Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 407: Chuyện cũ ngày xưa
Biệt viện bên ngoài Lĩnh, chỉ là phòng ốc cực kỳ bình thường, từ bề ngoài mà xét, ai cũng không ngờ đây lại là một biệt viện của thánh địa điều bồi Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh. Tường bao bằng gạch bình thường nhất cao tới bảy mét vây cả căn biệt viện chặt chẽ, kín mít, làm người ta không cách nào nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Trên tường bao leo đầy dây leo có kịch độc, có thể đề phòng người ngoài lén lẻn vào.
Một biệt viện trông bình thường thế này, người bình thường tự nhiên không cách nào nhìn ra manh mối. Nhưng nếu như là một điều bồi sư, tuyệt đối sẽ đi đường vòng. Xung quanh nó, phân bố đủ loại, đủ kiểu cạm bẫy, mấy cạm bẫy do các loại thực vật tạo thành này, có thứ có kịch độc, có thứ đại loại như thuốc mê ảo, có thứ như thuốc tê liệt… nhiều đếm không kể xiết, Diệp Trùng nhìn tới mức hoa cả mắt, không kịp nhìn hết. Xảo diệu của một vài phối hợp trong đó làm Diệp Trùng khen hết lời.
Quả nhiên không hổ là địa bàn của Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh a! Diệp Trùng cảm khái trong lòng, thủ đoạn thế này, chỉ sợ cũng chỉ có Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh mới có thể có. Cho tới tận giờ, Quản phong tử là điều bồi sư lợi hại nhất Diệp Trùng từng thấy qua. Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, quê hương của Quản phong tử, địa phương này cũng vì Quản phong tử mà nhiều thêm một phần màu sắc thần bí ở trong lòng Diệp Trùng. Rất nhiều lúc, hắn cũng hoài nghi địa phương gọi là Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh này có phải là đại biểu cho trình độ cao nhất của điều bồi sư.
- Ngươi có Yên châu, nơi này có một phần kha khá đều vô hiệu với ngươi. Nhưng vẫn phải hết sức cẩn thận một tí, một vài cạm bẫy trong này, cho dù là người trong Lĩnh không cẩn thận đụng phải cũng là một việc cực kỳ phiền phức. Trong lời Quản Thanh Ngân có mang theo chút nhắc nhở thân thiết. Rốt cuộc là người xuất thân từ Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, rất biết hàng, vừa nhìn liền nhận ra Yên châu trên tay Diệp Trùng.
Trong lòng Quản Thanh Ngân sáng như gương, hắn biết, vận mạng về sau của Quản gia rất có khả năng ở trên người thiếu niên này.
Cẩn thận tránh qua một cái rồi một cái cạm bẫy, hai người Diệp Trùng và Quản Thanh Ngân tốn cả mười phút mới tiến vào biệt viện. Tiến vào biệt viện mới phát hiện bên trong lại là một quang cảnh khác. So với nguy cơ trùng trùng bên ngoài, trong biệt viện lại giống như một vườn hoa lớn, trăm hoa đua nở, hương thơm phảng phất trong không khí làm say lòng người.
Giữa rừng hoa, có không ít người đang thực hiện chăm sóc tỉ mỉ mấy thứ hoa cỏ này. Mấy người này làm như không thấy hai người Diệp Trùng và Quản Thanh Ngân, không có ai ngẩng đầu nhìn hai người thế nào.
Cảnh sắc tràn đầy khí tức mùa xuân này không mang lại cho Diệp Trùng bất cứ cảm giác ấm áp nào, ngược lại, trong lòng hắn thầm run rẩy. Mấy thực vật này, phần lớn hắn đều biết, hầu hết bọn chúng đều nổi tiếng nhờ hung danh, trong đó càng không thiếu vài loại quý hiếm.
Quản Thanh Ngân dẫn Diệp Trùng tới một căn phòng, vật phẩm trong phòng vô cùng đầy đủ, dùng để nghiên cứu, làm việc đều tinh xảo vô bì, nhưng không hề có bất cứ khí tức xa hoa nào.
- Nơi này là phòng khách. Chỉ đành tạm thời ủy khuất ngươi ở chỗ này trước. Chỉ cần hội nghị trong Lĩnh thông qua, chúng ta sẽ có thể trở về nhà. Ta tin tưởng trưởng tộc bây giờ nhất định gấp không kịp chờ muốn gặp ngươi. Quản Thanh Ngân cười nói.
- Tộc trưởng? Diệp Trùng nhướng mày, trên mặt hắn lộ ra vài phần nghi hoặc: “Hắn tại sao muốn gặp ta?”
Quản Thanh Ngân ngớ người, lập tức cười nói: “Ngươi nhất định tới giờ vẫn không biết chuyện thế nào. Phong cách của đại tiểu thư chính là như thế, ha ha, phỏng chừng cô ấy không nói gì với ngươi rồi.”
- Đại tiểu thư? Diệp Trùng hỏi ngược lại.
- Ừ, ngươi có biết tên của thầy ngươi không? Quản Thanh Ngân hỏi.
Diệp Trùng lắc đầu, trả lời một cách rất khẳng định: “Không biết.” Diệp Trùng chỉ biết nàng ta kêu là Quản phong tử. Tin tức khác không biết tí gì.
- Quả nhiên! Quản Thanh Ngân cười khổ một tiếng, nói một mình: “Tính khí đại tiểu thư vẫn giống như lúc trước a.” Nhưng nàng rất mau liền phát hiện nghi hoặc của Diệp Trùng, chỉ đành kể lại dáng vẻ của đại tiểu thư một cách tỉ mỉ một lượt.
Theo như lời kể của Quản Thanh Ngân, Quản phong tử ở phương diện tướng mạo và lời kể của hắn cực kỳ ăn khớp, nhưng ở mặt khí chất lại hoàn toàn khác biệt. Trong lời kể của Quản Thanh Ngân, Quản phong tử là một người siêng năng, khắc khổ đến mức si cuồng. Nhưng trong trí nhớ của Diệp Trùng, Quản phong tử lười biếng, tản mạn, yêu rượu như mạng, mới nhìn thì là một thanh niên nữ bất lương.
May mà về tướng mạo không hề có khác biệt quá lớn, Diệp Trùng cũng hoàn toàn tin rằng Quản phong tử chính là đại tiểu thư mà Quản Thanh Ngân nói.
Dưới sự giải thích kiên nhẫn của Quản Thanh Ngân, Diệp Trùng mới hơi hiểu ra.
- Đại tiểu thư là em gái của tộc trưởng. Câu nói đầu tiên của Quản Thanh Ngân liền làm cho Diệp Trùng hỏi cảm thấy bất ngờ, trên mặt Quản Thanh Ngân lộ ra vẻ hồi tưởng: “Đại tiểu thư là thiên tài! Là thiên tài trong những thiên tài nhất trong tộc.” Khi nói câu này, Quản Thanh Ngân không chút đố kỵ, thứ có chỉ là sự sùng bái và tôn kính sâu sắc.
- Tộc trưởng vì phải quản lý sự vụ trong tộc, ngược lại ở phương diện điều bồi không hề coi là xuất sắc. Đại tiểu thư rất sớm thì đã đảm trách người dẫn đầu nghiên cứu trong tộc. Đại tiểu thư lúc đó tài năng xuất chúng, trong cả Lĩnh, không ai có thể vượt qua. Quản gia chúng ta lúc đó cũng rực rỡ một thời. Song tầng dịch thối thuật là thứ đại tiểu thư phát minh ra khi mười bốn tuổi. Từ lúc đó trở đi, mỗi người trong Lĩnh đều biết, Quản gia đã sinh ra một thiên tài trăm năm khó gặp được một. Trong giọng nói trầm thấp lộ ra sự tự hào sâu sắc.
- Gần như mỗi người đều không ngoại lệ cho rằng, trong vòng năm mươi năm, địa vị của Quản gia trong Lĩnh không ai có thể làm lay động. Nhưng điều làm người ta không ngờ là, chính vào hai năm sau, biến cố đã xuất hiện. Năm đó, tiểu tiểu thư đột nhiên mất tích. Nét mặt khỏe mạnh, lanh lợi của Quản Thanh Ngân lập tức trở nên hung hãn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mấy tên Lược đồng giả đáng chết đó, quả thật đáng chết! Nhưng bọn họ cũng không dễ chịu, hừ, sự uy nghiêm của Dạ Lĩnh há dễ bị chà đạp? Năm đó, cao thủ mười bốn nhà trong Lĩnh ùa ra khỏi tổ, toàn bộ tất cả cứ điểm của Lược đồng giả trên hành tinh Quang Hoa bị chúng ta huyết tẩy sạch.
Cho dù Diệp Trùng quen thấy sinh tử, nhưng nghe thấy câu này của Quản Thanh Ngân, trong lòng vẫn nhịn không được run rẩy. Hắn có thể tưởng tượng cảnh tượng lúc đó thảm thiết cỡ nào.
- Đáng tiếc, chúng tôi vẫn không tìm thấy tiểu tiểu thư. Ngươi có lẽ không biết, đại tiểu thư từ nhỏ thì đã cực kỳ yêu thương tiểu tiểu thư, cũng không lâu sau đó, đại tiểu thư yên lặng rời khỏi Dạ Lĩnh, ra ngoài tìm kiếm tiểu tiểu thư.
Tiểu tiểu thư mà Quản Thanh Ngân nói chắc là Trúc Linh rồi, Diệp Trùng nghĩ thầm. Thân thế của Quản phong tử lúc này mới trở nên rõ ràng trong đầu Diệp Trùng. Nói như vậy, nơi này cũng chính là quê nhà của Trúc Linh.
Đáng tiếc, mấy người Trúc Linh, Mục Thương đã thất lạc với hắn. Diệp Trùng không hề nói gì, mà yên lặng nghe Quản Thanh Ngân kể lại.
- Sau khi đại tiểu thư đi rồi, gia tộc gần như lâm vào kỳ đóng băng. Lúc đó gần như 90% hạng mục hạng nặng đều có quan hệ với đại tiểu thư, đại tiểu thư đi, mấy hạng mục này đều không thể không cắt ngang toàn bộ. Mỗi người trong tộc đều cực kỳ nỗ lực, nhưng vẫn không khởi sắc bao nhiêu. Địa vị của Quản gia trong Lĩnh rơi sâu ngàn trượng, hiện giờ đã tới thời khắc nguy cấp nhất!
Quản Thanh Ngân cẩn thận liếc nhìn Diệp Trùng. Diệp Trùng vẫn bình tĩnh như trước, không chút động dung. Trong lòng hắn thật ra ít nhiều đã có chút hiểu rõ dùng ý kêu mình tới hành tinh Quang Hoa của Quản phong tử. Nhưng hắn ước chừng Quản phong tử cũng không hề có bao nhiêu kỳ vọng vào mình, hành tinh Quang Hoa dù sao cũng là ở tinh khu tự do, không có ai có thể mình nhất định sẽ tới nơi này.
Có lẽ lúc đó, khi nàng để lại tâm nguyện đó trong con chip, chẳng qua chỉ muốn để lại cho mình một hy vọng ngay cả một phần vạn cũng không tới!
Giống như chỗ mềm yếu nào đó trong đáy lòng bị đụng nhè nhẹ, trái tim như băng đá của Diệp Trùng cũng nhịn không được mà hơi thở dài một tiếng.
Quản Thanh Ngân thấy Diệp Trùng không chút động đậy, trong lòng không khỏi cuống lên: “Ngài chính là học sinh của đại tiểu thư, ngàn vạn lần không thể không lo, không lắng việc trong tộc a!” Hắn cuống quít, ngay cả cách gọi kính trọng “ngài” này cũng dùng tới, trong lòng liều mạng cầu nguyện.
Thần ơi! Cầu xin người, người ngàn vạn lần đừng để hắn không có trách nhiệm giống như đại tiểu thư như thế a! Quản Thanh Ngân lúc này mới chợt nhớ tới bản thân thầy của Quản phong tử chính là một người cực kỳ không có trách nhiệm, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần dự cảm không hay.
Diệp Trùng không trả lời Quản Thanh ngân, mà hỏi ngược lại: “Cô gái vừa rồi đó là ai?”
- Ngài nói Thi Minh Bội? Quản Phong Ngân ngớ người, nhưng lập tức cung kính trả lời, hắn hiện giờ lấy tư thế cực kỳ thấp, chỉ hy vọng thu được vài phần hảo cảm của thiếu niên này: “Nàng ta là người của Thi gia.”
- Thi gia?
- Đúng. Trong Lĩnh tổng cộng có mười bốn nhà, Thi gia là nhà thông qua hội nghị Lĩnh hội lần trước mà có được tư cách cư trú. Người của bọn họ vẫn luôn khá sôi nổi. Trong lời của Quản Thanh Ngân lộ ra ác cảm nhàn nhạt.
- Nàng ta tại sao ra tay với ta? Diệp Trùng vẫn luôn khá kỳ quái đối với vấn đề này, hắn quả thật tìm không ra động cơ ra tay của đối phương.
Quản Thanh Ngân giải thích nói: “Ngài chưa từng ở trong Lĩnh, đối với tình hình trong Lĩnh vẫn không hiểu rõ. Tất cả tin tức trong Lĩnh đều không thể tiết lộ ra ngoài, đây là luật sắt trong Lĩnh. Nhưng trong Lĩnh và bên ngoài không thể nào làm được tới mức không có bất cứ tiếp xúc nào, thường có vài người vô tình tiếp xúc với Dạ Lĩnh, biết vài việc trong Lĩnh. Đối với việc xử lý mấy người này, trong Lĩnh ước chừng chia thành hai phái. Một phái cho rằng cảnh cáo thì được rồi, phần lớn mấy người này đều là một vài gia tộc sống ở Lĩnh đã khá lâu đời, thí dụ như nhà chúng ta. Mà vài người còn lại cho rằng vì bảo đảm tin tức trong Lĩnh không tiết lộ ra ngoài, thông thường sẽ chọn một số thủ đoạn khá kịch liệt, mấy người này hầu hết thuộc vào một vài gia tộc mới nổi, Thi gia chính là một nhà trong đó. Nhưng ở trên việc này, trong tộc không hề có quy định rõ ràng, cho nên mọi người cũng can thiệp chuyện của nhau.”
- Ừm. Mặt Diệp Trùng không chút biểu tình ừ nói.
- Việc này ngài đừng quá để ý, đây chỉ là việc nhỏ. Chỉ cần Lĩnh hội cho phép ngài vào Lĩnh, thì vấn đề gì cũng không có. Nếu như ngài tới lúc đó muốn tìm bọn họ làm phiền, phương pháp có rất nhiều, lớn nhất là tới cửa tầm thù. Thông thường mà nói, trong Lĩnh đối với việc này đều không lo nhiều lắm. Quản Thanh Ngân khuyên giải nói, trong mắt lại lóe lên vẻ lo lắng.
Nhưng vấn đề quan trọng là, Lĩnh hội sẽ thông qua nghị quyết này không? Mấy năm nay, trong Lĩnh thay máu vô cùng lợi hại, tình hình trong Lĩnh hiện giờ cũng phức tạp, rối rắm hơn lúc trước rất nhiều, trong lòng Quản Thanh Ngân không nắm chắc chút nào.
Phản hồi và góp ý:
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:
Một biệt viện trông bình thường thế này, người bình thường tự nhiên không cách nào nhìn ra manh mối. Nhưng nếu như là một điều bồi sư, tuyệt đối sẽ đi đường vòng. Xung quanh nó, phân bố đủ loại, đủ kiểu cạm bẫy, mấy cạm bẫy do các loại thực vật tạo thành này, có thứ có kịch độc, có thứ đại loại như thuốc mê ảo, có thứ như thuốc tê liệt… nhiều đếm không kể xiết, Diệp Trùng nhìn tới mức hoa cả mắt, không kịp nhìn hết. Xảo diệu của một vài phối hợp trong đó làm Diệp Trùng khen hết lời.
Quả nhiên không hổ là địa bàn của Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh a! Diệp Trùng cảm khái trong lòng, thủ đoạn thế này, chỉ sợ cũng chỉ có Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh mới có thể có. Cho tới tận giờ, Quản phong tử là điều bồi sư lợi hại nhất Diệp Trùng từng thấy qua. Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, quê hương của Quản phong tử, địa phương này cũng vì Quản phong tử mà nhiều thêm một phần màu sắc thần bí ở trong lòng Diệp Trùng. Rất nhiều lúc, hắn cũng hoài nghi địa phương gọi là Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh này có phải là đại biểu cho trình độ cao nhất của điều bồi sư.
- Ngươi có Yên châu, nơi này có một phần kha khá đều vô hiệu với ngươi. Nhưng vẫn phải hết sức cẩn thận một tí, một vài cạm bẫy trong này, cho dù là người trong Lĩnh không cẩn thận đụng phải cũng là một việc cực kỳ phiền phức. Trong lời Quản Thanh Ngân có mang theo chút nhắc nhở thân thiết. Rốt cuộc là người xuất thân từ Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, rất biết hàng, vừa nhìn liền nhận ra Yên châu trên tay Diệp Trùng.
Trong lòng Quản Thanh Ngân sáng như gương, hắn biết, vận mạng về sau của Quản gia rất có khả năng ở trên người thiếu niên này.
Cẩn thận tránh qua một cái rồi một cái cạm bẫy, hai người Diệp Trùng và Quản Thanh Ngân tốn cả mười phút mới tiến vào biệt viện. Tiến vào biệt viện mới phát hiện bên trong lại là một quang cảnh khác. So với nguy cơ trùng trùng bên ngoài, trong biệt viện lại giống như một vườn hoa lớn, trăm hoa đua nở, hương thơm phảng phất trong không khí làm say lòng người.
Giữa rừng hoa, có không ít người đang thực hiện chăm sóc tỉ mỉ mấy thứ hoa cỏ này. Mấy người này làm như không thấy hai người Diệp Trùng và Quản Thanh Ngân, không có ai ngẩng đầu nhìn hai người thế nào.
Cảnh sắc tràn đầy khí tức mùa xuân này không mang lại cho Diệp Trùng bất cứ cảm giác ấm áp nào, ngược lại, trong lòng hắn thầm run rẩy. Mấy thực vật này, phần lớn hắn đều biết, hầu hết bọn chúng đều nổi tiếng nhờ hung danh, trong đó càng không thiếu vài loại quý hiếm.
Quản Thanh Ngân dẫn Diệp Trùng tới một căn phòng, vật phẩm trong phòng vô cùng đầy đủ, dùng để nghiên cứu, làm việc đều tinh xảo vô bì, nhưng không hề có bất cứ khí tức xa hoa nào.
- Nơi này là phòng khách. Chỉ đành tạm thời ủy khuất ngươi ở chỗ này trước. Chỉ cần hội nghị trong Lĩnh thông qua, chúng ta sẽ có thể trở về nhà. Ta tin tưởng trưởng tộc bây giờ nhất định gấp không kịp chờ muốn gặp ngươi. Quản Thanh Ngân cười nói.
- Tộc trưởng? Diệp Trùng nhướng mày, trên mặt hắn lộ ra vài phần nghi hoặc: “Hắn tại sao muốn gặp ta?”
Quản Thanh Ngân ngớ người, lập tức cười nói: “Ngươi nhất định tới giờ vẫn không biết chuyện thế nào. Phong cách của đại tiểu thư chính là như thế, ha ha, phỏng chừng cô ấy không nói gì với ngươi rồi.”
- Đại tiểu thư? Diệp Trùng hỏi ngược lại.
- Ừ, ngươi có biết tên của thầy ngươi không? Quản Thanh Ngân hỏi.
Diệp Trùng lắc đầu, trả lời một cách rất khẳng định: “Không biết.” Diệp Trùng chỉ biết nàng ta kêu là Quản phong tử. Tin tức khác không biết tí gì.
- Quả nhiên! Quản Thanh Ngân cười khổ một tiếng, nói một mình: “Tính khí đại tiểu thư vẫn giống như lúc trước a.” Nhưng nàng rất mau liền phát hiện nghi hoặc của Diệp Trùng, chỉ đành kể lại dáng vẻ của đại tiểu thư một cách tỉ mỉ một lượt.
Theo như lời kể của Quản Thanh Ngân, Quản phong tử ở phương diện tướng mạo và lời kể của hắn cực kỳ ăn khớp, nhưng ở mặt khí chất lại hoàn toàn khác biệt. Trong lời kể của Quản Thanh Ngân, Quản phong tử là một người siêng năng, khắc khổ đến mức si cuồng. Nhưng trong trí nhớ của Diệp Trùng, Quản phong tử lười biếng, tản mạn, yêu rượu như mạng, mới nhìn thì là một thanh niên nữ bất lương.
May mà về tướng mạo không hề có khác biệt quá lớn, Diệp Trùng cũng hoàn toàn tin rằng Quản phong tử chính là đại tiểu thư mà Quản Thanh Ngân nói.
Dưới sự giải thích kiên nhẫn của Quản Thanh Ngân, Diệp Trùng mới hơi hiểu ra.
- Đại tiểu thư là em gái của tộc trưởng. Câu nói đầu tiên của Quản Thanh Ngân liền làm cho Diệp Trùng hỏi cảm thấy bất ngờ, trên mặt Quản Thanh Ngân lộ ra vẻ hồi tưởng: “Đại tiểu thư là thiên tài! Là thiên tài trong những thiên tài nhất trong tộc.” Khi nói câu này, Quản Thanh Ngân không chút đố kỵ, thứ có chỉ là sự sùng bái và tôn kính sâu sắc.
- Tộc trưởng vì phải quản lý sự vụ trong tộc, ngược lại ở phương diện điều bồi không hề coi là xuất sắc. Đại tiểu thư rất sớm thì đã đảm trách người dẫn đầu nghiên cứu trong tộc. Đại tiểu thư lúc đó tài năng xuất chúng, trong cả Lĩnh, không ai có thể vượt qua. Quản gia chúng ta lúc đó cũng rực rỡ một thời. Song tầng dịch thối thuật là thứ đại tiểu thư phát minh ra khi mười bốn tuổi. Từ lúc đó trở đi, mỗi người trong Lĩnh đều biết, Quản gia đã sinh ra một thiên tài trăm năm khó gặp được một. Trong giọng nói trầm thấp lộ ra sự tự hào sâu sắc.
- Gần như mỗi người đều không ngoại lệ cho rằng, trong vòng năm mươi năm, địa vị của Quản gia trong Lĩnh không ai có thể làm lay động. Nhưng điều làm người ta không ngờ là, chính vào hai năm sau, biến cố đã xuất hiện. Năm đó, tiểu tiểu thư đột nhiên mất tích. Nét mặt khỏe mạnh, lanh lợi của Quản Thanh Ngân lập tức trở nên hung hãn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mấy tên Lược đồng giả đáng chết đó, quả thật đáng chết! Nhưng bọn họ cũng không dễ chịu, hừ, sự uy nghiêm của Dạ Lĩnh há dễ bị chà đạp? Năm đó, cao thủ mười bốn nhà trong Lĩnh ùa ra khỏi tổ, toàn bộ tất cả cứ điểm của Lược đồng giả trên hành tinh Quang Hoa bị chúng ta huyết tẩy sạch.
Cho dù Diệp Trùng quen thấy sinh tử, nhưng nghe thấy câu này của Quản Thanh Ngân, trong lòng vẫn nhịn không được run rẩy. Hắn có thể tưởng tượng cảnh tượng lúc đó thảm thiết cỡ nào.
- Đáng tiếc, chúng tôi vẫn không tìm thấy tiểu tiểu thư. Ngươi có lẽ không biết, đại tiểu thư từ nhỏ thì đã cực kỳ yêu thương tiểu tiểu thư, cũng không lâu sau đó, đại tiểu thư yên lặng rời khỏi Dạ Lĩnh, ra ngoài tìm kiếm tiểu tiểu thư.
Tiểu tiểu thư mà Quản Thanh Ngân nói chắc là Trúc Linh rồi, Diệp Trùng nghĩ thầm. Thân thế của Quản phong tử lúc này mới trở nên rõ ràng trong đầu Diệp Trùng. Nói như vậy, nơi này cũng chính là quê nhà của Trúc Linh.
Đáng tiếc, mấy người Trúc Linh, Mục Thương đã thất lạc với hắn. Diệp Trùng không hề nói gì, mà yên lặng nghe Quản Thanh Ngân kể lại.
- Sau khi đại tiểu thư đi rồi, gia tộc gần như lâm vào kỳ đóng băng. Lúc đó gần như 90% hạng mục hạng nặng đều có quan hệ với đại tiểu thư, đại tiểu thư đi, mấy hạng mục này đều không thể không cắt ngang toàn bộ. Mỗi người trong tộc đều cực kỳ nỗ lực, nhưng vẫn không khởi sắc bao nhiêu. Địa vị của Quản gia trong Lĩnh rơi sâu ngàn trượng, hiện giờ đã tới thời khắc nguy cấp nhất!
Quản Thanh Ngân cẩn thận liếc nhìn Diệp Trùng. Diệp Trùng vẫn bình tĩnh như trước, không chút động dung. Trong lòng hắn thật ra ít nhiều đã có chút hiểu rõ dùng ý kêu mình tới hành tinh Quang Hoa của Quản phong tử. Nhưng hắn ước chừng Quản phong tử cũng không hề có bao nhiêu kỳ vọng vào mình, hành tinh Quang Hoa dù sao cũng là ở tinh khu tự do, không có ai có thể mình nhất định sẽ tới nơi này.
Có lẽ lúc đó, khi nàng để lại tâm nguyện đó trong con chip, chẳng qua chỉ muốn để lại cho mình một hy vọng ngay cả một phần vạn cũng không tới!
Giống như chỗ mềm yếu nào đó trong đáy lòng bị đụng nhè nhẹ, trái tim như băng đá của Diệp Trùng cũng nhịn không được mà hơi thở dài một tiếng.
Quản Thanh Ngân thấy Diệp Trùng không chút động đậy, trong lòng không khỏi cuống lên: “Ngài chính là học sinh của đại tiểu thư, ngàn vạn lần không thể không lo, không lắng việc trong tộc a!” Hắn cuống quít, ngay cả cách gọi kính trọng “ngài” này cũng dùng tới, trong lòng liều mạng cầu nguyện.
Thần ơi! Cầu xin người, người ngàn vạn lần đừng để hắn không có trách nhiệm giống như đại tiểu thư như thế a! Quản Thanh Ngân lúc này mới chợt nhớ tới bản thân thầy của Quản phong tử chính là một người cực kỳ không có trách nhiệm, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần dự cảm không hay.
Diệp Trùng không trả lời Quản Thanh ngân, mà hỏi ngược lại: “Cô gái vừa rồi đó là ai?”
- Ngài nói Thi Minh Bội? Quản Phong Ngân ngớ người, nhưng lập tức cung kính trả lời, hắn hiện giờ lấy tư thế cực kỳ thấp, chỉ hy vọng thu được vài phần hảo cảm của thiếu niên này: “Nàng ta là người của Thi gia.”
- Thi gia?
- Đúng. Trong Lĩnh tổng cộng có mười bốn nhà, Thi gia là nhà thông qua hội nghị Lĩnh hội lần trước mà có được tư cách cư trú. Người của bọn họ vẫn luôn khá sôi nổi. Trong lời của Quản Thanh Ngân lộ ra ác cảm nhàn nhạt.
- Nàng ta tại sao ra tay với ta? Diệp Trùng vẫn luôn khá kỳ quái đối với vấn đề này, hắn quả thật tìm không ra động cơ ra tay của đối phương.
Quản Thanh Ngân giải thích nói: “Ngài chưa từng ở trong Lĩnh, đối với tình hình trong Lĩnh vẫn không hiểu rõ. Tất cả tin tức trong Lĩnh đều không thể tiết lộ ra ngoài, đây là luật sắt trong Lĩnh. Nhưng trong Lĩnh và bên ngoài không thể nào làm được tới mức không có bất cứ tiếp xúc nào, thường có vài người vô tình tiếp xúc với Dạ Lĩnh, biết vài việc trong Lĩnh. Đối với việc xử lý mấy người này, trong Lĩnh ước chừng chia thành hai phái. Một phái cho rằng cảnh cáo thì được rồi, phần lớn mấy người này đều là một vài gia tộc sống ở Lĩnh đã khá lâu đời, thí dụ như nhà chúng ta. Mà vài người còn lại cho rằng vì bảo đảm tin tức trong Lĩnh không tiết lộ ra ngoài, thông thường sẽ chọn một số thủ đoạn khá kịch liệt, mấy người này hầu hết thuộc vào một vài gia tộc mới nổi, Thi gia chính là một nhà trong đó. Nhưng ở trên việc này, trong tộc không hề có quy định rõ ràng, cho nên mọi người cũng can thiệp chuyện của nhau.”
- Ừm. Mặt Diệp Trùng không chút biểu tình ừ nói.
- Việc này ngài đừng quá để ý, đây chỉ là việc nhỏ. Chỉ cần Lĩnh hội cho phép ngài vào Lĩnh, thì vấn đề gì cũng không có. Nếu như ngài tới lúc đó muốn tìm bọn họ làm phiền, phương pháp có rất nhiều, lớn nhất là tới cửa tầm thù. Thông thường mà nói, trong Lĩnh đối với việc này đều không lo nhiều lắm. Quản Thanh Ngân khuyên giải nói, trong mắt lại lóe lên vẻ lo lắng.
Nhưng vấn đề quan trọng là, Lĩnh hội sẽ thông qua nghị quyết này không? Mấy năm nay, trong Lĩnh thay máu vô cùng lợi hại, tình hình trong Lĩnh hiện giờ cũng phức tạp, rối rắm hơn lúc trước rất nhiều, trong lòng Quản Thanh Ngân không nắm chắc chút nào.
Phản hồi và góp ý:
Nơi mọi người góp gió tạo bão đây:
Tác giả :
Phương Tưởng