Sư Phụ Ta Cùng Ngươi Phi Thăng
Chương 57: Thổ Lộ
Tiểu Điềm vừa nói xong thì A Hoa cùng Kim Bảo đã xuất hiện trên vai nàng. Ánh mắt của A Hoa nhìn về phía Đoạn Lãng đầy dò xét, rồi lại nhìn nàng như muốn hỏi. Thấy dáng vẻ đầy linh tính của nó, Tiểu Điềm bật cười:
“ Đây là sư phụ của ta.”
A Hoa chớp chớp đôi mắt bé như hạt đậu, vỗ vỗ đôi cánh nhỏ cái hiểu cái không cọ đầu vào cổ nàng làm nũng. Tiểu Điềm vuốt ve nó, nhẹ giọng nói với Đoạn Lãng:
“ Sư phụ, đây là A Hoa, nó mới nở ra từ quả trứng trong Táng Thiên Bia, là vật Đại Đế để lại.”
Đoạn Lãng gật đầu, lời ít ý nhiều:
“ Tuy là phượng hoàng mới niết bàn sống lại nhưng cũng không phải vật yếu ớt, nếu nó muốn đi theo cứ để nó theo.” Không hề quan tâm tới dáng vẻ gấp gáp của Hứa Vĩ Xương.
Vậy là chuyện Tiểu Điềm sẽ tiến vào Cổ Giới đã được định đoạt. Bốn danh nghạch còn lại Hứa Vĩ Xương cũng phân phó tới tông môn họp hội đồng trưởng lão để lựa chọn. Vấn đề đó không phải là chuyện quan tâm của hai sư đồ nàng nữa.
Lúc trở về Cửu Lao Sơn cùng Đoạn Lãng, Tiểu Điềm tiu tít không ngừng. Nàng kể lại những gì diễn ra trong những ngày sư phụ không có trên núi. Còn Đoạn Lãng, hắn nằm trên giường đá, tay chống cằm im lặng lắng nghe, đôi lúc mở miệng đáp lại, để nàng tùy ý thao thao bất tuyệt.
Đến khi nàng kể xong rồi hắn mới đưa ra một vật.
Đó là một sợi dây chuyền bằng ngọc, khảm viên đá nhỏ lấp lánh màu tím. Tuy không biết chất liệu của nó nhưng Tiểu Điềm cũng biết nó không phải vật tầm thường. Đoạn Lãng nhàn nhạt nói:
“ Đeo nó vào, nó có thể thay ngươi chịu năm kích toàn lực của tu sĩ cảnh giới đại thừa.”
Nghe thấy điều này, mắt Tiểu Điềm không khỏi lấp lánh. Bảo vật! Tu sĩ đại thừa là cảnh giới gì chứ? Đó là tồn tại đỉnh của tháp tu tiên, chỉ sau đại đế. Nhưng sư phụ nàng dám đảm bảo cái dây chuyền này sẽ bảo hộ nàng trước năm kích toàn lực của tu sĩ đại thừa. Khỏi phải nói đây là món đồ bảo mệnh tốt thế nào, ngay cả sư phụ nàng cũng có thể sử dụng.
Vừa nghĩ tới điều này, lại nhìn chuỗi Niệm Hồn Châu đang quấn hai vòng trên cổ tay mình, nàng đẩy sợi dây chuyền về phía Đoạn Lãng, lắc đầu.
“ Sư phụ đã cho con nhiều thứ rồi, Nạp Hồn Giới, Niệm Hồn Châu, con đều dùng tốt. Vật này là chí bảo, người để dùng tốt hơn.”
Lời vừa dứt thì đã thấy Đoạn Lãng đối diện với nàng, đôi tay thon dài của hắn tùy ý đeo sợi dây chuyền lên cổ nàng. Tiểu Điềm ngẩng đầu nhìn chỉ thấy vẻ mặt bình thản của hắn, hắn cụp mắt xuống nhìn nàng, đôi mắt chứa ý cười. Trong lúc nàng còn không kịp hiểu thì hắn đã cúi xuống, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước khẽ đặt lên môi nàng.
Nụ hôn này đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Khi Tiểu Điềm hồi thần thì đã thấy hắn ngồi khoanh chân trên giường đá, ngỡ như người vừa mới đó hôn nàng không phải là hắn. Giọng hắn khô khốc nhưng ngữ điệu dịu dàng phần nào:
“ Đồ vật bảo mệnh thì phải dành cho người cần nó, giữ lấy đi, đừng nhiều lời.”
Tiểu Điềm mơ hồ nhìn hắn, nhỏ giọng:
“ Sư phụ... Vừa nãy người...”
“ Vừa nãy làm sao?” Hắn cười với nàng.
“ Tiểu Điềm cũng có thể làm thế với người phải không?”
Không nghĩ tới nàng lại hỏi như vậy, hắn sững người, còn chưa đáp lời thì bóng dáng nhỏ bé của nàng đã nhào về phía hắn, đẩy ngã hắn xuống giường. Nàng tựa người vào ngực hắn, đuôi tóc buộc cao cũng quét lên ngực hắn, hắn thấy chóp mũi ngửi được mùi hương hoa thoang thoảng. Đôi mắt đen láy to tròn của nàng đối mặt với hắn, trái tim chợt nhảy lên mãnh liệt, hắn không tự chủ mà siết chặt vòng eo của nàng. Còn chưa đáp lại, hắn dùng tay đẩy nàng về phía mình, hôn lên môi anh đào đang hé mở.
Lần này là hôn thật, không còn nhẹ nhàng mà cuồng nhiệt như lửa. Đầu lưỡi hắn len lỏi cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng. Cả động phủ tràn ngập hơi thở kích tình. Tiểu Điềm ngu ngơ để mặc hắn càn quét, đôi mắt nàng mở to nhìn hắn. Một bàn tay che mắt nàng, giọng sư phụ nàng trầm khàn bên tai:
“ Nhắm mắt lại, đừng nhìn. A Điềm.”
Tiểu Điềm nhắm mắt lại theo bản năng, lại bị hắn công thành đoạt đất, cảm giác thỏa mãn không nói thành lời khiến nàng bật thốt ra thanh âm rên rỉ.
“ Ưm...”
Âm thanh vừa ra lại kích thích Đoạn Lãng thêm điên cuồng, nụ hôn của hắn dứt ra lại rơi như mưa trên mặt, trên cổ của nàng. Mặt Tiểu Điềm đỏ như gấc. Hắn thấy vậy thì khẽ cười, lại đặt một nụ hôn trên môi nàng, thì thầm:
“ Nàng không thích sao?”
Hắn không hỏi thì thôi, hỏi xong mặt nàng càng đỏ tưng bừng, đỏ tới mang tai. Đoạn Lãng xoa nắn vành tai của nàng. Đôi mắt lạnh lùng thường ngày giờ dịu dàng nhìn nàng, quyến rũ như hoa đào. Tiểu Điềm nghe thấy rành mạch một lời khó tin thốt ra từ miệng hắn:
“ Ta yêu nàng.”
Nàng giật mình nhìn hắn, quên cả phản ứng. Lại nghe hắn nói tiếp, ngón tay cái của hắn đặt lên miệng nàng, miết nhẹ bờ môi mọng đỏ:
“ Nàng không cần phải trả lời, chỉ cần biết ta yêu nàng là đủ.”
Tiểu Điềm gật đầu, đến khi nàng hồi thần lại thì đã trở lại động phủ của mình. Ngơ ngác nhìn chiếc chuông gió treo trên đầu cửa động của cả hai, nhớ tới những gì vừa diễn ra, nàng ngỡ như một giấc mơ.
“ Đây là sư phụ của ta.”
A Hoa chớp chớp đôi mắt bé như hạt đậu, vỗ vỗ đôi cánh nhỏ cái hiểu cái không cọ đầu vào cổ nàng làm nũng. Tiểu Điềm vuốt ve nó, nhẹ giọng nói với Đoạn Lãng:
“ Sư phụ, đây là A Hoa, nó mới nở ra từ quả trứng trong Táng Thiên Bia, là vật Đại Đế để lại.”
Đoạn Lãng gật đầu, lời ít ý nhiều:
“ Tuy là phượng hoàng mới niết bàn sống lại nhưng cũng không phải vật yếu ớt, nếu nó muốn đi theo cứ để nó theo.” Không hề quan tâm tới dáng vẻ gấp gáp của Hứa Vĩ Xương.
Vậy là chuyện Tiểu Điềm sẽ tiến vào Cổ Giới đã được định đoạt. Bốn danh nghạch còn lại Hứa Vĩ Xương cũng phân phó tới tông môn họp hội đồng trưởng lão để lựa chọn. Vấn đề đó không phải là chuyện quan tâm của hai sư đồ nàng nữa.
Lúc trở về Cửu Lao Sơn cùng Đoạn Lãng, Tiểu Điềm tiu tít không ngừng. Nàng kể lại những gì diễn ra trong những ngày sư phụ không có trên núi. Còn Đoạn Lãng, hắn nằm trên giường đá, tay chống cằm im lặng lắng nghe, đôi lúc mở miệng đáp lại, để nàng tùy ý thao thao bất tuyệt.
Đến khi nàng kể xong rồi hắn mới đưa ra một vật.
Đó là một sợi dây chuyền bằng ngọc, khảm viên đá nhỏ lấp lánh màu tím. Tuy không biết chất liệu của nó nhưng Tiểu Điềm cũng biết nó không phải vật tầm thường. Đoạn Lãng nhàn nhạt nói:
“ Đeo nó vào, nó có thể thay ngươi chịu năm kích toàn lực của tu sĩ cảnh giới đại thừa.”
Nghe thấy điều này, mắt Tiểu Điềm không khỏi lấp lánh. Bảo vật! Tu sĩ đại thừa là cảnh giới gì chứ? Đó là tồn tại đỉnh của tháp tu tiên, chỉ sau đại đế. Nhưng sư phụ nàng dám đảm bảo cái dây chuyền này sẽ bảo hộ nàng trước năm kích toàn lực của tu sĩ đại thừa. Khỏi phải nói đây là món đồ bảo mệnh tốt thế nào, ngay cả sư phụ nàng cũng có thể sử dụng.
Vừa nghĩ tới điều này, lại nhìn chuỗi Niệm Hồn Châu đang quấn hai vòng trên cổ tay mình, nàng đẩy sợi dây chuyền về phía Đoạn Lãng, lắc đầu.
“ Sư phụ đã cho con nhiều thứ rồi, Nạp Hồn Giới, Niệm Hồn Châu, con đều dùng tốt. Vật này là chí bảo, người để dùng tốt hơn.”
Lời vừa dứt thì đã thấy Đoạn Lãng đối diện với nàng, đôi tay thon dài của hắn tùy ý đeo sợi dây chuyền lên cổ nàng. Tiểu Điềm ngẩng đầu nhìn chỉ thấy vẻ mặt bình thản của hắn, hắn cụp mắt xuống nhìn nàng, đôi mắt chứa ý cười. Trong lúc nàng còn không kịp hiểu thì hắn đã cúi xuống, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước khẽ đặt lên môi nàng.
Nụ hôn này đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Khi Tiểu Điềm hồi thần thì đã thấy hắn ngồi khoanh chân trên giường đá, ngỡ như người vừa mới đó hôn nàng không phải là hắn. Giọng hắn khô khốc nhưng ngữ điệu dịu dàng phần nào:
“ Đồ vật bảo mệnh thì phải dành cho người cần nó, giữ lấy đi, đừng nhiều lời.”
Tiểu Điềm mơ hồ nhìn hắn, nhỏ giọng:
“ Sư phụ... Vừa nãy người...”
“ Vừa nãy làm sao?” Hắn cười với nàng.
“ Tiểu Điềm cũng có thể làm thế với người phải không?”
Không nghĩ tới nàng lại hỏi như vậy, hắn sững người, còn chưa đáp lời thì bóng dáng nhỏ bé của nàng đã nhào về phía hắn, đẩy ngã hắn xuống giường. Nàng tựa người vào ngực hắn, đuôi tóc buộc cao cũng quét lên ngực hắn, hắn thấy chóp mũi ngửi được mùi hương hoa thoang thoảng. Đôi mắt đen láy to tròn của nàng đối mặt với hắn, trái tim chợt nhảy lên mãnh liệt, hắn không tự chủ mà siết chặt vòng eo của nàng. Còn chưa đáp lại, hắn dùng tay đẩy nàng về phía mình, hôn lên môi anh đào đang hé mở.
Lần này là hôn thật, không còn nhẹ nhàng mà cuồng nhiệt như lửa. Đầu lưỡi hắn len lỏi cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng. Cả động phủ tràn ngập hơi thở kích tình. Tiểu Điềm ngu ngơ để mặc hắn càn quét, đôi mắt nàng mở to nhìn hắn. Một bàn tay che mắt nàng, giọng sư phụ nàng trầm khàn bên tai:
“ Nhắm mắt lại, đừng nhìn. A Điềm.”
Tiểu Điềm nhắm mắt lại theo bản năng, lại bị hắn công thành đoạt đất, cảm giác thỏa mãn không nói thành lời khiến nàng bật thốt ra thanh âm rên rỉ.
“ Ưm...”
Âm thanh vừa ra lại kích thích Đoạn Lãng thêm điên cuồng, nụ hôn của hắn dứt ra lại rơi như mưa trên mặt, trên cổ của nàng. Mặt Tiểu Điềm đỏ như gấc. Hắn thấy vậy thì khẽ cười, lại đặt một nụ hôn trên môi nàng, thì thầm:
“ Nàng không thích sao?”
Hắn không hỏi thì thôi, hỏi xong mặt nàng càng đỏ tưng bừng, đỏ tới mang tai. Đoạn Lãng xoa nắn vành tai của nàng. Đôi mắt lạnh lùng thường ngày giờ dịu dàng nhìn nàng, quyến rũ như hoa đào. Tiểu Điềm nghe thấy rành mạch một lời khó tin thốt ra từ miệng hắn:
“ Ta yêu nàng.”
Nàng giật mình nhìn hắn, quên cả phản ứng. Lại nghe hắn nói tiếp, ngón tay cái của hắn đặt lên miệng nàng, miết nhẹ bờ môi mọng đỏ:
“ Nàng không cần phải trả lời, chỉ cần biết ta yêu nàng là đủ.”
Tiểu Điềm gật đầu, đến khi nàng hồi thần lại thì đã trở lại động phủ của mình. Ngơ ngác nhìn chiếc chuông gió treo trên đầu cửa động của cả hai, nhớ tới những gì vừa diễn ra, nàng ngỡ như một giấc mơ.
Tác giả :
Tiểu Mao Mao