Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc
Chương 34: Phượng thiếu ra tay, rất đẹp trai!
“Tắm xong rồi, Tiểu Lam Lam, kéo ta đứng lên.” Phượng Thiên Sách lười biếng nói, âm thanh mị hoặc đầu độc lòng người, dụ dỗ người ta phạm tội.
Hàn quang màu bạc chợt lóe qua khóe mắt, Già Lam nhận ra khác thường, quay đầu nhìn về phía cửa, đột nhiên cánh tay bị người khác dùng sức kéo, chân nàng không đứng vững,… rơi vào trong thùng tắm.
Sấm sét giữa trời quang!!!!!!!!
Mũi tên bạc chọc thủng cửa sổ mà vào, mang theo tiếng xé gió, bay vụt đến, Phượng Thiên Sách trở tay chộp cái áo khoác vắt trên bình phong, áo choàng màu trắng trong tay hắn tựa như con giao long, không tiếng động rống giận, đem mũi tên cắn nuốt!
Nhanh như gió, lẹ như tia chớp!
Ào ào, tóc ướt nhẹp tung thành vòng cung trên không trung, Già Lam vừa ngẩng đầu lên từ trong nước thì áo khoác trong tay Phượng Thiên Sách đã trở về vị trí cũ, trên môi hắn hiện lên nụ cười không đứng đắn, thân thể trần truồng từ rời khỏi mặt nước, chậm rãi hướng về phía nàng.
Hơi thở nồng đậm của đàn ông tới gần, cơ thể Già Lam lui về phía sau theo bản năng.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Già Lam tức giận nhìn hắn, bọt nước theo tóc ướt sũng của nàng chảy xuống, cả người nàng ngâm nước ướt như chuột lột rồi. Lúc nãy té vào thùng nước tắm, có nước ngăn trở, nàng không có nghe thấy bất cứ động tĩnh gì ở bên ngoài, càng không ngờ được trong khoảnh khắc chớp mắt kia đã xảy ra chuyện gì.
Phượng Thiên Sách dường như không có nhìn thấy sự nổi giận của nàng, gương mặt hết sức đẹp trai phóng to trước mắt, khuôn mặt đỏ ửng vì hơi nước, mị hoặc tự nhiên, câu hồn đoạt phách.
Hắn vươn cánh ta_tay ra, vòng qua vai phải của nàng, chống trên mép thùng nước tắm, đem nàng nhốt ở trong ngực, cười hết sức xinh đẹp: “Tiểu Lam Lam, thật bướng bỉnh, ăn vụng điểm tâm à?”
Đột nhiên, đôi môi anh đào của hắn kề sát, tìm đến khóe môi của nàng, nhẹ nhàng dán lên, mang theo dòng điện tê tê.
Già Lam hít sâu một hơi, hai mắt mở lớn, cả người cứng đờ, đầu nàng hoàn toàn trống rỗng.
Khi hai đôi môi chạm nhau, một mũi tên khác lại chọc thủng cửa sổ bay vào, khí thế hung mãnh, còn mạnh mẽ hơn lúc nãy!
Cánh tay Phượng Thiên Sách dò xét, tay phải làm động tác cầm hoa, ngón tay thon dài như ngọc điêu khắc nhẹ nhàng xoay tròn, ngưng tụ thành ngón gió ngăn chặn mũi tên kia.
Mũi tên gặp được tường gió.
Leng keng két…
Âm thanh va chạm cực nhỏ vang lên.
Bốn ngón tay linh hoạt của hắn dạo chơi, lại cực kì duyên dáng nhẹ nhàng vung lên, mũi tên lập tức thay đổi phương hướng, không tiếng động bay vào áo ngủ bằng gấm đặt trên giường…
Mặc dù âm thanh cực kì nhỏ, nhưng Già Lam vẫn nhạy bén cảm nhận được, bỗng nhiên nàng hoàn hồn, đưa tay muốn đẩy Phượng Thiên Sách trước mặt tránh ra, hắn lại nhanh hơn, nụ cười xinh đẹp trên mặt hắn im lặng nở rộ. Hắn giơ tay lên, rất nhanh liền tháo cây trâm cài tóc của nàng xuống, bàn tay vừa chuyển, trâm cài tóc vụt ra khỏi tay, vẽ ra luồng khí, hướng lỗ thủng trên cửa sổ do mũi tên tạo thành bay vèo ra ngoài…
Động tác lưu loát liền mạch, như nước chảy mây trôi, không chút trúc trắc nào hết.
Động tác tao nhã nhẹ nhàng như mây trôi, nhưng lại tàn nhẫn tráo trở, mạnh như vũ bão!
Ngoài cửa sổ, mũi tên thứ ba mang theo khí thế giết tuyệt, đánh chớp nhoáng mà đến.
Giữa đường gặp phải trâm cài tóc đang bay ra.
Choang!
Trâm cài tóc cư nhiên có xu thế áp đảo, đánh bay mũi tên, mang theo tiếng vù vù, kiên định bay vọt về phía chủ nhân của mũi tên.
À!
Chủ nhân của mũi tên chỉ kịp trợn to hai mắt, cây trâm cài tóc làm bằng gỗ đã cắm vào giữa tâm mi của y, y thẳng tắp ngã xuống đất mà chết… Bị giết bằng một kích!
Không có cây trâm trói buộc, tóc ướt rơi rớt mất trật tự dính vào gò má Già Lam, che lại tầm mắt nàng. Đột nhiên, nàng cảm giác có một cái gì đó nhẹ nhàng xẹt qua chân tóc của nàng. Chờ nàng đẩy hết mấy sợi tóc dinh dính sang một bên, đáng tiếc đã bỏ lỡ mọi chuyện, chỉ có thể nghi ngờ nhìn lỗ thủng nhỏ trên cửa sổ.
Trong khi ánh mắt còn rời rạc, một tường da thịt màu hồng nhạt che tầm mắt của nàng: “Cây trâm kia thật xấu, làm sao xứng với người phụ nữ của ta được chứ? Ngày khác, ta tặng nàng cái tốt hơn!”
Già Lam ngước mắt nhìn lên, lúc này mới chú ý, thân thể thon dài của Phượng Thiên Sách gần như là bại lộ hoàn toàn trước mặt nàng, đường cong hoàn mỹ, cơ bắp thể hiện rõ ràng, hai chân thẳng tắp thon dài, còn có… (N: *trố mắt* cái gì hả chị????? O.O)
Giọt mồ hôi lớn rớt trên trán Già Lam, nàng bình tĩnh rũ mắt xuống, người này không chỉ là yêu nghiêt gợi cảm, rõ ràng chính là đứa con cưng của trời, chiếm hết thảy thứ tốt đẹp!
Yêu nghiệt này… Không ngờ hắn lại tỉnh bơ phơi chim trước mặt nàng, không đặt nàng vào trong mắt sao?
Nàng cúi đầu, hai mắt nàng gắt gao nhìn thẳng vào Tiểu Sách Sách của hắn, ngươi để cho ta xem, ta liền cố hết sức mà ngắm nghía! Nếu không…chẳng phải là không nể mặt hắn sao?
Tiểu Sách Sách bị nàng nhìn chằm chằm như vậy càng ngày càng kiêu ngạo, môi của nàng nhếch lên nụ cười tà ác, lộ ra nụ cười mê người và chiến thắng: “Phượng Thiếu là nhân vật phong lưu như thế, sao chim chóc của ngươi như vậy… như vậy…”
Nàng cố ý làm ra vẻ muốn nói lại thôi, khẽ lắc đầu, biểu tình thất vọng.
Thân thể Phượng Thiên Sách rõ ràng lay động, môi mỏng nhẹ nhàng co quắp vài cái.
Già Lam gật đầu, ánh mắt chuyên chú, vừa lắc đầu vừa tiếc hận nói: “Phượng Thiếu là người anh tuấn kiêu ngạo, các cô gái theo đuổi ngươi nhiều như thế, ta thật sự rất là lo lắng giùm cho mấy cô gái kia.”
Khóe môi Phượng Thiên Sách co rút mãnh liệt.
Gương mặt Già Lam giống như một chuyên gia, không ngừng lắc đầu: “Hết cách rồi, khuyết điểm bẩm sinh, cũng không phải dùng đồ bổ là có thể cải thiện được, phải điều trị từ gốc nha!”
Mắt phượng xinh đẹp của Phượng Thiên Sách trầm xuống, đột nhiên lấn tới, khoảng cách hết sức gần nhau. Đáy mắt hiện lên tia khát máu và băng lạnh, nhưng rất nhanh bị nhu tình và bất đắc dĩ thay thế, mặc dù như vậy, cũng đủ để khuấy động tầng tầng bọt biển trong lòng Già Lam, đánh mất tâm hồn.
Ào ào…
Tạo nên một trận nước chảy, khuôn mặt tuấn tú tuyệt mĩ của Phượng Thiên Sách nhanh chóng rút lui, ưu nhã phi thân, nhảy ra khỏi thùng nước tắm, tiện tay cầm áo khoát trên bình phong, đem áo mở ra bao bọc lấy thân thể hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật điêu khắc. Đôi chân trần của hắn như đi trên gió, không quay đầu đi ra khỏi phòng.
Già Lam rất vất vẻ mới hoàn hồn từ ánh mắt khát máu và băng lạnh của hắn, đáy lòng vẫn còn đang rung động, nàng ôm tim của mình, tâm tình thật lâu không có bình tĩnh lại được.
Đợi khi bình tĩnh lại, nàng bĩu môi, cái này là tức giận hả? Tức giận mới tốt!
Ai bảo hắn trêu chọc nàng trước làm chi, còn khiến cho nàng ướt nhẹp như vậy? Nàng chỉ là đánh trả lại thôi mà!
Từ trong thùng nước tắm đi ra, nàng cất bước đi về phía cửa sổ, ngón tay lặng lẽ vuốt lên lỗ thủng trên cửa sổ, nàng híp mắt lạnh lại, lộ ra chút nghi ngờ.
Hành động kì quái khi nãy của Phượng Thiên Sách, còn có tiếng xèo xèo cực kì nhỏ vang lên, cùng với âm thanh hất tóc của nàng… Mọi chi tiết nói cho nàng biết một chuyện, vừa rồi chắc chắn đã xảy ra chuyện!
Nàng rất nhanh rời khỏi phòng, ước chừng phương hướng từ lỗ thủng, dọc đường tìm được một gốc cây hòe cổ xưa.
Chỗ đó, không có bất cứ bóng người nào, trên mặt đất còn lưu lại mấy giọt máu rỉ xuống, vết máu còn chưa có khô.
Hàn quang màu bạc chợt lóe qua khóe mắt, Già Lam nhận ra khác thường, quay đầu nhìn về phía cửa, đột nhiên cánh tay bị người khác dùng sức kéo, chân nàng không đứng vững,… rơi vào trong thùng tắm.
Sấm sét giữa trời quang!!!!!!!!
Mũi tên bạc chọc thủng cửa sổ mà vào, mang theo tiếng xé gió, bay vụt đến, Phượng Thiên Sách trở tay chộp cái áo khoác vắt trên bình phong, áo choàng màu trắng trong tay hắn tựa như con giao long, không tiếng động rống giận, đem mũi tên cắn nuốt!
Nhanh như gió, lẹ như tia chớp!
Ào ào, tóc ướt nhẹp tung thành vòng cung trên không trung, Già Lam vừa ngẩng đầu lên từ trong nước thì áo khoác trong tay Phượng Thiên Sách đã trở về vị trí cũ, trên môi hắn hiện lên nụ cười không đứng đắn, thân thể trần truồng từ rời khỏi mặt nước, chậm rãi hướng về phía nàng.
Hơi thở nồng đậm của đàn ông tới gần, cơ thể Già Lam lui về phía sau theo bản năng.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Già Lam tức giận nhìn hắn, bọt nước theo tóc ướt sũng của nàng chảy xuống, cả người nàng ngâm nước ướt như chuột lột rồi. Lúc nãy té vào thùng nước tắm, có nước ngăn trở, nàng không có nghe thấy bất cứ động tĩnh gì ở bên ngoài, càng không ngờ được trong khoảnh khắc chớp mắt kia đã xảy ra chuyện gì.
Phượng Thiên Sách dường như không có nhìn thấy sự nổi giận của nàng, gương mặt hết sức đẹp trai phóng to trước mắt, khuôn mặt đỏ ửng vì hơi nước, mị hoặc tự nhiên, câu hồn đoạt phách.
Hắn vươn cánh ta_tay ra, vòng qua vai phải của nàng, chống trên mép thùng nước tắm, đem nàng nhốt ở trong ngực, cười hết sức xinh đẹp: “Tiểu Lam Lam, thật bướng bỉnh, ăn vụng điểm tâm à?”
Đột nhiên, đôi môi anh đào của hắn kề sát, tìm đến khóe môi của nàng, nhẹ nhàng dán lên, mang theo dòng điện tê tê.
Già Lam hít sâu một hơi, hai mắt mở lớn, cả người cứng đờ, đầu nàng hoàn toàn trống rỗng.
Khi hai đôi môi chạm nhau, một mũi tên khác lại chọc thủng cửa sổ bay vào, khí thế hung mãnh, còn mạnh mẽ hơn lúc nãy!
Cánh tay Phượng Thiên Sách dò xét, tay phải làm động tác cầm hoa, ngón tay thon dài như ngọc điêu khắc nhẹ nhàng xoay tròn, ngưng tụ thành ngón gió ngăn chặn mũi tên kia.
Mũi tên gặp được tường gió.
Leng keng két…
Âm thanh va chạm cực nhỏ vang lên.
Bốn ngón tay linh hoạt của hắn dạo chơi, lại cực kì duyên dáng nhẹ nhàng vung lên, mũi tên lập tức thay đổi phương hướng, không tiếng động bay vào áo ngủ bằng gấm đặt trên giường…
Mặc dù âm thanh cực kì nhỏ, nhưng Già Lam vẫn nhạy bén cảm nhận được, bỗng nhiên nàng hoàn hồn, đưa tay muốn đẩy Phượng Thiên Sách trước mặt tránh ra, hắn lại nhanh hơn, nụ cười xinh đẹp trên mặt hắn im lặng nở rộ. Hắn giơ tay lên, rất nhanh liền tháo cây trâm cài tóc của nàng xuống, bàn tay vừa chuyển, trâm cài tóc vụt ra khỏi tay, vẽ ra luồng khí, hướng lỗ thủng trên cửa sổ do mũi tên tạo thành bay vèo ra ngoài…
Động tác lưu loát liền mạch, như nước chảy mây trôi, không chút trúc trắc nào hết.
Động tác tao nhã nhẹ nhàng như mây trôi, nhưng lại tàn nhẫn tráo trở, mạnh như vũ bão!
Ngoài cửa sổ, mũi tên thứ ba mang theo khí thế giết tuyệt, đánh chớp nhoáng mà đến.
Giữa đường gặp phải trâm cài tóc đang bay ra.
Choang!
Trâm cài tóc cư nhiên có xu thế áp đảo, đánh bay mũi tên, mang theo tiếng vù vù, kiên định bay vọt về phía chủ nhân của mũi tên.
À!
Chủ nhân của mũi tên chỉ kịp trợn to hai mắt, cây trâm cài tóc làm bằng gỗ đã cắm vào giữa tâm mi của y, y thẳng tắp ngã xuống đất mà chết… Bị giết bằng một kích!
Không có cây trâm trói buộc, tóc ướt rơi rớt mất trật tự dính vào gò má Già Lam, che lại tầm mắt nàng. Đột nhiên, nàng cảm giác có một cái gì đó nhẹ nhàng xẹt qua chân tóc của nàng. Chờ nàng đẩy hết mấy sợi tóc dinh dính sang một bên, đáng tiếc đã bỏ lỡ mọi chuyện, chỉ có thể nghi ngờ nhìn lỗ thủng nhỏ trên cửa sổ.
Trong khi ánh mắt còn rời rạc, một tường da thịt màu hồng nhạt che tầm mắt của nàng: “Cây trâm kia thật xấu, làm sao xứng với người phụ nữ của ta được chứ? Ngày khác, ta tặng nàng cái tốt hơn!”
Già Lam ngước mắt nhìn lên, lúc này mới chú ý, thân thể thon dài của Phượng Thiên Sách gần như là bại lộ hoàn toàn trước mặt nàng, đường cong hoàn mỹ, cơ bắp thể hiện rõ ràng, hai chân thẳng tắp thon dài, còn có… (N: *trố mắt* cái gì hả chị????? O.O)
Giọt mồ hôi lớn rớt trên trán Già Lam, nàng bình tĩnh rũ mắt xuống, người này không chỉ là yêu nghiêt gợi cảm, rõ ràng chính là đứa con cưng của trời, chiếm hết thảy thứ tốt đẹp!
Yêu nghiệt này… Không ngờ hắn lại tỉnh bơ phơi chim trước mặt nàng, không đặt nàng vào trong mắt sao?
Nàng cúi đầu, hai mắt nàng gắt gao nhìn thẳng vào Tiểu Sách Sách của hắn, ngươi để cho ta xem, ta liền cố hết sức mà ngắm nghía! Nếu không…chẳng phải là không nể mặt hắn sao?
Tiểu Sách Sách bị nàng nhìn chằm chằm như vậy càng ngày càng kiêu ngạo, môi của nàng nhếch lên nụ cười tà ác, lộ ra nụ cười mê người và chiến thắng: “Phượng Thiếu là nhân vật phong lưu như thế, sao chim chóc của ngươi như vậy… như vậy…”
Nàng cố ý làm ra vẻ muốn nói lại thôi, khẽ lắc đầu, biểu tình thất vọng.
Thân thể Phượng Thiên Sách rõ ràng lay động, môi mỏng nhẹ nhàng co quắp vài cái.
Già Lam gật đầu, ánh mắt chuyên chú, vừa lắc đầu vừa tiếc hận nói: “Phượng Thiếu là người anh tuấn kiêu ngạo, các cô gái theo đuổi ngươi nhiều như thế, ta thật sự rất là lo lắng giùm cho mấy cô gái kia.”
Khóe môi Phượng Thiên Sách co rút mãnh liệt.
Gương mặt Già Lam giống như một chuyên gia, không ngừng lắc đầu: “Hết cách rồi, khuyết điểm bẩm sinh, cũng không phải dùng đồ bổ là có thể cải thiện được, phải điều trị từ gốc nha!”
Mắt phượng xinh đẹp của Phượng Thiên Sách trầm xuống, đột nhiên lấn tới, khoảng cách hết sức gần nhau. Đáy mắt hiện lên tia khát máu và băng lạnh, nhưng rất nhanh bị nhu tình và bất đắc dĩ thay thế, mặc dù như vậy, cũng đủ để khuấy động tầng tầng bọt biển trong lòng Già Lam, đánh mất tâm hồn.
Ào ào…
Tạo nên một trận nước chảy, khuôn mặt tuấn tú tuyệt mĩ của Phượng Thiên Sách nhanh chóng rút lui, ưu nhã phi thân, nhảy ra khỏi thùng nước tắm, tiện tay cầm áo khoát trên bình phong, đem áo mở ra bao bọc lấy thân thể hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật điêu khắc. Đôi chân trần của hắn như đi trên gió, không quay đầu đi ra khỏi phòng.
Già Lam rất vất vẻ mới hoàn hồn từ ánh mắt khát máu và băng lạnh của hắn, đáy lòng vẫn còn đang rung động, nàng ôm tim của mình, tâm tình thật lâu không có bình tĩnh lại được.
Đợi khi bình tĩnh lại, nàng bĩu môi, cái này là tức giận hả? Tức giận mới tốt!
Ai bảo hắn trêu chọc nàng trước làm chi, còn khiến cho nàng ướt nhẹp như vậy? Nàng chỉ là đánh trả lại thôi mà!
Từ trong thùng nước tắm đi ra, nàng cất bước đi về phía cửa sổ, ngón tay lặng lẽ vuốt lên lỗ thủng trên cửa sổ, nàng híp mắt lạnh lại, lộ ra chút nghi ngờ.
Hành động kì quái khi nãy của Phượng Thiên Sách, còn có tiếng xèo xèo cực kì nhỏ vang lên, cùng với âm thanh hất tóc của nàng… Mọi chi tiết nói cho nàng biết một chuyện, vừa rồi chắc chắn đã xảy ra chuyện!
Nàng rất nhanh rời khỏi phòng, ước chừng phương hướng từ lỗ thủng, dọc đường tìm được một gốc cây hòe cổ xưa.
Chỗ đó, không có bất cứ bóng người nào, trên mặt đất còn lưu lại mấy giọt máu rỉ xuống, vết máu còn chưa có khô.
Tác giả :
Bắc Đằng