Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!
Chương 112: Biết vậy chẳng làm
Editor: Tiểu Ly Ly.
Hai người kinh ngạc, liền không tiếng động vui vẻ cười to.
Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu*!
Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu*: đi mòn giày sắt chẳng tìm được, được đến thì chẳng mất công chi (cũng giống như câu Dụng tâm trồng hoa hoa ko nở, vô tình cắm liễu liễu lên xanh. Ý câu này muốn nói thành tâm làm một việc gì đó mà không thánh, nhưng sau khi không để ý lại thành công.)
"Vậy sao......" Hắc Mi đạo nhân nhếch miệng cười một tiếng lộ ra hàm trăng trắng dày đặc: "Nếu là tiểu bối, bọn ta càng muốn chiếu cố rồi, ngươi nên đi theo chúng ta thôi."
"...... Ta nghĩ ta nên đi một mình thôi, chúng ta như một hạt bụi nhỏ bé, nếu đi chung với hai vị tiền bối, sợ sẽ là làm nhục tới thân phận của hai người."
Nàng tự nhận là ánh mắt mình rất tốt, ngay cả con kiến ở ngoài trăm thước đều có thể nhìn thấy chân rõ ràng, vào lúc này nàng rõ ràng cảm thấy được đối phương không có ý tốt, đột nhiên đầu trong lóe lên suy nghĩ: chẳng lẽ, hai người này chính là Nhị Tra thích dùng Thải Âm Bổ Dương để cải thiện tu vi của họ mà Huyền Tề ca ca từng nói qua sao?!
Nhưng nhớ rõ ràng, ban đầu Huyền Tề nói Nhị Tra này là một béo một gầy...... Thiên Âm cười gượng, dưới chân không để lại dấu vết lui về phía sau.
Thấy nàng chần chờ, Bạch Mi đạo nhân giống như không phải là người có kiên nhẫn, tiến lên một bước liền bắt cánh tay của nàng: "Chớ cho rằng có Trọng Hoa làm núi dựa là được trong mắt không có người! Hai người chúng ta muốn thương lượng với ngươi cho thật tốt, ngươi không cần quá không biết suy xét, muốn ép buộc lão phu dùng sức mạnh, cho ngươi nếm mùi đau khổ sao!"
Thiên Âm không thích hai người trước mắt, Thiên Tuyết với nàng tâm ý tương thông, tự nhiên cũng sẽ không thích. Thời điểm nó không thích liền trực tiếp vung móng vuốt. Vì vậy một móng vuốt bay tới, Bạch Mi đạo nhân chợt cảm thấy một luồng sức lực giam cầm bao bọc vây quanh lấy chính mình, bị con thú nhỏ trước mắt này đánh bay xa trăm thước.
Trong lòng Thiên Âm biết mình không phải là đối thủ của hai người, đang định bôi dầu lên chân, Hắc Mi đạo nhân lại đột nhiên đến trước mặt, bàn tay khô gầy nắm được cổ của nàng.
Vào lúc này trên mặt hắn căn bản không có bắp thịt kéo dài*, ánh mắt lạnh lẽo mang theo vẻ kích động: "Lão phu mặc kệ ngươi là thần cũng được tiên cũng được, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, cho lão phu mở Thần Tàng ra, ta liền tha cho ngươi một mạng. Nếu không sẽ ném ngươi vào lò luyện đan, luyện thành con rối!"
Bắp thịt kéo dài*: theo Ly nghĩ là đang nói đến mặt xệ ấy:v
Thần Tàng là gì giờ phút này Thiên Âm cũng không có nửa phần dục vọng muốn biết, nàng chỉ hết sức rống lên một câu: “Ta là đệ tử của Tiên Tôn Trọng Hoa! Là Tiên Tôn Trọng Hoa đó!"
Lần đầu tiên, nàng cảm thấy danh tính của sư phụ bắt đầu không dùng được rồi.
Nhưng vừa nghe thấy hai chữ “con rối”, ngay cả bị hắn bóp không thở nhưng vẫn trở mình khinh thường vài lần, vừa nghĩ tới đối phương có ý định giết nàng, vội vàng lã chã chực khóc giả bộ đáng thương.
Giờ phút này trong lòng nàng hối hận không chịu nổi, sớm biết như thế, liền nên kêu Mặc Tử Tụ đưa nàng đi một đoạn đường, khó được rụt rè một lần không có nguyên nhân, lại có thể rơi vào tặc thủ, thật là biết vậy chẳng làm, biết vậy chẳng làm!
Thiên Tuyết thấy Thiên Âm bị bóp cổ, trong đôi mắt to tràn đầy tức giận, đang định ra tay, đột nhiên Bạch Mi đạo nhân cũng bay trở về, một chiếc xiềng xích giống như linh xà quấn lên thân thể của nó, làm nó không chút nào có thể động đậy.
"Hừ! Ở trong tay hai người huynh đệ ta, cho dù ngươi là Thần Thú thì như thế nào? Chưa làm ra trò gì cả, chẳng qua ngươi chỉ là tên súc sinh thôi!"
Nói vừa xong, mặc kệ Thiên Âm muốn hay không muốn, cũng chỉ có thể bị buộc bị dẫn đi về phía Thần Đãng Sơn.
Đang muốn bước vào Truyện Tống Trận, Mặc Tử Tụ nhìn lên trời cao chợt lóe lên ánh sáng, mắt trầm xuống.
Tru Tiên chậc chậc thở dài nói: "Tiểu ma đầu này cũng quá xui xẻo đi, mới thoát khỏi ma chưởng lại vào tặc thủ. Quả nhiên chuyện xấu làm nhiều thì sẽ gặp báo ứng."
Ma Tôn đại nhân lặng lẽ quay mặt sang nhìn hắn, Tru Tiên khó được thức thời một lần, xông vào Truyện Tống Trận liền biến mất ở trước mắt hắn.
"Tiên giới không loạn, ta làm sao phải để cho ngươi chết đây?" Mặc Tử Tụ đứng nghiêm chỉ chốc lát, tựa như buông tiếng thở dài, đi theo hai luồng ánh sáng kia.
Chỉ là đến hang động, liền thấy bốn phía có Kỳ Trân Dị Thảo, kỳ hoa của quý không kịp nhìn, mỗi một chỗ đều có Thần Quang lưu chuyển.
Song sinh đạo nhân đứng ở trước hang động chần chừ bồi hồi, dù sao ở một khắc trước hai người họ mới sống sót từ trong hang động, biết rõ cảnh trong động đẹp như tranh vẽ nhưng thật sự nguy hiểm cực kỳ, nếu không cẩn thận một chút, sẽ tan thành mây khói, sạch sẽ hơn so với đải Tru Thần.
Tuy hai người rất bình tĩnh nhìn vào trong cốc, nhưng cũng rất là kiêng kỵ lại không dám bước lên trước, giống như dáng vẻ của một kẻ ăn trộm ngó dáo dác chậm chạp không vào.
Thiên Âm thật vất vả mới có thể hít thở một chút không khí, lúc này bị Hắc Mi đạo nhân phong bế tu vi ở trong tay dẫn ra, hình dáng thật là không thể nói là đẹp mắt, trong lòng chợt cảm thấy buồn bã.
Lại nhìn Thiên Tuyết trong tay Bạch Mi đạo nhân, nàng cười trêu ghẹo: "Tuyết Tuyết, ta và ngươi ở trong tình huống này, có giống khoảng thời gian trước nướng hết con tiên hạc kia hay không?"
Thật sâu trong động, rừng xanh um tùm, yên tĩnh lạ thường, ngay cả tiếng chim hót cũng không có.
Một câu nói của nàng giống như ma quỷ truyền đi, ở trong động lần lượt vang lên.
Da thịt của Hắc mi đạo nhân vốn là dễ rách, bỗng nhiên Thiên Âm lên tiếng khiến cho hắn kinh sợ, trên trán đã đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu quát lên: "Câm miệng!"
Thiên Âm trừng mắt nhìn, dứt tiếng hỏi: "Hắc Mi lão đầu, ngươi tới thời kì mãn kinh sao?"
"......"
"Thật ra thì ta cực kỳ hiểu ngươi thấy được những cảm xúc của ta, giống như các ngươi đến thời kì mãn kinh vậy, nhất là không thể gặp người trẻ tuổi. Ta đây một đường trái lo phải nghĩ, cảm thấy mặc dù ngươi trói lại ta, nhưng cũng không phải là đáng ghét cỡ nào."
Nàng cười híp mắt nhìn hai người, thấy hai người không dám đi vào trong động thì thuận miệng hỏi một câu: "Các ngươi chẳng lẽ không e sợ sư phụ ta là Tiên Tôn Trọng Hoa sao?"
"Có liên quan gì tới ngươi! Nếu không câm miệng, hiện tại lão phu liền để cho ngươi trở thành một cái xác chết!"
Thiên Âm đúng lúc ngậm miệng, Thiên Tuyết trừng lên mí mắt lên, chê cười.
Một trận gió thổi cỏ lay, khiến song sinh đạo nhân đặc biệt cảnh giác, Thiên Âm âm thầm thở dài một tiếng, giờ phút này hai người này quả thực là lo sợ hão huyền mà dẫn đến trông gà hoá cuốc*, nhìn mồ hôi lạnh chảy, nàng đều lo thay bọn họ sẽ bị hù chết hay không.
Trông gà hoá cuốc*: Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc
Nàng không hiểu đối phương tại sao muốn trói mình đưa đến đây, vừa lại thật thà lại lo lắng đối phương dưới cơn nóng giận khiến chém mình chết tươi, chịu đựng nghi ngờ tràn ngập trong đầu, nàng rụt vai lại, âm thầm suy nghĩ kế hoạch chạy trốn.
Liều mạng là không đấu lại, phá vòng vây càng là đầm rồng hang hổ, suy nghĩ thật lâu rốt cuộc cũng lóe lên một ý tưởng!
Nàng lên công cuộc chuẩn bị một lúc lâu, gương mặt đỏ bừng kìm nén nước mắt, đáng thương bất lực lại cực kỳ ngượng ngùng nói: "Hai vị tiền bối, ta...... Ta muốn......"
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn xuỵt xuỵt!"
"......"
Thiên Tuyết bị sợ đến mở mắt ra, liếc nàng, không chịu nổi quay đầu đi.
Vẻ mặt Hắc Mi đạo nhân xanh xao, chòm râu tức giận bay bay trong gió, hung hăng đập nàng xuống đất, đập bể vòng ngọc của nàng đứt thành từng đoạn nhưng không dám kêu lên tiếng: "Đừng giở trò với lão phu, nếu không, Hừ!"
"Yên tâm yên tâm, tiểu thú nhà ta vẫn còn ở trên tay ngươi đấy." Ở trong đáy lòng của Thiên Âm âm thầm mắng hai người cẩu huyết lâm đầu*, giọng nói Thiên Tuyết đúng lúc truyền ra: Thiên Thiên tỷ tỷ, ngươi không cần phải lo lắng ta, chỉ cần ngươi trốn thoát, cái xích sắt này cũng không giữ chặt ta được!
Cẩu huyết lâm đầu*: mắng chửi xối xả.
Nàng lo lắng nhìn nó một cái, mặt ngoài nó như bông hoa, một dáng vẻ yên tâm đợi ta, âm thanh truyền ra lại cực kỳ nhẹ nhàng: "Bằng hai người Lão đầu này còn không làm gì được ta. Ngươi đi nhanh đi! Chỉ cần ngươi an toàn, cho dù ngươi đang ở đâu ta đều có thể tìm được ngươi."
Thiên Âm không hiểu nhìn nó, Thiên Tuyết nói: "Nhìn gì vậy, ta cũng sẽ không lừa ngươi!"
Lấy hiểu biết của nàng với Thiên Tuyết, thật không tính là một con thú quên mình vì người, vì vậy cũng liền tin mấy phần lời của nó, xoay người chạy vào trong cốc, lại đột nhiên như là giẫm hụt, tứ chi trên toàn bộ thân thể mở rộng nhào đầu về phía trước.
Cái trán trầy trụa, từng giọt máu tươi chảy xuống dưới.
Hai người kinh ngạc, liền không tiếng động vui vẻ cười to.
Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu*!
Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu*: đi mòn giày sắt chẳng tìm được, được đến thì chẳng mất công chi (cũng giống như câu Dụng tâm trồng hoa hoa ko nở, vô tình cắm liễu liễu lên xanh. Ý câu này muốn nói thành tâm làm một việc gì đó mà không thánh, nhưng sau khi không để ý lại thành công.)
"Vậy sao......" Hắc Mi đạo nhân nhếch miệng cười một tiếng lộ ra hàm trăng trắng dày đặc: "Nếu là tiểu bối, bọn ta càng muốn chiếu cố rồi, ngươi nên đi theo chúng ta thôi."
"...... Ta nghĩ ta nên đi một mình thôi, chúng ta như một hạt bụi nhỏ bé, nếu đi chung với hai vị tiền bối, sợ sẽ là làm nhục tới thân phận của hai người."
Nàng tự nhận là ánh mắt mình rất tốt, ngay cả con kiến ở ngoài trăm thước đều có thể nhìn thấy chân rõ ràng, vào lúc này nàng rõ ràng cảm thấy được đối phương không có ý tốt, đột nhiên đầu trong lóe lên suy nghĩ: chẳng lẽ, hai người này chính là Nhị Tra thích dùng Thải Âm Bổ Dương để cải thiện tu vi của họ mà Huyền Tề ca ca từng nói qua sao?!
Nhưng nhớ rõ ràng, ban đầu Huyền Tề nói Nhị Tra này là một béo một gầy...... Thiên Âm cười gượng, dưới chân không để lại dấu vết lui về phía sau.
Thấy nàng chần chờ, Bạch Mi đạo nhân giống như không phải là người có kiên nhẫn, tiến lên một bước liền bắt cánh tay của nàng: "Chớ cho rằng có Trọng Hoa làm núi dựa là được trong mắt không có người! Hai người chúng ta muốn thương lượng với ngươi cho thật tốt, ngươi không cần quá không biết suy xét, muốn ép buộc lão phu dùng sức mạnh, cho ngươi nếm mùi đau khổ sao!"
Thiên Âm không thích hai người trước mắt, Thiên Tuyết với nàng tâm ý tương thông, tự nhiên cũng sẽ không thích. Thời điểm nó không thích liền trực tiếp vung móng vuốt. Vì vậy một móng vuốt bay tới, Bạch Mi đạo nhân chợt cảm thấy một luồng sức lực giam cầm bao bọc vây quanh lấy chính mình, bị con thú nhỏ trước mắt này đánh bay xa trăm thước.
Trong lòng Thiên Âm biết mình không phải là đối thủ của hai người, đang định bôi dầu lên chân, Hắc Mi đạo nhân lại đột nhiên đến trước mặt, bàn tay khô gầy nắm được cổ của nàng.
Vào lúc này trên mặt hắn căn bản không có bắp thịt kéo dài*, ánh mắt lạnh lẽo mang theo vẻ kích động: "Lão phu mặc kệ ngươi là thần cũng được tiên cũng được, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, cho lão phu mở Thần Tàng ra, ta liền tha cho ngươi một mạng. Nếu không sẽ ném ngươi vào lò luyện đan, luyện thành con rối!"
Bắp thịt kéo dài*: theo Ly nghĩ là đang nói đến mặt xệ ấy:v
Thần Tàng là gì giờ phút này Thiên Âm cũng không có nửa phần dục vọng muốn biết, nàng chỉ hết sức rống lên một câu: “Ta là đệ tử của Tiên Tôn Trọng Hoa! Là Tiên Tôn Trọng Hoa đó!"
Lần đầu tiên, nàng cảm thấy danh tính của sư phụ bắt đầu không dùng được rồi.
Nhưng vừa nghe thấy hai chữ “con rối”, ngay cả bị hắn bóp không thở nhưng vẫn trở mình khinh thường vài lần, vừa nghĩ tới đối phương có ý định giết nàng, vội vàng lã chã chực khóc giả bộ đáng thương.
Giờ phút này trong lòng nàng hối hận không chịu nổi, sớm biết như thế, liền nên kêu Mặc Tử Tụ đưa nàng đi một đoạn đường, khó được rụt rè một lần không có nguyên nhân, lại có thể rơi vào tặc thủ, thật là biết vậy chẳng làm, biết vậy chẳng làm!
Thiên Tuyết thấy Thiên Âm bị bóp cổ, trong đôi mắt to tràn đầy tức giận, đang định ra tay, đột nhiên Bạch Mi đạo nhân cũng bay trở về, một chiếc xiềng xích giống như linh xà quấn lên thân thể của nó, làm nó không chút nào có thể động đậy.
"Hừ! Ở trong tay hai người huynh đệ ta, cho dù ngươi là Thần Thú thì như thế nào? Chưa làm ra trò gì cả, chẳng qua ngươi chỉ là tên súc sinh thôi!"
Nói vừa xong, mặc kệ Thiên Âm muốn hay không muốn, cũng chỉ có thể bị buộc bị dẫn đi về phía Thần Đãng Sơn.
Đang muốn bước vào Truyện Tống Trận, Mặc Tử Tụ nhìn lên trời cao chợt lóe lên ánh sáng, mắt trầm xuống.
Tru Tiên chậc chậc thở dài nói: "Tiểu ma đầu này cũng quá xui xẻo đi, mới thoát khỏi ma chưởng lại vào tặc thủ. Quả nhiên chuyện xấu làm nhiều thì sẽ gặp báo ứng."
Ma Tôn đại nhân lặng lẽ quay mặt sang nhìn hắn, Tru Tiên khó được thức thời một lần, xông vào Truyện Tống Trận liền biến mất ở trước mắt hắn.
"Tiên giới không loạn, ta làm sao phải để cho ngươi chết đây?" Mặc Tử Tụ đứng nghiêm chỉ chốc lát, tựa như buông tiếng thở dài, đi theo hai luồng ánh sáng kia.
Chỉ là đến hang động, liền thấy bốn phía có Kỳ Trân Dị Thảo, kỳ hoa của quý không kịp nhìn, mỗi một chỗ đều có Thần Quang lưu chuyển.
Song sinh đạo nhân đứng ở trước hang động chần chừ bồi hồi, dù sao ở một khắc trước hai người họ mới sống sót từ trong hang động, biết rõ cảnh trong động đẹp như tranh vẽ nhưng thật sự nguy hiểm cực kỳ, nếu không cẩn thận một chút, sẽ tan thành mây khói, sạch sẽ hơn so với đải Tru Thần.
Tuy hai người rất bình tĩnh nhìn vào trong cốc, nhưng cũng rất là kiêng kỵ lại không dám bước lên trước, giống như dáng vẻ của một kẻ ăn trộm ngó dáo dác chậm chạp không vào.
Thiên Âm thật vất vả mới có thể hít thở một chút không khí, lúc này bị Hắc Mi đạo nhân phong bế tu vi ở trong tay dẫn ra, hình dáng thật là không thể nói là đẹp mắt, trong lòng chợt cảm thấy buồn bã.
Lại nhìn Thiên Tuyết trong tay Bạch Mi đạo nhân, nàng cười trêu ghẹo: "Tuyết Tuyết, ta và ngươi ở trong tình huống này, có giống khoảng thời gian trước nướng hết con tiên hạc kia hay không?"
Thật sâu trong động, rừng xanh um tùm, yên tĩnh lạ thường, ngay cả tiếng chim hót cũng không có.
Một câu nói của nàng giống như ma quỷ truyền đi, ở trong động lần lượt vang lên.
Da thịt của Hắc mi đạo nhân vốn là dễ rách, bỗng nhiên Thiên Âm lên tiếng khiến cho hắn kinh sợ, trên trán đã đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu quát lên: "Câm miệng!"
Thiên Âm trừng mắt nhìn, dứt tiếng hỏi: "Hắc Mi lão đầu, ngươi tới thời kì mãn kinh sao?"
"......"
"Thật ra thì ta cực kỳ hiểu ngươi thấy được những cảm xúc của ta, giống như các ngươi đến thời kì mãn kinh vậy, nhất là không thể gặp người trẻ tuổi. Ta đây một đường trái lo phải nghĩ, cảm thấy mặc dù ngươi trói lại ta, nhưng cũng không phải là đáng ghét cỡ nào."
Nàng cười híp mắt nhìn hai người, thấy hai người không dám đi vào trong động thì thuận miệng hỏi một câu: "Các ngươi chẳng lẽ không e sợ sư phụ ta là Tiên Tôn Trọng Hoa sao?"
"Có liên quan gì tới ngươi! Nếu không câm miệng, hiện tại lão phu liền để cho ngươi trở thành một cái xác chết!"
Thiên Âm đúng lúc ngậm miệng, Thiên Tuyết trừng lên mí mắt lên, chê cười.
Một trận gió thổi cỏ lay, khiến song sinh đạo nhân đặc biệt cảnh giác, Thiên Âm âm thầm thở dài một tiếng, giờ phút này hai người này quả thực là lo sợ hão huyền mà dẫn đến trông gà hoá cuốc*, nhìn mồ hôi lạnh chảy, nàng đều lo thay bọn họ sẽ bị hù chết hay không.
Trông gà hoá cuốc*: Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc
Nàng không hiểu đối phương tại sao muốn trói mình đưa đến đây, vừa lại thật thà lại lo lắng đối phương dưới cơn nóng giận khiến chém mình chết tươi, chịu đựng nghi ngờ tràn ngập trong đầu, nàng rụt vai lại, âm thầm suy nghĩ kế hoạch chạy trốn.
Liều mạng là không đấu lại, phá vòng vây càng là đầm rồng hang hổ, suy nghĩ thật lâu rốt cuộc cũng lóe lên một ý tưởng!
Nàng lên công cuộc chuẩn bị một lúc lâu, gương mặt đỏ bừng kìm nén nước mắt, đáng thương bất lực lại cực kỳ ngượng ngùng nói: "Hai vị tiền bối, ta...... Ta muốn......"
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn xuỵt xuỵt!"
"......"
Thiên Tuyết bị sợ đến mở mắt ra, liếc nàng, không chịu nổi quay đầu đi.
Vẻ mặt Hắc Mi đạo nhân xanh xao, chòm râu tức giận bay bay trong gió, hung hăng đập nàng xuống đất, đập bể vòng ngọc của nàng đứt thành từng đoạn nhưng không dám kêu lên tiếng: "Đừng giở trò với lão phu, nếu không, Hừ!"
"Yên tâm yên tâm, tiểu thú nhà ta vẫn còn ở trên tay ngươi đấy." Ở trong đáy lòng của Thiên Âm âm thầm mắng hai người cẩu huyết lâm đầu*, giọng nói Thiên Tuyết đúng lúc truyền ra: Thiên Thiên tỷ tỷ, ngươi không cần phải lo lắng ta, chỉ cần ngươi trốn thoát, cái xích sắt này cũng không giữ chặt ta được!
Cẩu huyết lâm đầu*: mắng chửi xối xả.
Nàng lo lắng nhìn nó một cái, mặt ngoài nó như bông hoa, một dáng vẻ yên tâm đợi ta, âm thanh truyền ra lại cực kỳ nhẹ nhàng: "Bằng hai người Lão đầu này còn không làm gì được ta. Ngươi đi nhanh đi! Chỉ cần ngươi an toàn, cho dù ngươi đang ở đâu ta đều có thể tìm được ngươi."
Thiên Âm không hiểu nhìn nó, Thiên Tuyết nói: "Nhìn gì vậy, ta cũng sẽ không lừa ngươi!"
Lấy hiểu biết của nàng với Thiên Tuyết, thật không tính là một con thú quên mình vì người, vì vậy cũng liền tin mấy phần lời của nó, xoay người chạy vào trong cốc, lại đột nhiên như là giẫm hụt, tứ chi trên toàn bộ thân thể mở rộng nhào đầu về phía trước.
Cái trán trầy trụa, từng giọt máu tươi chảy xuống dưới.
Tác giả :
Khinh Ca Mạn