Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc
Chương 31: Đứng đầu bát công tử, Nạp Lan công tử?
Già Lam ngượng ngùng đi tới gia nhập với bọn họ, hưởng thụ đãi ngộ xa xỉ.
Ăn được phân nửa, đột nhiên Già Lam ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Phượng Thiếu, tối hôm qua ngủ ngon không?”
Nhìn nụ cười của nàng kết hợp với các bớt dữ tợn trên khuôn mặt khiến Thiên Thiên vừa nuốt một viên trái cây cả kinh càu nhàu một tiếng, đem trái cây nuốt xuống, ho khan liên tục.
Nụ cười này thật đáng sợ!
Động tác uống cháo của Phượng Thiên Sách hơi ngừng lại, nhàn nhạt nhìn về phía nàng, không nói gì.
“Ta nặng như vậy, không có đè chết ngươi chứ?” Nụ cười trên mép Già Lam càng sâu hơn.
Tay cầm cán muỗng của Phượng Thiên Sách hơi run lên, đầu cúi xuống theo phản xạ bản năng.
“Vậy thì tốt rồi! Buổi tối chúng ta lại ngủ chung nữa há!” Già Lam cười hết sức ngọt ngào, cố gắng để lại ấn tượng tốt với hắn không đến nổi chịu cự tuyệt.
“Loảng xoảng!”
“Lách cách!”
Cái muỗng trong tay Phượng Thiên Sách rơi xuống bàn.
Thiên Thiên nhảy dựng trên mép bàn khiến mâm đựng trái cây đỗ hết.
Hiện trường rơi vào bầu không khí lúng túng trước giờ chưa từng có.
Già Lam phảng phất như không thấy, tiếp tục ưu nhã ăn bữa sáng, thấy vẻ mặt luống cuống của Phượng Thiên Sách, đáy lòng thoải mái vô cùng. Từ trước tới giờ, luôn là Phượng Thiên Sách đùa bỡn nàng, hiện tại bây giờ cũng hòa nhau một ván, cuối cùng nàng cũng đã biết nên dùng cách nào đối phó với cái tên cợt nhã Phượng Thiên Sách rồi khà khà…
Một lúc sau, Phượng Thiên Sách mới cầm muỗng lên, tiếp tục ăn cháo, hít một hơi, phát hiện cháo đã lạnh từ lâu.
Khóe mắt lườm qua, thấy Già Lam cong môi cười, đắc ý trên môi càng lúc càng lớn.
Thiên Thiên bị ‘chôn’ dưới mâm đựng trái cây, giống như đang mang cái vỏ rùa, hai tròng mắt bị che dưới mâm lòe lòe sáng, tròng mắt vòng vơ chuyển động, a a a a … Nó nhất định phải ngăn cản bọn họ, tuyệt đối không cho phép người quái dị làm bẩn chủ nhân thuần khiết của nó!!
Sau_khi ăn sáng xong, hai người một thú quyết đinh lên đường, xuất phát cùng đi hoàng thành. Đoạn đường này, bầu không khí hết sức ‘hài hòa’. Hơn nữa, Già Lam và Phượng Thiên Sách ở chung… thật sự là có thể dùng bốn chữ ‘tương kính như tân’ (N: Tôn trọng nhau như khách) để hình dung.
Ví dụ như bây giờ. . .
“Phượng Thiếu, bộ quần áo hôm nay ngươi mặc thật là đẹp! Quả thật chính là đo lường riêng cho ngươi! Nhưng nếu người khác mặc vào, tuyệt đối không có khí chất thoát tục, khí vũ hiên ngang như ngươi.”
Thiên Thiên khinh bỉ liếc Già Lam, vốn là đo lường theo yêu cầu có được hay không?
“Quần áo của Tiểu Lam Lam cũng không tệ, thoạt nhìn có chút nhu mì quyến rũ, xinh đẹp động lòng người.”
Thiên Thiên vô lực ngã úp sấp vào đầu vai Già Lam, nó thế nào thì cũng không có ai nhìn ra.
“Ta làm sao có thể bằng Phượng Thiếu ngươi? Ngươi mới là người có phong thái yểu điệu, đẹp khiến người trần tục cũng phải ghen tỵ, ta không bằng ngươi dù chỉ một phần nữa ấy chứ.”
“Tiểu Lam Lam khiêm nhường, tám chữ phong thái yêu kiều, mĩ hám phàm trần… Chưa chắc đã xứng với vẻ đẹp của nàng.”
“Ngươi mới đẹp!”
“Nàng mới đẹp!”
“Ngươi đẹp hơn ta!”
“Nàng mới đẹp hơn ta!”
Thiên Thiên nôn khan, không nhịn được thở phì phì, nó thật sự không chịu nổi bầu không khí tang bốc lẫn nhau của hai người này.
Van các ngươi, cầu các ngươi để ý tới tâm tình và cảm nhận của thú cưng nhỏ bé là nó có được hay không?
Cứ như vậy, hai người một thú ‘hài hòa’ lên đường. Đại khái khi hoàn hôn buông xuống, bọn họ mới đi đến một tòa thành phố cấp thứ 2 ---- Thành Tử Nguyệt.
Còn chưa vào thành, bọn họ đã phát hiện có người xếp thành hàng hoan nghênh ở cửa thành, nhưng không biết có phải là nghênh đón bọn họ hay không.
“Phượng Thiếu, sức hấp dẫn của ngươi đúng là lớn nha, người vừa mới tới, lại có nhiều người xếp hành nghênh đón như vậy rồi, ta càng ngày càng sùng bái ngươi nhá!” Già Lam phát hiện nàng càng ngày càng có tiềm năng tang bốc người khác, ngay cả bản thảo cũng không cần viết, há mồm liền nói ra.
“Aiz, người có sức hấp dẫn nhiều, muốn ngăn cũng không ngăn được!” Người nào đó thở dài, sau đó phe phẩy cây quạt, hết sức cợt nhã đi về hướng cửa thành.
Già Lam đứng phía sau trợn trắng hai mắt. Hắn đúng là có dũng khí, câu trả lời như vậy mà cũng nói được. Ngộ nhỡ không phải hoan nghênh hắn, để coi hắn đem mặt mũi giấu ở đâu?
“Ủa, đây không phải là Phượng Đại Thiếu sao? Hôm nay đúng là quý khí đến nhà, không chỉ hoan nghênh Hạo Thiên Bát Công Tử, còn nghênh đón khách quý Phượng Thiếu nữa chứ, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này…”
Một nam tử trung niên bước ra khỏi đám đông, thanh âm hùng hậu, khuôn mặt cười khanh khách, vừa nhìn liền biết là người khéo đưa đẩy. Nghe lời hắn nói, mặc dù không phải hắn đặc biệt tới đây đón Phượng Thiên Sách, đồng thời cũng chỉ ra hắn dùng nghi lễ chào đón, thoáng cái đã đem thân phận của Phượng Thiên Sách nói ra. Đổi lại là người khác, nghe lời nói như vậy, có lẽ đã vui vẻ tiếp nhận.
“Mộ Dung thành chủ, mấy ngày không gặp, có nhớ ta không?” Phượng Thiên Sách mỉm cười đi tới, liếc trái liếc phải: “Sao không thấy lệnh công tử? Lẽ nào hắn không có tính ra, hôm nay ta đến thành Tử Nguyệt sao?”
Vẻ mặt Mộ Dung thành chủ hơi cứng lại, nhưng vẫn duy trì trạng thái tươi cười: “Phượng Thiếu nói đùa, chút đạo hạnh đó của Thành Nhi, làm sao có thể lên mặt được? Nhưng Phượng Thiếu này, sao người lại trở về Tử Nguyệt thành nhanh vậy?”
“Ha ha, giới thiệu nữ nhân của ta cho ngươi biết.” Phượng Thiên Sách nhẹ nhàng lắc lắc quạt, chỉ về Già Lam phía sau mình, hắn cười hút hồn: “Ôi, nàng ấy tên Già Lam, là người con gái tiểu gia nhìn trúng đó. Ta dự định mang nàng về hoàng thành, để cha ta nhìn một cái.”
Khóe miệng Già Lam run rẩy, cố gắng nhoẻn miệng cười, ngoài cười như không: “Gặp qua Mộ Dung thành chủ!”
Vì bảy cánh yêu liên trên người nàng, cũng vì mạng nhỏ của nàng, nàng quyết đinh tạm thời mặc kệ.
Mộ Dung thành chủ hơi kinh hãi, kinh ngạc đánh giá Già Lam, một lúc sau, hắn run rẩy khóe miệng, sinh sôi hộc ra vài chữ: “Được! Được!”
Trên trán Mộ Dung thành chủ toát ra một tầng mồ hôi lạnh, xem ra bị dọa không nhẹ. Cái này cũng khó trách, Phượng đại thiếu gia của gia tộc lớn nhất hoàng thành Phượng gia có người trong mộng. Thế nhưng lại là cô gái xấu xí vô cùng, không dọa hắn ngất xỉu, coi như là nhẹ lắm rồi!
“Mộ Dung thành chủ, ngươi nói Hạo Thiên Bát Công Tử đến thành Tử Nguyệt? Không biết người ngươi nói là ai?” Đột nhiên Phượng Thiên Sách hỏi.
Mộ Dung thành chủ âm thầm đem mồ hôi lạnh lau đi. Giọng nói mang theo vài phần khiêm nhường trả lời: “Phượng Thiếu, ngài là quý nhân bận bịu, đại khái không biết một chút chuyện, đan được thế gia lớn nhất của thành Tử Nguyệt chúng ta, cũng chính là Hoa gia, gần đây định chọn chông cho con gái bọn họ. Một tháng trước, Hoa gia đã phát ra thiệp mời, còn mời Hạo Thiên Bát Công Tử đến tham gia, hi vọng có thể chọn ra một người từ trong số bọn họ, trở thành con rể của Hoa gia.”
“Hoa gia vì muốn con gái gả cho nhà chông tốt, có thể nói là vung tiền như rác, bỏ ra rất nhiều tâm tư. Chỉ vì muốn hấp dẫn Hạo Thiên Bát Công Tử đến đây, người của Hoa gia đã lấy ra đan dược thượng đẳng chia ra tặng cho Hạo Thiên Bát Công Tử, coi như là bày tỏ thành ý, giả sử nếu như trong số bọn họ có người trở thành con rể của Hoa gia, Hoa gia gia chủ liền đem toàn bộ Hoa gia làm của hồi môn cho con gái họ.”
“Của hồi môn mê hoặc như vậy đúng là khiến người ngoài ao ước! KHông, tám vị công tử gần đây đã lục tục đến thành Tử Nguyệt, ba ngày sau chính là lễ chọn rể rồi. Vừa rồi chúng ta nhận được tin tức, người đứng đầu tám vị công tử - Nạp Lan Tiêu Bạch sắp đến thành Tử Nguyệt, tại hạ đối với Nạp Lan công tử ngưỡng mộ đã lâu, cho nên cố ý dẫn mọi người đến đây nghênh đón, hi vọng có thể gặp được dung nhan của Nạp Lan công tử.”
Nạp Lan?
Già Lam nghe dòng họ này, trong lòng lộp bộp một tiếng, Sở phu nhân nói, cô cô nàng họ kép là Nạp Lan, dựa theo lẽ thường suy đoán, có thể nàng cũng mang họ kép Nạp Lan, Sở phu nhân cũng nói, Nạp Lan là dòng họ gia tộc cổ xưa, ít xuất hiện, nhưng người đứng đầu Hạo Thiên Bát công tử lại là người mang họ kép Nạp Lan, hắn có liên quan gì đến nàng không?
KHông rõ, nhưng trong lòng Già Lam rất kích động. Sốt rượt muốn gặp vị Nạp Lan công tử đó.
Ăn được phân nửa, đột nhiên Già Lam ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Phượng Thiếu, tối hôm qua ngủ ngon không?”
Nhìn nụ cười của nàng kết hợp với các bớt dữ tợn trên khuôn mặt khiến Thiên Thiên vừa nuốt một viên trái cây cả kinh càu nhàu một tiếng, đem trái cây nuốt xuống, ho khan liên tục.
Nụ cười này thật đáng sợ!
Động tác uống cháo của Phượng Thiên Sách hơi ngừng lại, nhàn nhạt nhìn về phía nàng, không nói gì.
“Ta nặng như vậy, không có đè chết ngươi chứ?” Nụ cười trên mép Già Lam càng sâu hơn.
Tay cầm cán muỗng của Phượng Thiên Sách hơi run lên, đầu cúi xuống theo phản xạ bản năng.
“Vậy thì tốt rồi! Buổi tối chúng ta lại ngủ chung nữa há!” Già Lam cười hết sức ngọt ngào, cố gắng để lại ấn tượng tốt với hắn không đến nổi chịu cự tuyệt.
“Loảng xoảng!”
“Lách cách!”
Cái muỗng trong tay Phượng Thiên Sách rơi xuống bàn.
Thiên Thiên nhảy dựng trên mép bàn khiến mâm đựng trái cây đỗ hết.
Hiện trường rơi vào bầu không khí lúng túng trước giờ chưa từng có.
Già Lam phảng phất như không thấy, tiếp tục ưu nhã ăn bữa sáng, thấy vẻ mặt luống cuống của Phượng Thiên Sách, đáy lòng thoải mái vô cùng. Từ trước tới giờ, luôn là Phượng Thiên Sách đùa bỡn nàng, hiện tại bây giờ cũng hòa nhau một ván, cuối cùng nàng cũng đã biết nên dùng cách nào đối phó với cái tên cợt nhã Phượng Thiên Sách rồi khà khà…
Một lúc sau, Phượng Thiên Sách mới cầm muỗng lên, tiếp tục ăn cháo, hít một hơi, phát hiện cháo đã lạnh từ lâu.
Khóe mắt lườm qua, thấy Già Lam cong môi cười, đắc ý trên môi càng lúc càng lớn.
Thiên Thiên bị ‘chôn’ dưới mâm đựng trái cây, giống như đang mang cái vỏ rùa, hai tròng mắt bị che dưới mâm lòe lòe sáng, tròng mắt vòng vơ chuyển động, a a a a … Nó nhất định phải ngăn cản bọn họ, tuyệt đối không cho phép người quái dị làm bẩn chủ nhân thuần khiết của nó!!
Sau_khi ăn sáng xong, hai người một thú quyết đinh lên đường, xuất phát cùng đi hoàng thành. Đoạn đường này, bầu không khí hết sức ‘hài hòa’. Hơn nữa, Già Lam và Phượng Thiên Sách ở chung… thật sự là có thể dùng bốn chữ ‘tương kính như tân’ (N: Tôn trọng nhau như khách) để hình dung.
Ví dụ như bây giờ. . .
“Phượng Thiếu, bộ quần áo hôm nay ngươi mặc thật là đẹp! Quả thật chính là đo lường riêng cho ngươi! Nhưng nếu người khác mặc vào, tuyệt đối không có khí chất thoát tục, khí vũ hiên ngang như ngươi.”
Thiên Thiên khinh bỉ liếc Già Lam, vốn là đo lường theo yêu cầu có được hay không?
“Quần áo của Tiểu Lam Lam cũng không tệ, thoạt nhìn có chút nhu mì quyến rũ, xinh đẹp động lòng người.”
Thiên Thiên vô lực ngã úp sấp vào đầu vai Già Lam, nó thế nào thì cũng không có ai nhìn ra.
“Ta làm sao có thể bằng Phượng Thiếu ngươi? Ngươi mới là người có phong thái yểu điệu, đẹp khiến người trần tục cũng phải ghen tỵ, ta không bằng ngươi dù chỉ một phần nữa ấy chứ.”
“Tiểu Lam Lam khiêm nhường, tám chữ phong thái yêu kiều, mĩ hám phàm trần… Chưa chắc đã xứng với vẻ đẹp của nàng.”
“Ngươi mới đẹp!”
“Nàng mới đẹp!”
“Ngươi đẹp hơn ta!”
“Nàng mới đẹp hơn ta!”
Thiên Thiên nôn khan, không nhịn được thở phì phì, nó thật sự không chịu nổi bầu không khí tang bốc lẫn nhau của hai người này.
Van các ngươi, cầu các ngươi để ý tới tâm tình và cảm nhận của thú cưng nhỏ bé là nó có được hay không?
Cứ như vậy, hai người một thú ‘hài hòa’ lên đường. Đại khái khi hoàn hôn buông xuống, bọn họ mới đi đến một tòa thành phố cấp thứ 2 ---- Thành Tử Nguyệt.
Còn chưa vào thành, bọn họ đã phát hiện có người xếp thành hàng hoan nghênh ở cửa thành, nhưng không biết có phải là nghênh đón bọn họ hay không.
“Phượng Thiếu, sức hấp dẫn của ngươi đúng là lớn nha, người vừa mới tới, lại có nhiều người xếp hành nghênh đón như vậy rồi, ta càng ngày càng sùng bái ngươi nhá!” Già Lam phát hiện nàng càng ngày càng có tiềm năng tang bốc người khác, ngay cả bản thảo cũng không cần viết, há mồm liền nói ra.
“Aiz, người có sức hấp dẫn nhiều, muốn ngăn cũng không ngăn được!” Người nào đó thở dài, sau đó phe phẩy cây quạt, hết sức cợt nhã đi về hướng cửa thành.
Già Lam đứng phía sau trợn trắng hai mắt. Hắn đúng là có dũng khí, câu trả lời như vậy mà cũng nói được. Ngộ nhỡ không phải hoan nghênh hắn, để coi hắn đem mặt mũi giấu ở đâu?
“Ủa, đây không phải là Phượng Đại Thiếu sao? Hôm nay đúng là quý khí đến nhà, không chỉ hoan nghênh Hạo Thiên Bát Công Tử, còn nghênh đón khách quý Phượng Thiếu nữa chứ, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này…”
Một nam tử trung niên bước ra khỏi đám đông, thanh âm hùng hậu, khuôn mặt cười khanh khách, vừa nhìn liền biết là người khéo đưa đẩy. Nghe lời hắn nói, mặc dù không phải hắn đặc biệt tới đây đón Phượng Thiên Sách, đồng thời cũng chỉ ra hắn dùng nghi lễ chào đón, thoáng cái đã đem thân phận của Phượng Thiên Sách nói ra. Đổi lại là người khác, nghe lời nói như vậy, có lẽ đã vui vẻ tiếp nhận.
“Mộ Dung thành chủ, mấy ngày không gặp, có nhớ ta không?” Phượng Thiên Sách mỉm cười đi tới, liếc trái liếc phải: “Sao không thấy lệnh công tử? Lẽ nào hắn không có tính ra, hôm nay ta đến thành Tử Nguyệt sao?”
Vẻ mặt Mộ Dung thành chủ hơi cứng lại, nhưng vẫn duy trì trạng thái tươi cười: “Phượng Thiếu nói đùa, chút đạo hạnh đó của Thành Nhi, làm sao có thể lên mặt được? Nhưng Phượng Thiếu này, sao người lại trở về Tử Nguyệt thành nhanh vậy?”
“Ha ha, giới thiệu nữ nhân của ta cho ngươi biết.” Phượng Thiên Sách nhẹ nhàng lắc lắc quạt, chỉ về Già Lam phía sau mình, hắn cười hút hồn: “Ôi, nàng ấy tên Già Lam, là người con gái tiểu gia nhìn trúng đó. Ta dự định mang nàng về hoàng thành, để cha ta nhìn một cái.”
Khóe miệng Già Lam run rẩy, cố gắng nhoẻn miệng cười, ngoài cười như không: “Gặp qua Mộ Dung thành chủ!”
Vì bảy cánh yêu liên trên người nàng, cũng vì mạng nhỏ của nàng, nàng quyết đinh tạm thời mặc kệ.
Mộ Dung thành chủ hơi kinh hãi, kinh ngạc đánh giá Già Lam, một lúc sau, hắn run rẩy khóe miệng, sinh sôi hộc ra vài chữ: “Được! Được!”
Trên trán Mộ Dung thành chủ toát ra một tầng mồ hôi lạnh, xem ra bị dọa không nhẹ. Cái này cũng khó trách, Phượng đại thiếu gia của gia tộc lớn nhất hoàng thành Phượng gia có người trong mộng. Thế nhưng lại là cô gái xấu xí vô cùng, không dọa hắn ngất xỉu, coi như là nhẹ lắm rồi!
“Mộ Dung thành chủ, ngươi nói Hạo Thiên Bát Công Tử đến thành Tử Nguyệt? Không biết người ngươi nói là ai?” Đột nhiên Phượng Thiên Sách hỏi.
Mộ Dung thành chủ âm thầm đem mồ hôi lạnh lau đi. Giọng nói mang theo vài phần khiêm nhường trả lời: “Phượng Thiếu, ngài là quý nhân bận bịu, đại khái không biết một chút chuyện, đan được thế gia lớn nhất của thành Tử Nguyệt chúng ta, cũng chính là Hoa gia, gần đây định chọn chông cho con gái bọn họ. Một tháng trước, Hoa gia đã phát ra thiệp mời, còn mời Hạo Thiên Bát Công Tử đến tham gia, hi vọng có thể chọn ra một người từ trong số bọn họ, trở thành con rể của Hoa gia.”
“Hoa gia vì muốn con gái gả cho nhà chông tốt, có thể nói là vung tiền như rác, bỏ ra rất nhiều tâm tư. Chỉ vì muốn hấp dẫn Hạo Thiên Bát Công Tử đến đây, người của Hoa gia đã lấy ra đan dược thượng đẳng chia ra tặng cho Hạo Thiên Bát Công Tử, coi như là bày tỏ thành ý, giả sử nếu như trong số bọn họ có người trở thành con rể của Hoa gia, Hoa gia gia chủ liền đem toàn bộ Hoa gia làm của hồi môn cho con gái họ.”
“Của hồi môn mê hoặc như vậy đúng là khiến người ngoài ao ước! KHông, tám vị công tử gần đây đã lục tục đến thành Tử Nguyệt, ba ngày sau chính là lễ chọn rể rồi. Vừa rồi chúng ta nhận được tin tức, người đứng đầu tám vị công tử - Nạp Lan Tiêu Bạch sắp đến thành Tử Nguyệt, tại hạ đối với Nạp Lan công tử ngưỡng mộ đã lâu, cho nên cố ý dẫn mọi người đến đây nghênh đón, hi vọng có thể gặp được dung nhan của Nạp Lan công tử.”
Nạp Lan?
Già Lam nghe dòng họ này, trong lòng lộp bộp một tiếng, Sở phu nhân nói, cô cô nàng họ kép là Nạp Lan, dựa theo lẽ thường suy đoán, có thể nàng cũng mang họ kép Nạp Lan, Sở phu nhân cũng nói, Nạp Lan là dòng họ gia tộc cổ xưa, ít xuất hiện, nhưng người đứng đầu Hạo Thiên Bát công tử lại là người mang họ kép Nạp Lan, hắn có liên quan gì đến nàng không?
KHông rõ, nhưng trong lòng Già Lam rất kích động. Sốt rượt muốn gặp vị Nạp Lan công tử đó.
Tác giả :
Bắc Đằng