Sư Phụ Khổ Quá Rồi
Chương 51: Sư phụ không đồng ý
Edit | 4702i.
Thân Đồ Úc dẫn đồ đệ và tài khoản phụ Ô Ngọc của mình bước lên rạng mây tía, rời khỏi hang yêu.
Ô Ngọc yên lặng ngồi nghỉ ngơi ở một bên, Thân Đồ Úc thì ngồi trên kiệu trúc do cự vượn khiêng, sau đó bắt đầu tiến hành trò chuyện với Tân Tú, trong đó Ô Ngọc là nhân vật chính.
Thân Đồ Úc: “Vi sư không đồng ý con và tên nam tử kia yêu nhau.”
Tân Tú suýt cười phá lên vì câu nói kinh điển này của Vương Mẫu, mất một lát nàng mới nghiêm nghị trả lời: “Sư phụ, người không thể làm kiểu phụ huynh phong kiến cản trở con cái yêu đương được, thông thường mà nói, càng bị phản đối chỉ càng khiến người ta u mê lạc lối, lún sâu vào ái tình thôi.”
Thân Đồ Úc còn chưa nghe lý lẽ như thế bao giờ, y tỏ ra hơi lưỡng lự: “Thật thế sao?”
Tân Tú trả lời rất nghiêm túc: “Đương nhiên là thế rồi, nếu sư phụ mặc con và huynh ấy yêu nhau, chưa biết chừng về lâu về dài con lại không thích huynh ấy nữa.”
Thân Đồ Úc suýt nữa bị Tân Tú thuyết phục, đồng ý cho nàng thử xem sao, nhưng tiền đề là “nam tử” họ nhắc tới không phải tài khoản phụ của y.
Thân Đồ Úc im lặng một lúc: “Người tu tiên chúng ta không bị trói buộc bởi bất kỳ điều gì, đương nhiên con có thể hưởng thụ ái tình trên thế gian này, nhưng Ô Ngọc thì không được.”
Tân Tú: “Ô Ngọc không được ư*? Sao sư phụ biết thế ạ, chẳng lẽ tu vi cao thì cả chuyện ấy cũng nhìn phát là ra?”
(*) Đang nói Ô Ngọc yếu sinh lý đấy =)))
Thân Đồ Úc chưa kịp nhận ra rằng đồ đệ đang phát biểu chuyện bậy bạ, y vẫn tưởng đồ đệ đang hỏi vấn đề nghiêm túc nên đáp lại rất đàng hoàng: “Ta thấy tu vi của y chẳng ra sao cả, không hợp với con.”
Tân Tú nghĩ thầm, cái suy nghĩ con nhà mình giỏi nhất choán sạch đôi mắt tinh anh của sư phụ mất rồi, nàng phát biểu sự thật: “Nếu tu vi của Ô Ngọc không ra sao thì tu vi của con còn tệ tới mức nào? Con kém huynh ấy xa lắc xa lơ kia.”
Thân Đồ Úc còn nói: “Tướng mạo y không ra sao cả, quá tầm thường.”
Tân Tú: “… Sư phụ, người nghiêm túc đấy ạ? Dung mạo ấy của Ô Ngọc chắc chắn là mỹ nam tử mà, con liếc cái đã ưng huynh ấy rồi.” Nàng nghĩ lại, chẳng lẽ sư phụ là gấu trúc yêu nên chắc thẩm mỹ cũng khác người thường? Chính nàng trong mắt sư phụ chắc xấu lắm?
Hai sư đồ có thẩm mỹ khác lạ nhìn nhau một hồi, Thân Đồ Úc lại bới ra lý do mới: “Vi sư thấy, y kiệm lời ít nói mà con lại ưa thích náo nhiệt, nếu bên nhau sẽ rất mệt mỏi.”
Tân Tú càng nghe càng thấy sư phụ mình hệt như một người cha già bắt bẻ con rể, tuy thấy buồn cười nhưng nàng vẫn mang tâm thái bao dung người cha già này mà đáp: “Nhưng con chỉ thích nam tử kiệm lời thôi, giống sư phụ lắm, rất đáng tin ạ.” Nàng còn tiện mồm nịnh sư phụ nữa.
Nhưng sư phụ được nịnh mà có vẻ vẫn rất mất hứng, chàng nam tử đang yên đang lành tốt đẹp như thế mà y còn tiếp tục bới móc bệnh cho người ta: “Mặt y cứng ngắc chẳng lộ vẻ gì cả, có khi là chỗ nào hỏng rồi cũng nên.” Y tự tay luyện chế nên biết, cái thứ đấy chính bị thiên lôi đánh hỏng.
Thôi xong, sư phụ đã bắt đầu vu oan cho người ta mất rồi. Tân Tú rất bất đắc dĩ: “Sư phụ à, này gọi là “mặt liệt”, là đặc điểm được nhiều người yêu thích lắm, rất hấp dẫn mà.”
Trước sự khác biệt văn hóa sâu sắc, sư phụ nàng lập tức tỏ ra ngù ngờ toàn tập.
Sư đồ tiến hành tới mấy vòng vấn đáp về chuyện nam tử tên Ô Ngọc có “được” hay không, Tân Tú đã bắt đầu thấy sợ và phải thầm than hôm nay sư phụ mình nói nhiều quá, còn Thân Đồ Úc thì vẫn không thể thành công bôi nhọ tài khoản phụ của mình.
Gấu trúc trong lúc tuyệt vọng bất chấp tất cả mà làm mai lung tung: “Nếu con thích thì không bằng chọn một đệ tử tại Thục Lăng đi.”
Hóa ra sư phụ thích vụ môn phái tự cung tự cấp tự tiêu thụ? Tân Tú nghiên cứu sư phụ có vẻ không ổn lắm nhà mình: “Sư phụ, rốt cuộc vì sao người lại không đồng ý chuyện con với Ô Ngọc thế? Mấy lời người mới nói con cảm thấy đều là lấy cớ cả, có phải người đang giấu gì con không?” Chẳng lẽ nàng với Ô Ngọc là huynh muội thất lạc nhiều năm? Nên giờ sư phụ đang cản nàng không phạm sai lầm?
Thân Đồ Úc lắc đầu, mặt y lúc im lặng không nói gì vẫn khá đáng sợ, Tân Tú không lừa được sư phụ nói thật nên đành phân tích với y thật lý tính: “Sư phụ à, người không cần thế đâu, bọn con còn chưa yêu đương gì mà, giờ Ô Ngọc có thích con hay không con còn không biết nữa, chờ bọn con yêu nhau thật mình hẵng bàn chuyện này nhé, được không ạ?”
Thân Đồ Úc: Hết cách rồi, không khuyên được đồ đệ nên đành dùng thân phận của Ô Ngọc giải quyết chuyện này vậy.
Y tỏ ra tư lự, Ô Ngọc đang nghỉ ngơi bên kia bèn đứng lên, lại gần tạm biệt họ: “Ta còn có việc, xin cáo từ trước.”
Một mình Thân Đồ Úc tự diễn hai vai, y lập tức đồng ý: “Được, ngươi đi đi.”
Y phải lập tức biến mất khỏi tầm mắt của đồ đệ, trốn đến chỗ con bé không tìm nổi mới được.
“Chờ chút đã, huynh còn bị thương mà, sao đã vội vàng đi như thế.” Tân Tú níu lấy góc áo Ô Ngọc.
Ô Ngọc: “Ta quả thực còn chuyện quan trọng phải làm.”
Tân Tú lại hiểu câu này từ một góc khác: “Cho nên huynh bỏ chuyện quan trọng lại mà tới cứu ta trước, tức là ta rất quan trọng với huynh, đúng không?”
Thân Đồ Úc (Ô Ngọc): …
Ô Ngọc: “Ta cứu ngươi chỉ vì tiện tay thôi, chớ có để ý, cáo từ.”
Lúc này Tân Tú không giữ Ô Ngọc lại nữa mà trơ mắt nhìn y biến mất sau làn mây. Thân Đồ Úc ngồi đó thừa cơ nói: “Xem thái độ ấy của y coi, thật là kỳ cục, con vẫn nên quên y đi.”
Tân Tú tới ngồi cạnh sư phụ: “Sư phụ à, huynh ấy hành xử như thế nhất định là bởi mới nãy nghe thấy người chê huynh ấy, không muốn khiến con phải khó xử, huynh ấy rời đi mới là nghĩ cho con, nam tử như thế có chỗ nào không tốt chứ?”
Thân Đồ Úc không thể hiểu nổi: “Con thấy điểm nào của y cũng tốt ư?”
Nhìn là biết sư phụ chưa yêu đương bao giờ rồi. Tân Tú khuyên lơn: “Sư phụ, nam nữ thế gian từ xưa đã vậy rồi. Nếu đã thích một người thì dù người đó tệ cả trăm điều, trong mắt con vẫn chỉ thấy ngàn điểm tốt của người đấy thôi; nhưng con đã không thích ai thì dù có tốt thế nào, vào mắt con đều thành không tốt cả.”
Thân Đồ Úc đã hiểu, Thân Đồ Úc bó vuốt (tay).
Tân Tú và sư phụ ngồi nhìn nhau chằm chằm trên kiệu trúc, đột nhiên nàng nhìn xuống dãy núi bên dưới, “Sư phụ, người không định dẫn con về Thục Lăng ấy chứ? Con còn chưa hoàn thành nhiệm vụ đâu, hay người thả con xuống đây luôn đi?”
Thân Đồ Úc cảnh giác: “Con định đi tìm Ô Ngọc đấy à?”
Tân Tú giả ngu với sư phụ: “Làm gì có chuyện đó, lúc này Ô Ngọc đã đi xa rồi, con đến đâu tìm huynh ấy được… Hay sư phụ dẫn con tới thẳng Tiên Tây hoặc Cựu Ô đưa thư nhé?”
Thân Đồ Úc giơ tay, cả đội ngũ đưa rước dừng lại, Tân Tú mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nheo mắt ngậm miệng, chỉ vẫy vẫy cánh tay còn lành lặn với sư phụ rồi quay về trong rừng.
Sau khi thấy đồ đệ khuất bóng Thân Đồ Úc mới nhắm mắt lại, chuyển hơn phân nửa ý thức về chỗ thân người. Thân người của y lúc này quả thực đã đi rất xa, hiện đang bên đầm nước một vùng núi hẻo.
Thân người không thể bằng được nguyên thân, lúc bị Hồng Giao hằn học bổ một nhát vào người thực ra đã bị thương rất nặng. Dù sao Hồng Giao cũng là yêu vương một cõi, độc trên vuốt giao long của hắn hơn hẳn đám tiểu yêu cuốn chiếu nọ, bây giờ thân người của y cần phải điều khí tĩnh dưỡng mới tán được khí độc.
Về việc này y cũng chẳng lo lắm, với y mà nói, thân người cũng chỉ là một thứ khí cụ, hỏng có thể lại luyện chế sửa chữa. Nói tới đây, y quay về e còn phải làm một kiện linh khí thay cho mô-tô bay trước kia của đồ đệ.
Thân người của Thân Đồ Úc đang tu luyện trong đầm nước, vai y tràn ra mảng đục đen đỏ lẫn lộn, nhưng chẳng mấy đã được dòng nước chảy qua cuốn sạch, xung quanh đầm nước rất yên tĩnh, kể cả tiếng chiêm chiếp của chim chóc cũng dần dần biến mất. Thân Đồ Úc từ tử mở mắt, như phát giác được gì mà nghiêng đầu nhìn về phía bên phải rừng cây.
Tân Tú ngồi tại một chạc cây đại thụ cách đó không xa, nàng gác cằm lên gối, chẳng biết đã ngồi đó nhìn y bao lâu.
Thân Đồ Úc: “…” Mới rồi con bảo vi sư sẽ không đi tìm Ô Ngọc, vậy mà giờ đã tới tận đây rồi?
Nguyên thân của Thân Đồ Úc ngồi trong kiệu trúc bóp trán, với ngần ấy tu vi, sao đồ đệ lại có thể tìm được thân người của y nhanh đến thế?
Hơn nữa con bé vì nam tử kia còn nói dối với sư phụ là y đây, chẳng lẽ thích đến nước này? Cứ nghĩ đến chuyện tên nam tử xa lạ đó là chính mình, Thân Đồ Úc lại thấy khó ở.
Biểu hiện cụ thể là thân người của Thân Đồ Úc ngồi chết lặng dưới nước. Tân Tú ngồi trên chạc cây, nàng nhìn y phục Ô Ngọc ướt nhẹp dính sát vào cơ thể y một lúc mới ngưng. Nàng nhảy xuống từ cành cây, tới bên đầm nước, “Chẳng qua thấy huynh bị thương nghiêm trọng mà còn ngoan cố tỏ ra không có việc gì, lo huynh gặp phải nguy hiểm nên ta mới tới đây tìm huynh.”
Khi đó nàng kéo y lại để truyền mùi cuốn chiếu yêu lên người y, sau đó lợi dụng Du Nhan đuổi theo Ô Ngọc. Con cuốn chiếu này vẫn bị nàng nhốt trong bình, lúc trước hắn bẫy nàng, may mà giờ vẫn còn tác dụng. Đương nhiên quan trọng nhất là, Ô Ngọc không hề cảnh giác với nàng nên trúng chiêu quá dễ dàng.
Để có thể nhanh chóng tìm được y qua mùi hương rất nhạt ấy mà không bị mất dấu, kể cả chuyện vạch trần sự thật sư phụ là mẹ gấu trúc nàng còn chưa kịp làm nữa, thôi thì xử lý sau rồi tiện thể sờ lông sư phụ luôn.
Tân Tú ngồi xổm bên bờ đầm nước, nàng giơ tay thề, “Thế này nhé, ta cam đoan lần này nếu không được huynh cho phép thì tuyệt đối sẽ không chủ động chạm vào một ngón tay nào của huynh, cũng tuyệt đối không lừa huynh lên giường, huynh hoàn toàn không phải sợ đâu.”
Nghe cứ là lạ thế nào. Thân Đồ Úc thật sự bất đắc dĩ với đồ đệ lắm rồi: “Ta không sợ.” Có gì mà y phải sợ chứ, y chỉ lo mình bất cẩn khiến đồ đệ bị thương thôi.
Tân Tú từ chối đưa ra ý kiến, cảm giác của nàng vẫn rất nhạy, rõ ràng Ô Ngọc cực kỳ sợ nàng lại gần y, mỗi lần nàng xích lại gần y đều tránh đi khiến nàng phải nghi rằng, có khi nào lúc trước Ô Ngọc làm hòa thượng cho nên mới tránh xa nữ sắc như thế không?
Tân Tú: “Vết thương của huynh còn chưa đỡ, huynh cứ ở đây tu luyện đi, ta trông huynh, huynh cứ yên tâm dưỡng thương.” Nàng thực lòng muốn tới bảo vệ Ô Ngọc, cũng chân thành cảm tạ huynh ấy đã thấy việc nghĩa chẳng từ nan mà tới cứu nàng.
Dù không hề biểu hiện ra ngoài nhưng tại hang yêu, khi bất ngờ gặp cảnh y đang sa sầm mặt đứng trước mặt mình nàng đã cực kỳ rung động, cái cảm giác này khác hẳn với lúc mới gặp, Tân Tú thấy ngứa ngáy trong lòng, bây giờ nàng bằng lòng kiên nhẫn chờ đợi y.
Ô Ngọc nghiêm túc và dịu dàng hơn nàng nghĩ nhiều, nàng không nên đối xử với huynh ấy tùy tiện như vậy.
Nói chuyện với Ô Ngọc xong, thấy y nhìn mình không nói gì thì Tân Tú lại tự coi là y đã đồng ý, bèn qua một bên ngồi xuống nghĩ nên làm gì cho Ô Ngọc ăn.
Lúc trước đồng hành cùng nhau nàng đã phát hiện Ô Ngọc rất thích ăn thịt và những món ngọt, đã bị thương đến mức này rồi thì phải làm thứ gì đó ngon khao huynh ấy mới được. Ăn đồ ăn của nàng xong, mong người ta sẽ kiên nhẫn với nàng hơn chút nữa.
Lúc ngửi được mùi thơm, Thân Đồ Úc ngâm mình trong đầm ngẩng đầu nhìn đồ đệ trên bờ, một cánh tay của nàng vẫn chưa cử động được. Tân Tú quơ quơ một nhánh cây luyện tập hỏa thuật, hiển nhiên là trong lúc chờ con bé rất nhàm chán nên đành tự tìm cái vui, cả đốt cành cây cũng thật ra sức.
Đồ nhi còn hầm một nồi canh bên cạnh, mùi hương bay ra từ ấy rõ ràng là mùi đan dược chữa thương y cho nàng lúc ngồi trên kiệu trúc, chính đồ nhi không dùng thì thôi, lại bỏ vào canh, hiển nhiên là muốn để y uống.
Người nam tử có thể khiến con bé đối xử đến nông nỗi ấy, nếu nam tử này chẳng phải y, thì y thân là sư phụ, dẫu rằng dùng bất kỳ cách gì cũng phải khiến đồ đệ được vừa lòng đẹp ý. Nhưng đáng tiếc là, thực ra thế gian này lại chẳng hề có Ô Ngọc.
Lời tác giả:
Đã không có Ô Ngọc thì sư phụ à, người chỉ có thể đền chính mình cho Tú thôi.
Thân Đồ Úc dẫn đồ đệ và tài khoản phụ Ô Ngọc của mình bước lên rạng mây tía, rời khỏi hang yêu.
Ô Ngọc yên lặng ngồi nghỉ ngơi ở một bên, Thân Đồ Úc thì ngồi trên kiệu trúc do cự vượn khiêng, sau đó bắt đầu tiến hành trò chuyện với Tân Tú, trong đó Ô Ngọc là nhân vật chính.
Thân Đồ Úc: “Vi sư không đồng ý con và tên nam tử kia yêu nhau.”
Tân Tú suýt cười phá lên vì câu nói kinh điển này của Vương Mẫu, mất một lát nàng mới nghiêm nghị trả lời: “Sư phụ, người không thể làm kiểu phụ huynh phong kiến cản trở con cái yêu đương được, thông thường mà nói, càng bị phản đối chỉ càng khiến người ta u mê lạc lối, lún sâu vào ái tình thôi.”
Thân Đồ Úc còn chưa nghe lý lẽ như thế bao giờ, y tỏ ra hơi lưỡng lự: “Thật thế sao?”
Tân Tú trả lời rất nghiêm túc: “Đương nhiên là thế rồi, nếu sư phụ mặc con và huynh ấy yêu nhau, chưa biết chừng về lâu về dài con lại không thích huynh ấy nữa.”
Thân Đồ Úc suýt nữa bị Tân Tú thuyết phục, đồng ý cho nàng thử xem sao, nhưng tiền đề là “nam tử” họ nhắc tới không phải tài khoản phụ của y.
Thân Đồ Úc im lặng một lúc: “Người tu tiên chúng ta không bị trói buộc bởi bất kỳ điều gì, đương nhiên con có thể hưởng thụ ái tình trên thế gian này, nhưng Ô Ngọc thì không được.”
Tân Tú: “Ô Ngọc không được ư*? Sao sư phụ biết thế ạ, chẳng lẽ tu vi cao thì cả chuyện ấy cũng nhìn phát là ra?”
(*) Đang nói Ô Ngọc yếu sinh lý đấy =)))
Thân Đồ Úc chưa kịp nhận ra rằng đồ đệ đang phát biểu chuyện bậy bạ, y vẫn tưởng đồ đệ đang hỏi vấn đề nghiêm túc nên đáp lại rất đàng hoàng: “Ta thấy tu vi của y chẳng ra sao cả, không hợp với con.”
Tân Tú nghĩ thầm, cái suy nghĩ con nhà mình giỏi nhất choán sạch đôi mắt tinh anh của sư phụ mất rồi, nàng phát biểu sự thật: “Nếu tu vi của Ô Ngọc không ra sao thì tu vi của con còn tệ tới mức nào? Con kém huynh ấy xa lắc xa lơ kia.”
Thân Đồ Úc còn nói: “Tướng mạo y không ra sao cả, quá tầm thường.”
Tân Tú: “… Sư phụ, người nghiêm túc đấy ạ? Dung mạo ấy của Ô Ngọc chắc chắn là mỹ nam tử mà, con liếc cái đã ưng huynh ấy rồi.” Nàng nghĩ lại, chẳng lẽ sư phụ là gấu trúc yêu nên chắc thẩm mỹ cũng khác người thường? Chính nàng trong mắt sư phụ chắc xấu lắm?
Hai sư đồ có thẩm mỹ khác lạ nhìn nhau một hồi, Thân Đồ Úc lại bới ra lý do mới: “Vi sư thấy, y kiệm lời ít nói mà con lại ưa thích náo nhiệt, nếu bên nhau sẽ rất mệt mỏi.”
Tân Tú càng nghe càng thấy sư phụ mình hệt như một người cha già bắt bẻ con rể, tuy thấy buồn cười nhưng nàng vẫn mang tâm thái bao dung người cha già này mà đáp: “Nhưng con chỉ thích nam tử kiệm lời thôi, giống sư phụ lắm, rất đáng tin ạ.” Nàng còn tiện mồm nịnh sư phụ nữa.
Nhưng sư phụ được nịnh mà có vẻ vẫn rất mất hứng, chàng nam tử đang yên đang lành tốt đẹp như thế mà y còn tiếp tục bới móc bệnh cho người ta: “Mặt y cứng ngắc chẳng lộ vẻ gì cả, có khi là chỗ nào hỏng rồi cũng nên.” Y tự tay luyện chế nên biết, cái thứ đấy chính bị thiên lôi đánh hỏng.
Thôi xong, sư phụ đã bắt đầu vu oan cho người ta mất rồi. Tân Tú rất bất đắc dĩ: “Sư phụ à, này gọi là “mặt liệt”, là đặc điểm được nhiều người yêu thích lắm, rất hấp dẫn mà.”
Trước sự khác biệt văn hóa sâu sắc, sư phụ nàng lập tức tỏ ra ngù ngờ toàn tập.
Sư đồ tiến hành tới mấy vòng vấn đáp về chuyện nam tử tên Ô Ngọc có “được” hay không, Tân Tú đã bắt đầu thấy sợ và phải thầm than hôm nay sư phụ mình nói nhiều quá, còn Thân Đồ Úc thì vẫn không thể thành công bôi nhọ tài khoản phụ của mình.
Gấu trúc trong lúc tuyệt vọng bất chấp tất cả mà làm mai lung tung: “Nếu con thích thì không bằng chọn một đệ tử tại Thục Lăng đi.”
Hóa ra sư phụ thích vụ môn phái tự cung tự cấp tự tiêu thụ? Tân Tú nghiên cứu sư phụ có vẻ không ổn lắm nhà mình: “Sư phụ, rốt cuộc vì sao người lại không đồng ý chuyện con với Ô Ngọc thế? Mấy lời người mới nói con cảm thấy đều là lấy cớ cả, có phải người đang giấu gì con không?” Chẳng lẽ nàng với Ô Ngọc là huynh muội thất lạc nhiều năm? Nên giờ sư phụ đang cản nàng không phạm sai lầm?
Thân Đồ Úc lắc đầu, mặt y lúc im lặng không nói gì vẫn khá đáng sợ, Tân Tú không lừa được sư phụ nói thật nên đành phân tích với y thật lý tính: “Sư phụ à, người không cần thế đâu, bọn con còn chưa yêu đương gì mà, giờ Ô Ngọc có thích con hay không con còn không biết nữa, chờ bọn con yêu nhau thật mình hẵng bàn chuyện này nhé, được không ạ?”
Thân Đồ Úc: Hết cách rồi, không khuyên được đồ đệ nên đành dùng thân phận của Ô Ngọc giải quyết chuyện này vậy.
Y tỏ ra tư lự, Ô Ngọc đang nghỉ ngơi bên kia bèn đứng lên, lại gần tạm biệt họ: “Ta còn có việc, xin cáo từ trước.”
Một mình Thân Đồ Úc tự diễn hai vai, y lập tức đồng ý: “Được, ngươi đi đi.”
Y phải lập tức biến mất khỏi tầm mắt của đồ đệ, trốn đến chỗ con bé không tìm nổi mới được.
“Chờ chút đã, huynh còn bị thương mà, sao đã vội vàng đi như thế.” Tân Tú níu lấy góc áo Ô Ngọc.
Ô Ngọc: “Ta quả thực còn chuyện quan trọng phải làm.”
Tân Tú lại hiểu câu này từ một góc khác: “Cho nên huynh bỏ chuyện quan trọng lại mà tới cứu ta trước, tức là ta rất quan trọng với huynh, đúng không?”
Thân Đồ Úc (Ô Ngọc): …
Ô Ngọc: “Ta cứu ngươi chỉ vì tiện tay thôi, chớ có để ý, cáo từ.”
Lúc này Tân Tú không giữ Ô Ngọc lại nữa mà trơ mắt nhìn y biến mất sau làn mây. Thân Đồ Úc ngồi đó thừa cơ nói: “Xem thái độ ấy của y coi, thật là kỳ cục, con vẫn nên quên y đi.”
Tân Tú tới ngồi cạnh sư phụ: “Sư phụ à, huynh ấy hành xử như thế nhất định là bởi mới nãy nghe thấy người chê huynh ấy, không muốn khiến con phải khó xử, huynh ấy rời đi mới là nghĩ cho con, nam tử như thế có chỗ nào không tốt chứ?”
Thân Đồ Úc không thể hiểu nổi: “Con thấy điểm nào của y cũng tốt ư?”
Nhìn là biết sư phụ chưa yêu đương bao giờ rồi. Tân Tú khuyên lơn: “Sư phụ, nam nữ thế gian từ xưa đã vậy rồi. Nếu đã thích một người thì dù người đó tệ cả trăm điều, trong mắt con vẫn chỉ thấy ngàn điểm tốt của người đấy thôi; nhưng con đã không thích ai thì dù có tốt thế nào, vào mắt con đều thành không tốt cả.”
Thân Đồ Úc đã hiểu, Thân Đồ Úc bó vuốt (tay).
Tân Tú và sư phụ ngồi nhìn nhau chằm chằm trên kiệu trúc, đột nhiên nàng nhìn xuống dãy núi bên dưới, “Sư phụ, người không định dẫn con về Thục Lăng ấy chứ? Con còn chưa hoàn thành nhiệm vụ đâu, hay người thả con xuống đây luôn đi?”
Thân Đồ Úc cảnh giác: “Con định đi tìm Ô Ngọc đấy à?”
Tân Tú giả ngu với sư phụ: “Làm gì có chuyện đó, lúc này Ô Ngọc đã đi xa rồi, con đến đâu tìm huynh ấy được… Hay sư phụ dẫn con tới thẳng Tiên Tây hoặc Cựu Ô đưa thư nhé?”
Thân Đồ Úc giơ tay, cả đội ngũ đưa rước dừng lại, Tân Tú mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nheo mắt ngậm miệng, chỉ vẫy vẫy cánh tay còn lành lặn với sư phụ rồi quay về trong rừng.
Sau khi thấy đồ đệ khuất bóng Thân Đồ Úc mới nhắm mắt lại, chuyển hơn phân nửa ý thức về chỗ thân người. Thân người của y lúc này quả thực đã đi rất xa, hiện đang bên đầm nước một vùng núi hẻo.
Thân người không thể bằng được nguyên thân, lúc bị Hồng Giao hằn học bổ một nhát vào người thực ra đã bị thương rất nặng. Dù sao Hồng Giao cũng là yêu vương một cõi, độc trên vuốt giao long của hắn hơn hẳn đám tiểu yêu cuốn chiếu nọ, bây giờ thân người của y cần phải điều khí tĩnh dưỡng mới tán được khí độc.
Về việc này y cũng chẳng lo lắm, với y mà nói, thân người cũng chỉ là một thứ khí cụ, hỏng có thể lại luyện chế sửa chữa. Nói tới đây, y quay về e còn phải làm một kiện linh khí thay cho mô-tô bay trước kia của đồ đệ.
Thân người của Thân Đồ Úc đang tu luyện trong đầm nước, vai y tràn ra mảng đục đen đỏ lẫn lộn, nhưng chẳng mấy đã được dòng nước chảy qua cuốn sạch, xung quanh đầm nước rất yên tĩnh, kể cả tiếng chiêm chiếp của chim chóc cũng dần dần biến mất. Thân Đồ Úc từ tử mở mắt, như phát giác được gì mà nghiêng đầu nhìn về phía bên phải rừng cây.
Tân Tú ngồi tại một chạc cây đại thụ cách đó không xa, nàng gác cằm lên gối, chẳng biết đã ngồi đó nhìn y bao lâu.
Thân Đồ Úc: “…” Mới rồi con bảo vi sư sẽ không đi tìm Ô Ngọc, vậy mà giờ đã tới tận đây rồi?
Nguyên thân của Thân Đồ Úc ngồi trong kiệu trúc bóp trán, với ngần ấy tu vi, sao đồ đệ lại có thể tìm được thân người của y nhanh đến thế?
Hơn nữa con bé vì nam tử kia còn nói dối với sư phụ là y đây, chẳng lẽ thích đến nước này? Cứ nghĩ đến chuyện tên nam tử xa lạ đó là chính mình, Thân Đồ Úc lại thấy khó ở.
Biểu hiện cụ thể là thân người của Thân Đồ Úc ngồi chết lặng dưới nước. Tân Tú ngồi trên chạc cây, nàng nhìn y phục Ô Ngọc ướt nhẹp dính sát vào cơ thể y một lúc mới ngưng. Nàng nhảy xuống từ cành cây, tới bên đầm nước, “Chẳng qua thấy huynh bị thương nghiêm trọng mà còn ngoan cố tỏ ra không có việc gì, lo huynh gặp phải nguy hiểm nên ta mới tới đây tìm huynh.”
Khi đó nàng kéo y lại để truyền mùi cuốn chiếu yêu lên người y, sau đó lợi dụng Du Nhan đuổi theo Ô Ngọc. Con cuốn chiếu này vẫn bị nàng nhốt trong bình, lúc trước hắn bẫy nàng, may mà giờ vẫn còn tác dụng. Đương nhiên quan trọng nhất là, Ô Ngọc không hề cảnh giác với nàng nên trúng chiêu quá dễ dàng.
Để có thể nhanh chóng tìm được y qua mùi hương rất nhạt ấy mà không bị mất dấu, kể cả chuyện vạch trần sự thật sư phụ là mẹ gấu trúc nàng còn chưa kịp làm nữa, thôi thì xử lý sau rồi tiện thể sờ lông sư phụ luôn.
Tân Tú ngồi xổm bên bờ đầm nước, nàng giơ tay thề, “Thế này nhé, ta cam đoan lần này nếu không được huynh cho phép thì tuyệt đối sẽ không chủ động chạm vào một ngón tay nào của huynh, cũng tuyệt đối không lừa huynh lên giường, huynh hoàn toàn không phải sợ đâu.”
Nghe cứ là lạ thế nào. Thân Đồ Úc thật sự bất đắc dĩ với đồ đệ lắm rồi: “Ta không sợ.” Có gì mà y phải sợ chứ, y chỉ lo mình bất cẩn khiến đồ đệ bị thương thôi.
Tân Tú từ chối đưa ra ý kiến, cảm giác của nàng vẫn rất nhạy, rõ ràng Ô Ngọc cực kỳ sợ nàng lại gần y, mỗi lần nàng xích lại gần y đều tránh đi khiến nàng phải nghi rằng, có khi nào lúc trước Ô Ngọc làm hòa thượng cho nên mới tránh xa nữ sắc như thế không?
Tân Tú: “Vết thương của huynh còn chưa đỡ, huynh cứ ở đây tu luyện đi, ta trông huynh, huynh cứ yên tâm dưỡng thương.” Nàng thực lòng muốn tới bảo vệ Ô Ngọc, cũng chân thành cảm tạ huynh ấy đã thấy việc nghĩa chẳng từ nan mà tới cứu nàng.
Dù không hề biểu hiện ra ngoài nhưng tại hang yêu, khi bất ngờ gặp cảnh y đang sa sầm mặt đứng trước mặt mình nàng đã cực kỳ rung động, cái cảm giác này khác hẳn với lúc mới gặp, Tân Tú thấy ngứa ngáy trong lòng, bây giờ nàng bằng lòng kiên nhẫn chờ đợi y.
Ô Ngọc nghiêm túc và dịu dàng hơn nàng nghĩ nhiều, nàng không nên đối xử với huynh ấy tùy tiện như vậy.
Nói chuyện với Ô Ngọc xong, thấy y nhìn mình không nói gì thì Tân Tú lại tự coi là y đã đồng ý, bèn qua một bên ngồi xuống nghĩ nên làm gì cho Ô Ngọc ăn.
Lúc trước đồng hành cùng nhau nàng đã phát hiện Ô Ngọc rất thích ăn thịt và những món ngọt, đã bị thương đến mức này rồi thì phải làm thứ gì đó ngon khao huynh ấy mới được. Ăn đồ ăn của nàng xong, mong người ta sẽ kiên nhẫn với nàng hơn chút nữa.
Lúc ngửi được mùi thơm, Thân Đồ Úc ngâm mình trong đầm ngẩng đầu nhìn đồ đệ trên bờ, một cánh tay của nàng vẫn chưa cử động được. Tân Tú quơ quơ một nhánh cây luyện tập hỏa thuật, hiển nhiên là trong lúc chờ con bé rất nhàm chán nên đành tự tìm cái vui, cả đốt cành cây cũng thật ra sức.
Đồ nhi còn hầm một nồi canh bên cạnh, mùi hương bay ra từ ấy rõ ràng là mùi đan dược chữa thương y cho nàng lúc ngồi trên kiệu trúc, chính đồ nhi không dùng thì thôi, lại bỏ vào canh, hiển nhiên là muốn để y uống.
Người nam tử có thể khiến con bé đối xử đến nông nỗi ấy, nếu nam tử này chẳng phải y, thì y thân là sư phụ, dẫu rằng dùng bất kỳ cách gì cũng phải khiến đồ đệ được vừa lòng đẹp ý. Nhưng đáng tiếc là, thực ra thế gian này lại chẳng hề có Ô Ngọc.
Lời tác giả:
Đã không có Ô Ngọc thì sư phụ à, người chỉ có thể đền chính mình cho Tú thôi.
Tác giả :
Phù Hoa