Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 458: Xông ra sương tím
Khắp nơi xung quanh trôi nổi thi thể Xích vĩ thú lạnh lẽo, điều này mang lại phiền phức rất lớn đối với việc đuổi theo của Diệp Trùng. Con Xích vĩ thú bị thương đó thân hình cực kỳ linh hoạt, len lỏi trong thi thể tự nhiên. Nếu như không phải nó đã bị thương, Diệp Trùng hiện giờ chỉ e đã sớm mất dấu rồi. Đáng tiếc mấy người Tang Phổ không ở đây, nếu không, con Xích vĩ thú này nhất định chạy không được.
Diệp Trùng không hề biết, mấy người Tang Phổ đang cách Diệp Trùng không xa, không chút kiêng dè phá hoại mấy sợi thân mềm to lớn đó. Chỉ là bởi vì thân mềm ngăn cách ở giữa mà kênh liên lạc lại không sao sử dụng, cho nên bọn họ mới hoàn toàn không biết.
Con Xích vĩ thú đó cho dù đã bị thương nhưng nếu như Diệp Trùng không phải từng thấy tốc độ khủng bố của nó trước, rất khó từ thân hình của nó nhìn ra dấu vết gì đó. Nhưng sau khi thấy qua tốc độ chân chính của nó, Diệp Trùng mới biết tốc độ trước mắt đối với nó mà nói, xác thực có chút chậm.
Hàm gia xuyên qua xuyên lại giữa chướng ngại vật, theo sát không bỏ. Nhưng rốt cuộc Hàm gia không phải vật sống, so với con Xích vĩ thú đó, ở phương diện linh hoạt thua kém không chỉ một chút. Nếu không phải kỹ xảo điều khiển của Diệp Trùng cao siêu thì đã sớm mất dấu rồi.
Hoàn cảnh khắp nơi trôi nổi chướng ngại vật giống thế này là chỗ sư sĩ không thích nhất, đây cũng là một trong những hoàn cảnh nguy hiểm nhất. Quang giáp viễn chiến dưới hoàn cảnh thế này, rất khó hoàn thành khóa mục tiêu. Mà quang giáp cận chiến, cũng đối với hoàn cảnh thế này đau đầu vô cùng. Bởi vì bọn họ hoàn toàn không dám tăng tốc, nhưng quang giáp cận chiến thiếu tốc độ, không chỉ không sao phát huy thực lực bản thân mình, ngay cả an nguy của mình cũng thành vấn đề.
Đương nhiên, trong đó cũng có ngoại lệ. Thí dụ một số sư sĩ bắn tỉa, bọn họ phảng phất như trời sinh chuộng địa hình phức tạp mà hỗn loạn thế này hơn. Với lại, bọn họ sở trường ẩn giấu thân hình, mà một kích tất sát khoảng cách siêu xa càng làm cho bọn họ trở thành sát thủ khủng bố ẩn mình trong bóng tối.
Trong mắt Diệp Trùng, Mục tuyệt đối có năng lực của sư sĩ bắn tỉa siêu cấp. Đáng tiếc hoàn cảnh nơi này quá ngụy dị, ngay cả hệ thống quét hình của Mục cũng không sao sử dụng. Diệp Trùng cũng chỉ đành dựa vào thực lực của mình mà khổ theo đuổi không tha.
Xích vĩ thú phảng phất biết nơi này đã không còn là lĩnh địa của nó. Nó đầu cũng không quay lại, bay ra ngoài sương tím.
Phát hiện này làm Diệp Trùng phấn chấn tinh thần, trong lòng hắn rõ ràng vô cùng, chỉ cần bay ra khu vực này, cán cân thắng lợi sẽ bắt đầu nghiêng về phía nó.
Thân mềm ngang dọc xung quanh mau chóng lùi ra sau. Rất mau, thân mềm xuất hiện phía trước Diệp Trùng đã từ từ nhỏ lại.
Đã bắt đầu tiến vào vòng ngoài của mảng sương tím rồi, Diệp Trùng tính toán trong lòng, có lẽ thêm nửa phút nửa thì có thể thoát khỏi phạm vi bao phủ của mảng sương tím này.
Nhìn thân ảnh lờ mờ của con Xích vĩ thú bay với tốc độ cao trong sương tím ở phía trước, Diệp Trùng không dám có chút phân thần. Trong mảng sương tím này, nếu như khoảng cách hai bên lại kéo dãn ra thêm một chút, hắn sẽ không sao nhìn rõ thân ảnh của đối phương.
Vù, một con Xích vĩ thú giống như một mũi tên, bắn ra như điện từ trong sương tím đang sôi sục khôn ngừng. Kế tiếp đó, một cái quang giáp theo sát phía sau, vù vù bay ra.
Cuối cùng đã ra rồi!
Trong khoảnh khắc bay ra, quang não trên Hàm gia liền khôi phục như thường. Hình ảnh con Xích vĩ thú đó bỗng trở nên mơ hồ không rõ. Điều này cũng làm Diệp Trùng lập tức hơi thở ra một hơi.
Chính ngay lúc này, Mục đột nhiên nói: “Diệp tử, ta vừa nhận được một tin tức căn cứ truyền tới.”
- Tin tức gì? Cặp mắt Diệp Trùng vẫn nhìn dán vào màn hình, mở miệng hỏi.
- Là một báo cáo liên quan tới quần thể sinh vật này của Griffiths. Mục không nhanh không chậm giới thiệu.
- Báo cáo? Diệp Trùng hơi ngơ ngẩn, báo cáo phát ra vào lúc này? Nhưng hắn rất mau hoàn hồn lại: “Trên đó nói gì?”
- Nghiên cứu của Griffiths phát hiện, quần thể sinh vật này có thể trong khoảng thời gian rất ngắn hoàn thành tiến hóa, nhân tố tiến hóa của chúng chủ yếu có hai thứ, năng lượng và kim loại. Giọng nói của Mục mang theo phong cách máy móc rõ ràng.
- Năng lượng và kim loại? Diệp Trùng không khỏi nhíu mày, nhưng mắt không rời khỏi mà hình chút nào. Bây giờ có sự hỗ trợ của quang não và Mục, có thể dễ dàng khóa chặt mục tiêu, điều này cũng làm cho Diệp Trùng rảnh đi suy nghĩ một số vấn đề.
- Chẳng lẽ công kích năng lượng đối với chúng không sao tạo thành thương hại? Phản ứng của Diệp Trùng cực nhanh, chỉ thẳng vào trung tâm vấn đề. Hắn đột nhiên nghĩ tới Nhuyễn thể tiêm thích mao trùng, loại sinh vật này có thể hấp thu chùm năng lượng.
Nhìn phần lưng rõ ràng của con Xích vĩ thú trên màn hình đó, lông mày Diệp Trùng không khỏi lại một lần nữa nhíu lên. Nhuyễn thể tiêm thích mao trùng tuy có thể miễn dịch năng lượng, do hành động của chúng chậm chạp, lực sát thương thật ra chỉ có thể coi như bình thường. Nhưng nếu như là Xích vĩ thú, đó hoàn toàn là một việc khác. Tốc độ chúng nhanh, thân hình linh hoạt, sức mạnh kinh người, sức sát thương của phần đuôi hình mũi tên màu đỏ tươi khổng lồ. Chúng nếu như miễn dịch đối với công kích năng lượng, thế thì phiền phức rồi!
- Đối với một điểm này, cần nghiệm chứng một chút. Chúng ta hiện giờ bắt đầu chứ? Mục cứng nhắc hỏi.
Diệp Trùng lập tức toát mồ hôi, liếc nhìn mấy tàu vũ trụ ở xa xa, hắn lập tức phủ định đề nghị này của Mục: “Hiện giờ người quá nhiều.” Hắn biết nghiệm chứng mà Mục nói là ý gì. Dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, Mục Thương nếu như đột nhiên nhảy ra, vậy tuyệt đối có thể nói là kinh thế hãi tục. Lai lịch của Mục Thương tới tận bây giờ, trong lòng Diệp Trùng đã ẩn ước có chút cảm giác, giữa nó và Tuyết Lai tộc nhất định tồn tại loại liên hệ mật thiết nào đó, tuy trước mắt vẫn không rõ ràng.
Nhưng đối với vấn đề này, bất kể là Diệp Trùng hay là Mục Thương, thật ra đều không hề để ý lắm. Trải qua những việc này, đối với một số việc, thí dụ như thân thế của mình và Mục Thương, Diệp Trùng đã sớm khá lạnh nhạt. Thứ hắn hiện giờ muốn chính là có thể trở về năm thiên hà lớn, làm một số việc mình thích, thí dụ như nghiên cứu. Cho dù không thể trở về, chỉ cần có thể sống yên tĩnh, sống ở thiên hà Hà Việt, Diệp Trùng cũng không hề có tâm lý bài xích gì, Còn với Mục Thương, càng không có bất cứ hứng thú gì với vấn đề loại này.
Nhưng điều làm hắn tiếc nuối là, hiện giờ xem ra nguyện vọng đơn giản này cũng không phải dễ dàng thực hiện giống như vậy. Sinh vật bất minh đột nhiên lao vọt ra, trực tiếp châm ngòi chiến tranh. Nếu như chiến tranh giữa con người vẫn còn chút chỗ trống, vậy sự tàn khốc của chiến tranh giữa quần thể sinh vật khác nhau, phần lớn đều dùng sự tiêu vong của một phe mà kết thúc.
Báo cáo của Griffiths đủ để biểu minh mấy điều này. Năng lượng và kim loại, hai thứ này là điều kiện phải có để không ngừng tiến hóa của mấy sinh vật này. Hai thứ này cũng là một trong những điều kiện để cho con người dựa vào để sinh tồn. Đây là mâu thuẫn không thể điều hòa giữa con người và quần thể sinh vật này.
Có thể dự kiến, trận chiến này không phải ngươi chết thì chính là ta vong.
Thiên hà Hà Việt xem ra sắp loạn lên rồi, không biết tại sao, Diệp Trùng vẫn luôn lòng cứng như thép lúc này cũng nhịn không được mà hơi thở dài trong lòng. Chỉ là không biết năm thiên hà lớn hiện giờ thế nào, có thể yên tĩnh sống không?
Diệp Trùng không có hùng tâm đại chí gì, trận chiến này, hắn cảm thấy mình không hề là nhân vật chính. Nhân vật chính của phe con người này có lẽ chính là ba đại thế gia, ừm, Tang tộc sau thắng lợi này cũng đủ làm họ trở thành một trong những nhân vật chính.
Nói thật, việc của Tang tộc, Diệp Trùng cũng không để tâm lắm. Với cái nhìn của hắn, hắn cho dù từng cho Tang tộc một chút giúp đỡ, nhưng Tang tộc cũng từng giúp hắn rất nhiều. Từ trên nguyên tắc công bằng mà Mục từng nói mà nói, giữa hai bên không hề có nợ nần gì.
Hắn lần này trở về, chỉ là vì không muốn nhìn thấy Tang tộc bởi vì không chút phòng bị mà triệt để diệt vong. Bây giờ đã chiến thắng rồi, cũng không còn việc gì của mình nữa rồi. Sau khi tiêu diệt con Xích vĩ thú này, Diệp Trùng định dẫn theo mấy người Nhuế Băng, tiểu Thạch đầu đi tìm kiếm con đường trở về thiên hà Hà Việt.
Trận chiến này của thiên hà Hà Việt chỉ sẽ càng đánh càng ác liệt. Diệp Trùng không hề để ý chiến đấu, lại chưa từng vì lý tưởng và mục tiêu hư không mà chiến đấu. Vì mình mà chiến đấu, là niềm tin ăn sâu bén rễ của hắn.
Có lẽ, trở về năm thiên hà lớn là một lựa chọn không tồi.
- Mục, mấy người Tang Phổ thì sao? Diệp Trùng hoàn hồn lại từ trong suy tư, liếc nhìn con Xích vĩ thú trên màn hình đó, lập tức mở miệng hỏi Mục Thương.
- Vẫn ở trong đám sương tím đó. Vừa rồi Tang Thiết đã dẫn theo ba vạn người tới, đã vào trong chiến đấu. Vừa bay ra từ đám sương tím đó, Mục Thương vẫn luôn giữ liên hệ với căn cứ.
Diệp Trùng ừ trả lời một tiếng, hắn không hề lo lắng mấy người Tang Phổ. Loại tác chiến điều khiển đội ngũ lớn giống thế này, hắn đều không thể nào làm tốt hơn Tang Phổ, càng huống chi còn có ba vạn người Tang Thiết mới gia nhập, chắn sẽ không có vấn đề gì.
Mục nhắc nhở Diệp Trùng: “Phương hướng bay của con Xích vĩ thú này là vành đai toái tinh tử vong.”
- Ừm. Diệp Trùng ừ nhẹ một tiếng, Hàm gia tiếp tục theo sát không bỏ. Nếu như giờ cho Mục Thương ra, có thể thưởng thức một chút công kích tầm xa, nhưng Diệp Trùng lại không muốn làm như thế. Lai lịch của Mục Thương nhất định không nhỏ, mình có thể không để ý, nhưng không phải ai cũng giống như mình. Thí dụ Tuyết Lai tộc, nếu như bọn họ biết Mục Thương, nhất định sẽ có hành động gì đó, với tác phong nhất quán trước giờ của đại thế gia, mấy hành động này thông thường mà nói, chắc hẳn là đầy địch ý và nguy hiểm.
Biết sao giờ, công kích tầm xa vẫn luôn là chỗ yếu của Diệp Trùng, hắn trước mắt cũng chỉ đành cắn chặt đối phương.
Một khi tiến vào vành đai toái tinh tử vong, không có sự dòm ngó của người khác, vậy Mục có thể đại phát thần uy. Điều quan trọng nhất là, đối phương rốt cuộc là một con sinh vật, thể lực có tốt cũng có hạn, mà Hàm gia của mình chính là trang bị Lệ thạch, năng lực bay kéo dài, trên đời không ai có thể vượt qua nó.
Diệp Trùng nhịn không được thầm khen trong lòng, tốc độ bay của con Xích vĩ thú này quả thật cường hãn, dưới tình huống bị thương, động cơ Hàm gia mở ra hết vẫn chỉ có thể giữ không mất dấu.
Một màn này cũng bị mấy ký giả vẫn luôn chú ý bên này ở đằng xa bắt được.
- Mọi người mong xem. Ký giả này hưng phấn nói: “Chính là vừa rồi, một con sinh vật bất minh và một cái quang giáp từ trong sương tím xông ra. Chúng tôi ở chỗ này nhìn thấy rõ ràng hình dáng con sinh vật này.”
Trên màn hình, hình ảnh con Xích vĩ thú đó bỗng trở nên rõ ràng.
- Oa! Ký giả này cũng nhịn không được mà phát ra một tiếng kinh hô: “Đây là hình ảnh rõ ràng nhất liên quan tới mấy sinh vật bất minh này tính tới tận bây giờ. Các vị bạn hữu xem đài có thể nhìn thấy, con sinh vật bất minh này đều không giống bất cứ loại sinh vật nào mà chúng ta đã biết, phần lưng của nó…”
Ngữ âm của hắn đột nhiên thay đổi: “Liên quan tới con sinh vật bất minh này, chúng ta đợi lát nữa hãy nói. Bây giờ chúng ta nhìn cái quang giáp ở phía sau này.”
- Ý! Ký giả lại kinh hô một tiếng, trong giọng nói của hắn tràn đầy kinh ngạc: “Ở đây phải nói cho các vị bạn hữu xem đài biết một tin tức rất đáng tiếc, hệ thống chống quét hình của cái quang giáp này cực kỳ xuất sắc, hệ thống quét hình của chúng tôi không sao tìm thấy sự tồn tại của nó. Hiện giờ, hình ảnh mà mọi người nhìn thấy là thứ bắt được thông qua phương thức quang học, không rõ ràng lắm, chúng ta rất khó nhìn rõ hình dáng cụ thể của cái quang giáp này…”
Chính trong lúc ký giả này nói, con Xích vĩ thú đó và Hàm gia đã một trước một sau tiến vào trong vành đai toái tinh tử vong mênh mông.
Phản hồi và góp ý:
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:
Diệp Trùng không hề biết, mấy người Tang Phổ đang cách Diệp Trùng không xa, không chút kiêng dè phá hoại mấy sợi thân mềm to lớn đó. Chỉ là bởi vì thân mềm ngăn cách ở giữa mà kênh liên lạc lại không sao sử dụng, cho nên bọn họ mới hoàn toàn không biết.
Con Xích vĩ thú đó cho dù đã bị thương nhưng nếu như Diệp Trùng không phải từng thấy tốc độ khủng bố của nó trước, rất khó từ thân hình của nó nhìn ra dấu vết gì đó. Nhưng sau khi thấy qua tốc độ chân chính của nó, Diệp Trùng mới biết tốc độ trước mắt đối với nó mà nói, xác thực có chút chậm.
Hàm gia xuyên qua xuyên lại giữa chướng ngại vật, theo sát không bỏ. Nhưng rốt cuộc Hàm gia không phải vật sống, so với con Xích vĩ thú đó, ở phương diện linh hoạt thua kém không chỉ một chút. Nếu không phải kỹ xảo điều khiển của Diệp Trùng cao siêu thì đã sớm mất dấu rồi.
Hoàn cảnh khắp nơi trôi nổi chướng ngại vật giống thế này là chỗ sư sĩ không thích nhất, đây cũng là một trong những hoàn cảnh nguy hiểm nhất. Quang giáp viễn chiến dưới hoàn cảnh thế này, rất khó hoàn thành khóa mục tiêu. Mà quang giáp cận chiến, cũng đối với hoàn cảnh thế này đau đầu vô cùng. Bởi vì bọn họ hoàn toàn không dám tăng tốc, nhưng quang giáp cận chiến thiếu tốc độ, không chỉ không sao phát huy thực lực bản thân mình, ngay cả an nguy của mình cũng thành vấn đề.
Đương nhiên, trong đó cũng có ngoại lệ. Thí dụ một số sư sĩ bắn tỉa, bọn họ phảng phất như trời sinh chuộng địa hình phức tạp mà hỗn loạn thế này hơn. Với lại, bọn họ sở trường ẩn giấu thân hình, mà một kích tất sát khoảng cách siêu xa càng làm cho bọn họ trở thành sát thủ khủng bố ẩn mình trong bóng tối.
Trong mắt Diệp Trùng, Mục tuyệt đối có năng lực của sư sĩ bắn tỉa siêu cấp. Đáng tiếc hoàn cảnh nơi này quá ngụy dị, ngay cả hệ thống quét hình của Mục cũng không sao sử dụng. Diệp Trùng cũng chỉ đành dựa vào thực lực của mình mà khổ theo đuổi không tha.
Xích vĩ thú phảng phất biết nơi này đã không còn là lĩnh địa của nó. Nó đầu cũng không quay lại, bay ra ngoài sương tím.
Phát hiện này làm Diệp Trùng phấn chấn tinh thần, trong lòng hắn rõ ràng vô cùng, chỉ cần bay ra khu vực này, cán cân thắng lợi sẽ bắt đầu nghiêng về phía nó.
Thân mềm ngang dọc xung quanh mau chóng lùi ra sau. Rất mau, thân mềm xuất hiện phía trước Diệp Trùng đã từ từ nhỏ lại.
Đã bắt đầu tiến vào vòng ngoài của mảng sương tím rồi, Diệp Trùng tính toán trong lòng, có lẽ thêm nửa phút nửa thì có thể thoát khỏi phạm vi bao phủ của mảng sương tím này.
Nhìn thân ảnh lờ mờ của con Xích vĩ thú bay với tốc độ cao trong sương tím ở phía trước, Diệp Trùng không dám có chút phân thần. Trong mảng sương tím này, nếu như khoảng cách hai bên lại kéo dãn ra thêm một chút, hắn sẽ không sao nhìn rõ thân ảnh của đối phương.
Vù, một con Xích vĩ thú giống như một mũi tên, bắn ra như điện từ trong sương tím đang sôi sục khôn ngừng. Kế tiếp đó, một cái quang giáp theo sát phía sau, vù vù bay ra.
Cuối cùng đã ra rồi!
Trong khoảnh khắc bay ra, quang não trên Hàm gia liền khôi phục như thường. Hình ảnh con Xích vĩ thú đó bỗng trở nên mơ hồ không rõ. Điều này cũng làm Diệp Trùng lập tức hơi thở ra một hơi.
Chính ngay lúc này, Mục đột nhiên nói: “Diệp tử, ta vừa nhận được một tin tức căn cứ truyền tới.”
- Tin tức gì? Cặp mắt Diệp Trùng vẫn nhìn dán vào màn hình, mở miệng hỏi.
- Là một báo cáo liên quan tới quần thể sinh vật này của Griffiths. Mục không nhanh không chậm giới thiệu.
- Báo cáo? Diệp Trùng hơi ngơ ngẩn, báo cáo phát ra vào lúc này? Nhưng hắn rất mau hoàn hồn lại: “Trên đó nói gì?”
- Nghiên cứu của Griffiths phát hiện, quần thể sinh vật này có thể trong khoảng thời gian rất ngắn hoàn thành tiến hóa, nhân tố tiến hóa của chúng chủ yếu có hai thứ, năng lượng và kim loại. Giọng nói của Mục mang theo phong cách máy móc rõ ràng.
- Năng lượng và kim loại? Diệp Trùng không khỏi nhíu mày, nhưng mắt không rời khỏi mà hình chút nào. Bây giờ có sự hỗ trợ của quang não và Mục, có thể dễ dàng khóa chặt mục tiêu, điều này cũng làm cho Diệp Trùng rảnh đi suy nghĩ một số vấn đề.
- Chẳng lẽ công kích năng lượng đối với chúng không sao tạo thành thương hại? Phản ứng của Diệp Trùng cực nhanh, chỉ thẳng vào trung tâm vấn đề. Hắn đột nhiên nghĩ tới Nhuyễn thể tiêm thích mao trùng, loại sinh vật này có thể hấp thu chùm năng lượng.
Nhìn phần lưng rõ ràng của con Xích vĩ thú trên màn hình đó, lông mày Diệp Trùng không khỏi lại một lần nữa nhíu lên. Nhuyễn thể tiêm thích mao trùng tuy có thể miễn dịch năng lượng, do hành động của chúng chậm chạp, lực sát thương thật ra chỉ có thể coi như bình thường. Nhưng nếu như là Xích vĩ thú, đó hoàn toàn là một việc khác. Tốc độ chúng nhanh, thân hình linh hoạt, sức mạnh kinh người, sức sát thương của phần đuôi hình mũi tên màu đỏ tươi khổng lồ. Chúng nếu như miễn dịch đối với công kích năng lượng, thế thì phiền phức rồi!
- Đối với một điểm này, cần nghiệm chứng một chút. Chúng ta hiện giờ bắt đầu chứ? Mục cứng nhắc hỏi.
Diệp Trùng lập tức toát mồ hôi, liếc nhìn mấy tàu vũ trụ ở xa xa, hắn lập tức phủ định đề nghị này của Mục: “Hiện giờ người quá nhiều.” Hắn biết nghiệm chứng mà Mục nói là ý gì. Dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, Mục Thương nếu như đột nhiên nhảy ra, vậy tuyệt đối có thể nói là kinh thế hãi tục. Lai lịch của Mục Thương tới tận bây giờ, trong lòng Diệp Trùng đã ẩn ước có chút cảm giác, giữa nó và Tuyết Lai tộc nhất định tồn tại loại liên hệ mật thiết nào đó, tuy trước mắt vẫn không rõ ràng.
Nhưng đối với vấn đề này, bất kể là Diệp Trùng hay là Mục Thương, thật ra đều không hề để ý lắm. Trải qua những việc này, đối với một số việc, thí dụ như thân thế của mình và Mục Thương, Diệp Trùng đã sớm khá lạnh nhạt. Thứ hắn hiện giờ muốn chính là có thể trở về năm thiên hà lớn, làm một số việc mình thích, thí dụ như nghiên cứu. Cho dù không thể trở về, chỉ cần có thể sống yên tĩnh, sống ở thiên hà Hà Việt, Diệp Trùng cũng không hề có tâm lý bài xích gì, Còn với Mục Thương, càng không có bất cứ hứng thú gì với vấn đề loại này.
Nhưng điều làm hắn tiếc nuối là, hiện giờ xem ra nguyện vọng đơn giản này cũng không phải dễ dàng thực hiện giống như vậy. Sinh vật bất minh đột nhiên lao vọt ra, trực tiếp châm ngòi chiến tranh. Nếu như chiến tranh giữa con người vẫn còn chút chỗ trống, vậy sự tàn khốc của chiến tranh giữa quần thể sinh vật khác nhau, phần lớn đều dùng sự tiêu vong của một phe mà kết thúc.
Báo cáo của Griffiths đủ để biểu minh mấy điều này. Năng lượng và kim loại, hai thứ này là điều kiện phải có để không ngừng tiến hóa của mấy sinh vật này. Hai thứ này cũng là một trong những điều kiện để cho con người dựa vào để sinh tồn. Đây là mâu thuẫn không thể điều hòa giữa con người và quần thể sinh vật này.
Có thể dự kiến, trận chiến này không phải ngươi chết thì chính là ta vong.
Thiên hà Hà Việt xem ra sắp loạn lên rồi, không biết tại sao, Diệp Trùng vẫn luôn lòng cứng như thép lúc này cũng nhịn không được mà hơi thở dài trong lòng. Chỉ là không biết năm thiên hà lớn hiện giờ thế nào, có thể yên tĩnh sống không?
Diệp Trùng không có hùng tâm đại chí gì, trận chiến này, hắn cảm thấy mình không hề là nhân vật chính. Nhân vật chính của phe con người này có lẽ chính là ba đại thế gia, ừm, Tang tộc sau thắng lợi này cũng đủ làm họ trở thành một trong những nhân vật chính.
Nói thật, việc của Tang tộc, Diệp Trùng cũng không để tâm lắm. Với cái nhìn của hắn, hắn cho dù từng cho Tang tộc một chút giúp đỡ, nhưng Tang tộc cũng từng giúp hắn rất nhiều. Từ trên nguyên tắc công bằng mà Mục từng nói mà nói, giữa hai bên không hề có nợ nần gì.
Hắn lần này trở về, chỉ là vì không muốn nhìn thấy Tang tộc bởi vì không chút phòng bị mà triệt để diệt vong. Bây giờ đã chiến thắng rồi, cũng không còn việc gì của mình nữa rồi. Sau khi tiêu diệt con Xích vĩ thú này, Diệp Trùng định dẫn theo mấy người Nhuế Băng, tiểu Thạch đầu đi tìm kiếm con đường trở về thiên hà Hà Việt.
Trận chiến này của thiên hà Hà Việt chỉ sẽ càng đánh càng ác liệt. Diệp Trùng không hề để ý chiến đấu, lại chưa từng vì lý tưởng và mục tiêu hư không mà chiến đấu. Vì mình mà chiến đấu, là niềm tin ăn sâu bén rễ của hắn.
Có lẽ, trở về năm thiên hà lớn là một lựa chọn không tồi.
- Mục, mấy người Tang Phổ thì sao? Diệp Trùng hoàn hồn lại từ trong suy tư, liếc nhìn con Xích vĩ thú trên màn hình đó, lập tức mở miệng hỏi Mục Thương.
- Vẫn ở trong đám sương tím đó. Vừa rồi Tang Thiết đã dẫn theo ba vạn người tới, đã vào trong chiến đấu. Vừa bay ra từ đám sương tím đó, Mục Thương vẫn luôn giữ liên hệ với căn cứ.
Diệp Trùng ừ trả lời một tiếng, hắn không hề lo lắng mấy người Tang Phổ. Loại tác chiến điều khiển đội ngũ lớn giống thế này, hắn đều không thể nào làm tốt hơn Tang Phổ, càng huống chi còn có ba vạn người Tang Thiết mới gia nhập, chắn sẽ không có vấn đề gì.
Mục nhắc nhở Diệp Trùng: “Phương hướng bay của con Xích vĩ thú này là vành đai toái tinh tử vong.”
- Ừm. Diệp Trùng ừ nhẹ một tiếng, Hàm gia tiếp tục theo sát không bỏ. Nếu như giờ cho Mục Thương ra, có thể thưởng thức một chút công kích tầm xa, nhưng Diệp Trùng lại không muốn làm như thế. Lai lịch của Mục Thương nhất định không nhỏ, mình có thể không để ý, nhưng không phải ai cũng giống như mình. Thí dụ Tuyết Lai tộc, nếu như bọn họ biết Mục Thương, nhất định sẽ có hành động gì đó, với tác phong nhất quán trước giờ của đại thế gia, mấy hành động này thông thường mà nói, chắc hẳn là đầy địch ý và nguy hiểm.
Biết sao giờ, công kích tầm xa vẫn luôn là chỗ yếu của Diệp Trùng, hắn trước mắt cũng chỉ đành cắn chặt đối phương.
Một khi tiến vào vành đai toái tinh tử vong, không có sự dòm ngó của người khác, vậy Mục có thể đại phát thần uy. Điều quan trọng nhất là, đối phương rốt cuộc là một con sinh vật, thể lực có tốt cũng có hạn, mà Hàm gia của mình chính là trang bị Lệ thạch, năng lực bay kéo dài, trên đời không ai có thể vượt qua nó.
Diệp Trùng nhịn không được thầm khen trong lòng, tốc độ bay của con Xích vĩ thú này quả thật cường hãn, dưới tình huống bị thương, động cơ Hàm gia mở ra hết vẫn chỉ có thể giữ không mất dấu.
Một màn này cũng bị mấy ký giả vẫn luôn chú ý bên này ở đằng xa bắt được.
- Mọi người mong xem. Ký giả này hưng phấn nói: “Chính là vừa rồi, một con sinh vật bất minh và một cái quang giáp từ trong sương tím xông ra. Chúng tôi ở chỗ này nhìn thấy rõ ràng hình dáng con sinh vật này.”
Trên màn hình, hình ảnh con Xích vĩ thú đó bỗng trở nên rõ ràng.
- Oa! Ký giả này cũng nhịn không được mà phát ra một tiếng kinh hô: “Đây là hình ảnh rõ ràng nhất liên quan tới mấy sinh vật bất minh này tính tới tận bây giờ. Các vị bạn hữu xem đài có thể nhìn thấy, con sinh vật bất minh này đều không giống bất cứ loại sinh vật nào mà chúng ta đã biết, phần lưng của nó…”
Ngữ âm của hắn đột nhiên thay đổi: “Liên quan tới con sinh vật bất minh này, chúng ta đợi lát nữa hãy nói. Bây giờ chúng ta nhìn cái quang giáp ở phía sau này.”
- Ý! Ký giả lại kinh hô một tiếng, trong giọng nói của hắn tràn đầy kinh ngạc: “Ở đây phải nói cho các vị bạn hữu xem đài biết một tin tức rất đáng tiếc, hệ thống chống quét hình của cái quang giáp này cực kỳ xuất sắc, hệ thống quét hình của chúng tôi không sao tìm thấy sự tồn tại của nó. Hiện giờ, hình ảnh mà mọi người nhìn thấy là thứ bắt được thông qua phương thức quang học, không rõ ràng lắm, chúng ta rất khó nhìn rõ hình dáng cụ thể của cái quang giáp này…”
Chính trong lúc ký giả này nói, con Xích vĩ thú đó và Hàm gia đã một trước một sau tiến vào trong vành đai toái tinh tử vong mênh mông.
Phản hồi và góp ý:
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:
Tác giả :
Phương Tưởng