Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!
Chương 171
Editor: Tiểu Ly Ly
Mặc Tử Tụ lần nữa tấn công Tiên giới, lần đầu gặp nạn, chính là Côn Luân tiên sơn.
Ma tộc giống như hạ quyết tâm diệt trừ Côn Luân tiên sơn ra khỏi Tiên giới, cơ hồ là dốc toàn bộ lực lượng. Thời điểm Côn Luân bị vây, ngay cả nước chảy cũng không lọt, Tiên Tôn Phù Vân của Côn Luân đã lâu không xuất hiện, cũng không chịu nổi tập kích của Mặc Tử Tụ, phái người cầu cứu các Đại tiên sơn.
Trừ Thái A không một người tiến về phía trước, các đại tiên sơn đều tốp năm tốp ba tiến đến, khi tất cả trở thành vật hy sinh.
Lúc này, Tiên giới trừ đi Thái A, Ngũ đại tiên sơn đều hợp lại, toàn lực ngăn cản Mặc Tử Tụ.
Sau hai tháng, lần lượt có bốn đại tiên sơn Côn Luân, Hiên Viên, Trường Lưu, Phù Dịch đều gặp nạn.
Ma tộc hiện lên áp đảo xu thế, chiến đấu mà đến, không người nào có thể địch lại!
Cuối cùng Ngũ đại tiên sơn cũng phải bỏ đi mặt mũi, phái người cầu viện Lưu Quang.
Nhưng Lưu Quang không để ý. Hắn thậm chí không để cho người của các đại tiên môn tiến vào Thái A, hắn đứng ở trên không, mắt nhìn xuống người dưới chân núi, cười lạnh: "Ngày xưa các ngươi lấy lý do Thần Tàng bao vây Thái A ta, có từng nghĩ tới hôm nay? Năm xưa có Trọng Hoa ngăn cản Ma tộc cho các ngươi, các ngươi không thèm quý trọng. Nay Thái A không người có nào, các ngươi ngược lại đi cầu cứu, có cảm thấy buồn cười không?"
Phía dưới có người tức giận không phát, giọng nói cũng lạnh lùng: "Mặc Tử Tụ tấn công Tiên giới, nếu Ngũ đại tiên sơn bị tiêu diệt, Thái A có thể còn sống bao lâu? Thượng tiên Lưu Quang, xưa nay các đại tiên sơn nương tựa vào vinh nhục để tồn tại với nhau. Trải qua một đời ân ân oán oán, đồng mưu tương lai với nhau mới đúng là lẽ phải. . . . . ."
Đồng mưu*: cùng nhau mưu tính làm việc xấu (theo Ly nghĩ ý ở đây khuyên phải cùng nhau làm việc xấu, tính toán cho tương lai)
"Hay cho câu trải qua một đời ân ân oán oán!" Lưu Quang giễu cợt: "Nếu như các ngươi quên, bổn tọa không ngại nhắc nhở các vị, Trọng Hoa sống chết không rõ không biết tung tích, đều do các ngươi một tay tạo thành! Nếu các ngươi không muốn chết, sao không đi tìm Trọng Hoa? Hừ! Đi cầu bổn tọa? Thật là xin lỗi, bổn tọa lòng dạ nhỏ mọn, thà có bị dồn vào đường cùng, cũng sẽ không xuất thủ trợ giúp người từng lấn ép Thái A. Các vị, nhanh đi đến nơi của Mặc Tử Tụ lãnh cái chết đi!"
Lưu Quang nói xong liền trở về điện Lưu Vân, mặc cho người của Ngũ đại tiên sơn tức giận đến mức hộc máu.
Phong Thanh Dương đi tới điện Lưu Vân, cẩn thận hỏi: "Sư thúc, thật sự không cứu?"
Lưu Quang cũng không thèm nhìn hắn một cái: "Muốn cứu à? Vậy ngươi đi đi."
"Chuyện này. . . . . ." Sắc mặt Phong Thanh Dương không hiểu rõ lắm, cắn răng nói: "Sư thúc, chuyện cũ đã qua, nếu vì chuyện này mà cô lập Thái A với Tiên giới, tương lai. . . . . ."
"Chuyện cũ đã qua?" Lưu Quang bỗng cười khẽ, nụ cười từ cạn đến sâu, trong mắt ánh sáng lạnh lấp lánh: "Lời nói như thế từ trong miệng ngươi nói ra, thật là khiến ta cho có cảm giác thất vọng. Lưu Cẩn chết đi, ngươi không phải là người ngoài, thế nhưng lại chỉ mũi nhọn về phía Thiên Âm vô tội. Nếu không phải ngươi cố ý đuổi Thiên Âm ra Thái A, sao lại khiến Mặc Tử Tụ có cơ hội có thể lợi dụng? Trọng Hoa mất tích?" Hắn cơ hồ miệt thị Phong Thanh Dương: "Làm chưởng môn, ngươi không bằng nửa phần của Lưu Cẩn! Ít nhất Lưu Cẩn hiểu biết rõ ràng như thế nào là trong ngoài phân chia."
Phong Thanh Dương còn muốn nói gì nữa, Lưu Quang phất tay đuổi hắn ra cửa: "Cút ra ngoài!"
"Sư thúc!"
Âm thanh lạnh lùng của Lưu Quang truyền đến: "Nếu không khiến những người đó nếm chút khổ sở, bọn họ liền cho rằng người khác vì bọn họ làm tất cả cũng là chuyện đương nhiên! Hừ! Một đám ngu xuẩn!"
Sắc mặt Phong Thanh Dương lại thay đổi lần nữa, cuối cùng buông tiếng thở dài, không dám không vâng lời trụ cột của Thái A ngày hôm nay.
***
Điện Cửu U.
Mặc Tử Tụ nằm nghiêng ở ghế ngồi, dưới điện có Bạch Hà Tru Tiên, còn có một người, mặt mũi lạnh lùng, ánh mắt tĩnh mịch.
Chính là Phương Diệc Nhiên bị Thái A cách chức đày xuống Phàm giới năm trước.
Mặc Tử Tụ miễn cưỡng nâng mí mắt, hỏi: "Phương Diệc Nhiên, ngươi ở Ma giới này đã quen chưa?"
Người sau chỉ có chút gật đầu: "Đã quen."
"Ừ." Mặc Tử Tụ ngược lại nói với Bạch Hà: "Cái tiếp theo, chính là Đại Hàm. Các ngươi đi chuẩn bị một chút. Lần này, tất nhiên phải phá huỷ Tiên giới, để cho bọn họ từ nay về sau cũng thần phục với Ma giới!"
Tiếp theo lại hỏi Tru Tiên: "Thiên Âm không có tung tích?"
Vẻ mặt Tru Tiên lúng túng: "Lão đại, Tiểu Ma Đầu này quá giảo hoạt, thời gian trước mới truyền ra tin tức nàng ở Ất Tứ Sơn, đợi thuộc hạ chạy tới liền một sợi tóc của nàng cũng không nhìn thấy." Dừng một chút, cẩn thận liếc nhìn Mặc Tử Tụ có vẻ mặt không tốt, không đành lòng nhìn thấy lão đại nhà mình tự mình đa tình, còn nói: "Nàng một lòng tìm sư phụ Trọng Hoa. . . Lão đại lại tâm tâm niệm niệm luôn nhớ tới người ta, không phải là trong truyền thuyết mặt nóng dán mông lạnh sao. . . Còn có. . ."
"Còn có?" Mặc Tử Tụ cười lạnh: "Bổn tôn sao lại không biết Tru Tiên ngươi trừ điểm vô dụng này vẫn có thể nhiều lời như thế?"
Tru Tiên cười mỉa.
"Thả ra tin tức Trọng Hoa ở Thần Đãng Sơn!" Mặc Tử Tụ một tay vỗ vỗ cằm, trong mắt là tự tin với tình thế bắt buộc: "Bổn tôn cũng không tin, Thiên Âm sẽ bỏ qua cho tin tức này."
Sắc mặt Phương Diệc Nhiên không biểu cảm, thế nhưng trong mắt lại có ánh sáng chợt lóe lên.
Tru Tiên nghe vậy, không keo kiệt lời khen tặng chút nào nói: "Lão đại ngài không làm hồ ly quả nhiên là trời không có mắt nhé!"
Bạch Hà không để lại dấu vết đẩy ra một bước, nhân tiện đẩy đi về phía Phương Diệc Nhiên. Vì vậy chỉ nghe một tiếng hét thảm một vệt sáng, nhìn lại, Tru Tiên đã biến mất trong điện, chỉ có Mặc Tử Tụ chẳng biết đứng lên lúc nào, thủ hạ trong bóng tối chưa lui xuống.
Hắn lạnh lẽo nói một câu: "Thật muốn đánh hắn trở về trong bụng mẹ, nuôi dưỡng đầu óc cho thật tốt!"
Khóe môi Bạch Hà khẽ nhếch: "Chủ Thượng anh minh!"
Mặc Tử Tụ đang định ngồi xuống, đột nhiên ánh mắt ngưng lại, phất tay ngăn cản bọn người Bạch Hà, đón lấy chỗ cửa điện.
Một âm thanh vang lên, hai bóng người thoáng chốc tách ra mà đứng, một người bên ngoài một người ở bên trong.
Phương Diệc Nhiên nhìn người bên ngoài điện này, hơi nghiêng mặt.
Lưu Quang lạnh nhạt nhìn hắn một cái, sau đó nhìn chằm chằm Mặc Tử Tụ: "Bổn tọa đặc biệt tới tìm ngươi."
Mặc Tử Tụ im lặng chốc lát, vẻ mặt yên tĩnh không biểu cảm, làm như nở nụ cười: "Ta cho là cuộc đời này ngươi sẽ không đặt chân vào Ma giới."
Lưu Quang ngược lại thoải mái, không lo lắng bước vào thong thả: "Cũng thực là không muốn ." Ánh mắt quét qua Phương Diệc Nhiên: "Phục Nguyên sợ là muốn hộc máu bỏ mình chứ? Tứ hộ pháp?"
Phương Diệc Nhiên cung kính thi lễ một cái: "Thượng tiên Lưu Quang."
Không có ngôn ngữ khác.
Mặc Tử Tụ giơ tay lên: "Hai người các ngươi lui ra."
Đợi hai người thối lui, hắn vén áo bào ngồi xuống, khóe mắt nhếch lên: "Chuyện gì?"
Hai người là bằng hữu mấy ngàn năm, nói chuyện làm việc từ trước đến giờ không thích cong cong quẹo quẹo.
Lưu Quang cười kín đáo, nói: "Đương nhiên là chỉ vì chuyện Tiên giới."
"Ngươi khi nào cũng học Trọng Hoa, vì đám kia ngụy quân tử của Tiên giới kiếm sống?" Mặc Tử Tụ cao giọng cười: "Hôm nay ngươi là muốn giết ta hay là cầu xin ta?"
Lưu Quang cười yếu ớt, nhìn được không ra tức giận hay vui mừng: "Dĩ nhiên là. . . Giết ngươi."
Kiếm đã ở tay, hắn nhắm vào Mặc Tử Tụ: "Nếu bổn tọa thắng ngươi...ngươi liền buông tha tấn công Tiên giới thôi."
Mặc Tử Tụ cười nhẹ: "Nếu ngươi nếu thua?"
"Đoạn tuyệt trước mắt ngươi."
"Được."
. . .
Trước khi trời tối, Bạch Hà chờ ở ngoài điện, thấy Lưu Quang rạng rỡ bỏ đi ra ngoài, lúc này Phương Diệc Nhiên ở bên cạnh cười, nhìn cũng cực kỳ vui mừng.
Hắn vỗ vai Phương Diệc Nhiên lời nói thấm thía: "Làm rất tốt, tương lai lâm trận phản chiến!"
". . . . . ."
Sau khi Lưu Quang rời đi, rất lâu sau đó, trong điện truyền ra âm thanh cắn răng nghiến lợi của Mặc Tử Tụ: "Lưu Quang. cái người bỉ ổi đáng khinh này! ! !"
Không người nào biết Lưu Quang đến tột làm cái gì với Mặc Tử Tụ, nhưng sau này, Ma tộc quả thật lui binh, người tiên giới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng thêm nhớ nhung Trọng Hoa, vì vậy bắt đầu khẩn cấp tìm kiếm Trọng Hoa.
Đúng vào lúc này, tin tức đầu tiên của Trọng Hoa ở Thần Đãng Sơn, truyền ra.
. . .
Mặc Tử Tụ lần nữa tấn công Tiên giới, lần đầu gặp nạn, chính là Côn Luân tiên sơn.
Ma tộc giống như hạ quyết tâm diệt trừ Côn Luân tiên sơn ra khỏi Tiên giới, cơ hồ là dốc toàn bộ lực lượng. Thời điểm Côn Luân bị vây, ngay cả nước chảy cũng không lọt, Tiên Tôn Phù Vân của Côn Luân đã lâu không xuất hiện, cũng không chịu nổi tập kích của Mặc Tử Tụ, phái người cầu cứu các Đại tiên sơn.
Trừ Thái A không một người tiến về phía trước, các đại tiên sơn đều tốp năm tốp ba tiến đến, khi tất cả trở thành vật hy sinh.
Lúc này, Tiên giới trừ đi Thái A, Ngũ đại tiên sơn đều hợp lại, toàn lực ngăn cản Mặc Tử Tụ.
Sau hai tháng, lần lượt có bốn đại tiên sơn Côn Luân, Hiên Viên, Trường Lưu, Phù Dịch đều gặp nạn.
Ma tộc hiện lên áp đảo xu thế, chiến đấu mà đến, không người nào có thể địch lại!
Cuối cùng Ngũ đại tiên sơn cũng phải bỏ đi mặt mũi, phái người cầu viện Lưu Quang.
Nhưng Lưu Quang không để ý. Hắn thậm chí không để cho người của các đại tiên môn tiến vào Thái A, hắn đứng ở trên không, mắt nhìn xuống người dưới chân núi, cười lạnh: "Ngày xưa các ngươi lấy lý do Thần Tàng bao vây Thái A ta, có từng nghĩ tới hôm nay? Năm xưa có Trọng Hoa ngăn cản Ma tộc cho các ngươi, các ngươi không thèm quý trọng. Nay Thái A không người có nào, các ngươi ngược lại đi cầu cứu, có cảm thấy buồn cười không?"
Phía dưới có người tức giận không phát, giọng nói cũng lạnh lùng: "Mặc Tử Tụ tấn công Tiên giới, nếu Ngũ đại tiên sơn bị tiêu diệt, Thái A có thể còn sống bao lâu? Thượng tiên Lưu Quang, xưa nay các đại tiên sơn nương tựa vào vinh nhục để tồn tại với nhau. Trải qua một đời ân ân oán oán, đồng mưu tương lai với nhau mới đúng là lẽ phải. . . . . ."
Đồng mưu*: cùng nhau mưu tính làm việc xấu (theo Ly nghĩ ý ở đây khuyên phải cùng nhau làm việc xấu, tính toán cho tương lai)
"Hay cho câu trải qua một đời ân ân oán oán!" Lưu Quang giễu cợt: "Nếu như các ngươi quên, bổn tọa không ngại nhắc nhở các vị, Trọng Hoa sống chết không rõ không biết tung tích, đều do các ngươi một tay tạo thành! Nếu các ngươi không muốn chết, sao không đi tìm Trọng Hoa? Hừ! Đi cầu bổn tọa? Thật là xin lỗi, bổn tọa lòng dạ nhỏ mọn, thà có bị dồn vào đường cùng, cũng sẽ không xuất thủ trợ giúp người từng lấn ép Thái A. Các vị, nhanh đi đến nơi của Mặc Tử Tụ lãnh cái chết đi!"
Lưu Quang nói xong liền trở về điện Lưu Vân, mặc cho người của Ngũ đại tiên sơn tức giận đến mức hộc máu.
Phong Thanh Dương đi tới điện Lưu Vân, cẩn thận hỏi: "Sư thúc, thật sự không cứu?"
Lưu Quang cũng không thèm nhìn hắn một cái: "Muốn cứu à? Vậy ngươi đi đi."
"Chuyện này. . . . . ." Sắc mặt Phong Thanh Dương không hiểu rõ lắm, cắn răng nói: "Sư thúc, chuyện cũ đã qua, nếu vì chuyện này mà cô lập Thái A với Tiên giới, tương lai. . . . . ."
"Chuyện cũ đã qua?" Lưu Quang bỗng cười khẽ, nụ cười từ cạn đến sâu, trong mắt ánh sáng lạnh lấp lánh: "Lời nói như thế từ trong miệng ngươi nói ra, thật là khiến ta cho có cảm giác thất vọng. Lưu Cẩn chết đi, ngươi không phải là người ngoài, thế nhưng lại chỉ mũi nhọn về phía Thiên Âm vô tội. Nếu không phải ngươi cố ý đuổi Thiên Âm ra Thái A, sao lại khiến Mặc Tử Tụ có cơ hội có thể lợi dụng? Trọng Hoa mất tích?" Hắn cơ hồ miệt thị Phong Thanh Dương: "Làm chưởng môn, ngươi không bằng nửa phần của Lưu Cẩn! Ít nhất Lưu Cẩn hiểu biết rõ ràng như thế nào là trong ngoài phân chia."
Phong Thanh Dương còn muốn nói gì nữa, Lưu Quang phất tay đuổi hắn ra cửa: "Cút ra ngoài!"
"Sư thúc!"
Âm thanh lạnh lùng của Lưu Quang truyền đến: "Nếu không khiến những người đó nếm chút khổ sở, bọn họ liền cho rằng người khác vì bọn họ làm tất cả cũng là chuyện đương nhiên! Hừ! Một đám ngu xuẩn!"
Sắc mặt Phong Thanh Dương lại thay đổi lần nữa, cuối cùng buông tiếng thở dài, không dám không vâng lời trụ cột của Thái A ngày hôm nay.
***
Điện Cửu U.
Mặc Tử Tụ nằm nghiêng ở ghế ngồi, dưới điện có Bạch Hà Tru Tiên, còn có một người, mặt mũi lạnh lùng, ánh mắt tĩnh mịch.
Chính là Phương Diệc Nhiên bị Thái A cách chức đày xuống Phàm giới năm trước.
Mặc Tử Tụ miễn cưỡng nâng mí mắt, hỏi: "Phương Diệc Nhiên, ngươi ở Ma giới này đã quen chưa?"
Người sau chỉ có chút gật đầu: "Đã quen."
"Ừ." Mặc Tử Tụ ngược lại nói với Bạch Hà: "Cái tiếp theo, chính là Đại Hàm. Các ngươi đi chuẩn bị một chút. Lần này, tất nhiên phải phá huỷ Tiên giới, để cho bọn họ từ nay về sau cũng thần phục với Ma giới!"
Tiếp theo lại hỏi Tru Tiên: "Thiên Âm không có tung tích?"
Vẻ mặt Tru Tiên lúng túng: "Lão đại, Tiểu Ma Đầu này quá giảo hoạt, thời gian trước mới truyền ra tin tức nàng ở Ất Tứ Sơn, đợi thuộc hạ chạy tới liền một sợi tóc của nàng cũng không nhìn thấy." Dừng một chút, cẩn thận liếc nhìn Mặc Tử Tụ có vẻ mặt không tốt, không đành lòng nhìn thấy lão đại nhà mình tự mình đa tình, còn nói: "Nàng một lòng tìm sư phụ Trọng Hoa. . . Lão đại lại tâm tâm niệm niệm luôn nhớ tới người ta, không phải là trong truyền thuyết mặt nóng dán mông lạnh sao. . . Còn có. . ."
"Còn có?" Mặc Tử Tụ cười lạnh: "Bổn tôn sao lại không biết Tru Tiên ngươi trừ điểm vô dụng này vẫn có thể nhiều lời như thế?"
Tru Tiên cười mỉa.
"Thả ra tin tức Trọng Hoa ở Thần Đãng Sơn!" Mặc Tử Tụ một tay vỗ vỗ cằm, trong mắt là tự tin với tình thế bắt buộc: "Bổn tôn cũng không tin, Thiên Âm sẽ bỏ qua cho tin tức này."
Sắc mặt Phương Diệc Nhiên không biểu cảm, thế nhưng trong mắt lại có ánh sáng chợt lóe lên.
Tru Tiên nghe vậy, không keo kiệt lời khen tặng chút nào nói: "Lão đại ngài không làm hồ ly quả nhiên là trời không có mắt nhé!"
Bạch Hà không để lại dấu vết đẩy ra một bước, nhân tiện đẩy đi về phía Phương Diệc Nhiên. Vì vậy chỉ nghe một tiếng hét thảm một vệt sáng, nhìn lại, Tru Tiên đã biến mất trong điện, chỉ có Mặc Tử Tụ chẳng biết đứng lên lúc nào, thủ hạ trong bóng tối chưa lui xuống.
Hắn lạnh lẽo nói một câu: "Thật muốn đánh hắn trở về trong bụng mẹ, nuôi dưỡng đầu óc cho thật tốt!"
Khóe môi Bạch Hà khẽ nhếch: "Chủ Thượng anh minh!"
Mặc Tử Tụ đang định ngồi xuống, đột nhiên ánh mắt ngưng lại, phất tay ngăn cản bọn người Bạch Hà, đón lấy chỗ cửa điện.
Một âm thanh vang lên, hai bóng người thoáng chốc tách ra mà đứng, một người bên ngoài một người ở bên trong.
Phương Diệc Nhiên nhìn người bên ngoài điện này, hơi nghiêng mặt.
Lưu Quang lạnh nhạt nhìn hắn một cái, sau đó nhìn chằm chằm Mặc Tử Tụ: "Bổn tọa đặc biệt tới tìm ngươi."
Mặc Tử Tụ im lặng chốc lát, vẻ mặt yên tĩnh không biểu cảm, làm như nở nụ cười: "Ta cho là cuộc đời này ngươi sẽ không đặt chân vào Ma giới."
Lưu Quang ngược lại thoải mái, không lo lắng bước vào thong thả: "Cũng thực là không muốn ." Ánh mắt quét qua Phương Diệc Nhiên: "Phục Nguyên sợ là muốn hộc máu bỏ mình chứ? Tứ hộ pháp?"
Phương Diệc Nhiên cung kính thi lễ một cái: "Thượng tiên Lưu Quang."
Không có ngôn ngữ khác.
Mặc Tử Tụ giơ tay lên: "Hai người các ngươi lui ra."
Đợi hai người thối lui, hắn vén áo bào ngồi xuống, khóe mắt nhếch lên: "Chuyện gì?"
Hai người là bằng hữu mấy ngàn năm, nói chuyện làm việc từ trước đến giờ không thích cong cong quẹo quẹo.
Lưu Quang cười kín đáo, nói: "Đương nhiên là chỉ vì chuyện Tiên giới."
"Ngươi khi nào cũng học Trọng Hoa, vì đám kia ngụy quân tử của Tiên giới kiếm sống?" Mặc Tử Tụ cao giọng cười: "Hôm nay ngươi là muốn giết ta hay là cầu xin ta?"
Lưu Quang cười yếu ớt, nhìn được không ra tức giận hay vui mừng: "Dĩ nhiên là. . . Giết ngươi."
Kiếm đã ở tay, hắn nhắm vào Mặc Tử Tụ: "Nếu bổn tọa thắng ngươi...ngươi liền buông tha tấn công Tiên giới thôi."
Mặc Tử Tụ cười nhẹ: "Nếu ngươi nếu thua?"
"Đoạn tuyệt trước mắt ngươi."
"Được."
. . .
Trước khi trời tối, Bạch Hà chờ ở ngoài điện, thấy Lưu Quang rạng rỡ bỏ đi ra ngoài, lúc này Phương Diệc Nhiên ở bên cạnh cười, nhìn cũng cực kỳ vui mừng.
Hắn vỗ vai Phương Diệc Nhiên lời nói thấm thía: "Làm rất tốt, tương lai lâm trận phản chiến!"
". . . . . ."
Sau khi Lưu Quang rời đi, rất lâu sau đó, trong điện truyền ra âm thanh cắn răng nghiến lợi của Mặc Tử Tụ: "Lưu Quang. cái người bỉ ổi đáng khinh này! ! !"
Không người nào biết Lưu Quang đến tột làm cái gì với Mặc Tử Tụ, nhưng sau này, Ma tộc quả thật lui binh, người tiên giới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng thêm nhớ nhung Trọng Hoa, vì vậy bắt đầu khẩn cấp tìm kiếm Trọng Hoa.
Đúng vào lúc này, tin tức đầu tiên của Trọng Hoa ở Thần Đãng Sơn, truyền ra.
. . .
Tác giả :
Khinh Ca Mạn