Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!
Chương 83: Mục đích của Mặc Tử Tụ
Editor: Tiểu Ly Ly.
Trọng Hoa ở điện Cửu Trọng bày kết giới, trực tiếp ôm Thiên Âm đến điện Tử Thần, ngay cả Thiên Tuyết cũng không thể đi theo.
Thời điểm Mặc Tử Tụ và Lưu Quang cùng nhau đến điện Cửu Trọng thì ngay lập tức bị một luồng kết giới mạnh mẽ bắn ra ngoài.
Thiên Tuyết cũng cảm ứng được có hơi thở của người lạ, trong nháy mắt đi đến ngoài điện, nhìn bóng lưng của hai người đứng ở trong không trung, thân thể chợt lóe, lại có thể hóa thành tiểu nam đồng khoảng chừng bốn năm tuổi, một thân y phục trắng như tuyết khiến cho vẻ mặt phấn điêu ngọc trác* của hắn trở nên cực kỳ động lòng người.
Phấn điêu ngọc trác*: Cụm từ thường dùng để mô tả người phụ nữ xinh đẹp thanh cao hoặc những đứa bé trắng nõn, mềm mịn.
Hắn cảnh giác nhìn hai người, lạnh lùng hỏi "Các ngươi là ai?"
Lưu Quang cả kinh nói: "Tiểu Thần thú, tu vi của ngươi tăng lên rất nhiều đấy!"
Thiên Tuyết không hề nể mặt hắn: "Có liên quan gì tới ngươi? Hai người các ngươi nhanh chóng rời đi, nếu không đừng trách ta không khách khí!"
"Phốc......"
Lưu Quang bật cười, ngay cả Mặc Tử Tụ cũng hơi cong khóe môi lên.
Hết cách rồi, dáng vẻ của Thiên Tuyết thật sự làm cho người khác quá yêu thích, lại giả bộ làm ra dáng vẻ kêu ngạo, sắc mặt biểu hiện hung ác rất xuất sắc, thật sự là lời nói không có khí thế nào, ngược lại linh động đáng yêu làm cho người thấy thương tiếc.
Mặt Thiên Tuyết đỏ lên, bỗng chốc lại biến thành hình dáng con thú, nhìn chằm chằm hai người bì bõm gào lớn.
Lần này Lưu Quang cười càng thêm vui vẻ.
Ánh mắt của Mặc Tử Tụ lướt qua nó, nhìn vào trong điện: "Thiên Âm bị thương thật sao?"
Thiên Tuyết ngẩn ra, sững sờ gật đầu.
Mặc Tử Tụ chưởng một phen, một buội thần chi thảo* khói tím lượn lờ xuất hiện tại trong tay, hắn nhẹ nhàng vung lên, thần chi thảo liền xuyên qua kết giới rơi vào trước mặt Thiên Tuyết, trôi lơ lửng ở giữa không trung.
Thần chi thảo*: một loại cây thảo dược.
Hắn nói: "Ngươi giao cái này cho Trọng Hoa, có thể cứu mạng Thiên Âm."
Thiên Tuyết thân là Thần Thú, tự nhiên biết buội thần chi thảo này trân quý ra sao, ngay từ lúc hắn lấy ra thần chi thảo, nó không nói hai lời, hai móng vuốt liền xông lên ôm lấy, bỗng chốc hoan hô một cái rồi vọt vào trong điện.
Hai tay Mặc Tử Tụ chắp sau lưng, hơi nghiêng đầu, liền thấy ánh mắt kỳ lạ của Lưu Quang đang nhìn mình, không khỏi nhăn mày lại: "Nhìn ta làm gì? Cho dù tướng mạo của ngươi có xinh đẹp ra sao thì bổn tôn cũng không thể xem ngươi như là nữ tử được."
"......" Khóe miệng Lưu Quang hung hăng co rút: "Lúc nãy thần chi thảo kia, ít nhất cũng mấy ngàn năm đi? Ngươi chém Thần chi thảo sắp tu thành hình người, ngươi cũng không sợ tổn hại tu vi của mình sao?"
"Những lời này của ngươi nên đi nói với người trong Tiên giới của ngươi đi. Bổn tôn là ma, việc ta không sợ nhất, chính là những thứ này."
"Hiện nay Trọng Hoa vội vàng cứu chữa cho Thiên Âm, sao ngươi không xông vào, tìm kiếm đồ mà ngươi muốn cướp đi?" Lưu Quang không mặn không nhạt nói xong, trên nét mặt khoan thai là vẻ vui mừng xem kịch.
Mặc Tử Tụ khinh bỉ nói: "Lúc này ngươi hi vọng ta giao đấu sống chết với Trọng Hoa, ngươi mạnh khỏe ngồi đây làm ngư ông đắc lợi?"
Lưu Quang cười ha hả: "Người cũng hiểu ta đó Ma Tôn. Không tệ, ngươi và Trọng Hoa đấu tới hai người lưỡng bại câu thương, ta sẽ một lưới bắt hết hai người các ngươi! Ha ha...... Đây chính là kết quả mà ta vẫn tha thiết ước mơ!"
"Cung Nguyệt Thần."
Lưu Quang sửng sốt: "Cái gì?"
"Ngươi không phải vẫn muốn biết là rốt cuộc ta đang tìm cái gì sao? Ta muốn ở nơi của Trọng Hoa tìm được cung Nguyệt Thần." Mặc Tử Tụ cười như không cười nhìn hắn: "Chỉ cần tìm được cung Nguyệt Thần, là có thể thông ra cửa đến Thần Sơn......"
"Theo ta được biết, cung Nguyệt Thần chính là Thượng Cổ Nguyệt thần Hằng Nga nắm giữ thần khí, đã sớm biến mất khi Thần Sơn sụp đổ." Mắt Lưu Quang sâu thẳm, miệng hơi cười dáng vẻ tràn đầy tà khí: "Trọng Hoa không thể nào có!"
Mặc Tử Tụ cười khẽ: "Ngươi sai lầm rồi. Nguyệt thần cũng không rơi xuống. Cung thần ra đời thì Nguyệt thần sẽ trở lại một lần nữa."
Lưu Quang thầm giật mình, hắn không nghi ngờ lời nói của Mặc Tử Tụ, nếu hắn chắc chắn nói ra tin tức này, thì tất nhiên không phải để trêu chọc mình.
Nhưng là...... những lời hắn vừa nói, tất nhiên không phải là đề tài nhàm chán.
Trọng Hoa ở điện Cửu Trọng bày kết giới, trực tiếp ôm Thiên Âm đến điện Tử Thần, ngay cả Thiên Tuyết cũng không thể đi theo.
Thời điểm Mặc Tử Tụ và Lưu Quang cùng nhau đến điện Cửu Trọng thì ngay lập tức bị một luồng kết giới mạnh mẽ bắn ra ngoài.
Thiên Tuyết cũng cảm ứng được có hơi thở của người lạ, trong nháy mắt đi đến ngoài điện, nhìn bóng lưng của hai người đứng ở trong không trung, thân thể chợt lóe, lại có thể hóa thành tiểu nam đồng khoảng chừng bốn năm tuổi, một thân y phục trắng như tuyết khiến cho vẻ mặt phấn điêu ngọc trác* của hắn trở nên cực kỳ động lòng người.
Phấn điêu ngọc trác*: Cụm từ thường dùng để mô tả người phụ nữ xinh đẹp thanh cao hoặc những đứa bé trắng nõn, mềm mịn.
Hắn cảnh giác nhìn hai người, lạnh lùng hỏi "Các ngươi là ai?"
Lưu Quang cả kinh nói: "Tiểu Thần thú, tu vi của ngươi tăng lên rất nhiều đấy!"
Thiên Tuyết không hề nể mặt hắn: "Có liên quan gì tới ngươi? Hai người các ngươi nhanh chóng rời đi, nếu không đừng trách ta không khách khí!"
"Phốc......"
Lưu Quang bật cười, ngay cả Mặc Tử Tụ cũng hơi cong khóe môi lên.
Hết cách rồi, dáng vẻ của Thiên Tuyết thật sự làm cho người khác quá yêu thích, lại giả bộ làm ra dáng vẻ kêu ngạo, sắc mặt biểu hiện hung ác rất xuất sắc, thật sự là lời nói không có khí thế nào, ngược lại linh động đáng yêu làm cho người thấy thương tiếc.
Mặt Thiên Tuyết đỏ lên, bỗng chốc lại biến thành hình dáng con thú, nhìn chằm chằm hai người bì bõm gào lớn.
Lần này Lưu Quang cười càng thêm vui vẻ.
Ánh mắt của Mặc Tử Tụ lướt qua nó, nhìn vào trong điện: "Thiên Âm bị thương thật sao?"
Thiên Tuyết ngẩn ra, sững sờ gật đầu.
Mặc Tử Tụ chưởng một phen, một buội thần chi thảo* khói tím lượn lờ xuất hiện tại trong tay, hắn nhẹ nhàng vung lên, thần chi thảo liền xuyên qua kết giới rơi vào trước mặt Thiên Tuyết, trôi lơ lửng ở giữa không trung.
Thần chi thảo*: một loại cây thảo dược.
Hắn nói: "Ngươi giao cái này cho Trọng Hoa, có thể cứu mạng Thiên Âm."
Thiên Tuyết thân là Thần Thú, tự nhiên biết buội thần chi thảo này trân quý ra sao, ngay từ lúc hắn lấy ra thần chi thảo, nó không nói hai lời, hai móng vuốt liền xông lên ôm lấy, bỗng chốc hoan hô một cái rồi vọt vào trong điện.
Hai tay Mặc Tử Tụ chắp sau lưng, hơi nghiêng đầu, liền thấy ánh mắt kỳ lạ của Lưu Quang đang nhìn mình, không khỏi nhăn mày lại: "Nhìn ta làm gì? Cho dù tướng mạo của ngươi có xinh đẹp ra sao thì bổn tôn cũng không thể xem ngươi như là nữ tử được."
"......" Khóe miệng Lưu Quang hung hăng co rút: "Lúc nãy thần chi thảo kia, ít nhất cũng mấy ngàn năm đi? Ngươi chém Thần chi thảo sắp tu thành hình người, ngươi cũng không sợ tổn hại tu vi của mình sao?"
"Những lời này của ngươi nên đi nói với người trong Tiên giới của ngươi đi. Bổn tôn là ma, việc ta không sợ nhất, chính là những thứ này."
"Hiện nay Trọng Hoa vội vàng cứu chữa cho Thiên Âm, sao ngươi không xông vào, tìm kiếm đồ mà ngươi muốn cướp đi?" Lưu Quang không mặn không nhạt nói xong, trên nét mặt khoan thai là vẻ vui mừng xem kịch.
Mặc Tử Tụ khinh bỉ nói: "Lúc này ngươi hi vọng ta giao đấu sống chết với Trọng Hoa, ngươi mạnh khỏe ngồi đây làm ngư ông đắc lợi?"
Lưu Quang cười ha hả: "Người cũng hiểu ta đó Ma Tôn. Không tệ, ngươi và Trọng Hoa đấu tới hai người lưỡng bại câu thương, ta sẽ một lưới bắt hết hai người các ngươi! Ha ha...... Đây chính là kết quả mà ta vẫn tha thiết ước mơ!"
"Cung Nguyệt Thần."
Lưu Quang sửng sốt: "Cái gì?"
"Ngươi không phải vẫn muốn biết là rốt cuộc ta đang tìm cái gì sao? Ta muốn ở nơi của Trọng Hoa tìm được cung Nguyệt Thần." Mặc Tử Tụ cười như không cười nhìn hắn: "Chỉ cần tìm được cung Nguyệt Thần, là có thể thông ra cửa đến Thần Sơn......"
"Theo ta được biết, cung Nguyệt Thần chính là Thượng Cổ Nguyệt thần Hằng Nga nắm giữ thần khí, đã sớm biến mất khi Thần Sơn sụp đổ." Mắt Lưu Quang sâu thẳm, miệng hơi cười dáng vẻ tràn đầy tà khí: "Trọng Hoa không thể nào có!"
Mặc Tử Tụ cười khẽ: "Ngươi sai lầm rồi. Nguyệt thần cũng không rơi xuống. Cung thần ra đời thì Nguyệt thần sẽ trở lại một lần nữa."
Lưu Quang thầm giật mình, hắn không nghi ngờ lời nói của Mặc Tử Tụ, nếu hắn chắc chắn nói ra tin tức này, thì tất nhiên không phải để trêu chọc mình.
Nhưng là...... những lời hắn vừa nói, tất nhiên không phải là đề tài nhàm chán.
Tác giả :
Khinh Ca Mạn