Sư Sĩ Truyền Thuyết
Chương 104: Chiến hạm lần đầu xuất hiện
Khi Diệp Trùng từ khoang trò chơi đi ra, cả đại sảnh, ngoại trừ Brent thì đã không còn một ai. Brent ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên màn hình mà ngẩn ra, ngay cả Diệp Trùng đi tới bên cạnh hắn cũng không phát hiện ra.
Thứ chiếu trên màn hình là hình ảnh của một con tàu vũ trụ màu trắng ở phía trước. Cả con tàu vũ trụ màu trắng này xem ra giống như 2 hình bán nguyệt màu trắng tinh đan vào nhau mà thành, ưu nhã vô cùng, hiểu biết của Diệp Trùng về tàu vũ trụ gần như bằng không, chỉ cảm thấy hình dạng này có hơi quen mắt, dường như đã gặp qua ở đâu, chỉ là nhất thời không nhớ ra được.
Nó giống như 1 con thú không lồ ưu nhã, dáng vẻ khoan thai từ từ tới gần phía này.
Tất cả mọi người đều nín thở, mắt không nháy nhìn chằm chằm lên màn hình.
Bỗng, tàu vũ trụ màu trắng trên màn hình đột nhiên xảy ra biến hóa, mấy mươi chỗ trên vỏ ngoài trượt ra, lộ ra từng cái lỗ sâu đen thùi lùi, mọi người vẫn còn đang ngỡ ngàng, từ trong mấy cái lỗ sâu này thò ra từng cái ống tròn thon dài một, đáng sợ vô cùng!
- Pháo laser? Chiến hạm vũ trụ? Sắc mặt Brent vẫn luôn thong thả lại xảy ra kịch biến! “Làm sao có thể? Chiến hạm? Năm thiên hà lớn không phải đã nghiêm cấm rồi sao? Làm sao vẫn có người phát triển chiến hạm?” Brent có chút nói không rành mạch.
Diệp Trùng lại buồn bực liếc nhìn Brent, trong lòng suy nghĩ, cái đó đáng sợ vậy sao?
Cả con tàu vang lên mệnh lệnh của thuyền trưởng Hardyck, giọng nói khàn khàn mà trầm thấp, không giống vừa rồi đi cùng Diệp Trùng, Brent: “Tất cả nhân viên chú ý! Tất cả nhân viên chú ý! Xin lập tức trở về vị trí của mình! Xin lập tức trở về vị trí của mình! Tất cả nhân viên chiến đấu chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu! Tất cả nhân viên chiến đấu chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!”
Trong phòng điều khiển chính đã bận túi bụi. Tuy rằng đối diện với hiểm cảnh trước giờ chưa từng gặp, nhưng mấy người này đều là tay lão luyện, không ai tỏ ra kinh hoảng, mà làm việc đâu vào đấy. Bận nhưng không loạn.
- Thuyền trưởng, đối phương làm nhiễu tín hiệu. Tín hiệu của chúng ta bị nhiễu nghiêm trọng, không cách nào cầu cứu những hành tinh gần đây! Thuyền viên phụ trách liên lạc báo cáo.
Sắc mặt thuyền trưởng Hardyck ngưng trọng, khi nghe thấy câu này, gân xanh trên trán không khỏi giựt giựt, trầm giọng nói: “Tiếp tục thử liên lạc, không được dừng lại!”
- Vâng!
- Mau! Theo ta! Brent không nói xong liền chạy về phía trước!
Diệp Trùng phản ứng nhanh nhạy cũng không nói gì, chạy theo sau Brent!
Hai người mau chóng chạy tới phòng của Fred, Fred ngơ ngẩn nhìn chằm chằm chiến hạm màu trắng trên màn hình, lẩm bẩm một mình: “Ài, thế giới này lại sắp loạn rồi!”
Brent trước tiên liếc nhìn Thương đang đứng một bên, nhìn thấy chỗ tay cụt của Thương, không khỏi nhíu mày, liền hỏi: “Ngươi có quang giáp có thể chiến đấu không?”
Diệp Trùng nghĩ một lát, Sương chi Vịnh Thán Điệu bị hư hại quá nghiêm trọng, phỏng chừng dùng để chiến đấu quả thực là không xong, vậy chỉ còn dư lại F-58. F-58 chỉ là một quang giáp huấn luyện, cũng không dùng chiến đấu được. Diệp Trùng không khỏi lắc đầu trả lời: “Không có!”
Brent kéo chú Fred vẫn đang ngơ ngẩn: “Chú, chúng ta còn quang giáp có thể chiến đấu không?”
Fred lúc này mới tỉnh lại: “Ừ, có, có!” Nói xong liền ở trong một góc tìm kiếm một hồi, soạt, chỗ vốn là tường lúc này lại lộ ra một cánh cửa, sau khi kiểm tra thân phận, 3 người đi vào một căn phòng bí mật.
Diệp Trùng khẽ kinh ngạc, căn phòng bí mật này lại thoát khỏi sự rà quét của Mục, thật làm người ta kinh ngạc!
Không gian trong căn phòng bí mật không xem là lớn, bên trong để 7, 8 cái quang giáp các loại, toàn bộ đều là loại Diệp Trùng chưa từng thấy qua. Đủ loại màu sắc đan xen, thêm vào ở dưới ánh đèn, sự rực rỡ của kim loại chốc chốc lóe lên làm nơi này giống như một thế giới quang giáp kim loại nho nhỏ làm người ta hoa mắt say mê.
Fred chỉ mấy cái quang giáp này nói: “Mấy cái này đều là tác phẩm đắc ý của ta, cứ lựa thoải mái!” Ông rõ ràng cũng biết tình hình lúc này khẩn cấp, nếu như bị bắt, mấy quang giáp này tự nhiên cũng không phải của mình nữa, không bằng lúc này lấy ra để tăng thêm một chút lực chiến đấu của phe mình, tăng thêm phần thắng.
Diệp Trùng tuy rằng thấy qua không ít quang giáp, nhưng mấy quang giáp này không cái nào không được chế tạo đặc biệt, quả thật làm hắn có chút hoa mắt, nhất thời hắn không biết nên chọn cái nào thì tốt!
Brent thấy được sự khó xử của Diệp Trùng, liền hỏi: “Ngươi thích loại quang giáp nào? Cận chiến hay tầm xa?”
Diệp Trùng không chút do dự nói: “Cận chiến!”
Ánh mắt Brent dời sang chú Fred, Fred rất nhanh liền tiếp lời: “Cận chiến, ở chỗ này chỉ có 1 cái!” Nói xong Fred chỉ một cái quang giáp màu đen có dáng vẻ dữ tợn. “Linh cảm của cái quang giáp này tới từ một vật tổ (1) xa xưa của một bộ lạc hẻo lánh! Hình dáng vốn có của nó là một vị thần của bộ lạc bọn họ…”
(1): Vật tổ: Totem: mấy tượng thần thường thấy ở các bộ lạc, thường được làm bằng gỗ, thường thấy trong truyện Lucky Luke.
Cái quang giáp này, không nghi ngờ gì, là cái làm người ta chú ý nhất trong mấy cái quang giáp này, tuy rằng không phải là tinh xảo nhất, nhưng chiều cao gần như gấp đôi quang giáp thông thường làm nó xem ra giống một người khổng lồ! Hình dáng càng quái dị hơn, có 2 mặt, 4 tay, trên mỗi tay đều nắm một món vũ khí, khiên đỡ, một bộ mặt cười mỉm như gió xuân, bộ mặt khác lại trợn trừng mắt tức giận, uy mãnh vô cùng! Mấy chỗ khớp như vai, khuỷu tay, đầu gối… toàn bộ đều được bọc bởi giáp bảo hộ dạng giả cổ có gắn vảy.
- Thần? Cái này là thần chỗ nào chứ, nói thẳng ra là một hung thú của nhân gian! Đây là cảm giác trong đầu Diệp Trùng từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cũng chính cái nhìn này, hắn đã thích cái quang giáp này.
Diệp Trùng căn bản không kịp nghe Fred dông dài, trực tiếp hỏi: “Công tắc không gian đâu?”
Fred vỗ đầu: “Ài, ta thế nào lại quên việc này chứ, để ta tìm xem!” Nói xong liền tìm kiếm xung quanh. Brent không khỏi lộ ra dáng vẻ khóc cười không xong.
Diệp Trùng không quan tâm, giống một con vượn biến dị, trực tiếp tay không leo lên quang giáp, chui vào trong buồng lái, đội mũ chiến đấu lên, chính thức bắt đầu cài đặt thông số ban đầu.
Brent ở bên cạnh sốt ruột chờ Diệp Trùng cài đặt thông số ban đầu.
Đột nhiên, một tiếng động âm ỉ vang lên, cả con tàu khe khẽ dao động! Sắc mặt Brent đột nhiên thay đổi! Đối phương bắn rồi! Sắc mặt Fred cũng trắng bệch, nhưng vẻ mặt xem ra vẫn có chút trấn tĩnh, chỉ là hơi ngừng lại một chút rồi lập tức vùi đầu tìm công tắc không gian của cái quang giáp này.
Diệp Trùng tập trung tinh thần, trong lòng không chút tạp niệm!
Giọng nói khàn khàn của thuyền trưởng Hardyck ẩn ước có chút run run: "Nhân viên tổ chiến đấu đầu tiên xuất kích!"
Brent đã không rãnh để lo nhiều chuyện, mau chóng mở màn hình trong căn phòng bí mật. Vừa mới tìm được công tắc không gian, Fred cũng bị màn hình hấp dẫn.
Trên trăm cái quang giáp như bầy ong vò vẽ rời tổ, đen kịt bay về phía chiến hạm vũ trụ màu trắng. Những sư sĩ đã được thuyền trưởng Hardyck tuyển chọn này rõ rằng ai cũng là tay lão luyện, đội hình và sự yểm trợ giữa họ đều vô cùng thích hợp.
Đối phương cũng phát hiện bầy ong vò vẽ này, chuyển một số họng pháo nhắm sang bên này.
Diệp Trùng vừa hoàn thành cài đặt thông số ban đầu xong. Từ trong quang giáp nhảy ra, hỏi Fred: "Công tắc không gian tìm thấy rồi chứ?"
Fred lúc này mới dời ánh mắt từ màn hình sang, đưa công tắc không gian trên tay cho Diệp Trùng: "Này, nó đó, đừng quên, cái quang giáp này tên là Ngư, cũng chính là tên của vị thần này! Tặng ngươi đó, đối xử tốt với nó!" Khi nói lời này, Fred giống như một người cha mang con mình giao cho người khác, dáng vẻ có chút đau khổ.
- Ừ! Diệp Trùng mạnh mẽ gật đầu, nhận lấy công tắc không gian của Ngư từ tay Fred.
- Có thẻ năng lượng dự trữ không? Diệp Trùng hỏi.
- Ừ, ở đó! Fred không để tâm chỉ vào một góc. Diệp Trùng lập tức dùng tốc độ cao nhất chạy đi, bắt đầu chuyển thẻ năng lượng dự trữ vào trong Ngư. Năng lượng mới là căn bản nhất của quang giáp, chuẩn bị năng lượng nhiều chút thì cẩn tắc vô áy náy a!
Sau khi Diệp Trùng cho rằng đã chuyển đủ năng lượng dự trữ liền thu Ngư lại.
Thân tàu liên tục dao động, hình dáng của Saberi quá to lớn. Căn bản không cách nào né tránh hỏa lực của đối phương, nhưng may mà vỏ ngoài của nó cũng giống với hình dáng của nó, cho nên trong thời gian ngắn vẫn không bị phá hỏng, nhưng nếu như cứ như thế này, bị phá hủy chỉ là chuyện sớm muộn.
Hỏa lực của chiến hạm đối với sự linh hoạt của quang giáp mà nói, hiệu quả không hề cao, giống như dùng đại pháo bắn muỗi vậy. Các loại pháo trên chiến hạm theo đuổi hỏa lực mạnh để có thể bắn phá được tàu vũ trụ, không thể không hy sinh một phần tính linh hoạt và tính chính xác, cho nên đối với quang giáp mà nói, thật sự không được tốt.
Nhưng cho dù là như vậy, dưới một loạt pháo đạn mãnh liệt vừa rồi, cũng tổn thất vài cái quang giáp. Tình hình của quang giáp bị bắn trúng có thể nói là vô cùng thê thảm, phần lớn liền bị bốc hơi, cho dù bị quẹt trúng một chút, cũng lập tức dẫn tới nổ mạnh, sư sĩ trong quang giáp căn bản không có chút cơ hội sống sót nào.
Chưa từng thấy qua cảnh tượng tàn khốc thế này, sắc mặt của Brent đã trắng bệch ra. Còn gương mặt lạnh lùng của Diệp Trùng không có chút biến hóa nào, cảnh tượng này đối với hắn mà nói, thật sự chẳng bõ bèn gì!
Đối phương rõ ràng cũng phát hiện hỏa lực của chiến hạm có tác dụng nhỏ nhoi thế nào đối với quang giáp!
Vũ khí có ích nhất để đối phó quang giáp chính là quang giáp! Đây là một câu nói lưu truyền rộng rãi trong giới sư sĩ.
Ba bốn mươi quang giáp màu trắng từ trong tàu địch bay ra, thấy số lượng quang giáp đối phương ít hơn bên mình nhiều, Brent không khỏi thở phào!
Đến khi nhìn rõ hình dáng của mấy cái quang giáp này, sắc mặt của Diệp Trùng vốn vẫn luôn bình tĩnh, không có chút xao động nào lại đột nhiên biến sắc!
Hiệp hội sư sĩ!
Mấy cái quang giáp thuần một màu trắng này là một loại với quang giáp màu trắng mà hôm đó Johnson phục kích, tuy rằng mình không biết tên của nó, nhưng Diệp Trùng dám khẳng định, mình tuyệt không thể nào nhớ sai! Lúc đầu ở hành tinh Lam Hải có 1 cái quang giáp giống như vậy vô duyên vô cớ truy sát mình mấy lần.
Chẳng trách Diệp Trùng cảm thấy hình dáng chiến hạm màu trắng này có chút quen mắt, thì ra là vô cùng giống với hình dáng của cây súng quái dị mà quang giáp của họ cầm trên tay đó!
Mấy người này chắc chắn chống đỡ không nổi! Tuy rằng về mặt số lượng, đối phương kém thế, nhưng hiểu rõ thực lực của mấy cái quang giáp này, Diệp Trùng mới biết thực lực mà ba, bốn mươi cái quang giáp này tập trung ở một chỗ có thể phát huy ra kinh khủng tới mức nào!
Diệp Trùng nói dứt khoát: "Đi, chúng ta đi tiếp viện!"
Brent ngẩn ra: "Như vậy vẫn cần tiếp viện sao? Số người của chúng ta hơn gấp đôi đối phương!"
Diệp Trùng mặc kệ hắn, trong lòng nói chuyện với Thương: "Chúng ta đi tiếp viện bọn họ!"
- Đồng ý sự lựa chọn này! Giọng nói lãnh đạm, Diệp Trùng vừa nghe liền biết là Mục!
Diệp Trùng không khỏi mừng rỡ: "Mục, sao lại là ngươi? Ta vẫn cho là Thương đó!"
Mục bình tĩnh nói: "Hệ số nguy hiểm lúc này quá cao, vì an toàn, Thương tự động yêu cầu ta bước ra!"
- Ừ, ngươi tới thật tốt! Diệp Trùng trong lòng đã quyết, mở rộng bước chân chạy tới lối đi để bay ra ngoài.
Ngay sau đó, Fred và Brent nhìn thấy một màn kỳ lạ, cái quang giáp gẫy tay mấy ngày nay vẫn không động đậy đó tự động chạy theo sau Diệp Trùng, bước chân nhanh nhẹn, chạy ngay theo sau Diệp Trùng.
Mấy ngày nay vẫn luôn nghiên cứu cái quang giáp này, Fred lập tức trợn tròn mắt!
Thứ chiếu trên màn hình là hình ảnh của một con tàu vũ trụ màu trắng ở phía trước. Cả con tàu vũ trụ màu trắng này xem ra giống như 2 hình bán nguyệt màu trắng tinh đan vào nhau mà thành, ưu nhã vô cùng, hiểu biết của Diệp Trùng về tàu vũ trụ gần như bằng không, chỉ cảm thấy hình dạng này có hơi quen mắt, dường như đã gặp qua ở đâu, chỉ là nhất thời không nhớ ra được.
Nó giống như 1 con thú không lồ ưu nhã, dáng vẻ khoan thai từ từ tới gần phía này.
Tất cả mọi người đều nín thở, mắt không nháy nhìn chằm chằm lên màn hình.
Bỗng, tàu vũ trụ màu trắng trên màn hình đột nhiên xảy ra biến hóa, mấy mươi chỗ trên vỏ ngoài trượt ra, lộ ra từng cái lỗ sâu đen thùi lùi, mọi người vẫn còn đang ngỡ ngàng, từ trong mấy cái lỗ sâu này thò ra từng cái ống tròn thon dài một, đáng sợ vô cùng!
- Pháo laser? Chiến hạm vũ trụ? Sắc mặt Brent vẫn luôn thong thả lại xảy ra kịch biến! “Làm sao có thể? Chiến hạm? Năm thiên hà lớn không phải đã nghiêm cấm rồi sao? Làm sao vẫn có người phát triển chiến hạm?” Brent có chút nói không rành mạch.
Diệp Trùng lại buồn bực liếc nhìn Brent, trong lòng suy nghĩ, cái đó đáng sợ vậy sao?
Cả con tàu vang lên mệnh lệnh của thuyền trưởng Hardyck, giọng nói khàn khàn mà trầm thấp, không giống vừa rồi đi cùng Diệp Trùng, Brent: “Tất cả nhân viên chú ý! Tất cả nhân viên chú ý! Xin lập tức trở về vị trí của mình! Xin lập tức trở về vị trí của mình! Tất cả nhân viên chiến đấu chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu! Tất cả nhân viên chiến đấu chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!”
Trong phòng điều khiển chính đã bận túi bụi. Tuy rằng đối diện với hiểm cảnh trước giờ chưa từng gặp, nhưng mấy người này đều là tay lão luyện, không ai tỏ ra kinh hoảng, mà làm việc đâu vào đấy. Bận nhưng không loạn.
- Thuyền trưởng, đối phương làm nhiễu tín hiệu. Tín hiệu của chúng ta bị nhiễu nghiêm trọng, không cách nào cầu cứu những hành tinh gần đây! Thuyền viên phụ trách liên lạc báo cáo.
Sắc mặt thuyền trưởng Hardyck ngưng trọng, khi nghe thấy câu này, gân xanh trên trán không khỏi giựt giựt, trầm giọng nói: “Tiếp tục thử liên lạc, không được dừng lại!”
- Vâng!
- Mau! Theo ta! Brent không nói xong liền chạy về phía trước!
Diệp Trùng phản ứng nhanh nhạy cũng không nói gì, chạy theo sau Brent!
Hai người mau chóng chạy tới phòng của Fred, Fred ngơ ngẩn nhìn chằm chằm chiến hạm màu trắng trên màn hình, lẩm bẩm một mình: “Ài, thế giới này lại sắp loạn rồi!”
Brent trước tiên liếc nhìn Thương đang đứng một bên, nhìn thấy chỗ tay cụt của Thương, không khỏi nhíu mày, liền hỏi: “Ngươi có quang giáp có thể chiến đấu không?”
Diệp Trùng nghĩ một lát, Sương chi Vịnh Thán Điệu bị hư hại quá nghiêm trọng, phỏng chừng dùng để chiến đấu quả thực là không xong, vậy chỉ còn dư lại F-58. F-58 chỉ là một quang giáp huấn luyện, cũng không dùng chiến đấu được. Diệp Trùng không khỏi lắc đầu trả lời: “Không có!”
Brent kéo chú Fred vẫn đang ngơ ngẩn: “Chú, chúng ta còn quang giáp có thể chiến đấu không?”
Fred lúc này mới tỉnh lại: “Ừ, có, có!” Nói xong liền ở trong một góc tìm kiếm một hồi, soạt, chỗ vốn là tường lúc này lại lộ ra một cánh cửa, sau khi kiểm tra thân phận, 3 người đi vào một căn phòng bí mật.
Diệp Trùng khẽ kinh ngạc, căn phòng bí mật này lại thoát khỏi sự rà quét của Mục, thật làm người ta kinh ngạc!
Không gian trong căn phòng bí mật không xem là lớn, bên trong để 7, 8 cái quang giáp các loại, toàn bộ đều là loại Diệp Trùng chưa từng thấy qua. Đủ loại màu sắc đan xen, thêm vào ở dưới ánh đèn, sự rực rỡ của kim loại chốc chốc lóe lên làm nơi này giống như một thế giới quang giáp kim loại nho nhỏ làm người ta hoa mắt say mê.
Fred chỉ mấy cái quang giáp này nói: “Mấy cái này đều là tác phẩm đắc ý của ta, cứ lựa thoải mái!” Ông rõ ràng cũng biết tình hình lúc này khẩn cấp, nếu như bị bắt, mấy quang giáp này tự nhiên cũng không phải của mình nữa, không bằng lúc này lấy ra để tăng thêm một chút lực chiến đấu của phe mình, tăng thêm phần thắng.
Diệp Trùng tuy rằng thấy qua không ít quang giáp, nhưng mấy quang giáp này không cái nào không được chế tạo đặc biệt, quả thật làm hắn có chút hoa mắt, nhất thời hắn không biết nên chọn cái nào thì tốt!
Brent thấy được sự khó xử của Diệp Trùng, liền hỏi: “Ngươi thích loại quang giáp nào? Cận chiến hay tầm xa?”
Diệp Trùng không chút do dự nói: “Cận chiến!”
Ánh mắt Brent dời sang chú Fred, Fred rất nhanh liền tiếp lời: “Cận chiến, ở chỗ này chỉ có 1 cái!” Nói xong Fred chỉ một cái quang giáp màu đen có dáng vẻ dữ tợn. “Linh cảm của cái quang giáp này tới từ một vật tổ (1) xa xưa của một bộ lạc hẻo lánh! Hình dáng vốn có của nó là một vị thần của bộ lạc bọn họ…”
(1): Vật tổ: Totem: mấy tượng thần thường thấy ở các bộ lạc, thường được làm bằng gỗ, thường thấy trong truyện Lucky Luke.
Cái quang giáp này, không nghi ngờ gì, là cái làm người ta chú ý nhất trong mấy cái quang giáp này, tuy rằng không phải là tinh xảo nhất, nhưng chiều cao gần như gấp đôi quang giáp thông thường làm nó xem ra giống một người khổng lồ! Hình dáng càng quái dị hơn, có 2 mặt, 4 tay, trên mỗi tay đều nắm một món vũ khí, khiên đỡ, một bộ mặt cười mỉm như gió xuân, bộ mặt khác lại trợn trừng mắt tức giận, uy mãnh vô cùng! Mấy chỗ khớp như vai, khuỷu tay, đầu gối… toàn bộ đều được bọc bởi giáp bảo hộ dạng giả cổ có gắn vảy.
- Thần? Cái này là thần chỗ nào chứ, nói thẳng ra là một hung thú của nhân gian! Đây là cảm giác trong đầu Diệp Trùng từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cũng chính cái nhìn này, hắn đã thích cái quang giáp này.
Diệp Trùng căn bản không kịp nghe Fred dông dài, trực tiếp hỏi: “Công tắc không gian đâu?”
Fred vỗ đầu: “Ài, ta thế nào lại quên việc này chứ, để ta tìm xem!” Nói xong liền tìm kiếm xung quanh. Brent không khỏi lộ ra dáng vẻ khóc cười không xong.
Diệp Trùng không quan tâm, giống một con vượn biến dị, trực tiếp tay không leo lên quang giáp, chui vào trong buồng lái, đội mũ chiến đấu lên, chính thức bắt đầu cài đặt thông số ban đầu.
Brent ở bên cạnh sốt ruột chờ Diệp Trùng cài đặt thông số ban đầu.
Đột nhiên, một tiếng động âm ỉ vang lên, cả con tàu khe khẽ dao động! Sắc mặt Brent đột nhiên thay đổi! Đối phương bắn rồi! Sắc mặt Fred cũng trắng bệch, nhưng vẻ mặt xem ra vẫn có chút trấn tĩnh, chỉ là hơi ngừng lại một chút rồi lập tức vùi đầu tìm công tắc không gian của cái quang giáp này.
Diệp Trùng tập trung tinh thần, trong lòng không chút tạp niệm!
Giọng nói khàn khàn của thuyền trưởng Hardyck ẩn ước có chút run run: "Nhân viên tổ chiến đấu đầu tiên xuất kích!"
Brent đã không rãnh để lo nhiều chuyện, mau chóng mở màn hình trong căn phòng bí mật. Vừa mới tìm được công tắc không gian, Fred cũng bị màn hình hấp dẫn.
Trên trăm cái quang giáp như bầy ong vò vẽ rời tổ, đen kịt bay về phía chiến hạm vũ trụ màu trắng. Những sư sĩ đã được thuyền trưởng Hardyck tuyển chọn này rõ rằng ai cũng là tay lão luyện, đội hình và sự yểm trợ giữa họ đều vô cùng thích hợp.
Đối phương cũng phát hiện bầy ong vò vẽ này, chuyển một số họng pháo nhắm sang bên này.
Diệp Trùng vừa hoàn thành cài đặt thông số ban đầu xong. Từ trong quang giáp nhảy ra, hỏi Fred: "Công tắc không gian tìm thấy rồi chứ?"
Fred lúc này mới dời ánh mắt từ màn hình sang, đưa công tắc không gian trên tay cho Diệp Trùng: "Này, nó đó, đừng quên, cái quang giáp này tên là Ngư, cũng chính là tên của vị thần này! Tặng ngươi đó, đối xử tốt với nó!" Khi nói lời này, Fred giống như một người cha mang con mình giao cho người khác, dáng vẻ có chút đau khổ.
- Ừ! Diệp Trùng mạnh mẽ gật đầu, nhận lấy công tắc không gian của Ngư từ tay Fred.
- Có thẻ năng lượng dự trữ không? Diệp Trùng hỏi.
- Ừ, ở đó! Fred không để tâm chỉ vào một góc. Diệp Trùng lập tức dùng tốc độ cao nhất chạy đi, bắt đầu chuyển thẻ năng lượng dự trữ vào trong Ngư. Năng lượng mới là căn bản nhất của quang giáp, chuẩn bị năng lượng nhiều chút thì cẩn tắc vô áy náy a!
Sau khi Diệp Trùng cho rằng đã chuyển đủ năng lượng dự trữ liền thu Ngư lại.
Thân tàu liên tục dao động, hình dáng của Saberi quá to lớn. Căn bản không cách nào né tránh hỏa lực của đối phương, nhưng may mà vỏ ngoài của nó cũng giống với hình dáng của nó, cho nên trong thời gian ngắn vẫn không bị phá hỏng, nhưng nếu như cứ như thế này, bị phá hủy chỉ là chuyện sớm muộn.
Hỏa lực của chiến hạm đối với sự linh hoạt của quang giáp mà nói, hiệu quả không hề cao, giống như dùng đại pháo bắn muỗi vậy. Các loại pháo trên chiến hạm theo đuổi hỏa lực mạnh để có thể bắn phá được tàu vũ trụ, không thể không hy sinh một phần tính linh hoạt và tính chính xác, cho nên đối với quang giáp mà nói, thật sự không được tốt.
Nhưng cho dù là như vậy, dưới một loạt pháo đạn mãnh liệt vừa rồi, cũng tổn thất vài cái quang giáp. Tình hình của quang giáp bị bắn trúng có thể nói là vô cùng thê thảm, phần lớn liền bị bốc hơi, cho dù bị quẹt trúng một chút, cũng lập tức dẫn tới nổ mạnh, sư sĩ trong quang giáp căn bản không có chút cơ hội sống sót nào.
Chưa từng thấy qua cảnh tượng tàn khốc thế này, sắc mặt của Brent đã trắng bệch ra. Còn gương mặt lạnh lùng của Diệp Trùng không có chút biến hóa nào, cảnh tượng này đối với hắn mà nói, thật sự chẳng bõ bèn gì!
Đối phương rõ ràng cũng phát hiện hỏa lực của chiến hạm có tác dụng nhỏ nhoi thế nào đối với quang giáp!
Vũ khí có ích nhất để đối phó quang giáp chính là quang giáp! Đây là một câu nói lưu truyền rộng rãi trong giới sư sĩ.
Ba bốn mươi quang giáp màu trắng từ trong tàu địch bay ra, thấy số lượng quang giáp đối phương ít hơn bên mình nhiều, Brent không khỏi thở phào!
Đến khi nhìn rõ hình dáng của mấy cái quang giáp này, sắc mặt của Diệp Trùng vốn vẫn luôn bình tĩnh, không có chút xao động nào lại đột nhiên biến sắc!
Hiệp hội sư sĩ!
Mấy cái quang giáp thuần một màu trắng này là một loại với quang giáp màu trắng mà hôm đó Johnson phục kích, tuy rằng mình không biết tên của nó, nhưng Diệp Trùng dám khẳng định, mình tuyệt không thể nào nhớ sai! Lúc đầu ở hành tinh Lam Hải có 1 cái quang giáp giống như vậy vô duyên vô cớ truy sát mình mấy lần.
Chẳng trách Diệp Trùng cảm thấy hình dáng chiến hạm màu trắng này có chút quen mắt, thì ra là vô cùng giống với hình dáng của cây súng quái dị mà quang giáp của họ cầm trên tay đó!
Mấy người này chắc chắn chống đỡ không nổi! Tuy rằng về mặt số lượng, đối phương kém thế, nhưng hiểu rõ thực lực của mấy cái quang giáp này, Diệp Trùng mới biết thực lực mà ba, bốn mươi cái quang giáp này tập trung ở một chỗ có thể phát huy ra kinh khủng tới mức nào!
Diệp Trùng nói dứt khoát: "Đi, chúng ta đi tiếp viện!"
Brent ngẩn ra: "Như vậy vẫn cần tiếp viện sao? Số người của chúng ta hơn gấp đôi đối phương!"
Diệp Trùng mặc kệ hắn, trong lòng nói chuyện với Thương: "Chúng ta đi tiếp viện bọn họ!"
- Đồng ý sự lựa chọn này! Giọng nói lãnh đạm, Diệp Trùng vừa nghe liền biết là Mục!
Diệp Trùng không khỏi mừng rỡ: "Mục, sao lại là ngươi? Ta vẫn cho là Thương đó!"
Mục bình tĩnh nói: "Hệ số nguy hiểm lúc này quá cao, vì an toàn, Thương tự động yêu cầu ta bước ra!"
- Ừ, ngươi tới thật tốt! Diệp Trùng trong lòng đã quyết, mở rộng bước chân chạy tới lối đi để bay ra ngoài.
Ngay sau đó, Fred và Brent nhìn thấy một màn kỳ lạ, cái quang giáp gẫy tay mấy ngày nay vẫn không động đậy đó tự động chạy theo sau Diệp Trùng, bước chân nhanh nhẹn, chạy ngay theo sau Diệp Trùng.
Mấy ngày nay vẫn luôn nghiên cứu cái quang giáp này, Fred lập tức trợn tròn mắt!
Tác giả :
Phương Tưởng