tạo ra đã cực kỳ nhỏ, theo như lời của hắn, chính là tác dụng có được không so được với lực lượng tiêu hao. Sư sĩ sau khi nhận được mệnh lệnh, điều khiển quang giáp mệt mỏi cố sức bay vào trong hạm đội.
Dọc đường không ngừng có quang giáp bị đánh trúng, hóa thành vô số mảnh vụn bắn ra xung quanh trong từng đám lửa. Rất nhiều mảnh vỡ cơ giới của quang giáp nặng nề gõ lên tàu vũ trụ, để lại từng lỗ, từng lỗ lõm vào.
Diệp Trùng biết, giờ phút cuối cùng đã tới.
Hắn lúc này ngược lại bình tĩnh dị thường, tâm tình không chút dao động: “Tất cả tàu vũ trụ, tiến tới trước hết tốc lực!”
Lúc này không có bất cứ đường lui nào, tiêu vong trong mưa đá vẫn không bằng tăng tốc tiến tới trước, nói không chừng vẫn có thể tranh thủ chút sinh cơ.
Sự trở về của quang giáp cũng làm cho tàu vũ trụ vòng ngoài trực tiếp phơi bày dưới sự công kích của nham thạch.
Thân tàu vòng ngoài cùng vốn dĩ bị đập tới mức lồi lõm gồ ghề trở nên càng thêm méo mó, nhưng bọn họ lúc này hoàn toàn mặc kệ tàu vũ trụ của bọn họ, cố hết sức dùng thân tàu để ngăn cản công kích đối với tàu vũ trụ vòng trong của nham thạch.
Bọn họ biết, trong những tàu vũ trụ bên trong, có vợ con bọn họ, có cha mẹ, anh em của bọn họ, có hy vọng sống của bọn họ. Trước giờ, bọn họ đều chỉ nhìn Kiệt đại nhân dẫn theo một đám thiếu niên chiến đấu với Xích vĩ thú hung ác, đó là vì cái gì, chỉ là sinh tồn mà thôi.
Bây giờ cần có người đứng ra, bọn họ liền đứng ra.
Với bản thân bọn họ, bọn họ không hề coi là người cao thượng, nhưng bọn họ nguyện ý dùng tính mạng của mình, vì người thân của mình, vì người mình yêu thương. Để tranh thủ dù chỉ là chút xíu hy vọng sống, bọn họ vì nghĩ quên thân.
Tàu vũ trụ vòng ngoài khó khăn khống chế phương hướng. Bọn họ hoàn toàn mặc kệ mấy nham thạch mật độ như mưa rơi lại mạnh mẽ như sao băng đó. Bọn họ cẩn thận bảo hộ tàu vũ trụ xung quanh bọn họ.
Một tàu vũ trụ bị một khối nham thạch đường kính hơn một trăm mét tông thẳng vào, điều này đã mang lại thương tổn trí mạng cho nó.
- Thuyền trưởng, khống chế phương hướng không được rồi! Thuyền viên gấp giọng báo cáo với thuyền trưởng.
Thuyền trưởng là một vị thuyền trưởng già có hơn ba mươi năm kinh nghiệm điều khiển tàu vũ trụ, khóe mắt của lão có vết nhăn sâu hoắm, mái tóc dài trắng xám, vẻ mặt lão lúc này bình tĩnh, nhìn không ra chút cuống quít nào. Thuyền trưởng hai trăm tàu vũ trụ vòng ngoài đều là thuyền trưởng có kinh nghiệm phong phú, bởi vì sứ mạng của bọn họ không chỉ cần dũng khí, còn cần có trí tuệ.
Kinh nghiệm và trí tuệ của thuyền trưởng trong giờ phút này đã giúp lão đưa ra phán đoán chính xác: “Điều khẩn cấp phương thức điều khiển bằng tay, duy trì tốc độ không đổi. Rời khỏi hạm đội với góc nhỏ. Lập tức thông báo tàu vũ trụ khác.” Nếu như giờ phút này, tàu vũ trụ này hoàn toàn mất đi khống chế, vậy thì nó sẽ cản trở tàu vũ trụ phía sau tiến tới, từ đó làm cho tách rời trận hình hạm đội. Khi đó, vô số nham thạch bay vèo vèo sẽ lao tới, xuyên qua lỗ hổng này, trực tiếp đánh lên tàu vũ trụ bên trong. Tàu vũ trụ này từ từ rời khỏi hạm đội, một tàu vũ trụ khác mau chóng bổ sung vào vị trí của nó.
- Quá tốt rồi! Đám thuyền viên ai nấy đều hoan hô, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ thỏa mãn, nhìn không ra bất cứ sự đau khổ vì lập tức sẽ đối mặt cái chết nào.
- Khống chế tàu, giữ song song với hạm đội. Chúng ta tiễn họ thêm một đoạn. Lão thuyền trưởng lãnh đạm nói, nếp nhăn trên mặt không hề động đậy, giống như chỉ là truyền lại một việc đơn giản vô cùng vậy.
Thân tàu giữ song song với hạm đội, mỗi tàu vũ trụ lướt qua bên cạnh nó đều giảm thiểu số lần bị nham thạch đánh trúng, mà khoảng thời gian này có lẽ chỉ có vài giây nhưng đây đã là điều duy nhất bọn họ có thể làm trước mắt. Toàn bộ thuyền viên sau khi làm xong mọi thứ đều đứng cạnh cửa sổ, mắt đưa tiễn hạm đội rời khỏi.
Thuyền viên trong mỗi tàu vũ trụ lướt qua bên cạnh nó đều tự phát khom mình chào bọn họ, trong mắt rất nhiều thuyền viên nữ đều ướt nước mắt. Trong khoang tàu, người nhà của mấy thuyền viên đó, thất thanh òa khóc.
Tất cả thuyền trưởng đều là người quen với sóng gió, nhưng vào lúc này, bọn họ vẫn đau đớn vô cùng. Nhưng bọn họ biết, bọn họ nên làm thế nào mới có thể làm cho sự hy sinh của mấy đồng bạn này không uổng phí.
Cả hạm đội lập tức bắt đầu tăng tốc.
Phản hồi và góp ý:
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:
Tác giả :
Phương Tưởng