Sư Phụ Của Ta Biến Thành Một Con Bạch Tuộc
Chương 19
Ánh đao và kiếm khí giao tranh, hai người đánh chiêu thứ nhất giữa không trung. Trước đó Chu Vẫn đã đỡ hai đao của Mộ Dung Viên Khuyết, hắn đã hiểu sơ về thói quen dùng đao của gã, tiếp thêm chiêu thứ ba, hắn đã tìm được lối đối phó.Một luồng lôi quang lại giáng xuống bao phủ bóng dáng kia. Trọng kiếm quẹt trên nền đất tạo ra tiếng vang kịch liệt ma sát màng nhĩ, Mộ Dung Viên Khuyết định khua đao tiếp tục chiến đấu, nhưng rồi hắn nhận ra lòng bàn tay đã thấm đẫm máu tươi, linh lực trong cơ thể đã kiệt quệ, cánh tay vô lực, không tài nào vung đao.
Mũi đao mũi kiếm va chạm rồi lại tách rời, trong không khí đồng thời vang lên tiếng va chạm của binh khí. Chu Vẫn khẽ vung tay, nhìn Mộ Dung Viên Khuyết nói: “Nếu ngươi cố tình gây hấn, tự ta sẽ phụng bồi.”Chương 19: Tranh đấu (2)
Tâm ma trong cơ thể Mộ Dung Viên Khuyết đang bành trướng một cách nhanh chóng. Ma khí tản ra quanh thân không những không giảm mà ngược lại càng thêm dày đặc, khí đen đậm đặc như dây leo quấn quanh da thịt tứ chi mà leo lên. Máu thịt của vô số Ma tộc mà gã từng bước cắn nuốt từ lúc thành ma đến nay đã hóa thành huyết khí ngất trời, hình thành hư ảnh cự ma ở sau lưng. Đôi mắt trắng đen cũng bị ma khí nhuộm thành màu đen tuyền.
Bùa bình an hình tròn trên cổ tay trái của Chu Vẫn đã trướng ra tạo thành vết nứt, bấy giờ, kiếp vân che phủ khoảng không trên đầu hắn, sấm sét ánh tím cuồn cuộn sục sôi, tựa như một cuồng sư đang gầm thét không ngừng. Lôi quang tích tụ ngày càng nhiều, mây đen dày đặc phủ thế giới thành màu đen u ám, trên tầng mây cao nhất liên tục chớp sáng, dần dần càng thêm chói mắt, giống như trên bầu trời bấy giờ có thêm mặt trời thứ hai.Mộ Dung Viên Khuyết không hề hay biết, trước lúc hôn mê gã chỉ có một suy nghĩ, một suy nghĩ mông lung, mơ hồ do nỗi đau mà gã chịu đựng mang đến—
Dù là bản thân Chu Vẫn cũng là lần đầu gặp loại trận chiến như thế này, linh lực trước kia đè nén trong kim đan giờ đây lại dâng trào liên tục, vỡ vụn nhiều lần, kim đan bị hắn dùng sức tu bổ lại như cũ giờ đây đã vỡ tám mặt gió thổi, tầng vỏ đan màu vàng ngoài cùng đã hoàn toàn vỡ vụn, từng mảnh vỏ đan rơi xuống bị Nguyên Anh mới chào đời ôm vào ngực gặm cắn, mỗi miếng ăn vào, Chu Vẫn lại cảm nhận linh lực trong cơ thể lại tăng vọt lên một phần.
Lôi kiếp giáng xuống![1]: bỏ đi cái xấu, giữ gìn những điều tốt đẹp. (去伪存真)Tâm ma trong cơ thể Mộ Dung Viên Khuyết đang bành trướng một cách nhanh chóng. Ma khí tản ra quanh thân không những không giảm mà ngược lại càng thêm dày đặc, khí đen đậm đặc như dây leo quấn quanh da thịt tứ chi mà leo lên. Máu thịt của vô số Ma tộc mà gã từng bước cắn nuốt từ lúc thành ma đến nay đã hóa thành huyết khí ngất trời, hình thành hư ảnh cự ma ở sau lưng. Đôi mắt trắng đen cũng bị ma khí nhuộm thành màu đen tuyền.
Hai bóng dáng, một tắm trong lôi quang sắc tím, một bị ma khí dày đặc quấn quanh, lại va chạm với nhau bằng tốc độ nhanh chóng, quấn lấy nhau tranh đấu.Thăng cấp trong lúc chiến đấu là cực kì nguy hiểm. Bởi vì tu sĩ phải dùng phần lớn tinh lực để đối phó với lôi kiếp, chỉ sợ bị uy lực to lớn của lôi kiếp đánh cho tan thành tro bụi, đồng thời còn phải phân tâm đối phó với đòn đánh của kẻ địch. Đối với phần lớn tu chân giả, tác dụng của lôi kiếp là để rèn luyện thân thể, thân thể có thể chống chịu được với năng lực và tiến công mạnh mẽ hơn. Nhưng nếu không vượt qua được ải này, con đường tu chân cũng đặt dấu chấm hết.
Thăng cấp trong lúc chiến đấu là cực kì nguy hiểm. Bởi vì tu sĩ phải dùng phần lớn tinh lực để đối phó với lôi kiếp, chỉ sợ bị uy lực to lớn của lôi kiếp đánh cho tan thành tro bụi, đồng thời còn phải phân tâm đối phó với đòn đánh của kẻ địch. Đối với phần lớn tu chân giả, tác dụng của lôi kiếp là để rèn luyện thân thể, thân thể có thể chống chịu được với năng lực và tiến công mạnh mẽ hơn. Nhưng nếu không vượt qua được ải này, con đường tu chân cũng đặt dấu chấm hết.
Kiếm pháp mà Vũ Văn Hoằng truyền thụ cho Chu Vẫn là kiếm pháp Căn Nguyên thuần khiết, không phải là kiếm Sát Sinh mà lúc y còn là binh khí lĩnh hội được. Y đòi hỏi hắn rèn luyện thể chất chính là để lúc chiến đấu hắn và kiếm hợp thành một, kiên trì tu luyện từng ngày, lấy kiếm khí mài dũa bản thân, rèn luyện thân thể.Người tới không ai khác là một tên Ma quân khác của biển Đồng Quy, cục diện thêm một biến số đối với hắn cũng không phải việc gì nan giải.
Là để đến hôm nay, lôi kiếp Nguyên Anh kì không gây ra bất kì thương tổn gì với thân thể đã có sức chống đỡ cực độ của Chu Vẫn, không những thế lại rất có lợi, đối với hắn mà nói, mỗi một đòn lôi kiếp giáng xuống chính là thứ giúp hắn tăng trưởng tu vi, nuôi dưỡng linh lực!Tác giả: Vi Vũ Hạnh Hoa Quân/ Editor: Eby
Bấy giờ Chu Vẫn ngộ đạo!Lôi kiếp giáng xuống!Ánh đao và kiếm khí giao tranh, hai người đánh chiêu thứ nhất giữa không trung. Trước đó Chu Vẫn đã đỡ hai đao của Mộ Dung Viên Khuyết, hắn đã hiểu sơ về thói quen dùng đao của gã, tiếp thêm chiêu thứ ba, hắn đã tìm được lối đối phó.
Ta là kiếm, kiếm là ta. Trời đất tồn tại cùng ta, vạn vật hòa hợp cùng ta. Hoa có thể là kiếm, lá có thể là kiếm, cỏ có thể là kiếm, phàm là ta thấy, không gì không thể là kiếm, thuận theo tự nhiên, khứ ngụy tồn chân[1], bản tâm thuần khiết, chính là gốc rễ của đại đạo!
[1]: bỏ đi cái xấu, giữ gìn những điều tốt đẹp. (去伪存真)Hai bóng dáng, một tắm trong lôi quang sắc tím, một bị ma khí dày đặc quấn quanh, lại va chạm với nhau bằng tốc độ nhanh chóng, quấn lấy nhau tranh đấu.
Trường kiếm được bao bọc trong lôi quang xông lên, mỗi một đòn lại càng nhanh hơn, sức lực cũng càng mạnh! Trong phút chốc, kiếm đen và đao đen vạch ra từng luồng ánh sáng, tựa như đã va chạm ngàn lần, tiếng binh khí giao tranh vang lên liên tục đập vào màng nhĩ của người khác, động tác của Chu Vẫn cũng từ vụng về chập chững trở nên thuần thục lưu loát, kiếm pháp Căn Nguyên mà Vũ Văn Hoằng truyền thụ cho hắn đã lượt qua cả ngàn lần trong đầu, hắn đều có thể đối phó được với mỗi chiêu thức vung ra từ mỗi góc độ khác nhau!
Chiêu kiếm áp chót, kiếm khí tung hoành vạch ra một vết nứt thật sâu trên đất, một chiêu đã vô hiệu thế công của Mộ Dung Viên Khuyết, đánh lui gã. Cánh tay của Mộ Dung Viên Khuyết run nhẹ, gã lui về sau vài bước, lau đi vết máu trên khóe miệng, nhìn kiếm tu áo đen đang đứng cầm kiếm.Dù là bản thân Chu Vẫn cũng là lần đầu gặp loại trận chiến như thế này, linh lực trước kia đè nén trong kim đan giờ đây lại dâng trào liên tục, vỡ vụn nhiều lần, kim đan bị hắn dùng sức tu bổ lại như cũ giờ đây đã vỡ tám mặt gió thổi, tầng vỏ đan màu vàng ngoài cùng đã hoàn toàn vỡ vụn, từng mảnh vỏ đan rơi xuống bị Nguyên Anh mới chào đời ôm vào ngực gặm cắn, mỗi miếng ăn vào, Chu Vẫn lại cảm nhận linh lực trong cơ thể lại tăng vọt lên một phần.Phía sau Mộ Dung Viên Khuyết đột nhiên xuất hiện một người. Người nọ mặc áo choàng đen, trên mặt còn có vệt máu của Mộ Dung Viên Khuyết vừa bị người nọ đánh lén. Người nọ khẽ ra sức rút thanh trường kiếm đang cắm sau lưng Mộ Dung Viên Khuyết ra, sau đó không chần chừ mà đánh một chưởng, muốn nghiền nát tim bất tim của Mộ Dung Viên Khuyết ngay tại chỗ.
Một luồng lôi quang lại giáng xuống bao phủ bóng dáng kia. Trọng kiếm quẹt trên nền đất tạo ra tiếng vang kịch liệt ma sát màng nhĩ, Mộ Dung Viên Khuyết định khua đao tiếp tục chiến đấu, nhưng rồi hắn nhận ra lòng bàn tay đã thấm đẫm máu tươi, linh lực trong cơ thể đã kiệt quệ, cánh tay vô lực, không tài nào vung đao.Mũi đao mũi kiếm va chạm rồi lại tách rời, trong không khí đồng thời vang lên tiếng va chạm của binh khí. Chu Vẫn khẽ vung tay, nhìn Mộ Dung Viên Khuyết nói: “Nếu ngươi cố tình gây hấn, tự ta sẽ phụng bồi.”
Người nọ còn chưa bước đến trước mặt, Mộ Dung Viên Khuyết đã cảm nhận cơn lạnh lẽo tận áo lót, một thanh kiếm bình thường đâm xuyên từ sau lưng, đâm vào cơ thể, mũi kiếm xuyên qua lồng ngực, máu tươi tuôn ra.
“Mộ Dung à Mộ Dung, cuối cùng ngươi vẫn khiến ta thất vọng.”Bấy giờ Chu Vẫn ngộ đạo!Trường kiếm được bao bọc trong lôi quang xông lên, mỗi một đòn lại càng nhanh hơn, sức lực cũng càng mạnh! Trong phút chốc, kiếm đen và đao đen vạch ra từng luồng ánh sáng, tựa như đã va chạm ngàn lần, tiếng binh khí giao tranh vang lên liên tục đập vào màng nhĩ của người khác, động tác của Chu Vẫn cũng từ vụng về chập chững trở nên thuần thục lưu loát, kiếm pháp Căn Nguyên mà Vũ Văn Hoằng truyền thụ cho hắn đã lượt qua cả ngàn lần trong đầu, hắn đều có thể đối phó được với mỗi chiêu thức vung ra từ mỗi góc độ khác nhau!
Phía sau Mộ Dung Viên Khuyết đột nhiên xuất hiện một người. Người nọ mặc áo choàng đen, trên mặt còn có vệt máu của Mộ Dung Viên Khuyết vừa bị người nọ đánh lén. Người nọ khẽ ra sức rút thanh trường kiếm đang cắm sau lưng Mộ Dung Viên Khuyết ra, sau đó không chần chừ mà đánh một chưởng, muốn nghiền nát tim bất tim của Mộ Dung Viên Khuyết ngay tại chỗ.“Ngân Lang, ngươi đến hóng chuyện à?” Vẻ mặt người mặc áo đen kia lạnh nhạt, giận dữ nói.
Đánh lén không phải việc quân tử sẽ làm, Chu Vẫn không định giết Mộ Dung Viên Khuyết, chưa kịp ra tay đã có người nhanh nhẹn hơn hắn —Tác giả: Vi Vũ Hạnh Hoa Quân/ Editor: Eby
“Ngân Lang, ngươi đến hóng chuyện à?” Vẻ mặt người mặc áo đen kia lạnh nhạt, giận dữ nói.
Người tới không ai khác là một tên Ma quân khác của biển Đồng Quy, cục diện thêm một biến số đối với hắn cũng không phải việc gì nan giải.
Ngân Lang không nói, y quỳ một gối xuống ôm người vào trong ngực, động tác thuần thục lại lưu loát, ánh bạc trong tay tụ lại hóa thành từng luồng linh lực liên tục rót vào vết thương của Mộ Dung Viên Khuyết. Đến khi chỗ da thịt kia đã không còn chảy máu, y mới vươn tay vuốt trán ngườ trong ngực mình, lau đi máu và nước máu trên mặt gã.Chương 19: Tranh đấu (2)
Mộ Dung Viên Khuyết không hề hay biết, trước lúc hôn mê gã chỉ có một suy nghĩ, một suy nghĩ mông lung, mơ hồ do nỗi đau mà gã chịu đựng mang đến—
Gã sắp chết đúng không?Đánh lén không phải việc quân tử sẽ làm, Chu Vẫn không định giết Mộ Dung Viên Khuyết, chưa kịp ra tay đã có người nhanh nhẹn hơn hắn —
Ma khí quang thân tiêu tán như tơ liễu bị lửa đốt, Mộ Dung Viên Khuyết nhắm mắt, gã giống như trở về mùa hè năm sáu tuổi, bị muội muội kéo tay lôi đi, cả hai ngửa mặt nhảy xuống hồ “ùm” một tiếng. Ao nước mùa hè bị ánh mặt trời chói chang đun ấm, tận sâu lại có chút lạnh lẽo.
Mà đến khi mặt hồ ngưng dao động sẽ lại phản chiếu hình ảnh bầu trời trong xanh, hắn muốn trước khi chết được quay về nhìn một chút, hoa sen trong ao đã nở chưa, liệu có thêm vài con chuồn chuồn đỏ đỏ xanh xanh hay không.
Mũi đao mũi kiếm va chạm rồi lại tách rời, trong không khí đồng thời vang lên tiếng va chạm của binh khí. Chu Vẫn khẽ vung tay, nhìn Mộ Dung Viên Khuyết nói: “Nếu ngươi cố tình gây hấn, tự ta sẽ phụng bồi.”Chương 19: Tranh đấu (2)
Tâm ma trong cơ thể Mộ Dung Viên Khuyết đang bành trướng một cách nhanh chóng. Ma khí tản ra quanh thân không những không giảm mà ngược lại càng thêm dày đặc, khí đen đậm đặc như dây leo quấn quanh da thịt tứ chi mà leo lên. Máu thịt của vô số Ma tộc mà gã từng bước cắn nuốt từ lúc thành ma đến nay đã hóa thành huyết khí ngất trời, hình thành hư ảnh cự ma ở sau lưng. Đôi mắt trắng đen cũng bị ma khí nhuộm thành màu đen tuyền.
Bùa bình an hình tròn trên cổ tay trái của Chu Vẫn đã trướng ra tạo thành vết nứt, bấy giờ, kiếp vân che phủ khoảng không trên đầu hắn, sấm sét ánh tím cuồn cuộn sục sôi, tựa như một cuồng sư đang gầm thét không ngừng. Lôi quang tích tụ ngày càng nhiều, mây đen dày đặc phủ thế giới thành màu đen u ám, trên tầng mây cao nhất liên tục chớp sáng, dần dần càng thêm chói mắt, giống như trên bầu trời bấy giờ có thêm mặt trời thứ hai.Mộ Dung Viên Khuyết không hề hay biết, trước lúc hôn mê gã chỉ có một suy nghĩ, một suy nghĩ mông lung, mơ hồ do nỗi đau mà gã chịu đựng mang đến—
Dù là bản thân Chu Vẫn cũng là lần đầu gặp loại trận chiến như thế này, linh lực trước kia đè nén trong kim đan giờ đây lại dâng trào liên tục, vỡ vụn nhiều lần, kim đan bị hắn dùng sức tu bổ lại như cũ giờ đây đã vỡ tám mặt gió thổi, tầng vỏ đan màu vàng ngoài cùng đã hoàn toàn vỡ vụn, từng mảnh vỏ đan rơi xuống bị Nguyên Anh mới chào đời ôm vào ngực gặm cắn, mỗi miếng ăn vào, Chu Vẫn lại cảm nhận linh lực trong cơ thể lại tăng vọt lên một phần.
Lôi kiếp giáng xuống![1]: bỏ đi cái xấu, giữ gìn những điều tốt đẹp. (去伪存真)Tâm ma trong cơ thể Mộ Dung Viên Khuyết đang bành trướng một cách nhanh chóng. Ma khí tản ra quanh thân không những không giảm mà ngược lại càng thêm dày đặc, khí đen đậm đặc như dây leo quấn quanh da thịt tứ chi mà leo lên. Máu thịt của vô số Ma tộc mà gã từng bước cắn nuốt từ lúc thành ma đến nay đã hóa thành huyết khí ngất trời, hình thành hư ảnh cự ma ở sau lưng. Đôi mắt trắng đen cũng bị ma khí nhuộm thành màu đen tuyền.
Hai bóng dáng, một tắm trong lôi quang sắc tím, một bị ma khí dày đặc quấn quanh, lại va chạm với nhau bằng tốc độ nhanh chóng, quấn lấy nhau tranh đấu.Thăng cấp trong lúc chiến đấu là cực kì nguy hiểm. Bởi vì tu sĩ phải dùng phần lớn tinh lực để đối phó với lôi kiếp, chỉ sợ bị uy lực to lớn của lôi kiếp đánh cho tan thành tro bụi, đồng thời còn phải phân tâm đối phó với đòn đánh của kẻ địch. Đối với phần lớn tu chân giả, tác dụng của lôi kiếp là để rèn luyện thân thể, thân thể có thể chống chịu được với năng lực và tiến công mạnh mẽ hơn. Nhưng nếu không vượt qua được ải này, con đường tu chân cũng đặt dấu chấm hết.
Thăng cấp trong lúc chiến đấu là cực kì nguy hiểm. Bởi vì tu sĩ phải dùng phần lớn tinh lực để đối phó với lôi kiếp, chỉ sợ bị uy lực to lớn của lôi kiếp đánh cho tan thành tro bụi, đồng thời còn phải phân tâm đối phó với đòn đánh của kẻ địch. Đối với phần lớn tu chân giả, tác dụng của lôi kiếp là để rèn luyện thân thể, thân thể có thể chống chịu được với năng lực và tiến công mạnh mẽ hơn. Nhưng nếu không vượt qua được ải này, con đường tu chân cũng đặt dấu chấm hết.
Kiếm pháp mà Vũ Văn Hoằng truyền thụ cho Chu Vẫn là kiếm pháp Căn Nguyên thuần khiết, không phải là kiếm Sát Sinh mà lúc y còn là binh khí lĩnh hội được. Y đòi hỏi hắn rèn luyện thể chất chính là để lúc chiến đấu hắn và kiếm hợp thành một, kiên trì tu luyện từng ngày, lấy kiếm khí mài dũa bản thân, rèn luyện thân thể.Người tới không ai khác là một tên Ma quân khác của biển Đồng Quy, cục diện thêm một biến số đối với hắn cũng không phải việc gì nan giải.
Là để đến hôm nay, lôi kiếp Nguyên Anh kì không gây ra bất kì thương tổn gì với thân thể đã có sức chống đỡ cực độ của Chu Vẫn, không những thế lại rất có lợi, đối với hắn mà nói, mỗi một đòn lôi kiếp giáng xuống chính là thứ giúp hắn tăng trưởng tu vi, nuôi dưỡng linh lực!Tác giả: Vi Vũ Hạnh Hoa Quân/ Editor: Eby
Bấy giờ Chu Vẫn ngộ đạo!Lôi kiếp giáng xuống!Ánh đao và kiếm khí giao tranh, hai người đánh chiêu thứ nhất giữa không trung. Trước đó Chu Vẫn đã đỡ hai đao của Mộ Dung Viên Khuyết, hắn đã hiểu sơ về thói quen dùng đao của gã, tiếp thêm chiêu thứ ba, hắn đã tìm được lối đối phó.
Ta là kiếm, kiếm là ta. Trời đất tồn tại cùng ta, vạn vật hòa hợp cùng ta. Hoa có thể là kiếm, lá có thể là kiếm, cỏ có thể là kiếm, phàm là ta thấy, không gì không thể là kiếm, thuận theo tự nhiên, khứ ngụy tồn chân[1], bản tâm thuần khiết, chính là gốc rễ của đại đạo!
[1]: bỏ đi cái xấu, giữ gìn những điều tốt đẹp. (去伪存真)Hai bóng dáng, một tắm trong lôi quang sắc tím, một bị ma khí dày đặc quấn quanh, lại va chạm với nhau bằng tốc độ nhanh chóng, quấn lấy nhau tranh đấu.
Trường kiếm được bao bọc trong lôi quang xông lên, mỗi một đòn lại càng nhanh hơn, sức lực cũng càng mạnh! Trong phút chốc, kiếm đen và đao đen vạch ra từng luồng ánh sáng, tựa như đã va chạm ngàn lần, tiếng binh khí giao tranh vang lên liên tục đập vào màng nhĩ của người khác, động tác của Chu Vẫn cũng từ vụng về chập chững trở nên thuần thục lưu loát, kiếm pháp Căn Nguyên mà Vũ Văn Hoằng truyền thụ cho hắn đã lượt qua cả ngàn lần trong đầu, hắn đều có thể đối phó được với mỗi chiêu thức vung ra từ mỗi góc độ khác nhau!
Chiêu kiếm áp chót, kiếm khí tung hoành vạch ra một vết nứt thật sâu trên đất, một chiêu đã vô hiệu thế công của Mộ Dung Viên Khuyết, đánh lui gã. Cánh tay của Mộ Dung Viên Khuyết run nhẹ, gã lui về sau vài bước, lau đi vết máu trên khóe miệng, nhìn kiếm tu áo đen đang đứng cầm kiếm.Dù là bản thân Chu Vẫn cũng là lần đầu gặp loại trận chiến như thế này, linh lực trước kia đè nén trong kim đan giờ đây lại dâng trào liên tục, vỡ vụn nhiều lần, kim đan bị hắn dùng sức tu bổ lại như cũ giờ đây đã vỡ tám mặt gió thổi, tầng vỏ đan màu vàng ngoài cùng đã hoàn toàn vỡ vụn, từng mảnh vỏ đan rơi xuống bị Nguyên Anh mới chào đời ôm vào ngực gặm cắn, mỗi miếng ăn vào, Chu Vẫn lại cảm nhận linh lực trong cơ thể lại tăng vọt lên một phần.Phía sau Mộ Dung Viên Khuyết đột nhiên xuất hiện một người. Người nọ mặc áo choàng đen, trên mặt còn có vệt máu của Mộ Dung Viên Khuyết vừa bị người nọ đánh lén. Người nọ khẽ ra sức rút thanh trường kiếm đang cắm sau lưng Mộ Dung Viên Khuyết ra, sau đó không chần chừ mà đánh một chưởng, muốn nghiền nát tim bất tim của Mộ Dung Viên Khuyết ngay tại chỗ.
Một luồng lôi quang lại giáng xuống bao phủ bóng dáng kia. Trọng kiếm quẹt trên nền đất tạo ra tiếng vang kịch liệt ma sát màng nhĩ, Mộ Dung Viên Khuyết định khua đao tiếp tục chiến đấu, nhưng rồi hắn nhận ra lòng bàn tay đã thấm đẫm máu tươi, linh lực trong cơ thể đã kiệt quệ, cánh tay vô lực, không tài nào vung đao.Mũi đao mũi kiếm va chạm rồi lại tách rời, trong không khí đồng thời vang lên tiếng va chạm của binh khí. Chu Vẫn khẽ vung tay, nhìn Mộ Dung Viên Khuyết nói: “Nếu ngươi cố tình gây hấn, tự ta sẽ phụng bồi.”
Người nọ còn chưa bước đến trước mặt, Mộ Dung Viên Khuyết đã cảm nhận cơn lạnh lẽo tận áo lót, một thanh kiếm bình thường đâm xuyên từ sau lưng, đâm vào cơ thể, mũi kiếm xuyên qua lồng ngực, máu tươi tuôn ra.
“Mộ Dung à Mộ Dung, cuối cùng ngươi vẫn khiến ta thất vọng.”Bấy giờ Chu Vẫn ngộ đạo!Trường kiếm được bao bọc trong lôi quang xông lên, mỗi một đòn lại càng nhanh hơn, sức lực cũng càng mạnh! Trong phút chốc, kiếm đen và đao đen vạch ra từng luồng ánh sáng, tựa như đã va chạm ngàn lần, tiếng binh khí giao tranh vang lên liên tục đập vào màng nhĩ của người khác, động tác của Chu Vẫn cũng từ vụng về chập chững trở nên thuần thục lưu loát, kiếm pháp Căn Nguyên mà Vũ Văn Hoằng truyền thụ cho hắn đã lượt qua cả ngàn lần trong đầu, hắn đều có thể đối phó được với mỗi chiêu thức vung ra từ mỗi góc độ khác nhau!
Phía sau Mộ Dung Viên Khuyết đột nhiên xuất hiện một người. Người nọ mặc áo choàng đen, trên mặt còn có vệt máu của Mộ Dung Viên Khuyết vừa bị người nọ đánh lén. Người nọ khẽ ra sức rút thanh trường kiếm đang cắm sau lưng Mộ Dung Viên Khuyết ra, sau đó không chần chừ mà đánh một chưởng, muốn nghiền nát tim bất tim của Mộ Dung Viên Khuyết ngay tại chỗ.“Ngân Lang, ngươi đến hóng chuyện à?” Vẻ mặt người mặc áo đen kia lạnh nhạt, giận dữ nói.
Đánh lén không phải việc quân tử sẽ làm, Chu Vẫn không định giết Mộ Dung Viên Khuyết, chưa kịp ra tay đã có người nhanh nhẹn hơn hắn —Tác giả: Vi Vũ Hạnh Hoa Quân/ Editor: Eby
“Ngân Lang, ngươi đến hóng chuyện à?” Vẻ mặt người mặc áo đen kia lạnh nhạt, giận dữ nói.
Người tới không ai khác là một tên Ma quân khác của biển Đồng Quy, cục diện thêm một biến số đối với hắn cũng không phải việc gì nan giải.
Ngân Lang không nói, y quỳ một gối xuống ôm người vào trong ngực, động tác thuần thục lại lưu loát, ánh bạc trong tay tụ lại hóa thành từng luồng linh lực liên tục rót vào vết thương của Mộ Dung Viên Khuyết. Đến khi chỗ da thịt kia đã không còn chảy máu, y mới vươn tay vuốt trán ngườ trong ngực mình, lau đi máu và nước máu trên mặt gã.Chương 19: Tranh đấu (2)
Mộ Dung Viên Khuyết không hề hay biết, trước lúc hôn mê gã chỉ có một suy nghĩ, một suy nghĩ mông lung, mơ hồ do nỗi đau mà gã chịu đựng mang đến—
Gã sắp chết đúng không?Đánh lén không phải việc quân tử sẽ làm, Chu Vẫn không định giết Mộ Dung Viên Khuyết, chưa kịp ra tay đã có người nhanh nhẹn hơn hắn —
Ma khí quang thân tiêu tán như tơ liễu bị lửa đốt, Mộ Dung Viên Khuyết nhắm mắt, gã giống như trở về mùa hè năm sáu tuổi, bị muội muội kéo tay lôi đi, cả hai ngửa mặt nhảy xuống hồ “ùm” một tiếng. Ao nước mùa hè bị ánh mặt trời chói chang đun ấm, tận sâu lại có chút lạnh lẽo.
Mà đến khi mặt hồ ngưng dao động sẽ lại phản chiếu hình ảnh bầu trời trong xanh, hắn muốn trước khi chết được quay về nhìn một chút, hoa sen trong ao đã nở chưa, liệu có thêm vài con chuồn chuồn đỏ đỏ xanh xanh hay không.
Tác giả :
Vi Vũ Hạnh Hoa Quân