Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!
Chương 104: Sức mạnh của Tiểu Thú
Editor: Tiểu Ly Ly.
"Chú!"
Thiên Âm chật vật rơi xuống đất, một đám ngọn lửa nhỏ từ bên má nàng xẹt qua, nàng thót tim rớt gan xoay người, liền thấy toàn thân thú dữ này bốc lửa nhào tới!
"...... Ta không phát uy thì tên súc sinh này lại không coi ta còn cách nào khác hay sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tức giận đỏ bừng, tránh thoát nó đang phất một đuôi tới, trơ mắt nhìn một gốc cây cổ thụ chọc trời bị một đuôi nó chặn ngang quét đứt, đang âm thầm kinh hãi, hai cánh thú dữ chợt bổ nhào về phía trước, một nguồn sức mạnh suýt nữa đánh bay nàng, thật may là trước khi nó có hành động nàng đã nhảy lên trên không, chỉ chịu chút dư âm.
Bàn tay mềm mại quay cuồng trong không gian, Tịch Diệt cung đã ở trong tay, bỗng chốc đã biến to hơn so với thân thể của nàng.
"Mặc dù ta thiện lương thuần khiết, sư phụ cũng dạy ta phải có một lòng dạ từ bi với vạn vật...... Nhưng mà không chịu nổi ngươi liên tục ức hiếp……Ngươi là con vật xấu ghê tởm chết ta rồi!" Nàng tự lẩm bẩm một mình, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc nhìn chằm chằm thú dữ đang xông lên, ánh mắt liền ngưng lại, đặt cây cung cố định ở giữa không trung, đôi tay kéo dây cung, trong nháy mắt kéo cây cung thành trăng tròn, ánh trăng sáng từ cây cung nhẹ nhàng phát ra, thú dữ này như có kiêng kỵ, thân hình đang nhào tới ngừng lại một chút, không do dự tí nào lại vọt lên.
Một Tiễn khí ánh trăng ngưng tụ mà thành, khiến cho Thiên Âm thét lên một tiếng, hai tay nàng thả lỏng, mũi tên khí kia nhanh như tia chớp đâm về thú dữ......
Một mũi tên này, rất là khí phách xẹt qua bên cạnh.
Vậy mà......
Thiên Âm trơ mắt từ trong hoảng sợ mà ngẩn ra nhìn Tiễn Khí xẹt qua bên cạnh thú dữ, đập mặt đất ra thành một cái hố sâu, sắc mặt khó coi, vẻ mặt lúng túng.
Lại có thế...... Bắn chệch rồi hả?
Thú dữ dường như cũng bối rối một lúc lâu mới hồi hồn, lại mở mắt to tròn vo nhìn Thiên Âm, vẻ mặt thay đổi không ít, trong miệng phát ra tiếng cười cổ quái tiếng, ba cái đầu cười nghiêng trước ngữa sau......
Thiên Âm sợ run chốc lát mới ý thức được: Gia hỏa này là đang cười nhạo mình sao?
"Ngươi ngươi ngươi đừng đắc ý, nói cho ngươi biết, ta mới vừa rồi, mới vừa rồi là làm nóng người!" Trên mặt nàng nóng lên, vì để lấy lại thể diện, lần nữa đôi tay nàng dựng cung lên ngưng khí buông lòng tay, một mạch hà hơi, thú dữ này thấy nàng như thế, ngược lại khí định thần nhàn* không nhúc nhích, giống như đang chờ nàng bắn trúng lần nữa.
Khí định thần nhàn*: bình tĩnh.
Vì vậy Thiên Âm cười xấu xa một tiếng ở bên trong, tiễn khí ánh trăng kia không còn đi sai lệch, bắn thủng một sọ đầu của thú dữ! Bành một tiếng vỡ ra!
Thú dữ kêu thảm thiết tức giận nổi điên, Thiên Âm vội thu hồi Tịch Diệt cung bỏ trốn mất dạng!
"Dám xem nhẹ ta, ta cho ăn một mũi tên để ngươi nhớ kỹ, Hừ!"
Tiếng cười đắc ý cùa nàng ở trong không khí lượn vòng, trong đầu thú dử bị thương lượn lờ màu ánh trăng nhàn nhạt, từng chút xâm chiếm nó, không tới nửa khắc, theo luồng sáng biến mất, đầu của nó hóa khói biến mất.
Nó sửng sốt chốc lát, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, như trẻ con thở phào, sóng âm vỡ vụng hóa làm bản chất của ngọn lửa, phá nát toàn bộ quanh mình, hơn mười dặm trong phương viên, phút chốc chỉ còn lại một vùng hoang tàn, khói đen lượn quanh.
Mà Thiên Âm, lúc này ở phía cuối vùng hoang tàn, sắc mặt trắng bệch nhìn toàn thân của thú dữ được nước và lửa luân phiên vây quanh hung ác bổ nhào về phía mình!
Thời điểm trong miệng thú dữ phun ra ngọn lửa hóa thành một cái biển lửa vây quanh nàng, nàng nghĩ: lần này tốt lắm, gà nướng luôn là phải bị báo ứng!
Nhưng trong dự liệu vết cháy đau xót không có đến, trước mắt biển lửa như thủy triều thối lui, thú dữ chiếm giữ ở bên ngoài mấy trượng, cảnh giác nhìn nàng...... Sau lưng!
Thiên Âm đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy một viên lông tròn, hai chân đứng ở không trung, trong mắt đen nhánh sáng ngời tuôn ra lửa giận!
"Tuyết Tuyết!"
Nàng lập tức hoàng sợ, đây không phải chuyện nhỏ, một lúc lâu sau không hồi hồn, Thiên Tuyết đã hóa làm một luồng sáng trắng xông về đối diện thú dữ!
"Tuyết Tuyết trở lại!!"
Nàng sợ hãi kêu lên, muốn đi tóm nó, thời điểm khi nàng nhìn thấy thú dữ bị móng vuốt của Thiên Tuyết đánh bay, cái gì lo lắng cái gì sợ hãi cũng hóa thành gió bay đi, chỉ còn lại một câu: "Tuyết Tuyết mạnh mẽ! Đập chết nó đi!!"
Thiên Tuyết được lệnh, quát lên một tiếng, thân thể nho nhỏ thỉnh thoảng xuất hiện ở trước mắt thú dữ mà vung móng vuốt, máu hoàn toàn hiện ra. Thỉnh thoảng xuất hiện ở sau lưng tại thú dữ, một cước đá vào hai cái cánh to lớn kia, xem ra cái cánh vô cùng cứng rắn giống như măng vứa mới mọc bị nó một cước đá gãy!
Thú dữ kêu rên không ngừng, tiếng gào thét trong không trung giống như mang theo chút ý muốn van xin.
Thiên Tuyết vẫn còn chưa hết giận, y y nha nha giống như là đang mắng chửi với thú dữ, cứ thế trái một móng vuốt, phải một móng vuốt khiến cho thú dự một khắc trước còn uy phong lẫm lẫm giờ đây bên trái lăn một vòng, bên phải lăn một vòng, máu tanh rơi xuống đầy đất.
Thiên Âm đã sớm nhìn đến ngây người, đột nhiên cảm thấy ban đầu chỉ dựa vào một con gà nướng liền lừa gạt được Thiên Tuyết đến tay nàng, quả thật là sáng suốt đến dường nào!
Tru Tiên ẩn thân ở trăm mét, trong ánh mắt hắn bộc phát ra áng sáng không thể tưởng tượng, dò xét Thiên Tuyết cẩn thận rất lâu, tức thì sáng tỏ. Chính là hắn đang muốn hiện thân ra thì từ trong rừng sâu, truyền đến một tiếng kêu khóc, khiến cho hắn đành phải dừng chân.
Âm thanh kia như tiếng mắng chửi của phụ nhân, bén nhọn cao vút!
Khi Thiên Tuyết buông móng vuốt xuống, thú dữ một hơi hấp hối nghe được âm thanh này, gào thảm rời đi, Thiên Tuyết cũng không ngăn cản, thân thể lơ lửng trong không trung, ánh mắt sâu xa nhìn rừng sâu sau lưng Thiên Âm, hình như gặp được tử địch*!
Tử địch*: kẻ thù một mất một còn, không đội trời chung.
Thiên Âm vẫn cảm thấy Thiên Tuyết có rất nhiều bí mật nhỏ, đúng như lúc này, từng động tác thần thái của nó cũng lộ ra một loại vật không rõ có cảm giác quen thuộc, nhưng Thiên Tuyết chưa bao giờ chủ động nói đến những thứ này. Ngay cả thời điểm nói tiếng người cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nàng đang muốn đặt câu hỏi, đỉnh đầu bỗng nhiên đen xuống, nàng ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một đôi cánh xương có hoa văn rõ ràng che trời tránh đất, kèm với vật không rõ đã đến, phía chân trời nổi lên một trận mưa máu.
Một trận mưa máu này rơi vào mặt đất, lập tức ăn mòn mặt đất hóa thành từng cái hố sâu.
"Này này này, đây là đồ vật quỷ quái gì?" Thiên Âm hú lên quái dị, vội bay qua ôm Thiên Tuyết vào trong ngực, muốn thoát đi.
Vậy mà một đầu chim giống gà nhưng không phải là gà, lớn hơn chừng hai thân thể như vậy, chặn lại đường đi của một người một thú.
Ánh mắt của nó lướt qua Thiên Tuyết dừng ở trên người Thiên Âm, miệng nói tiếng người: "Thần tộc? Còn chưa diệt sạch sao?" Dừng một chút vừa cười mấy tiếng: "Chậc chậc, chỉ là thần thể." Sau lại nhìn Thiên Tuyết, bỗng gầm lên giận dữ, tràn đầy thù hận: "Là ngươi? Ngươi lại còn sống!"
Hai con thú giống như kẻ thù truyền kiếp, trừng mắt lẫn nhau, Thiên Âm không rõ chân tướng, Thiên Tuyết đột nhiên nhảy ra, hung hăng vung móng vuốt đánh đầu chim trước mặt làm cho máu tươi văng khắp nơi, một tiếng kêu sợ hãi, cách mười thước không xa có chín cái đầu chim rơi xuống đất.
Máu tươi tràn mặt đất, lập tức mặt đất bị ăn mòn lồi lõm không chịu nổi, Thiên Âm vội tạo ra kết giới, tránh khỏi máu rơi vào trên người mình và Thiên Tuyết.
Ước chừng nhìn đồ đáng sợ này lúc lâu, Thiên Âm mới từ trong đầu tìm ra sách ghi lại tư liệu về vật này:
Quỷ Xa*, tục xưng Cửu Đầu Điểu, vốn có mười đầu, bị thần Thưởng Cổ Nguyệt dùng Nguyệt Thần cung bắn đứt một con, vết thương không hết, máu chảy không ngừng, nơi vẫy máu, thường nghe rất hung ác, máu này độc, chạm vào là chết.....
Quỷ xa (hay còn được gọi là quỷ xe), tục xưng là Cửu Đầu Điều*: nó có tên là quỷ xa vì tiếng kêu của nó giống tiếng xe đi trong đêm.
Quỷ Xa ngày ngủ đêm ra, lấy hồn phách là thức ăn. Mặc dù hung tàn, nhưng có một nhược điểm, không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Dù là chỉ có thắp nến lửa, cũng có thể khiến nó bị kinh sợ.
Lúc này, nó thu nhốt vào trong hai cánh, một đôi móng vuốt khổng lồ chạm đất, chín cái đầu vài đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm Thiên Âm và Thiên Tuyết, ánh mắt lành lạnh.
Giọng Thiên Tuyết đã không còn là giọng nói của trẻ con, nhìn về phía nó rống một tiếng, núi cao vi vu chấn động!
Tru Tiên ẩn trong bóng tối cũng không nhịn được lui hai bước, có nhiều hứng thú nhìn chằm chằm hai đầu thú này.
"Chú!"
Thiên Âm chật vật rơi xuống đất, một đám ngọn lửa nhỏ từ bên má nàng xẹt qua, nàng thót tim rớt gan xoay người, liền thấy toàn thân thú dữ này bốc lửa nhào tới!
"...... Ta không phát uy thì tên súc sinh này lại không coi ta còn cách nào khác hay sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tức giận đỏ bừng, tránh thoát nó đang phất một đuôi tới, trơ mắt nhìn một gốc cây cổ thụ chọc trời bị một đuôi nó chặn ngang quét đứt, đang âm thầm kinh hãi, hai cánh thú dữ chợt bổ nhào về phía trước, một nguồn sức mạnh suýt nữa đánh bay nàng, thật may là trước khi nó có hành động nàng đã nhảy lên trên không, chỉ chịu chút dư âm.
Bàn tay mềm mại quay cuồng trong không gian, Tịch Diệt cung đã ở trong tay, bỗng chốc đã biến to hơn so với thân thể của nàng.
"Mặc dù ta thiện lương thuần khiết, sư phụ cũng dạy ta phải có một lòng dạ từ bi với vạn vật...... Nhưng mà không chịu nổi ngươi liên tục ức hiếp……Ngươi là con vật xấu ghê tởm chết ta rồi!" Nàng tự lẩm bẩm một mình, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc nhìn chằm chằm thú dữ đang xông lên, ánh mắt liền ngưng lại, đặt cây cung cố định ở giữa không trung, đôi tay kéo dây cung, trong nháy mắt kéo cây cung thành trăng tròn, ánh trăng sáng từ cây cung nhẹ nhàng phát ra, thú dữ này như có kiêng kỵ, thân hình đang nhào tới ngừng lại một chút, không do dự tí nào lại vọt lên.
Một Tiễn khí ánh trăng ngưng tụ mà thành, khiến cho Thiên Âm thét lên một tiếng, hai tay nàng thả lỏng, mũi tên khí kia nhanh như tia chớp đâm về thú dữ......
Một mũi tên này, rất là khí phách xẹt qua bên cạnh.
Vậy mà......
Thiên Âm trơ mắt từ trong hoảng sợ mà ngẩn ra nhìn Tiễn Khí xẹt qua bên cạnh thú dữ, đập mặt đất ra thành một cái hố sâu, sắc mặt khó coi, vẻ mặt lúng túng.
Lại có thế...... Bắn chệch rồi hả?
Thú dữ dường như cũng bối rối một lúc lâu mới hồi hồn, lại mở mắt to tròn vo nhìn Thiên Âm, vẻ mặt thay đổi không ít, trong miệng phát ra tiếng cười cổ quái tiếng, ba cái đầu cười nghiêng trước ngữa sau......
Thiên Âm sợ run chốc lát mới ý thức được: Gia hỏa này là đang cười nhạo mình sao?
"Ngươi ngươi ngươi đừng đắc ý, nói cho ngươi biết, ta mới vừa rồi, mới vừa rồi là làm nóng người!" Trên mặt nàng nóng lên, vì để lấy lại thể diện, lần nữa đôi tay nàng dựng cung lên ngưng khí buông lòng tay, một mạch hà hơi, thú dữ này thấy nàng như thế, ngược lại khí định thần nhàn* không nhúc nhích, giống như đang chờ nàng bắn trúng lần nữa.
Khí định thần nhàn*: bình tĩnh.
Vì vậy Thiên Âm cười xấu xa một tiếng ở bên trong, tiễn khí ánh trăng kia không còn đi sai lệch, bắn thủng một sọ đầu của thú dữ! Bành một tiếng vỡ ra!
Thú dữ kêu thảm thiết tức giận nổi điên, Thiên Âm vội thu hồi Tịch Diệt cung bỏ trốn mất dạng!
"Dám xem nhẹ ta, ta cho ăn một mũi tên để ngươi nhớ kỹ, Hừ!"
Tiếng cười đắc ý cùa nàng ở trong không khí lượn vòng, trong đầu thú dử bị thương lượn lờ màu ánh trăng nhàn nhạt, từng chút xâm chiếm nó, không tới nửa khắc, theo luồng sáng biến mất, đầu của nó hóa khói biến mất.
Nó sửng sốt chốc lát, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, như trẻ con thở phào, sóng âm vỡ vụng hóa làm bản chất của ngọn lửa, phá nát toàn bộ quanh mình, hơn mười dặm trong phương viên, phút chốc chỉ còn lại một vùng hoang tàn, khói đen lượn quanh.
Mà Thiên Âm, lúc này ở phía cuối vùng hoang tàn, sắc mặt trắng bệch nhìn toàn thân của thú dữ được nước và lửa luân phiên vây quanh hung ác bổ nhào về phía mình!
Thời điểm trong miệng thú dữ phun ra ngọn lửa hóa thành một cái biển lửa vây quanh nàng, nàng nghĩ: lần này tốt lắm, gà nướng luôn là phải bị báo ứng!
Nhưng trong dự liệu vết cháy đau xót không có đến, trước mắt biển lửa như thủy triều thối lui, thú dữ chiếm giữ ở bên ngoài mấy trượng, cảnh giác nhìn nàng...... Sau lưng!
Thiên Âm đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy một viên lông tròn, hai chân đứng ở không trung, trong mắt đen nhánh sáng ngời tuôn ra lửa giận!
"Tuyết Tuyết!"
Nàng lập tức hoàng sợ, đây không phải chuyện nhỏ, một lúc lâu sau không hồi hồn, Thiên Tuyết đã hóa làm một luồng sáng trắng xông về đối diện thú dữ!
"Tuyết Tuyết trở lại!!"
Nàng sợ hãi kêu lên, muốn đi tóm nó, thời điểm khi nàng nhìn thấy thú dữ bị móng vuốt của Thiên Tuyết đánh bay, cái gì lo lắng cái gì sợ hãi cũng hóa thành gió bay đi, chỉ còn lại một câu: "Tuyết Tuyết mạnh mẽ! Đập chết nó đi!!"
Thiên Tuyết được lệnh, quát lên một tiếng, thân thể nho nhỏ thỉnh thoảng xuất hiện ở trước mắt thú dữ mà vung móng vuốt, máu hoàn toàn hiện ra. Thỉnh thoảng xuất hiện ở sau lưng tại thú dữ, một cước đá vào hai cái cánh to lớn kia, xem ra cái cánh vô cùng cứng rắn giống như măng vứa mới mọc bị nó một cước đá gãy!
Thú dữ kêu rên không ngừng, tiếng gào thét trong không trung giống như mang theo chút ý muốn van xin.
Thiên Tuyết vẫn còn chưa hết giận, y y nha nha giống như là đang mắng chửi với thú dữ, cứ thế trái một móng vuốt, phải một móng vuốt khiến cho thú dự một khắc trước còn uy phong lẫm lẫm giờ đây bên trái lăn một vòng, bên phải lăn một vòng, máu tanh rơi xuống đầy đất.
Thiên Âm đã sớm nhìn đến ngây người, đột nhiên cảm thấy ban đầu chỉ dựa vào một con gà nướng liền lừa gạt được Thiên Tuyết đến tay nàng, quả thật là sáng suốt đến dường nào!
Tru Tiên ẩn thân ở trăm mét, trong ánh mắt hắn bộc phát ra áng sáng không thể tưởng tượng, dò xét Thiên Tuyết cẩn thận rất lâu, tức thì sáng tỏ. Chính là hắn đang muốn hiện thân ra thì từ trong rừng sâu, truyền đến một tiếng kêu khóc, khiến cho hắn đành phải dừng chân.
Âm thanh kia như tiếng mắng chửi của phụ nhân, bén nhọn cao vút!
Khi Thiên Tuyết buông móng vuốt xuống, thú dữ một hơi hấp hối nghe được âm thanh này, gào thảm rời đi, Thiên Tuyết cũng không ngăn cản, thân thể lơ lửng trong không trung, ánh mắt sâu xa nhìn rừng sâu sau lưng Thiên Âm, hình như gặp được tử địch*!
Tử địch*: kẻ thù một mất một còn, không đội trời chung.
Thiên Âm vẫn cảm thấy Thiên Tuyết có rất nhiều bí mật nhỏ, đúng như lúc này, từng động tác thần thái của nó cũng lộ ra một loại vật không rõ có cảm giác quen thuộc, nhưng Thiên Tuyết chưa bao giờ chủ động nói đến những thứ này. Ngay cả thời điểm nói tiếng người cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nàng đang muốn đặt câu hỏi, đỉnh đầu bỗng nhiên đen xuống, nàng ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một đôi cánh xương có hoa văn rõ ràng che trời tránh đất, kèm với vật không rõ đã đến, phía chân trời nổi lên một trận mưa máu.
Một trận mưa máu này rơi vào mặt đất, lập tức ăn mòn mặt đất hóa thành từng cái hố sâu.
"Này này này, đây là đồ vật quỷ quái gì?" Thiên Âm hú lên quái dị, vội bay qua ôm Thiên Tuyết vào trong ngực, muốn thoát đi.
Vậy mà một đầu chim giống gà nhưng không phải là gà, lớn hơn chừng hai thân thể như vậy, chặn lại đường đi của một người một thú.
Ánh mắt của nó lướt qua Thiên Tuyết dừng ở trên người Thiên Âm, miệng nói tiếng người: "Thần tộc? Còn chưa diệt sạch sao?" Dừng một chút vừa cười mấy tiếng: "Chậc chậc, chỉ là thần thể." Sau lại nhìn Thiên Tuyết, bỗng gầm lên giận dữ, tràn đầy thù hận: "Là ngươi? Ngươi lại còn sống!"
Hai con thú giống như kẻ thù truyền kiếp, trừng mắt lẫn nhau, Thiên Âm không rõ chân tướng, Thiên Tuyết đột nhiên nhảy ra, hung hăng vung móng vuốt đánh đầu chim trước mặt làm cho máu tươi văng khắp nơi, một tiếng kêu sợ hãi, cách mười thước không xa có chín cái đầu chim rơi xuống đất.
Máu tươi tràn mặt đất, lập tức mặt đất bị ăn mòn lồi lõm không chịu nổi, Thiên Âm vội tạo ra kết giới, tránh khỏi máu rơi vào trên người mình và Thiên Tuyết.
Ước chừng nhìn đồ đáng sợ này lúc lâu, Thiên Âm mới từ trong đầu tìm ra sách ghi lại tư liệu về vật này:
Quỷ Xa*, tục xưng Cửu Đầu Điểu, vốn có mười đầu, bị thần Thưởng Cổ Nguyệt dùng Nguyệt Thần cung bắn đứt một con, vết thương không hết, máu chảy không ngừng, nơi vẫy máu, thường nghe rất hung ác, máu này độc, chạm vào là chết.....
Quỷ xa (hay còn được gọi là quỷ xe), tục xưng là Cửu Đầu Điều*: nó có tên là quỷ xa vì tiếng kêu của nó giống tiếng xe đi trong đêm.
Quỷ Xa ngày ngủ đêm ra, lấy hồn phách là thức ăn. Mặc dù hung tàn, nhưng có một nhược điểm, không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Dù là chỉ có thắp nến lửa, cũng có thể khiến nó bị kinh sợ.
Lúc này, nó thu nhốt vào trong hai cánh, một đôi móng vuốt khổng lồ chạm đất, chín cái đầu vài đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm Thiên Âm và Thiên Tuyết, ánh mắt lành lạnh.
Giọng Thiên Tuyết đã không còn là giọng nói của trẻ con, nhìn về phía nó rống một tiếng, núi cao vi vu chấn động!
Tru Tiên ẩn trong bóng tối cũng không nhịn được lui hai bước, có nhiều hứng thú nhìn chằm chằm hai đầu thú này.
Tác giả :
Khinh Ca Mạn